Lệ Viễn Nhai ánh mắt âm trầm nhìn Dương Phong khóe miệng lộ ra vẻ dữ tợn, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!
Nói xong, một cỗ khí tức âm trầm, lạnh lẽo từ trong cơ thể hắn chậm rãi tán phát ra, dần dần tràn ngập khắp không gian.
Tu sĩ song phương ăn ý nhìn nhau, đều hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người lùi lại, để lại khoảng trống đủ cho hai người giao thủ.
- Nhiều lời vô ích, xuất thủ sẽ rõ.
Dương Phong lắc đầu cười khẽ, nhưng hắn còn chưa nói xong. Độn quang trên người nháy mắt chợt hiện, hóa thành một đạo lưu tinh lao thẳng đến Lệ Viễn Nhai, đồng thời trong miệng gầm nhẹ nói:
- Tam thiên đại đạo - Canh Kim đạo!
Sau khi hắn quát xong, độn quang trên người nháy mắt nghịch chuyển thành vô tận Canh Kim kiếm khí màu ngân bạch, từng tia khí tức sắc bén từ bên trong người phát tán ra, khiến lòng người phát lạnh.
- Hừ! Chung quy vẫn là thủ đoạn mấy năm trước, hôm nay xem ta như thế nào đánh bại ngươi!
Lệ Viễn Nhai tuy rằng khẩu khí cực kỳ khinh miệt, nhưng trong đôi mắt lóe lên vẻ tỉnh táo, không dám có chút khinh thường nào.
- Hoàng tuyền thôn thiên!
Người này khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên đưa tay về phía trước vẽ một cái, pháp lực trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, ngưng tụ thành hư ảnh một con sông dài hơn mười trượng, bên trong dòng nước màu vàng đặc dính yên lặng chảy xuôi không phát ra một tiếng động nào. Từng tia khí tức âm lạnh từ giữa không trung tán phát ra. Tuy rằng chỉ là hư ảnh của một đạo thần thông, nhưng có thể bắt chước ra Hoàng Tuyền Đại Đạo, đủ để thấy rõ uy lực của nó không thể khinh thường!
Hưu!
Trong nháy mắt Canh Kim quang đoàn do Dương Phong hóa thành đã đánh vào hư ảnh của Hoàng Tuyền!
Phốc!
Canh Kim, xưng hiệu cực hạn của kim tinh, sắc bén vô cùng, có thể cắt gọt vạn vật trên thế gian, tất cả chiêu pháp đều không thể trói buộc nó. Cho dù là Hoàng Tuyền Đại Đạo hư vô mờ mịt ẩn chứa sinh tử luân hồi, cũng vô pháp đem nó hoàn toàn vây khốn.
Ầm ầm ầm!
Tiến vào bên trong Hoàng Tuyền, Canh Kim quang đoàn màu bạch ngân giống như đổ một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi, nháy mắt dấy lên phản ứng vô cùng kịch liệt. Vốn Hoàng Tuyền lẳng lặng chảy xuôi không chút tiếng động thế nhưng lúc này khơi dậy vô số Kinh Đào Hãi Lãng, ngưng tụ thành một Khô Lâu dữ tợn, Kiệt kiệt cười quái dị hướng Dương Phong nuốt vào.
Ba! Ba! Ba!
Mặc dù bị dòng nước Hoàng Tuyền vô tận bao phủ bên trong, nhưng Canh Kim quang đoàn vẫn như cũ không chút yếu thế, mỗi một đạo Canh Kim kiếm mang tán phát ra, liền đem Khô Lâu tới gần kia trong nháy mắt đánh nát hóa thành nước Hoàng Tuyền rơi xuống.
- Ha ha ha ha! Mấy năm không thấy, Hoàng Tuyền thần thông của Lệ Viễn Nhai ngươi chẳng khá hơn chút nào, nếu ngươi không có thủ đoạn nào khác, ta đây sẽ đem Hoàng Tuyền của ngươi phá vỡ.
Tiếng cười của Dương Phong từ trong Hoàng Tuyền truyền ra, hiển nhiên tất cả cục diện đều ở trong sự khống chế của hắn, trong lòng tự tin cực điểm.
- Hắc hắc, nếu ngươi nóng lòng đến thế, ta sẽ cho ngươi thử nghiệm một thức thần thông mà mấy năm nay ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi!
- Thần thông này chính là do ta tự sáng tạo, trải qua tông môn trường lão đoàn đánh giá có thể đạt tới Thiên Cấp hạ phẩm, tên là Hoàng Tuyền luân hồi!
Giọng nói Lệ Viễn Nhai âm lãnh vô tình, vừa dứt lời hai mắt bỗng trở nên quỷ dị mờ nhạt, đồng thời ngón tay hạ xuống Hoàng Tuyền, khẽ quát một tiếng,
- Hoàng Tuyền đại đạo, diễn biến chúng sinh, thành tựu luân hồi, chuyển cho ta! Chuyển! Chuyển!
Theo thanh âm người này hư ảnh Hoàng Tuyền bỗng nhiên chấn động, lập tức phát sinh biến đổi lớn. Vốn ban đầu nó là con sông thẳng tắp giờ phút này nhanh chóng trở mình nối liền đầu đuôi hình thành một vòng tròn Hoàng Tuyền, mà ở không gian bên trong vòng tròn này nháy mắt xuất hiện một thông đạo luân hồi tối đen, sâu không thấy đáy, không biết tận cùng thông đi nơi nào, nhưng từng tia khí tức theo từ luân hồi thông đạo phát ra nháy mắt khiến chúng tu sĩ sắc mặt cuồng biến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mà Dương Phong đang bên trong Hoàng Tuyền giờ phút này càng sinh ra cảm giác nguy cơ vô cùng, lông tơ cả người dựng đứng.
- Canh Kim nhất đạo, sắc bén vô cùng, cắt phá thế gian vạn vật, không có pháp nào có thể trói buộc! Phá cho ta! Phá! Phá!
Trong nháy mắt, Canh Kim quang đoàn bên ngoài cơ thể hắn bộc phát ra vô tận khí tức sắc bén, như một thanh Kình Thiên thần kiếm, khẽ huy vũ cũng đủ khiến toàn thiên địa thần phục!
Hưu!
Một đạo Canh Kim kiếm mang lớn bằng thân người trong nháy mắt phát ra, dưới tác dụng của kiếm mang, thậm chí không gian trên đường nó đi qua không ngừng phát sinh run rẩy khiến người khác không có cách nào thấy rõ được nó. Nhưng năng lượng khủng bố ẩn chứa trong nó lại có thể cảm ứng thật rõ ràng, chỉ sợ dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ thông thường nếu đối mặt với một kích như thế xác xuất ngã xuống cũng phải trên bảy thành!
Phốc!
Kiếm mang chui vào thông đạo luân hồi phát ra một tiếng động trầm đục, sau đó hoàn toàn biến mất, một kích hung hãn đến vậy lại không có phát sinh bất cứ tác dụng gì!
Sau vài lần hô hấp, luân hồi thông đạo chợt kịch liệt rung lên, xung quanh Hoàng Tuyền dòng nước ầm vang chảy xiết, dấu hiệu bất ổn lộ ra.
Lệ Viễn Nhai nhướng mày, bỗng nhiên cắn chót lưỡi phun ra một đạo tinh huyết vào trong Hoàng Tuyền, nhất thời khiến Hoàng Tuyền an tĩnh lại, gắt gao trấn áp thông đạo luân hồi.
Sau khi phun ra ngụm tinh huyết, Lệ Viễn Nhai sắc mặt tái nhợt đến nỗi không chịu nổi, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên thần sắc phấn khởi, mở miệng sâm lạnh quát:
- Hoàng tuyền luân hồi, nhân quả nghịch phản, lấy hồn nhập đạo, hoàn trả thân xác!
Thanh âm hạ xuống, từ trong luân hồi thông đạo nháy mắt bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ khiến người khác khiếp sợ, phun trả lại đạo Canh Kim kiếm khí lúc trước nuốt vào, bất quá lúc này màu sắc kiếm khí có thêm vài phầm u ám, uy thế cũng tăng vọt thêm vài phần!
Oanh!
Đạo Canh Kim kiếm khí bị đẩy ngược lại về Dương Phong, trong lúc nhất thời khiến kiếm mang Canh Kim kiếm nồng đậm bên ngoài cơ thể người này bị phá hủy, mũi miệng nhất thời phun máu, thân thể trong nháy mắt rơi xuống mặt đất va đậpvới mặt đất tạo thành một hố sâu mấy trượng.
Bên cạnh hố sâu đó, từng tia kiếm khí lợi hại tràn ra ngoài, cắt thành từng khe rãnh trên mặt đất. Dưới hố Dương Phong sắc mặt tái nhợt, áo quần bị nghiền nát, thần sắc lờ đờ không còn chút bộ dáng hăng hái lúc trước, thê thảm đến cực độ khiến lòng người âm thầm thở dài.
Trận giao thủ này, Lệ Viễn Nhai từ đầu tới cuối vẫn chưa bộc phát toàn bộ tu vi của mình. Chỉ một thức thần thông liền đem tu sĩ trẻ kiệt xuất nhất Đại Đạo Tông hoàn toàn đánh bại, nhất thời khiến mọi người không khỏi kinh hãi giật mình.
Đám tu sĩ Hoàng Tuyền Tông hân hoan cổ vũ cười lạnh liên tục, về phía tu sĩ Đại Đạo Tông lại là khiếp sợ không thôi, lát sau mới có hai người gào thét lao đến đem Dương Phong bị trọng thương trở về, luống cuống tay chân trị liệu thương thế trên thân thể hắn.
Cả quá trình này, Dương Phong chỉ lẳng lặng cúi đầu, không hề mở miệng.
- Dương Phong, trận này là Lệ Viễn Nhai ta trả lại ngươi toàn bộ sỉ nhục ngày đó. Ha Ha Ha Ha. Nếu ngày sau ngươi muốn tìm ta khiêu chiến nhất định Lệ mỗ sẽ đợi đại giá!
- Bất quá giờ mới chỉ là trận đầu tiên, trận thứ hai tới ai xuất chiến, cứ việc tiến lên phía trước!
Lệ Viễn Nhai hãnh diện, khoang tay cười lạnh nói, khí thế bành trướng tới cực điểm!
Mà những tu sĩ ở giữa sân nghe được những lời ấy sắc mặt đồng thời biến đổi. Thần thông Hoàng Tuyền luân hồi giờ phút này còn đang chậm rãi vận chuyển giữa không trung, tản mát ra từng chút khí tức âm lãnh. Chỉ một thức thần thông này cũng đủ để tiếu ngạo chúng nhân, chỉ sợ bất luận là ai ra tay, kết cục cũng đều như thế cả!
Vô Cực Tông Tiếu Nguyệt sắc mặt âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn lên trên người Lệ Viễn Nhai. Pháp lực trong cơ thể chuyển động không ngớt, giờ phút này cho dù pháp lực của Lệ Viễn Nhai không còn như ban đầu nhưng dù hắn ra tay cũng không nắm chắc được phần thắng. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nhận thua!
Vô Cực Tông cùng Hoàng Tuyền Tông vốn ở thế như nước với lửa, lúc này tuy biết rõ tất bại, hắn cũng tuyệt đối sẽ không thu tay lại!
- Chiến!
Một chữ thốt ra, trên thân người này nháy mắt bộc phát ra chiến ý vô tận. Hắn đưa tay vỗ túi trữ vật đem đao cầm Huyền Vũ kia cầm trong tay. Pháp lực trong cơ thể hóa thành những đạo hồng mang cuồn cuộn vận chuyển dung nhập vào cán đao! Theo pháp lực dung nhập vào cán đao, Huyền Vũ đao nhất thời bộc phát ra khí thế thâm trầm nặng nề như núi, bảo vật này chính là pháp bảo Thổ Hệ thượng phẩm. Sau khi được pháp lực dung nhập vào uy thế tự nhiên không thể khinh thường!
- Hoàng Tuyền luân hồi, hôm nay bằng vào cây đao trong tay ta, ta muốn phá vỡ luân hồi!
- Huyền Vũ đao, oanh phá hết thảy cho ta!
Quần áo trên người Tiếu Nguyệt bay phất phới, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng, giống như thượng cổ Chiến thần, miệng rít gào một tiếng đem một đao chém xuống.
Oanh!
Tốc độ một đao này không nhanh nhưng lại mang cỗ áp lực nặng nề như núi, thổ sắc đao mang nồng đậm ngưng tụ ra, áp lực tràn ngập không gian khiến đông đảo tu sĩ sắc mặt khẽ biến, trên mặt lộ vẻ chấn động.
Đối mặt một kích toàn lực của Tiếu Nguyệt, Lệ Viễn Nhai sắc mặt khẽ biến, lập tức cười lạnh một tiếng, ngón tay hạ xuống thông đạo luân hồi!
- Nuốt!
Tiếng quát chưa dứt, xung quanh thông đạo Hoàng Tuyền luân hồi ầm vang kịch liệt di động. Một cỗ lực hút cường đại từ trong phát ra, đem thổ sắc đao mang trong nháy mắt bao phủ! Lực hút này không chỉ có mạnh mẽ, lại mang theo vài phần uy thế Hoàng Tuyền luân hồi, uy lực cực kỳ kinh khủng, nháy mắt liền đem đao mang hoàn toàn trấn áp, rồi nuốt lấy!
Àm ầm ầm!
Đao mang tiến vào thông đạo Hoàng Tuyền luân hồi quanh thân kịch liệt quay cuồng, phát ra tiếng nổ ầm vang.
Ánh mắt toàn bộ chúng tu sĩ theo hướng âm thanh mà nhìn tới, Tiêu Thần đứng ở phía xa, không nhịn được khẽ nhíu mày, lập tức trong lòng âm thầm thở dài, Tiếu Nguyệt này tuy rằng thần thông không kém, nhưng chung quy yếu nhược hơn vài phần, sợ rằng sẽ lại bại trong tay Lệ Viễn Nhai!
Quả nhiên, trong lòng hắn vừa mới hiện lên ý niệm như vậy trong đầu, thông đạo luân hồi kia nhất thời bộc phát ra một trận áp lực nặng nề như núi, trong nháy mắt đem Tiếu Nguyệt bao phủ ở bên trong! Sắc mặt mgười này trở nên trắng bệch, khóe miệng cười một cách chua xót.
Đao mang bị luân hồi thông đạo nuốt giờ bắn ngược trở lại, cho dù Tiếu Nguyệt có chuẩn bị trước cũng nháy mắt bị đánh bay ra xa, máu trong miệng phún ra xa, khí tức hỗn loạn chật vật lui về phía sau.
Chỉ trong chốc lát, Lệ Viễn Nhai liên tiếp đánh bại hai người, khí thế lần nữa tăng vọt, nhịn không được ngửa mặt cười dài.
- Tu vi các ngươi bất quá chỉ có thế thôi sao? Hôm nay ba ván thắng hai, Hoàng Tuyền Tông ta dĩ nhiên đã thắng lợi, xem ra bảo vật chư vị liều chết đọat được, sợ là phải chắp tay dâng tặng Hoàng Tuyền Tông rồi!
Nói xong, ánh mắt người này thoáng dừng trên dung nhan tuyệt mỹ của Lan Nhược Ly, đáy mắt nhịn không được hiện vẻ nóng bỏng, khẽ cười nói:
- Bất quá nếu Lan tiên tử nguyện ý đáp ứng tại hạ một điều kiện, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi có người có thể đánh bại ta, số bảo vật này đều tặng cho các ngươi.
/1071
|