Ngọc thước này ước chừng như cánh tay, trên to dưới nhỏ, màu xanh. Mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh nhưng trong đó phát ra uy áp cũng đủ để cho bất cứ tu sĩ Nguyên Anh gặp phải tâm thần cũng tan vỡ.
Tiêu Thần sắc mặt ngưng trọng, đồng tử hơi co lại, hư ảnh này rõ ràng là được phong ấn đưa vào trong, là khí tức một loại pháp bảo ngưng tụ mà ra, phát ra uy lực có thể sánh với trình độ Bất Trụy! Nghĩ đến như vậy, vậy bản thể pháp bảo này có thể đạt uy lực tới trình độ nào!
Thiên phẩm đạo khí !
Ngọc thước này rất có thể là một chí bảo, đồng thời cấp độ cũng không thấp nếu không chỉ là một đạo hư ảnh sao có thể mạnh mẽ như vậy
- Bức bách bổn tông sử dụng chí bảo, hôm nay ta liền tiền đạo hữu ra đi.
Tịch Mịch đạo nhân đau lòng, ngọc điệp này bên trong phóng ấn ba đạo khí tức, có thể dùng ba lần, nó chính là ba đòn sát thủ cuối cùng của Cực Ma điện, lúc trước vì bảo vệ địa vị ở Tây Châu nên đã từng dùng bảo vật này, trong chớp mắt giết ba Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ làm kinh sợ tứ phương khiến cho Cực Ma Điện vượt qua cửa ải khó khăn một lần nữa phục hưng thịnh vượng.
Lúc này, cũng là lần thứ hai sử dụng.
Uy lực bảo vật này Tịch Mịch đạo nhân vẫn chưa từng thấy tận mắt nhưng cũng từng nghe nói tông môn tiền bối đề cập, diệt sát Nguyên Anh tu sĩ bất quá chỉ là cái nhấc tay.
Người này tại đây tin tưởng mười phần chỉ cần hư ảnh ngọc thước hiện lên, tất nhiên có thể đem Tiêu Thần hoàn toàn chém chết.
Trong tay bắn ra pháp quyết vào ngọc thước khiến hư ảnh ngọc thước run lên liền bay về phía trước.
Trong khi bay đi thể tích tăng vọt đạt ngàn trượng như đánh vỡ thiên địa.
Ầm ầm ầm, linh lực bạo động.
Bàn tay khổng lồ lớn bảy trăm trượng do thần thông Phúc thủ biến thành uy lực có thể mạnh mẽ nhưng đứng trước ngọc thước kia liền không có chút sức phản kháng, dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đã tán loạn.
Hư ảnh ngọc thước lớn ngàn trượng thế đi không giảm, thẳng hướng Tiêu Thần mà nện xuống.
Dưới một kích này, Nguyên Anh tu sĩ chỉ cần chạm đến chắc chắn phải chết.
Tiêu Thần sắc mặt lộ vẻ nghiêm nghị, nhưng trong mắt vẫn mang thần sắc bình tĩnh như nước, chưa từng lộ nửa điểm bất an.
Trở tay, trữ vật giới linh quang chớp lên, đoạn kiếm chợt hiện ra.
Tiểu Điếm.
Trước mắt, để tránh làm bại lộ tu vi, gây nên những phiền toái không cần thiết, lấy uy lực của Tiểu Điếm ngăn địch là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngọc thước này bản thể mạnh mẽ vô cùng, nhưng trước mắt bất quá chỉ là một đạo hư ảnh, uy lực tuy mạnh, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Tiểu Điếm.
Đoạn kiếm vừa hiện, liền bộc phát ra vô tận mũi nhọn, cắm vào tận trời, khiến cho phương viên ngàn dặm hư không hiện ra vô số kiếm quang gào thét bay ra tung hoành trong tầm mắt.
Vố số pháp bảo hình kiếm, giờ phút này không khí như tương hỗ rời xa, kịch liệt chấn động không ngớt, tất cả dường như hơi cúi đầu, làm như tỏ vẻ thần phục.
Mặc dù là bảo vật trấn tông của Tử Tiêu Tông khi nhìn đến tiểu kiếm màu tím, cũng là run rẩy giãy dụa không thôi, mơ hồ lộ ra sự kính sợ.
Đưa tay, nâng kiếm, chém xuống.
Tiểu Điếm dung hợp đoạn kiếm thần bí khó lường, chất liệu bản thân kiên cố không phá vỡ nổi, ngay cả Bất Trụy tu sĩ cũng không làm gì được. Mặc dù một tháng chỉ có thể sử dụng được một lần, nhưng một kích này so được với Bất Trụy sơ kỳ đỉnh giai toàn lực ra tay!
Kiếm quang ngàn trượng, hoành không phát ra, không gian từng mảnh vỡ vụn, hướng đến ngọc thước chém xuống.
Oanh!
Kiếm quang, thước ảnh, cả hai đều to lớn ngàn trượng, giờ phút này đối chiến, uy thế kinh thiên, tạo thành trùng kích mạnh mẽ vào mắt.
Thước ảnh thoáng ngăn cản bỗng nhiên run lên sau đó vỡ vụn.
Tịch Mịch đạo nhân sắc mặt đại biến, đồng tử co rút lại, lộ ra sự hoảng sợ vô cùng, giờ phút này trong tay ngọc giản che kín vết rạn nứt, lập tức vỡ vụn ra.
Kiếm quang đánh vỡ thước ảnh xong tiếp tục chém xuống, nếu là hạ xuống thì Tịch Mịch đạo nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Vào thời khắc này, hắc bào Mục trưởng lão hừ lạnh một tiếng, từng bước bước ra thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước kiếm quang, tay áo vung lên, hư không vỡ nát. Người này tu vi đạt tới Bất Trụy sơ kỳ đỉnh phong, Tiểu Điếm phóng thích kiếm quang, chém Nát hư ảnh thước ảnh nên uy thế suy yếu, tự nhiên lúc này bị xua tan dễ dàng.
Tịch Mịch đạo nhân đại kiếp không chết, mặt không còn chút máu, kính cẩn thi lễ,
- Vãn bối đa tạ Mục trưởng lão xuất thủ cứu giúp, cuộc chiến hôm nay bị thua, vãn bối trong lòng áy náy, tùy tiền bối trách phạt, nửa câu không lời oán thán.
Giọng điệu cũng có chút thành khẩn.
Mục trưởng lão sắc mặt âm trầm, đôi mắt bên trong hàn mang lóe ra,
- Ngươi hãy đứng lên lui sang một bên, trận này hôm nay bị thua, sai không phải do ngươi, mà là lão phu thật sự coi thường thiên hạ tu sĩ.
- Tiêu Thần tiểu hữu thủ đoạn thật mạnh, quả thật nằm ngoài dự đoán của lão phu.
Ngữ khí lành lạnh, tuy là khen thưởng, nhưng trong đó ý sát phạt cũng là cực kỳ rõ ràng.
Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, cũng không lộ ra chút dị sắc, giờ phút này nghe vậy ánh mắt chợt hiện thản nhiên nói:
- Mục trưởng lão quá khen. Chỉ là lúc này không rõ Mục trưởng lão từng nói, cuộc chiến hôm nay người cùng Thủy Mặc Tử tiền bối tuyệt không nhúng tay vào, không biết giờ này ra tay cứu Tịch Mịch đạo nhân có hay không đã vi phạm quy định.
Đưa ra nghi vấn như vậy với Bất Trụy tu sĩ, khí phách như vậy khiến vô số tu sĩ trong lòng âm thầm tán thưởng. Ở nơi này bọn họ tuyệt không dám mở miệng như vậy để tránh họa rơi lên đầu mình. Tuy nhiên cũng có những tu sĩ âm thầm cười lạnh không thôi, cho rằng đó là lời nói hung hăng càn quấy, tự cho rằng tu vi bản thân cao cường lại dám cùng Bất Trụy tu sĩ nói chuyện, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà.
Mục trưởng lão im miệng không nói, đồng thời cười lạnh,
- Tên tiểu bối này thật thú vị, hôm nay lão phu cũng không muốn làm khó ngươi để tránh người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục nói năng lỗ mãng thì cũng đừng trách lão phu ra tay giáo huấn.
Nói xong người này phất tay áo xoay người, đối với lời Tiêu Thần coi như không để ý tới.
Trươc mắt Văn Đạo Tử bị thương nặng, Tịch Mịch đạo nhân bị thua, vốn là kế hoạch hoàn hảo nhưng bởi vì Tiêu Thần nhúng tay mà bị phá hư hoàn toàn.
Trừ khi hắn tự mình ra tay nếu không hai tông tu sĩ sẽ không có ai là địch thủ của Tiêu Thần!
Mục trưởng lão nhíu mày, trong mắt biểu lộ hàn ý, thoáng trầm ngâm, đạm mạc nói:
- Thủy Đạo Tử đạo hữu, cuộc chiến hôm nay hay là từ bỏ đi, Vạn Ma Tông ngươi chỉ cần đem bảo vật kia giao ra, lão phu liền lập tức rời đi, không hề nhúng tay vào việc hôm nay. Đương nhiên đạo hữu cũng cần cấp cho lão phu một lời hứa ngày sau không được làm khó Tử Tiêu Tông, Ma Cực Điện nếu không chính là cùng Mục gia ta đối địch. Đề nghị như vậy không biết ý đạo hữu nghĩ thế nào?
Nói xong, Thủy Mặc Tử nhíu mày, trong mắt hiện lên hàn mang.
Khi trước thì thao túng cục diện chưa từng mở miệng, giờ phút này mắt thấy không có cơ hội thủ thắng liền đưa ra đề nghị như vậy, Mục trưởng lão này đúng thật vô sỉ!
Nhưng Thủy Mặc Tử trong lòng cũng vẫn do dự không quyết, nếu là có thể dùng bảo vật vô dụng kia đổi lấy sự bình yên cho Vạn Ma Tông, vậy coi như cũng là một vụ mua bán có lời. Chỉ là như vậy phải buông tha Tử Tiêu Tông cùng Ma Cực Điện, trong lòng Thủy Mặc Tử cũng không cam lòng. Nhưng trong lòng cũng có điều cố kỵ, nếu là không đồng ý, khiến Mục trưởng lão nổi giận khiến hắn nhúng tay vào việc này thì Vạn Ma Tông hắn đúng là cái được không bù cái mất.
Trong lòng cân nhắc lợi hại, Thủy Mặc Tử đang muốn đáp ứng, bỗng nghe tiếng cười lạnh truyền đến, lập tức trong lòng lập tức rộn lên, thầm kêu bất hảo.
Tiêu Thần khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ chế nhạo,
- Mục trưởng lão quả rất biết tính toán, mắt thấy không có hy vọng thắng lợi, không chỉ có ý muốn xé bỏ hiệp nghị mà còn muốn mở miệng đòi bảo vật, không phải là buồn cười sao? Một khi đã vậy, khi trước bằng vào tu vi siêu việt, cần gì phải lo lắng tâm tư tạo ra sự việc hôm nay, thao túng người khác. Bị thua xong, lại đến sửa đổi điều kiện, cách làm như vậy không lẽ không sợ đồng đạo nơi đây nhạo báng.
Thanh âm tuy rằng bình thản, nhưng ý xem thường cũng không thèm che lấp.
Mục trưởng lão xoay người, hàn khí bạo tăng, uy áp mạnh mẽ phá thể mà ra, tràn ngập trong thiên địa.
- Tiểu tử, dám can đảm mở miệng nói chuyện với lão phu như vậy, quả thật ngươi tưởng lão phu sẽ không suất thủ diệt sát ngươi sao? Hôm nay lão phu lấy thế đè người, các ngươi lại có thể như thế nào. Nếu không đem bảo vật giao ra, lão phu cho dù phạm vào kiêng kị tự mình ra tay, cũng sẽ đem vật đó mang đi. Nhưng trước đó, lão phu cũng sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi một phen, để cho ngươi biết được họa là từ miệng mà ra, đến tột cùng là ý gì!
Nói xong khí thế ầm ầm nện xuống thẳng hướng Tiêu Thần.
Thủy Mặc Tử sắc mặt khẽ biến, uy lực Bất Trụy tu sĩ mạnh hơn xa so với tu sĩ Nguyên Anh, nếu hắn ra tay Tiêu Thần tất nhiên sẽ bị thương nặng, thậm chí rất có khả năng sẽ bị Mục trưởng lão giết chết.
Sự việc hôm nay, chính là Tiêu Thần vì Vạn Ma Tông hắn xuất đầu, lúc này dính phải phiền toái, Thủy Mặc Tử tự nhiên không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được. Một bước đi tới, không gian hiện sóng, che ở phía trước mặt Tiêu Thần, đem uy áp Mục trưởng lão ngăn cản.
- Thủy Mặc Tử, hôm nay lão phu tất nhiên phải ra tay giáo huấn người này, nếu ngươi dám can đảm nhúng tay thì đừng trách lão phu xuất thủ vô tình.
Mục trưởng lão âm trầm mở miệng, Bất Trụy tu sĩ dẫn dắt linh khí khiến phương viên ngàn dặm sắc trời âm u, uy áp nhàn nhạt tràn ngập phát ra, khiến cho tu sĩ nơi này như bị đánh mạnh vào ngực, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Thủy Mặc Tử nhíu mày, chắp tay nói:
- Mục trưởng lão đừng vội tức giận, vả lại nghe lão phu nói một lời. Tiêu Thần là khách khanh trưởng lão của Vạn Ma Tông, trước mắt Thủy Mặc Tử có thể nào mặc kệ. Xin Mục trưởng lão hãy xem xét Tiêu Thần tiểu hữu tuổi còn trẻ khí thịnh, cũng đừng nên cùng hắn chấp nhặt. Để báo đáp lại, Vạn Ma Tông ta nguyện đáp ứng đề nghị của đạo hữu, đem bảo vật kia dâng lên, chấm dứt sự việc hôm nay. Không biết ý Mục trưởng lão như thế nào?
Mục trưởng lão im lặng, hồi lâu sau ngữ khí lành lạnh mở miệng,
- Nhưng tiểu tử này phải quỳ xuống, cùng lão phu dập đầu nhận lỗi, ta sẽ cho hắn một con đường sống, nếu không hôm nay bất kể như thế nào, lão phu cũng muốn lấy đi tính mạng của hắn!
Nói xong, sắc mặt mọi người đại biến.
/1071
|