Từ lúc Tiêu Thần bị lốc xoáy huyết sắc hấp thu, đến khi Ngu Cơ thi triển Cổ Ma Vương tộc thần thông hiện ra tình cảnh Tiêu Thần, tất cả chuyện này bất quá không đến một hơi hô hấp. sau khi hình ảnh rõ ràng, Ngu Cơ thấy rõ tình hình trong đó, trên người hàn khí điên cuồng phát ra!
- Mộc lão quỷ, quả nhiên là hắn âm thầm ra tay, nếu lão gia này dám đối với Tiêu Thần ra tay, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đem Mộc gia hắn loại bỏ, không tha một người!
Tiểu Điện nghe vậy liên tục kêu gào
- Nam thì giết sạch, nữ bán vô kỹ viện! (phí của trời quá)
- Cướp sạch pháp bảo của bọn chúng, đập nát gian phòng của chúng!
- Cần phải cho bọn họ biết thương tổn chủ nhân bổn thần là chuyện ngu xuẩn như thế nào, đập chết hết bọn chúng!
Tiểu Chuyên gấp đến độ bay xung quanh vầng sáng, trên người thổ hoàng sắc thần quang bành trướng không ngớt, nếu không phải Tiểu Điện ngăn trở, chỉ sợ nó đã lao đầu vào trong vầng sáng kia.
- Câm miệng.
Ánh mắt Ngu Cơ lãnh đạm liếc nhìn nó một cái, Tiểu Điện trong lòng giận dữ, thầm nghĩ Tiểu nương tử nhà ngươi không phải là đối thủ của bổn thần, lại có thể dám nói với ta như vậy, chẵng lẽ ta không dám âm thầm khi dễ ngươi sao!
Nổi giận từ trong lòng nổi lên, đảm lượng cũng sinh ra.
Thân hình khẽ động nhoáng lên một cái, liền xuất hiện ở trước mặt Ngu Cơ, kêu gào nói:
- Ngươi dám nói chuyện với bổn thần như vậy, ta đường đường là linh thần đạo khí, Mộc lão quỷ lúc trước bị ta mắng ngay trước mặt, cũng không dám trả lời!
- Ngươi đánh không lại Mộc lão quỷ, lại dám nói với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ bổn thần tức giận giáo huấn ngươi à.
Ngữ khí hắn lộ vẻ hung ác, khi nói chuyện lại càng tỏ ra một bộ kiêu ngạo vô cùng.
Ngu Cơ thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó quay đầu đi, nhìn quầng sáng khẽ nhíu mày, nói khẽ:
- Không biết bọn hắn đang nói gì?
Trần ngâm một lát, bàn tay nàng khẽ nhấc lên, hai đạo ô quang đánh vào trong quầng sáng kia.
Ô quang đi vào trong đó, hóa thành một vòng hắc quang đem vầng sáng bao phủ bên trong, cùng lúc đó, thanh âm đứt quãng, bắt đầu từ bên trong quầng sáng truyền đến.
- Lại dám coi thường bổn thần, uy uy, ngươi chẳng lẽ thật sự cho là ta không dám ra tay đối phó với nữ nhân sao, đừng tưởng rằng ngươi rất xinh đẹp, ta không nỡ thương tổn ngươi, mau mau cấp cho bổn thần giải thích, nếu không ngươi sẽ hối hận!
Tiểu Điện thật là tức khí a, từ lúc hắn khôi phục pháp lực tới nay, vốn trong lòng cực kỳ đắc ý, nhưng sau khi bị Tiêu Thần hù dọa, sau lại trơ mắt nhìn thấy hắn bị hấp thu mà bất lực, làm lòng hắn hơi chịu đả kích. Không nghĩ tới bây giờ ngay cả tiểu nương tử này cũng khi phụ hắn, xem như ngươi là chủ mẫu tương lai, vậy cũng không được! Tiểu Điện quyết định, lần này nhất định phải tạo uy tín của mình, nếu không Tiểu Chuyên có thể ở một bện nhình thấy, địa vị lão đại tương lai của mình chỉ sợ không có ngưới phục a!
Thằng nhãi này càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là như thế, đang muốn kêu gào lần thứ hai, Ngu Cơ cũng quay đầu lại, đôi mắt hóa thành tối đen, tản mát ra nhiều điểm thần bí, lạnh như bang, đem nó bao phủ chặt chẽ bên trong.
- Nếu ngươi tiếp tục làm điều vô nghĩa, ta cũng không ngại ra tay đem linh thần ngươi từ trong bản thể kéo ra, sau đó phong ấn ném vào bên trong hỏa sơn.
Nói xong, hung ác liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi, thần sắc lo lắng nhìn qua quầng sáng kia.
Tiểu Điện sau khi Ngu Cơ thu hồi ánh mắt, thân thể chợt lóe
- Thử lưu
Lập tức chay đến phía sau Tiểu Chuyên, toàn thân rùng mình không thôi.
- Nha nha, ta là ai a, bổn thần chính là linh thần đạo khí, uy lực so với Nguyên Anh tu sĩ không sai biệt lắm, như thế nào lại như vậy! người này rõ ràng không phải là đối thủ của ta, nhưng vì sao lại có thể hù ta sợ như vậy!
Vừa rồi ánh mắt Ngu Cơ nhìn hắn, thật là đáng sợ, hắn có thể khẳng định, nếu thật sự chọc giận nữ nhân này nàng tuyệt đối có biện pháp làm được!
Nghĩ đến lần nữa bị hút ra khỏi bản thể, đánh mất tất cả lực lượng còn muốn phong ấn nén vào bên trong núi lửa, Tiểu Điện thật sợ vô cùng.
- Cái gì a, ban đầu ở Mộc gia, Mộc lão quỷ bị ta chỉ mặt mắng mà không dám trả lời, hiện tại ai cũng dám đối với ta khoa chân múa tay, bổn thần thật là đáng thương.
Tiểu Điện cảm thấy thật hối tiếc, hình dáng đau khổ, giống như trên đời nay đã không có thú vui nào nữa
- Ân? Ngươi nói ở Mộc gia Mộc lão quỷ không dám làm gì ngươi?
Ngu Cơ đột nhiên nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới sự tình gì, đôi mắt lạnh lẽo trở nên sáng rực, nhìn Tiểu Điện hỏi.
Thằng nhãi này thấy sắc mặt Ngu Cơ biến đổi, còn tưởng là uy phong lúc trước của mình rốt cuộc cũng đem tiểu nương tử này chấn trụ, trong lòng đắc ý vạn phần, hơi thở uể oải cũng nhanh chóng đi lên.
- Đúng thế, ngươi không nhìn xem bổn thần có thân phận gì, Mộc lão quỷ dám ầm ĩ với ta, quả thật là muốn chết! Lúc trước ta đã nói, hắn không thả chủ nhân, ta sẽ tụ bạo!
- Tự bạo a! Ngươi phải biết rằng, ta là đạo khí, một khi tự bạo uy lực chỉ sợ so với tu sĩ Nguyên Anh bình thường không kém bao nhiêu, Mộc gia nho nhỏ kia ngay lập tức bị ta san thành bình địa!
- Thế nào, bổn thần có phải hay không rất lợi hại, sùng bái không, kính sợ không, oa ha ha ha ha, bất quá ngươi yên tâm, bổn thần từ trước tới này đều rộng lượng, nhất là đối với tiểu nương tử xinh đẹp như ngươi, lại càng rộng lượng vô biên, chỉ cần ngươi nhẹ giọng lấy lòng ta, bổn thần miễn cưỡng có thể tha thứ cho ngươi.
Thằng nhãi này nói xong nhịn không được chống nạnh cười như điên, bộ dáng kiêu ngạo vô cùng.
Ngu Cơ nghe như vậy, cũng không để ý tới thằng nhãi này lầm bầm, trong mắt càng sáng lên, thì thào lẩm bẩm :
- Đạo khí tự bạo… uy lực hẳn là đủ rồi, nếu còn không được ta liền tiếp tục tế ra một giọt Ma Tổ máu huyết, tuy rằng suy yếu đã lâu, nhưng là vì Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy!
Thanh âm vừa dứt, nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tiểu Điện, thanh âm vui vẻ, nói:
- Tiểu Điện, ngươi có phải là pháp bảo trung tâm nhất của Tiêu Thần?
Tuy rằng giọng điệu Ngu Cơ giờ phút này ôn hòa ngọt ngào, nhưng trong lòng tiểu điếm ngược lại sinh ra một cỗ cảm giác không ổn, thoáng chần chờ một lúc, sau đó mới đáp:
- Này… Này là tự nhiên.
Ngu Cơ nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên, một nụ cười tuyệt mỹ, trong miệng nàng nở rộ ra.
- Như vậy, hiện tại đệ đệ bị người bắt đi, bất cứ khi nào cũng nguy hiểm tới tính mạng, ngươi có phải hay không sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cứu hắn ra?
- Này … Này…Phải không… Hẳn là như vậy.
Tiểu Điện đột nhiên cảm giác cả người sợ hãi, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
- Vậy là tốt rồi!
Ngu Cơ sắc mặt đột nhiên khôi phục, chỉ vào quầng sáng, nói:
- Tiêu Thần hiện tại tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ cần ngươi xé ra một khe không gian, ta liền có bảy thành nắm chắc đưa hắn cứu đi.
- Hiện tại, là thời điểm pháp bảo trung tâm nhất như ngươi thể hiện!
Tiểu Điện nghe vậy, quang co trong chốc lát, suy sụp ý chí nói:
- Không được, tuy rằng bổn thần thực lực vô cùng cường đại, nhưng là muốn xé rách không gian, còn hơi kém một chút.
Nói xong thằng nhãi này mặt không đỏ tim không nhảy.
Ngu Cơ nghe vậy liếc mắt nhìn nó một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể làm được, vừa rồi không phải là ngươi đã nói cho ta biết một phương pháp sao.
- Phương pháp gì, bổn thần cái gì cũng chưa nói, vừa rồi ta chỉ là nói chuyện ở Mộc gia…
Nói tới đây, tiểu điếm đột nhiên im lặng, vô cùng hoảng sợ nhìn Ngu Cơ, bi thảm nói:
- Chết tiệt, ta biết ngươi đột nhiên tốt như vậy quả nhiên là không có chuyện gì tốt, nhưng bổn thần không ngờ ngươi lại ác độc như vậy a!
- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, xem ra nữ nhân càng xinh đẹp tâm địa lại càng ngoan độc, ngươi lại có thể… Lại có thể bảo bổn thần tự bạo, ngươi muốn cho ta chết a!
Tiểu Điện lòng đầy căm phẫn, gầm lên liên tục, bản thể nháy mắt bay ra xa, vẫn duy trì một khoảng cách an toàn, để có thể tùy thời chạy trốn.
Nhưng vào thời khắc này, trong quầng sáng kia cũng đột nhiên truyền ra một câu thanh âm vô cùng rõ ràng.
- Tiểu Điện, Tiểu Chuyên đã có thần trí của chính mình, tuy là pháp bảo, nhưng ta luôn luôn đối đãi với chúng như bằng hữu!
- Hai đạo nguyên thần này cũng như người thân của ta, sao ta có thể hại chúng!
- Sự tình như vậy, Tiêu Thần ta không làm được.
Những lời này phi thường rõ ràng, ở chỗ này thản nhiên truyền ra, nhìn thấy trên màn ảnh Tiêu Thần đối mặt với hai đại tu sĩ Nguyên Anh ánh mắt kiên quyết vô cùng, Ngu Cơ, Tiểu Điện nhất thời an tĩnh lại.
Chỉ có Tiểu Chuyên vui vẻ bay tới bay lui chung quanh màn ảnh, còn tưởng rằng chủ nhân lập tức từ bên trong đi ra.
- Chết tiệt, ta chỉ biết, người này là tử huyệt của bổn thần, biết bổn thần trọng tình cảm, lúc còn ở Mộc gia hắn cùng ta giải trừ khế ước, làm cho bổn thần cùng bản thể vừa mới dung hợp, lại muốn cùng Mộc gia lão tổ sống chết, hắn đây là muốn giết chết ta a!
- Tự bạo! không nên không nên, Bổn thần còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, còn chưa hóa thành hình người cùng nhiều mỹ nữ trần truồng đánh nhau, như thế nào lại chết chỗ này!
- Lần này thật sự không được, chẳng qua chủ nhân ngươi đi rồi, ta sẽ làm cho Mộc gia kia không bao giờ an ổn, làm như vậy coi như báo thù cho ngươi được không.
Tiểu Điện gầm nhẹ liên tục, nghiến răng nghiến lợi nôn nóng ở trên không trung bay tới bay lui.
Ngu Cơ thấy thế thở dài một tiếng, nói:
- Đệ đệ cũng không biết giờ phút này chúng ta chứng kiến tình cảnh của hắn, cho nên lời nói đều là phát ra từ nội tâm! Tình nguyện chính mình nhận hết ngàn vạn thống khổ cũng không nguyện cho chúng ta bị thương tổn, mà ngươi là pháp bảo cũng không muốn xuất thủ cứu hắn.
Tiểu Chuyên hình như nghe rõ hai người nói chuyện, bay đến trước mặt Ngu Cơ lay động một trận, miễn cưỡng biểu đạt tâm ý của mình:
- Ta tự bạo có được hay không?
Ngu cơ cố ý liếc nhìn Tiểu Điện một cái, nói:
- Vẫn là Tiểu Chuyên có lương tâm, khó trách lúc trước đệ đệ đối với ngươi tốt như vậy. Nhưng là bây giờ ngươi tuy rằng uy lực rất lớn, nhưng còn chưa tiến giai tới đạo khí, coi như tự bạo cũng không xé rách không gian được.
Tiểu Chuyên nghe vậy, nhất thời gấp đến độ quay tròn loạn chuyển.
- Tốt lắm!
Tiểu Điện đột nhiên mở miệng, ngữ khí nức nở
- Có tự bạo thì là lão đại ta đây, ngươi làm gì thế, muốn dành chỗ với ta à!
- Bổn thần chỉ biết, đã nợ ân tình rồi thì sớm muộn gì cũng phải trả, không nghĩ tới lại nhanh như vậy! Lúc trước là chủ nhân đem ta dung hợp cùng nhau, giúp ta quay về bản thể, ta mới có được như ngày hôm nay, hôm nay tự bạo đem tất cả chuyện này trả lại cho hắn xem như cũng tốt!
- Ô ô ô ô… Đáng thương bổn thần còn chưa hảo hảo kiến thức thế giới phồn hoa này, nguyện vọng cùng mỹ nhân đánh nhau cũng chưa thực hiện, đã phải tiêu tan như vậy, bổn thần thật là khổ sở a!
Thằng nhãi này khóc sướt mướt, một lát sau quát lên:
- Phong Tiêu Dao cùng Dịch Thủy Hàn, Tiểu Điện tự bạo lần này chắc không còn rồi, hi vọng các ngươi nhớ kỹ bổn thần a!
- Đến đây đi, bạo như thế nào, tư thế như thế nào, trước sau cao thấp tùy tiện nói ra đi, bổn thần không sợ!
Khí thế hắn tuy rằng dâng trào, nhưng thân thể cũng rung lên bần bật, hiển nhiên là sợ hãi tới cực điểm!
/1071
|