“tỉnh lại”
Trong số năm người trong đội chủ lực của trường Damocles, hai người bị bắt vì là người đầu tiên phát hiện nên cần phải mang đi từ đầu, ba người khác thì bị bắt vì tội gây rối.
Cộng với Ứng Tinh Quyết đang mê man, tổng cộng có 6 người bị mang đi tất.
Năm người được chia vào hai gian phòng, một gian phòng chỉ có mỗi Ứng Tinh Quyết, gian còn lại nhốt Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh, Kim Kha và Ứng Thành Hà.
Về phần Vệ Tam, cô được gọi đi hỏi chuyện.
“Thì ra sân diễn tập của bọn họ còn có phòng giam.” Liêu Như Ninh quan sát xung quanh, sờ soạ.ng lan can, “Có bẻ gãy được không?”
“Nó mà thấy sức nén là tự động báo cảnh sát.” Kim Kha dựa vào một bên tường, tầm mắt cậu ấy dừng lại bên Ứng Tinh Quyết đối diện.
Cậu ấy cũng không nghĩ rằng container sẽ trông như thế, cái dạng Kosai Musashi và ba sinh viên quân sự mất tích đã chết.
Kim Kha chỉ nhìn thoáng qua, những vết thương kia không hoàn toàn do vũ khí gây ra, mà nhìn cứ như bị xé đứt thật mạnh.
“Khi nào anh ấy tỉnh lại.” Liêu Như Ninh dựa vào lan can nhìn Ứng Tinh Quyết còn đang mê man, “Không phải nói là chả bị thương gì sao?”
Hôn mê thôi mà lâu quá.
“Chắc là mệt mỏi.” Ứng Thành Hà ngồi trên cái giường duy nhất, ngẩng đầu nói.
Bốn người nói chuyện câu được câu mất và hầu hết là nói chuyện linh tinh. Góc trên có máy giám sát, đoán chừng có người đang theo dõi.
...
“Em là sinh viên quân sự đầu tiên phát hiện ra Ứng Tinh Quyết giết người. Kể lại tình huống từ đầu đến cuối đi.” Giáo viên dẫn đội trường Samuel ngồi trước mặt Vệ Tam đặt câu hỏi.
Vệ Tam nhìn trái nhìn phải: “Thầy à, ở đây không có khăn giấy.”
Giáo viên dẫn đội Samuel: “... Tôi đang hỏi em đấy.”
Vệ Tam gật đầu tỏ vẻ mình biết rõ: “Thưa thầy, em chẳng phải phạm nhân, có được khăn giấy một cách tự do không? Tay dơ làm em khó chịu quá.”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước đi, chừng có mà cố chuyển chủ đề.” Giáo viên dẫn đội Samuel nói lạnh lùng, “Bây giờ có sinh viên quân sự chết rồi đó.”
Vệ Tam ngồi thẳng người, đột nhiên hai tay cô nắm lấy bàn tay người này đang đặt trên bàn, dùng bàn tay đầu dầu nhớt xoa lên mu bàn tay của thầy giáo Samuel. Cô vừa nói chân thành vừa mang theo nét hoảng sợ: “Được rồi thầy ơi. Nhớ lại chuyện này đúng là khủng khiếp quá. Nhưng trước để em sửa một tí, em chỉ là người đầu tiên phát hiện ra Ứng Tinh Quyết trong container, không thấy anh ấy giết người.”
Ban đầu người đầu tiên mở container là Ứng Thành Hà, nhưng anh bị Vệ Tam kéo ra. Đến khi mấy người khác chạy tới, họ chỉ nhìn thấy Vệ Tam ở bên trong. Khu để container bỏ hoang rất cao, camera cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn ngay lúc trời tối.
Cuối cùng Vệ Tam trở thành người đầu tiên phát hiện và mở container, Ứng Thành Hà chỉ đi theo phía sau.
Giáo viên dẫn đội của trường Samuel cảm thấy mu bàn tay mình chợt dinh dính, khiến cả người khó chịu. Ông ta nhanh chóng rụt tay lại, nhưng rồi ông chả thể đi ra ngoài lau cho sạch nên đành phải lau nó trên quần áo mình: “Nói tiếp đi.”
“Là thế này, em phát hiện trong đội chúng em thiếu một người, cùng lúc thấy một cái bóng lóe lên, cho nên em đuổi theo ngay.” Vệ Tam nói trong nghiêm túc, “Ứng Thành Hà của đội chúng em chạy theo phía sau. Cuối cùng chúng em đi tới khu vực container bỏ hoang, ngửi được thùng container kia có mùi máu tươi truyền đến nên em mới mở cửa container. Kế đó em thấy Ứng Tinh Quyết và các thành viên của đội chúng em.”
Giáo viên dẫn đội trường Samuel chờ đợi chỉ vì câu nói này: “Sau khi em mở cửa ra, em thấy Ứng Tinh Quyết dùng dao đâm vào ngực sinh viên mất tích kia đúng không?”
“Không phải.” Vệ Tam lập tức phủ nhận, “Thầy à, lúc đó bên trong container rất tối, em sao mà thấy rõ được. Chỉ nhìn thấy hai bóng người đen sì.”
“Rõ ràng em có cầm theo đèn pin chiếu xa, sao mà thấy không được rõ?” Ông ta đột nhiên vỗ bàn, quát lên.
Vệ Tam mở miệng nói trong chân thành: “Ui thầy, mắt em kém đấy. Nếu mắt em mà tốt rồi nhìn thấy người giết thành viên trường của chúng em, chắc chắn em sẽ bắt lấy tên đó, dẫn hắn tới đây thẩm vấn.”
Các thầy cô dẫn đội, người dẫn chương trình và đại diện ban tổ chức ở bên ngoài đang xem hết. Lộ Chính Tân mở micro và nói sang hướng Vệ Tam: “Em Vệ đừng lo. Cái máy quay mà mấy em ném hỏng ấy, tôi đã tìm tới cao thủ và đưa cho người ta sửa chữa. Tin rằng ngày mai có thể tìm lại video lúc nãy, đến lúc đó có thể đưa hung thủ ra trước công lý.”
“...” Vệ Tam quay đầu nhìn tấm gương lớn bên trái, “Vất vả cho MC Lộ rồi.”
Thầy dẫn đội Samuel vỗ bàn, để Vệ Tam nhìn vào mình: “Lúc em đi vào, có phải Ứng Tinh Quyết đang ở trạng thái phát bệnh hay không?”
“Chắc là không có.” Vệ Tam suy đoán trong mập mờ.
“Có hay không.”
“Không có.” Vệ Tam dựa vào ghế, “Nếu anh ấy bị bệnh, em không thể nào cản được anh ấy. Dù sao em cũng chỉ là chiến sĩ độc lập cấp 3S bình thường.”
Giáo viên dẫn đội của trường Samuel cười tươi, đẩy một vài bức ảnh đến phía Vệ Tam: “Đây là những sinh viên trường quân sự chết thảm, lặp lại với họ một lần nữa đi. Em xác định không nhìn thấy Ứng Tinh Quyết ra tay?”
“Không có.” Vệ Tam cầm lấy ảnh chụp, nhìn ảnh trong container, “Không biết có phải chính Ứng Tinh Quyết cứu người của trường quân sự chúng em hay không. Nếu mà phải thì còn phải đi cảm ơn anh ấy. Đáng tiếc là không cứu được mấy sinh viên quân sự này, mang họ trở về được.”
Giáo viên dẫn đội trường Samuel: “…”
Thẩm vấn diễn ra hơn một tiếng, Vệ Tam cứ đánh Thái Cực Quyền từ đầu tới cuối. Giáo viên dẫn đội Samuel hỏi cái này thì cô trả lời cái kia, nói bóng nói gió chuyện Ứng Tinh Quyết là người bị hại.
Bên ngoài, giáo viên dẫn đội viện Bình Thông nhiều lần muốn xông vào chất vấn Vệ Tam, nhưng toàn bị những người khác ngăn lại.
Trong đó người sôi lửa giận nhất vẫn là giáo viên dẫn đội viện Bình Thông, bọn họ bị mất một chiến sĩ độc lập đội chủ lực bằng cách thức thảm thiết thế này, ngay cái người rõ ràng đang trong giai đoạn thăng tiến.
Bất cứ ai cũng sẽ tức giận khôn cùng.
Các giáo viên dẫn đội của mấy trường khấc có tâm tư riêng, thậm chí còn còn mong người ra tay là Ứng Tinh Quyết. Một khi như thế, chắc chắn em ấy bị cấm thi đấu, sức mạnh của trường Đế Quốc sẽ bị suy yếu rất nhiều, và các trường quân sự khác cầm được thứ hạng và điểm tích lũy dễ dàng hơn.
Sau khi Vệ Tam được thả ra, các giáo viên của các trường quân sự khác đang ngó chừng cô với mấy cái nhìn khác nhau.
Hạng Minh Hóa tới chặn tầm mắt của người khác: “Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói sau.”
“Dạ thầy.” Vệ Tam cũng không hỏi tới mấy người ở Kim Kha, cứ thế đi thẳng về ký túc xá.
Cô đã được nghỉ ngơi trong khi bốn người bị nhốt thì thay phiên nhau gác đêm, không ngủ ngon nguyên đêm này.
May mắn là không có ai vào, Ứng Tinh Quyết tỉnh lại trong an toàn vào sáng sớm hôm sau.
Anh vừa tỉnh, Liêu Như Ninh đã phát hiện và lập tức đánh thức Ứng Thành Hà: “Anh họ cậu tỉnh rồi!”
Ứng Thành Hà đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa: “Anh, anh thấy thế nào?”
“Không có việc gì.” Ứng Tinh Quyết ngồi dậy, sắc mặt của anh tốt hơn một chút so với đêm qua, chắc vì đã được nghỉ ngơi. Chẳng qua phía sau cổ anh còn đau nhức một ít.
Anh cúi đầu xuống bàn tay của mình, không có vết máu.
Đêm qua, ngay cả ngón tay anh cũng nhúng trong máu, còn có…
Ứng Tinh Quyết nghiêng đầu nhìn tóc mình, đuôi tóc đã khô nhưng đã không còn vết máu.
“Người của đội tuyển trường các cậu thế nào?” Ứng Tinh Quyết giương mắt hỏi từ tốn. Ánh mắt anh đảo qua phía đối diện chỉ thấy có bốn người, Vệ Tam không ở bên trong.
“Còn sống.” Kim Kha ngồi trên mặt đất, “Chúng tôi cũng không rõ ràng chuyện phía sau, ở chỗ này như anh đấy.”
Đúng thật là có người một mực nhìn vào máy quay phía trên góc tường, Ứng Tinh Quyết vừa tỉnh lại là có người tiến vào muốn dẫn anh đi thẩm vấn.
“Đi ra.” Chờ Ứng Tinh Quyết đứng dậy, người tới lại có vẻ sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau vài bước. Cuối cùng có thêm mấy người tới đây, họ cùng nhau dùng xiềng xích trói tay chân anh.
Ứng Thành Hà ở đối diện nhìn thấy mà nhíu mày: “Các anh xác định được anh ấy ra tay rồi sao mà giờ dùng xiềng xích điện?”
Người đàn ông dẫn đầu nói lạnh căm: “Chưa xác định được nhưng phía trên có yêu cầu đặc biệt dùng nó ngừa cậu ta phát bệnh. Cậu có ý kiến thì có thể trình bày chi tiết với cấp trên.”
“Em đói quá, anh có thể cho tụi này ra để đi ra ngoài ăn không?” Liêu Như Ninh đột nhiên nhảy đến cửa, đưa tay ra sắp túm được người này.
“Im lặng chờ đi.” Đối phương nghiêng người né tránh.
“Vậy tại sao anh ta lại ra ngoài được? Tụi em chỉ cãi nhau ầm ĩ với thầy cô vài câu, là em sai rồi. Xin anh đó anh trai, cho tụi em ra ngoài ăn tí gì đi.” Thiếu gia Liêu không có chừng mực, “Để tụi em đeo xiềng xích điện cũng được!”
Không ai để ý tới cậu ta, họ cứ thế áp giải Ứng Tinh Quyết đi ra ngoài.
“Tôi đói thật á.” Liêu Như Ninh thở dài.
Hôm qua họ không ăn uống cho ngon, tinh thần lại căng thẳng với cường độ cao cả đêm. Bây giờ vất vả lắm Ứng Tinh Quyết mới tỉnh, nhiệm vụ của bọn họ cũng coi như hoàn thành.
“Đi ăn cơm ở căng tin đi.” Kim Kha đứng lên nói.
“Làm sao đi ra ngoài được?” Liêu Như Ninh nhìn cửa nhà tù, chống cằm buồn bực nói trong ngán ngẩm, “Sao mà Vệ Tam còn chưa đưa đồ ăn tới, còn bị thẩm vấn à?”
Ứng Thành Hà lấy dụng cụ ra khỏi túi, cúi đầu mở khóa.
Vài phút sau, “cùm cụp” một tiếng, cửa tù mở ra.
Liêu Như Ninh trợn trắng cả mắt: “Chuyện này không tốt lắm đâu.” Nói xong, cậu ấy là người đầu tiên nhảy ra ngoài.
Mấy người đi ra nhưng chả có ai quan tâm, họ đi ra ngoài một cách quang minh và chính đại, đi thẳng tới căng tin để ăn thật.
Hôm nay trong căn tin có ít người hơn hẳn, hầu như chả có mấy ai.
Khi bốn người cúi đầu ăn tối, cuối cùng cũng có người bước vào.
“Sao các cậu ra ngoài?” Vệ Tam vượt qua cửa phòng ăn, ngồi ở bàn của bọn họ.
“Đói bụng, không ai cho cơm.” Liêu Như Ninh đánh giá Vệ Tam từ trên xuống dưới, “Cậu về ký túc xá rồi sao?”
Vệ Tam chọn mấy thứ, có chọn luôn đồ ăn mang đi: “Về rồi, vừa rồi mấy người trong đội chủ lực trường Đế Quốc cũng qua đó luôn.”
“Bây giờ mới đến phòng thẩm vấn?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Bị ngăn cản. Cơ Sơ Vũ đi xin bác mình thì mới khiến thầy cô đồng ý cho bọn họ đi vào.” Vệ Tam nhìn tay băng gạc của Hoắc Tuyên Sơn, “Hôm nay MC Lộ cầm camera đã được sửa chữa rồi đó.”
Hoắc Tuyên Sơn nhíu mày: “Sửa được?”
“Bóp nát vô dụng.” Vệ Tam lắc đầu, “Ông ấy là một cao thủ phương diện này.”
“Lúc cậu đi vào thì có cảm giác gì?” Kim Kha hỏi cô.
Vệ Tam lắc đầu: “Chỉ có mùi máu tươi. Tớ thấy thấy Ứng Tinh Quyết lúc đó không tỉnh táo lắm thật.”
Giống như vừa thức dậy.
Anh ấy không mang giày bốt quân sự. Nhưng là một chỉ huy cấp siêu 3S có thể điều khiển lòng người, còn có bệnh ưa sạch sẽ, khả năng anh ấy cố ý giết người rất nhỏ. Chưa kể... Bỏ qua không bàn tới mấy người khác, Kosai Musashi rõ ràng là một người bị nhiễm bệnh.
Về phần cái gọi là Ứng Tinh Quyết phát bệnh càng là thứ vô căn cứ, nhưng mà thân thể không tốt thì lại đúng sự thật.
Vệ Tam đăm chiêu.
Năm người ăn sáng xong, nghênh ngang đi vào phòng thẩm vấn.
Vệ Tam là nhân chứng quan trọng nên vào được, bốn người khác...
“Chúng em muốn bị giam lại.” Liêu Như Ninh chắp tay sau lưng và nói.
Người bảo vệ: “...”
“Khụ.” Hạng Minh Hóa ở sau lưng ho một tiếng, “Bọn họ đi theo tôi.”
Dứt lời, ông đưa mấy người vào.
Vừa rẽ sang hướng khác, Hạng Minh Hóa nhìn chằm chằm mấy người Kim Kha: “Các em đi ra từ khi nào?”
“Buổi sáng.” Kim Kha nói.
“Ai mở cửa cho các em? Vệ Tam?”
“Không phải em đâu.” Vệ Tam phủ nhận ngay.
Liêu Như Ninh giơ tay lên: “Thầy ơi, cánh cửa đó tự mở ra.”
Đương nhiên Hạng Minh Hóa không tin. Ông trừng mắt nhìn Kim Kha và Ứng Thành Hà rồi dẫn cả đám vào sảnh thẩm vấn chính.
Bên trong còn có nhiều người đứng hơn cả hôm qua. Đội chủ lực của trường Đế Quốc và đội chủ lực của viện Bình Thông đang giương cung bạt kiếm ở giữa, trợn mắt nhìn nhau.
Người của trung tâm sự kiện đang ngồi ngay ngắn ở giữa, chờ Tập Hạo Thiên đến thẩm vấn.
Vệ Tam chen vào, đưa cho Ứng Tinh Quyết cháo đã được đóng gói cho tốt trước mặt mọi người.
“...” Hạng Minh Hóa xoay người đối diện với tường, ông chả thấy gì hết, mấy giáo viên khác cũng không thấy ông.
Một thành viên chủ lực của viện Bình Thông, một thành viên đội tuyển trường của South Pasadena, hai thành viên đội tuyển của trường Samuel, toàn bộ chết hết.
Bây giờ có thể nói Ứng Tinh Quyết hấp dẫn tất cả hỏa lực, toàn bộ mọi người trong trường quân sự muốn tìm lại công lý.
Quả nhiên chỉ có cái gai Vệ Tam đây mới làm được chuyện thế này.
“Đây là dịch dinh dưỡng của anh.” Vệ Tam ngồi bên cạnh, lấy ra hai ống dịch dinh dưỡng từ trong túi, “Bác sĩ Hứa cho.”
Trước khi bị bắt tối qua, cô đã lén yêu cầu nó.
“Cảm ơn.” Ứng Tinh Quyết nhận lấy.
Trong số năm người trong đội chủ lực của trường Damocles, hai người bị bắt vì là người đầu tiên phát hiện nên cần phải mang đi từ đầu, ba người khác thì bị bắt vì tội gây rối.
Cộng với Ứng Tinh Quyết đang mê man, tổng cộng có 6 người bị mang đi tất.
Năm người được chia vào hai gian phòng, một gian phòng chỉ có mỗi Ứng Tinh Quyết, gian còn lại nhốt Hoắc Tuyên Sơn, Liêu Như Ninh, Kim Kha và Ứng Thành Hà.
Về phần Vệ Tam, cô được gọi đi hỏi chuyện.
“Thì ra sân diễn tập của bọn họ còn có phòng giam.” Liêu Như Ninh quan sát xung quanh, sờ soạ.ng lan can, “Có bẻ gãy được không?”
“Nó mà thấy sức nén là tự động báo cảnh sát.” Kim Kha dựa vào một bên tường, tầm mắt cậu ấy dừng lại bên Ứng Tinh Quyết đối diện.
Cậu ấy cũng không nghĩ rằng container sẽ trông như thế, cái dạng Kosai Musashi và ba sinh viên quân sự mất tích đã chết.
Kim Kha chỉ nhìn thoáng qua, những vết thương kia không hoàn toàn do vũ khí gây ra, mà nhìn cứ như bị xé đứt thật mạnh.
“Khi nào anh ấy tỉnh lại.” Liêu Như Ninh dựa vào lan can nhìn Ứng Tinh Quyết còn đang mê man, “Không phải nói là chả bị thương gì sao?”
Hôn mê thôi mà lâu quá.
“Chắc là mệt mỏi.” Ứng Thành Hà ngồi trên cái giường duy nhất, ngẩng đầu nói.
Bốn người nói chuyện câu được câu mất và hầu hết là nói chuyện linh tinh. Góc trên có máy giám sát, đoán chừng có người đang theo dõi.
...
“Em là sinh viên quân sự đầu tiên phát hiện ra Ứng Tinh Quyết giết người. Kể lại tình huống từ đầu đến cuối đi.” Giáo viên dẫn đội trường Samuel ngồi trước mặt Vệ Tam đặt câu hỏi.
Vệ Tam nhìn trái nhìn phải: “Thầy à, ở đây không có khăn giấy.”
Giáo viên dẫn đội Samuel: “... Tôi đang hỏi em đấy.”
Vệ Tam gật đầu tỏ vẻ mình biết rõ: “Thưa thầy, em chẳng phải phạm nhân, có được khăn giấy một cách tự do không? Tay dơ làm em khó chịu quá.”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước đi, chừng có mà cố chuyển chủ đề.” Giáo viên dẫn đội Samuel nói lạnh lùng, “Bây giờ có sinh viên quân sự chết rồi đó.”
Vệ Tam ngồi thẳng người, đột nhiên hai tay cô nắm lấy bàn tay người này đang đặt trên bàn, dùng bàn tay đầu dầu nhớt xoa lên mu bàn tay của thầy giáo Samuel. Cô vừa nói chân thành vừa mang theo nét hoảng sợ: “Được rồi thầy ơi. Nhớ lại chuyện này đúng là khủng khiếp quá. Nhưng trước để em sửa một tí, em chỉ là người đầu tiên phát hiện ra Ứng Tinh Quyết trong container, không thấy anh ấy giết người.”
Ban đầu người đầu tiên mở container là Ứng Thành Hà, nhưng anh bị Vệ Tam kéo ra. Đến khi mấy người khác chạy tới, họ chỉ nhìn thấy Vệ Tam ở bên trong. Khu để container bỏ hoang rất cao, camera cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn ngay lúc trời tối.
Cuối cùng Vệ Tam trở thành người đầu tiên phát hiện và mở container, Ứng Thành Hà chỉ đi theo phía sau.
Giáo viên dẫn đội của trường Samuel cảm thấy mu bàn tay mình chợt dinh dính, khiến cả người khó chịu. Ông ta nhanh chóng rụt tay lại, nhưng rồi ông chả thể đi ra ngoài lau cho sạch nên đành phải lau nó trên quần áo mình: “Nói tiếp đi.”
“Là thế này, em phát hiện trong đội chúng em thiếu một người, cùng lúc thấy một cái bóng lóe lên, cho nên em đuổi theo ngay.” Vệ Tam nói trong nghiêm túc, “Ứng Thành Hà của đội chúng em chạy theo phía sau. Cuối cùng chúng em đi tới khu vực container bỏ hoang, ngửi được thùng container kia có mùi máu tươi truyền đến nên em mới mở cửa container. Kế đó em thấy Ứng Tinh Quyết và các thành viên của đội chúng em.”
Giáo viên dẫn đội trường Samuel chờ đợi chỉ vì câu nói này: “Sau khi em mở cửa ra, em thấy Ứng Tinh Quyết dùng dao đâm vào ngực sinh viên mất tích kia đúng không?”
“Không phải.” Vệ Tam lập tức phủ nhận, “Thầy à, lúc đó bên trong container rất tối, em sao mà thấy rõ được. Chỉ nhìn thấy hai bóng người đen sì.”
“Rõ ràng em có cầm theo đèn pin chiếu xa, sao mà thấy không được rõ?” Ông ta đột nhiên vỗ bàn, quát lên.
Vệ Tam mở miệng nói trong chân thành: “Ui thầy, mắt em kém đấy. Nếu mắt em mà tốt rồi nhìn thấy người giết thành viên trường của chúng em, chắc chắn em sẽ bắt lấy tên đó, dẫn hắn tới đây thẩm vấn.”
Các thầy cô dẫn đội, người dẫn chương trình và đại diện ban tổ chức ở bên ngoài đang xem hết. Lộ Chính Tân mở micro và nói sang hướng Vệ Tam: “Em Vệ đừng lo. Cái máy quay mà mấy em ném hỏng ấy, tôi đã tìm tới cao thủ và đưa cho người ta sửa chữa. Tin rằng ngày mai có thể tìm lại video lúc nãy, đến lúc đó có thể đưa hung thủ ra trước công lý.”
“...” Vệ Tam quay đầu nhìn tấm gương lớn bên trái, “Vất vả cho MC Lộ rồi.”
Thầy dẫn đội Samuel vỗ bàn, để Vệ Tam nhìn vào mình: “Lúc em đi vào, có phải Ứng Tinh Quyết đang ở trạng thái phát bệnh hay không?”
“Chắc là không có.” Vệ Tam suy đoán trong mập mờ.
“Có hay không.”
“Không có.” Vệ Tam dựa vào ghế, “Nếu anh ấy bị bệnh, em không thể nào cản được anh ấy. Dù sao em cũng chỉ là chiến sĩ độc lập cấp 3S bình thường.”
Giáo viên dẫn đội của trường Samuel cười tươi, đẩy một vài bức ảnh đến phía Vệ Tam: “Đây là những sinh viên trường quân sự chết thảm, lặp lại với họ một lần nữa đi. Em xác định không nhìn thấy Ứng Tinh Quyết ra tay?”
“Không có.” Vệ Tam cầm lấy ảnh chụp, nhìn ảnh trong container, “Không biết có phải chính Ứng Tinh Quyết cứu người của trường quân sự chúng em hay không. Nếu mà phải thì còn phải đi cảm ơn anh ấy. Đáng tiếc là không cứu được mấy sinh viên quân sự này, mang họ trở về được.”
Giáo viên dẫn đội trường Samuel: “…”
Thẩm vấn diễn ra hơn một tiếng, Vệ Tam cứ đánh Thái Cực Quyền từ đầu tới cuối. Giáo viên dẫn đội Samuel hỏi cái này thì cô trả lời cái kia, nói bóng nói gió chuyện Ứng Tinh Quyết là người bị hại.
Bên ngoài, giáo viên dẫn đội viện Bình Thông nhiều lần muốn xông vào chất vấn Vệ Tam, nhưng toàn bị những người khác ngăn lại.
Trong đó người sôi lửa giận nhất vẫn là giáo viên dẫn đội viện Bình Thông, bọn họ bị mất một chiến sĩ độc lập đội chủ lực bằng cách thức thảm thiết thế này, ngay cái người rõ ràng đang trong giai đoạn thăng tiến.
Bất cứ ai cũng sẽ tức giận khôn cùng.
Các giáo viên dẫn đội của mấy trường khấc có tâm tư riêng, thậm chí còn còn mong người ra tay là Ứng Tinh Quyết. Một khi như thế, chắc chắn em ấy bị cấm thi đấu, sức mạnh của trường Đế Quốc sẽ bị suy yếu rất nhiều, và các trường quân sự khác cầm được thứ hạng và điểm tích lũy dễ dàng hơn.
Sau khi Vệ Tam được thả ra, các giáo viên của các trường quân sự khác đang ngó chừng cô với mấy cái nhìn khác nhau.
Hạng Minh Hóa tới chặn tầm mắt của người khác: “Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói sau.”
“Dạ thầy.” Vệ Tam cũng không hỏi tới mấy người ở Kim Kha, cứ thế đi thẳng về ký túc xá.
Cô đã được nghỉ ngơi trong khi bốn người bị nhốt thì thay phiên nhau gác đêm, không ngủ ngon nguyên đêm này.
May mắn là không có ai vào, Ứng Tinh Quyết tỉnh lại trong an toàn vào sáng sớm hôm sau.
Anh vừa tỉnh, Liêu Như Ninh đã phát hiện và lập tức đánh thức Ứng Thành Hà: “Anh họ cậu tỉnh rồi!”
Ứng Thành Hà đột nhiên đứng dậy, đi tới cửa: “Anh, anh thấy thế nào?”
“Không có việc gì.” Ứng Tinh Quyết ngồi dậy, sắc mặt của anh tốt hơn một chút so với đêm qua, chắc vì đã được nghỉ ngơi. Chẳng qua phía sau cổ anh còn đau nhức một ít.
Anh cúi đầu xuống bàn tay của mình, không có vết máu.
Đêm qua, ngay cả ngón tay anh cũng nhúng trong máu, còn có…
Ứng Tinh Quyết nghiêng đầu nhìn tóc mình, đuôi tóc đã khô nhưng đã không còn vết máu.
“Người của đội tuyển trường các cậu thế nào?” Ứng Tinh Quyết giương mắt hỏi từ tốn. Ánh mắt anh đảo qua phía đối diện chỉ thấy có bốn người, Vệ Tam không ở bên trong.
“Còn sống.” Kim Kha ngồi trên mặt đất, “Chúng tôi cũng không rõ ràng chuyện phía sau, ở chỗ này như anh đấy.”
Đúng thật là có người một mực nhìn vào máy quay phía trên góc tường, Ứng Tinh Quyết vừa tỉnh lại là có người tiến vào muốn dẫn anh đi thẩm vấn.
“Đi ra.” Chờ Ứng Tinh Quyết đứng dậy, người tới lại có vẻ sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau vài bước. Cuối cùng có thêm mấy người tới đây, họ cùng nhau dùng xiềng xích trói tay chân anh.
Ứng Thành Hà ở đối diện nhìn thấy mà nhíu mày: “Các anh xác định được anh ấy ra tay rồi sao mà giờ dùng xiềng xích điện?”
Người đàn ông dẫn đầu nói lạnh căm: “Chưa xác định được nhưng phía trên có yêu cầu đặc biệt dùng nó ngừa cậu ta phát bệnh. Cậu có ý kiến thì có thể trình bày chi tiết với cấp trên.”
“Em đói quá, anh có thể cho tụi này ra để đi ra ngoài ăn không?” Liêu Như Ninh đột nhiên nhảy đến cửa, đưa tay ra sắp túm được người này.
“Im lặng chờ đi.” Đối phương nghiêng người né tránh.
“Vậy tại sao anh ta lại ra ngoài được? Tụi em chỉ cãi nhau ầm ĩ với thầy cô vài câu, là em sai rồi. Xin anh đó anh trai, cho tụi em ra ngoài ăn tí gì đi.” Thiếu gia Liêu không có chừng mực, “Để tụi em đeo xiềng xích điện cũng được!”
Không ai để ý tới cậu ta, họ cứ thế áp giải Ứng Tinh Quyết đi ra ngoài.
“Tôi đói thật á.” Liêu Như Ninh thở dài.
Hôm qua họ không ăn uống cho ngon, tinh thần lại căng thẳng với cường độ cao cả đêm. Bây giờ vất vả lắm Ứng Tinh Quyết mới tỉnh, nhiệm vụ của bọn họ cũng coi như hoàn thành.
“Đi ăn cơm ở căng tin đi.” Kim Kha đứng lên nói.
“Làm sao đi ra ngoài được?” Liêu Như Ninh nhìn cửa nhà tù, chống cằm buồn bực nói trong ngán ngẩm, “Sao mà Vệ Tam còn chưa đưa đồ ăn tới, còn bị thẩm vấn à?”
Ứng Thành Hà lấy dụng cụ ra khỏi túi, cúi đầu mở khóa.
Vài phút sau, “cùm cụp” một tiếng, cửa tù mở ra.
Liêu Như Ninh trợn trắng cả mắt: “Chuyện này không tốt lắm đâu.” Nói xong, cậu ấy là người đầu tiên nhảy ra ngoài.
Mấy người đi ra nhưng chả có ai quan tâm, họ đi ra ngoài một cách quang minh và chính đại, đi thẳng tới căng tin để ăn thật.
Hôm nay trong căn tin có ít người hơn hẳn, hầu như chả có mấy ai.
Khi bốn người cúi đầu ăn tối, cuối cùng cũng có người bước vào.
“Sao các cậu ra ngoài?” Vệ Tam vượt qua cửa phòng ăn, ngồi ở bàn của bọn họ.
“Đói bụng, không ai cho cơm.” Liêu Như Ninh đánh giá Vệ Tam từ trên xuống dưới, “Cậu về ký túc xá rồi sao?”
Vệ Tam chọn mấy thứ, có chọn luôn đồ ăn mang đi: “Về rồi, vừa rồi mấy người trong đội chủ lực trường Đế Quốc cũng qua đó luôn.”
“Bây giờ mới đến phòng thẩm vấn?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Bị ngăn cản. Cơ Sơ Vũ đi xin bác mình thì mới khiến thầy cô đồng ý cho bọn họ đi vào.” Vệ Tam nhìn tay băng gạc của Hoắc Tuyên Sơn, “Hôm nay MC Lộ cầm camera đã được sửa chữa rồi đó.”
Hoắc Tuyên Sơn nhíu mày: “Sửa được?”
“Bóp nát vô dụng.” Vệ Tam lắc đầu, “Ông ấy là một cao thủ phương diện này.”
“Lúc cậu đi vào thì có cảm giác gì?” Kim Kha hỏi cô.
Vệ Tam lắc đầu: “Chỉ có mùi máu tươi. Tớ thấy thấy Ứng Tinh Quyết lúc đó không tỉnh táo lắm thật.”
Giống như vừa thức dậy.
Anh ấy không mang giày bốt quân sự. Nhưng là một chỉ huy cấp siêu 3S có thể điều khiển lòng người, còn có bệnh ưa sạch sẽ, khả năng anh ấy cố ý giết người rất nhỏ. Chưa kể... Bỏ qua không bàn tới mấy người khác, Kosai Musashi rõ ràng là một người bị nhiễm bệnh.
Về phần cái gọi là Ứng Tinh Quyết phát bệnh càng là thứ vô căn cứ, nhưng mà thân thể không tốt thì lại đúng sự thật.
Vệ Tam đăm chiêu.
Năm người ăn sáng xong, nghênh ngang đi vào phòng thẩm vấn.
Vệ Tam là nhân chứng quan trọng nên vào được, bốn người khác...
“Chúng em muốn bị giam lại.” Liêu Như Ninh chắp tay sau lưng và nói.
Người bảo vệ: “...”
“Khụ.” Hạng Minh Hóa ở sau lưng ho một tiếng, “Bọn họ đi theo tôi.”
Dứt lời, ông đưa mấy người vào.
Vừa rẽ sang hướng khác, Hạng Minh Hóa nhìn chằm chằm mấy người Kim Kha: “Các em đi ra từ khi nào?”
“Buổi sáng.” Kim Kha nói.
“Ai mở cửa cho các em? Vệ Tam?”
“Không phải em đâu.” Vệ Tam phủ nhận ngay.
Liêu Như Ninh giơ tay lên: “Thầy ơi, cánh cửa đó tự mở ra.”
Đương nhiên Hạng Minh Hóa không tin. Ông trừng mắt nhìn Kim Kha và Ứng Thành Hà rồi dẫn cả đám vào sảnh thẩm vấn chính.
Bên trong còn có nhiều người đứng hơn cả hôm qua. Đội chủ lực của trường Đế Quốc và đội chủ lực của viện Bình Thông đang giương cung bạt kiếm ở giữa, trợn mắt nhìn nhau.
Người của trung tâm sự kiện đang ngồi ngay ngắn ở giữa, chờ Tập Hạo Thiên đến thẩm vấn.
Vệ Tam chen vào, đưa cho Ứng Tinh Quyết cháo đã được đóng gói cho tốt trước mặt mọi người.
“...” Hạng Minh Hóa xoay người đối diện với tường, ông chả thấy gì hết, mấy giáo viên khác cũng không thấy ông.
Một thành viên chủ lực của viện Bình Thông, một thành viên đội tuyển trường của South Pasadena, hai thành viên đội tuyển của trường Samuel, toàn bộ chết hết.
Bây giờ có thể nói Ứng Tinh Quyết hấp dẫn tất cả hỏa lực, toàn bộ mọi người trong trường quân sự muốn tìm lại công lý.
Quả nhiên chỉ có cái gai Vệ Tam đây mới làm được chuyện thế này.
“Đây là dịch dinh dưỡng của anh.” Vệ Tam ngồi bên cạnh, lấy ra hai ống dịch dinh dưỡng từ trong túi, “Bác sĩ Hứa cho.”
Trước khi bị bắt tối qua, cô đã lén yêu cầu nó.
“Cảm ơn.” Ứng Tinh Quyết nhận lấy.
/337
|