Giờ phút này làm tâm điểm cho mọi ánh mắt của mọi người. Trên trán Liễu Chử không nhịn được toát ra một tầng mồ hôi trắng toát. Lưng áo của hắn cũng nháy mắt ướt sũng, sắc mặt tái nhợt.
Từ nhỏ phụ mẫu hắn đều mất. Hắn cùng muội muội Liễu Phiên Nhiên sống nương tựa lẫn nhau, có thể bình yên sống đến hôm nay hơn nữa tu vi đạt tới Trúc Cơ, tự nhiên không phải hạng người lỗ mãng ngốc nghếch. Nếu đổi lại là kẻ khác thì khi đối mặt việc này hắn tất nhiên sẽ sắc mặt bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng giờ phút này đương sự lại là Lan Nhược Ly.
Liễu Chử trong lòng cũng thầm hiểu, lấy thân phận cùng tu vi của hắn, cho dù là liều mạng theo đuổi cũng tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ gì với một nữ nhân tồn tại như thần vậy. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng như cũ không thể ngăn cản trong lòng hắn sinh ra một cỗ lửa giận khi chứng kiến Nguyễn Ngọc Linh cố ý làm nhục người trong lòng hắn. Cho nên hắn mới nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt ý xem thường trong lòng.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, tiếng hừ nhẹ trong nháy mắt này đủ để cho hắn ngồi trên đỉnh cơn sóng gió. Giờ phút này đối mặt ánh mắt mỉa mai cùng khí tức lạnh lẽo từ chúng nhân, trong lòng hắn sinh ra vài phần hối hận.
- Ngươi là ai? Sao dám bất kính với ta?
Thanh âm bén nhọn của Nguyễn Ngọc Linh chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ. Nhưng trong cơ thể hắn lại tán phát ra khí tức mạnh mẽ làm cho người khác bừng tỉnh trong nháy mắt. Nàng cũng là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ không hề kém!
Theo tiếng thét chói tai, nàng từng bước đi tới, khí thế mạnh mẽ ầm ầm nện xuống trên người Liễu Chử.
Phốc!
Dưới khí thế uy áp của tu sĩ Kim Đan trung kỳ trong nháy mắt khiến miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, khí tức trong cơ thể bỗng nhiên uể oải hạ xuống.
Đối với việc Nguyễn Ngọc Linh xuất thủ, tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc, không nói lời nào. Giờ phút này giữa sân chỉ có hai người là Lan Nhược Ly cùng Tiêu Thần là trầm mặc. Còn hầu hết mọi người trong mắt lộ ra vẻ trào phúng. Dù sao lúc này Liễu Chử kia cũng đang đùa với lửa, rốt cục như thế nào cũng sẽ bị chết cháy. Đúng là tự mình gây thêm phiền toái mà.
Nguyễn Ngọc Linh tiếp tục tiến một bước, khí thế trên người mạnh mẽ thêm vài phần. Trong mũi miệng Liễu Chử máu tươi nhỏ từng giọt, từng giọt. Nhưng người này kể cũng coi như là một hán tử, không muốn mất mặt trước nữ nhân trong lòng hắn. Cố gắng không kêu lấy một tiếng, gắng sức đứng thẳng.
- Ta muốn ngươi quỳ xuống nhận lỗi, nếu không nay bản tôn thề sẽ để cho ngươi nếm thử muôn vàn sự tra tấn, sống không bằng chết!
Thanh âm nàng lạnh lẽo, khiến cho kẻ khác không chút nghi ngờ lời nàng vừa nói.
Giờ phút này có lẽ hắn đã biết mạng mình khó giữ, Liễu Chử cười nhẹ một tiếng, trên mặt lộ vẻ mỉa mai, trào phúng.
- Vốn tự chuốc lấy nhục, giờ phút này lại càng giống như mụ đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ. Kẻ như ngươi há lại có thể so sánh cùng tiên tử? Quả thực là chênh lệch nhiều vô kể, nên sớm tự biết thân biết phận rút lui đi. Miễn cho sau này phải chịu nhiều đả kích.
Thanh âm bình thản, nhưng lại đầy mỉa mai châm biếm giống như một ngọn gió lạnh lẽo trong nháy mắt thổi qua sơn cốc, khiến đông đảo tu sĩ nhịn không được rụt cổ, nhìn về phía Liễu Chử ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc!
Bất quá bên trong ngạc nhiên lại đồng dạng che dấu ý đồng tình.
Toàn bộ tu sĩ trong cốc cũng vì một câu này mà hoàn toàn in lặng. Không chỉ có tu sĩ tam Tông biến sắc, ngay cả hai trăm tu sĩ xung quanh lúc này sắc mặt cũng đầy quái dị, trong mắt thần quang lóe ra không ngớt.
Đại Đạo Tông Dương Phong sắc mặt tức thì âm trầm, hàn quang trong mắt chợt lóe, hiển nhiên thật sự nổi giận.
- Tiểu tạp chủng, ta muốn giết ngươi!
Giờ phút này, Nguyễn Ngọc Linh hoàn toàn điên cuồng, nàng muốn lao tới hành hạ Liễu Chử tránh cho người này nói thêm điều gì khó nghe. Bình sinh từ khi lọt lòng tới nay nàng chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như lần này.
Quát lạnh một tiếng, nàng phất tay đánh ra một thức thần thông, ngưng tụ thành một đạo tiên ảnh( cái roi) thật lớn, từ trên không quất tới Liễu Chử.
Thần thông chứa cơn giận của một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, uy lực tự nhiên không thể khinh thường, diệt sát Trúc Cơ tu sĩ quá dễ dàng.
Trong mắt chúng nhân tràn ngập vẻ trào phúng, thêm một chút thương hại nhìn lên người Liễu Chử như đang nhìn một người chết.
Lúc này Tiêu Thần khẽ cau mày, ánh mắt trở nên sắc lãnh, ngón tay hơi rung động, chỉ cần nhẹ nhàng nâng tay, liền có thể đem tiên ảnh có vẻ như mạnh mẽ không gì sánh nổi này trong nháy mắt đánh nát.
Nhưng giờ phút này không đợi hắn ra tay, một bóng hình xinh đẹp đã hiện ra trước người Liễu Chử. Bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên một cái. Nhìn qua có vẻ không thấy có nửa điểm nào gọi là mạnh mẽ vậy mà tiên ảnh hùng hổ đã bị một cái phất tay của nàng nhẹ nhàng phá vỡ.
- Lan Nhược Ly, tại sao ngươi lại ngăn cản ta ra tay giết chết người này. Chẳng lẽ ngươi vì muốn cứu hắn mà đối địch cùng Đại Đạo Tông ta?
Nguyễn Ngọc Linh sớm đã không để ý đến da mặt. Giờ phút này mỗi khi nàng mở miệng khẩu khí rất nặng. Việc này một khi xử lý không ổn, chỉ sợ tam tông liên hợp còn chưa phát huy công hiệu đã phải tan rã.
Dương Phong giờ phút này khẽ cau mày, ánh mắt dừng trên người Liễu Chử, mơ hồ lộ ra khí tức lạnh lẽo.
- Lan tiên tử, mặc dù người này cùng Yêu Nguyệt Tinh thần cung có chút liên hệ, nhưng cũng không phải là đệ tử quý phái. Người này mở miệng vô lễ nhiều lần nhục mạ Nguyễn sư muội, nếu không giáo huấn hắn một chút thì danh dự Đại Đạo Tông ta sẽ mất sạch. Mà tại hạ đối với việc này sẽ tuyệt đối không cho phép phát sinh, xin tiên tử thông cảm.
Tuy rằng khẩu khí ôn hòa nhưng ý tứ bên trong cực kỳ kiên định, không có nửa điểm nhún nhường.
Sau khi người này nói xong, lập tức có vài tên tu sĩ Đại Đạo tông lặng lẽ tiến lên từng bước. Pháp lực trong cơ thể mơ hồ lưu chuyển, nhất thời bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.
Vài nữ tu đệ tử Yêu Nguyệt cung ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. Nhưng việc này lấy Lan Nhược Ly dẫn đầu, vài nữ tử định mở miệng cuối cùng cũng không nói gì, khẽ tách rời Đại Đạo Tông một khoảng.
Về phần nhóm người Vô Cực Tông còn lại đưa mắt nhìn nhau, việc này phát triển biến hóa vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ. Từ trước đến nay luôn thanh cao giống như không cốc u lan (đóa lan trong rừng vắng) Nhược Ly tiên tử, lại ra tay bảo vệ tán tu vô danh này, tự nhiên khiến trong lòng mọi người nảy sinh ngờ vực vô căn cứ.
Tiếu Nguyệt sắc mặt âm trầm, giờ phút này cũng không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc, tuy rằng hắn nguyện ý chứng kiến Dương Phong cùng Lan Nhược Ly sinh mẫu thuẫn, nhưng hai tông nếu vì thế mà xung đột, thế cục tam tông liên hợp xuất thủ sẽ sụp đổ, hắn cũng không thể không lấy đại cục làm trọng.
- Chư vị đạo hữu tạm thời bình tĩnh, không cần vì thế sự mà tổn thương hòa khí, chúng ta giờ phút này đang ở bên trong Bất Trụy động phủ, liên thủ ngăn địch là biện pháp tốt nhất.
Tiếu Nguyệt ra mặt làm người hoà giải, Yêu Nguyệt cung cùng Đại Đạo tông nhờ đó không khí có chút hoà dịu vài phần, dù sao song phương cũng không muốn bởi vì việc này mà hoàn toàn trở mặt.
- Hừ! Hôm nay nếu Lan đạo hữu không thể cho ta một lời giải thích, bản tôn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định!
Nguyễn Ngọc Linh sắc mặt âm lãnh, ánh mắt dừng trên người Lan Nhược Ly, giọng căm hận nói.
- Lan tiên tử, tiên tử đến tột cùng vì sao phải ra mặt bảo vệ hạng người này, chẳng lẽ thật sự không tiếc cùng Đại Đạo Tông ta trở mặt sao?
Dương Phong ngữ khí ôn hòa đi nhiều, giờ phút này trong lòng hắn thậm chí có chút trách móc Nguyễn Ngọc Linh tự nhiên đâm ngang, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp đem hóa giải. Bình tâm mà nói, hắn tự nhiên là nửa điểm cũng không muốn cùng Lan Nhược Ly đứng phía đối lập.
- Sư tỷ, người này mặc dù là huynh trưởng của Phiên Nhiên sư muội, nhưng không khỏi có chút quá mức không biết trời cao đất rộng, nói năng lỗ mãng rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời, tỷ cần gì phải quản hắn.
- Lan sư tỷ, tam tông chúng ta liên thủ tại Bất Trụy động phủ mới có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, trăm triệu lần không thể vì người này mà phá hư cục diện liên hợp.
- Việc này xin sư tỷ hãy nghĩ lại, vạn lần chớ hành động theo cảm tính.
Lan Nhược Ly nghe vậy đôi khẻ nhíu mày lại, dáng vẻ này cũng cực kỳ mê người, phối hợp dung nhan tuyệt mỹ của nàng, khiến người ta sinh lòng không muốn làm khó nàng.
- Chư vị đạo hữu, không phải là Nhược Ly không biết nông sâu, lẽ ra không nên bảo vệ người này, nhưng trước khi ta tiến vào, Phiên Nhiên sư muội từng thỉnh cầu ta bất kể như thế nào đều phải bảo hộ một lần cho ca ca duy nhất của nàng ấy, cho nên ta mới ra tay ngăn cản Nguyễn đạo hữu.
- Không biết việc này có thể nể mặt Nhược Ly mà bỏ qua được không? Ta coi như là hoàn thành xong thỉnh cầu của Phiên Nhiên sư muội, sau này người này sống chết ra sao đều không có bất cứ quan hệ nào với ta.
Thanh âm Lan Nhược Ly mát lạnh giống như nước suối từ khe núi, mọi người giờ mới hiểu được nguyên do bên trong, trên mặt lộ ra vẻ sáng tỏ.
Nguyễn Ngọc Linh sắc mặt trầm xuống còn muốn mở miệng, nhưng bị Dương Phong dùng ánh mắt ngăn cấm, người này hơi trầm ngâm, sau đó là chắp tay cười nói:
- Nếu tiên tử đã có lời, tại hạ liền thay mặt sư muội bỏ qua việc này, nhưng hai người này không thể tiếp tục cùng chúng ta đồng hành, không thể tiếp tục bảo hộ, để sinh tử do thiên mệnh đi.
Lan Nhược Ly nghe vậy khẽ gật đầu, nói:
- Nên làm như thế.
Thanh âm hạ xuống, nàng xoay người lại, ánh mắt dừng trên thân hai người Tiêu Thần, nói:
- Việc hôm nay ta đã làm hết sức, ngày sau như thế nào, liền xem vận mệnh của chính hai người.
Liễu Chử nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, hướng Lan Nhược Ly cảm kích nói:
- Giờ phút này nếu không phải Lan đạo hữu ra tay, tại hạ sớm thân tử đương trường, trong lòng vạn phần cảm kích.
- Nhưng lúc này vẫn còn một chuyện, xin Lan đạo hữu hỗ trợ. Tiểu muội của ta tính cách ương bướng nhưng tâm địa cũng không xấu, ngày sau mong rằng đạo hữu chiếu cố nhiều hơn, Liễu Chử vô cùng cảm kích!
Ánh mắt Lan Nhược Ly lộ ra vài phần phức tạp, tự nhiên nghe ra ý tuyệt vọng trong lời nói của hắn. Người này vốn tu vi chỉ là Trúc Cơ, bản thân lại bị trọng thương, có thể sống sót trong Bất Trụy động phủ bình yên ra ngoài quả thực xác suất cực kỳ nhỏ. Nhưng việc này quả thật đối với nàng đã là quá sức rồi. Nếu chỉ vì sự việc này mà cùng Đại Đạo Tông cắt đứt quan hệ, chỉ sợ tính an toàn cho các tỷ muội Yêu Nguyệt Cung tại đây sẽ bị giảm thật lớn.
Trong lòng thở dài một tiếng, trên người nàng độn quang chớp lên trở lại bên tu sĩ tam tông.
- Hừ! Hôm nay nể mặt Lan tiên tử cầu tình cho ngươi, bản tôn liền tha cho ngươi một mạng, còn không mau mau cút khỏi đây!
Dương Phong quát một tiếng, sắc mặt cực kỳ sâm lãnh.
Liễu Chử trong lòng tràn ngập chua sót, miễn cưỡng đứng dậy, đột nhiên phát hiện một bàn tay mạnh mẽ đặt trên vai.
Tiêu Thần sắc mặt bình thản, ánh mắt đảo qua trên người chúng tu sĩ tam tông, lập tức giúp đỡ kia Liễu Chử hướng về một góc hẻo lánh bước đi.
Ánh mắt Nguyễn Ngọc Linh lóe ra hàn quang nhìn hai người đi xa, bàn tay mềm mại trong ống tay áo nắm chặt lại, trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng, tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Nhưng sau này nếu có cơ hội, nàng quyết không do dự ra tay đem Liễu Chử hoàn toàn trừ bỏ để giải mối hận trong lòng.
- Ha ha, có thể nào vì chuyện nhỏ này mà phá hủy việc liên hợp của tam tông chúng ta. Nếu sự việc đã xử lý thoả đáng, chúng ta có thể thương lượng một chút dung cách nào đối phó hắc vụ quỷ dị trước mắt.
Tiếu Nguyệt mỉm cười, mở miệng quay về việc chính, liền xem như việc cũ bỏ qua.
Dù sao chỉ là hai gã tu sĩ Trúc Cơ, tự nhiên là không được những thiên kiều chi tử ba tông phái này đặt trong mắt..
/1071
|