Tốc độ của Đường Lang (bọ ngựa) cực nhanh đời này Tiêu Thần rất ít khi thấy qua Nếu hiện giờ cùng nó giao thủ bên ngoài, chỉ sợ hắn sớm đã bị nó “thịt”, nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn bất đồng.
- Thanh Thảo.
- Tiểu Hoa.
Hai đạo thần thông Tiêu Thần luyện thành, phía sau là lĩnh vực của hắn rậm rạp vô số hoa cỏ, ở bên trong cùng nó chiến đấu, hắn dĩ nhiên nh cá gặp nước, chiếm rất nhiều tiện nghi.
Hiện giò, con đường lang màu đen này lửa giận ngút trời, tu sĩ nhân loại trước mắt rõ ràng yếu hơn nó rất nhiều. Bằng vào nó, chỉ cần một đao liền có thể chém bay đầu hắn nhưng giờ phút này hai bên lại phải đấu pháp ở bên trong, càng đáng giận chính là nó đường đường là môt đường lang màu đen vĩ đại, cư nhiên lại ở thế hạ phong.
Điều ấy, tất không thể cho phép được.
Cho nên hiện giờ đường lang này đã hoàn toàn nổi giận, hoa cỏ chết tiệt quấn quanh người mọi lúc mọi nơi, tuy nó có thể nhẹ nhàng chém đứt nhưng số lượng của chúng lại quá nhiều, triệt bỏ toàn bộ ưu thế của nó, vậy nên tu sĩ nhân loại kia liền nhân cơ hội đào thoát.
Rầm rầm.
Song đao chém xuống, đường lang này đang đánh lung tung, về phần hoa cỏ bị một đao chặt đứt, lúc sau hóa thành vô số đạo phù văn rồi tiêu tán.
Tiêu Thần lùi lại một khoảng cách thật xa nó, hai ngón trỏ linh hoạt bung lê, trên đường lui bố trí hoa cỏ, nhìn như đang phảo chật vật trốn chạy nhưng quang mang trong mắt lại lóe lên liên tiếp, hiển nhiên trong lòng đang tính toán điều gì.
Mười giây sau, Tiêu Thần đã tránh được một vòng trong phạm vi trảm trượng, sắc mặt khẽ buông lỏng, trong mắt lập tức hiện lên một đạo lệ mang.
Dừng bước, nhìn đường lang đang tức giận phía sau, khóe miệng Tiêu Thần nhếch lên, lộ vẻ lạnh lùng, hai tay bỗng nhiên mở rộng nắm chặt tay.
- Hoa Thảo, lên!
- Hoa Thảo bản nguyên là Tiểu Hoa và Thanh Thảo. Tiêu Thần căn cứ hai thần thông cấm chế diễn biến tổ hợp mà thành, uy lưc thế nào hắn cũng không biết, nhưng lúc này trong lòng hắn đối với đường lang kia không có nửa điểm sợ hãi.
Thanh âm hạ xuống, trong phạm vi trăm trượng rậm rạp vô số cỏ xanh, tiểu hoa nháy mắt mọc ra từ mặt đất, nghinh phong lớn lên thấy rõ sau vài hơi thở đã lớn tới năm trượng, tuy thể tích giảm nhỏ nhưng khí tức trên cỏ cây nồng đậm hơn khí tiểu hoa va cỏ xanh phân bố lộn xộn. Dương như là tiện tay bố trí nhưng nếu nhìn thật kĩ có thể thấy tượng tự với cách sắp xếp của phù văn Nguyệt Nha Nhi bên ngoài cơ thể Tiêu Thần, tràn ngập khí tức huyền ảo nhàn nhạt.
- Trấn áp!
“Hoa Thảo” được khởi động, sắc mặt Tiêu Thần cẩn thận, hai tay vung ra lập tức ngưng tụ hai đạo hư ảnh phù văn: một đóa hoa cúc cùng một gốc cỏ xanh. Hai đạo cấm phù sau đó nháy mắt dung hợp vào với nhau.
Phù văn dung hợp, vô số cỏ xanh, tiểu hoa nhất tề run lên, tùng đạo ti tuyến mộc thanh sắc từ giữa tán ra, một cự võng màu xanh lộ ra, hướng đường lang màu đen bao phủ xuống.
Từ lúc Tiêu Thần đột nhiên dùng lại, đường lang đã nhận ra có gì đó không đúng, tuy nó sinh ra trong cấm chế, linh trí không cao nhưng lại cực kì mẫn cảm với nguy hiểm. Cho nên sau khi vung đao chém hai gốc cỏ xanh cản trở trước mặt, hai cánh sau lưng bung ra, nháy mắt như hóa thành một lợi kiếm bay lên cao.
Mà giờ khắc này mộc thanh sắc cự võng kia chỉ vừa mới ngưng tụ ra, nếu lần này thất bại trong gang tấc, đường lang tất nhiên sẽ trở nên cực kì cẩn thận, muốn kiếm được một cơ hội như này nữa chỉ sợ cực kì khó khăn.
Cho nên bây giờ ra tay, không cho phép thất bại.
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, nhìn đường lang phóng lên cao, liền hung hăng một chưởng đánh tới.
- Trở về cho ta!
Một chưởng đánh tới, mang theo vô tận linh lực, ngưng tụ thành một bàn tay thật lớn, nện xuống đường lang.
Phốc.
Người này sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, thân người bay ngược về phía sau. Uy lực đường lang có thể so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, trong lúc đối chiến đã khiên Tiêu Thần bị thương nặng.
Nhưng tất cả chuyện này đều đáng giá, đường lang màu đen nháy mắt bị ngăn trở, mọc thanh sắc cự võng lập tức chụp xuống, gắt gao trói buộc nó ở bên trong.
Bị trói trong lưới, đường lang màu đen liên tục gào lên giận dữ, đôi đao điên cuồng chém xuống, đôi cánh phía sau mở ra đập đập mong phá vợ được trói buộc. Nhưng cự võng này lại có chỗ bất phàm, thanh mang lóe ra đem công kích kia hóa giải hết, không xuất hiển chút thương tổn nào.
Đường lang nối giận liên tục, sau một lúc lâu, xác định không thể đào thoát mới chậm rãi an tĩnh lại, đôi mắt kép lóe hung quang dán chặt vào Tiêu Thần, không lộ ra chút sợ hãi nào.
Sắc mắt Tiêu Thần hơi trắng ra, ánh mắt chớp lên nhưng trong lòng lại lại rất vui mừng. Uy lực “Hoa Thảo” mạnh có chút quá tưởng tượng của hắn. Có thể đem đương lang màu đen gắt gao vậy khốn, nếu ngày sau gặp địch nhân, tất nhiên giúp ích rất nhiều, nhưng ngay sau đó hắn lại âm thầm lắc đầu, bố trí “Hoa Thảo” này thực sự quá rườm rà, chỉ sợ chưa kịp hoàn thành đã bị địch nhân mạnh mẽ phá hủy. Nếu không phải linh trí đường lang này không cao, chỉ sợ không thể thuận lợi trấn áp thế này.
Khẽ lắc đầu, tạm thời loại bỏ ý niệm như vậy ra khỏi đầu. Hắn âm tình bất định, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
Con đường lang màu đen nhắm Tiêu Thần nộ khiếu liên tục, không có cự võng trói buộc, nó đã sớm liều lĩnh lao lên.
Sau khi bị tiếng gầm làm giật mình, hắn nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Tuy ngươi linh trí không cao, nhưng cũng có thể nghe hiểu lời ta nói chứ.
- Giờ phút này ngươi cứ gầm rú như thế, chính là hi vọng ta mau chóng đem ngươi oánh chết phải không?
Nói lời này, khóe miệng Tiêu Thần lộ ra vài phần quỷ dị, khẽ lắc đầu:
- Khiến ngươi thất vọng rồi , nếu ta đoán không sai, một khi ta giết ngươi, ngươi cũng không hoàn toàn chết đi, mà sẽ nháy mắt sống lại ở chỗ đất đen kia phải không?
- Muốn đem ngươi hoàn toàn diệt sát, chỉ có một biện pháp đó lad đem cấm chế hình thành đất đen kia, hoàn toàn phá vỡ.
Nói xong, ánh mắt hắn trầm tĩnh nhìn đường lang màu đen to lớn kia.
Nghe được lời ấy, dáng vẻ, khí thế độc ác lúc trước nháy mắt khựng lại, bên trong đôi mắt kép hung ác hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm.
Tiêu Thần thấy thế, trong lòng buông lỏng, chứng minh được suy đoán trong lòng, hắn xoay người, đi thẳng về chỗ đất đen.
Sau lưng truyền đến tiếng đường lang điên cuồng gầm rú, giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi trói buộc của “Hoa Thảo”.
Tiếp theo là cuống quýt gầm nhẹ, ý xin tha thứ khoan dung.
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, đối với điều này không chút động tâm, ánh mắt dừng trên đất đen, mặt không nhịn được cảm khái, nhẹ giọng nói:
- Cấm chế hóa sinh mệnh, đệ nhất cấm hoar a cá trong dòng nước, đệ nhị là một con sâu róm trên cây, vậy đệ tam đường lang tất phải được diễn hóa trong đất đen rồi.
- Tuy rằng đường lang thật sự có sinh khí, nhưng vẫn không thể giấu diếm được ta, trong lúc sử dụng “Hoa Thảo” trói bắt ta đã hiểu được, cấm chế thứ ba này hoàn toàn tương phản với hai cái trước, đường lang màu đen kia là vật cản, đất đen này mới chính là sinh vật được cấm chế huyễn hóa ra.
- Giờ phút này còn không mau hiện nguyên hình.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, mười ngón tay bung ra, trong thời gian ngắn hóa thành một cấm chế trói buộc, bao phủ toàn bộ phạm vi đất đen.
Cùng lúc đó, đất đen kia nháy mắt co rút lại, hóa thành một viên cầu màu đen nhỏ không tới một thước, hoảng sợ bay đến chỗ đường lang kia.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, mười ngón tay khẽ núc nhích, tầng tầng cấm chế hạ xuống, đem nó phong ấn chặt chẽ bên trong.
Đoàn đất đen run lên cầm cập.
Chờ một chút, xác định vật đó không có dấu hiệu tiêu tán, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, một tia thần thức thấu qua Kim Ấn dừng trên dải đất đen, không có bất cứ nguy hiểm nào phát sinh, toàn bộ thần thức nháy mắt phá thể mà ra, bao vậy chặt chẽ, điên cuồng dò xét bí ẩn bên trong.
Oanh!
Thần thức tiến vào bên trong dải đất đen, thân thể Tiêu Thần đột nhiên run lên, lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, sắc mặt cực nhanh trắng bệch xuống.
Thần thức Tiêu Thần thăm dò vào bên trong, chi chit cấm chế, phù văn, cảm ứng được tùng phù văn chi chit tổ hợp cùng một chỗ, đều không phải là nhất thành bất biến (cố định), ngược lại không ngừng phân chia, trùng tổ phần đã mất đi… Tất cả chuyện này dĩ nhiên trái ngược với toàn bộ hiểu biết về cấm chế của hắn.
Cấm chế, đó là thần thông thông qua tính toán tinh vi, nghiêm khắc bố trí mà thành, yêu cầu chặt chẽ chu đáo tới cực điểm, chỉ một sai lầm nhỏ cũng khiên cấm chế bị hỏng mất đi uy lực cường đại.
Mà giờ khắc này, phù văn cấm chế hình thành dải đất đen, khiến điều này bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhưng nhìn thật kĩ, vô số ký hiệu mặc dù không ngừng phân chia, tổ hợp biến hóa, lại khiến người ta cảm nhận được sự hài hòa đến hoàn mĩ, dường như tất cả mọi thứ vốn dĩ phải như thế.
Ý niệm Tiêu Thần bất giác bị quan điểm nghe thuật hoàn mĩ này hấp dẫn, tất cả thần thức đều thăm dò vào trong, không ngừng thác ấn, thăm dò. Tuy không thể thấu hiểu hết đạo lý bên trong nhưng nếu có thể hoàn toàn ghi nhớ tất nhiên cũng là một thu hoạch rất lớn.
Thời gian từng chút một trôi qua, không biết qua bao lâu, sắc mặt Tiêu Thần dĩ nhiên không còn chút huyết sắc ( cha này hay trắng mặt thế ), trán nổi gân xanh, toàn thân run nhè nhẹ, hiển nhiên đang cực kì thống khổ.
Đột nhiên, dải đất đen trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành từng đạo cấm văn, tiêu tán đi hết. Thất khiêu Tiêu Thần nhất tề chảy máu, thân hình ngã xuống, trực tiếp hôn mê.
Đau.
Nguyên thần như bị vô số tram nhịn đồng thời đâm vào, cảm giác đau đớn như thủy triều gào thét, khiến Tiêu Thần mơ hồ một trận, thiếu chút nữa lại hôn mê lần nữa.
- Cấm chế bên trong quá mức nguy hiểm, nhất định phải mau chữa trị thương thế nguyên thần.
Cố gắng tập trung ý thức, tránh phải hôn mê lần thứ hai, hơn nữa không ngừng thử thao tác chân tay.
Bên ngoài, ngón tay Tiêu Thần thoáng nhúc nhích, mí mắt rung lên, một lát sau chậm rãi mở ra, giãy dụa mấy lần mới miễn cưỡng ngồi dậy. Từ túi trữ vật xuất ra tám viên lục châu, nuốt vào trong bụng, nhanh chóng luyện hóa.
Lục châu trong cơ thể, nhất thời tràn ngập năng lượng kì dị, dưới tác dụng của năng lượng, cảm giác đau đớn tại nguyên thần giảm xuống, lập tức không có nửa điểm khinh suất, nhanh chóng dẫn tới nguyên thần, lập tức chữa trị thương thế nguyên thần.
/1071
|