Hiện nay, mình chính thức đảm nhận biên truyện này, để truyện ra nhanh hơn, mong các bạn đọc hãy thanks và vote cho Đạo thật nhiều. Mong các bạn ủng hộ nhiệt tình
Thủy Mặc Tử nhíu mày,
- Như vậy để tìm ra được chỉ sợ có chút phiền phức, bất quá nếu Bất Trụy tu sĩ xuất thủ mang đi, nếu không phải tồn tại tán tu, tất nhiên thế lực cường giả các nơi, có tể tìm kiếm trong pham vi nhỏ, nhưng dù vậy đạo hữu muốn tìm được, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Tiêu Thần gật đầu, sắc mặt có chút âm trầm. Cơ Nguyệt Vũ đi Trung Châu đã được bảy năm, hiện giờ không biết như thế nào, tự nhiên trong lòng Tiêu Thần lo lắng.
Chốc lát, trên mặt Thủy Mặc Tử đột nhiên lộ dị sắc, cười nói:
- Tiêu Thần đạo hữu không cần lo lắng, lão phu có chút tin tức, có lẽ đạo hữu sau khi biết được, liền có nhiều khả năng tìm được người muốn tìm.
Tiêu Thần hai mắt tỏa sáng, thúc giục nói:
- Thủy mặc tử đạo hữu mau mau nói đi.
- Ta với tứ phương thế lực, cứ cách trăm năm, có thể có một lần cơ hội xin nhập trú Trung Châu, trở thành một phương thế lực của Trung Châu, lúc trước lão phu có điều cố kỵ, ẩn nhẫn mấy trăm năm. Nhưng hiện giờ Tiêu Thần đạo hữu gia nhập, Vạn Ma Tông thực lực tăng vọt, cơ hội lần này, lão phu tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Thủy Mặc Tử trong mắt hiện lên hận ý, ngôn từ thoáng dừng lại, nhận thấy Tiêu Thần khó hiểu, khẽ cười nói:
- Cũng là lão phu hồ đồ, vẫn không có giải thích rõ ràng. Lần này trăm năm tông môn tấn chức mở ra, sau một tháng nữa, đến lúc đó Trung Châu khắp nơi thế lực đều có mặt, thậm chí những tán tu cao thủ cũng sẽ được mời có mặt xem lễ. Tiêu Thần đạo hữu hay là cùng ta đến đó, đến lúc đó lão phu hỏi thăm một phen, nói không chừng có thể có một ít tin tức.
Tiêu Thần thoáng hơi trầm ngâm, lập tức gật đầu. Hắn chưa có mục đích đi Trung Châu trước, không bằng lúc này dừng tại đây một tháng, đợi lúc nghi lễ thăng chức tông môn tìm hiểu, không chừng có thể có được chút tin tức của Cơ Nguyệt Vũ.
Thủy Mặc Tử đại hỷ, lần này hắn trong lòng vốn là hạ quyết tâm, cần Tiêu Thần cùng Vạn Ma Tông cùng nhau đi đến Trung Châu, giúp Vạn Ma Tông hắn tiến lên một bước, thực sự trở thành một thành viên của Trung Châu thế lực.
Cục diện giờ phút này tự nhiên là đại hoan hỉ.
- Tốt! Một khi đã như vậy, Tiêu Thần trưởng lão liền ở tạm trong tông môn tĩnh tu, nửa tháng sau sẽ tổ chức sắc phong đại điển, đến lúc đó Vạn Ma Tông ta phải mời đồng đạo, còn cần Tiêu Thần đạo hữu lộ diện, nhưng tuyệt đối sẽ không quá phức tạp. Tiểu Nghệ, ngươi lại mang Tiêu Thần trưởng lão vào trong viện chữ Thiên ổn định nơi ở, tuyệt không thể chậm trễ.
Lý Tiểu Nghệ biểu lộ sắc mặt vui mừng, Tiêu Thần có thể ở lại Vạn Ma Tông, tiểu nha đầu trong lòng cực kỳ vui vẻ.
- Đã biết, Thủy Mặc Tử trưởng lão, người ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi Tiêu Thần đại ca.
Tiểu nha đầu biết tu vi Tiêu Thần, mặc dù khiếp sợ, nhưng chưa từng đối với hắn kính sợ, trước sau như một.
Điểm ấy khiến Tiêu Thần cực kỳ vừa lòng.
Bằng hữu, vốn là không liên can đến thân phận địa vị, bằng không liền còn gì là bằng hữu nữa.
Tiểu nha đầu kéo Tiêu Thần, líu ríu trong lúc cười khẽ, hai người đi ra khỏi đại điện.
Sau lưng, Thủy Mặc Tử nở nụ cười nhẹ:
- Xem ra Tiêu Thần này đối với Tiểu Nghệ trong lòng cực kỳ hảo cảm, nếu là hai người có thể kết thành đạo lữ, vậy tự nhiên không thể tốt hơn.
Nói xong trầm ngâm trong chốc lát, một bước bước đi, thân ảnh liền biến mất không thấy.
………
Vạn Ma Tông là thế lực bá chủ Bắc Châu, tông môn tu sửa hết sức khí phách, phong cách đơn giản, đại khí hào hùng, rất đúng tính cách làm việc lãnh liệt quyết đoán của tu sĩ ma đạo.
Giờ phút này Lý Tiểu Nghệ ở phía trước, Tiêu Thần ở phía sau, tiến tới cung điện.
Vạn Ma Tông tu sĩ qua lại, trên mặt biểu lộ ý vui mừng, giờ phút này nhìn thấy hai người, tất cả đều kính cẩn khom lưng thi lễ, nhìn về phía Tiêu Thần với ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Lý Tiểu Nghệ tập mãi thành quen khẽ gật đầu, thần sắc lãnh đạm kiêu ngạo, càng nhiều thêm vài phần khí thế uy nghiêm, cùng lúc trước như hai người khác nhau.
Tiêu Thần thấy hứng thú, tiểu nha đầu nghiêm túc đứng đắn lên, bộ dáng hoàn toàn thay đổi.
Lý Tiểu Nghệ nhận thấy ánh mắt Tiêu Thần, khuôn mặt nở nụ cười, thấy quanh thân không có ai, liền lấy hết dũng khí quay đầu lại hung hăng liếc hắn một cái.
- Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ không biết bổn tiểu thư cần bảo trì uy nghiêm trước tông môn đệ tử sao?
Tiểu nha đầu này nói chuyện thật ra rất thẳng.
Tiêu Thần ánh mắt hàm tiếu,
- Chỉ là không nghĩ tới, Lý Tiểu Nghệ tiểu thư lại vẫn còn mặt này, khiến Tiêu Thần đại ca có chút kinh ngạc.
Lý Tiểu Nghệ dương dương tự đắc,
- Đó là đương nhiên, ta còn có rất nhiều chuyện Tiêu Thần đại ca không biết. Đệ tử Vạn Ma Tông chúng ta, Ngưng Đan sớm nhất theo ghi chép chính là bổn tiểu thư ba năm trước lập kỉ lục, lúc ấy những trưởng lão kia tròng mắt đều suýt rớt xuống. Hừ Hừ! Bổn tiểu thư chỉ là ngày thường không thích tu luyện, còn thật sự những kẻ gọi là thiên tài tu luyện hoàn toàn không xứng là đối thủ.
Lý Tiểu Nghệ khí thế dâng trào, biểu lộ vẻ kiều mỵ của tiểu nữ tử, đột nhiên bước trước một bước đổi sắc mặt, cắn răng nói:
- Đương nhiên, tốc độ tu luyện của bổn tiểu thư, cùng thường nhân so sánh là vô cùng tốt, nhưng đổi lại cùng “yêu quái” đánh đồng tự nhiên không đáng nhắc tới.
Nói xong quay đầu lại, cắn cắn môi, mắt đẹp hàn quang lóe ra.
- Nói, bảy năm này thực ra đã sảy ra sự tình gì, ngươi sao lại có thể tu luyện tới cảnh giới Bất Trụy! Bất Trụy, đây chính là cảnh giới Bất Trụy, cả nhân gian giới đếm trên đầu ngón tay là có thể tính ra, nhanh nói cho ta biết, không được nói lời giả dối, nếu không nói thì liền để mạng lại đi.
Lý Tiểu Nghệ lòng hiếu kỳ hoàn toàn bộc lộ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện ra nếu ngươi không nói cho ta biết sự tình thì sẽ không xong với ta đâu.
Tiêu Thần cười khổ, trầm ngâm một lát chậm rãi gật đầu.
- Có thể nói tóm lược cho ngươi một chút, hiện tại thì chưa được, để tới chỗ ở sẽ nói sau.
Lý Tiểu Nghệ gật gật đầu, biểu lộ vẻ háo hức, nếu không phải trong tông môn có cấm chế không thể phi hành, chỉ sợ tiểu nha đầu đã khống chế độn quang đi trước.
Một lát sau.
Tiêu Thần hai người thông qua truyền tống trận tiến vào phía sau núi Vạn Ma Tông, nơi này chính là nơi cao tầng tông môn ở, môn nhân đệ tử bình thường nếu không được mệnh lệnh, tuyệt đối không được tiến vào nửa bước, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Hai người theo đường nhỏ đi trước liền đến một chỗ tiểu cốc không lớn.
Sơn cốc này không phải do tự nhiên hình thành mà chính do người ta mở ra, sơn cốc có bố trí cấm chế, Tiêu Thần ánh mắt nhìn vào, chớp lên, gật đầu. Cấm chế này uy lực cũng không kém, hơn nữa ngăn cách được khí tức tránh thần thức dò xét, cực kỳ chu đáo.
- Tốt lắm, nơi này chính là viện chữ Thiên, kỳ thật đây là một tiểu viện độc lập bên trong sơn cốc.
- Bên trong Vạn Ma Tông chúng ta có thể, loại … này tiểu viện chỉ có ba, Thủy Mặc Tử trưởng lão ở một, phụ thân ta một, cuối cùng là rơi vào trong tay Tiêu Thần đại ca. Đi thôi, chúng ta đi vào trước.
Tiêu Thần gật đầu.
Lý Tiểu Nghệ lật tay xuất ra một cái ngọc điệp, trong tay đánh ra pháp quyết, cấm chế sơn cốc mở ra một lối đi, hai người cất bước tiến vào.
Trong cốc nhiệt độ ấm áp, thi triển pháp trận chiết quang thu vào ánh mặt trời, nhiều loại hoa cỏ xanh tốt, ao nhỏ nước chảy nhỏ giọt chuyển động, trong đó có nhiều cá bơi lội, giờ phút này phát hiện có người đến, nhất thời lộ ra bộ dáng tỉnh táo, cái đuôi lay động liền chui vào chỗ đáy nước sâu.
Tiêu Thần ánh mắt đảo qua, trên mặt lộ vể hài lòng.
Sơn cốc này không lớn, phạm vi khoảng trăm trượng, chỉ có một tiểu viện, gạch ngói màu xanh lục, rất có ý tứ.
Cửa viện khép hờ, hai bên sườn có một cặp liên.
Phía trên: người đời đều tin, bước vào tu tiên, nên trường sinh, hỉ lạc thế giới đều biết.
Bên dưới: quân có thể biết, vừa vào con đường, sát kiếp sâu nặng, đau khổ khổ đau, không người nào hiểu.
Hoành phi: Khổ! Khổ! Khổ!
Không nhiều tinh tế nhưng ý cảnh nghệ thuật sâu đậm.
Tiêu Thần nhìn kỹ, trầm ngâm.
Lý Tiểu Nghệ sở dĩ không rõ, nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng không nhiều lời nữa, vui vẻ đứng ở một bên.
- Thế nhân chỉ biết tu đạo hưởng an lạc, không rõ trong đó gian khổ sát kiếp, ta là tu sĩ, thân trong đường lớn, thân bất do kỷ. Muốn tìm được trường sinh, tìm được đường lớn, không tiếc chém giết, càng là núi thây biển máu, từng bước mà đi. Quả thực đau khổ không nói lên lời.
Tiêu Thần than nhẹ, nhẹ giọng tự nói.
Như vậy trải qua vô tận đau khổ khó khăn, mới có thể ngộ ra ý cảnh, Lý Tiểu Nghệ không hiểu, trong lòng cũng không cảm thấy trầm trọng.
Tiêu Thần lắc đầu, cười khẽ, đem tâm tình bốc lên trong lòng mạnh mẽ đè xuống.
Tu đại đạo, được trường sinh, muốn có được cần phải nổ lực, trả giá.
Chuyện này nói không rõ được, như là đưa thân vào đó chỉ là tự tìm buồn rầu.
Đẩy cửa vào, tiểu viện đẹp và tĩnh mịch, bình thường không có gì lạ, nhưng lại làm cho người khác tâm tình bình thản, thoải mãi.
Tiêu Thần ngồi ghế chủ tọa, nhíu mày, giống như đang hồi tưởng.
Lý Tiểu Nghệ mang tới một bình trà, tỏa ra mùi thơm ngát của linh trà, đảo nước bảy phần rồi an tĩnh ngồi xuống. Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Tiêu Thần, cũng không lộ vẻ cấp bách nào.
Chốc lát, Tiêu Thần ánh mắt khôi phục, cười tự giễu, xem ra vẫn là chịu ngoại cảnh ảnh hưởng, lại lâm vào trạng thái thất thần, tình huống như vậy xảy ra trên người hắn là cực nhỏ.
- Tiểu Nghê, đôi câu đối trên cửa này là ai viết?
Lý Tiểu Nghệ bừng tỉnh, thu hồi ánh mắt, đỏ mặt cười, thấy Tiêu Thần mặt không chút dị sắc, trong lòng khôi phục, lại cảm thấy có chút mất mát nhàn nhạt.
- Đôi câu đối này là ba trăm năm trước một vị trưởng lão tọa hóa viết nên, Thủy Mặc Tử trưởng lão sau khi xem cảm thấy được sự phi thường, liền sai người người triện khắc ở nơi này.
Tiêu Thần gật đầu, chỉ có trải qua cực nhiều tang thương hơn hẳn người thường, mới có thể hiểu được ý cảnh đau khổ trong đó.
- Không sao, có chút tò mò thôi.
Hời hợt đem chuyện này bỏ qua, Tiêu Thần nhấp một ngụm linh trà,
- Ta có thể đem sự việc trong mấy năm đại khái nói cho ngươi, nếu ngươi mở miệng hỏi, ta có quyền không trả lời.
Lý Tiểu Nghệ gật đầu, con ngươi sáng lấp lánh, tinh thần tỉnh táo.
Tiêu Thần mở miệng, giọng điệu thản nhiên, mặc dù là nói giản lược nhưng không tránh khỏi gió tanh mưa máu, đánh nhau chém giết.
Mộc gia.
Hãn Hải đại lục.
Bất Trụy động phủ.
Trấn thú sơn xuất thủ.
Huyết sắc Tứ Phương thành.
Chỗ sâu trong tinh không.
……
Chỗ có thể nói, Tiêu Thần cũng không giấu diếm, chỗ không thể nói cũng là một chữ cũng không hé ra.
Nửa canh giờ, Lý Tiểu Nghệ không nói lời nào, con mắt ửng hồng, cúi thấp đầu, không muốn bị Tiêu Thần nhìn thấy.
Bảy năm thời gian, thành công Bất Trụy, có thể nói trước nay chưa từng có, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng khó khăn gian khổ trong đó, trong lúc đau khổ sinh tử, nói ra thực khiến ngoại nhân thật không thể tưởng tượng.
/1071
|