Bầu trời cao trong xanh, từng khóm mây trắng từ từ trôi.
Gió biển gào thét, sóng lớn cuộn liên tục, bắn lên từng bọt nước trắng xóa.
Tại nơi trời biển giao nhau, nếu không diễn ra một trận chém giết đẫm máu, thì sẽ là một mỹ cảnh thanh tịnh.
Trên mặt biển, con Tam chích có cái đầu như báo, thân như cá, miệng đầy răng nanh, hải thú gai mọc đầy lưng, gào rít dữ tợn, đập xuống vô số bọt sóng, đang chiến đấu với ba tu sĩ nhân tộc.
Ba người này có hai nam một nữ, tướng mạo tất cả đều đẹp, hiện giờ đang giơ tay nhấc chân phóng xuất ra pháp quyết thần thông, quần áo nhẹ nhàng bay, trong thật có vài phần phong thái của bậc tiên tử. Bất quá lúc này, bị quấn lấy càng lâu, trên mặ ba người dần dần lộ vẻ bất an. Nhất là nữ tử mặc hoàng y kia, trong đôi mắt đẹp đang từ từ hiện ra vẻ kinh hoàng.
- Hai vị sư huynh nhanh chóng giúp muội với, thực lực hải thú này quá mạnh mẽ, tiểu muội sẽ không ngăn cản được mất
Hình như đã nhận ra nữ tử không thể chống đỡ nữa, Tam Chích hải thú nhất thời tấn công trở nên hung hãn hơn, hai nam tử còn lại đang bị gắt gao cuốn lấy, khiến cô gái này càng lâm vào nguy hiểm nhiều hơn.
- A!
Đột nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hải thú kia cũng nháy mắt bắn ra một cây xương gai, cứ như thế đam vào đầu vai nàng. Quàn áo bị xé rách, lộ ra một mảng da trăng như tuyết, tại nơi vết thương có máu tươi chảy ra trông lại rất chướng mắt.
Xương gai này có độc, pháp lực trong cơ thể nàng trở nên tán loạn, nàng nhất thời thất kinh. Mắt thấy Hải thú kia dữ tợn đánh tới, đôi mắt đẹp sợ tới mức nhắm chặt lại, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Vào đúng lúc này, một tiếng rít gió gào thét mà đến, Tam Thích hải thú nhất thời thét lên bi thảm, rồi trở nên yên tĩnh.
Nàng vừa mở hai mắt ra, thì bắt gặp một bóng người màu xanh, chậm rãi di chuyển, sau mấy nhịp thở đã biến mất.
. . . . .
Một nơi trên hải vực, có một đạo hồng quang gào thét di chuyển
Đột nhiên trên mặt biển xuất hiện vô số người cá
Người cá gầy trơ xương, thân nhỏ đầu ta, miệng há ra chứa đầy răng nanh dữ tợn, lúc này nhảy lên mặt nước, nhanh như tía chớp, phóng thắng đến trong độn quang.
Hừ!
Một tiếng hừ nhẹ truyền ra từ bên trong độnq quang, vô số canh kim kiếm khí chi chít từ giữa không trung bạo xạ ra, dày đặc trên bầu trời, đem đám quái ngư kia hóa thành một đám huyết nhục rơi trên mặt nước.
Từ đầu đến giờ độn quang không có mảy may tạm dừng chút nào, gào thét mà đi qua.
. . . . .
Khoảng không trên mặt biển, một đạo độn quang gào thét bay tới trước, thế nhưng lại đột nhiên thu liễm, lộ ra một tu sĩ mặc áo dài màu xanh.
Tất nhiên người đó chính là Tiêu Thần
- Chỉ chốc lát nữa thôi, đã đến được chỗ Lôi Trì rồi, bộ dạng ta tuy rằng không nhiều người biết lắm, nhưng nếu bị ai đó phát hiện ra, chắc hẳn cũng sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Tiêu Thần hơi trầm ngâm, pháp lực xoay chuyển khuôn mặt nhất thời hóa thành một tu sĩ trẻ tuổi mặt mày sáng sủa tầm hai mươi bẩy hai mươi tám tuổi, pháp lực trong cơ thể cũng bị kéo xuống tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ. Lúc này hắn mới gật đàu hài lòng, một lần nữa độn quang lóe lên bay về phía trước, nhưng tốc đọ giảm đi rất nhiều, để tránh bị người khác phát hiện.
Đi được một lát, Tiêu Thần nhíu mày, ánh mắt như nhìn xuyên thấu được không gia vô tận, nhìn thẳng về phía trước.
- Tốt! Lôi Đình thật dày đặc, hơn nữa trong đó có vài phần khí tức, tuy mỏng manh, nhưng cũng khiến ta phải kiêng dè một chút. Xem ra Lôi trì này, không đơn giản như bề ngoài, thất phái cùng với tán tu muốn đạt được cơ duyên trong đó, e rằng phải trải qua ít thử thách rồi.
Ánh mắt hắn lóe lên, lộ ra vẻ trầm tư:
- Trước mắt ta phải tận lực tiễn sư tôn về nhà, cố gắng giảm bớt đi phiền toái, tránh trở thành trở ngại. Thôi được rồi! Lần này ta tạm thời khoanh tay đứng coi vậy, nếu có cơ hội ta sẽ động thủ cướp đoạt cơ duyên ngay.
Trong lòng Tiêu Thần xác định suy nghĩ này, sau đó tiếp tục mải miết di chuyển.
Lúc này trên mặt biển thỉnh thoảng có thể chứng kiến độn quang gao thét mà đi, theo khí tức cảm ứng đến xem ra yếu nhất cũng là Kim Đan sơ kỳ. Tại nơi tranh đấu này, tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có tư cách tham gia.
Thân ảnh Tiêu Thần ẩn giấu trong độn quang này, vẫn chưa khiến người khác chú ý, đi một mạch tới trước
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên thu liểm độn quang lại, ánh mắt dứng lại về phía xa xăm, đôi mắt híp lại. Đang lúc mọi người không để ý, vô số cấm đạo phù văn điên cuồng hiện lên trong đó.
Một lát sau, Tiêu Thần nhẹ nhàng thở phào, sờ lên cằm, trầm ngâm nói:
- Cấm chế nơi này cũng không có năng lực phòng ngự công kích, chỉ có tác dụng ngăn cản khí tức, chắc hẳn phải làm để che dấu đi sự tồn tại của Lôi Trì. Từ khí tức phát ra trong cấm chế này, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi, mà bây giờ có thể tiêu hao hết năng lượng kia, đem Lôi Trì bộc lộ ra. Theo suy tính như vậy, cự đản trong Lôi Trì kia tất nhiên không phải là nhỏ.
Ánh mắt Tiêu Thần lóe ra phút chốc, lập tức bước từng bước, đi vào bên trong cấm chế.
Lôi Đình Lực!
Một bước đi vào không gian đó, ở đó tràn ngập Lôi Đình! Phía trước hơn mười dặm, có vô số tu sĩ đứng chi chít ở trên không trung. Mà các nơi các tu sĩ này đứng, mây đen, sấm sét dày đặc, lôi quang lóe ra, tản ra một cỗ uy áp tràn đầy khí thế.
Nếu là tu sĩ dưới cảnh giới Kim Đan kỳ, chỉ sợ dưới uy áp này đã không thể phản kháng mà ngã thẳng xuống đất.
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, pháp lực trong cơ thể vận chuyển, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, vẻ mặt cẩn thận bay tới phía đám người kia.
Lôi Trì!
Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán ra, thế nhưng khi hắn nhìn thấy phạm vi ngàn trượng trên mặt biển, đồng tử hắn không chịu được mà co rút lại, đáy mắt lộ vẻ vô cùng kiêng kị.
Chỉ thấy trong vòng nước biển mấy ngàn trượng tràn ngập Lôi Đình lực nồng đậm, vô số Lôi Đình giống như con thuồng luồng, uốn lượn vặn vẹo va chạm lẫn nhau, rồi phát ra những âm thanh ầm vang trầm đục. Lôi quang lóe ra làm người ta cảm thấy một lực cực kỳ cường hãn đánh vào thị giác.
Mà giờ khắc này, trong nước biển, trong Lôi Đình, có một vật thể màu thâm lam, hiện lên những đường vân huyền ảo trôi nổi bên trong cự đản. Vô số Lôi Đình lực chạy quanh thân không ngớt, giống như con cừu non ngoan ngoãn nghe lời không dám càn rỡ chút nào.
Điểm này rơi vào mắt Tiêu Thần, càng làm cho hắn âm thầm rung động.
Lôi Đình lực, vốn là thế gian đệ nhất cuồng bạo, bên trong có lực lượng tàn sát mạnh mẽ, khó chế phục trong tay. Mặc dù hắn đã tu luyện hai đại thần thông Thôn Lôi, Khống Lôi, có thể đem Lôi Đình lực mạnh mẽ trấn áp, nhưng không cách nào khống chế được theo tâm ý của mình.
Mà cự đản này chưa có nở, nhưng đã có uy lực như thế này, có thể thấy được sinh trong đó, tất nhiên không phải sinh vật tầm thường
Trong mắt Tiêu Thần liên tiếp lấp lánh lên quang mang kỳ lạ. Một lát sau hắn thu hồi ánh mắt, mặt không chút tháy đổi xoay người lại nhìn Lôi Trì.
Tin tức Lôi trì để lộ, tất cả hạng người có tu vi thâm hậu đều đuổi đến nơi này, cảnh tượng trước mắt có thể dùng từ cao thủ mọc lên như nấm để hình dung.
Thất đại tông phái của Đông Nam Hãn Hải đại lục đều có mặt tại đây, rồi mơ hồ hợp lại thành một đoàn, trong lúc đó ánh mắt ngẫu nhiên trao đổi lẫn nhau, tất cả đều tràn ngập kiêng kị.
Tại đây cũng có vài người hắn quen biết.
Dương Phong của Đại Đạo tông, Tiểu Nguyệt của Vô Cực Tông, nhị để tử của Huyễn Nguyệt tiên tử - Ngô Đồng thuộc Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung, cùng với Lệ Xa Nhai của Hoàng Tuyền Tông.
Xem ra trước kia Bất Trụy động phủ tuy rằng cực kỳ nguy hiểm, nhưng những người có thiên tử của các tông môn vẫn còn rất đông.
Đám người Dương Phong , Tiểu Nguyệt, Ngô Đồng bởi vì cùng đồng hành ở Bất Trụy động phủ mà tín nhiệm lẫn nhau, giờ phút này mơ hồ hình thành một đoàn thể.
Còn Hoàng Tuyền Tông kia thì độc chiếm một phương, trong vòng một trăm trượng quanh đó, không có bất cứ tu sĩ nào có gan tới gần.
Mặc khác, ba phái Vĩnh Sinh Môn, Phạm Thiên Tông mơ hồ sáp lại gần.
Nhưng thật ra ánh mắt mỗi người của Lâm Thiên Tông cực kỳ khó coi. Lôi Trì này đã sớm có ở Hải Thú Lĩnh, cũng đã bị tiền bối của tông môn này phát hiện. Lần này đệ tử Vô Cực Tông tiến vào, đi thẳng tới nơi này. Bởi vì một ít nguyên nhân mà đã để lộ tin tức, nên đã tạo cục diện như trước mắt, hiển nhiên khiến tâm tình những người này sẽ không quá tốt.
Ngoại trừ bảy đại tông phái ra, bên trong cũng có ba tán tu làm Tiêu Thần chú ý.
Thứ nhất là một đại hán khôi ngô để hở bộ ngực đầy lông. Sắc mặt đại hán này ngông cuồng, trong tay cầm một cây Lang Nha bổng, khí tức trong cơ thể mạnh mẽ hung tàn, đạt được đến cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Người thứ hai là một nữ tử kiều diễm, mặt mày xinh tươi như hoa, trên người tản ra một cỗ khí tức mị hoặc. Quần áo nàng mặc cực kỳ lộ liễu, trước ngực lộ ra một mảng ngực trắng hồng, hiện giờ đang khiến hai tu sĩ Kim Đan kỳ thần hồn điên đảo, đánh mắt đưa tình. Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thần, nàng xoay người lại, vứt đến cho hắn một ánh mắt đầy mị hoặc.
Tiêu Thần khẽ cau mày, chứng kiễn hai người bên cạnh lộ ra ý tàn nhẫn, hắn chớp mắt quay đầu ra hương khác, đem ánh mắt nhìn người thứ ba.
Người này là một hòa thượng đầu trọc, có chín vết châm, tay cầm một phật châu cực lớn, tướng mạo nghiêm trang, rất có bộ dáng một tăng gia. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, có thể phát hiện được Phật châu trong tay hắn đúng là từ những mảnh Bạch Cốt Xá Lợi xâu chuỗi lại mà thành, mỗi một khỏa Bạch Cốt Xá Lợi lại là do vô số oan hồn lệ quỷ tạo thành, trong lúc đó đang cắn nuốt lẫn nhau, mơ hồ phát ra tiếng kêu thảm.
Ba người này là nổi trội nhất bên trong đám tán tu đó, tất cả đều đạt đến tu vi Kim Đan hậu kỳ, bên người có không ít tu sĩ đứng nghiêm chỉnh, nhất thời trở thành một thế lực không nhỏ.
Trong lúc đó, tu sĩ thất tông cũng với tu sĩ tán tu cũng kiêng kị lãn nhau, một thời gian ngắn không có ai dám ra tay với ai. Lôi Trì rõ ràng bất phàm, vô luận bên nào ra tay trước, không thể nghi ngờ sẽ bị vật ấy điên cuồng cắn lại, vạn nhất thực lực bị hao tổn lớn, dĩ nhiên sẽ bị loại bỏ ra khỏi cuộc đua này.
Những người ở đây hiện giờ đều là hạng người thông minh, nhưng không ai nguyện ý làm người mở đường tiên phong, thế cục cứ như thế giằng co.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười lạnh phá vỡ bầu không khí.
- Chư vị đạo hữu, thời gian ở Hải Thú Lĩnh có hạn, thời gian đã qua không dưới mười canh giờ, nếu chúng ta tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, chỉ sợ cuối cùng lại không có ai chiếm được cơ duyên trong đó.
Người nói chuyện đó là Lệ Xa Nhai của Hoàng Tuyền Tông.
Khí tức người này mạnh hơn hẳn so với nhựng người có mặt tại đây, đúng là đã đạt đến cảnh giới Giả Anh kỳ. Làm thủ lĩnh Hoàng Tuyền tông, Lệ Xa Nhai mở miệng nói, nhất thời khiến cho tràng diện một trận xôn xao.
- Hừ! Vậy ý kiến đạo hữu muốn chúng ta làm gì, hay là Hoàng Tuyền Tông các người ra tay trước đi?
Dương Phong của Đại đạo tông nghe vậy cười lạnh một tiếng, khống chút khách khí nói.
Lệ Xa Nhai nhất thời biến sắc, ánh mắt u ám nhìn tới người kia, trầm giọng nói:
- Hắc hắc, hình như thương thế của Dương Phong đạo hữu đã lành hẳn. Sao rồi, khó nói quá hay là quên mất vết sẹo đau đớn đó rồi mà lần này ngươi còn dám trêu chọc vào ta?
Dương Phong nghe vậy, sấc mặt trầm xuống, vẫn không lộ ra nửa điểm sợ hãi nào, cười lạnh nói:
- Trận chiến lúc trước, tại hạ bại trong tay đạo hữu, nhưng nếu hôm nay chúng ta đấu trận nữa, thắng bại cũng còn chưa biết.
Thanh âm vừa dứt, hai người đều hừ lạnh, trên người nháy mắt bốc ra khí thế mạnh mẽ, ầm ầm đụng nhau.
Tu sĩ hai tông phái đều nhanh chóng biến sắc, sóng ngầm bắt đầu dao động không ngớt, không khí không hòa hợp rất có thể tạo ra một trận chiến lớn.
Toàn bộ nơi này, tất cả mọi người nháy moắt đều trở nên khẩn trương vì chuyện này.
/1071
|