Giờ phút này trong lòng Thương Cổ ngập tràn hưng phấn, chỉ cần thêm một chút , hắn liền có thể đem đạo khí kia đoạt tới trong tay, khiến thực lực tăng vọt, dù đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể chiến một trận!
Nhưng vào thời khắc này, một cỗ linh lực dao động bạo ngược cũng nháy mắt bộc phát ra, khiến trong lòng hắn trở nên cả kinh, hoảng sợ ngẩng đầu phát hiện phía trước một đại thủ lớn chừng hai trăm trượng một lực đạo hỗn loạn vạn quân, ầm ầm hướng hắn chụp xuống!
- Chết tiệt, nơi này còn có Nguyên Anh tu sĩ khác, hơn nữa tu vi không dưới ta!
Người này hiện lên ý niệm như vậy trong đầu, mắt thấy bàn tay khổng lồ chụp xuống, nhịn không được hú lên quái dị, nguyên thần lực nháy mắt bùng nổ tập hợp thiên địa linh lực quanh thân, đem thân thể bao bọc tầng tầng lớp lớp, hình thành một vòng linh lực bảo hộ thật dày!
Ngay lúc hắn hoàn thành những việc này, đại thủ nháy mắt đã chụp tới.
Oành!
Đại thủ chụp trúng vòng linh lực bên ngoài của Thương Cổ, song phương va chạm nhất thời phát ra một tiếng vang trầm đục, sau đó Thương Cổ giống như quả bóng cao su nháy mắt bị đánh bay ra ngoài mấy trăm trượng, rồi hung hăng rơi trên mặt đất tạo thành tiếng nổ ầm vang, đem mặt đất đào thành một cái hố to khủng bố sâu hơn mười trượng!
Ngay sau đó, từ trong hố linh quang chợt lóe, thân ảnh Thương Cổ nháy mắt mắt hiện ra ở giữa không trung, giờ phút này hắn sắc mặt âm trầm như nước, trong mắt sát khí tung hoành, một chưởng này mặc dù không tạo thành thương tổn với hắn, nhưng chật vật bị người một chưởng ném xuống mặt đất, cũng đem thể diện hắn hoàn toàn phá nát!
- Ai! Ai dám âm thầm đánh lén lão phu, mau lăn ra đây cho ta!
Thương cổ điên cuồng rít gào, một cỗ sát khí dày đặc từ trong cơ thể nháy mắt bộc phát ra, cùng lúc vận nguyên thần lực quét ngang ra, ý đồ muốn tìm kẻ vừa âm thầm xuất thủ.
Vào thời khắc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến.
- Thương Cổ lão quỷ, ngươi vẫn chỉ có thủ đoạn như vậy, ngày đó tại Ba Lan thành nguyên thần ngươi đã không thể tìm được hành tung của ta, chẳng lẽ hôm nay có thể thành công sao?
Tiếng cười kia không lớn, tại nơi này chậm rãi chảy xuôi nhẹ nhàng lăn động, mang theo ý mỉa mai rõ ràng đến cực hạn.
Liễu Chử thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ngước nhìn thiếu niên sắc mặt vàng như nghệ trước mặt, một ý niệm làm cho người ta vô cùng sợ hãi nhất thời hiện ra trong đầu hắn, đến mức khiến ý nghĩ đó lập tức rối bời nổ vang, sinh thêm ra vẻ không thể tin được.
Vào thời khắc này, thiếu niên kia cũng xoay người lại, mỉm cười với hắn, tiếp đó cước đạp Hư Không, từng bước bước lên, sắc mặt vẫn dửng dưng như trước, trong ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân lại nhìn ra vẻ không quan tâm thắng thua.
- Là ngươi!
Thương cổ sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, trong cơ thể sát khí lại càng điên cuồng bành trướng, ngưng tụ thành từng mảnh hắc sắc băng lãnh chậm rãi phiêu đãng, không gian nơi này nháy mắt bị một cỗ uy áp mạnh mẻ bao phủ ở bên trong, ánh sáng sáng ngời cũng yếu ớt dần.
Mà vào thời khắc này, bộ dạng thiếu niên kia cũng đột nhiên biến hóa, vừa mới là một gã thiếu niên có sắc mặt vàng như nghệ giờ đã hóa thành một tu sĩ trẻ tuổi gương mặt tuấn tú, cùng lúc đó, một cỗ uy áp mạnh mẻ nháy mắt theo trong cơ thể hắn bộc phát ra, đối kháng cùng Thương Cổ không chút rơi xuống hạ phong!
- Người này. . Người này đúng là một Nguyên Anh tu sĩ, hơn nữa từ khí tức phát ra mà xét, lại không kém Thương Cổ lão quỷ!
Dương Phong thần tình vẻ không thể tin được, trong lòng nổi sóng!
- May mắn lúc trước chưa từng đắc tội người này, nếu không hậu quả khó lường!
Tiếu Nguyệt sắc mặt hơi tái nhợt, phía sau lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nháy mắt khiến quần áo ướt nhẹp.
Mấy nữ tuYêu Nguyệt Tinh Thần Cung giờ phút này nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra trên mặt lẫn nhau ý chua sót, nghĩ đến lời nói lúc trước trong lòng càng hoảng sợ.
Lan Nhược Ly cũng chấn kinh, tiếp đó trong mắt hiện lên vẻ cảm kích, dù sao nếu không có Tiêu Thần xuất thủ, giờ phút này sợ là nàng đã rơi vào tay Thương Cổ lão quỷ, kết cục tất nhiên cực kỳ bi thảm! Trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi, đối với Tiêu Thần càng có thêm vài phần cảm kích.
Tiêu Thần cũng không chú ý biến hóa trên sắc mặt của chúng nhân, hắn xuất thủ cứu Lan Nhược Ly bởi vì có ấn tượng rất tốt với nữ tử này, không muốn nàng gặp phải độc thủ, thứ hai là không quen nhìn Hoàng Tuyền Tông này hành sự, song phương đã kết hạ tử cừu, hắn sẽ không để ý nhiều mà nhúng một tay, nếu là có cơ hội, không thể không đem Thương Cổ lưu lại! Dù sao lần này hắn tiến vào Bất Trụy động phủ là vì muốn tìm bảo vật, có đám Thương Cổ cùng tu sĩ Hoàng Tuyền Tông này với hắn mà nói cực kỳ phiền toái.
- Thương Cổ lão quỷ, Hoàng Tuyền Tông các ngươi hành sự quả nhiên cực kỳ mặt dày tâm địa vô sỉ, rõ ràng thèm muốn pháp bảo của người khác, lại còn cố tìm ra cái cớ sứt sẹo như thế ra vẻ đạo mạo, thật khiến người khác ghê tởm.
Thanh âm bình thản như trò chuyện thân tình thông thường, nhưng giọng điệu đó lại đem ý tứ châm chọc thuyết minh đến trạng thái hoàn mỹ.
Thương cổ nghe vậy sắc mặt vốn đã khó coi không khỏi càng thêm âm u, trong miệng hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói:
- Hoàng Tuyền Tông ta đã chuẩn bị cả trăm năm, đều bị tiểu tạp chủng ngươi phá vỡ trong phút chốc, nếu không phải là ngươi phát tán tin tức, Bất Trụy động phủ này đã là vật trong tay Hoàng Tuyền Tông, làm gì có nhiều phiền toái thế này!
- Ngày đó để ngươi may mắn trốn thoát, hôm nay lão phu sẽ không tiếc bấtcu71 giá nào nhất định phải giết chết ngươi!
- Hoàng Tuyền chưởng!
Sát khí trong lòng Thương ầm ầm bộc phát ra, quét ngang phía chân trời, cùng lúc đó một chưởng đánh ra, ngưng tụ thành một chưởng ấn màu sắc khô vàng, gày trơ xương tựa như quỷ trảo, nhưng khí tức âm hàn do nó phát ra khiến không ai dám khinh thường, sắc mặt hơi hơi tái.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng phía trên khô hoàng chưởng ấn, trong mắt hiện lên vài phần sắc lạnh, không hề hoa mỹ cũng đánh ra một, đồng thời trong miệng khẽ quát một tiếng.
- Phong khởi (Gió nổi lên)!
Một chưởng đánh ra, linh lực phạm vi trăm dặm chấn động, điên cuồng rít gào, giống như bị triệu hoán hóa thành cuồn cuộn hồng lưu hướng nơi này hội tụ.
Đại Sâm La Thủ tầng thứ hai, được phân ra làm ba tầng, phong khởi (gió nổi lên), vân dũng (mây bay), vũ chí (mưa tới).
Giờ phút này, Tiêu Thần thi triển chính là thần thông phong khởi!
Vô tận linh lực gào thét mà đến, hóa thành âm phong đầy trời, gió này là do thần thông cô đọng linh lực tạo thành, uy lực khôn cùng, pháp bảo bình thường để vào trong đó cũng sẽ nháy mắt bị vặn thành mảnh nhỏ, hoàn toàn bị phá huỷ.
Hoàng Tuyền chưởng ấn kia rơi vào trong âm phong, nhất thời bị vây chặt, âm phong điên cuồng xoay tròn, giống như từng đạo đao mang sắc bén không ngừng oanh kích phía trên chưởng ấn. Chưởng ấn đột nhiên phát ra tầng tầng ô quang, âm trầm mờ mịt, đem đạo đạo âm phong mạnh mẽ trấn áp! Hai người giao tranh toàn lực, một cỗ khí tức mạnh mẻ nhất thời ầm ầm bộc phát ra, ngoài Tiêu Thần và Thương Cổ, toàn bộ tu sĩ tại đây dưới uy áp đều sắc mặt tái nhợt, vội lui về phía sau, đến khi cách ngoài trăm trượng, sắc mặt mới thoáng dễ nhìn vài phần, lòng còn sợ hãi hướng nơi hai người đang đối chiến nhìn lại.
Mà cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Bất Trụy động phủ, đồng thời phát ra mấy tiếng động kinh nghi.
Tử Yên tiên tử lông mày giãn ra, cảm ứng được bên kia đột nhiên phát tới một cổ khí tức Nguyên Anh khác cùng tu sĩ Nguyên Anh Hoàng Tuyền Tông đứng chung một chỗ, mà khí tức của Lan Nhược Ly đã tiêu tán lui ra phía sau, hiển nhiên đã rút khỏi chiến đoàn.
- Hóa ra còn có một tu sĩ Nguyên Anh tiến vào, hơn nữa khí tức người này cực kỳ xa lạ, không phải tu sĩ lục tông ta.
Thiên Hỏa Tử ánh mắt hướng xa xa nơi chân trời mờ mịt, nhẹ giọng nói.
Trong thạch bích dưới nền đất, một lão giả Hoàng Tuyền Tông sắc mặt đột nhiên âm chìm xuống, ánh mắt hơi lóe, lạnh giọng nói:
- Cư nhiên còn có Nguyên Anh tu sĩ khác tiến vào, hừ, nếu dám can đảm phá hư kế hoạch lớn của Hoàng Tuyền Tông ta, lão phu thề sẽ tự mình ra tay đem ngươi oanh giết!
/1071
|