Cảm nhận được khí tức từ kim canh kiếm khí phát ra, trong đôi mắt khổng lồ hung ác của con bạch tuộc hiện lên vẻ sợ hãi, nhanh chóng thu lại xúc tu bao bọc bảo vệ thân thể, đồng thời xoay người muốn bỏ chạy.
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên dị sắc, con bạch tuộc này quả nhiên đã sinh ra lý trí cho chính nó rồi, thảo nào có chút khác biệt. Nhưng chỉ ngay sau đó khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, bây giờ con hải thú đó muốn chạy trốn, sợ là đã quá muộn rồi.
Phốc! Phốc!
Canh kim kiếm khí lợi hại vô cùng, đại biểu cho một thứ sắc bén nhất thế gian này, lúc này được Tiêu Thần phóng thích ra, mà lại phát huy nó đến cảnh giới cực hạn. Cho nên khi kiếm khí chém tới, xúc tu lập tức đứt lìa, máu me văng tứ tung.
Đợi khi mọi thứ trở nên yên ắng, ánh mắt Tiêu Thần mới nhìn đến đó, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên.
- Không thẻ ngờ được nó vẫn chưa chết, sinh cơ của con hạch tuộc này cũng cường đại quá đi.
Giờ phút này, trên người yêu thú đã sớm bị canh kim kiếm khí chém cho huyết nhục bay tứ tung, thậm chí trên thân thể nó còn xuất hiện hơn mười vết thương kinh khủng, gần như chém nát cả nửa người nó, máu chảy ra điên cuồng như sông như suối.
Bị một đòn trí mạng như thế, tuy rằng hơi thở của con hải thú này suy yếu đi, nhưng sinh cơ vẫn cường đại như cũ, lúc này nó không để ý đến thương thế, điên cuồng hướng xuống đáy biển bỏ chạy.
Tu sĩ nhân tộc này quá lợi hại, khiến nó hoàn toàn sợ hãi, không dám nán lại một chút nào.
Lông mày Tiêu Thần hơi nhíu lại, nhẹ giọng nói:
- Nếu đã đến đây, cần gì phải đi chứ.
Nói xong, hắn liền vươn ngón tay ra trước, chỉ xuống dưới.
Thôn thiên chỉ.
Ầm!
Linh lực vô tận trong phạm vi trăm dặm nháy mắt sôi trào, sau đó gào rít di chuyển tới, phát ra tiếng chảy xiết ầm ầm, giống như một con sông lớn vậy.
Một vật thể trong suốt thuần túy do pháp lực ngưng tụ ra từ trong tay, mạnh mẽ cắn nuốt vô số linh lực trời đất quanh đó. Theo pháp lực không ngừng dung nhập, ngon tay càng ngày càng ngưng đọng rõ hơn, chầm chậm xuất hiện cả vân tay người, uy lực cũng theo đó mà tăng vọt.
Ầm!
Ngon tay chỉ xuống mặt biển, nhất thời kích thích ra vô số trận sóng thần.
Đáy nước truyền đến một tiếng thét bi thảm, lập tức huyết sắc tuôn ra, sau đó mọi thứ yên ả trở lại.
Sắc mặt Tiêu Thần bình thản, đối với việc giết con hải thú này mà nói quả thực quá dễ dàng. Lúc này hắn đưa tay ra trước, có hai viên châu to ước chừng bằng đầu đứa trẻ phá tan mặt nước bay vào trong tay hắn.
Mặc Chiến khó khăn nuốt nước bọt, uy thế hải thú mạnh vô cùng đủ để nháy mắt diệt sát hắn, nhưng lại dễ dàng bị diệt sát như vậy, khiến trong lòng hắn không khỏi sinh ra ý không thể tin.
Đến nỗi cả đôi mắt đẹp của Mặc Hề toát ra những tia sáng kỳ dị, sự sung bái trong lòng đối với Tiêu Thần càng tăng them.
Mà cùng lúc đó, trong lòng hai huynh muội Mặc gia cũng hiểu được, hai người đã dự đoán tu vi Lưu Vân tiền bối quá thấp. Uy lực của tiền bối như vậy có khả năng rất lớn đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Ý niệm như vậy sinh ra trong đầu, trong lòng Mặc Chiến vui mừng liên tục, thần sắc lại càng thêm kính sợ.
Mặc hề lại có chút suy tính thiệt hơn, Lưu Vân tiền bối thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể để ý một tiểu nha đầu Trúc Cơ kỳ như nàng chứ? Có ý nghĩ như vậy, nàng tự nhiên lại càng cảm thấy không vui
- Hai viên bảo châu này thuộc về ta, còn thi thể của con hải thú này, ta để lại cho các ngươi thu thập.
Tiêu thần ngắm ngía một lát, tuy rằng không biết hai viên bảo châu này rốt cuộc tại sao lại chứa sinh cơ cực kỳ dồi dào như vậy, hiển nhiên không phải là vật phàm.
Mặc Chiến nghe vậy, hiển nhiên là rất vui mừng, thực lực của hải thú này cường hãn như vậy, thân thể đướng nhiên bất phàm, thu thập được nó e rằng còn hơn mấy lần thu thập trước cộng lại rất nhiều.
- Đa tạ tiền bối.
Mặc Chiến kính cẩn thi lễ, lúc này mới yên lòng lôi Mặc Hề đang lơ đãng xuống mặt biển, nhanh chóng thu thập.
Máu.
Da.
Răng Nanh.
Mỗi một bộ phận đều cực kỳ quý giá, hai người bận rộn thu thập tốn gần một giờ mới miễn cưỡng được một nửa, xem ra muốn xong xuôi, thì cần ít nhất nửa canh giờ nữa.
Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần cũng nhíu mày, trên mặt lộ ra dị sắc, ánh mắt hướng xa xa nhìn đến.
- Mặc Chiến, Mặc Hè hãy quay lại đây.
Tuy rằng không hiểu tại sau Lưu Vân tiền bối lại gọi lai, nhưng hai người không có chút nào dám do dự, độn quang chợt lóe, nhanh chóng xuất hiện bên người Tiêu Thần.
- Lưu Vân ca ca, nguyên liệu còn chưa thu thập xong, ca kêu chúng ta quay lại làm chi? Phải thu thập thi thể hải thú này nhanh lên nếu không linh lực ẩn chứa trong đó sẽ không ngừng tiêu tán, công hiệu cũng sẽ giảm đi rất nhanh.
Cái miệng nhỏ của Mặc Hề khẽ vểnh lên, hiển nhiên từ lúc nhận ra tu vi của Tiêu Thần, trong lòng tiểu nha đầu luôn rầu rĩ không vui
Mặc Chiến nghe vậy hung hăng trừng mắt một cái. Chỉ một ngay ở chung, hắn cũng đã đơn giản hiểu được tính khí Tiêu Thần, cũng không có lo lắng quá mức.
Tiêu Thần nghe vậy nhẹ nhàng cười, tiểu nha đầu này thật hơi có vài phần tương tự với Lăng Thanh Nhi, cũng không làm hắn tức giận.
- Có bảy người đang đuổi tới đây, tu vi cũng không kém, các ngươi nên ở bên cạnh ta, để tránh bị họ để ý.
Huynh muội Mặc gia nghe vậy trong lòng ngạc nhiên, đồng thời không nói gì nữa. Tại đây trong Hải Thú Lĩnh, mỗi người đều có một ngọc điệp, khi săn giết được một hải thú Trúc cơ kỳ sẽ xuất hiện một điểm bạch quang, săn giết một con hải thú cảnh giới Kim Đan kỳ, sẽ xuất hiện hai mươi điểm sáng, mà một khi diệt sát một con hải thú cấp bốn đạt cảnh giới Nguyên Anh kỳ, thì nháy mắt sẽ nhận được hai trăm điểm sáng.
Cúng bởi vậy mà có thể đoán được số lượng săn giết hải thú, hơn nữa có thể dựa vào đó mà phân phối thứ tự.
Nhưng ngoại trừ phương pháp này, đến cướp ngọc điệp của người khác, trực tiếp đem bóp nát cũng sẽ nhận được một nửa điểm sáng đó. Loại phương pháp này không khác gì giết người đoạt bảo.
Cho nên bên trong Hải Thú Lĩnh, trừ khi là hảo hữu chí giao, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng được, nếu không khả năng bị người đó giết chết, đoạt mất ngọc điệp là rất lớn.
Giờ phút này, những người đó tự nhiên là địch chứ không phai là bạn. Nếu lúc này không có Tiêu Thần, Mặc Chiến, Mặc Hề đã thu liễm khí tức, bỏ chạy thật xa rồi.
Chốc lát, xa xa phía chân trời xuất hiện bảy điểm đen bay đến đây với tốc độ cực nhanh. Bất quá chỉ qua mười tức, chỉ còn cách Tiêu Thần khoảng ba trăm trượng.
Bảy người đến, quần áo mặc giống nhau, hiểm nhiên là đệ tử cùng tông phái, người cầm đầu ước chừng hai bảy hai tám tuổi, môi hơi mỏng, ánh mắt u ám, hiển nhiên không phải là hạng người lương thiện.
Giờ phút này ánh mắt hắn nhìn qua ba người Tiêu Thần, rồi dừng trên hải thú khổng lồ kia, đồng tử co rút lại, lộ ra ý cẩn thận.
Vào thời khắc này, một tu sĩ phía sau cẩn thận nói:
- Vưu sư huynh, căn cứ vào bản chỉ dẫn tìm thú, trong cảm ứng có một hải thú ở đây, nhưng giờ phút này khí tức đã tiêu tán, chỉ sợ hải thú đã bị đánh chết trên mặt biển này chính là nó.
Người được gọi là sư huynh, hiển nhiên vai vế hai người này là giống nhau, nhưng sắc mặt lại cung kính đến cực điểm, không dám có chút nào càn rỡ nào.
Vưu Danh Đường nghe vậy nhíu mày, ánh mắt lập tức dừng trên người ba người Tiêu Thần, trầm giọng nói:
- Các người giao tài liệu, ngọc điệp ra đây rồi cút!
Ba người này, trừ bỏ nam tử cao to đạt Kim Đan trung kỳ, thì hai người còn lại chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không đáng để vào mắt.
/1071
|