Vào thời khắc này, phía sau nữ tử một hắc y nam tử tầm hai bảy hai tám tuổi, cầm lợi kiếm trong tay an ủi:
- Sư muội khỏi cần thất vọng, nhìn trúng chỗ của ai cứ nói cho sư huynh, ta tự nhiên có biện pháp giúp muội.
Hồng y nữ tử nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ.
- Vương Tử Dương sư huynh nói thật sao? Bất quá hay là thôi đi, phụ thân tựu ở ngay phía sau, nếu như người biết sợ là phải ăn mắng thôi.
Nữ tử tuy kinh hỉ, nhưng nghĩ đến phụ thân bảo thủ kia, ngữ khí không khỏi yếu xuống.
Vương Tử Dương tựa như khó có được cơ hội khoe khoang thể diện, lúc này hiển nhiên không muốn buông tha, cười nói:
- Sư muội cứ yên tâm, ta sẽ không nhất định đánh người, tự nhiên sẽ cố biện pháp làm cho bọn họ tự nguyện nhường chỗ, nàng cứ chọn đi.
Hồng y nữ tử nghe vậy nhất thời vui mừng ra mặt, ánh mắt xoay tròn đảo qua lầu hai, ở ghế ngồi gần cửa sổ ngừng lại.
Vương Tử Dương thấy thế, cười nói:
- Sư muội chờ, vi huynh đi liền quay về.
Nói xong liền thẳng vị kia đi tới.
Tiêu Thần sớm lúc mấy người kia nói chuyện với nhau đã dễ phát hiện, dù sao tu chân giả trời sinh giác quan thứ sáu cường đại, dù hắn vô tâm nghe mấy người kia nói chuyện cũng không thể gạt được lỗ tai của hắn. Nhưng việc không liên quan đến mình, hắn cũng không nguyện kiếm chuyện. Bất quá, giờ phút này thấy vương tử kia thẳng hướng này mà đến, chân mày nhịn không được khẽ cau mày. Chẳng qua mặc dù là vậy, vẫn cầm chén rượu lên cứ thế uống.
- Vị huynh đài này không biết có nguyện ý đem chỗ ngồi này nhường lại cho chúng ta hay không? Tại hạ nguyện ý bỏ ra mười thỏi bạc bồi thường.
Vương Tử Dương thấy Tiêu Thần là một thân thanh sĩ thanh sam, tay không tấc sắt, giống một thư sinh trói gà không chặt, tròng lòng thoáng thở nhẹ ra. Tuy rằng vừa rồi hắn thề sống thề chết, nhưng thật sự đụng tới người võ công cao cường, cứng mềm đều không chịu thua, sẽ phải phí một phen tay chân.
- Nếu là sư phụ không ở đây, đâu có nhiều phiền toái, không muốn nhượng ra chỗ ngồi, trực tiếp ném xuống lầu cũng được.
Trong lòng Vương Tử Dương âm thầm có chủ định, trong lòng đối với sự việc cũng nắm chắc, mười lượng bạc phỏng tính đủ để ăn uống tại nơi này, chắc chắn người này không cự tuyệt.
- Không nhường!
Tiêu Thần đầu cũng không ngẩng, trong tay cầm chén rượu, thản nhiên nói.
- Cái gì?
Vương Tử Dương nghe vậy ngẩn người, giống như không có nghe rõ, trên mặt bộ dáng khó có thể tin được.
- Ta nói không nhường, nghe rõ chưa?
Tiêu Thần cầm đũa gắp thức ăn, lại thản nhiên nói.
- Vị huynh đài này, ta xem một bàn ăn này của ngươi bất quá nhiều lắm là một lượng bạc, nếu ngươi đáp ứng đem chỗ này nhường cho ta, tất nhiên bữa cơm này tính lên đầu ta, ngoài ra ta sẽ cho ngươi mười lượng bạc, ngươi cũng phải thỏa mãn rồi chứ.
Trong mắt Vương Tử Dương hiện ra chút khó chịu, nếu ngay cả một thư sinh yếu đuối như này cũng không thể giải quyết, vậy sẽ mất hết hể diện, sau này làm sao còn mặt mũi theo đuổi người ta. Cho nên lúc này giọng điệu bình tĩnh nhưng mơ hồ mang vài phần uy hiếp.
Tiêu Thần ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn người này nhàn nhạt nói:
- Chờ ta ăn xong, tự nhiên sẽ rời đi, lúc trước ngươi có cầm ra một ngàn lượng bạc, ta cũng sẽ không đem chỗ này tặng cho ngươi, mời trở về đi.
Tiêu Thần trong lòng thầm khó chịu, Vương Tử Dương này mở miệng là một bộ dáng kẻ trên, khiến trong lòng hắn không vui, giờ lại mở miệng uy hiếp, hắn cũng lười dài dòng, trực tiếp mở lời từ chối.
- Ngươi…
Vương Tử Dương nghe vậy quả nhiên giận dữ, sắc mặt một trận âm tình bất định.
- Hắc! Người này cũng thật thú vị, làm trò trước mặt nữ nhân khoe khoang khoác lác, hiện tại bị người ta hủy thể diện , còn không mau chóng lượn đi, ngẩn ra không biết là dọa người sao?
Một tiếng khinh tiếu( cười khẽ) truyền đến, thanh âm tuy rằng không cao nhưng cũng đủ trên lầu hai mọi người nghe được, hiểu rõ ràng.
- Ai, ai ở sau lưng nói lung tung!
Vương Tử Dương nghe vậy, sắc mặt nhất thời trướng lên đỏ bừng, (khuôn mặt) trước coi là anh tuấn giờ phút này cực độ vặn vẹo, ánh mắt hung ác quét tới nói phát ra âm thanh.
Người nói chuyện là một thiếu niên áo gấm mười bảy mười tám tuổi, cầm trong tay một bả bạch sắc chiết phiến( quạt xếp màu trắng), mặt như quan ngọc, hợp với nụ cười thoáng chút tà ý, quả nhiên là một thế gia công tử trần thế. Chỉ là người này quá mức thanh tú, nếu đổi lại là một thân nữ tử tất nhiên cũng là một mĩ nhân tuyệt sắc.
- Như thế nào, chẳng nhẽ không nhường ngươi ghế, ngươi liền muốn mạnh mẽ đoạt của ta phải không? Sự thật ngay trước mắt cũng không phải ta đặt ra.
Thiếu niên kia “ba” một tiếng mở quạt, rung đùi đắc ý, miễn cưỡng ra dáng thư sinh.
Vương Tử Dương nghe vậy, sắc mặt càng hiện âm trầm, xoay người, gắt gao tiếp cận Tiêu Thần, thấp giọng nói:
- Vị bằng hữu này, ta ra giá năm mươi lượng bạc, đã trả đủ thành ý, hi vọng ngươi đem chỗ này nhường cho chúng ta, nếu không thành này, phụ cận trấn thường xuyên có sơn tặc, mã phỉ xuất hiện, nói không chừng giữa ban ngày ban mặt cũng sẽ thấy máu.
Những lời này, chính là uy hiếp trắng trợn, trên lầu hai ăn cơm mặc dù đều là người có xuất thân không nhỏ, nhưng lúc này trên mặt đều biến sắc.
Tiêu thần ngẩng đầu thản nhiên nhìn người này một cái, trong miệng chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “ không đổi!”.
- Được lắm, được, huynh đài quả là người có phong cách, phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất- diệu nhân, diệu nhân, chẳng biết có hay không nguyện ý tới đây cùng uống một chén.
Thiếu niên tuấn tú kia vỗ quạt, cười lên ha hả, có vài phần ý tứ tiêu sái.
Tiêu Thần liếc nhìn người này, trong mắt dị sắc chớp lên, lập tức chậm rãi lắc đầu:
- Ý tốt huynh đài tại hạ tâm lĩnh, nhưng hôm nay còn có sự tình không tiện uống nhiều, xin thứ lỗi.
Thiếu niên tuấn tú nghe vậy cũng không tức giận, cười nói:
- Không sao, không sao.
Mắt thấy hai người trò truyện vui, đúng là không để hắn trong mắt, vương tử kia trên mặt đầy vẻ xấu hổ, trong mắt, lệ mang liên hiện.
- Hừ ! Trở lại cho ta.
Vào thời khắc này, nơi đầu thang lầu truyền đến một thanh âm người già uy nghiêm, từ bên trong thang lầu kia theo thứ tự đi tới hơn mười người đông đúc, dẫn đầu là một hoa phục lão giả, mặt đỏ ửng, tóc trắng như tuyết, trên người một cỗ khí thế không giận mà uy. Hiển nhiên là một thượng vị giả.
- Là sư phụ !
Vương Tử Dương nhìn thấy lão giả kia,cả người dáng vẻ kiêu ngạo lập tức thu lại, hung hăng nhìn Tiêu Thần cùng thiếu niên tuấn tú kia một cái, bước nhanh về phía sau lão giả.
- Chư vị, mời! Tiểu đồ tuổi trẻ khí thịnh, hành sự quá đáng, có chỗ bất kính còn xin mọi người bỏ quá cho.
Lão già chắp tay hướng mọi người ở lầu hai thi lễ, ngay sau đó đối với thần tình lấy lòng của tiểu nhị nói :
- Tại hậu viện, an bài cho chúng ta năm gian phòng hảo hạng, thức ăn đều mang đến trong phòng là được.
Được rồi, khách quan ngài chờ.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, đoàn người hoa phục lão giả đi xuống lầu, bất quá trước khi đi vương tử tràn đầy oán đọc hung hăng quét về phía sau.
Tiêu Thần mỉm cười, thật sự không để trong lòng, lấy hắn tu vi có thể so với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, đối với một phàm nhân tự nhiên không để trong lòng.
Người tu chân với việc thỏa mãn cái bụng vốn là không để trong lòng, trải qua chuyện này hứng thú của Tiêu Thần cũng tiêu tán hơn nửa, sau đó không lâu liền đi xuống lầu, theo sau tiểu nhị bước vào hậu viện.
Ở sau lưng, thiếu niên tuấn tú kia khóe miệng nhếch nhẹ, nhìn bóng lưng hắn ánh mắt lộ ra sắc thái kì lạ.
/1071
|