Trên người độn quang chợt lóe lên, trong nháy mắt thi triển Ma Phong Độn đến mức tận cùng, thanh mang điên cuồng lui về phía sau, đồng thời đưa tay vỗ mạnh lên túi trữ vật lấy ra Hắc Thủy Liên Diệp chắn bên người, đồng thời pháp lực trong cơ thể điên cuồng tuôn vào trong đó. Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nửa lần hô hấp, thân thể Kim Giáp Thống Lĩnh trong nháy mắt nổ tung, một cổ lực lượng khủng bố có thể hủy diệt vạn vật trong nháy mắt quét ngang mà ra!
Đồng tử tiêu Thần kịch liệt co rút lại, bày ra bên người một vòng pháp lực hộ thân! Giờ phút này hắn đã nghĩ ra một kế sách đối ứng một cách hoàn mỹ, nhưng khi đối với việc tự bạo này thì trong lòng hắn lại không có chút chắc chắn nào. Khoảng cách tử vong ngày càng gần, trong đầu hắn lại nghĩ tới thân nhân Hoa châu gia tộc tại phía bắc xa xôi, nghĩ tới lương đình bên hồ nhỏ tại dược viên, bóng hình tiên tử xinh đẹp trong bức tranh.
- Tiêu Thần ta vượt qua mọi chông gai đến hôm nay, chẳng lẽ lại phải chết ngay lúc này! Ta tuyệt không thể chết được, tuyệt đối không thể!
Nội tâm điên cuồng rít gào, sâu trong đôi mắt Tiêu Thần hiên lên vẻ cuồng nhiệt.
Nhưng vào thời khắc này, một đạo thân ảnh màu cam hiện lên trước mắt, thân ảnh Tu La cốt cao tới sáu trượng che trước người Tiêu Thần, đưa lưng về phía kim giáp thống lĩnh, thân thể cuối xuống, cánh tay đem Tiêu Thần thủ hộ bên trong. Trong ý thức truyền đến sự sợ hãi của nó, tuy rằng toàn thân nó có thể so sánh với trung phẩm pháp bảo, nhưng uy lực của Kim Giáp Thống Lĩnh khi tự bạo cũng đũ triệt để giết chết nó. Nhưng giờ phút này, nó cũng không có chút do dự mà chắn trước mặt Tiêu Thần, cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng lại không có nửa điểm muốn lùi lại.
Ầm!
Dao động hủy diệt khủng bố đánh lên lưng Tu La cốt, quang mang trên khung xương màu cam trong nháy mắt đại thịnh, những chỉ kiên trì trong chốc lát, thì trong nhanh chóng là bị che kín bởi vô số vết nứt, trong ý thức truyền đến nổi thống khổ kịch liệt, mà chưa hề có chút né tránh.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng khung xương vỡ vụn truyền đến đợt này đến đợt khác, khung xương sau lưng Tu La cốt bắt đầu nhanh chóng vỡ rồi tiêu tán, tốc độ lan vết nứt thường có thể thấy được, dần dần lan khắp toàn thân!
Răng rắc!
Một vết nứt hiện trên sọ Tu La cốt, màu cam trong mắt đại thịnh, rồi chậm rãi tiêu tán. Cùng lúc đó, một ý niệm không đành lòng từ nguyên thần nó phát ra, rồi lập tức bị diệt. Còn xót lại cái đầu màu cam rớt trên mặt đất, thể tích cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã bé hơn hẳn so với bình thường!
Tuy rằng được Tu La cốt liều chết ngăn cản, lực tự bạo hủy diệt cũng bị giảm hơn phân nửa, cũng đem Hắc Thủy Liên Diệp xuyên thấu, trong nháy mắt đã xé rách vô số tầng pháp lực hộ thân, nhưng cho dù chỉ còn một phần lực đánh lên người Tiêu Thần, cũng làm cho hắn phun máu tươi, thân ảnh nháy mắt văng về phía sau!
Chiếc áo màu xanh trên thân đã có nhiều chỗ rách toác, sắc mặt hắn tái nhợt, khí tức trong cơ thể cũng giảm đi, khi rơi trên mặt đất, Tiêu Thần liền chậm rãi đứng lên, đôi mắt tối đen tỏa ra vô tận kim quang làm lòng người băng lãnh!
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn dừng trên người Vệ Tử Thanh. Giờ phút này, người trước mặt kinh hãi, tựa hồ là việc không thể giết được Tiêu Thần mà cảm thấy khiếp sợ cực độ!
Cước bộ Tiêu Thần khẽ động, bước đi trầm ổn, từng bước từng bước hướng người này đi đến.
Đáy mắt Vệ Tử Thanh hiện lên vài phần sợ hãi, tuy rằng hắn có thể chạy trốn, nhưng nếu thật sự làm vậy, chỉ sợ ngày sau sẽ trở thành trò cười cho Tu Chân Giới Triệu quốc , bị Tam Thiên Đạo Môn vứt bỏ, từ nay về sau vĩnh viễn không còn đường xoay sở!
- Tiêu Thần này đã bị ta làm trọng thương, hơn nữa trên tay hắn còn có nhiều pháp bảo, thần thông mạnh mẽ, nhất định là có được đại duyên cơ, nếu các ngươi có thể giết hắn, nhất định sẽ có thu hoạch không nhỏ! Tại hạ cam đoan là chỉ lấy Phiên Thiên Ấn trong tay hắn, còn các bảo vật khác đều thuộc về các vị đạo hữu! Chư vị đạo hữu bây giờ còn không ra tay, thì đợi đến bao giờ nữa!
Âm thanh vừa dứt, ánh mắt chúng tu sĩ xa xa toát ra vẻ nóng bỏng, Tiêu Thần, thân là tu sĩ nơi hoang dã của Bắc Hoa Châu, nhưng tu vi lại mạnh mẻ như vậy, hiển nhiện là chiếm được cơ duyên nghịch thiên gì đó! Nếu có thể diệt sát hắn, tự nhiên có thể đạt được vô số chỗ tốt!
Một khi lòng tham sinh ra thì sẽ không cách nào dừng lại! Sau một nhịp thở, ba tu sĩ rống một tiếng ra tay trước, trực tiếp lấy ra pháp bảo hướng Tiêu Thần công kích.
Đối mặt với sự công kích của hai tu sĩ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, mặt Tiêu Thần không chút thay đổi nhìn tới ba người, đưa hai ngón tay ra, bắn ra ba chỉ như trường thương chỉ lên trời làm sát khí bao phủ khắp trời!
Thôn Tam Diệt Sát!
Ngoại thành Thiên Hải, Tiêu Thần sử dụng thần thông này, chỉ một kích đã diệt sát tu sĩ Kim Đan kỳ!
Ba luồng quang mang trong suốt giống như thủy tinh, trong nháy mắt theo đầu ngón tay bắn ra!
Ngay lúc ba Thôn Thiên Chỉ xuất hiện, linh lực khắp nơi trong trời đất điên cuồng bạo động, vang lên ầm ầm như Trường giang chảy xiết, điên cuồng dung nhập vào trong đó! Mà khi linh lực không ngừng dung nhập vào, thì ba đường chỉ càng ngưng thật rõ ràng cũng dần dần lộ ra vân tay của ngón tay người!
Lực đạo khủng bố khiến sắc mặt mọi người trong nháy mắt biến đổi, uy lực của thần thông này có thể so với tu sĩ Kim Đan kỳ!
Đồng tử của ba người đang đánh tới hắn kịch liệt co rút lại, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi vô tận, nhất tề hét lên một tiếng, lấy ra pháp bảo phòng ngự, đồng thời bay nhanh ra phía ngoài để chạy trốn, rồi lấy ra Thí Luyện Thạch, tay xuất ra pháp lực đem chúng đánh nát, hư ảnh truyền thống trận trong nháy mắt hiện ra, chỉ cần một hơi thời gian là có thể giúp bọn hắn toàn thân trở ra.
Nhưng lúc này lại đã có chút đã muộn!
Ba đường chỉ trong suốt đừng trước người người hai người kia, bảo vật phòng ngự kiên trì chưa được nửa khắc là bị phát nát trong nháy mắt, sau đó ba đường Thôn Thiên Chỉ bắn đến trên ngực ba người.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ngực ba gã tu sĩ kia trong nháy mặt bị phá thành một cái lỗ lớn, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin, thân thể lập tức rơi xuống đất, sinh cơ trong cơ thể đều tiêu tán. Đúng lúc này, truyền tống trận cũng mở ra rồi hút thi thể ba người vào trong.
Một thức thần thông, trong nháy mắt giết ba gã tu sĩ cùng đẳng cấp!
Sắc mặt Tiêu Thần càng lộ vẻ tái nhợt, nhưng cước bộ cũng không chậm đi chút nào, từng bước chậm rãi tiến lên.
- Bản thân người này bị trọng thương, thần thông vừa rồi hiển nhiên là không thể sử dụng nhiều lần, mọi người ngạn vạn lần đừng bị người này hù sợ!
- Xông lên a, giết chết người này, chia đều thu hoạch!
- Ra tay!
Sắc mặt Tiêu Thần biến hóa rơi vào trong mắt mọi người, lại có bốn gã tu sĩ không kìm nén được sát khí trong lòng mà ra tay.
Hại người phía trước hung hăng võ lên túi trữ vật, đều lấy ra một món pháp bảo phòng ngự, lúc này mới giận giữ hết lên một tiếng, độn quang trên người bùng lên hướng về Tiêu Thần giết tới.
- Muốn chết.
Tiêu Thần thản nhiên phì một tiếng, mặt không đổi sắc, Thứ Thần Trùy trong nháy mắt phát ra, thần thức công kích Kim Đan trung kỳ trong nháy mắt làm bốn người này miệng phun máu tươi, thân ảnh từ trên không rớt xuống! Sau khi thi triển công kích, khí tức trên người Tiêu Thần suy yếu đi vài phần, dường như là muốn té xuống đất, nhưng đôi mắt đen lóe lên, đem Vệ Tử Thanh gắt gao bao phủ bên trong, sát khí trong đó đủ để đông lạnh cả thiên địa!
- Các vị đạo hữu, tu vi người này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng giờ phút này đã tới giới hạn rồi, nếu là chúng ta liên hợp ra tay, nhất định có thể một kích giết chết! Đến lúc đó tại hạ chỉ lấy một thần thông bí pháp từ hắn, còn các bảo vật khác đều do các vị chia đều!
Vào thời khắc này, Âm Vô Trần vẫn một mực yên lặng không nói lại đột nhiên mở miệng, cùng lúc đó, trên người bộc phát ra một cổ khí tức mạnh mẻ!
Thân là thiếu tông chủ Vô Thượng Ma Tông, các loại thuốc tiên dùng để chữa thương đối với hắn thì không khó đạt được, cho nên, nguyên thần bị thương đối với tu sĩ tầm thường là cực kỳ khó giải quyết, mà hắn lại áp chế được trong thời gian ngắn như vậy.
- Vệ đạo hữu, nếu như hôm nay chúng ta không giết được người này, thì thanh danh hai người chúng ta coi như mất hết, cố gắng nhiều năm cũng hoàn toàn phá hư, từ nay về sau nếu muốn xuất hiện sẽ rất khó khăn! Cho nên hôm nay hãy bỏ qua mọi thành kiến, chúng ta hai người cùng chư vị đạo hữu liên thủ lại, cùng nhau giết chết người này ngay tại đây!
Vệ Tử Thanh nghe vậy oán hận gật đầu, trầm giọng nói:
- Đúng là như thế, hai người chúng ta tuyệt đối không được để hắn ra khỏi Thí Luyện Giới!
Hắn cùng với Tiêu Thần đánh đến lúc này đã thành cục diện không chết không ngừng, tự nhiên là hận không thể lập tức giết chết hắn!
- Có hai vị thiếu tông chủ dẫn đầu, vậy liền tính cả tại hạ một phần, nhưng pháp bảo dạng trường mâu của người kia phải thuộc về ta!
- Tại hạ cũng nguyện cùng chư vị đạo hữu ra tay, hơn nữa ta chỉ lấy Hắc Thủy Liên Diệp trong tay hắn!
- Tính cả tại hạ một phần!
...
Có hai người Âm Vô Trần, Vệ Tử Thanh cầm đầu, lại có bảy tu sĩ tiến lên cùng bọn chúng đứng thành một hàng, ánh mắt tràn ngập sát khí dừng trên người Tiêu Thần, lại khó nén ngọn lửa tham lam trong lòng!
Ánh mắt Tiêu Thần bình thản nhìn mấy người, nhưng trong lòng lại cười lạnh không dứt! Hôm nay nếu hai người Vệ Tử Thành, Âm Vô Trần thảm bại, chỉ sợ trong lòng những người này có tham lam cũng tuyệt đối không dám làm gì bọn chúng, nhưng giờ phút này đổi lại là chính mình, bọn họ liền không hề kiêng nể gì như vậy! Tất cả chuyện này là bởi vì mình không có bất kỳ bối cảnh địa vị gì, nên cho dù tu vi có cao hơn bọn hắn, lúc đầu khi còn mạnh mẽ thì tỏ ra tôn kính, nhưng một khi gặp phải chuyện như bây giờ, bọn hắn sẽ lộ ra răng nanh được che giấu, không chút do dự mà hung ác đánh hắn!
Nhưng hôm nay, hắn muốn khiến cho mấy người này hiểu được, có một số người bọn họ không thể trêu chọc được, nếu không thì sẽ trả một cái giá lớn, đó là chết!
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, ánh mắt hơi ngước lên, nhìn lên thần quang thổ sắc đang điên cuồng thôn phệ với khí thế như trẻ tre ở trên không trung!
Trong lúc mọi người đang đem lực chú ý tập trung đến trận chiến giữa Tiêu Thần cùng Vệ Tử Thanh cũng không phát hiện ra, Hắc Kim Bát Giát Trấn Nguyên Bảo tháp bị đánh xuống hạ phong, giờ phút này đang bị Phiên Thiên Ấn điên cuồng thôn phệ!
Một tiếng kêu to tràn ngập tuyệt vọng phát ra, khí tức Hắc Kim Bát Giát Trấn Nguyên Bảo Tháp hoàn toàn tiêu tán, cùng lúc đó, ngọn lửa hồng sắc trên Phiên Thiên Ấn giống như mất đi toàn bộ năng lượng, bị một tầng năng lượng thổ sắc bao vây rồi bị mạnh mẽ chiếm lấy!
Vù vù!
Một tiếng vù vù truyền ra, lập tức một cỗ lực lượng nặng nề to lớn như núi từ trong Phiên Thiên Ấn phát tán ra! Trong không gian đó, sắc mặt toàn bộ tu sĩ đều trở nên trắng bệch, ngực như trúng phải một đòn nghiêm trọng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi!
Ngay sau đó, thể tích Phiên Thiên Ấn nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành phiến gạch nhỏ rơi vào tay Tiêu Thần!
/1071
|