Sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, Duy ngã thần thông khiến tâm thần hắn băng hàn, sau lưng lạnh buốt. Nhưng dù vậy, trong mắt của hắn cấm đạo phù văn lại không có nửa điểm tạm dừng. Hắn không ngừng mạnh mẽ đem thần thông Cẩm Ngự Trần thi triển ghi lại, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
- Hoàn thành xong!
Đem duy ngã nhất chỉ hoàn toàn phục chế thành công, sắc mặt Tiêu Thần trở nên trắng bệch, nhưng trong đôi mắt cũng lóe ra vẻ hưng phấn vô hạn, hiện tại ngẩng đầu nhìn ngón tay thật lớn kia hạ xuống, đồng tử hơi co rút lại, lập tức một cánh tay chìa ra, hướng về hư không hung hăng nắm chặt.
Oanh!
Dưới cái nắm tay này, hư không nháy mắt vặn vẹo, đem ngón tay kia phong tỏa.
Nhưng ngay sau đó, không gian vặn vẹo kịch liệt run rẩy lên, khí tức hoang sát từ giữa ầm ầm tán phát ra, hình như sẽ nháy mắt khiến cho không gian hoàn toàn sụp đổ!
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nháy mắt xẹt qua vẻ kiên định, bước tiếp theo chẳng những không có lùi bước né tránh, ngược lại thẳng đến không gian vặn vẹo kia mà đi. Cùng lúc đó, mười ngón tay sử dụng tốc độ cực hạn như hóa thành một đoàn hư ảnh, vô số cấm chế phù văn điên cuồng đánh ra, hóa thành lưu quang gào thét đi trước, dung nhập vào không gian kia. Theo cấm chế phù văn dung nhập, không gian gần như hư hỏng lần thứ hai được củng cố, trong đó ngón tay kia dù vẫn không ngớt phát ra uy lực vô tận, nhưng vẫn như cũ bị gắt gao trấn áp, không thể thoát khỏi.
Theo sau đạo pháp quyết cuối cùng đánh ra, thân thể Tiêu Thần nhoáng lên một cái, nguyên thần hao tổn cũng đã đến nông nỗi cực kì khủng bố, thậm chí còn để khiến hắn thiếu chút nữa trực tiếp hôn mê. Nhưng giờ phút này hắn đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, tinh thần nhất thời khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước.
Hiện tại thần tình Cẩm Ngự Trần kinh hãi, hắn vạn lần không ngờ, Lưu Vân có thủ đoạn có thể đem thần thông duy ngã ngăn cản được, hơn nữa đem phong ấn chặt chẽ.
Vào thời khắc này, đáy mắt Tiêu Thần nháy mắt hiện lên vài phần lệ mang, ngón tay vươn ra, hướng Cẩm Ngự Trần điểm tới.
Thôn thiên nhất chỉ!
Oanh!
Trong thiên địa vô tận linh lực điên cuồng bạo động, giờ phút này hình như không thể chống lực lượng hấp dẫn, hóa thành nước lũ cuồn cuộn, chảy thẳng tới nơi này.
Một quang trụ thuần túy do pháp lực tạo thành nháy mắt ngưng tụ ra, vô tận linh lực dung nhập trong đó, ngón tay càng ngưng tụ càng thật, thể tích lấy một loại tốc độ làm cho người ta sợ hãi điên cuồng bành trướng, bất quá trong chớp mắt, đạt chừng hơn bốn trăm trượng, màu sắc theo linh lực dung nhập, cũng dần dần trở nên sặc sỡ phức tạp. Dù vậy, khí tức ngón tay phát ra khiến người khác phải rùng mình.
Trước mắt Tiêu Thần từng mảng biến thành màu đen, sát ý bừng lên, tại lúc ngón tay hình thành, nháy mắt hướng Cẩm Ngự Trần điểm xuống.
Oanh long long!
Ngón tay đi trước, phát ra tiếng nổ kinh thiên, uy thế ngất trời.
- Duy ngã nhất chỉ
Hai mắt Cẩm Ngự Trần trừng lớn, trong mắt sinh ra ý hoảng sợ vô tận, Lưu Vân thi triển thần thông, cùng thần thông hắn vừa thi triển giống nhau như đúc! Mặc dù ở một vài điểm vẫn có tì vết, nhưng vẫn có được bộ phận uy lực thần thông đó.
Hiện tại đối mặt với thôn thiên chỉ, sắc mặt Cẩm Ngự Trần nháy mắt trắng bệch, hắn có thể xuất ra Duy ngã nhất chỉ nhưng lại không hề có phương pháp chống đỡ nó, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng khi ngón tay kia chỉ còn cách Cẩm Ngự Trần một trăm trượng, một thân ảnh lão giả râu tóc bạc trắng, mặc áo bào trắng nháy mắt xuất hiện phía trước. Người này đột nhiên xuất hiện, dôi mắt dịu dàng thuần khiết nhưng lại cho người ta cảm giác có thể nhìn thấu thế gian, đối mặt với thông thiên chỉ không lộ ra nửa điểm kinh hoàng.
Hai mắt Tiêu Thần mở to, sắc mặt âm trầm, lão giả này đột nhiên xuất hiện, hắn lại không có nửa điêm cảm giác, nếu là người này ra tay đánh lén. Nghĩ đến đây, sau lưng hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Thần ngưng tụ, lập tức đồng tử kịch liệt co rút lại, trong lòng kinh hãi cực độ.
Thông thiên chỉ lớn mấy trăm trượng kia, vốn là thần thông sở học của hắn, hơn nữa bắt chước thần thông của Cẩm Ngự Trần, uy lực tuy không thể so với Duy ngã chỉ, nhưng cũng không sai biệt nhiều. Nhưng hiện tại, dưới ánh mắt của lão giả, thôn thiên chỉ lập tức bị chế trụ ở cự ly mười trượng, cả ngón tay run lên, lặng yên không tiếng động hóa thành vô số linh lực toán loạn, biết mất trong thiên địa.
Thần thông như vậy cũng không thể đến gần thân thể lão giả này, liền trực tiếp tiêu tán! Mà thủy chung, lão giả chưa từng làm ra nửa điểm động tác.
Người này tu vi thần thông mạnh mẽ, tuyệt đối là người trong cuộc đời Tiêu Thần ít thấy. Trong lòng hắn mơ hồ có trực giác, mặc dù là sư tôn Lý Vũ Hiên, dù ở lúc đỉnh phong cũng không có uy lực như vậy.
Bất trụy tu sĩ!
Lão giả này, tất nhiên là tồn tại cao nhất của Nhân Gian Giới!
Từ lúc thân ảnh lão giả này xuất hiện, Cẩm Ngự Trần kính cẩn khoanh tay mà đứng, đợi cho thôn thiên chỉ tiêu tán, mới đi đến bên người lão giả, xoay người thi lễ thật sâu, cung kính nói:
- Sư tôn, sao người lại tới đây?
Lão giả này, lại là sư phụ của Cẩm Ngự Trần!
Thần bí lão giả nghe vậy ánh mắt chớp lên, dừng ở trên người Cẩm Ngự Trần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Nếu vi sư không đến, giờ phút này chỉ sợ ngươi đã chết rồi.
- Thiên hạ này to lớn, người tu tu vi mạnh mẻ ngươi không đếm xuể, hôm nay bại một lần đối với ngươi mà nói coi như là một lần giáo huấn, miễn cho ngày sau không coi ai ra gì, nếu không cuối cùng có một ngày sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Lão giả này thản nhiên mở miệng, trong giọng nói lại không có nửa điểm trách cứ, cực kỳ ôn hòa.
Cẩm Ngự Trần không dám có nửa điểm phản bác, thành thật đứng ở trước mặt người này chờ đợi răn dạy và quở mắng.
Ánh mắt lão giả thần bí chuyển đi, hạ xuống trên người Tiêu Thần. Người này ánh mắt tuy rằng ôn hòa, nhưng hình như lại có thể nhìn thấu người khác, ngoại nhân dưới ánh mắt đó đừng hòng giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Nhưng trong nháy mắt, người này nhíu mày, hẳn là không thể tra xét được Tiêu Thần, lập tức cười, khẽ lắc đầu nói:
- Vị tiểu hữu này hữu lễ, môn hạ lão phu chỉ có một gã đệ tử này, vừa rồi tình thế bất đắc dĩ xuất thủ cứu người, xin tiểu hữu đừng trách.
Lão giả này thanh âm cực kỳ thành khẩn, làm cho người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm.
Tiêu Thần trong lòng khẽ buông lỏng, ánh mắt người này khiến hắn bất an, giờ phút này nghe vậy, kính cẩn thi lễ nói:
- Tiền bối nghiêm trọng, vừa rồi vãn bối nhìn thấy thần thông kia lợi hại nên có chút hứng thú, trong lòng có điều ngẫu ngộ lập tức chỉ điểm ra, trong lòng cũng đang hối hận, may mắn tiền bối xuất thủ cứu người, nếu không trong lòng vãn bối khó có thể tha thứ.
Thần bí lão giả nghe thế ánh mắt lộ vẻ cười liếc nhìn Tiêu Thần một cái, tiểu gia hỏa này quả thật thú vị, hắn thật ra chưa từng nhìn ra trên mặt hắn có nửa điểm hối hận. Bất quá lão cũng không cố gắng truy cứu, ho nhẹ một tiếng, hơi trầm ngâm, trầm giọng hỏi:
- Hôm nay lão phu cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo tiểu hữu, xin tiểu hữu hãy nói rõ ràng.
Nói tới đây, lão giả này hơi tạm dừng hỏi.
- Không biết thần thông vừa rồi tiểu hữu thi triển, là từ chỗ nào học được?
Cẩm Ngự Trần nghe vậy ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vài phần tàn khốc. môn phái của hắn đệ tử môn nhân cực ít, thần thông công pháp tất cả đều nghiêm lệnh cấm tiết ra ngoài, nhưng Lưu Vân lại có thể thi triển giống như khuôn mẫu Duy ngã chỉ, hơn nữa uy lực không tầm thường. . . Chẳng lẽ lại có người dám can đảm tiết lộ thần thong tông môn!
Trong lòng Tiêu Thần khẽ động, ánh mắt đảo qua trên người hai thầy trò, lập tức kính cẩn trả lời:
- Khởi bẩm tiền bối, vãn bối hôm nay thi triển thần thông, đúng là cùng sở học của Cẩm Ngự Trần đạo hữu.
Thần bí lão giả nghe vậy nhướng mày, trong mắt hiện lên vài phần do dự, Cẩm Ngự Trần lại càng thản nhiên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên trong lòng nửa điểm cũng không tin.
Duy ngã thần thông uyên thâm, hắn khổ tu mấy năm, mới có thể miễn cưỡng thi triển ra, Lưu Vân mặc dù là thiên tư kinh người, cũng tuyệt đối không có khả năng ở trong đấu pháp học trộm, nếu không thần thông đệ nhất tông môn hắn, không phải đã sớm truyền khắp thiên hạ.
- Tiểu hữu nói thần thông này là bắt chước tiểu đồ thi triển mà ra?
Thần bí lão giả hỏi, ngữ khí lộ ra ý hoài nghi. Tuy nhiên nhận thấy Tiêu Thần không hè che giấu, trong lòng cũng không sinh ra ác cảm.
- Vãn bối lấy tâm ma thề những câu vãn bối nói là thật.
Tiêu Thần nghiêm nghị nói.
Cẩm Ngự Trần cười lạnh, trầm giọng nói:
- Xem một lần thần thông liền có thể thi triển ra, việc này nói ra chỉ sợ không ai tin. Nếu là Lưu Vân Đạo hữu thực sự có bản lĩnh này, vậy không ngại đem Tụ Tinh thần thông đồng dạng thi triển một lần, nếu không sao có thể khiến người khác tin phục.
Thần bí lão giả nghe vậy nhìn lên mặt Tiêu Thần, hiển nhiên chấp nhận phương pháp ấy.
Tiêu Thần nghe vậy im miệng một lát, chắp tay nói:
- Việc này không phải là không thể, chính là vãn bối giờ phút này nguyên thần pháp lực tất cả đều hao tổn nghiêm trọng, chỉ sợ không cách nào thi triển thần thông.
Thần bí lão giả khẽ cười một tiếng, cũng không nói nhiều, lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện một vật to bằng trái long nhãn, khối đan dược phát ra mùi thơm ngát, trực tiếp vứt về phía trước.
- Dùng đan dược này, trong khoảnh khắc hết thảy hao tổn tự nhiên khôi phục.
Tiêu Thần đem đan dược đón vào tay, không có nửa điểm chần chờ, trực tiếp khoanh chân ngồi trong hư không, nuốt viên thuốc vào đả tọa luyện hóa. Lấy tu vi lão giả này, nếu đối với hắn bất lợi, thật sự không cần sử dụng thủ đoạn như vậy, trong lòng Tiêu Thần tất nhiên không sợ.
Điểm ấy rơi vào trong mắt lão giả kia, ánh mắt chớp lên, cũng nhịn không được lộ ra vẻ hân thưởng.
Một lát sau, Tiêu Thần mở ra hai mắt, thần quang trong mắt lóe ra, trong cơ thể pháp lực và khí tức sung mãn, thậm chí sự mỏi mệt do hai ngày chạy tới đây, cũng đều khôi phục lại.
Nghĩ đến, đan dược này phải cực kỳ bất phàm.
- Đa tạ tiền bối ban thưởng linh đan, vãn bối đã khôi phục, giờ thử đem Tụ Tinh thi triển ra.
Nói xong, Tiêu Thần từng bước bước ra, thân ảnh liền xuất hiện ở ngoài trăm trượng.
Thần bí lão giả không khỏi tập trung tinh thần, xem qua một lần là bắt chước được thần thôngb của đối phương, điều đó từ khi sinh ra hắn cũng chưa từng nghe nói, nhìn Lưu Vân này tin tưởng mười phần, chẳng lẽ trên đời thực sự có thiên tài nghịch thiên như vậy tồn tại hay sao?
Tiêu Thần chân bước hư không, hiện tại hơi hơi nhắm mắt, một lát mở ra, một cánh tay hướng Hư không hung hăng nắm chặt, đồng thời trong miệng bỗng nhiên quát khẽ.
- Tụ Tinh!
- Hoàn thành xong!
Đem duy ngã nhất chỉ hoàn toàn phục chế thành công, sắc mặt Tiêu Thần trở nên trắng bệch, nhưng trong đôi mắt cũng lóe ra vẻ hưng phấn vô hạn, hiện tại ngẩng đầu nhìn ngón tay thật lớn kia hạ xuống, đồng tử hơi co rút lại, lập tức một cánh tay chìa ra, hướng về hư không hung hăng nắm chặt.
Oanh!
Dưới cái nắm tay này, hư không nháy mắt vặn vẹo, đem ngón tay kia phong tỏa.
Nhưng ngay sau đó, không gian vặn vẹo kịch liệt run rẩy lên, khí tức hoang sát từ giữa ầm ầm tán phát ra, hình như sẽ nháy mắt khiến cho không gian hoàn toàn sụp đổ!
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nháy mắt xẹt qua vẻ kiên định, bước tiếp theo chẳng những không có lùi bước né tránh, ngược lại thẳng đến không gian vặn vẹo kia mà đi. Cùng lúc đó, mười ngón tay sử dụng tốc độ cực hạn như hóa thành một đoàn hư ảnh, vô số cấm chế phù văn điên cuồng đánh ra, hóa thành lưu quang gào thét đi trước, dung nhập vào không gian kia. Theo cấm chế phù văn dung nhập, không gian gần như hư hỏng lần thứ hai được củng cố, trong đó ngón tay kia dù vẫn không ngớt phát ra uy lực vô tận, nhưng vẫn như cũ bị gắt gao trấn áp, không thể thoát khỏi.
Theo sau đạo pháp quyết cuối cùng đánh ra, thân thể Tiêu Thần nhoáng lên một cái, nguyên thần hao tổn cũng đã đến nông nỗi cực kì khủng bố, thậm chí còn để khiến hắn thiếu chút nữa trực tiếp hôn mê. Nhưng giờ phút này hắn đột nhiên cắn đầu lưỡi một cái, tinh thần nhất thời khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước.
Hiện tại thần tình Cẩm Ngự Trần kinh hãi, hắn vạn lần không ngờ, Lưu Vân có thủ đoạn có thể đem thần thông duy ngã ngăn cản được, hơn nữa đem phong ấn chặt chẽ.
Vào thời khắc này, đáy mắt Tiêu Thần nháy mắt hiện lên vài phần lệ mang, ngón tay vươn ra, hướng Cẩm Ngự Trần điểm tới.
Thôn thiên nhất chỉ!
Oanh!
Trong thiên địa vô tận linh lực điên cuồng bạo động, giờ phút này hình như không thể chống lực lượng hấp dẫn, hóa thành nước lũ cuồn cuộn, chảy thẳng tới nơi này.
Một quang trụ thuần túy do pháp lực tạo thành nháy mắt ngưng tụ ra, vô tận linh lực dung nhập trong đó, ngón tay càng ngưng tụ càng thật, thể tích lấy một loại tốc độ làm cho người ta sợ hãi điên cuồng bành trướng, bất quá trong chớp mắt, đạt chừng hơn bốn trăm trượng, màu sắc theo linh lực dung nhập, cũng dần dần trở nên sặc sỡ phức tạp. Dù vậy, khí tức ngón tay phát ra khiến người khác phải rùng mình.
Trước mắt Tiêu Thần từng mảng biến thành màu đen, sát ý bừng lên, tại lúc ngón tay hình thành, nháy mắt hướng Cẩm Ngự Trần điểm xuống.
Oanh long long!
Ngón tay đi trước, phát ra tiếng nổ kinh thiên, uy thế ngất trời.
- Duy ngã nhất chỉ
Hai mắt Cẩm Ngự Trần trừng lớn, trong mắt sinh ra ý hoảng sợ vô tận, Lưu Vân thi triển thần thông, cùng thần thông hắn vừa thi triển giống nhau như đúc! Mặc dù ở một vài điểm vẫn có tì vết, nhưng vẫn có được bộ phận uy lực thần thông đó.
Hiện tại đối mặt với thôn thiên chỉ, sắc mặt Cẩm Ngự Trần nháy mắt trắng bệch, hắn có thể xuất ra Duy ngã nhất chỉ nhưng lại không hề có phương pháp chống đỡ nó, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng khi ngón tay kia chỉ còn cách Cẩm Ngự Trần một trăm trượng, một thân ảnh lão giả râu tóc bạc trắng, mặc áo bào trắng nháy mắt xuất hiện phía trước. Người này đột nhiên xuất hiện, dôi mắt dịu dàng thuần khiết nhưng lại cho người ta cảm giác có thể nhìn thấu thế gian, đối mặt với thông thiên chỉ không lộ ra nửa điểm kinh hoàng.
Hai mắt Tiêu Thần mở to, sắc mặt âm trầm, lão giả này đột nhiên xuất hiện, hắn lại không có nửa điêm cảm giác, nếu là người này ra tay đánh lén. Nghĩ đến đây, sau lưng hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Thần ngưng tụ, lập tức đồng tử kịch liệt co rút lại, trong lòng kinh hãi cực độ.
Thông thiên chỉ lớn mấy trăm trượng kia, vốn là thần thông sở học của hắn, hơn nữa bắt chước thần thông của Cẩm Ngự Trần, uy lực tuy không thể so với Duy ngã chỉ, nhưng cũng không sai biệt nhiều. Nhưng hiện tại, dưới ánh mắt của lão giả, thôn thiên chỉ lập tức bị chế trụ ở cự ly mười trượng, cả ngón tay run lên, lặng yên không tiếng động hóa thành vô số linh lực toán loạn, biết mất trong thiên địa.
Thần thông như vậy cũng không thể đến gần thân thể lão giả này, liền trực tiếp tiêu tán! Mà thủy chung, lão giả chưa từng làm ra nửa điểm động tác.
Người này tu vi thần thông mạnh mẽ, tuyệt đối là người trong cuộc đời Tiêu Thần ít thấy. Trong lòng hắn mơ hồ có trực giác, mặc dù là sư tôn Lý Vũ Hiên, dù ở lúc đỉnh phong cũng không có uy lực như vậy.
Bất trụy tu sĩ!
Lão giả này, tất nhiên là tồn tại cao nhất của Nhân Gian Giới!
Từ lúc thân ảnh lão giả này xuất hiện, Cẩm Ngự Trần kính cẩn khoanh tay mà đứng, đợi cho thôn thiên chỉ tiêu tán, mới đi đến bên người lão giả, xoay người thi lễ thật sâu, cung kính nói:
- Sư tôn, sao người lại tới đây?
Lão giả này, lại là sư phụ của Cẩm Ngự Trần!
Thần bí lão giả nghe vậy ánh mắt chớp lên, dừng ở trên người Cẩm Ngự Trần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Nếu vi sư không đến, giờ phút này chỉ sợ ngươi đã chết rồi.
- Thiên hạ này to lớn, người tu tu vi mạnh mẻ ngươi không đếm xuể, hôm nay bại một lần đối với ngươi mà nói coi như là một lần giáo huấn, miễn cho ngày sau không coi ai ra gì, nếu không cuối cùng có một ngày sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Lão giả này thản nhiên mở miệng, trong giọng nói lại không có nửa điểm trách cứ, cực kỳ ôn hòa.
Cẩm Ngự Trần không dám có nửa điểm phản bác, thành thật đứng ở trước mặt người này chờ đợi răn dạy và quở mắng.
Ánh mắt lão giả thần bí chuyển đi, hạ xuống trên người Tiêu Thần. Người này ánh mắt tuy rằng ôn hòa, nhưng hình như lại có thể nhìn thấu người khác, ngoại nhân dưới ánh mắt đó đừng hòng giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Nhưng trong nháy mắt, người này nhíu mày, hẳn là không thể tra xét được Tiêu Thần, lập tức cười, khẽ lắc đầu nói:
- Vị tiểu hữu này hữu lễ, môn hạ lão phu chỉ có một gã đệ tử này, vừa rồi tình thế bất đắc dĩ xuất thủ cứu người, xin tiểu hữu đừng trách.
Lão giả này thanh âm cực kỳ thành khẩn, làm cho người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm.
Tiêu Thần trong lòng khẽ buông lỏng, ánh mắt người này khiến hắn bất an, giờ phút này nghe vậy, kính cẩn thi lễ nói:
- Tiền bối nghiêm trọng, vừa rồi vãn bối nhìn thấy thần thông kia lợi hại nên có chút hứng thú, trong lòng có điều ngẫu ngộ lập tức chỉ điểm ra, trong lòng cũng đang hối hận, may mắn tiền bối xuất thủ cứu người, nếu không trong lòng vãn bối khó có thể tha thứ.
Thần bí lão giả nghe thế ánh mắt lộ vẻ cười liếc nhìn Tiêu Thần một cái, tiểu gia hỏa này quả thật thú vị, hắn thật ra chưa từng nhìn ra trên mặt hắn có nửa điểm hối hận. Bất quá lão cũng không cố gắng truy cứu, ho nhẹ một tiếng, hơi trầm ngâm, trầm giọng hỏi:
- Hôm nay lão phu cũng có một chuyện muốn thỉnh giáo tiểu hữu, xin tiểu hữu hãy nói rõ ràng.
Nói tới đây, lão giả này hơi tạm dừng hỏi.
- Không biết thần thông vừa rồi tiểu hữu thi triển, là từ chỗ nào học được?
Cẩm Ngự Trần nghe vậy ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vài phần tàn khốc. môn phái của hắn đệ tử môn nhân cực ít, thần thông công pháp tất cả đều nghiêm lệnh cấm tiết ra ngoài, nhưng Lưu Vân lại có thể thi triển giống như khuôn mẫu Duy ngã chỉ, hơn nữa uy lực không tầm thường. . . Chẳng lẽ lại có người dám can đảm tiết lộ thần thong tông môn!
Trong lòng Tiêu Thần khẽ động, ánh mắt đảo qua trên người hai thầy trò, lập tức kính cẩn trả lời:
- Khởi bẩm tiền bối, vãn bối hôm nay thi triển thần thông, đúng là cùng sở học của Cẩm Ngự Trần đạo hữu.
Thần bí lão giả nghe vậy nhướng mày, trong mắt hiện lên vài phần do dự, Cẩm Ngự Trần lại càng thản nhiên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên trong lòng nửa điểm cũng không tin.
Duy ngã thần thông uyên thâm, hắn khổ tu mấy năm, mới có thể miễn cưỡng thi triển ra, Lưu Vân mặc dù là thiên tư kinh người, cũng tuyệt đối không có khả năng ở trong đấu pháp học trộm, nếu không thần thông đệ nhất tông môn hắn, không phải đã sớm truyền khắp thiên hạ.
- Tiểu hữu nói thần thông này là bắt chước tiểu đồ thi triển mà ra?
Thần bí lão giả hỏi, ngữ khí lộ ra ý hoài nghi. Tuy nhiên nhận thấy Tiêu Thần không hè che giấu, trong lòng cũng không sinh ra ác cảm.
- Vãn bối lấy tâm ma thề những câu vãn bối nói là thật.
Tiêu Thần nghiêm nghị nói.
Cẩm Ngự Trần cười lạnh, trầm giọng nói:
- Xem một lần thần thông liền có thể thi triển ra, việc này nói ra chỉ sợ không ai tin. Nếu là Lưu Vân Đạo hữu thực sự có bản lĩnh này, vậy không ngại đem Tụ Tinh thần thông đồng dạng thi triển một lần, nếu không sao có thể khiến người khác tin phục.
Thần bí lão giả nghe vậy nhìn lên mặt Tiêu Thần, hiển nhiên chấp nhận phương pháp ấy.
Tiêu Thần nghe vậy im miệng một lát, chắp tay nói:
- Việc này không phải là không thể, chính là vãn bối giờ phút này nguyên thần pháp lực tất cả đều hao tổn nghiêm trọng, chỉ sợ không cách nào thi triển thần thông.
Thần bí lão giả khẽ cười một tiếng, cũng không nói nhiều, lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện một vật to bằng trái long nhãn, khối đan dược phát ra mùi thơm ngát, trực tiếp vứt về phía trước.
- Dùng đan dược này, trong khoảnh khắc hết thảy hao tổn tự nhiên khôi phục.
Tiêu Thần đem đan dược đón vào tay, không có nửa điểm chần chờ, trực tiếp khoanh chân ngồi trong hư không, nuốt viên thuốc vào đả tọa luyện hóa. Lấy tu vi lão giả này, nếu đối với hắn bất lợi, thật sự không cần sử dụng thủ đoạn như vậy, trong lòng Tiêu Thần tất nhiên không sợ.
Điểm ấy rơi vào trong mắt lão giả kia, ánh mắt chớp lên, cũng nhịn không được lộ ra vẻ hân thưởng.
Một lát sau, Tiêu Thần mở ra hai mắt, thần quang trong mắt lóe ra, trong cơ thể pháp lực và khí tức sung mãn, thậm chí sự mỏi mệt do hai ngày chạy tới đây, cũng đều khôi phục lại.
Nghĩ đến, đan dược này phải cực kỳ bất phàm.
- Đa tạ tiền bối ban thưởng linh đan, vãn bối đã khôi phục, giờ thử đem Tụ Tinh thi triển ra.
Nói xong, Tiêu Thần từng bước bước ra, thân ảnh liền xuất hiện ở ngoài trăm trượng.
Thần bí lão giả không khỏi tập trung tinh thần, xem qua một lần là bắt chước được thần thôngb của đối phương, điều đó từ khi sinh ra hắn cũng chưa từng nghe nói, nhìn Lưu Vân này tin tưởng mười phần, chẳng lẽ trên đời thực sự có thiên tài nghịch thiên như vậy tồn tại hay sao?
Tiêu Thần chân bước hư không, hiện tại hơi hơi nhắm mắt, một lát mở ra, một cánh tay hướng Hư không hung hăng nắm chặt, đồng thời trong miệng bỗng nhiên quát khẽ.
- Tụ Tinh!
/1071
|