Minh Tiêu Thần Chiến không hề cố kỵ mà phát ngôn, làm cho đông đảo chúng tu sĩ sắc mặt đại biến, ánh mắt bất mãn nhìn về phía Liệt Diễm Tông. Tu đạo giả tuy nói xa lánh thế tục, nhưng chỉ những Kim Đan tu sĩ đã hàng trăm năm tuổi mới không còn huyết mạch thân nhân, nên tranh đấu giữa các tu sĩ thì không được làm liên luỵ đến thế tục thân nhân, đó là thiết luận bất thành văn của tu chân giới.
Mà lúc này Minh Tiêu Thần Chiến mở miệng nói những lời như vậy, khiến lòng người bất mãn, nhưng vì e sợ thế lực Liệt Diễm Tông nên dù tức giận mà không dám nói gì thôi.
- Chiến nhi, thực sự quá hồ đồ!”
Thiên Cơ Tử sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói:
- Loại sự tình này chĩ được nghĩ trong lòng sao có thể phát ngôn tại đây được, như vậy Liệt Diễm Tông ta từ nay làm sao sống yên tại Bắc Hoa Châu!
- Sư huynh xin bớt giận, Chiến nhi cũng là do quá giận mới hồ đồ như vậy.”
Minh Tiêu lão tổ sắc mặt khẽ biến, chuyện này nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ, nếu thật sự khiến chúng tu sĩ bất mãn, đối với Liệt Diễm Tông cũng là việc cực kỳ bất lợi.
- Sự việc hôm nay đến đây cũng kết thúc, đều tại tiểu tạp chủng Lạc Vân Cốc Tiêu Thần kia tự nhiên gây trở ngại, nếu không Liệt Diễm Tông đã sớm giành chiến thắng, đệ thật muốn tự tay giáo huấn tiểu tử này mới có thể giải toả mối hận trong lòng!
Tiêu Thần hô hấp đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ánh mắt hơi rủ xuống, trên người tán phát một trận hàn khí.
- Thế nào, người sợ sao? Tức giận sao? Ha ha, ta chính là muốn xem kết quả này đấy, cứ chờ xem, ta nghĩ không bao lâu nữa ngươi sẽ nghe được tin tức của ta thôi.
Minh Tiêu Thần Chiến cười lạnh vài tiếng, thấy vậy là đã đủ, phát lực cả người lay động, chuẩn bị trở về vị trí của Liệt Diễm Tông.
Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần đột nhiên ngẩng đầu, một cỗ hàn khí trong nháy mắt bạo phát.
Cùng lúc đó, những người bên ngoài mỗi người lại phản ứng khác nhau.
- Tiêu Thần đồ nhi, chớ xúc động!
Dược Đạo Tử la lên.
- Tiêu Thần, không nên hạ sát thủ!
Thanh Vân Tử .
- Tiểu tử người dám!
Minh Tiêu lão tổ.
- Thực sự nghĩ Liệt Diễm Tông ta không dám giết người sao?
Thiên Cơ Tử.
- Tiểu tử này điên rồi!
Huyền Thanh.
- Ha ha, đến đây đi, tốt nhất là giết tiểu tử này luôn!
Minh Sát.
….
….
Minh Tiêu Thần Chiến lúc này cả khung xương, kinh mạch gần như hoàn toàn bị huỷ, đột nhiên nghe được mấy tiếng la hét, phản ứng có chút hơi chậm chạp, lúc sau hắn liền cảm giác hình như có thứ gì đó đang hướng huyệt khí hải tại đan điền hắn mà hung hăng đâm tới. Ngay sau đó chính là một trận đau nhức, pháp lực đang dao động trong cơ thể trong nháy mắt tiêu tán, thân thể như một đống thịt nhão rơi xuống đất.
Đan điền bị một kích, tu vi đã bị phế!
Tiêu Thần dù chưa giết Minh Tiêu Thần Chiến, những lại đem con đường tu đạo của hắn hoàn toàn phá huỷ, từ nay về sau hắn chỉ có thể làm một người bình thường, không thể tu đạo được nữa.
Minh Tiêu lão tổ phản ứng đã chậm một nhịp, tuy với tốc độ của Kim Đan tu sĩ, nhưng chờ đến lúc hắn độn tới, thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Tiêu Thần Chiến bị kích phá đan điền, té rớt trên lôi đài.
Minh Tiêu Thần Chiến bị phế sao?
Cả tiên thai đột nhiên trở nên yên tĩnh, đồng tử mọi người đều co rút kịch liệt, đều hiểu rằng việc này nếu xử lý không tốt, đại chiến giữa hai đại tông phái là không thể thoát.
- Tiểu tạp chủng, để mạng lại!
Minh Tiêu lão tổ đột nhiên ngẩng đầu, một cỗ sát khí băng lãnh điên cuồng phát ra, nhiệt độ không khí tựa hộ đột ngột giảm xuống, một phiến băng nhỏ ngưng tụ trên người lão được xuất ra.
Kim đan nhất nộ, đương huyết lưu thiên lý, phù thi bách vạn! (Kim đan nổi giận, máu chảy ngàn dặm, xác trôi trăm vạn)
Tiêu Thần đứng mũi chụi sào, tâm thần bị sát khí ầm ầm công kích, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, liền lùi lại mấy bước.
- Minh Tiêu lão nhân dừng tay!
Trong nháy mắt, độn quang chợt loé, Dược Đạo Tử đã đem Tiêu Thần kéo về sau người, trong mắt một mảng băng lãnh
- Ngươi nếu dám ra tay với đồ nhi của ta, lão phu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Dược Đạo Tử, nếu hôm nay ngươi giao tiểu tạp chủng này cho ta xử trí, mọi thứ khác đều có thể thương lượng.
Minh Tiêu lão tổ thanh âm bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn là sát khí nồng đậm, cơ hồ có thể ngưng kết thành băng,
- Nếu không, hôm nay ta nhất định không để yên cho Lạc Vân Cốc.
Giờ phút này Minh Tiêu Thần Chiến như thịt nhão ngã trên mặt đất, mặc cho trên người đau nhức, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ mờ mịt, miệng lẩm bẩm:
- Làm sao có thể, hắn sao dám đối với ta như vậy, sao có thể như vậy….
- Phá đan điền của huyền tôn (cháu cố) ta, phế tu vi của nó, biến nó thành người phàm tục, tên tiểu tạp chủng ngươi thật tàn nhẫn! Hôm nay, lão tổ ta nhất định phải lấy mạng ngươi, báo thù cho tôn nhi của ta!
Minh Tiêu lão tổ thấy cảnh tôn nhi như vậy thì sát khí lại càng tăng vọt, pháp lực lưu chuyển, phát ra âm thanh như dòng đại giang trận trận chảy xiết.
- Tiêu Thần đồ nhi, người thực sự quá kích động, nhanh rời khỏi đài, hôm nay nếu lão gia hoả này nổi điên, vi sư đành phải cùng hắn tiếp chiêu vậy!
Khi nói chuyện, Dược Đạo Tử sắc mặt cực kỳ âm trầm, dù sao thực lực Lạc Vân Cốc và Liệt Diễm Tông cũng là tương đương, nếu thật sự liều mạng, sợ là sẽ có người làm ngư ông đắc lợi. Nhưng Tiêu Thần có thể nói là đệ tử ưu tú nhất ngàn năm qua của Lạc Vân Cốc, làm trưởng bối tuyệt đối không thể buông tay mà không quản đến.
- Sư tôn, sự việc hôm nay là do đệ tử dựng lên, hãy để đệ tử cùng lão quỷ này tranh đấu một phen.
Lãnh mang loé ra trong mắt Tiêu Thần, dù sắc mặt vẫn tái nhợt dưới uy áp mạnh mẽ của Kim Đan tu sĩ nhưng ánh mắt hắn vẫn cực kỳ trầm ổn, cất cao giọng nói:
- Chư vị Bắc Hoa Châu đạo hữu, hôm nay Tiêu Thần xin được hỏi các vị một câu, tu chân giới có phải tồn tại một thiết luật rằng tu sĩ tranh đấu không được liên luỵ đến phàm nhân thế tục?
- Không sai, đúng là có ước định này.
- Đương nhiên có, nếu không ta đánh không lại ngươi liền tìm người thân ngươi khai đao, cứ như vậy cả tu chân giới không phải sẽ rối loạn hết sao?
- Ước định này đã được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, tu sĩ nào vi phạm điều này sẽ phải chịu sự truy sát của cả tu chân giới.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, lần thứ hai mở miệng hỏi:
- Tại hạ tiếp tục hỏi một câu, nếu có loại tà đạo sinh lòng gia hại đối với phàm nhân huyết mạch của chư vị đạo hữu, chư vị sẽ xử trí thế nào?
- Còn phải nói sao, kẻ nào làm hại thân nhân lão tử, lão tử liền trực tiếp giết hắn!
- Nếu để ta gặp kẻ như vậy, tất nhiên sẽ cùng hắn không chết không thôi!
- Chúng ta tu đạo không chỉ vì kéo dài tuổi thọ, mà còn hi vọng có thể trợ giúp thân nhân có cuộc sống thật tốt, nếu ngay cả thân nhân còn không bảo hộ được, vậy còn mặt mũi nào đi tu luyện đại đạo thiên địa.
- Vì sự an toàn của thân nhân, kẻ nào dám có ý đồ như vậy hãy bước ra đây, tại hạ dù tu vi thấp cũng phải liều chết với hắn với bất kỳ giá nào.
- Chư vị đạo hữu nói không sai!
Tiêu Thần trong mắt loé sáng, đưa tay chỉ về phía Minh Tiêu Thần Chiến, thanh âm lạnh lùng nói:
- Người này dựa vào tu vi cao thâm, liên tiếp đả thương hơn mười tu sĩ Lạc Vân Cốc, tâm tư lại càng tà ác, mưu toan hòng đoạt Cơ sư tỷ, tại hạ động thủ chỉ vì đông đảo sư huynh đệ mà đòi lại công đạo, không hề tổn thương tính mệnh hắn, cũng không hề lăng nhục hắn!
- Nhưng người này lòng dạ hẹp hòi, phát cuồng ngay tại lôi đài, trước đông đảo đạo hữu, mang Tiêu gia Tiêu thành thân nhân huyết mạch của ta ra để uy hiếp. Tiêu Thần tự nhận không phải hạng người vô tình bạc nghĩa, thân nhân với ta mà nói là cực kỳ trọng yếu, kẻ nào muốn tổn thương họ, trước tiên phải bước qua thi thể của ta. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta như thế nào lại ra tay phá đan điền, hủy đi tu vi của hắn!
/1071
|