“mất tích”
Những ngày sau trận đấu, ngoại trừ trường Damocles ra ngoài chơi một ngày, bầu không khí trên toàn bộ sân diễn tập hơi kỳ lạ.
South Pasadena đột nhiên có thêm hai chiến sĩ độc lập cấp 3S, sĩ khí của đội bọn họ tăng vọt. Còn trường quân sự thấp nhất đã thuộc về viện Bình Thông, ưu thế trước kia đã dần dần biến mất, tốt xấu gì trường Đế Quốc vẫn còn có một chỉ huy cấp siêu 3S.
Đồng thời ban tổ chức và các giáo viên trường quân sự cũng im lặng bất thường, thậm chí không có ai đến kiểm tra Sơn Cung Ba Nhận hoặc Sơn Cung Dũng Nam xem rốt cuộc bọn họ có tiến hóa hay không.
“Đã chọn thời gian rút chọn trận đấu tiếp theo chưa?” Vệ Tam cầm một chai dịch dinh dưỡng ngồi xuống. Hai ngày nay, ngày nào cô cũng cầm tới cả tấn tấn dịch dinh dưỡng, thề sẽ uống bù dinh dưỡng cho mấy ngày thi đấu thiếu thốn.
“Vẫn chưa có tin tức.” Ngón tay Kim Kha không ngừng lướt trên giao diện quang não, “Dường như gần đấy mấy thầy cô bận rộn hẳn.”
Cậu ấy cũng đang lịu địu, đúng lúc không cần phải đi tập luyện.
“Cũng không có ai tới tìm cậu luôn.” Liêu Như Ninh chen tới ngồi xuống, “Tốt xấu gì cậu cũng là vừa thợ vừa chiến sĩ, thế mà bên trên không có ai tới bày tỏ một tí.”
Vệ Tam lười biếng uống hết dịch dinh dưỡng trong tay, tay kia cũng bấm trên quang não, chính xác hơn là trả lời câu hỏi.
Chuyện tăng cấp trên diễn đàn Khối Rubik đã bị cô dừng một thời gian. Giờ rảnh rỗi nên cô lại lên và trả lời các vấn đề. Bên cạnh, Ứng Thành Hà cũng đang làm điều tương tự, anh bận rộn nâng cấp.
Nhưng thời gian Ứng Thành Hà có nhiều hơn hẳn Vệ Tam từ trước đến nay, thế nên cấp của anh bây giờ cũng cao hơn cô rất nhiều.
“Giống như yên tĩnh trước cơn bão.” Hoắc Tuyên Sơn khoanh hay tay và vuốt cằm, chân gác lên một bên ghế sô-pha, nói với vẻ chả tức giận gì.
Cậu ta vừa dứt lời, bốn người trong phòng khách đã đồng loạt nhìn chằm chằm Hoắc Tuyên Sơn, thống nhất nói với cậu ta một câu: “Câm miệng.”
Trải qua một thời gian dài chứng nhận hiệu nghiệm, đội ngũ năm người chủ lực của trường Damocles có miệng quạ đen hết.
Tốt thì không linh mà xấu thì nhạy kinh hồn.
Hoắc Tuyên Sơn giơ hai tay lên, ý bảo mình đã im.
“Chúng ta có cần trả lời cô Ngư không?” Vệ Tam hỏi Kim Kha.
“Ứng Tinh Quyết nói như thế nào?” Kim Kha nhìn chằm chằm quang não và hỏi.
Vệ Tam: “?”
Không đợi đến khi cô trả lời, Kim Kha quay đầu nhìn về phía Vệ Tam: “Chuyện lúc trước ấy, cậu không nói cho Ứng Tinh Quyết à?”
Vệ Tam: “...” Tớ treo kênh liên lạc rồi. Hai ngày nay tớ cứ bận ngủ rồi uống dịch dinh dưỡng, không liên lạc người ta.”
Kim Kha nhắm mắt lại, lại mở ra: “Cậu đi nói cho Ứng Tinh Quyết chuyện đã gặp với cô Ngư ở Xưởng Đen. Xem anh ta nói như thế nào.”
Vệ Tam đứng dậy đi vào phòng mà chả tình nguyện, cô đã uống xong dịch dinh dưỡng.
Lấy ra mấy ống dịch dinh dưỡng, Vệ Tam gọi cho Ứng Tinh Quyết cùng lúc.
Bên đó bắt máy rất nhanh, cảnh trí cũng là ở trong phòng, rõ ràng hai ngày nay không ai trong trường Đế Quốc đi huấn luyện.
Vệ Tam cắn đứt nắp dịch dinh dưỡng, ngửa đầu uống hơn phân nửa ống rồi mới nói nội dung cuộc trò chuyện đêm đó với cô Ngư một lần.
Thần sắc Ứng Tinh Quyết không có chút thay đổi nào, anh đã đoán trúng hơn phân nửa.
“Kim Kha bảo tôi hỏi anh nghĩ sao.” Vệ Tam tựa như một cái máy truyền lời vô tình, chỉ cảm thấy hứng thú với dịch dinh dưỡng trên tay mình. Đây toàn là mấy ống cô lấy từ bên Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh. Bác sĩ Tỉnh cho dịch dinh dưỡng vị dâu tây nhưng cô không thích nên cũng giải quyết hết sau mỗi lần hoàn thành nhiệm, cô lấy ống mấy ống dịch dinh dưỡng có hương vị khác cho đỡ đói.
“Liên bang đã bị tất cả các thế lực khắp nơi xâm nhập, cho dù đó là những người bị nhiễm bệnh, hay là Quân Độc Lập, hay là mấy thứ khác…” Ứng Tinh Quyết hạ mắt, Liên bang ngày nay giống như một cái rây, chỗ lủng khắp nơi.
Vệ Tam đứng bên giường, cô nhắm thùng rác dưới chân bàn và nhém nhẹ ống dịch dinh dưỡng rỗng trong tay vào đó. Thấy Ứng Tinh Quyết dừng nói chuyện, cô đã ngẩng đầu nhìn anh: “Sau đó thì sao?”
“Các cô phải đồng ý.” Ứng Tinh Quyết nói, “Dù thế lực đằng sau cô Ngư là gì, bọn họ đã nói chuyện này đã không nghĩ tới chuyện cho các cô thoát thân.”
“Có nhiều cấp 3S như vậy rồi mà. Vì chúng tôi đi đến Xưởng Đen, cho nên muốn chúng tôi gia nhập?” Vệ Tam đã cúi đầu mở một ống dịch dinh dưỡng khác.
“Vệ Tam.” Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên gọi tên cô.
“Sao thế?” Vệ Tam cắn dịch dinh dưỡng trong miệng và hỏi lúng búng.
“Cô nhớ cẩn thận.”
Vệ Tam nở nụ cười, giơ tay chỉ ngược vào mình: “Tôi, chiến sĩ độc lập, cẩn thận cái gì? Một chỉ huy như anh cần cẩn thận mới phải.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Ứng Tinh Quyết, Vệ Tam cúp máy, tự mình đi vào phòng khách truyền lời.
Mấy người rảnh rỗi đến mức thả được mấy cú đ/ịt. Sáng sớm hôm sau, họ chuẩn bị tới sân tập hoạt động gân cốt.
“Sáng tôi đến sân huấn luyện và ở đó ngây người tới trưa, tới chiều sẽ tới bên cậu.” Vệ Tam nói cho Ứng Thành Hà hay.
“Được.” Ứng Thành Hà gật đầu, anh tách ra với ba chiến sĩ độc lập.
Kim Kha vẫn còn trong ký túc xá, cậu ấy nói rằng mình vẫn còn rất nhiều thông tin để xem.
“Tại sao không có ai?” Liêu Như Ninh nhìn sân huấn luyện trống rỗng bèn thở dài một tiếng, “Sa đọa hết cả rồi.”
Chẳng lẽ lúc này không nên cố gắng huấn luyện nhiều hơn?
“Thầy Hạng và cô Giải cũng không đến tìm chúng ta, đột nhiên thấy trống vắng quá.” Thiếu gia Liêu ngồi xổm ở giữa sân huấn luyện nói trong cô đơn.
Hoắc Tuyên Sơn đá cậu ta ra hiệu Liêu Như Ninh nhường một chỗ: “Mấy thầy cô họp mỗi ngày, không có thời gian quan tâm tới tụi mình.”
Ba người khởi động ở giữa sân tập, sau đó “đánh đập” nhau để huấn luyện mãi đến giờ ăn trưa thì họ mới xem như kết thúc.
Cả bọn vừa vào căng tin là toàn bộ sân diễn tập đột nhiên có tiếng chuông báo động chói tai vô cùng.
“Có chuyện gì?” Vệ Tam ngửa đầu nhìn tiếng truyền đến từ bầu trời trên sân diễn tập.
Mấy người đã cảnh giác cả lên theo bản năng.
Lúc này kênh liên lạc của Kim Kha vang lên trong nhóm, giây tiếp theo, ba người cùng kết nối với nó.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi Kim Kha.
Kim Kha cau mày nhìn chằm chằm vào avatar của Ứng Thành Hà, không có phản ứng.
Mãi một phút dài trôi qua, Ứng Thành Hà mới xuất hiện trước mặt mọi người: “Có chuyện gì vậy?” Anh vừa xây dựng một mô-đun cơ giáp, không nghe thấy âm thanh.
“Báo động, có người mất tích.” Thấy ai nấy cũng có mặt, Kim Kha thở phào nhẹ nhõm, “Tất cả các cậu tới quảng trường đặt bục cờ tập hợp đi.”
Trong lúc nói chuyện, Kim Kha đã đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc này ngoài hành lang có không ít sinh viên nghe thấy tiếng chuông báo động nên túa ra, cậu bảo mọi người đi theo mình ra khỏi ký túc xá.
Quả nhiên trên sân diễn tập đã có tiếng thông báo: “Thông báo khẩn cấp, tất cả sinh viên và giáo viên quân sự tập trung tại quảng trường đặt bục cờ.”
Kim Kha vừa xuống lầu vừa giải thích cho mấy người trong kênh liên lạc: “Sân tập có nhiều loại tiếng chuông báo động cụ thể, tiếng chuông vừa rồi là thông báo có người mất tích, tất cả mọi người tập hợp lại.”
Những thông tin lộn xộn này do chỉ huy chính nắm giữ, các trường quân sự khác chạy hết cả về quảng trường treo cờ như trường Damocles.
Các trường quân sự tập hợp rất nhanh và nhanh chóng xếp gọn thành các đội ngũ.
“Các trường quân sự kiểm tra những người còn thiếu trong đội ngũ mình, bao gồm cả giáo viên.”
Không có khoảng trống trong đội trường Damocles, chẳng có ai mất tích.
Vệ Tam nhìn trước sau không để lại dấu vết rồi kêu lên một tiếng với Kim Kha: “Ứng Tinh Quyết không ở đây.”
Kim Kha lập tức nhìn về phía trường Đế Quốc, quả nhiên đội chủ lực chỉ có bốn người và có sắc mặt khó coi.
“Cũng không thấy Kosai Musashi đâu luôn” Hoắc Tuyên Sơn nói thì thầm.
Mấy người ngỡ ngàng, trong phút chốc, chẳng có cách nào hiểu được tình huống hiện tại.
Nhưng có một điều chắc chắn là miệng quạ đen của ai lại hiển linh rồi.
Năm phút sau, các trường quân sự báo cáo tình hình.
Tập Hạo Thiên đứng dưới cờ: “Lúc 11 giờ 32 phút, trường Đế Quốc phát hiện chỉ huy chính của họ mất tích. Lúc 11 giờ 37 phút, viện Bình Thông báo cáo đội chủ lực có một chiến sĩ độc lập mất tích, hiện tại chúng tôi nghi ngờ có người bắt cóc sinh viên quân sự.”
Các đội năm trường bỗng xôn xao, đủ tiếng thảo luận vang lên.
“Yên tĩnh.” Tập Hạo Thiên nói lạnh lùng, “Từ giờ trở đi, nhân viên cứu hộ sẽ chia thành hai đội để đi tìm kiến từ phía tây và phía đông của sân diễn tập. Các giáo viên mang theo năm trường quân sự tách ra ở hai hướng nam bắc để lục soát.”
Mệnh lệnh đã có, tất cả mọi người bắt đầu đi tứ tán, trường Damocles và trường Đế Quốc bắt đầu tìm kiếm ở phía nam.
“Tình huống gì thế?” Liêu Như Ninh hạ thấp giọng hỏi, “Ai có thể ra tay với Tinh Quyết, chả phải anh ta còn còn có đội hộ tống sao? Có nhiều cao thủ cấp 3S thế đó.”
Vệ Tam nhìn xung quanh: “Cao thủ cấp 3S không bằng một cấp siêu 3S. Có thể mang Ứng Tinh Quyết đi thì hiển nhiên giải quyết được nhiều cao thủ cấp 3S giám thị như vậy.”
“Chưa chắc đã bị người bắt cóc.” Hoắc Tuyên Sơn bỗng nhiên nói, “Kosai Musashi cũng mất tích, hai người này...”
“Ứng Tinh Quyết không phải kẻ ngốc.” Kim Kha ngắt lời, “Sẽ không làm ra chuyện hại người hại mình.”
Vệ Tam đã chạy tới bên đội chủ lực của trường Đế Quốc. Cô đứng bên cạnh Cơ Sơ Vũ: “Chỉ huy chính của các cậu mất tích khi nào?”
Cơ Sơ Vũ tìm kiếm khắp nơi, phớt lờ Vệ Tam.
“MC Tập nói rằng lúc 11:32, chỉ huy chính của cậu đã biến mất, nên chắc ông ấy sẽ không thấy anh ta ở trong phòng. Trong khoảng thời gian này, mấy cậu chưa từng vào.” Vệ Tam đi theo phía sau Cơ Sơ Vũ, “Cho nên các cậu không rõ lắm thời gian cụ thể.”
“Cậu muốn làm cái gì?” Cơ Sơ Vũ đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Vệ Tam, “Chỉ huy chính của chúng tôi xảy ra chuyện, chả phải bên trường Damocles sẽ được lợi trực tiếp à?”
Vệ Tam: “... Cùng lắm chỉ là một cuộc thi mà thôi, không cần phải kết thù.”
Cơ Sơ Vũ quay lại, không nhìn cô nữa.
Trên thực tế, bọn họ không biết thời gian mất tích chính xác của Ứng Tinh Quyết thật. Bình thường ngoại trừ lúc dùng phòng khách để thương lượng mọi chuyện, thì chả có ai ở lại đấy. Buổi sáng không có ai gõ cửa Ứng Tinh Quyết đến mãi giữa trưa thì Cơ Sơ Vũ tới gõ cửa vì muốn đi cùng với anh tới căng tin. Lúc này cậu ta mới phát hiện bên trong không có ai.
Theo lý thuyết, Ứng Tinh Quyết không có ở đây thì cũng chả tính là gì. Nhưng Cơ Sơ Vũ lại phát hiện nếp gấp của ga trải giường.
Trước khi ra khỏi cửa, Ứng Tinh Quyết không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra. Thế là Cơ Sơ Vũ ý thức được có chuyện xảy ra và đi báo cáo ngay.
Người bên sân diễn tập đương nhiên cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn thấy hơi thái quá. Chỉ có mỗi một cái ga trải giườn mà Cơ Sơ Vũ đã cho rằng Ứng Tinh Quyết xảy ra chuyện ngay.
Ứng Tinh Quyết chính là chỉ huy cấp siêu 3S, bên cạnh còn có nhiều người hộ tống như vậy.
Nhưng ngay sau đó, phía viện Bình Thông cũng báo cáo chuyện sinh viên trường quân sự mất tích, lúc này mới thu hút sự chú ý của bọn họ.
Những ngày sau trận đấu, ngoại trừ trường Damocles ra ngoài chơi một ngày, bầu không khí trên toàn bộ sân diễn tập hơi kỳ lạ.
South Pasadena đột nhiên có thêm hai chiến sĩ độc lập cấp 3S, sĩ khí của đội bọn họ tăng vọt. Còn trường quân sự thấp nhất đã thuộc về viện Bình Thông, ưu thế trước kia đã dần dần biến mất, tốt xấu gì trường Đế Quốc vẫn còn có một chỉ huy cấp siêu 3S.
Đồng thời ban tổ chức và các giáo viên trường quân sự cũng im lặng bất thường, thậm chí không có ai đến kiểm tra Sơn Cung Ba Nhận hoặc Sơn Cung Dũng Nam xem rốt cuộc bọn họ có tiến hóa hay không.
“Đã chọn thời gian rút chọn trận đấu tiếp theo chưa?” Vệ Tam cầm một chai dịch dinh dưỡng ngồi xuống. Hai ngày nay, ngày nào cô cũng cầm tới cả tấn tấn dịch dinh dưỡng, thề sẽ uống bù dinh dưỡng cho mấy ngày thi đấu thiếu thốn.
“Vẫn chưa có tin tức.” Ngón tay Kim Kha không ngừng lướt trên giao diện quang não, “Dường như gần đấy mấy thầy cô bận rộn hẳn.”
Cậu ấy cũng đang lịu địu, đúng lúc không cần phải đi tập luyện.
“Cũng không có ai tới tìm cậu luôn.” Liêu Như Ninh chen tới ngồi xuống, “Tốt xấu gì cậu cũng là vừa thợ vừa chiến sĩ, thế mà bên trên không có ai tới bày tỏ một tí.”
Vệ Tam lười biếng uống hết dịch dinh dưỡng trong tay, tay kia cũng bấm trên quang não, chính xác hơn là trả lời câu hỏi.
Chuyện tăng cấp trên diễn đàn Khối Rubik đã bị cô dừng một thời gian. Giờ rảnh rỗi nên cô lại lên và trả lời các vấn đề. Bên cạnh, Ứng Thành Hà cũng đang làm điều tương tự, anh bận rộn nâng cấp.
Nhưng thời gian Ứng Thành Hà có nhiều hơn hẳn Vệ Tam từ trước đến nay, thế nên cấp của anh bây giờ cũng cao hơn cô rất nhiều.
“Giống như yên tĩnh trước cơn bão.” Hoắc Tuyên Sơn khoanh hay tay và vuốt cằm, chân gác lên một bên ghế sô-pha, nói với vẻ chả tức giận gì.
Cậu ta vừa dứt lời, bốn người trong phòng khách đã đồng loạt nhìn chằm chằm Hoắc Tuyên Sơn, thống nhất nói với cậu ta một câu: “Câm miệng.”
Trải qua một thời gian dài chứng nhận hiệu nghiệm, đội ngũ năm người chủ lực của trường Damocles có miệng quạ đen hết.
Tốt thì không linh mà xấu thì nhạy kinh hồn.
Hoắc Tuyên Sơn giơ hai tay lên, ý bảo mình đã im.
“Chúng ta có cần trả lời cô Ngư không?” Vệ Tam hỏi Kim Kha.
“Ứng Tinh Quyết nói như thế nào?” Kim Kha nhìn chằm chằm quang não và hỏi.
Vệ Tam: “?”
Không đợi đến khi cô trả lời, Kim Kha quay đầu nhìn về phía Vệ Tam: “Chuyện lúc trước ấy, cậu không nói cho Ứng Tinh Quyết à?”
Vệ Tam: “...” Tớ treo kênh liên lạc rồi. Hai ngày nay tớ cứ bận ngủ rồi uống dịch dinh dưỡng, không liên lạc người ta.”
Kim Kha nhắm mắt lại, lại mở ra: “Cậu đi nói cho Ứng Tinh Quyết chuyện đã gặp với cô Ngư ở Xưởng Đen. Xem anh ta nói như thế nào.”
Vệ Tam đứng dậy đi vào phòng mà chả tình nguyện, cô đã uống xong dịch dinh dưỡng.
Lấy ra mấy ống dịch dinh dưỡng, Vệ Tam gọi cho Ứng Tinh Quyết cùng lúc.
Bên đó bắt máy rất nhanh, cảnh trí cũng là ở trong phòng, rõ ràng hai ngày nay không ai trong trường Đế Quốc đi huấn luyện.
Vệ Tam cắn đứt nắp dịch dinh dưỡng, ngửa đầu uống hơn phân nửa ống rồi mới nói nội dung cuộc trò chuyện đêm đó với cô Ngư một lần.
Thần sắc Ứng Tinh Quyết không có chút thay đổi nào, anh đã đoán trúng hơn phân nửa.
“Kim Kha bảo tôi hỏi anh nghĩ sao.” Vệ Tam tựa như một cái máy truyền lời vô tình, chỉ cảm thấy hứng thú với dịch dinh dưỡng trên tay mình. Đây toàn là mấy ống cô lấy từ bên Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh. Bác sĩ Tỉnh cho dịch dinh dưỡng vị dâu tây nhưng cô không thích nên cũng giải quyết hết sau mỗi lần hoàn thành nhiệm, cô lấy ống mấy ống dịch dinh dưỡng có hương vị khác cho đỡ đói.
“Liên bang đã bị tất cả các thế lực khắp nơi xâm nhập, cho dù đó là những người bị nhiễm bệnh, hay là Quân Độc Lập, hay là mấy thứ khác…” Ứng Tinh Quyết hạ mắt, Liên bang ngày nay giống như một cái rây, chỗ lủng khắp nơi.
Vệ Tam đứng bên giường, cô nhắm thùng rác dưới chân bàn và nhém nhẹ ống dịch dinh dưỡng rỗng trong tay vào đó. Thấy Ứng Tinh Quyết dừng nói chuyện, cô đã ngẩng đầu nhìn anh: “Sau đó thì sao?”
“Các cô phải đồng ý.” Ứng Tinh Quyết nói, “Dù thế lực đằng sau cô Ngư là gì, bọn họ đã nói chuyện này đã không nghĩ tới chuyện cho các cô thoát thân.”
“Có nhiều cấp 3S như vậy rồi mà. Vì chúng tôi đi đến Xưởng Đen, cho nên muốn chúng tôi gia nhập?” Vệ Tam đã cúi đầu mở một ống dịch dinh dưỡng khác.
“Vệ Tam.” Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên gọi tên cô.
“Sao thế?” Vệ Tam cắn dịch dinh dưỡng trong miệng và hỏi lúng búng.
“Cô nhớ cẩn thận.”
Vệ Tam nở nụ cười, giơ tay chỉ ngược vào mình: “Tôi, chiến sĩ độc lập, cẩn thận cái gì? Một chỉ huy như anh cần cẩn thận mới phải.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Ứng Tinh Quyết, Vệ Tam cúp máy, tự mình đi vào phòng khách truyền lời.
Mấy người rảnh rỗi đến mức thả được mấy cú đ/ịt. Sáng sớm hôm sau, họ chuẩn bị tới sân tập hoạt động gân cốt.
“Sáng tôi đến sân huấn luyện và ở đó ngây người tới trưa, tới chiều sẽ tới bên cậu.” Vệ Tam nói cho Ứng Thành Hà hay.
“Được.” Ứng Thành Hà gật đầu, anh tách ra với ba chiến sĩ độc lập.
Kim Kha vẫn còn trong ký túc xá, cậu ấy nói rằng mình vẫn còn rất nhiều thông tin để xem.
“Tại sao không có ai?” Liêu Như Ninh nhìn sân huấn luyện trống rỗng bèn thở dài một tiếng, “Sa đọa hết cả rồi.”
Chẳng lẽ lúc này không nên cố gắng huấn luyện nhiều hơn?
“Thầy Hạng và cô Giải cũng không đến tìm chúng ta, đột nhiên thấy trống vắng quá.” Thiếu gia Liêu ngồi xổm ở giữa sân huấn luyện nói trong cô đơn.
Hoắc Tuyên Sơn đá cậu ta ra hiệu Liêu Như Ninh nhường một chỗ: “Mấy thầy cô họp mỗi ngày, không có thời gian quan tâm tới tụi mình.”
Ba người khởi động ở giữa sân tập, sau đó “đánh đập” nhau để huấn luyện mãi đến giờ ăn trưa thì họ mới xem như kết thúc.
Cả bọn vừa vào căng tin là toàn bộ sân diễn tập đột nhiên có tiếng chuông báo động chói tai vô cùng.
“Có chuyện gì?” Vệ Tam ngửa đầu nhìn tiếng truyền đến từ bầu trời trên sân diễn tập.
Mấy người đã cảnh giác cả lên theo bản năng.
Lúc này kênh liên lạc của Kim Kha vang lên trong nhóm, giây tiếp theo, ba người cùng kết nối với nó.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi Kim Kha.
Kim Kha cau mày nhìn chằm chằm vào avatar của Ứng Thành Hà, không có phản ứng.
Mãi một phút dài trôi qua, Ứng Thành Hà mới xuất hiện trước mặt mọi người: “Có chuyện gì vậy?” Anh vừa xây dựng một mô-đun cơ giáp, không nghe thấy âm thanh.
“Báo động, có người mất tích.” Thấy ai nấy cũng có mặt, Kim Kha thở phào nhẹ nhõm, “Tất cả các cậu tới quảng trường đặt bục cờ tập hợp đi.”
Trong lúc nói chuyện, Kim Kha đã đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc này ngoài hành lang có không ít sinh viên nghe thấy tiếng chuông báo động nên túa ra, cậu bảo mọi người đi theo mình ra khỏi ký túc xá.
Quả nhiên trên sân diễn tập đã có tiếng thông báo: “Thông báo khẩn cấp, tất cả sinh viên và giáo viên quân sự tập trung tại quảng trường đặt bục cờ.”
Kim Kha vừa xuống lầu vừa giải thích cho mấy người trong kênh liên lạc: “Sân tập có nhiều loại tiếng chuông báo động cụ thể, tiếng chuông vừa rồi là thông báo có người mất tích, tất cả mọi người tập hợp lại.”
Những thông tin lộn xộn này do chỉ huy chính nắm giữ, các trường quân sự khác chạy hết cả về quảng trường treo cờ như trường Damocles.
Các trường quân sự tập hợp rất nhanh và nhanh chóng xếp gọn thành các đội ngũ.
“Các trường quân sự kiểm tra những người còn thiếu trong đội ngũ mình, bao gồm cả giáo viên.”
Không có khoảng trống trong đội trường Damocles, chẳng có ai mất tích.
Vệ Tam nhìn trước sau không để lại dấu vết rồi kêu lên một tiếng với Kim Kha: “Ứng Tinh Quyết không ở đây.”
Kim Kha lập tức nhìn về phía trường Đế Quốc, quả nhiên đội chủ lực chỉ có bốn người và có sắc mặt khó coi.
“Cũng không thấy Kosai Musashi đâu luôn” Hoắc Tuyên Sơn nói thì thầm.
Mấy người ngỡ ngàng, trong phút chốc, chẳng có cách nào hiểu được tình huống hiện tại.
Nhưng có một điều chắc chắn là miệng quạ đen của ai lại hiển linh rồi.
Năm phút sau, các trường quân sự báo cáo tình hình.
Tập Hạo Thiên đứng dưới cờ: “Lúc 11 giờ 32 phút, trường Đế Quốc phát hiện chỉ huy chính của họ mất tích. Lúc 11 giờ 37 phút, viện Bình Thông báo cáo đội chủ lực có một chiến sĩ độc lập mất tích, hiện tại chúng tôi nghi ngờ có người bắt cóc sinh viên quân sự.”
Các đội năm trường bỗng xôn xao, đủ tiếng thảo luận vang lên.
“Yên tĩnh.” Tập Hạo Thiên nói lạnh lùng, “Từ giờ trở đi, nhân viên cứu hộ sẽ chia thành hai đội để đi tìm kiến từ phía tây và phía đông của sân diễn tập. Các giáo viên mang theo năm trường quân sự tách ra ở hai hướng nam bắc để lục soát.”
Mệnh lệnh đã có, tất cả mọi người bắt đầu đi tứ tán, trường Damocles và trường Đế Quốc bắt đầu tìm kiếm ở phía nam.
“Tình huống gì thế?” Liêu Như Ninh hạ thấp giọng hỏi, “Ai có thể ra tay với Tinh Quyết, chả phải anh ta còn còn có đội hộ tống sao? Có nhiều cao thủ cấp 3S thế đó.”
Vệ Tam nhìn xung quanh: “Cao thủ cấp 3S không bằng một cấp siêu 3S. Có thể mang Ứng Tinh Quyết đi thì hiển nhiên giải quyết được nhiều cao thủ cấp 3S giám thị như vậy.”
“Chưa chắc đã bị người bắt cóc.” Hoắc Tuyên Sơn bỗng nhiên nói, “Kosai Musashi cũng mất tích, hai người này...”
“Ứng Tinh Quyết không phải kẻ ngốc.” Kim Kha ngắt lời, “Sẽ không làm ra chuyện hại người hại mình.”
Vệ Tam đã chạy tới bên đội chủ lực của trường Đế Quốc. Cô đứng bên cạnh Cơ Sơ Vũ: “Chỉ huy chính của các cậu mất tích khi nào?”
Cơ Sơ Vũ tìm kiếm khắp nơi, phớt lờ Vệ Tam.
“MC Tập nói rằng lúc 11:32, chỉ huy chính của cậu đã biến mất, nên chắc ông ấy sẽ không thấy anh ta ở trong phòng. Trong khoảng thời gian này, mấy cậu chưa từng vào.” Vệ Tam đi theo phía sau Cơ Sơ Vũ, “Cho nên các cậu không rõ lắm thời gian cụ thể.”
“Cậu muốn làm cái gì?” Cơ Sơ Vũ đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Vệ Tam, “Chỉ huy chính của chúng tôi xảy ra chuyện, chả phải bên trường Damocles sẽ được lợi trực tiếp à?”
Vệ Tam: “... Cùng lắm chỉ là một cuộc thi mà thôi, không cần phải kết thù.”
Cơ Sơ Vũ quay lại, không nhìn cô nữa.
Trên thực tế, bọn họ không biết thời gian mất tích chính xác của Ứng Tinh Quyết thật. Bình thường ngoại trừ lúc dùng phòng khách để thương lượng mọi chuyện, thì chả có ai ở lại đấy. Buổi sáng không có ai gõ cửa Ứng Tinh Quyết đến mãi giữa trưa thì Cơ Sơ Vũ tới gõ cửa vì muốn đi cùng với anh tới căng tin. Lúc này cậu ta mới phát hiện bên trong không có ai.
Theo lý thuyết, Ứng Tinh Quyết không có ở đây thì cũng chả tính là gì. Nhưng Cơ Sơ Vũ lại phát hiện nếp gấp của ga trải giường.
Trước khi ra khỏi cửa, Ứng Tinh Quyết không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra. Thế là Cơ Sơ Vũ ý thức được có chuyện xảy ra và đi báo cáo ngay.
Người bên sân diễn tập đương nhiên cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn thấy hơi thái quá. Chỉ có mỗi một cái ga trải giườn mà Cơ Sơ Vũ đã cho rằng Ứng Tinh Quyết xảy ra chuyện ngay.
Ứng Tinh Quyết chính là chỉ huy cấp siêu 3S, bên cạnh còn có nhiều người hộ tống như vậy.
Nhưng ngay sau đó, phía viện Bình Thông cũng báo cáo chuyện sinh viên trường quân sự mất tích, lúc này mới thu hút sự chú ý của bọn họ.
/337
|