Lúc này Vân Lam đang đứng trên một đống hoang tàn, nơi này năm đó hiển nhiên là một nơi cực kỳ phồn hoa, nhưng qua vô tận năm tháng tất cả cũng trở thành một đống đổ nát, hiện lên một khung cảnh vô cùng thê lương.
Hắn khẽ nhắm mắt đứng tại nơi này cũng đã gần được nửa canh giờ, bởi vì tại bên dưới đống đổ nát này có một tia dao động khác thường như ẩn như hiện, vô cùng có khả năng nôi này ẩn tàng một bảo vật nào đó.
Đúng lúc này, Vân Lam bỗng dưng mở mắt, đôi mắt hắn sáng ngời, đột nhiên hắn đưa tay đánh tới:
- Chạy đi đâu.
Một chưởng chụp xuống, đống hoang tàn này ầm ầm nổ vang, đất đá bay tứ tung, bụi đất bay lên đầy trời.
Một khối mảnh vụn ngăm đen đột nhiên từ dưới nền đất bắn lên, thẳng về phía xa mà đi, lại bị một chưởng này cản lại, hư không chấn động không thôi.
Trong mắt Vân Lam hiện lên vài phần vui mừng, năm ngón tay nắm lại, liền đem mảnh vụn này nắm vào trong tay. Vật này rõ ràng là một mảnh vỡ pháp bảo, một khối hư hại mà có linh tính như thế, uy lực không hề kém gì đỉnh cấp đạo khí, nếu pháp bảo này được hợp lại chỉnh tề trở lại hình dáng cũ, vô cùng có khả năng đó là một thiên phẩm đạo khí! Nơi này nếu xuất hiện khối mảnh vụn thứ nhất này, như vậy những mảnh nhỏ còn lại có khả năng là vẫn còn ở xung quanh đây.
Nhưng vừa lúc Vân Lam chuẩn bị tìm tòi cẩn thận một phen thì bổng dưng bên tai đột nhiên vang lên một tiếng chuông thanh thúy. Tiếng chuông này như từ trong hư không truyền ra, tràn ngập khắp phiến không gian, trong đó ẩn chứa một cỗ dao động cực kỳ khó hiểu. sau khi tiếng chuông này vang lên, mặt đất đột nhiên bắt đầu chấn động, đống hoang tàng kia không ngừng sụp đổ, hình như bên dưới mặt đất có sinh vật nào đó lúc này muốn đào đất chui lên.
Sắc mặt Vân Lam trở nên nghiêm túc, đầy vẻ ngưng trong, đôi mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất.
Một khối lại một khối thây khô từ dưới nền đất chui lên, tuy rằng con mắt đã sớm mục nát phong hóa, nhưng không khí dao động lại không cách nào giấu diếm được cảm ứng mẫn tuệ của chúng, vô số thây khô đồng thời ngửa mặt lên trời rít gào, khí tức tử vong ầm ầm bạo phát ra, che lấp bầu trời.
Hưu! Hưu!
Mấy chục thây khô bỗng dưng đạp xuống, mặt đất vỡ vụn ra, thân ảnh hóa thành một đạo ô quang hướng thẳng về phía Vân Lam mà đến.
….
Pháp Thiên Tử cẩn thận từng bước đi lại bên trong rừng rậm, thần thức Bất Trụy tu sĩ tỏa ra, tràn ngập không gian, từng đợt gió lay qua ngọn cỏ đều không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Vào thời khắc này, độn quang đột nhiên thu lại, thân hình Pháp Thiên Tử kia hiện ra, sắc mặt đầy vẻ âm trầm.
Đinh … Đinh…
Tiếng chuông truyền đến, mặt đất chấn động, vô số thây khô yêu thú hiện lên, trong đó cũng có mơ hồ hiện lên vài thây khô của cổ nhân tộc, trong miệng gầm lên, nhìn về nơi Pháp Thiên Tử đứng, lộ ra vẻ tham lam vô cùng.
- Đáng chết, đây là vật gì!
Pháp Thiên Tử bổng dưng biến sắc, trong thân thể chúng ẩn chứa vô tận tử khí, quỷ vật như thế này là lần đầu tiên hắn gặp được.
- Rống! Một con yêu thú có cánh đột nhiên phóng lên cao, mồm to mở ra, hướng Pháp Thiên Tử hung hăng cắn xuống.
Trong cơ thể những yêu thú này tử khí nồng đậm vô cùng, nhưng uy lực bất quá cũng ở cảnh giới Nguyên Anh, hiển nhiên là không tạo thành uy hiếp đối với Bất Trụy tu sĩ.
Hừ!
Pháp Thiên Tử hừ lạnh một tiếng. ống tay áo vung lên, những thây khô yêu thú kia liền ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tán loạn, từng đạo tử khí từ trong đó phát ra.
….
Mặc Công gầm nhẹ liên tục, hai tay thi triển thần thông, liền đó vô số mảnh vụn chân tay liền bị chặt đứt bay tứ tung.
Giờ phút này hắn bị vây tại một nơi bên trong cung điện, lấy hắn làm trung tâm, bị vô số thây khô vây khốn hơn mười dặm xung quanh, rít gào từng tiếng điên cuồng hướng hắn phóng tới.
Sắc mặt Mặc Công trở nên âm trầm, trong mắt hàn quang lóe lên không ngớt, những thây khô này vừa hung hãn lại không sợ chết, mặc dù chúng không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng giết chóc điên cuồng như vậy cũng làm cho người khác không nhịn được sinh ra vài phần bạo ngược. Loại cảm giác này quanh quẩn trong lòng, nhất thời làm cho trong lòng hắn âm thầm nghiêm túc lên, tử khí nồng đậm này lại có thể quấy rối tinh thần Bất Trụy tu sĩ, thật là cực kỳ khủng bố! Nhưng càng làm hắn kinh sợ hơn là ở chổ mỗi khi giết chết một thây khô, tử khí nồng đậm phát ra liền bị những khô lâu xung quanh hấp thu, thực lực sau đó liền tăng vọt. ngắn ngủn trong khoảng khắc, Mặc Công cũng không biết được hắn đã giết bao nhiêu thây khô, giờ phút này hắn bị hơn mười thây khô vây công, thực lục cũng từ Nguyên Anh sơ kỳ tăng đến Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới, thực lực tăng vọt như vậy thật là làm cho người ta vô cùng sợ hãi!
Giờ đây hắn đã không còn dám tiếp tục hạ sát thủ, chỉ có thể đem thây khô kia tạm thời đánh lui, nếu không mỗi khi giết chết một con, sẽ khiến cho thực lực những thây khô khác được tăng cường. Mặc Công không thể tưởng tượng ra, nếu tiếp tục một đường giết chóc như thế, những thây khô này có hay không đạt đến Bất Trụy cảnh giới! ý niệm này bỗng dưng sinh ra làm cho lòng hắn nhất thời dâng lên một cỗ hàn khí.
- Phải lập tức ly khai nơi này, những thây khô này quỷ dị như thế, tuyệt đối không thể kéo dài. Mặc Công gầm nhẹ một tiếng, một chưởng đánh xuống dưới, mặt đất nhất thời quay cuồng giống như từng cơn sóng lớn hướng bốn phía quét ngang, thây khô trong phạm vi trăm trượng bị mạnh mẽ tách ra.
Ánh mắt Mặc Công hiện lên vẻ âm lãnh, hai chân từng bước bước đi, từng đợt sóng gợn hiện lên. Chỉ cần thi triển ra thần thông thuấn di, những thây khô này liền không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Nhưng vào thời khắc này, vô số thây khô đồng loạt hướng lên trời rít gào, tử khí nồng đậm xông lên tận trời. Tiếng gầm này vừa phát ra, không gian sóng gợn vừa mới xuất hiện kia lập tức bị mạnh mẽ đánh tan. Thần thông thuấn di nhanh chóng bị phá, ngay sau đó vô số thây ma lần nữa phóng lên, đem Mặc Công vây khốn ở bên trong.
….
Sắc mặt Tiêu Thần trở nên u ám, giờ phút này hắn đứng ở cửa cung điện, nhìn lại nơi mặt đất vỡ vụn, vô số thây khô từ dưới nên đất chui lên, đem hắn chặt chẽ vây khốn. Những thây khô này gầm nhẹ rít gào từng đợt, nhưng chẳng biết tại sao tựa như mơ hồ chúng có một chút sợ hãi, mặc dù Tiêu Thần đối với chúng cực kì khác vọng, nhưng khí tức tỏa ra trên người Tiêu thần, cũng gợi lên cho chúng một chút sợ hãi khi còn sống.
Người có được khí tức này, chúng tuyệt đối không thể thương tổn, nếu không chúng liền phải trả giá, hoàn toàn hôi phi yên diệt.
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm bất định, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng lại, không hề thi triển thần thông nào, nhanh chóng hướng ngoại điện bước ra.
Ầm ầm ầm
Ầm ầm ầm!
Vô số thây khô phía trước Tiêu Thần gầm nhẹ từng tiếng liên tục lui ra phía sau, tiếng hô tràng ngập vẻ kính sợ lẫn sợ hãi.
Chứng kiến việc này, trong lòng Tiêu Thần như trút được gánh nặng, tuy rằng hắn không biết tại sao những thây khô này không dám tiếng lên, nhưng hắn cũng không cần suy nghĩ sâu xa, việc trọng yếu lúc này chính là rời khỏi nơi này.
Độn quang trên người chợt lóe, thân ảnh Tiêu Thần nháy mắt liền xuất hiện ở phía chân trời, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa.
Vô số thây khô dưới mặt đất đồng loạt rít gào, nhưng không một tên dám tiến lên ngăn trở.
….
Vô tận tinh vực, đang đứng hàng ngàn tu sĩ.
Lục đại tông môn, tam đại gia tộc, môn nhân đệ tử không đến hai trăm, lúc này tất cả hợp lại đứng làm một đoàn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, phàm là tu sĩ đối diện với ánh mắt của nó, tất cả tu sĩ đều kính sợ cuối đầu.
Tuy rằng hai trăm người cùng với tu sĩ nơi này số lương chênh lệch cực kỳ lớn, nhưng lại là môn nhân đệ tử của các thế lực hàng đầu khắp nơi, nên không có chút nào lo lắng, mười hai bất trụy tu sĩ liên hợp ban bố pháp lệnh, tuyệt đối không có bất kỳ tu sĩ nào có can đảm chống lại, bằng không chỉ có một con đường chết.
Tại trong đại quân tu sĩ này, bảy đạo nhân ảnh mơ hồ hợp lại thành một đoàn, thấp giọng nghị luận với nhau.
- Lão gia hỏa này quả nhiên là hung hăn càn quấy, một câu thốt ra liền làm cho mấy ngàn tu sĩ không có chút dị động nào.
- Hắc hắc, đợi cho sự tình nơi này hoàn tất, lão tổ nếu thật sự có được thành tựu Bất Trụy, ta cũng muốn hảo hảo thử một chút khí độ uy phong như vậy.
Độc ma lão tổ khẽ liếm mép, trong mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng.
Mọi người bên ngoài nghe vậy, ánh mắt tất cả đều hiện lên vẻ khinh thường, hiển nhiên là đối với lời này của hắn không để vào trong mắt, chỉ có Đa Bảo đạo nhân kia khuôn mặt vẫn vui tươi như trước, lúc này hắn khẽ cười :
- Chúng ra còn lâu mới có thể hành động, cũng không thể trơ mắt nhìn thấy tất cả bảo vật bị Bất Trụy lão bất tử này lấy đi, chúng ta phải lập tức ra tay?
Thanh âm Đa Bảo vừa dứt, ánh mắt sáu người đồng loạt dừng ở trên người Vân Mặc Tử kia.
Vân Mặc tử thấy vậy khẽ cau mày, sau đó thản nhiên nói:
- Chư vị đạo hữu không nên nóng lòng, thời cơ chưa đến, sớm đi vào chỗ kia cũng không tốt.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên, vào thời khắc này, một tiếng chuông thanh thúy thản nhiên từ trong sao trời xa xôi kia chậm rãi phát tán ra, truyền vào trong tai mọi người.
Vân Mặc tử sau khi nghe thấy tiếng chuông, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, khẽ quá lên một tiếng:
- Đi! Chúng ta đi vào sâu bên trong tinh vực, các vị đạo hữu, đây là thời cơ chúng ta ra tay.
Nói xong hắn cước đạp hư không đi trước, hướng con đường bị tu sĩ các thế lực khắp ngăn trở bước vào.
Phía sau, sáu người liền bám theo.
/1071
|