Đỏ thẫm như máu, phủ xuống từ tinh không như sao băng, rồi lại bộc phát ra một cỗ đại thế hừng hực. Dọc đường rơi, hư không chấn động, mơ hồ xuất hiện những khe hở không gian li ti dường như sắp sụp đổ, hiển nhiên thần thông Thương Nguyệt xuất ra cũng đã đạt tới giới hạn chịu đựng của Huyền Sát giới, gần như đạt tới cảnh giới bất trụy.
(*Huyết Nguyệt: Vầng trăng máu)
Sắc mặt tu sĩ Sa Hải môn trong nháy mắt đại biến, lộ ra sự sợ hãi nhưng lúc này Huyết Nguyệt đã khóa chặt hắn lại, muốn trốn cũng không thể trốn được, chỉ có thể đối chiến hóa giải thần thông này đi nếu không thì vô luận người chạy tới nơi nào cũng sẽ bị đuổi giết tới cùng.
Rống!
Trong đám đông chợt có tiếng gầm thét vang lên, thanh âm còn chưa dứt đã có mười mấy con Huyền Sát thú đồng loạt đạp chân sau xuống đất khiến mặt đất cũng vỡ vụn, đám Huyền Sát thú ầm ầm hóa thành lưu quang phóng tới Huyết Nguyệt kia. Nhưng chuyện tình quỷ dị lại phát sinh, mười mấy con Huyền Sát thú cứ thế chạm vào Huyết Nguyệt rồi xuyên thấu qua, phảng phất như Huyết Nguyệt này chỉ là hư ảnh bình thường. Nhưng tu sĩ Sa Hải môn lại cảm giác chắc chắn được, Huyết Nguyệt kia là một lá bùa đòi mạng đang trực tiếp oanh lạc lên người hắn.
- A!
Trong sát na Huyết Nguyệt phủ xuống, tu sĩ Sa Hải môn kia xác định không còn chỗ nào né tránh, trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi, đột nhiên hắn ngửa đầu gầm vang, bên ngoài cơ thể nháy mắt tủa ra chi chít hắc lân giáp, miệng mọc răng nanh, toàn thân hóa thành một loại như ma vật. Biến thân như thế thật vô cùng thống khổ nhưng khí tức trong cơ thể con người này cũng nhờ đó mà tăng vọt, gần như gấp đôi lên, đã đạt tới cực hạn Nguyên Anh kì.
Nháy mắt sau đó, Huyết Nguyệt phủ xuống.
Oanh!
Tiếng nổ rung trời, phương viên trăm dặm xung quanh mặt đất kịch liệt quay cuồng ba động như sóng trào, vô số phấn vụn màu máu bắn lên trời, che khuất hoàn toàn tầm mắt. Huyền Sát khí vỗn đã bị buộc đẩy ra xa ngoài mấy trăm trượng lúc này cũng lui về phía sau thêm lần nữa, lộ ra một không gian thoáng đãng bán kính ngàn trượng. Mãi về sau, tới khi bụi máu đầy trời lắng xuống, trừ bỏ một hố sâu mấy trăm trượng trên mặt đấy ra thì mọi thứ đều bình thường trở lại. Ma vật hóa thân của tu sĩ kia tu vi đạt tới Nguyên Anh kì đỉnh phong nhưng dưới một kích này lại không có chút lực phản kháng nào, bị tiêu diệt gọn gàng.
Ngọc dung Cơ Tịch Nguyệt trắng bệch, thi triển thần thông bí mật của gia tộc triệu hồi Huyết Nguyệt giết sạch cường địch tuy rằng uy năng vô tận nhưng cũng gây tổn hao rất lớn tới bản thân. Lúc này ánh mắt của các tu sĩ Cơ gia, bao gồm cả Cơ Lạc Vũ đều nhìn về nàng với sự kính sợ, có thể bằng lực lượng huyết mạch ở Nguyên Anh cảnh giới triệu hồi Huyết Nguyệt, hẳn là độ tinh tuần huyết mạch trong cơ thể nàng đã đạt tới thiên phẩm! Phải biết rằng ngay gia chủ Cơ gia Cơ Thiện cũng là huyết mạch thiên phẩm, được gia tộc bồi dưỡng vỏn vẹn hơn hai trăm năm đã đột phá thành công tới Bất Trụy, lấy huyết mạch tinh thuần cùng với thiên tư của Cơ Tịch Nguyệt mà nói thì thành tựu trong tương lai khó có thể tưởng tượng.
Huyền Sát thú còn sót quanh thân tuy bị Huyết Nguyệt dọa cho sợ hãi nhưng lúc này thấy khí tức Tịch Nguyệt đã suy yếu thì thú tính tàn bạo lại bộc phát, mặc dù Thôn Sát đã chết nhưng chúng nó vẫn không lui đi, không chết không thôi.
- Không nên ham chiến, đánh lui đám Huyền Sát thú này, mau chóng rời đi.
Cơ Tịch Nguyệt nói xong liền xuất thủ trước, thần thông tuy có hơi yếu đi nhưng để giết đám thú tầm thường này thì vẫn rất dễ dàng. Lúc này khí thế đám tu sĩ Cơ gia tăng vọt, ngay lập tức toàn lực ứng chiến, không cố chém giết chỉ tìm đường sớm thoát thân.
Sau nửa canh giờ, đoàn tu sĩ Cơ gia sau đó tuy phải trả giá bằng tám người bị thương nặng, mười một người bị thương nhẹ nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây của Huyền Sát thú. Cơ Tịch Nguyệt dẫn đầu đoàn người, lúc này đây tất cả đều chịu tổn hao không nhỏ, lại có thương thế nên tất nhiên phải cẩn thận từng chút một. Dù sao trong Huyền Sát giới này, không phải chỉ đề phong Huyền Sát thú mà còn phải đề phòng cả những tu sĩ có lòng giết người đoạt bảo khác. Nếu là lúc trước thì thực lực tu sĩ Cơ gia tự nhiên không hề sợ hãi mấy người đó, nhưng cục diện trước mắt lại không được lạc quan.
- Tạm dừng ở chỗ này nghỉ ngơi, đệ tử nào không bị thương thì tạm thời chịu trách nhiệm cảnh giới cho người bị thương nghỉ ngơi ở bên trong, những ai bị thương nhẹ thì mau chóng khôi phục.
Cơ Tịch Nguyệt đứng trên một khối đá lớn màu đỏ máu phân phó. Thanh âm truyền xuống, tu sĩ Cơ gia dựa theo sắp xếp rối rít ngồi xuống nhắm mắt tu luyện, đều mong sớm khôi phục. Cơ Tịch Nguyệt hơi chần chừ, nhưng sau đó cũng thi triển thần thông đẩy lùi toàn bộ Huyền Sát khí xung quanh, giúp cho những tu sĩ cảnh giới được dễ dàng. Làm xong việc này, nàng quét đôi mắt đẹp qua những tu sĩ Cơ gia, lộ ra sự lo lắng nhàn nhạt. Lúc này đây tu sĩ gia tộc đều bị thương, nếu như gặp nguy hiểm gì thì hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Ý niệm mới hình thành trong đầu còn chưa tan thì bên trong màn Huyền Sát khí chợt có một tiếng cười khẽ của nam tử truyền đến:
- Ồ, thì ra là chư vị đạo hữu Cơ gia, xem ra tình trạng của các vị cũng không được tốt, không biết có cần Mục gia chúng ta giúp đỡ gì hay không?
Sắc mặt Tịch Nguyệt khẽ biến, trong mắt hàn quang chợt lóe, ngẩng đầu lên liền thấy một nhóm thân ảnh bước từ trong màn Huyền Sát khí ra, người cầm đầu chính là Mục Tuấn Nhiên của Mục gia.
. . . . .
Sát khí nồng đậm quay cuồng, một đạo độn quang nhanh như chớp lao đi phát ra uy áp nhàn nhạt, bất kì con Huyền Sát thú nào ngăn cản nó tiến về phía trước đều bị một kích giết chết, tiện đà thu lấy toàn bộ huyền châu và nanh vuốt của chúng.
Trong độn quang là một gã tu sĩ mặc thanh sam, nét mặt không chút thay đổi, tròng mắt đen nhánh ôn nhuận nội liễm nhưng tỏa ra khí tức lành lạnh, tu sĩ này chính là Tiêu Thần. Thấy được bí mật sâu cùng của Huyền Sát giới, đồng thời nhận thức khe không gian thông đi thế giới khác khiến Tiêu Thần không dám ở lâu, nhanh chóng lao ra phía ngoài. Mặc dù không thể phân rõ phương hướng nhưng lúc trước khi đuổi theo đầu hắc sát kia vào đây thì Tiêu Thần đã động tay chân một chút, hiện tại theo đường cũ trở về cũng không sợ bị lạc. Nhưng đúc lúc này chân mày Tiêu Thần chợt nhíu lại, theo đó thu liễm độn quang, nhìn sang phía bên trái hắn cảm nhận được bên đó có pháp lực ba động, hiểm nhiên có tu sĩ ở đó. Hơn nữa từ độ hỗn loạn của những ba động đó thì có thể thấy được số lượng tu sĩ chỉ sợ cũng không hề ít.
Hơi chần chờ, Tiêu Thần cẩn thận thu liễm khí tức, âm thầm độn quang dần tới nơi phát ra pháp lực ba động kia. Đi về phía trước chốc lát, ánh mắt Tiêu Thần rơi vào một khoảng rộng, chân mày hắn không nhịn được khẽ nhíu lại.
- Tu sĩ Cơ gia?Truyện được dịch tại 4vn.eu
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, lúc này tình huống của đám tu sĩ Cơ gia không được tốt lắm, quá nửa số tu sĩ có thương tích, những người còn lại thì pháp lực trong cơ thể cũng tổn hao nghiêm trọng, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận kịch chiến thảm thiết. Ánh mắt hắn dừng trên người Cơ Tịch Nguyệt liền lộ ra vẻ kì lạ, hắn chắc chắn rằng chưa từng gặp nàng bao giờ nhưng tại sao cô gái này lại mang tới cho hắn một cảm giác vô cùng thân thiết, tựa như là một người vô cùng trọng yếu với hắn. Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, đè nén ý niệm trong lòng, nhìn Cơ Tịch Nguyệt thêm một lần nữa rồi xoay người rời đi. Dù sao cô gái này có xinh đẹp thế nào đi nữa thì cũng không có nửa điểm quan hệ với hắn, người Tiêu Thần phải tìm là Nguyệt Vũ! Nhưng đúng lúc này bên tai hắn có tiếng cười truyền đến, tiếng cười đó khiến Tiêu Thần dừng lại, ánh mắt một lần nữa quét vào cục diện bên kia, nhìn đám tu sĩ Mục gia, trên mặt hắn bất giác lộ ra sắc thái lo lắng nhàn nhạt. Lúc này thực lực Cơ gia giảm sút nghiêm trọng, Mục gia lại xuất hiện, sợ rằng chuyện này không hề đơn giản.
Tiêu Thần cau mày, sắc mặt âm tình bất định hồi lâu mới cười khổ lắc đầu,
- Thôi, mặc dù chẳng biết tại sao lại sinh ra cảm giác kì quái như thế với cô gái này, nhưng có thể coi đây là duyên phận. Đành xem nếu như thế cục không tốt thì ra tay giúp đỡ Cơ gia một lần, cũng coi như sáng tỏ phần duyên phận này, nếu không lúc này bỏ đi chỉ sợ ngày sau nội tâm không an được.
Trong lòng hình thành ý niệm như thế, Tiêu Thần khôi phục nét mặt bình tĩnh ẩn thân vào trong màn sát khí, ánh mắt lạnh lùng hướng vào trong tràng diện.
(*Huyết Nguyệt: Vầng trăng máu)
Sắc mặt tu sĩ Sa Hải môn trong nháy mắt đại biến, lộ ra sự sợ hãi nhưng lúc này Huyết Nguyệt đã khóa chặt hắn lại, muốn trốn cũng không thể trốn được, chỉ có thể đối chiến hóa giải thần thông này đi nếu không thì vô luận người chạy tới nơi nào cũng sẽ bị đuổi giết tới cùng.
Rống!
Trong đám đông chợt có tiếng gầm thét vang lên, thanh âm còn chưa dứt đã có mười mấy con Huyền Sát thú đồng loạt đạp chân sau xuống đất khiến mặt đất cũng vỡ vụn, đám Huyền Sát thú ầm ầm hóa thành lưu quang phóng tới Huyết Nguyệt kia. Nhưng chuyện tình quỷ dị lại phát sinh, mười mấy con Huyền Sát thú cứ thế chạm vào Huyết Nguyệt rồi xuyên thấu qua, phảng phất như Huyết Nguyệt này chỉ là hư ảnh bình thường. Nhưng tu sĩ Sa Hải môn lại cảm giác chắc chắn được, Huyết Nguyệt kia là một lá bùa đòi mạng đang trực tiếp oanh lạc lên người hắn.
- A!
Trong sát na Huyết Nguyệt phủ xuống, tu sĩ Sa Hải môn kia xác định không còn chỗ nào né tránh, trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi, đột nhiên hắn ngửa đầu gầm vang, bên ngoài cơ thể nháy mắt tủa ra chi chít hắc lân giáp, miệng mọc răng nanh, toàn thân hóa thành một loại như ma vật. Biến thân như thế thật vô cùng thống khổ nhưng khí tức trong cơ thể con người này cũng nhờ đó mà tăng vọt, gần như gấp đôi lên, đã đạt tới cực hạn Nguyên Anh kì.
Nháy mắt sau đó, Huyết Nguyệt phủ xuống.
Oanh!
Tiếng nổ rung trời, phương viên trăm dặm xung quanh mặt đất kịch liệt quay cuồng ba động như sóng trào, vô số phấn vụn màu máu bắn lên trời, che khuất hoàn toàn tầm mắt. Huyền Sát khí vỗn đã bị buộc đẩy ra xa ngoài mấy trăm trượng lúc này cũng lui về phía sau thêm lần nữa, lộ ra một không gian thoáng đãng bán kính ngàn trượng. Mãi về sau, tới khi bụi máu đầy trời lắng xuống, trừ bỏ một hố sâu mấy trăm trượng trên mặt đấy ra thì mọi thứ đều bình thường trở lại. Ma vật hóa thân của tu sĩ kia tu vi đạt tới Nguyên Anh kì đỉnh phong nhưng dưới một kích này lại không có chút lực phản kháng nào, bị tiêu diệt gọn gàng.
Ngọc dung Cơ Tịch Nguyệt trắng bệch, thi triển thần thông bí mật của gia tộc triệu hồi Huyết Nguyệt giết sạch cường địch tuy rằng uy năng vô tận nhưng cũng gây tổn hao rất lớn tới bản thân. Lúc này ánh mắt của các tu sĩ Cơ gia, bao gồm cả Cơ Lạc Vũ đều nhìn về nàng với sự kính sợ, có thể bằng lực lượng huyết mạch ở Nguyên Anh cảnh giới triệu hồi Huyết Nguyệt, hẳn là độ tinh tuần huyết mạch trong cơ thể nàng đã đạt tới thiên phẩm! Phải biết rằng ngay gia chủ Cơ gia Cơ Thiện cũng là huyết mạch thiên phẩm, được gia tộc bồi dưỡng vỏn vẹn hơn hai trăm năm đã đột phá thành công tới Bất Trụy, lấy huyết mạch tinh thuần cùng với thiên tư của Cơ Tịch Nguyệt mà nói thì thành tựu trong tương lai khó có thể tưởng tượng.
Huyền Sát thú còn sót quanh thân tuy bị Huyết Nguyệt dọa cho sợ hãi nhưng lúc này thấy khí tức Tịch Nguyệt đã suy yếu thì thú tính tàn bạo lại bộc phát, mặc dù Thôn Sát đã chết nhưng chúng nó vẫn không lui đi, không chết không thôi.
- Không nên ham chiến, đánh lui đám Huyền Sát thú này, mau chóng rời đi.
Cơ Tịch Nguyệt nói xong liền xuất thủ trước, thần thông tuy có hơi yếu đi nhưng để giết đám thú tầm thường này thì vẫn rất dễ dàng. Lúc này khí thế đám tu sĩ Cơ gia tăng vọt, ngay lập tức toàn lực ứng chiến, không cố chém giết chỉ tìm đường sớm thoát thân.
Sau nửa canh giờ, đoàn tu sĩ Cơ gia sau đó tuy phải trả giá bằng tám người bị thương nặng, mười một người bị thương nhẹ nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây của Huyền Sát thú. Cơ Tịch Nguyệt dẫn đầu đoàn người, lúc này đây tất cả đều chịu tổn hao không nhỏ, lại có thương thế nên tất nhiên phải cẩn thận từng chút một. Dù sao trong Huyền Sát giới này, không phải chỉ đề phong Huyền Sát thú mà còn phải đề phòng cả những tu sĩ có lòng giết người đoạt bảo khác. Nếu là lúc trước thì thực lực tu sĩ Cơ gia tự nhiên không hề sợ hãi mấy người đó, nhưng cục diện trước mắt lại không được lạc quan.
- Tạm dừng ở chỗ này nghỉ ngơi, đệ tử nào không bị thương thì tạm thời chịu trách nhiệm cảnh giới cho người bị thương nghỉ ngơi ở bên trong, những ai bị thương nhẹ thì mau chóng khôi phục.
Cơ Tịch Nguyệt đứng trên một khối đá lớn màu đỏ máu phân phó. Thanh âm truyền xuống, tu sĩ Cơ gia dựa theo sắp xếp rối rít ngồi xuống nhắm mắt tu luyện, đều mong sớm khôi phục. Cơ Tịch Nguyệt hơi chần chừ, nhưng sau đó cũng thi triển thần thông đẩy lùi toàn bộ Huyền Sát khí xung quanh, giúp cho những tu sĩ cảnh giới được dễ dàng. Làm xong việc này, nàng quét đôi mắt đẹp qua những tu sĩ Cơ gia, lộ ra sự lo lắng nhàn nhạt. Lúc này đây tu sĩ gia tộc đều bị thương, nếu như gặp nguy hiểm gì thì hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Ý niệm mới hình thành trong đầu còn chưa tan thì bên trong màn Huyền Sát khí chợt có một tiếng cười khẽ của nam tử truyền đến:
- Ồ, thì ra là chư vị đạo hữu Cơ gia, xem ra tình trạng của các vị cũng không được tốt, không biết có cần Mục gia chúng ta giúp đỡ gì hay không?
Sắc mặt Tịch Nguyệt khẽ biến, trong mắt hàn quang chợt lóe, ngẩng đầu lên liền thấy một nhóm thân ảnh bước từ trong màn Huyền Sát khí ra, người cầm đầu chính là Mục Tuấn Nhiên của Mục gia.
. . . . .
Sát khí nồng đậm quay cuồng, một đạo độn quang nhanh như chớp lao đi phát ra uy áp nhàn nhạt, bất kì con Huyền Sát thú nào ngăn cản nó tiến về phía trước đều bị một kích giết chết, tiện đà thu lấy toàn bộ huyền châu và nanh vuốt của chúng.
Trong độn quang là một gã tu sĩ mặc thanh sam, nét mặt không chút thay đổi, tròng mắt đen nhánh ôn nhuận nội liễm nhưng tỏa ra khí tức lành lạnh, tu sĩ này chính là Tiêu Thần. Thấy được bí mật sâu cùng của Huyền Sát giới, đồng thời nhận thức khe không gian thông đi thế giới khác khiến Tiêu Thần không dám ở lâu, nhanh chóng lao ra phía ngoài. Mặc dù không thể phân rõ phương hướng nhưng lúc trước khi đuổi theo đầu hắc sát kia vào đây thì Tiêu Thần đã động tay chân một chút, hiện tại theo đường cũ trở về cũng không sợ bị lạc. Nhưng đúc lúc này chân mày Tiêu Thần chợt nhíu lại, theo đó thu liễm độn quang, nhìn sang phía bên trái hắn cảm nhận được bên đó có pháp lực ba động, hiểm nhiên có tu sĩ ở đó. Hơn nữa từ độ hỗn loạn của những ba động đó thì có thể thấy được số lượng tu sĩ chỉ sợ cũng không hề ít.
Hơi chần chờ, Tiêu Thần cẩn thận thu liễm khí tức, âm thầm độn quang dần tới nơi phát ra pháp lực ba động kia. Đi về phía trước chốc lát, ánh mắt Tiêu Thần rơi vào một khoảng rộng, chân mày hắn không nhịn được khẽ nhíu lại.
- Tu sĩ Cơ gia?Truyện được dịch tại 4vn.eu
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, lúc này tình huống của đám tu sĩ Cơ gia không được tốt lắm, quá nửa số tu sĩ có thương tích, những người còn lại thì pháp lực trong cơ thể cũng tổn hao nghiêm trọng, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận kịch chiến thảm thiết. Ánh mắt hắn dừng trên người Cơ Tịch Nguyệt liền lộ ra vẻ kì lạ, hắn chắc chắn rằng chưa từng gặp nàng bao giờ nhưng tại sao cô gái này lại mang tới cho hắn một cảm giác vô cùng thân thiết, tựa như là một người vô cùng trọng yếu với hắn. Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, đè nén ý niệm trong lòng, nhìn Cơ Tịch Nguyệt thêm một lần nữa rồi xoay người rời đi. Dù sao cô gái này có xinh đẹp thế nào đi nữa thì cũng không có nửa điểm quan hệ với hắn, người Tiêu Thần phải tìm là Nguyệt Vũ! Nhưng đúng lúc này bên tai hắn có tiếng cười truyền đến, tiếng cười đó khiến Tiêu Thần dừng lại, ánh mắt một lần nữa quét vào cục diện bên kia, nhìn đám tu sĩ Mục gia, trên mặt hắn bất giác lộ ra sắc thái lo lắng nhàn nhạt. Lúc này thực lực Cơ gia giảm sút nghiêm trọng, Mục gia lại xuất hiện, sợ rằng chuyện này không hề đơn giản.
Tiêu Thần cau mày, sắc mặt âm tình bất định hồi lâu mới cười khổ lắc đầu,
- Thôi, mặc dù chẳng biết tại sao lại sinh ra cảm giác kì quái như thế với cô gái này, nhưng có thể coi đây là duyên phận. Đành xem nếu như thế cục không tốt thì ra tay giúp đỡ Cơ gia một lần, cũng coi như sáng tỏ phần duyên phận này, nếu không lúc này bỏ đi chỉ sợ ngày sau nội tâm không an được.
Trong lòng hình thành ý niệm như thế, Tiêu Thần khôi phục nét mặt bình tĩnh ẩn thân vào trong màn sát khí, ánh mắt lạnh lùng hướng vào trong tràng diện.
/1071
|