ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

Chương 166

/337


“cướp đi chỉ huy chính các cậu luôn”

Tin tức này ở Sao Tây Tháp đã nhanh chóng lan truyền, vì chính là tin liên quan đến ngôi nhà cũ của Quý Từ. Hiện tại năm trường quân sự lớn còn chưa rời đi, người của viện Bình Thông đang ở sân tập Tây Tháp, nhiệt độ cứ thế tăng lên một bậc nữa.

Trên dưới viện Bình Thông rất quan tâm chuyện này, không giống như phóng viên tin tức cho rằng hai tên chỉ có tâm lý vặn vẹo, bọn họ càng tin vào chuyện bọn lưu manh bịt mặt đến đó khiêu khích uy nghiêm của trường quân sự.

Không chỉ viện Bình Thông, các sinh viên quân sự đã đọc tin tức cũng nghĩ như vậy, còn thảo luận về vấn đề này trong bữa ăn.

Năm người trong trường Quân sự Damocles mặc dù chột dạ, nhưng không lo lắng về chuyện bị phát hiện. Trên đường đi, họ cố tình tránh thiết bị giám sát nên chắc sẽ chẳng ai phát hiện được.

“Hôm nay huấn luyện thế nào? Nghe nói Vệ Tam bị chọn ra đánh.” Hạng Minh Hóa đi tới từ một bên và hỏi người của đội chủ lực. Hôm nay ông không đến sân huấn luyện nên vừa mới tới đã nghe các thầy cô khác nói quá trời.

“Cũng được ạ.” Vệ Tam thuận miệng trả lời.

“Kế tiếp các em cố gắng hưởng thụ cảm giác được các thầy cô dạy dỗ.” Hạng Minh Hóa cười một tiếng, ông lấy ra một lọ thuốc, “Tôi lấy từ bên Tỉnh Thê, không ngờ được ngày đầu tiên đã có ích, bôi lên thì sẽ khỏi nhanh thôi.”

Vệ Tam lấy được rồi đặt sang một bên.

“Trước tiên bôi thuốc đã.” Hạng Minh Hóa chỉ vào một vết thương trên cổ Vệ Tam.

“Chờ em ăn xong đã thầy ơi.” Vệ Tam không muốn bôi lên lúc này, dù sao vết thương cũng có rồi, cô chẳng quan tâm đến cái vết đây.

“Được.” Hạng Minh Hóa đi về phía Giải Ngữ Mạn hai bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó bèn nhắc nhở năm người, “Đừng đi ra ngoài lung tung, gần đây bên ngoài có hai tên côn đồ bịt mặt có tâm lý vặn vẹo, khiêu khích viện Bình Thông. Chờ chúng ta rút xong địa điểm thi đấu tiếp theo thì rời đi. Trước đó, tốt nhất mấy em nên ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện.”

Tâm lý vặn vẹo… vặn vẹo…

Mặt Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh không chút thay đổi nhìn chằm chằm bộ dáng nhịn cười của ba người này.

“Dạ thầy, tụi em biết rồi. Chúng em chắc chắn sẽ không gặp gỡ hai tên cướp du côn bịt mặt kia.” Kim Kha “nghiêm túc hứa hẹn”.

Mặc dù Hạng Minh Hóa biết năm người này mà tụ tập cùng nhau là không đáng tin, nhưng nhưng khi Kim Kha tự mình lên tiếng vẫn có vài phần tin được.

Khi thầy giáo vừa đi, một tiếng phụt cười vì bị kiềm nén đã nổ ra trên bàn ăn.

“Tụi này rõ ràng làm vì mấy cậu, mới cố ý để cho bọn họ kêu thảm thiết, hấp dẫn một nửa số đội viên tuần tra còn lại.” Thiếu gia Liêu trừng mắt nhìn Vệ Tam đang cúi đầu nén cười, “Còn cười, cũng là lỗi của các cậu.”

Hoắc Tuyên Sơn hỏi Kim Kha: “Tụi mình không bị camera giám sát quay được dọc đường đi mà hả?”

Kim Kha gật đầu: “Không có.”

Lúc đó bọn họ đi dưới khu dân cư gần đấy, chỗ đó cách nhà Quý Từ một đoạn thật dài, hơn nữa còn đi thêm một vòng trước khi tới.

Bất cứ khi nào Kim Kha có thể tìm thấy thiết bị giám sát tư nhân hoặc công cộng, cậu ấy mang mọi người tránh đi hết.

Ăn cơm xong là giờ nghỉ trưa, lần này bốn người canh gác gần tòa nhà ký túc xá của trường Quân sự Đế Quốc. Một mình Vệ Tam nhanh chóng trèo lên cửa sổ Ứng Tinh Quyết với ba chiếc khăn tay đã được cất.

Bởi vì gửi tin nhắn trước đó nên cửa sổ của Ứng Tinh Quyết còn mở.

Vệ Tam tung thẳng người lên, lộn ngay người vào trong cửa sổ. Tay cô đút vào túi muốn lấy ra ba cái khăn tay cùng lúc cô quay đầu hỏi Ứng Tinh Quyết.

Vừa quay đầu lại, mắt cô gặp mắt mấy người trong phòng.

Vệ Tam: “!!!”

Những người trong phòng: “...”

Trong phòng không chỉ có tất cả mọi người trong đội chủ lực của trường Đế Quốc mà còn có thêm một người đàn ông trung niên xa lạ. Mặt ai ai cũng hiện nỗi sững sờ.

Tầm mắt Ứng Tinh Quyết dừng ở trên quang não Vệ Tam, anh vừa mới gửi tin nhắn cho cô và Kim Kha bảo trong phòng có người, không ngờ được cô lại trèo lên nhanh như vậy.

“Em là...” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Nơi này là ký túc xá của trường Đế Quốc à? Tôi đi nhầm, xin lỗi rất nhiều.” Vệ Tam ném câu này xong bèn lập tức chạy nước rút 100 mét vọt tới lao ra khỏi cửa sổ, kế đó cô rơi xuống đất liền và chuồn mất.

Sau khi người đàn ông trung niên bị sốc xong mới hoàn hồn đi đến cửa sổ nhìn xuống, một lúc lâu sau quay đầu lại: “Người vừa rồi là Vệ Tam của trường Damocles?”

Ánh mắt Cơ Sơ Vũ nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết, cho dù dưới loại tình huống này anh vẫn lộ thần sắc bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào.

Tư Đồ Gia hoàn hồn rồi cười lạnh: “Người của trường Damocles càng ngày càng to gan, Vệ Tam dám ban mặt ban mặt đánh lén chỉ huy chính của chúng ta.”

Bấy giờ đương lúc Ứng Tinh Quyết đang nghĩ cách lấy cớ cho Vệ Tam, anh bỗng quyết định im lặng khi nghe thế. Lời Tư Đồ Gia nói còn ổn thỏa hơn chuyện anh đưa ra lý do.

“Còn có chuyện thế này nữa?” Người đàn ông trung niên là giáo viên dẫn đội mới tới, thầy giáo trước kia của nhà họ Cơ đã bị đổi rồi.

Tư Đồ Gia có sắc mặt khó coi: “Lần đầu tiên thì của trường Damocles đã đánh lén một chiến sĩ độc lập đội chủ lực và tổng binh của trường Samuel. Mặc dù không bắt được chứng cứ, nhưng cả kẻ ngốc cũng biết là do bọn họ làm. Bây giờ lấy được hai lần vô địch trận riêng thì lại muốn hại chỉ huy chính.”

Người đàn ông trung niên cau mày: “Tôi sẽ báo cáo với ban tổ chức chuyện này.”

“Thầy, việc này không cần làm lớn.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi nói, “Lần sau lại tới thì em sẽ để cho cô ấy trả giá.”

Người đàn cậu trung niên suy nghĩ một chút, người ta tới đánh lén thì chắc gì đã thành công, gặp trúng một chỉ huy cấp siêu 3S như Ứng Tinh Quyết thì còn dễ bị ăn trúng đòn phản lại.

“Ừ.” Người đàn ông đồng ý, “Tiếp tục nói về kế hoạch tiếp theo của các em...”

...

Sau khi Vệ Tam nhảy cửa sổ chạy trốn, hồi lâu Kim Kha và những người khác mới tụ họp dần dần từ các hướng.

“Cậu bò nhanh quá.” Kim Kha vừa tới liền nói, “Ứng Tinh Quyết gửi tin nhắn nói trong phòng có người.”

Lúc ấy bọn họ ở phía dưới che mắt ngay và luôn.

“Tin tức gì, tớ đi lên rồi mới thấy gửi tới.” Lúc này Vệ Tam mới phát hiện quang não của mình cũng có tin tức, chẳng qua ban đầu cô không cài tiếng cho tin nhắn tới nên nhận được tin cũng hoàn toàn không biết.

“Hai người thêm bạn bè khi nào thế?” Kim Kha nhìn động tác mở quang não của cô bèn suy đoán.

“Hôm qua lúc mua quang não ở tầng sách.” Vệ Tam giơ tay sờ sờ vết thương trên cổ mình, “Tớ vừa đi lên thì thấy trong phòng toàn là người, còn có một người đàn ông trung niên lạ mắt.”

“Đó có thể là giáo viên dẫn đội mới thay thế của trường Đế Quốc.” Kim Kha nói, “Tạm thời đến đây nên mới tìm người của đội chủ lực của trường Đế Quốc để nói chuyện.”

“Vậy cậu giải thích làm sao?” Liêu Như Ninh hỏi.

“Có thể giải thích như thế nào nữa, tôi nói tôi leo nhầm tòa.” Vệ Tam thở dài, vừa rồi quay đầu lại là cô chuẩn bị ra tay tới nơi.

- --Y như lạc vào ổ địch.

“Quên đi, trở về bôi thuốc trước, dù sao họ cũng không thể làm gì tụi mình.” Kim Kha nói, “Chúng ta chỉ nhận lộn chỗ thôi.”

Bên kia.

Sau khi Sơn Cung Dương Linh trở về phòng mình, bà muốn lấy khăn tay ra nhưng không sờ không thấy gì ngoài cái túi rỗng.

Bà ngay lập tức mở cửa để tìm kiếm, nó cũng chẳng rơi trong phòng khách.

“Tìm cái gì?” Một giáo viên khác cùng phòng hỏi.

“Không có gì.” Sơn Cung Dương Linh đứng thẳng dậy, phất tóc qua, để lộ lỗ tai, “Bông tai rớt.”

...

Trong buổi tập chiều, con mắt như cây đao của các thành viên của đội chủ lực của trường Đế Quốc thỉnh thoảng bay vào bên trường Damocles, nhất là là Vệ Tam, cô bị nhìn lom lom sít sao.

“Các em rút thăm, buổi chiều có ba người có thể đánh với tôi.” Giải Ngữ Mạn lấy ra một cái hộp và để cho bọn họ đi lên để rút.

Tư Đồ Gia tiến lên còn cố ý đụng vào Vệ Tam rồi hạ giọng cảnh cáo: “Lần sau lại đến ký túc xá trường Đế Quốc thì coi chừng có đi mà không về!”

Vết thương trên cổ Vệ Tam vừa được bôi thuốc xong, nay bị y đụng vai như vậy thì khó chịu vô cùng. Thế là cô nhấc chân giẫm lên mặt giày Tư Đồ Gia ngay: “Lần sau tôi càng muốn đi, thuận tay cướp đi chỉ huy chính các cậu luôn.”

Làm tức chết mấy người.

Tư Đồ Gia bị giẫm đến mặt vặn vẹo, y muốn giẫm trả lại.

“Hai người làm gì đấy, may lên rút thăm.” Giải Ngữ Mạn cắt ngang chuyện hai người âm thầm ẩu đả.

Vệ Tam thả chân, đi tới rút thăm trước. Đó là lá thăm trống.

Sau khi tất cả mọi người rút ra, Giải Ngữ Mạn cất cái hộp lại: “Ai rút trúng thăm tôi viết chữ trên giấy thì đi ra.”

Liêu Như Ninh cúi đầu mở tờ giấy của mình, trong nháy mắt lại vo nó trở lại, ân cần nói với Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh: “Tây Tây, chúng ta đổi giấy đi, tờ này của tớ trống không à.”

Hoắc Tuyên Sơn liếc cậu ta: “Trống không thì mắc gì muốn đổi với tớ?”

“Tớ muốn có chữ.”

Hoắc Tuyên Sơn kéo tờ giấy của mình ra: “Của tớ cũng trắng phau.”

Liêu Như Ninh vừa quay đầu muốn nói những lời tương tự với Vệ Tam.

Vệ Tam: “Từ chối.”

Liêu Như Ninh: “...”

Sơn Cung Ba Nhận của trường South Pasadena và Hoắc Kiếm của trường Đế Quốc đã đứng ra ngoài, trong tay họ cầm một tờ giấy viết chữ.

Giải Ngữ Mạn đi qua: “Hai, ba, còn có một người rút được nữa.”

Mười giây trôi qua, Liêu Như Ninh chậm rãi từ từ bước ra khỏi đội ngũ với một tờ giấy nhăn nhúm trong tay.

Giải Ngữ Mạn nhìn cậu ta: “Mở giấy ra.”

Liêu Như Ninh mở ra theo lời cô giáo, trên đó rõ ràng có chữ “một”: “Cô ơi em đau bụng, chờ lớp tiếp theo thì làm lại có được không?”

Giải Ngữ Mạn cười ha hả: “Tôi thấy mông em đau mới đúng.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu gia Liêu: Mệnh khổ-ing (&gs;

&ms;)

/337

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status