Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp ầm ầm hạ xuống, Tiêu Thần khẽ ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra vẻ băng lãnh, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử kia, nếu không muốn bị người ta xem nhẹ, thì xem chính bản thân ngươi làm được cái gì không!
Trong mắt các tu sĩ tại lối ra ngoại giới lộ ra vẻ khiếp sợ. Đấu pháp có trình độ đặc sắc như hôm nay, vượt xa tưởng tượng của bọn họ! Hơn nữa có thể mục kích sở thị Tiêu Thần hoành không xuất thế, càng làm cho bọn họ rung động không thôi. Nhưng sau khi chín mươi chín kim giáp vệ xuất hiện, trong lòng mọi người lại một lần nữa nghĩ rằng thắng lợi sẽ chắc chắn nằm gọn trong tay Vệ Tự Thanh. Nhưng trong lúc này lại có một người cười khổ lắc đầu.
Trên mặt Cát Thành Cương hiện lên vẻ thống khổ. Một lát sau, đáy mắt hắn lộ ra vẻ kiên định, lập tức cúi đầu, trên mặt không lộ chút dị sắc.
Vào thời khắc này, lông mày Tiêu Thần nhăn lại, trong mắt lại hiện lên vài phần dị sắc, chân mày lập tức giãn ra. Ngước mắt nhìn chín mươi chín kim giáp khôi lỗi, trên mặt lộ ra vài phần quái dị, mở miệng nói:
- Đây là con bài cuối cùng mà đạo hữu dùng để lấy mạng ta sao?
Khóe miệng Vệ Tử Thanh mỉm cười quỷ dị, huyết sắc trong con ngươi rất nặng, nhẹ giọng nói:
- Không sai! Xin đạo hữu yên tâm, sau khi tại hạ giết chết ngươi xong. Tại hạ sẽ rút nguyên thần ngươi ra bên ngoài cơ thể của đạo hữu. Khi về tới tông môn, tìm một luyện khí đại sư đem phong ấn vào trong pháp bảo, để ngày sau hai người chúng ta có thể trao đổi qua lại nhiều hơn.
Thanh âm bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại mang theo sự oán độc tàn nhẫn. Đủ cho người khác đối diện với hắn trong nháy mắt cả người bị đóng băng.
- Tuy nhiên, nếu đạo hữu lập tức giao ra toàn bộ Thanh Ngọc Kiếm có được. Sau đó bóp nát Thí Luyện Thạch trong tay để thoát khỏi nơi này thì có lẽ còn có cơ hội toàn thân mà trở ra bên ngoài. Nhưng hiện tại pháp bảo của ngươi đang cùng với Hắc Kim Bát Giác Trấn Nguyên Bảo Tháp tiến hành thôn phệ. Tuy rằng nó đang có chút chiếm thượng phong. Nhưng nếu để nó hoàn toàn thôn phệ thì cần một khoảng thời gian. Mà trong lúc này ngươi tất nhiên là không thể nào mang theo nó đi được.
- Nói cách khác, nếu ngươi lựa chọn rời đi, chính là buông tha hết thảy. Nếu ngươi không ly khai, kết cục sẽ là chết không thể nghi ngờ. Hai lựa chọn này đích xác có chút khó khăn, không biết đạo hữu sẽ chọn cái nào?
Tiêu Thần nghe vậy, trên mặt không lộ nửa điểm kinh hoảng. Hắn khẽ đưa tay nhẹ nhàng búng lên thanh sam, trên mặt lộ vẻ suy tư, như là trong lòng đang suy nghĩ một cái gì đó. Một lát sau hắn mới thản nhiên nói:
- Tại hạ không muốn cùng Tam Thiên Đạo Môn ngươi tạo nên cừu oán. Nên hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Giao ra hai thanh Thanh Ngọc Kiếm, ta sẽ không làm khó ngươi, để ngươi rời đi bình yên.
Vệ Tử Thanh nghe vậy liền ngẩn ngơ, một lát sau mới cười lên ha hả, cười ngả nghiêng, cười đến nỗi không chịu được. Nhưng sát khí trong mắt hắn lại không vì thế mà giảm đi một chút nào.
- Thú vị, thật sự là thú vị, nếu đạo hữu không phải là địch của ta, thật ra đạo hữu chính là một người đáng để kết giao, làm gì có sự tình như hôm nay.
- Hơn nữa ta còn rất khỏe, đạo hữu dựa vào cái gì mà nói tha ta một mạng? Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ tình hình hiện tại không được tốt hay sao?
- Ha ha, tại hạ vốn muốn xem vẻ mặt thống khổ cùng thất vọng của đạo hữu nên mới để cho đạo hữu sống thêm một lát. Không nghĩ tới ngươi lại chẳng có chút thú vị gì cả, làm toàn bộ kiên nhẫn của tại hạ bị lãng phí, một khi đã như vậy, đạo hữu có thể an tâm mà ra đi thanh thản được rồi!
Khi đang nói chuyện, trong đám kim giáp vệ phát ra một tiếng:
- Giết!
- Giết! Giêt! Giết! Giết! Giết! Giết!
Chín mươi chín kim giáp vệ nhất tề gầm nhẹ một tiếng, sát khí trong nháy mắt bộc phát ra vô tận. Sát phạt chi khí đang ngưng tụ trên đầu trong nháy mắt liền biến ảo thành một thanh cự kiếm bạch sắc cao tám trượng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Chín mươi chín kim giáp vệ đồng thời bước tới, động tác chỉnh tề, cước bộ nên xuống đất phát ra tiếng ầm ầm vang động, giống như đánh vào ngược các tu sĩ, khiến cho sắc mặt bọn họ tái nhợt, chân không ngừng lui lại hơn mười trượng, mới vừa thư thái một chút, nhưng vẻ hoảng sợ lại che kín trong mắt!
Trong lòng Tiêu Thần khẽ lắc đầu cười khổ, người này nhận định rằng lúc này hắn chiếm ưu thế tuyệt đối nên có quyền sinh sát. Tự nhiên sẽ không bởi vì một câu nói của hắn mà buông tha sát khí trong lòng. Nếu không có cách nào tránh khỏi, thì chỉ có thể đối mặt thôi! Tam Thiên Đạo Môn thì thế nào, cho dù thật sự cùng với nó kết đại cừu, chỉ cần mình biểu hiện ra thực lực đủ mạnh cùng tiềm lực trong tương lai, thì trong lòng bọn hắn cũng kiêng kị mà không dám ngang nhiên ra tay! Huống chi bây giờ là ở trong Thí Luyện Giới của Mộc gia, bọn họ nếu đã chấp nhận cho tu sĩ các châu tôn phái liều chết tranh đoạt lẫn nhau, thì hẳn đã sớm dự liệu tới việc phát sinh ngày hôm nay. Nếu Mộc gia không thể tạo ra sự công bằng thì Thí Luyện Giới sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Cho nên Tiêu Thần nhận định là Mộc gia sẽ ra tay can dự vào việc này, như vậy thì Tam Thiên Đạo Môn không dám ngang nhiên mạo phạm uy nghiêm của Mộc gia mà âm thầm ra tay với tông môn, và gia tộc của Tiêu Thần!
Chỉ cần giúp hắn hòa hoãn xung đột một khoảng thời gian, giải quyết việc Trúc Cơ xong. Như vậy thì trong thơi gian ngắn, thực lực của hắn sẽ tăng trưởng cực lớn, đến lúc đó phải làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám sinh ra tà niệm trong lòng!
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, ý niệm trong đầu Tiêu Thẩn rõ ràng hơn, đôi mắt tối đen vô ngần bộc phát ra ngạo khí vô tận! Ngươi đã muốn tự rước lấy nhục, ta liền hoàn toàn dẫm nát ngươi dưới chân, rồi rời khỏi nơi này với tư thế cao ngạo!
- Muốn giết Tiêu mỗ, cũng phải xem xem đạo hữu có thực lực này không đã. Đám khôi lỗi triệu hoán này cũng không chỉ có đạo hữu là biết dùng, tại hạ ở phương diện này cũng có xem qua một chút.
Đang lúc nói chuyện, tay hắn hung hăng vỗ lên túi trữ vật, hơn trăm huyết sắc khô lâu nhất thời xuất hiện trước người, hồng quang trong mắt lóe ra, nhìn về phía chín mươi chín kim giáp vệ phát cùng chỉnh tề phát ra một tiếng rít gào! Khí tức âm trầm lạnh như băng từ hơn trăm khô lâu phát tán ra, từng trận âm phong gào thét không ngừng, như là muốn đưa người khác vào quỷ vực u ám!
Sắc mặt Vệ Tử Thanh biến đổi, đồng tử màu đỏ kịch liệt co rút lại, ánh mắt gao dừng trên thân của hơn trăm khô lâu, sau vài lần hô hấp mới khôi phục lại sự trầm ổn, lạnh giọng nói:
- Con bài chưa lật của đạo hữu thật khiến người ta kinh ngạc, không nghĩ tới đạo hữu đối với quỷ đạo công pháp cũng có hiểu biết! Nhưng đạo hữu cho rằng chỉ bằng hơn khô lâu Trúc Cơ kỳ là muốn ngăn cản kim giáp vệ của tại hạ sao? Chỉ sợ ý nghĩ này có chút kỳ lạ!
Thực lực của hơn trăm huyết sắc khô lâu cũng không giống nhau, lúc trước Tu La cốt thu phục được tám chín huyết sắc khô lâu có thực lực cực mạnh, tu vi miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Còn lại chín mươi hai huyết sắc khô lâu, Trúc Cơ trung kỳ có chừng ba mươi con, còn lại chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. Hơn trăm khô lâu này liên thủ lại thực lực cực kỳ mạnh mẻ, thậm chí có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ!
Nhưng nếu dùng thực lực này để chống lại chín mươi chín kim giáp vệ, chỉ sợ thua là cái chắc!
Tuy rằng huyết sắc khô lâu chia đều ra thì thực lực cao hơn kim giáp vệ, nhưng kim giáp vệ thống lĩnh có thể san bằng bọn chúng. Huống chi sau lưng lại là khôi lỗi kim giáp vệ, cho nên trong lúc bày ra sát lục chiến trận, thì thực lực bạo phát ra càng mạnh hơn, như vậy tình hơn trăm huyết sắc khô lâu đúng là sẽ rơi xuống hạ phong, không có nửa điểm chiến thắng!
Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên người Vệ Tử Thanh, ánh mắt lộ ra vài phần mỉa mai, thản nhiên nói:
- Nếu đạo hữu nghĩ thực lực huyết sắc khô lâu của tại hạ quá yếu, thì tại hạ liền cho chúng nó thêm một thủ lĩnh, không biết ý đạo hữu thế nào?
Khi nói chuyện, hắn lại đưa tay vỗ mạnh lên túi trữ vật một lần nữa, một đạo mũi nhọn màu cam trong nháy mắt hiện ra, Tu La cốt cao tới sáu trượng giống như thượng cổ Cốt Ma xuất hiện, nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào đầy phẫn nộ!
Lúc còn ở trong túi trữ vật, Tiêu Thần đã truyền tin tức cho nó, nên bây giờ Tu La cốt rất là phẫn nộ! Nó thật không tin nổi, bây giờ lại còn có người dám dùng chiến thuật biển người để đối phó với đệ nhất vĩ đại là chủ nhân của mình. Cũng có nghĩa là bọn hắn đang đối với đệ nhị vĩ đại Khô Lâu Vương tiến hành khiêu khích và vũ nhục một cách trắng trợn, nếu không bắt bọn chúng sau đó đánh thành phấn vụn thì tuyệt đối không thể đem sỉ nhục này rửa sạch được!
Cho nên ở một khắc này, Ý thức Tu La cốt càng ngày càng tràn đầy sát khí vô tận! Một tiếng bạo hống từ nó phát ra, trong mắt hơn trăm huyết sắc khô lâu toát ra ngọn lửa xích hồng sắc, cảm ứng được sát khí điên cuồng do vương giả truyền đến, chúng cũng hoàn toàn nổi giận.
Từng tia hắc khí từ hơn trăm huyết sắc khô lâu phát tán ra, ở trên không hội tụ thành một đám mây đen hình tròn không ngừng quay cuồng. Một cõ khí tức bạo ngược, lạnh lẽo, băng hàn, hung hãn từ trong đó bộc phát ra. Mà cùng lúc đó, đám mây do hắc khí hình thành đó ngưng tụ lại thành một con hắc sắc khô lâu cao mười trượng, ở không trung không ngừng mở mồm phát ra từng tiếng cười kiệt kiệt quái dị.
Rống!
Không đợi Tiêu Thần truyền lệnh công kích. Tu La cốt đã bạo hống một tiếng, dẫn đầu bước tới, hướng về trăm tên kim giáp vệ đánh úp lại, phía sau hơn trăm huyết sắc khô lâu cũng đi theo sau. Sau đó, bọn chúng hình thành một làn sóng huyết sắc. Tiếng bước chân hỗn loạn, táo bạo tuy rằng không bằng khí thế mười phần của kim giáp vệ, nhưng sát khí điên cuồng có thể tàn sát tất cả toát ra, lại càng làm cho người khác phải run sợ!
Nếu chín mươi chín kim giáp vệ như quân đội, thì mấy trăm huyết sắc khô lâu do Tu La cốt dẫn đầu lại là đám lưu may đầu đường xó chợ không có chút quy củ, hỗn loạn không có bất kỳ kết cấu gì! Nhưng song phương lại đồng dạng khí thế bừng bùng ngẩng cao đầu, đằng đằng sát khí, nếu không tiêu diệt toàn bộ đối thủ tuyệt không dừng tay!
Oanh!
Trước tiên là sát lục kiếm do kim giáp vệ ngưng tụ ra với hắc sắc khô lâu do hơn trăm huyết sắc khô lâu ngưng tụ mà thành va chạm nhau trên không, tuy rằng cả hai đều không có thật thể, chỉ là khí thế song phương ngưng tụ mà ra, nhưng uy lực bộc phát ra khi va chạm lại cực kỳ kinh người! Sát lục kiếm không có người khống chế mà tự động giơ cao lên hướng về đầu khô đó chém xuống. Tiếng xé gió cuồng bạo trong nháy mắt đại thịnh, làm cho người ta không thể nghi ngờ là một kiếm này có uy lực đủ để giết chết Trúc Cơ kỳ tu sĩ, chỉ sợ tu sĩ Kim Đan kỳ đối mặt với khí thế hung hãn này cũng chỉ muốn tạm tránh thôi. Nhưng mà hắc sắc khô lạu lại cười một kiệt kiệt quái dị, không thấy nó né tránh chút nào, mà mở miệng muốn nuốt sát phạt kiếm đi.
Phốc!
Sát lục kiếm thế như trẻ tre chém vào đầu khô lâu, nhưng nó lại không bị thương gì, mà ngược lại hóa thành một đoàn hắc vụ đem sát lục kiếm vây ở bên trong, đồng thời ngưng tụ ra một tia hắc khí hướng sát lục kiếm mà chui vào.
Oành! Trên thân sát lục kiếm bộc phát ra một tầng sát phạt chi khí, đem hắc khi đánh cho xơ xac, đồng thời nâng lên hung hăng chém xuống, nhất thể mở ra một chỗ hổng rồi chui ra trong nháy mắt.
Sát lục kiếm sau khi rồi đi, đoàn hắc vụ lại biến thành một con khô lâu, trong miệng liên tục phát ra tiếng cười Kiệt Kiệt quái dị.
Cùng lúc đó, trên mặt đất, kim giáp vệ và huyết sắc khô lâu đại quân cũng hung hăng đụng vào nhau.
Kim giáp thống lĩnh có khuôn mặt kiên nghị mang phong cách cỗ xưa, ánh mắt lợi hại như đao, cùng với Tu La cót đang liên tục rít gào giống như viễn cổ Cốt Ma, sát khí ngút trời. Song phương cách nhau mười trượng, rồi nhất tề gầm nhẹ một tiếng, hai thân ảnh cao cao lập tức nhảy lên, hướng về đối phương mạnh mẽ đánh tới!
/1071
|