“vòng xoáy… có ý thức?”
Sau khi Ứng Tinh Quyết dâng lên hàng rào cảm giác được thực thể, tất cả mọi người đều có được thời gian thở dốc. Có thể thấy xung quanh vô số đợt rét đậm dâng lên xoay quanh bên ngoài rào cản, xé rách và cuốn đi tất cả mọi thứ.
Những người bên trong hàng rào thậm chí thấy không khí bị xé toạc bởi đợt rét đậm, cảm giác nghẹt thở tiếp tục lan rộng trong hàng ngũ.
“Chúng ta đang ở trung tâm đợt rét đậm!” Công Nghi Giác đứng ở phía trước cắn răng hỏi Ứng Tinh Quyết, “Chỉ huy chính này, kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“Tiếp tục đi ra ngoài.” Ứng Tinh Quyết vẫn lạnh nhạt nói như trước, tựa hồ trên đời này không có gì có thể khiến cho tâm tình anh dao động, “Cơ giáp sư kiểm tra tất cả cơ giáp của các tiểu đội.”
Mặc dù ở trung tâm của đợt rét đậm nhưng tất cả mọi người trường Đế Quốckhông cảm thấy lạnh, bởi vì một mình Ứng Tinh Quyết ngăn chặn đợt rét đậm bên ngoài.
“Tất cả các kênh liên lạc bị mất tín hiệu, cũng không liên lạc được với đội hộ tống.” Cơ Sơ Vũ nói.
“Lúc ấy bọn họ ở trên cao, đợt rét đậm vừa đến làm họ rất dễ bị cuốn đi.” Trong lòng Công Nghi Giác hoảng sợ, anh quá rõ sức mạnh của đợt rét đậm. Mười năm trước, họ Công Nghi có một cơ giáp sư bị ảnh hưởng ở chỗ này vì người nọ đi tìm vật liệu tinh thú.
Cơ giáp sư đó là cha của anh.
Không ngờ được mười năm sau, anh có nguy cơ đụng trúng kết quả tương tự như cha mình.
Ứng Tinh Quyết liên tục không ngừng phóng thích cảm giác, một chút màu màu cuối cùng trên môi anh cũng phai nhạt, chỉ còn lại tái nhợt. Anh nhìn vào vòng xoáy dần dần hình thành như có điều suy nghĩ.
“Những cái này là gì?!” Một thành viên của đội tuyển trường không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Từng luồng xoáy với tốc độ cao tới gần hàng rào, không ngừng va chạm với nó.
Ứng Tinh Quyết mang theo đội ngũ không ngừng tăng tốc, thay đổi phương hướng.
Không chỉ vậy, khi mọi người tăng tốc về phía trước thì họ thấy rằng vòng xoáy xuất hiện ngày càng nhiều, và chúng có thể phân chia tạo thành các vòng xoáy khác. Theo thời gian, chúng tiếp tục biến ra dày hơn, thậm chí còn to hơn so với vòng xoáy trước khi phân chia.
Mỗi lần nó lặng lẽ va chạm vào hàng rào, mọi người sẽ kinh hồn bạt vía vì sợ một giây sau, Ứng Tinh Quyết sẽ chẳng chịu nổi, hàng rào sẽ bị phá vỡ. Tuy nhiên từng giây từng phút trôi qua, hàng rào vẫn còn nguyên vẹn nhưng vòng xoáy gần như chặn tất cả tầm nhìn của mọi người.
“Những vòng xoáy này đang đuổi theo chúng ta.” Cơ Sơ Vũ quan sát một thời gian và khẳng định.
“Là nhắm vào.” Ứng Tinh Quyết ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, cứ lại để cho những vòng xoáy tách ra và kết hợp thì cuối cùng chúng sẽ tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, đến lúc đó toàn bộ hàng rào sẽ bị nghiền nát, “Chúng ta tách ra đi.”
Ứng Tinh Quyết muốn một thân một mình mở hàng rào thực thể hóa để thu hút vòng xoáy, các thành viên đội chủ lực khác dẫn theo người của đội tuyển trường đi theo một hướng khác.
“Tôi ở lại.” Cơ Sơ Vũ nói.
“Cậu mang theo đội tuyển trường rời đi.” Ứng Tinh Quyết không thay đổi kế hoạch.
“Tôi sẽ ở lại đây nhìn cậu.” Cơ Sơ Vũ cứng rắn nói, “Đội hộ tống không có ở đây, chỉ có một mình tôi.”
Nói xong cậu ta hơi hối hận, những lời này không nên nói ra.
Ứng Tinh Quyết nhìn ra bên ngoài có vòng xoáy gia tăng chẳng ngừng, giọng nói anh bình đạm nhưng mang theo áp bức: “Chỉ cần tôi muốn, không ai có thể áp chế được tôi.”
Ứng Tinh Quyết điều khiển thực thể hóa cảm giác biến hình trong khoang cơ giáp, trực tiếp kéo ra một lỗ hổng ngay vòng xoáy.
Tư Đồ Gia đứng bên cạnh kinh hãi: Y là một chiến sĩ độc lập còn không thể kéo một vòng xoáy; trong khi Ứng Tinh Quyết lại dựa vào cảm giác cứng rắn xé mở nhiều vòng xoáy di chuyển thế này, thậm chí hàng rào cậu ta tạo nên vẫn vững vàng, chả có vấn đề gì.
“Đi.” Ứng Tinh Quyết xé ra một khe hở từ trong vòng xoáy, đưa đội ngũ trường Quân sự Đế Quốc ra ngoài.
Cuối cùng Cơ Sơ Vũ dẫn đội ngũ rời khỏi hàng rào, để lại một mình Ứng Tinh Quyết đi theo hướng khác.
Bọn họ vừa ra khỏi hàng rào là cảm nhận được sức mạnh của vùng trung tâm luồng rét đậm ngay, ngay cả lúc cơ giáp cấp A đứng cũng muốn lung lay sắp đổ.
Tất cả mọi người trong trường Đế Quốc quay đầu lại nhìn vào vòng xoáy dần đi xa, Ứng Tinh Quyết một mình dựng một hàng rào thực thể lớn như vậy để chống lại đợt rét đậm.
Chỉ huy cấp siêu 3S, ngay cả là người của trường Đế Quốc, cũng thực sự nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của nó lần đầu tiên.
Thái Ngô Đức không biết vì sao lặng lẽ so sánh Vệ Tam với chỉ huy chính là Ứng Tinh Quyết trong lòng. Ứng Tinh Quyết chắc chắn là chỉ huy mạnh nhất Liên bang hiện nay, không nghi ngờ gì nữa.
Vệ Tam... hình như cũng rất lợi hại, lập tức nhảy lên cấp 3S. Giải này có chiến sĩ độc lập cấp 3S nhiều thế này, nếu thật sự chọn người bên trong đó, Thái Ngô Đức cảm thấy Vệ Tam sau này sẽ mạnh nhất.
Không vì lý do gì cả, gã chỉ cảm thấy Vệ Tam mà nghiêm túc đánh người thì không ai đấu lại cô nàng cả.
...
Những vòng xoáy tốc độ cao không đuổi theo đội ngũ của trường Đế Quốc mà lại rời đi theo Ứng Tinh Quyết.
Vòng xoáy dường như cực kỳ quan tâm đến hàng rào thực thể, hoặc cũng có thể nói hứng thú với chuyện Ứng Tinh Quyết biết thiết lập hàng rào.
Đội ngũ trường Đế Quốc tiếp xúc với trung tâm của đợt rét đậm, các chỉ huy cũng liên kết với cảm giác của Ứng Tinh Quyết ngay, tuân theo sự chỉ huy của anh để thay đổi đội hình kịp thời.
Nhưng sau khi đội ngũ trường đi một đoạn đường, họ thấy rằng có mấy vòng xoáy mới được hình thành, đôi khi còn tấn công họ.
Dựa theo trận hình Ứng Tinh Quyết đưa, mọi người vừa đi về phía trước vừa chống lại vòng xoáy.
Hoắc Kiếm chặt đứt một cánh tay của chiến sĩ độc lập bị cuốn vào, lại đưa tay kéo cậu ta trở về: “Chặn chỗ đứt gãy.”
Chiến sĩ độc lập bị chặt đứt cánh tay lập tức dùng cách điều trị khẩn cấp cho vết thương của cơ giáp, đề phòng khí lạnh xâm nhập.
Túi chuẩn bị chiến đấu của trường Đế Quốc luôn phong phú, đội ngũ của họ di chuyển dễ dàng khi xông ra khỏi trung tâm của đợt rét đậm hơn trường Damocles, tỷ lệ hư hỏng cơ giáp cũng thấp hơn nhiều.
“Lại tới rồi.” Tư Đồ Gia nhìn vòng xoáy dâng lên trên mặt đất và dẫn đội chạy về phía trước.
Tất cả mọi người không có cách nào chiến đấu với vòng xoáy, chỉ có thể tránh đi.
Vài người người khác trong đội tuyển trường phản ứng chậm nửa nhịp nên bị vòng xoáy bắt được cơ hội và bị cuốn vào.
“Những vòng xoáy này...” Công Nghi Giác dâng lên một suy đoán xấu, “Dường như có ý thức.”
“Ý thức?” Tư Đồ Gia quay đầu, “Ý cậu là những thứ này còn sống?”
“Đầu tiên chúng nhằm vào hàng rào, còn giờ lại nhắm vào cơ giáp lạc nhóm.” Công Nghi Giác nhắm mắt lại, “Mấy cậu cũng thấy thực vật biến dị trên đường đua thung lũng mưa rồi, vì sao vòng xoáy không thể có ý thức được chứ?”
Hoắc Kiếm phía sau lại mang theo hai chiến sĩ độc lập đội tuyển trường sắp bị cuốn vào, hắn hỏi thẳng: “Là vòng xoáy lưu động hay là đợt rét đậm có ý thức?”
Công Nghi Giác khựng lại, chuyện vòng xoáy là do anh chợt chỉ thoát khỏi ý tưởng thông thường, nếu đợt rét đậm có ý thức…
“Đi ra ngoài trước.” Cơ Sơ Vũ cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, hiện tại mục tiêu chỉ có một là thoát khỏi trung tâm đợt rét đậm.
Mỗi khi đội ngũ trường Đế Quốc trì hoãn thêm một giây bên trong, những vòng xoáy này bắt đầu tăng cường nhiều hơn.
Đội chủ lực có phần mệt mỏi trong việc đối phó, cho đến một khoảnh khắc, vòng xoáy bắt đầu tiêu tan từ từ.
“Đợt rét đậm sắp rút đi?” Tư Đồ Gia nhạy bén nhận thấy vòng xoáy bắt đầu giảm bớt.
Cơ Sơ Vũ dừng lại nhìn thoáng qua: “Không phải lui.” Mà là di chuyển về phía Ứng Tinh Quyết rời đi lúc trước.
Theo đợt rét đậm rời đi, đội ngũ trường Đế Quốc di chuyển về phía trước, họ dần dà rời khỏi trung tâm của đợt rét đậm.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Cơ Sơ Vũ muốn đội tuyển trường kiểm kê số lượng người.
“Chỉ huy chính... đã ngắt cảm giác của chúng tôi.” Một chỉ huy của đội tuyển trường đứng dậy, căng thẳng nói.
Cơ Sơ Vũ nắm chặt tay: “Ngắt kết nối với mọi người?”
Chẳng ai trong nhóm chỉ huy đội tuyển trường trả lời, im lặng là câu trả lời.
Những người còn lại của đội chủ lực cũng sửng sốt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trên đấu trường trước đây.
Cảm giác Ứng Tinh Quyết quá mạnh mẽ, từ khi vừa vào sân đấu đã liên kết với các chỉ huy đội tuyển trường, không cần chú ý khoảng cách.
Chỉ huy chính và chỉ huy đội tuyển trường của các trường quân sự khác có giới hạn khoảng cách, một khi quá xa sẽ mất kết nối.
“Mới qua bao lâu.” Tư Đồ Gia không tin, “Khoảng cách của chúng ta sẽ xa quá. Chỉ là đợt rét đậm mà thôi, chỉ huy chính nhất định có thể đi ra.”
Hiện tại cảm giác kết nối bị ngắt rõ là đang chứng minh bên Ứng Tinh Quyết có chuyện.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hoắc Kiếm hỏi Cơ Sơ Vũ, “Muốn chờ hay đi.”
Cơ Sơ Vũ đứng ở phía trước một lúc lâu, cuối cùng nói: “Đi.”
Sau khi trường Quân sự Đế Quốc chỉnh đốn cho tốt, họ tiếp tục di chuyển về phía trước vì muốn tìm lối ra.
Không biết đi bao lâu, Cơ Sơ Vũ đột nhiên bay người lên, đánh về phía bên cạnh.
“Mẹ kiếp!”
Liêu Như Ninh vừa mới đổi sang phía trước dò đường, cậu còn đang nghĩ làm cho nhanh để mau trở về báo cáo, té ra gặp phải một đao bất thình lình thế này.
Cậu ta lái cơ giáp nhanh chóng lui ra, nhìn khe rãnh sâu bị đao Thái Vũ chém ra bèn nhịn không được mắng một câu: “Cậu có tật xấu gì à? Mới đi lên đã chém?”
Cơ Sơ Vũ dừng tay, cậu ta thấy là người của Damocles thì xoay người rời đi, không lãng phí miệng lưỡi.
“Này, sao cậu đi rồi?” Liêu Như Ninh đi theo cậu ta, nhìn thấy đội Đế Quốc đang đứng, “Còn sống đây này, còn tưởng xảy ra chuyện.”
Công Nghi giác nhíu mày nhìn chiến sĩ độc lập này của trường Damocles, nhớ không lầm, cậu ta chắc là Liêu Như Ninh, là người Sao Sa Đô.
“Đội của cậu chỉ có một mình cậu à?” Công Nghi Giác hỏi cậu ta.
“Không, ở ngay phía sau ấy. Chúng tôi thấy mảnh vụn cơ giáp thì đến tìm các cậu để đi ra ngoài cùng nhau. Vừa rồi còn tưởng rằng các cậu gặp chuyện không may.” Liêu Như Ninh không giấu diếm gì, cậu ta nhìn một vòng, đột nhiên hỏi, “Ngọn Lửa Đế Quốc các cậu đâu?”
Những người trong trường Quân sự Đế Quốc lặng thinh, chả hiểu ý cậu ta là gì.
Ngôi Sao của Đế Quốc thì nghe qua, chứ Ngọn Lửa Đế Quốc là cái quỷ gì?
“Ngọn Lửa Đế Quốc nào?” Công Nghi Giác mơ hồ đoán được cậu ta nói ai.
Liêu Như Ninh ho một tiếng: “Ngôi sao của Đế Quốc, sao lại không thấy đâu, anh ta có chuyện rồi à?”
Những người của trường Đế Quốc nghe vậy ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Các cậu đi tới từ phía sau mà không thấy đợt rét đậm?” Hoắc Kiếm hỏi Liêu Như Ninh.
“Đợt rét đậm? Đâu chỉ là thấy, chúng tôi vừa rồi còn ở ngay giữa luồng rét đậm đấy.” Liêu Như Ninh hất cằm, “Các cậu có muốn đi cùng nhau không?”
“Các cậu tới đây từ luồng rét đậm? Chúng tôi cũng vừa mới đi ra.” Tư Đồ Gia rõ ràng nhớ khi đợt rét đậm bắt đầu thì bên trong chỉ có một trường quân sự của bọn họ.
“Có vấn đề gì thì hỏi chỉ huy chính của chúng tôi.” Liêu Như Ninh nhìn thoáng qua bên cạnh, “Bọn họ sắp tới rồi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tông Chính Việt Nhân: Viện Bình Thông của chúng tôi thì sao?
Sau khi Ứng Tinh Quyết dâng lên hàng rào cảm giác được thực thể, tất cả mọi người đều có được thời gian thở dốc. Có thể thấy xung quanh vô số đợt rét đậm dâng lên xoay quanh bên ngoài rào cản, xé rách và cuốn đi tất cả mọi thứ.
Những người bên trong hàng rào thậm chí thấy không khí bị xé toạc bởi đợt rét đậm, cảm giác nghẹt thở tiếp tục lan rộng trong hàng ngũ.
“Chúng ta đang ở trung tâm đợt rét đậm!” Công Nghi Giác đứng ở phía trước cắn răng hỏi Ứng Tinh Quyết, “Chỉ huy chính này, kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“Tiếp tục đi ra ngoài.” Ứng Tinh Quyết vẫn lạnh nhạt nói như trước, tựa hồ trên đời này không có gì có thể khiến cho tâm tình anh dao động, “Cơ giáp sư kiểm tra tất cả cơ giáp của các tiểu đội.”
Mặc dù ở trung tâm của đợt rét đậm nhưng tất cả mọi người trường Đế Quốckhông cảm thấy lạnh, bởi vì một mình Ứng Tinh Quyết ngăn chặn đợt rét đậm bên ngoài.
“Tất cả các kênh liên lạc bị mất tín hiệu, cũng không liên lạc được với đội hộ tống.” Cơ Sơ Vũ nói.
“Lúc ấy bọn họ ở trên cao, đợt rét đậm vừa đến làm họ rất dễ bị cuốn đi.” Trong lòng Công Nghi Giác hoảng sợ, anh quá rõ sức mạnh của đợt rét đậm. Mười năm trước, họ Công Nghi có một cơ giáp sư bị ảnh hưởng ở chỗ này vì người nọ đi tìm vật liệu tinh thú.
Cơ giáp sư đó là cha của anh.
Không ngờ được mười năm sau, anh có nguy cơ đụng trúng kết quả tương tự như cha mình.
Ứng Tinh Quyết liên tục không ngừng phóng thích cảm giác, một chút màu màu cuối cùng trên môi anh cũng phai nhạt, chỉ còn lại tái nhợt. Anh nhìn vào vòng xoáy dần dần hình thành như có điều suy nghĩ.
“Những cái này là gì?!” Một thành viên của đội tuyển trường không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Từng luồng xoáy với tốc độ cao tới gần hàng rào, không ngừng va chạm với nó.
Ứng Tinh Quyết mang theo đội ngũ không ngừng tăng tốc, thay đổi phương hướng.
Không chỉ vậy, khi mọi người tăng tốc về phía trước thì họ thấy rằng vòng xoáy xuất hiện ngày càng nhiều, và chúng có thể phân chia tạo thành các vòng xoáy khác. Theo thời gian, chúng tiếp tục biến ra dày hơn, thậm chí còn to hơn so với vòng xoáy trước khi phân chia.
Mỗi lần nó lặng lẽ va chạm vào hàng rào, mọi người sẽ kinh hồn bạt vía vì sợ một giây sau, Ứng Tinh Quyết sẽ chẳng chịu nổi, hàng rào sẽ bị phá vỡ. Tuy nhiên từng giây từng phút trôi qua, hàng rào vẫn còn nguyên vẹn nhưng vòng xoáy gần như chặn tất cả tầm nhìn của mọi người.
“Những vòng xoáy này đang đuổi theo chúng ta.” Cơ Sơ Vũ quan sát một thời gian và khẳng định.
“Là nhắm vào.” Ứng Tinh Quyết ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, cứ lại để cho những vòng xoáy tách ra và kết hợp thì cuối cùng chúng sẽ tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, đến lúc đó toàn bộ hàng rào sẽ bị nghiền nát, “Chúng ta tách ra đi.”
Ứng Tinh Quyết muốn một thân một mình mở hàng rào thực thể hóa để thu hút vòng xoáy, các thành viên đội chủ lực khác dẫn theo người của đội tuyển trường đi theo một hướng khác.
“Tôi ở lại.” Cơ Sơ Vũ nói.
“Cậu mang theo đội tuyển trường rời đi.” Ứng Tinh Quyết không thay đổi kế hoạch.
“Tôi sẽ ở lại đây nhìn cậu.” Cơ Sơ Vũ cứng rắn nói, “Đội hộ tống không có ở đây, chỉ có một mình tôi.”
Nói xong cậu ta hơi hối hận, những lời này không nên nói ra.
Ứng Tinh Quyết nhìn ra bên ngoài có vòng xoáy gia tăng chẳng ngừng, giọng nói anh bình đạm nhưng mang theo áp bức: “Chỉ cần tôi muốn, không ai có thể áp chế được tôi.”
Ứng Tinh Quyết điều khiển thực thể hóa cảm giác biến hình trong khoang cơ giáp, trực tiếp kéo ra một lỗ hổng ngay vòng xoáy.
Tư Đồ Gia đứng bên cạnh kinh hãi: Y là một chiến sĩ độc lập còn không thể kéo một vòng xoáy; trong khi Ứng Tinh Quyết lại dựa vào cảm giác cứng rắn xé mở nhiều vòng xoáy di chuyển thế này, thậm chí hàng rào cậu ta tạo nên vẫn vững vàng, chả có vấn đề gì.
“Đi.” Ứng Tinh Quyết xé ra một khe hở từ trong vòng xoáy, đưa đội ngũ trường Quân sự Đế Quốc ra ngoài.
Cuối cùng Cơ Sơ Vũ dẫn đội ngũ rời khỏi hàng rào, để lại một mình Ứng Tinh Quyết đi theo hướng khác.
Bọn họ vừa ra khỏi hàng rào là cảm nhận được sức mạnh của vùng trung tâm luồng rét đậm ngay, ngay cả lúc cơ giáp cấp A đứng cũng muốn lung lay sắp đổ.
Tất cả mọi người trong trường Đế Quốc quay đầu lại nhìn vào vòng xoáy dần đi xa, Ứng Tinh Quyết một mình dựng một hàng rào thực thể lớn như vậy để chống lại đợt rét đậm.
Chỉ huy cấp siêu 3S, ngay cả là người của trường Đế Quốc, cũng thực sự nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của nó lần đầu tiên.
Thái Ngô Đức không biết vì sao lặng lẽ so sánh Vệ Tam với chỉ huy chính là Ứng Tinh Quyết trong lòng. Ứng Tinh Quyết chắc chắn là chỉ huy mạnh nhất Liên bang hiện nay, không nghi ngờ gì nữa.
Vệ Tam... hình như cũng rất lợi hại, lập tức nhảy lên cấp 3S. Giải này có chiến sĩ độc lập cấp 3S nhiều thế này, nếu thật sự chọn người bên trong đó, Thái Ngô Đức cảm thấy Vệ Tam sau này sẽ mạnh nhất.
Không vì lý do gì cả, gã chỉ cảm thấy Vệ Tam mà nghiêm túc đánh người thì không ai đấu lại cô nàng cả.
...
Những vòng xoáy tốc độ cao không đuổi theo đội ngũ của trường Đế Quốc mà lại rời đi theo Ứng Tinh Quyết.
Vòng xoáy dường như cực kỳ quan tâm đến hàng rào thực thể, hoặc cũng có thể nói hứng thú với chuyện Ứng Tinh Quyết biết thiết lập hàng rào.
Đội ngũ trường Đế Quốc tiếp xúc với trung tâm của đợt rét đậm, các chỉ huy cũng liên kết với cảm giác của Ứng Tinh Quyết ngay, tuân theo sự chỉ huy của anh để thay đổi đội hình kịp thời.
Nhưng sau khi đội ngũ trường đi một đoạn đường, họ thấy rằng có mấy vòng xoáy mới được hình thành, đôi khi còn tấn công họ.
Dựa theo trận hình Ứng Tinh Quyết đưa, mọi người vừa đi về phía trước vừa chống lại vòng xoáy.
Hoắc Kiếm chặt đứt một cánh tay của chiến sĩ độc lập bị cuốn vào, lại đưa tay kéo cậu ta trở về: “Chặn chỗ đứt gãy.”
Chiến sĩ độc lập bị chặt đứt cánh tay lập tức dùng cách điều trị khẩn cấp cho vết thương của cơ giáp, đề phòng khí lạnh xâm nhập.
Túi chuẩn bị chiến đấu của trường Đế Quốc luôn phong phú, đội ngũ của họ di chuyển dễ dàng khi xông ra khỏi trung tâm của đợt rét đậm hơn trường Damocles, tỷ lệ hư hỏng cơ giáp cũng thấp hơn nhiều.
“Lại tới rồi.” Tư Đồ Gia nhìn vòng xoáy dâng lên trên mặt đất và dẫn đội chạy về phía trước.
Tất cả mọi người không có cách nào chiến đấu với vòng xoáy, chỉ có thể tránh đi.
Vài người người khác trong đội tuyển trường phản ứng chậm nửa nhịp nên bị vòng xoáy bắt được cơ hội và bị cuốn vào.
“Những vòng xoáy này...” Công Nghi Giác dâng lên một suy đoán xấu, “Dường như có ý thức.”
“Ý thức?” Tư Đồ Gia quay đầu, “Ý cậu là những thứ này còn sống?”
“Đầu tiên chúng nhằm vào hàng rào, còn giờ lại nhắm vào cơ giáp lạc nhóm.” Công Nghi Giác nhắm mắt lại, “Mấy cậu cũng thấy thực vật biến dị trên đường đua thung lũng mưa rồi, vì sao vòng xoáy không thể có ý thức được chứ?”
Hoắc Kiếm phía sau lại mang theo hai chiến sĩ độc lập đội tuyển trường sắp bị cuốn vào, hắn hỏi thẳng: “Là vòng xoáy lưu động hay là đợt rét đậm có ý thức?”
Công Nghi Giác khựng lại, chuyện vòng xoáy là do anh chợt chỉ thoát khỏi ý tưởng thông thường, nếu đợt rét đậm có ý thức…
“Đi ra ngoài trước.” Cơ Sơ Vũ cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, hiện tại mục tiêu chỉ có một là thoát khỏi trung tâm đợt rét đậm.
Mỗi khi đội ngũ trường Đế Quốc trì hoãn thêm một giây bên trong, những vòng xoáy này bắt đầu tăng cường nhiều hơn.
Đội chủ lực có phần mệt mỏi trong việc đối phó, cho đến một khoảnh khắc, vòng xoáy bắt đầu tiêu tan từ từ.
“Đợt rét đậm sắp rút đi?” Tư Đồ Gia nhạy bén nhận thấy vòng xoáy bắt đầu giảm bớt.
Cơ Sơ Vũ dừng lại nhìn thoáng qua: “Không phải lui.” Mà là di chuyển về phía Ứng Tinh Quyết rời đi lúc trước.
Theo đợt rét đậm rời đi, đội ngũ trường Đế Quốc di chuyển về phía trước, họ dần dà rời khỏi trung tâm của đợt rét đậm.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Cơ Sơ Vũ muốn đội tuyển trường kiểm kê số lượng người.
“Chỉ huy chính... đã ngắt cảm giác của chúng tôi.” Một chỉ huy của đội tuyển trường đứng dậy, căng thẳng nói.
Cơ Sơ Vũ nắm chặt tay: “Ngắt kết nối với mọi người?”
Chẳng ai trong nhóm chỉ huy đội tuyển trường trả lời, im lặng là câu trả lời.
Những người còn lại của đội chủ lực cũng sửng sốt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trên đấu trường trước đây.
Cảm giác Ứng Tinh Quyết quá mạnh mẽ, từ khi vừa vào sân đấu đã liên kết với các chỉ huy đội tuyển trường, không cần chú ý khoảng cách.
Chỉ huy chính và chỉ huy đội tuyển trường của các trường quân sự khác có giới hạn khoảng cách, một khi quá xa sẽ mất kết nối.
“Mới qua bao lâu.” Tư Đồ Gia không tin, “Khoảng cách của chúng ta sẽ xa quá. Chỉ là đợt rét đậm mà thôi, chỉ huy chính nhất định có thể đi ra.”
Hiện tại cảm giác kết nối bị ngắt rõ là đang chứng minh bên Ứng Tinh Quyết có chuyện.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hoắc Kiếm hỏi Cơ Sơ Vũ, “Muốn chờ hay đi.”
Cơ Sơ Vũ đứng ở phía trước một lúc lâu, cuối cùng nói: “Đi.”
Sau khi trường Quân sự Đế Quốc chỉnh đốn cho tốt, họ tiếp tục di chuyển về phía trước vì muốn tìm lối ra.
Không biết đi bao lâu, Cơ Sơ Vũ đột nhiên bay người lên, đánh về phía bên cạnh.
“Mẹ kiếp!”
Liêu Như Ninh vừa mới đổi sang phía trước dò đường, cậu còn đang nghĩ làm cho nhanh để mau trở về báo cáo, té ra gặp phải một đao bất thình lình thế này.
Cậu ta lái cơ giáp nhanh chóng lui ra, nhìn khe rãnh sâu bị đao Thái Vũ chém ra bèn nhịn không được mắng một câu: “Cậu có tật xấu gì à? Mới đi lên đã chém?”
Cơ Sơ Vũ dừng tay, cậu ta thấy là người của Damocles thì xoay người rời đi, không lãng phí miệng lưỡi.
“Này, sao cậu đi rồi?” Liêu Như Ninh đi theo cậu ta, nhìn thấy đội Đế Quốc đang đứng, “Còn sống đây này, còn tưởng xảy ra chuyện.”
Công Nghi giác nhíu mày nhìn chiến sĩ độc lập này của trường Damocles, nhớ không lầm, cậu ta chắc là Liêu Như Ninh, là người Sao Sa Đô.
“Đội của cậu chỉ có một mình cậu à?” Công Nghi Giác hỏi cậu ta.
“Không, ở ngay phía sau ấy. Chúng tôi thấy mảnh vụn cơ giáp thì đến tìm các cậu để đi ra ngoài cùng nhau. Vừa rồi còn tưởng rằng các cậu gặp chuyện không may.” Liêu Như Ninh không giấu diếm gì, cậu ta nhìn một vòng, đột nhiên hỏi, “Ngọn Lửa Đế Quốc các cậu đâu?”
Những người trong trường Quân sự Đế Quốc lặng thinh, chả hiểu ý cậu ta là gì.
Ngôi Sao của Đế Quốc thì nghe qua, chứ Ngọn Lửa Đế Quốc là cái quỷ gì?
“Ngọn Lửa Đế Quốc nào?” Công Nghi Giác mơ hồ đoán được cậu ta nói ai.
Liêu Như Ninh ho một tiếng: “Ngôi sao của Đế Quốc, sao lại không thấy đâu, anh ta có chuyện rồi à?”
Những người của trường Đế Quốc nghe vậy ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Các cậu đi tới từ phía sau mà không thấy đợt rét đậm?” Hoắc Kiếm hỏi Liêu Như Ninh.
“Đợt rét đậm? Đâu chỉ là thấy, chúng tôi vừa rồi còn ở ngay giữa luồng rét đậm đấy.” Liêu Như Ninh hất cằm, “Các cậu có muốn đi cùng nhau không?”
“Các cậu tới đây từ luồng rét đậm? Chúng tôi cũng vừa mới đi ra.” Tư Đồ Gia rõ ràng nhớ khi đợt rét đậm bắt đầu thì bên trong chỉ có một trường quân sự của bọn họ.
“Có vấn đề gì thì hỏi chỉ huy chính của chúng tôi.” Liêu Như Ninh nhìn thoáng qua bên cạnh, “Bọn họ sắp tới rồi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tông Chính Việt Nhân: Viện Bình Thông của chúng tôi thì sao?
/337
|