Chương 4: Bày quầy hàng phát tiểu tài
Editor: Krystal99
Cái gọi là sống qua ngày chính là có cơm ăn, áo mặc.
Hai người cứ yên lặng sống qua vài ngày, nên cũng chẳng có đại sự gì. Bởi vì không cần kiêng kỵ nàng nữa, ban đêm hắn cũng bắt đầu ngồi vận công, từ từ hắn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể vốn trì trệ đã bắt đầu hoạt lạc, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường mà buông lỏng, vẫn tiến hành vận công như cũ, tức là lúc nào nên luyện công thì luyện, nên cả người cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngư Tiểu Nhàn nấu xong thuốc rồi bưng tới cho hắn, nhắc hắn uống lúc còn nóng, sau đó ngồi một bên may vá.
Hắn đem thuốc uống một hơi cạn sạch, liếc nàng một cái, ban ngày nàng ngâm mình trong đống vật liệu gỗ để bào, cưa, gọt, chặt, đục, xem ra chúng cũng không làm khó được nàng, buổi tối lại phải đối phó với khối vải đay kia, chỉ là, nàng ứng phó với mấy khúc gỗ thì rất thành thạo, còn về việc châm tuyến này. . . . . . Hắn cũng không dám đưa ra bình luận.
"Muội tử, muội tử, ngươi có ở nhà không?" Là giọng của An tẩu tử, An tẩu tử thấy trong nhà có ánh đèn, đoán là có người ở nhà, nở nụ cười, nhanh chân đi tới .
Trong nhà chính, Điền Thập Tứ đang nhắm mắt dưỡng thần, Ngư Tiểu Nhàn đang ngồi trên giường đất, nhân cơ hội vứt công việc trong tay nói:"Tẩu tử, làm sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây, không phải ở nhà xem Tranh ca nhi làm bài tập sao?"
Hai người cũng đã khá thân thiết nên Ngư Tiểu Nhàn biết được khi chưa thành thân An tẩu tử là nữ nhi của một tiểu lại, ở nhà được sủng ái vô cùng, cầm kỳ thi họa mỗi thứ đều biết được một chút, với mấy bài tập phu tử giao về nhà cho An Tranh, mặc dù chưa nói tới việc chỉ điểm, nhưng tiểu thúc có chuyên tâm học, có viết chữ hay không nàng vẫn có thể biết được.
"Điền đương gia." Nàng có chút câu nệ chào hỏi, cũng không đợi hắn đáp lại, nàng nhanh chóng lướt qua hắn, đến ngồi cùng Ngư Tiểu Nhàn, nhưng thật ra là do nàng đã có kinh nghiệmtừ trước, biết vị đương gia này chắc chắn sẽ không để ý đến mình nên không muốn tự mình làm mình mất mặt, nhanh chóng đến chỗ Ngư Tiểu nhàn, mở khăn vải ra, bên trong có mấy quả trứng gà còn mới.
"Sao tẩu tử lại rảnh rỗi mà sang đây?"
"Gà mẹ của nhà ta mới đẻ mấy trứng, đưa mấy quả sang cho các ngươi ăn."
"Đồ tẩu tử đưa cho mấy ngày trước còn chưa ăn hết, sao lúc này lại đem thêm cho ta, Tuấn ca nhi và Tranh ca nhi đều đang ở tuổi ăn, tuổi lớn, cần thiết nhất chính là dinh dưỡng, tẩu giữ lại cho nhà mình đi."
Theo lý thuyết một người nam nhân mỗi ngày cần ăn một quả trứng, như vậy đã cung cấp đủ protein cho cơ thể. Nhưng ở cái xã hội này ngoài trứng ra thì khó có nguồn cung cấp protein nào khác, trong nhà có gà mái đẻ trứng, người ta sẽ luôn để cho nam nhân trong nhà ăn, đâu giống như An tẩu tử, gà mái đẻ được mấy quả trứng, lại mang sang đưa cho nhà nàng.
Nàng biết An tẩu tử ba ngày hai bữa lại sang cho nàng trứng là vì biết nàng không mua nổi trứng gà, mà nhà nàng còn có một nam nhân có nhu cầu bổ sung chất dinh dưỡng vô cùng cấp bách. Ngư Tiểu Nhàn rất cảm kích tấm lòng của nàng.
"Cũng không phải là ta tự phụ mà làm vậy , muội cũng đừng khách khí với ta, nói cho cùng ta còn muốn cám ơn muội, nhờ muội dạy tiểu thúc cái gì gọi là cờ năm quân, mà hắn càng thêm tự giác làm bài tập, lúc ta đi làm, tiểu thúc đã làm xong bài để cùng chơi với Tuấn nhi, hai chú cháu cùng chới đánh cờ, còn chơi cả mấy đồ chơi làm từ gỗ muội cho chúng nữa, chỉ là, ta nói này muội tử, mỗi ngày muội đã bận đến tối mày tối mặt,sao lại nghĩ ra được trò chơi cho mấy đứa bé?"
"Chỉ là chút gỗ đầu thừa đuôi thẹo, để vào đâu cũng chỉ chiếm chỗ, lấy gỗ thừa làm một ít đồ chơi cho hài tử cũng không phải chuyện lớn gì."
"Còn nói vậy sao, đây không phải là ta đau lòng cho muội sao?" An tẩu tử liếc nàng một cái.
"Ta biết rõ tẩu tử yêu thương ta, chỉ là tẩu tử chớ xem thường trò đánh cờ, trừ chơi cờ năm quân, bọn trẻ còn có thể chơi cờ vây, học chơi cờ khá dễ dàng, già trẻ đều có thể chơi được, hơn nữa còn rất thú vị, có sức hấp dẫn rất lớn, không chỉ có thể tăng cường tư duy năng lực, đề cao trí lực, mà đối với trẻ nhỏ chơi cờ còn giúp tu thân dưỡng tính, là trò chơi tốt." Nàng chưa từng quên khi còn bé nhìn manga “Quân cờ Linh Vương” nàng đã kích động như thế nào, nàng có trọn bộ manga đó trong nhà, không những thế, khi lớn hơn nàng còn gióng trống khua chiêng đi học cờ vây.
"Đánh cờ lại có nhiều tác dụng như vậy?" Mặc dù nàng cũng không hiểu những đạo lý này, nhưng An tẩu tử biết tiểu thúc mê muội đánh cờ cực kì, trừ lúc đọc sách, sau đó hắn sẽ ngồi vào bàn cờ, ngay cả chuyện ăn cơm cũng không để ý như vậy.
Nhìn như nhắm mắt dưỡng thần nhưng lúc này mí mắt Điền Thập Tứ hơi run một chút , rõ ràng là một dã phụ nông thôn, nhưng mỗi ngày ở cùng nàng, nàng đều khiến hắn có cảm giác kinh ngạc.
Đối với các cô nương khuê các bình thường mà nói, học cầm kỳ thư họa chỉ là vì muốn tìm một phu quân tốt, một loại công cụ, hoặc là một loại tình thú trong hôn nhân, nhưng mà đối với một thôn phụ mà nói, cầm kỳ thư họa có vai trò quan trọng kém xa việc có thể làm việc và biết trị gia, nữ nhân này tuyệt đối không phải là người có xuất thân là khuê nữ dòng dõi thư hương, nhưng nàng lại có thể hiểu đạo chơi cờ.
Thế gian này chuyện làm hắn tò mò không nhiều lắm, người có thể để cho hắn để tâm càng thêm ít ỏi, nhưng vào lúc này, ngược lại hắn muốn xem xem tới cùng nàng còn có những năng lực gì?
"Không thể để hài tử chỉ biết đến việc đi học, đọc sách được. Nếu mọi việc đều làm dựa trên lý thuyết sách vở sẽ biến thành một con mọt sách, bồi dưỡng cho hài tử một sở thích nào đó, đối với hắn mà nói là rất tốt, sở thích cũng có thể trở thành động lực khích lệ hắn học tập."
Mọi việc đều làm theo sách dạy sẽ biến thành con mọt sách, đây là nàng đang mắng phần lớn người đọc sách.
Nàng thật là to gan!
Nhưng hắn thích phần can đảm này của nàng.
"Ta sợ muội sẽ bị thương ở tay, một nữ nhân, mỗi ngày đều phải dọn dẹp vật liệu gỗ, mà ta lại không giúp được gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi tay này của muội sẽ thành hình dáng gì. . . . . ." An tẩu tử vẫn còn đang cảm thán, nhưng lúc nhìn lên đồ vật Ngư Tiểu Nhàn cầm trong tay,....Không nhìn không quan trọng, nhưng nàng ngắm một lúc vẫn rất u mê, đây là vải vóc nên hẳn là muội tử đang may vá nhưng sao lại lộn xộn lung tung như mấy con rết đang bò, xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, đường may lại có cái dài cái ngắn, chỉ có vài đường khâu đơn giản nhưng cái này là do một phụ nhân làm sao? Chẳng lẽ trước khi muội tử thành hôn, ở nhà mẹ đẻ không học may vá?
". . . . . . Muội đang muốn làm cái gì sao?" Nàng thật sự đã bị Ngư Tiểu Nhàn chọc cười.
"Làm áo đơn, ta định như vậy. . . . . . Phu quân luôn phải nằm trên giường, nên nếu có thể, ta muốn cho hắn mặc quần áo từ vải mềm một chút, như vậy hắn cũng có thể thoải mái hơn." Nàng nhìn Điền Thập Tứ thấy hắn vẫn đang nhắm mắt như cũ, giống như hắn đang ngủ, đối với cuộc trò chuyện của các nàng cũng không để ý gì, nhưng vẫn nói nhỏ giọng lại.
"Ta may vá không tốt, cái kim như trêu ghẹo ta vậy, ta cố gằng mãi nhưng nó vẫn không nghe lời ta.”
"Như vậy, muội cứ giao cho ta đi, hai ngày nữa ta bảo đảm sẽ hoàn thành thật tốt rồi đưa lại cho muội." An tẩu tử lắc đầu, trên mặt một mảnh dịu dàng, thật sự nàng đã coi Ngư Tiểu Nhàn là thân muội tử .
"Cám ơn tẩu tử!" Ánh mắt đen nhánh của Ngư Tiểu Nhàn sáng lên, ngay sau đó ôm lấy cánh tay của An tẩu tử.
An tẩu tử cười đến dịu dàng, vỗ vỗ tay nàng.
Ngư Tiểu Nhàn cười tít mắt buông nàng ra:"Sớm mai muội phải dậy sớm đi ra chợ, tẩu tử cũng về sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Nàng không thể chịu được nghèo khó, nàng rất rõ ràng đạo lý vô luận là ở đâu, ở thời đại nào, ở chỗ nào, tiền tài vật là thứ nhất định phải có, có tiền mới có thể sống tốt được.
Dĩ nhiên nàng cũng không cho là dựa vào đồ trang sức có từ tay Điền Thậ Tứ là có thể phát tài, nàng cũng không muốn làm theo cách đó.
"Dịp này đất trồng cũng không trồng được gì, ta cũng tranh thủ làm mấy cái hà bao, tính toán hôm nào đi chợ đổi lấy mấy đồng tiền, ngày mai ta sẽ đi cùng muội, tiện thể giúp đỡ muội một tay, để một nữ nhân như muội xuất đầu lộ diện làm ăn, ta không yên lòng." An tẩu tử thật tâm thật lòng coi Ngư Tiểu Nhàn là muội muội.
"Cứ quyết định như vậy đi!" Nàng mừng rỡ nói.
Sau khi An tẩu tử rời đi, nàng mang mấy quả trứng gà An tẩu tử cho vào phòng bếp, sau đó bận rộn tới hơn nửa đêm, cho đến tận trước khi ngủ Điền Thập Tứ cũng không biết rốt cuộc nàng đang bận làm gì.
Đêm nay, cả hai người đều có thể an giấc, khi trời mới tờ mờ sáng, Ngư Tiểu Nhàn dậy sớm, để lại cho Điền Thập Tứ chút điểm tâm, liền mang theo một bao lớn đựng thành quả mấy ngày nay của nàng ra khỏi nhà, sau đó cùng An tẩu tử từ thôn quả phụ bôn ba đến trấn Ô Đào.
Chợ vừa mới bắt đầu, từng nhà, từng nhà đã ra đường mua dầu, mua thức ăn, đay chính là thời điểm náo nhiệt trong ngày.
Trấn Ô Đào không chỉ lớn hơn thôn quả phụ bảy tám lần mà cơ hồ đã được coi là một trấn nhỏ hạng trung rồi, nên nó náo nhiệt phồn hoa hơn thôn quả phụ rất nhiều, vào một nhà trong trấn đặc biệt là mấy cửa hàng mặc dù là phòng gạch đất chiếm đa số, nhưng muốn mua gì đó trừ phi là đồ rất hiếm, nếu không cũng đều có thể mua được ở đây.
Ngư Tiểu Nhàn bày ra mấy món đồ mà thợ mộc bình thường tuyệt đối không có, nàng bán mấy đồ vật có chút khác biệt —— lược và trâm gỗ chạm khắc tỉ mỉ.
Rõ ràng là nàng muốn kiếm sinh ý từ nữ nhân.
Theo nàng nghĩ thì kiếm tiền từ nữ nhân là dễ nhất. Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, vô luận là đã thành thân hay là tiểu cô nương tư xuân, chuyện khiến cho mình thật xinh đẹp so với tất cả những chuyện khác đều trọng yếu hơn.
Nàng chọn trước cho mình một cây trâm khắc hoa mộc lan gắn lên tóc, sau đó lại đem năm sáu cây trâm cũng được khắc tỉ nỉ bày lên bàn, làm người ở bên cạnh bán khăn tay, hà bao - An tẩu tử trợn mắt há mồm.
Ý thức được ánh mắt kinh ngạc của An tẩu tử, Ngư Tiểu Nhàn ngoái đầu lại nhìn, cười một tiếng, "Cái này gọi là quảng cáo sống, bảng hiệu sống, so với bất cứ điều gì khác cũng hữu dụng hơn."
Quảng cáo sống, bảng hiệu sống? An tẩu tử chưa nghe qua những từ này, chỉ là ngay hôm đó nàng cũng được lĩnh hội cái gì gọi là chiêu bài sức quyến rũ sống rồi.
Không cần Ngư Tiểu Nhàn thét, mấy phụ nhân, nô tỳ thay chủ tử ra xuất môn, mấy bà ma ma được chủ tử phân phó ra ngoài chọn mua đồ, tiểu a hoàn hầu hạ phu nhân tiểu thư ra ngoài đi dạo phố. . . . . . Chỉ cần đi qua gian hàng của nàng đều đến xem một cái, trấn Ô Đào vẫn là nông thôn, mặc dù vẫn có quy củ một cô nương thì phải không ra cổng trước không bước cổng sau, nhưng tự do ra ngoài dạo phố thì vẫn phải có.
Ngư Tiểu Nhàn mới đến, người đến từ gian hàng của nàng thật đúng là không ít, gian hàng mới mở ít nhiều đều có lực hút, nhưng có người mua có mua hay không, còn phải xem vật được bày bán có đủ hấp dẫn hay không, có thu hút mọi người không.
"Các vị phu nhân, cô nương, tiểu thư, đến mua lược, trâm cài tóc đi, lược gỗ khắc hoa mai, lược khắc hoa hoàng dương, lược sừng trâu, còn có lược răng thưa, hôm nay nhân dịp mới mở hàng bán hàng đại phá giá, toàn bộ đều bán rất rẻ!"
Không có ai hiểu được nàng nói đại phá giá là cái gì, nhưng nói là bán rẻ, ngược lại mọi người nghĩ có thể hỏi xem giá bán là như thế nào.
Mỗi cây trâm, cái lược đều được nàng tạo hình một kiểu riêng, điêu khắc tinh xảo, xem rất vui tai vui mắt.
Có một đại cô nương tay mang theo một rổ dây mây đến xem hàng, nhìn Ngư Tiểu Nhàn một cái, lại nhìn xuống, chỉ một cái lược khắc hoa bách hợp hỏi: "Cái lược này giá bao nhiêu đồng?"
"22 văn tiền, hôm nay là ngày đầu khai trương của sạp hàng nhỏ, đại cô nương nếu như ưa thích, cái lược khắc hoa bách hợp ngụ ý bách niên hảo hợp này ta sẽ bán cho cô nương 20 văn tiền."
"22 văn, đắt như thế?" Tay nàng rụt trở về.
"Không đắt, không đắt, những hoa văn này đều do ta tự mình làm ra, tuyệt đối sẽ không đụng hàng với người khác, đây chính là cái độc nhất." Chỉ tính công chạm trổ coi như nàng bán 50 văn tiền cũng không tính là đắt.
"Vậy còn cây trâm này?"
Đó là một cây trâm khắc cây lựu, ở thời đại này lúc chọn hoa văn trang trí đồ thành hôn người ta sẽ chọn cây lựu, cây lựu ngụ ý nhiều con nhiều cháu, vì gia tộc mà khai chi tán diệp, dùng để trang trí khi thành hôn là thích hợp nhất.
Trâm này Ngư Tiểu Nhàn khắc quả lựu, hoa lựu, hoa lựu đang nở rộ, tư thái tiên nghiên ( xinh đẹp, đầy sức sống), vô cùng tinh xảo.
"Cô nương là khách nhân đầu tiên của ta, nên ta sẽ chỉ lấy tiền công, 30 văn tiền là được rồi."
"Đắt như vậy!" Nàng yêu thích không buông tay, đáng tiếc thường ngày mười mấy văn tiền đủ mua một tháng dầu muối rồi, nàng cũng không nỡ dùng nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ này.
Sau khi cô nương kia đi, cũng không phải là không ai đến xem xem hàng, chỉ là nhiều người đến xem nhưng người mua thì một người cũng không có.
Mọi người dần tản đi, gian hàng của Ngư Tiểu Nhàn dần vắng vẻ như chùa bà đanh.
Ra quân bất lợi, khuôn mặt tươi cười của Ngư Tiểu Nhàn vẫn không thay đổi, thấy không có khách tới nữa nên nàng mang điểm tâm ra ăn cho no bụng.
"Tẩu tử, trước khi ra khỏi cửa tẩu cũng chưa ăn gì đúng không, nếu không ngại thì tẩu ăn cùng ta đi."
"Muội tử, ngươi còn có tâm tình ăn cơm?" An tẩu tử lo lắng thay nàng, một mối làm ăn cũng không có, mặc dù nói chuyện này không gấp được, nhưng nếu không có thu nhập thì làm thế nào ....!
"Người là sắt, cơm là thép, ăn cơm no mới có hơi sức làm việc đúng không ?" Những lời này gần như sắp biến thành câu cửa miệng của nàng rồi, coi như buôn bán không tốt nàng cũng không thể để mình đói bụng.
" Nha đầu này, nhưng những thứ đồ này thật là tinh xảo, tẩu tử ta xem cũng thèm muốn." An tẩu tử thấy gian hàng của Ngư Tiểu Nhàn đều là các loại trâm gỗ, nàng rất thích cây trâm khắc hoa sen, lá sen và đài sen bao bọc một nụ hoa sen đang chớm nở, trên lá lại có một giọt sương như đang lay động, sao có thể làm được như vậy?
Lại có một cây trâm khắc quả bồ đào, quả bồ đào trông như có chút ủ rũ, nhưng xung quanh quả lại được chạm khắc thêm những dây tua nhỏ của cây, trông rất quấn quít, rất có ý cảnh, coi như nàng có nghĩ bể đầu chắc cũng không nghĩ ra cảnh vật như vậy.
Mặt khác cũng có những hình dáng mà các cô nương hay thích như cây phong, lá trúc, hoa tử đằng, tư thái thanh tao lịch sự của hoa lan, có một nhành hoa hồng siêu quần xuất chúng, có phong phạm của loài hoa nữ vương, chỉ được chạm khắc từ gỗ, kích cỡ chỉ bằng ngón cái của trẻ sơ sinh, nhưng những đóa hoa vẫn cực kỳ tinh xảo.
"Chỉ là, những đồ này tinh xảo như vậy, bán theo giá tiền này cũng hợp lý nhưng chúng ta đều là người ở nông thôn sợ rằng không có ai mua được, nếu không, muội hạ giá tiền xuống một chút xem thế nào?" Đồ xinh đẹp như vậy, nếu không bán được, không phải uổng phí một phen công phu và khổ tâm của muội tử sao?
An tẩu tử có chút cảm thán, đối với người không giúp được gì như mình, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết như thế nào cho phải.
Chỉ là nàng cũng thật sự đói bụng, nên nhận lấy bao lá sen Ngư Tiểu Nhàn đưa cho, cầm vào tay vẫn còn cảm thấy được độ ấm, nàng không lập tức mở ra ăn cho no bụng, mà vẫn tiếp tục tiếc hận nhìn các loại trâm, lược trên gian hàng, cơm cũng nuốt không trôi.
"Không vội, không vội, chúng ta vừa mới tới, đợi thêm một chút nữa thôi." Ngư Tiểu Nhàn ngược lại an ủiAn tẩu tử, đối với thủ nghệ của mình nàng rất có lòng tin, đối với lực lượng nữ nhân tiêu tiền vì làm đẹp nàng càng có lòng tin.
Có nữ nhân nào không thích chưng diện? Kiếp trước người đến các công ti bách hóa vung tiền như rác luôn là nữ nhân, cho nên nàng tin tưởng sức mua của nữ nhân, từ xưa đến nay, hay là từ hiện đại đến cổ đại, sẽ không thay đổi quá lớn.
"Lúc trứng còn nóng thì tẩu nên ăn đi, ăn đi, ăn đi, biện pháp là do người nghĩ ra, muốn có trí tuệ tốt, phải lấp đầy cái bụng đã." Ngư Tiểu Nhàn cầm phần của mình lên, mở lá sen ra, bên trong có mấy quả trứng bắc thảo.
"Đây là cái gì?" Sao trứng luộc lại đen như vậy, trứng này có thể ăn được không?
"Trứng bắc thảo, ăn vào rất cho sức khỏe, nhờ phúc của tẩu tử, bằng không ta lấy ở đâu nhiều trứng gà như vậy để làm trứng bắc thảo đây." Chỉ là nghe ý tứ trong lời nói của An tẩu tử, hình như tẩu ấy chưa từng thấy qua trứng bắc thảo?
Căn cứ vào cuốn sách “Tây Hồ du lãm chí” của Minh triều đã ghi lại, Tô Châu, Hàng Châu, Tích Châu và các nơi là nông thôn, mỗi khi đến ngày lập hạ, mỗi nhà sẽ lấy lá trà từ bảy hộ hàng xóm trong thôn, sau đó nấu thành "Thất Gia trà" cho trẻ nhỏ uống..., nói là có thể phòng tam phục thiên tật( phòng bệnh mùa nóng)
Sau bởi vì vào tháng tư là mùa có rất nhiều trứng gà, nên thôn dân liền đem trứng đem thả vào "Thất Gia trà" nấu chín để ăn, đây chính là khởi nguyên của trứng bắc thảo.
Khi còn bé nàng thích nhất là quấn lấy đầu bếp của gia gia làm trứng bắc thảo, tới cổ đại lâu như vậy nàng vẫn muốn ăn món đó, đêm qua thấy có một ít trứng gà như vậy, nàng nổi lòng tham ăn, liền bất chấp tất cả tự mình động thủ làm trứng bắc thảo.
An tẩu tử thấy Ngư Tiểu Nhàn ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được bóc một quả để thưởng thức, nhưng cũng chỉ ăn một phần nhỏ, phần còn lại lần nữa bọc kĩ lại , không đụng đến nữa.
Ngư Tiểu Nhàn đang suy nghĩ thật ra thì nếu có thể để trứng hai ngày sau mới ăn thì sẽ càng ngon miệng hơn, ăn càng ngon hơn: "Tẩu tử, không hợp khẩu vị của tẩu sao?"
"Không, ăn ngon cực kỳ. . . . . ."
"Tẩu ăn hết đi, trong nhà ta còn một chút, ta đã giữ phần cho Tuấn ca nhi và Tranh ca nhi rồi."
"Sao có thể như vậy, người một nhà chúng ta sao có thể để cho muội tử nuôi."
"Tẩu tử còn khách khí với ta những thứ này sao, trước không phải ta cũng phải nhờ tẩu mới có cái ăn sao, bằng không lấy đâu ta của hôm nay?"
"Ta đây không phải là thấy muội thuận mắt sao?" An tẩu tử không hề nữa khách khí nữa, đem mấy quả trứng bắc thảo ra ăn.
"Vị cô nương, quấy rầy. . . . . ." Đột nhiên có một thanh âm già nua nhưng mộc mạc vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người.
"Lão nhân gia." Ngư Tiểu Nhàn suýt bị nghẹn, nàng dùng sức nuốt miếng trứng xuống, vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Vị này lão nhân gia này ước chừng năm mươi tuổi, Ngư Tiểu Nhàn thật sự không quen gọi người tầm tuổi này như vậy nhưng người cổ đại thành hôn sớm, cũng sớm làm phụ mẫu, bởi vì dinh dưỡng không cân đối nên người có thể sống đến 70, 80 tuổi vô cùng ít, vì vậy ở hiện đại rất nhiều nam nhân từng tuổi này vẫn còn ra ngoài làm việc, còn ở chỗ này đều đã là lão nhân ở nhà ngậm kẹo đùa cháu rồi.
"Thật là mạo muội, lão bà tử nhà ta chưa từng thấy qua đồ ăn trên tay của cô nương, ngửi mùi rất thơm, nên nàng rất muốn ăn thử, nếu tiểu cô nương đồng ý, Lão phu sẽ mang cơm nắm trong nhà tới trao đổi cùng cô nương có được không?" Lão tiên sinh thái độ thành khẩn lại thản nhiên, không có chút mất tự nhiên, cộng thêm còn là một nam nhân ái thê, khiến cho người ta vô cùng hảo cảm.
Ngư Tiểu Nhàn nhìn về phía gian hàng sát vách đang để vài bó củi, trên ghế nhỏ có một người mặc hơi cũ xiêm áo đang ngồi, là một lão thái thái, tóc nàng được vấn rất tỉ mỉ tuyệt không qua loa. Trên mặt nàng cũng không có nửa phần không được tự nhiên, còn hướng về phía Ngư Tiểu Nhàn cười cười.
Thì ra là lão tiên sinh là người bán củi đốt.
Nhân lúc Ngư Tiểu Nhàn đang quan sát mình lão thái bà thì lão tiên sinh là quan sát gian hàng với lược và trâm cài tóc của nàng, mắt lão híp lại nhưng không để lại một mảnh dấu vết.
" Nếu lão thái thái không
/11
|