Tiêu Thần hài lòng gật đầu, tuy Lưu Đào là loại xum xoe xu nịnh, nhưng chỉ cần là người so với hắn cường thế hơn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ đem chuyện tình hoàn thành thỏa đáng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta mau đi thôi, miễn cho việc gặp phải đông đảo yêu thú.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, trên thân hai người độn quang chớp lên, tốc độ gia tăng hướng Linh Thú các bước vào.
- Lưu sư huynh đã trở lại, đám yêu thú này thực lực mạnh mẽ, kém cói nhất cũng là nhất cấp yêu thú đỉnh, bằng vào mấy người chúng ta cũng không dám tùy tiện sắp xếp chỗ ở cho chúng nó, vừa rồi các môn phái đem yêu thú tới bỏ mặc rồi rời đi, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Người nói chuyện mặt mày chất phác, vẻ mặt tức giận bất bình, ồn ào lớn tiếng nói. Sau khi nói xong mới nhìn rõ Tiêu Thần bên cạnh Lưu Đào, không khỏi tò mò hỏi:
- Lưu sư huynh, không biết vị sư huynh này là ai?
Lưu Đào cẩn thận liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, thấy hắn sắc mặt bình thản mới nhẹ thở phào, vội vàng quát lớn:
- Dương Thành, đây là đệ tử của Dược Đạo Tử sư tổ Tiêu Thần Tiêu sư huynh, đặc biệt tới đây giúp chúng ta chế ước yêu thú, tuyệt đối được thất lễ!
Dược Thành tuy chỉ là một gã ngoại môn đệ tử, nhưng hắn trời sinh cùng yêu thú thân cận, cả Linh Thú các của tông môn đều do hắn xử lý, trong lòng luôn luôn có chút kiêu ngạo, cho dù là Lưu đào cũng không quá kính cẩn. Nhưng giờ phút này được nghe lời ấy, trong lòng hoảng hốt khẽ rùng mình một cái, Dược sư tổ chính là Kim Đan cường giả, đắc tội đệ tử của lão nhân gia, không phải là hắn chán sống?
- Dương Thành ra mắt Tiêu sư huynh, vừa rồi có chỗ thất lễ, xin sư huynh tha thứ.
- Không việc gì.
Tiêu Thần sắc mặt bình thản xua tay, giờ phút này tâm tư hắn đều trên người đám yêu thú, tự nhiên lười cùng người khác tính toán.
Thần thức quét qua Linh Thú các, Tiêu Thần lòng nhất thời lộ vài phần vui mừng. Lần này các môn phái tới tham gia đại lễ Ngưng Đan của Dược Đạo Tử đều không muốn thua kém nhau, môn phái nào có có chút danh tiếng đều mang theo yêu thú cường đại nhất tới phơi bày thực lực. Mà đám yêu thú này lại là Độc thú thực lực cực mạnh, thân mang kịch độc, số lượng khoảng hơm trăm con.
- Độc thú đan chứa hơn trăm loại độc tố, nếu luyện chế thành công chỉ sợ cho dù đối phó tu sĩ cảnh giới Kim Đan cũng có lực sát thương không nhỏ.
Tiêu Thần mắt chợt lóe, nhàn nhạt nói:
- Đám yêu thú này tính tình bạo ngược, hơi không cẩn thận sẽ xuất hiện thương vong, các ngươi dẫn đông đảo ngoại môn đệ tử lui ra đi, nơi này để một mình ta xử lý.
- Việc này. .
Lưu Đào nghe vậy trên mặt lộ vẻ chần chờ, hơn trăm con yêu thú mỗi con đều thực lực không kém, ác khí ngập trời, nếu Tiêu Thần gặp chuyện gì bất trắc, hắn thật không đảm đương nổi.
Dương Thành nghe vậy trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn thường xuyên giao tiếp cùng các loại yêu thú, tự nhiên hiểu được tuyệt không nên tiếp xúc với đám độc thú này, nên hắn không hề tin tưởng với việc Tiêu Thần một người muốn xử lý tốt hơn trăm yêu thú.
Tiêu Thần thấy thế nhướng mày, ra vẻ hài lòng, lạnh lùng nói:
- Việc này do ta một mình gánh chịu, cho dù xảy ra điều gì cũng sẽ không liên lụi tới các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn có gì lo lắng?
- Không có không có, nếu Tiêu sư huynh có nắm chắc, chúng ta tự nhiên tuân mệnh. Vậy chúng ta liền lui xuống, bất quá sư huynh nếu cần gì, có thể tùy thời gọi đến, ta sẽ chờ sẵn ở bên ngoài.
Lưu Đào nghe vậy chần chờ một chút, lập tức gật đầu đáp ứng. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất hắn vẫn quyết định đợi ở ngoài cửa, dù sao nếu Tiêu Thần xảy ra chuyện, hắn cũng tuyệt đối không có kết cục tốt.
Tiêu Thần mặt không chút thay đổi gật gật đầu, phất tay ý bảo bọn hắn rời đi.
Lưu Đào cùng Dương Thành nhìn nhau, tuy trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng, nhưng vẫn mang theo một đám ngoại môn đệ tử lui ra ngoài.
Đợi cho mọi người đều rời đi, Tiêu Thần mặt không chút thay đổi tiếp tục đứng nguyên tại chỗ, dùng thần thức đảo khắp Linh Thúc các, nửa ngày sau không nhận thấy được bất cứ chỗ nào dị thường, mới vừa lòng gật đầu.
Suy nghĩ một chút, hắn lấy từ túi trữ vật ra vô số phù lục, rót vào linh lực bố trí cấm chế phòng ngừa linh lực tiết ra ngoài đồng thời cản trở người khác tra xét, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Một ngày sau, Tiêu Thần chậm rãi từ Linh Thú các đi ra, nghĩ tới bên trong túi trữ vật có ba bình ngọc tràn đầm nọc độc yêu thú, hắn không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
- Ra mắt Tiêu Thần sư huynh.
Bên ngoài Linh Thú các, Lưu Đào cùng Dương Thành nhìn nhau, sắc mặt kính cẩn khom người hành lễ, thái độ cho với trước kia càng thêm chân thành. Dù sao Tiêu Thần có thể một mình đem đông đảo yêu thú xử trí thoả đáng, đã là ngoài dự liêu của bọn hắn.
- Ân, ta đã phân phối thỏa đáng chỗ ở cho đám yêu thú tại Linh các, các ngươi phân phối một ít đệ tử mang thức ăn cho chúng đi.
- Tiêu Thần khoát tay, thản nhiên nói.
- Vâng, sư huynh.
- Ừ.
Tiêu Thần gật đầu, trên người phát ra độn quang, hướng đại điện tại ngọn núi chính bay tới. Hôm nay đại lễ Dược Đạo Tử Ngưng Đan, là ký danh đệ tử, Tiêu Thần tự nhiên không thể vắng mặt.
Hôm nay là thời khắc náo nhiệt nhất kể từ khi tổ sư sáng lập Lạc Vân cốc tọa hóa, hơn trăm môn phái lớn nhỏ tại Bắc Hoa châu đều tới đây tham dự, loại vinh quang này chỉ sợ chưa từng môn phái nào có được.
Trong tông môn có hai lão tổ Kim Đan trấn thủ, điều này làm cho mỗi một đệ tử Lạc Vân cốc trên mặt đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo, một đám tinh thần phấn chấn, hưng phấn không thôi.
Chủ phong (ngọn núi chính) đại điện, trên mặt đất lát ngọc thạch tinh mỹ, trần nhà gắn một khỏa Dạ Minh Châu cực lớn tản xuống ánh huỳnh quang. Bốn phía trên vách tường là từng đạo hoa văn hoa lệ, ẩn chưa bên trong pháp lực dao động, hiển nhiên là một loại trận pháp cực kỳ lợi hại.
Giờ phút này trong đại điện, các tông môn theo thực lực lớn nhỏ phân loại ở hai bên ngồi xuống.
- Ha ha, hôm nay Lạc Vân cốc có sư đệ ta là Dược Đạo Tử may mắn Ngưng Đan thành công, làm phiền mọi người tới đây, Thanh Vân Tử lúc này xin đa tạ.
Thanh âm nhàn nhạt từ ngoài đại điện truyền tới mang theo một cỗ khí thế không lời khiến người khác ghé mắt.
Chỉ thấy từ của đại điện, hai thân ảnh sóng vai đi vào, hai người đều mặc một thân hoa quý tử sắc đạo bào, tóc dùng vòng tử kim cột chặt, sắc mặt mang ý cười, trong lúc di chuyển khí tức mờ ảo như có như không, nhưng dừng ở trong mắt các tu sĩ tại điện điện lại làm cho đồng tử bọn họ co rút kịch liệt một trận.
- Hai tu sĩ cảnh giới Kim Đan!
Thực lực này đủ để xưng hùng Bắc Hoa châu!
Chưởng môn Địa Linh môn Huyền thanh cùng Hắc sát môn cảnh nguyên khẽ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương vẻ không cam lòng, chỉ từ nay về sau, ít nhất là trong trăm năm, các tông môn ở đây đều bị Lạc Vân cốc dẫm lên đầu.
- Chúc mừng Dược Đạo Tử đạo hữu Ngưng Đan thành công, Kim Đan tu sĩ tại Bắc Hoa châu lại thêm một người.
Bất quá cả hai đều là hạng tâm cơ thâm trầm, biết rõ Lạc Vân cốc thế lớn, tự nhiên sẽ không tự chuốc phiền, giờ phút này cùng nhau đứng dậy chắp tay nói.
/1071
|