Cạch.
Tiếng dộng vào cửa ngoài làm Kim bật người ngồi dậy. Cô cảm thấy một cách rõ rệt các luồng máu chảy rần rật trong người. Sự hoảng sợ khiến các thớ cơ trên cơ thể bắt đầu biến đổi ngoài kiểm soát. Không dám bật điện, Kim lần tay tìm khúc côn sắt ở đầu giường, thò chân bước khỏi giường, trống ngực đập thình thịch.
Từ ngoài cửa có tiếng gọi khe khẽ.
- Kim ơi. Lý đây. Cho tớ vào với.
Ngay lập tức, Kim thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vàng lần tay đến công tắc bật điện và đi ra mở cửa.
Cửa vừa hé mở, lập tức người bên ngoài phi thẳng vào trong, tí nữa đẩy Kim ngã dụi vào tường. Lấy lại thăng bằng, Kim đóng cửa vào rồi quay lại nhìn bạn. Một tiếng kêu bật ra khỏi cổ họng Kim, bị chặn lại bởi bàn tay vừa kịp đưa lên bịt miệng.
- Có… có… chuyện gì thế? – Kim lắp bắp.
Dưới ánh đèn tuyp trắng xanh, Lý đứng giữa nhà Kim với bộ dạng không khác mấy so với dàn diễn viên phụ đông đảo của loạt phim Xác sống (The walking dead) của Mỹ mà cô vừa xem hồi tối. Mặt nó tái mét, đôi mắt thất thần. Túm tóc buộc cao phía sau sắp tuột ra, làm cái đầu trông giống cái ổ gà hơn là mái tóc. Nhưng điều tệ nhất còn nằm ở phía dưới. Chiếc áo phông thụng trắng tinh có in một hình vẽ Kurt Cobain theo phong cách Che Guevara mà Lý vốn rất tự hào giờ loang lổ máu. Thậm chí máu còn bắn cả lên cổ và cằm nó.
Trước vẻ hoảng hốt của Kim, Lý lột chiếc áo phông ra, vo lại thành mớ giẻ lau phần ngực và bụng mình.
- Tớ… không sao. – Giọng nó ngắt quãng.
Kim vẫn đứng đó, há hốc miệng và trố mắt nhìn bạn mình đi thẳng vào trong nhà tắm.
***
Khi Lý bước ra ngoài, cô tin chắc mình không còn dấu hiệu gì của cái “xác sống” khi nãy nữa. Cô đã tắm gội, mùi dầu gội và sữa tắm thơm tho sực nức. Cô mặc chiếc áo sơ mi thô thụng và chiếc quần ngố giải rút của Kim. Chúng là một tổ hợp phá hoại mọi thành tựu của ngành thời trang, nhưng đó là thứ duy nhất trong đống quần áo của Kim mà Lý có thể mặc vừa.
Dù vẻ ngoài trông đã sạch sẽ và khá khẩm hơn khối, nhưng nét mặt Lý thì cũng chưa cải thiện được là mấy. Một sự hoang mang gì đó vẫn chiếm lĩnh trên gương mặt tương đối sáng sủa và ưa nhìn của cô. Kim, trái lại, bộ dạng thì vẫn không khác gì lúc ra mở cửa cho Lý: đầu tóc bù rù, quần áo xộc xệch. Nó ngồi khoanh chân trên giường, tựa lưng vào tường, một khuỷu tay chống vào chiếc bàn con, cằm tựa lên bàn tay đó. Đôi mắt một mí nhỏ và sáng là thứ duy nhất sống động trên cơ thể nó lúc này.
- Sao? – Kim hỏi khi Lý vừa đặt mông xuống giường.
Câu hỏi của Kim đơn giản, Lý cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Kim sẽ hỏi khi cô bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng cô vẫn cảm thấy như muốn giật thột. Một cảm giác tê tê, run run quét qua người, làm tay chân cô chợt thấy rã rời. Lý nhắm mắt lại, thả người nằm phịch ra giường, mái tóc ướt dụi vào tấm vỏ chăn ngai ngái của Kim.
- Người cậu rõ ràng còn lành lặn, không sứt mẻ gì. Vậy thì điều cần hỏi là: máu trên áo cậu là máu của ai? – Kim nói tiếp. Cái cách nó nói giống như trong một vài cuốn truyện trinh thám mà Lý từng đọc.
- Một con rắn. – Mất một hồi lâu, Lý mới trả lời câu hỏi đó. Cô vén tay áo bên trái lên để lộ ra trên cánh tay mấy vết răng lớn. – Hắn cắn tớ. Nhưng không có độc, tớ đoán vậy. Nếu không thì tớ đã chẳng còn sống mà mò được đến đây.
Kim chồm người về trước, chộp lấy cánh tay Lý. Đôi lông mày của nó khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra ngay.
- Ừ. Không có độc. Vết răng này gồm nhiều vết răng nhỏ đều nhau xếp thành hình vòng cung. Nếu rắn độc, cậu sẽ chỉ nhìn thấy một hoặc hai vết răng lớn, là răng nanh chứa độc.
Lý đưa tay xoa xoa vết cắn, giờ đây ngưa ngứa, nhìn Kim chỉnh lại gọng kính. Kim có một cơ thể lẻo khẻo nhưng lại có một bộ nhớ vĩ đại, khi mà nó có thể nhớ được tất cả những thứ nó đọc, miễn là nó cho rằng chúng đáng nhớ.
- Nó đã làm gì cậu và cậu đã làm gì nó?
Câu hỏi của Kim lại đưa căn nhà chìm vào im lặng. Những tiếng “tích tích” của chiếc đồng hồ hình con cú trên bàn nghe rõ mồn một. Lý lại nhắm mắt, rùng mình tua lại những gì vừa xảy ra với mình. Trên cầu Sầm – cây cầu nhỏ và cũ kĩ, giờ chủ yếu là người đi bộ với xe đạp đi qua, Lý đã bị một gã đàn ông chặn xe lại. Định hiếp cô, như một thằng lưu manh điển hình làm với một cô gái ở một nơi vắng vẻ vào ban đêm. Lý đánh lại. Chẳng có lí gì không đánh lại khi có một cơ thể khỏe mạnh cao ngót mét bảy và hơn hai năm học Karatedo. Lúc đó, cô nhìn thấy hắn biến hình. Một cái mặt rắn. Nhân Thú lộ hình khi mất kiểm soát: lúc họ sợ, giật mình, xúc động hay tức giận… Người thường thì không, nhưng những người như Lý hay Kim thì nhìn thấy chân tướng của họ. Nhưng khi Lý nhìn ra chân tướng của Nhân Thú, thì cũng là lúc kẻ đó nhìn ra chân tướng của cô.
Gã Nhân Thú nọ vội buông Lý ra, lùi lại, với một vẻ sợ hãi thoáng qua trên gương mặt trâng tráo. Nhưng vẻ sợ hãi ấy nhanh chóng bị lấn át bởi một sự căm ghét. Hắn nhe những chiếc răng nhọn hoắt trong cái miệng rắn, rút trong cái túi da lớn đeo bên hông ra một con dao sắc lẻm. Xem ra hắn đã đổi ý định, từ hiếp chuyển sang giết đối thủ. Ồ, quả là một sự thay đổi dễ chịu!
Cuộc giằng co sau đó diễn ra theo những tình tiết đại loại là: Lý đá văng con dao xuống sàn cầu, gã rắn cắn vào tay Lý để lấy lại ưu thế. Và khi cả hai đang vật lộn tiếp với gã rắn đang chiếm thế thượng phong, ngồi trên người Lý và cố gắng cắn vào cổ họng cô thì Lý đã quơ được con dao khi nãy và đâm vào lưng hắn. Máu chảy xuống ngực và bụng Lý, thấm đỏ chiếc áo phông trắng cô đang mặc.
- Cậu… cậu… Hắn… hắn đã… chết thật hả? – Nghe xong chuyện, Kim tái mét mặt, miệng lắp ba lắp bắp.
- Tớ không biết. Tớ… - Lý trả lời. – Tớ phóng thẳng đến nhà cậu ngay sau đó.
- Lần này cậu nhìn thấy hắn rõ chứ?
- Rõ hơn lần trước một chút. – Lý gật đầu. – Tớ nghĩ tớ cũng khỏe hơn.
Cô ngồi dậy, thu chân lại trước ngực mình, tựa người vào bức tường bên hông giường, giọng nói vẫn còn run run.
- Tớ không hề có ý định giết hắn. Chỉ là… Lúc đó, hắn thực sự muốn giết tớ. Và hắn rất khỏe. Tớ không nghĩ gì khác ngoài việc phải thoát khỏi hắn. Vớ được đá thì tớ sẽ đập vào đầu. Vớ được dao thì sẽ đâm… Tớ không biết làm gì khác. – Cô vớ lấy một góc chăn, hai bàn tay vần vò như muốn xé nát nó ra. – Giờ tớ không biết làm thế nào cả. Ngày mai người ta sẽ phát hiện ra cái xác, rồi sẽ tống tớ vào tù.
- Không. Cậu sẽ không vào tù. – Kim kêu lên. – Đó là tự vệ mà, đúng không? Luật nước mình có xử người giết người để tự vệ không? Chắc là không, tớ nghĩ thế. Phải như vậy thì mới hợp lí chứ nhỉ. Tại sao tớ lại không đọc một quyển luật hình sự bao giờ cơ chứ? Tớ luôn luôn không thích đọc sách luật và sách kinh tế cho lắm. Nhưng cũng có thể là cảnh sát sẽ chẳng bao giờ tìm ra được cậu. Cậu có để vết máu dẫn về nhà tớ không đấy? Bởi vì nếu vết máu dẫn về đây thì có thể tớ cũng…
- Không, máu không nhiều đến mức nhỏ tong tong khắp đường vậy đâu.
Lý cắt ngang lời Kim. Khi Kim bắt đầu nói tràng giang đại hải có nghĩa là nó mất bình tĩnh. Kim có vẻ phần nào nhẹ nhõm khi Lý nói câu đó, nhưng nó lại lập tức chìm vào một tràng liên thanh tiếp theo.
- Thế thì tốt. Nhưng vẫn có khối cách để truy tìm ra thủ phạm giết người. Tớ đã đọc nhiều truyện trinh thám và xem nhiều phim phá án. Nhỡ có ai đó có mặt ở hiện trường và nhìn thấy cậu. Nếu họ nhận ra cậu, hoặc thậm chí nhận ra cái xe đạp của cậu thôi là cậu cũng sẽ bị tóm. Hoặc nếu không thì có thể điều tra theo dấu vân tay…
- Không có ai ở đấy cả. Mấy ai đi qua đó vào buổi tối cơ chứ.
Quả thực, từ khi có cầu mới, cầu Sầm gần như bị bỏ hoang. Những ngọn đèn trên cầu hỏng chẳng có ai thay nữa. Thế nên buổi tối ở đó tối om, ban ngày có có người qua lại, chứ đêm đến vắng hoe. Sở dĩ Lý dám đi qua là vì lười đi vòng sang cầu bên kia, lại tự tin vào bản thân cộng với máu liều lĩnh cố hữu nữa.
- Nhưng dấu vân tay thì… - Đến đây Lý ngừng lời, sự lo lắng làm dạ dày cô quặn lại.
Kim cũng im lặng, trầm ngâm suy nghĩ. Một hồi lâu, nó ngẩng đầu lên nhìn Lý.
- Nếu cảnh sát có lấy được dấu vân tay thật, thì cũng chẳng có cơ sở gì để tìm ra cậu. Cậu đâu có tiền án tiền sự gì đâu mà ở trong hồ sơ của cảnh sát. Mà nói thật, tớ cũng không chắc công an ở đây có đủ khả năng kiểm tra vân tay không nữa. – Ngập ngừng một hồi, Kim nắm lấy cánh tay Lý. – Tớ cũng không biết phải làm sao. Thôi thì đến đâu mình sẽ tính đến đó. Nếu mọi sự căng quá, liệu không biết anh Chiến bạn cậu có giúp được gì không?
-Tớ không biết. Tớ không muốn làm phiền anh ấy quá.
Sau một hồi, Lý thở dài, giọng nói thoát ra nhỏ rí. Một lúc sau, Kim tắt điện và đi ngủ. Nhưng nỗi hoang mang, sự lo lắng và sợ hãi làm Lý thức trắng đêm.
Tiếng dộng vào cửa ngoài làm Kim bật người ngồi dậy. Cô cảm thấy một cách rõ rệt các luồng máu chảy rần rật trong người. Sự hoảng sợ khiến các thớ cơ trên cơ thể bắt đầu biến đổi ngoài kiểm soát. Không dám bật điện, Kim lần tay tìm khúc côn sắt ở đầu giường, thò chân bước khỏi giường, trống ngực đập thình thịch.
Từ ngoài cửa có tiếng gọi khe khẽ.
- Kim ơi. Lý đây. Cho tớ vào với.
Ngay lập tức, Kim thở phào nhẹ nhõm. Cô vội vàng lần tay đến công tắc bật điện và đi ra mở cửa.
Cửa vừa hé mở, lập tức người bên ngoài phi thẳng vào trong, tí nữa đẩy Kim ngã dụi vào tường. Lấy lại thăng bằng, Kim đóng cửa vào rồi quay lại nhìn bạn. Một tiếng kêu bật ra khỏi cổ họng Kim, bị chặn lại bởi bàn tay vừa kịp đưa lên bịt miệng.
- Có… có… chuyện gì thế? – Kim lắp bắp.
Dưới ánh đèn tuyp trắng xanh, Lý đứng giữa nhà Kim với bộ dạng không khác mấy so với dàn diễn viên phụ đông đảo của loạt phim Xác sống (The walking dead) của Mỹ mà cô vừa xem hồi tối. Mặt nó tái mét, đôi mắt thất thần. Túm tóc buộc cao phía sau sắp tuột ra, làm cái đầu trông giống cái ổ gà hơn là mái tóc. Nhưng điều tệ nhất còn nằm ở phía dưới. Chiếc áo phông thụng trắng tinh có in một hình vẽ Kurt Cobain theo phong cách Che Guevara mà Lý vốn rất tự hào giờ loang lổ máu. Thậm chí máu còn bắn cả lên cổ và cằm nó.
Trước vẻ hoảng hốt của Kim, Lý lột chiếc áo phông ra, vo lại thành mớ giẻ lau phần ngực và bụng mình.
- Tớ… không sao. – Giọng nó ngắt quãng.
Kim vẫn đứng đó, há hốc miệng và trố mắt nhìn bạn mình đi thẳng vào trong nhà tắm.
***
Khi Lý bước ra ngoài, cô tin chắc mình không còn dấu hiệu gì của cái “xác sống” khi nãy nữa. Cô đã tắm gội, mùi dầu gội và sữa tắm thơm tho sực nức. Cô mặc chiếc áo sơ mi thô thụng và chiếc quần ngố giải rút của Kim. Chúng là một tổ hợp phá hoại mọi thành tựu của ngành thời trang, nhưng đó là thứ duy nhất trong đống quần áo của Kim mà Lý có thể mặc vừa.
Dù vẻ ngoài trông đã sạch sẽ và khá khẩm hơn khối, nhưng nét mặt Lý thì cũng chưa cải thiện được là mấy. Một sự hoang mang gì đó vẫn chiếm lĩnh trên gương mặt tương đối sáng sủa và ưa nhìn của cô. Kim, trái lại, bộ dạng thì vẫn không khác gì lúc ra mở cửa cho Lý: đầu tóc bù rù, quần áo xộc xệch. Nó ngồi khoanh chân trên giường, tựa lưng vào tường, một khuỷu tay chống vào chiếc bàn con, cằm tựa lên bàn tay đó. Đôi mắt một mí nhỏ và sáng là thứ duy nhất sống động trên cơ thể nó lúc này.
- Sao? – Kim hỏi khi Lý vừa đặt mông xuống giường.
Câu hỏi của Kim đơn giản, Lý cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Kim sẽ hỏi khi cô bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng cô vẫn cảm thấy như muốn giật thột. Một cảm giác tê tê, run run quét qua người, làm tay chân cô chợt thấy rã rời. Lý nhắm mắt lại, thả người nằm phịch ra giường, mái tóc ướt dụi vào tấm vỏ chăn ngai ngái của Kim.
- Người cậu rõ ràng còn lành lặn, không sứt mẻ gì. Vậy thì điều cần hỏi là: máu trên áo cậu là máu của ai? – Kim nói tiếp. Cái cách nó nói giống như trong một vài cuốn truyện trinh thám mà Lý từng đọc.
- Một con rắn. – Mất một hồi lâu, Lý mới trả lời câu hỏi đó. Cô vén tay áo bên trái lên để lộ ra trên cánh tay mấy vết răng lớn. – Hắn cắn tớ. Nhưng không có độc, tớ đoán vậy. Nếu không thì tớ đã chẳng còn sống mà mò được đến đây.
Kim chồm người về trước, chộp lấy cánh tay Lý. Đôi lông mày của nó khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra ngay.
- Ừ. Không có độc. Vết răng này gồm nhiều vết răng nhỏ đều nhau xếp thành hình vòng cung. Nếu rắn độc, cậu sẽ chỉ nhìn thấy một hoặc hai vết răng lớn, là răng nanh chứa độc.
Lý đưa tay xoa xoa vết cắn, giờ đây ngưa ngứa, nhìn Kim chỉnh lại gọng kính. Kim có một cơ thể lẻo khẻo nhưng lại có một bộ nhớ vĩ đại, khi mà nó có thể nhớ được tất cả những thứ nó đọc, miễn là nó cho rằng chúng đáng nhớ.
- Nó đã làm gì cậu và cậu đã làm gì nó?
Câu hỏi của Kim lại đưa căn nhà chìm vào im lặng. Những tiếng “tích tích” của chiếc đồng hồ hình con cú trên bàn nghe rõ mồn một. Lý lại nhắm mắt, rùng mình tua lại những gì vừa xảy ra với mình. Trên cầu Sầm – cây cầu nhỏ và cũ kĩ, giờ chủ yếu là người đi bộ với xe đạp đi qua, Lý đã bị một gã đàn ông chặn xe lại. Định hiếp cô, như một thằng lưu manh điển hình làm với một cô gái ở một nơi vắng vẻ vào ban đêm. Lý đánh lại. Chẳng có lí gì không đánh lại khi có một cơ thể khỏe mạnh cao ngót mét bảy và hơn hai năm học Karatedo. Lúc đó, cô nhìn thấy hắn biến hình. Một cái mặt rắn. Nhân Thú lộ hình khi mất kiểm soát: lúc họ sợ, giật mình, xúc động hay tức giận… Người thường thì không, nhưng những người như Lý hay Kim thì nhìn thấy chân tướng của họ. Nhưng khi Lý nhìn ra chân tướng của Nhân Thú, thì cũng là lúc kẻ đó nhìn ra chân tướng của cô.
Gã Nhân Thú nọ vội buông Lý ra, lùi lại, với một vẻ sợ hãi thoáng qua trên gương mặt trâng tráo. Nhưng vẻ sợ hãi ấy nhanh chóng bị lấn át bởi một sự căm ghét. Hắn nhe những chiếc răng nhọn hoắt trong cái miệng rắn, rút trong cái túi da lớn đeo bên hông ra một con dao sắc lẻm. Xem ra hắn đã đổi ý định, từ hiếp chuyển sang giết đối thủ. Ồ, quả là một sự thay đổi dễ chịu!
Cuộc giằng co sau đó diễn ra theo những tình tiết đại loại là: Lý đá văng con dao xuống sàn cầu, gã rắn cắn vào tay Lý để lấy lại ưu thế. Và khi cả hai đang vật lộn tiếp với gã rắn đang chiếm thế thượng phong, ngồi trên người Lý và cố gắng cắn vào cổ họng cô thì Lý đã quơ được con dao khi nãy và đâm vào lưng hắn. Máu chảy xuống ngực và bụng Lý, thấm đỏ chiếc áo phông trắng cô đang mặc.
- Cậu… cậu… Hắn… hắn đã… chết thật hả? – Nghe xong chuyện, Kim tái mét mặt, miệng lắp ba lắp bắp.
- Tớ không biết. Tớ… - Lý trả lời. – Tớ phóng thẳng đến nhà cậu ngay sau đó.
- Lần này cậu nhìn thấy hắn rõ chứ?
- Rõ hơn lần trước một chút. – Lý gật đầu. – Tớ nghĩ tớ cũng khỏe hơn.
Cô ngồi dậy, thu chân lại trước ngực mình, tựa người vào bức tường bên hông giường, giọng nói vẫn còn run run.
- Tớ không hề có ý định giết hắn. Chỉ là… Lúc đó, hắn thực sự muốn giết tớ. Và hắn rất khỏe. Tớ không nghĩ gì khác ngoài việc phải thoát khỏi hắn. Vớ được đá thì tớ sẽ đập vào đầu. Vớ được dao thì sẽ đâm… Tớ không biết làm gì khác. – Cô vớ lấy một góc chăn, hai bàn tay vần vò như muốn xé nát nó ra. – Giờ tớ không biết làm thế nào cả. Ngày mai người ta sẽ phát hiện ra cái xác, rồi sẽ tống tớ vào tù.
- Không. Cậu sẽ không vào tù. – Kim kêu lên. – Đó là tự vệ mà, đúng không? Luật nước mình có xử người giết người để tự vệ không? Chắc là không, tớ nghĩ thế. Phải như vậy thì mới hợp lí chứ nhỉ. Tại sao tớ lại không đọc một quyển luật hình sự bao giờ cơ chứ? Tớ luôn luôn không thích đọc sách luật và sách kinh tế cho lắm. Nhưng cũng có thể là cảnh sát sẽ chẳng bao giờ tìm ra được cậu. Cậu có để vết máu dẫn về nhà tớ không đấy? Bởi vì nếu vết máu dẫn về đây thì có thể tớ cũng…
- Không, máu không nhiều đến mức nhỏ tong tong khắp đường vậy đâu.
Lý cắt ngang lời Kim. Khi Kim bắt đầu nói tràng giang đại hải có nghĩa là nó mất bình tĩnh. Kim có vẻ phần nào nhẹ nhõm khi Lý nói câu đó, nhưng nó lại lập tức chìm vào một tràng liên thanh tiếp theo.
- Thế thì tốt. Nhưng vẫn có khối cách để truy tìm ra thủ phạm giết người. Tớ đã đọc nhiều truyện trinh thám và xem nhiều phim phá án. Nhỡ có ai đó có mặt ở hiện trường và nhìn thấy cậu. Nếu họ nhận ra cậu, hoặc thậm chí nhận ra cái xe đạp của cậu thôi là cậu cũng sẽ bị tóm. Hoặc nếu không thì có thể điều tra theo dấu vân tay…
- Không có ai ở đấy cả. Mấy ai đi qua đó vào buổi tối cơ chứ.
Quả thực, từ khi có cầu mới, cầu Sầm gần như bị bỏ hoang. Những ngọn đèn trên cầu hỏng chẳng có ai thay nữa. Thế nên buổi tối ở đó tối om, ban ngày có có người qua lại, chứ đêm đến vắng hoe. Sở dĩ Lý dám đi qua là vì lười đi vòng sang cầu bên kia, lại tự tin vào bản thân cộng với máu liều lĩnh cố hữu nữa.
- Nhưng dấu vân tay thì… - Đến đây Lý ngừng lời, sự lo lắng làm dạ dày cô quặn lại.
Kim cũng im lặng, trầm ngâm suy nghĩ. Một hồi lâu, nó ngẩng đầu lên nhìn Lý.
- Nếu cảnh sát có lấy được dấu vân tay thật, thì cũng chẳng có cơ sở gì để tìm ra cậu. Cậu đâu có tiền án tiền sự gì đâu mà ở trong hồ sơ của cảnh sát. Mà nói thật, tớ cũng không chắc công an ở đây có đủ khả năng kiểm tra vân tay không nữa. – Ngập ngừng một hồi, Kim nắm lấy cánh tay Lý. – Tớ cũng không biết phải làm sao. Thôi thì đến đâu mình sẽ tính đến đó. Nếu mọi sự căng quá, liệu không biết anh Chiến bạn cậu có giúp được gì không?
-Tớ không biết. Tớ không muốn làm phiền anh ấy quá.
Sau một hồi, Lý thở dài, giọng nói thoát ra nhỏ rí. Một lúc sau, Kim tắt điện và đi ngủ. Nhưng nỗi hoang mang, sự lo lắng và sợ hãi làm Lý thức trắng đêm.
/17
|