Lý không suy nghĩ gì nhiều. Sự hoảng sợ chỉ khiến cô dẹp hết mọi hành động râu ria mà chỉ tập trung vào một hành động duy nhất và hữu ích nhất: lao đến đẩy con Miêu Tinh ra khỏi người Chiến.
Cô thở phào khi thấy Chiến chưa có vẻ gì bị thương nghiêm trọng, ngoại trừ mấy vết cào ở tay và sự hoảng sợ đang chiếm lĩnh khuôn mặt mà cô nghĩ rằng chắc chẳng bao giờ tái nổi nhờ nước da bánh mật của anh. Con Miêu Tinh nhanh chóng bật dậy sau cú ngã, nhưng khi nhìn thấy mặt Lý, gã lập tức bật ra một tiếng kêu nghe như là một tổ hợp lộn xộn giữa “ối” và “mẹ kiếp”.
Thay vì nhào tới tấn công Lý và dẫn đến một cuộc chiến cam go (chí ít như cuộc chiến trên cầu Sầm) như Lý đã tưởng tượng trên đường tới đây, thì gã quay ra leo lên bức tường cuối hẻm, hòng chạy trốn. Nhưng Lý nào phải tay mơ. Vừa nhìn ra ý định của tên tội phạm, cô nhào đến túm lấy chân gã giật xuống, làm gã ngã quay đơ ra đường. Sau đó tiến đến bẻ quặt tay gã lại.
***
Chiến thoát chết trong gang tấc. Như một cơn mơ. Khi hồi tỉnh lại sau cơn choáng váng, anh nhận ra bóng người vừa nhào đến cứu mạng mình chính là Lý. Anh nhìn con quái vật kêu lên hoảng sợ và chạy trốn, rồi Lý tóm nó lại và khống chế nó. Giờ cô và nó đang đứng trước mặt anh. Ánh nắng rực rỡ làm sáng thêm gương mặt ửng hồng của cô, những sợi tóc xổ ra, lơ thơ trên cái trán lấm tấm mồ hôi.
Một lần nữa, trước sự ngạc nhiên của Chiến, con quái vật lại rùng mình một cái nữa, rồi nhanh chóng biến đổi về hình dạng gã thanh niên gầy guộc khi nãy.
Đứng thẳng dậy, giờ Chiến mới nhận ra cô bé Kim - “đồng sự” của Lý cũng có mặt ở đó. Cô gái đứng cách chỗ đánh đấm một chút, một vai dựa vào tường, hai tay đút túi quần, nét mặt thản nhiên như thể đang xem một cảnh trong phim hành động trên ti vi. Một ý nghĩ nảy ra trong cái đầu vẫn chưa dứt hoang mang của Chiến là trong ba người, dường như chỉ có một mình anh là có “phản ứng hợp lí” với sự thay đổi lạ thường người - quái vật, quái vật - người của cái gã Hoàng Văn Kiệt kia.
Tuy vậy, dù có bàng hoàng, hoang mang, choáng váng hay bất kì cảm xúc mạnh mẽ nào khác, Chiến vẫn cần dẹp nó đi để thực hiện nghĩa vụ cảnh sát của mình. Anh còng tay gã Kiệt lại.
- Em có nhìn thấy không? Nó biến thành một con yêu quái, rồi sau đó lại biến trở lại thành người!
Chiến kêu lên ngay sau khi chiếc còng bập xuống. Cả Lý và Kim đưa mắt nhìn anh với cái nhìn là lạ mà anh không luận được chính xác nghĩa là gì. Trong khi gã Kiệt chỉ im lặng, cúi đầu vẻ cam chịu.
- Anh Chiến… - Lý ngập ngừng nói.
Sự ngập ngừng và ánh mắt là lạ của cô làm Chiến hoang mang. Lẽ nào các cô gái không hề nhìn thấy điều mà anh đã thấy? Điều đó giải thích cho thái độ thản nhiên của họ trước sự biến hình của gã kia. Nhưng nếu chỉ có anh nhìn thấy điều đó thì có nghĩa gì? Lẽ nào anh bị hoang tưởng, nhìn thấy thứ mà mọi người không thấy?
Anh nhìn lại gương mặt đen nhẻm và vóc dáng hết sức bình thường của gã Kiệt. Một sự hoảng sợ bất chợt xẹt qua người anh, như một luồng điện, làm cho anh sém giật thót. Nhưng khi nhìn xuống cánh tay phải, nơi chiếc tay áo rách te tua và mấy vết cào sâu trên da vẫn còn nguyên, máu vẫn ứa ra chưa ngừng chảy, thì anh lại cảm thấy an tâm trở lại. Anh không điên. Anh không tưởng tượng ra con quái vật. Vết móng vuốt của nó vẫn còn đây, trên da thịt anh.
Nhưng ngay lúc đó, một nỗi sợ khác lại ùa đến trong lòng. Nếu những gì anh nhìn thấy là thật, thì... Kẻ vừa mới bị anh còng tay đây là cái thứ gì? Lẽ nào những chuyện hoang đường nhảm nhí về lũ yêu quái hóa ra lại chẳng hề nhảm nhí như anh tưởng?
Anh nhìn lại Lý và Kim. Không biết có phải do anh đang rối trí quá hay không mà anh không thể đoán được hai cô đang nghĩ gì, chỉ biết thái độ của hai cô đang rất lạ.
- Em không nhìn thấy sao? Kim, em cũng không thấy sao? - Chiến kêu lên. - Anh đã nhìn thấy nó. Nó leo lên tường như một con mèo. Rồi nó hóa thành con yêu quái đó, hất văng khẩu súng của anh. Đây này, các em nhìn đây này. Vẫn còn vết móng vuốt của nó đây này.
Anh chẳng thèm bận tâm đến việc mấy vết cào đó vẫn đang chảy máu, chảy xuống bàn tay anh và rỏ xuống đường. Nhưng Lý thì dường như lại bận tâm đến mấy vết cào đó hơn là tâm trạng bất ổn của anh hiện tại. Cô lục trong chiếc túi đeo chéo bên hông ra một chiếc khăn mùi soa, buộc lại vết thương trên tay anh.
- Anh thề là anh có nhìn...
- Anh Chiến. Em có nhìn thấy. Kim cũng nhìn thấy. - Lý siết nút buộc, ngẩng đầu lên nhìn anh. Giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng và dứt khoát. - Nhưng anh cần bình tĩnh lại. Anh cần đưa gã này về đồn cảnh sát trước đã.
- Làm sao anh có thể bình tĩnh được?
Chiến kêu lên. Câu nói của Lý làm Chiến thêm choáng váng. Các cô gái cũng nhìn thấy như vậy? Vậy là...
- Hắn là một thằng yêu quái, đúng không? - Anh lại kêu lên. - Nếu em cũng nhìn thấy như thế. Làm sao có thể bình...
- Anh bình tĩnh lại đi. - Lý nắm chặt cánh tay anh, nhân tiện đá vào cẳng chân gã Kiệt một cú đau điếng khi gã định thừa cơ chuồn đi, làm gã ngã khuỵu gối xuống.
Họ đã bắt đầu đi xuyên qua cửa hiệu Hoàng Chín, nơi những người thợ sửa xe dường như đã dừng tay hết cả, nhìn họ với con mắt tò mò. Đi qua cửa, Lý ghé sát vào mặt Chiến, giọng thì thầm.
- Bọn em sẽ giải thích cho anh sau. Anh cứ đưa tên này về đồn đi, và đừng nói cho ai chuyện vừa rồi. Hãy tin em đi, việc này rất quan trọng.
Đôi mắt họ giao nhau trong giây lát. Mẹ kiếp. Thái độ của cô rất là nghiêm túc. Và cả Kim. Chả rõ cô ta có nghe thấy những gì Lý nói với Chiến không, nhưng cũng tỏ rõ một thái độ đồng tình. Cũng rất nghiêm túc. Chiếc lắc lắc đầu. Mọi thứ đúng là một mớ hỗn độn. Chẳng còn cái gì có lí nữa cả. Rốt cục, mình phải làm sao? Có lẽ cũng chẳng có hại gì khi tạm thời tin hai cô gái.
***
Khi bóng Chiến và gã Miêu Tinh khuất sau khúc quanh, Lý quay lại nhìn Kim.
- Chúng mình phải nói cho anh ấy biết thôi.
- Cũng chẳng có cách nào khác. – Kim gật đầu, bình thản. – Công việc của anh ấy biết tốt hơn là không. Hôm nay anh ấy đã suýt bị giết chết.
Lý rùng mình khi nghĩ đến điều xảy ra nếu cô chỉ đến chậm một giây. Nhưng ngay sau đó, sự vui vẻ lại trở lại với cô khi nghĩ đến thành quả mình vừa đạt được.
- Vậy là vụ án của chúng mình đã thành công rực rỡ. Chúng mình cần ăn mừng mới được. Nem chua rán nhé. Hay mình bắt lão Chiến khao nhỉ? Này, sao thế, vui lên chứ?
Lý đập vào vai Kim khi thấy bạn mình mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng có vẻ gì là phấn khởi như cô mong đợi. Thái độ của Kim rất lạ. Dường như có điều gì đó muốn nói. Lý chợt nhớ đến lúc gặp Kim ở vòng xuyến. Lúc đó vì quá nóng ruột đuổi theo Chiến để tới nhà con Miêu Tinh Thu, nên Lý đã không để ý lắm. Nhưng giờ nhớ lại, hình như lúc đó trông Kim cũng rất lạ, gương mặt tái xanh, dường như đang lo lắng về điều gì đó.
- Có chuyện gì thế? – Lý nhíu mày.
Kim đưa tay vò mũi. Rồi lại gãi đầu. Rồi lại vò mũi. Cuối cùng nó vò hai tay vào nhau, và lúng búng nói.
- Tớ định nói cho cậu từ nãy nhưng bị cuốn vào chuyện này nên chưa nói được. Lúc cậu gặp tớ giữa đường ấy, là tớ vừa đi từ kè sông về. Người ta vừa vớt được một xác người dưới đó. Có một vết đâm ở lưng người ấy. Tớ… tớ không chắc cậu có nhận dạng được không, vì xác người biến đổi nhiều rồi, nhưng tớ vẫn chụp lại. Cậu… cậu thử ngó qua xem…
Kim bật lên tấm hình nó chụp trong điện thoại, đưa cho Lý. Thông thường, trước một tấm hình chụp một xác chết đã trương phềnh lên thế này, người ta chỉ muốn quay mặt đi mà nôn mửa. Nhưng Lý không còn lòng dạ nào cho những cảm giác như thế nữa. Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình trước mặt. Hôm đó trên cầu Sầm khá tối. Thứ ánh sáng duy nhất ở đó là ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn trên xe đạp của Lý. Lý cũng không nhìn rõ mặt kẻ tấn công mình, mà nếu có nhìn rõ cô cũng không chắc mình có thể nhận ra được thông qua khuôn mặt đã biến dạng của xác chết này không. Nhưng cô vẫn nhớ mái tóc dài đến vai và chiếc áo phông có in hình đầu lâu xương chéo trước ngực của hắn. Nếu xác chết này có một vết đâm ở lưng nữa, thì đích thị là kẻ đó.
Lý lặng lẽ gật đầu, cảm thấy máu như rút khỏi người mình. Cô nhìn Kim với ánh mắt hoang mang, cổ họng khô khốc.
- Hôm… hôm đó… hắn không hề rơi xuống sông. Hắn vẫn ở trên cầu mà. Lúc tớ rời đi, hắn vẫn ở trên cầu…
- Tớ không biết, Lý ạ… - Giọng Kim nhỏ rí. – Tớ không biết…
Cô thở phào khi thấy Chiến chưa có vẻ gì bị thương nghiêm trọng, ngoại trừ mấy vết cào ở tay và sự hoảng sợ đang chiếm lĩnh khuôn mặt mà cô nghĩ rằng chắc chẳng bao giờ tái nổi nhờ nước da bánh mật của anh. Con Miêu Tinh nhanh chóng bật dậy sau cú ngã, nhưng khi nhìn thấy mặt Lý, gã lập tức bật ra một tiếng kêu nghe như là một tổ hợp lộn xộn giữa “ối” và “mẹ kiếp”.
Thay vì nhào tới tấn công Lý và dẫn đến một cuộc chiến cam go (chí ít như cuộc chiến trên cầu Sầm) như Lý đã tưởng tượng trên đường tới đây, thì gã quay ra leo lên bức tường cuối hẻm, hòng chạy trốn. Nhưng Lý nào phải tay mơ. Vừa nhìn ra ý định của tên tội phạm, cô nhào đến túm lấy chân gã giật xuống, làm gã ngã quay đơ ra đường. Sau đó tiến đến bẻ quặt tay gã lại.
***
Chiến thoát chết trong gang tấc. Như một cơn mơ. Khi hồi tỉnh lại sau cơn choáng váng, anh nhận ra bóng người vừa nhào đến cứu mạng mình chính là Lý. Anh nhìn con quái vật kêu lên hoảng sợ và chạy trốn, rồi Lý tóm nó lại và khống chế nó. Giờ cô và nó đang đứng trước mặt anh. Ánh nắng rực rỡ làm sáng thêm gương mặt ửng hồng của cô, những sợi tóc xổ ra, lơ thơ trên cái trán lấm tấm mồ hôi.
Một lần nữa, trước sự ngạc nhiên của Chiến, con quái vật lại rùng mình một cái nữa, rồi nhanh chóng biến đổi về hình dạng gã thanh niên gầy guộc khi nãy.
Đứng thẳng dậy, giờ Chiến mới nhận ra cô bé Kim - “đồng sự” của Lý cũng có mặt ở đó. Cô gái đứng cách chỗ đánh đấm một chút, một vai dựa vào tường, hai tay đút túi quần, nét mặt thản nhiên như thể đang xem một cảnh trong phim hành động trên ti vi. Một ý nghĩ nảy ra trong cái đầu vẫn chưa dứt hoang mang của Chiến là trong ba người, dường như chỉ có một mình anh là có “phản ứng hợp lí” với sự thay đổi lạ thường người - quái vật, quái vật - người của cái gã Hoàng Văn Kiệt kia.
Tuy vậy, dù có bàng hoàng, hoang mang, choáng váng hay bất kì cảm xúc mạnh mẽ nào khác, Chiến vẫn cần dẹp nó đi để thực hiện nghĩa vụ cảnh sát của mình. Anh còng tay gã Kiệt lại.
- Em có nhìn thấy không? Nó biến thành một con yêu quái, rồi sau đó lại biến trở lại thành người!
Chiến kêu lên ngay sau khi chiếc còng bập xuống. Cả Lý và Kim đưa mắt nhìn anh với cái nhìn là lạ mà anh không luận được chính xác nghĩa là gì. Trong khi gã Kiệt chỉ im lặng, cúi đầu vẻ cam chịu.
- Anh Chiến… - Lý ngập ngừng nói.
Sự ngập ngừng và ánh mắt là lạ của cô làm Chiến hoang mang. Lẽ nào các cô gái không hề nhìn thấy điều mà anh đã thấy? Điều đó giải thích cho thái độ thản nhiên của họ trước sự biến hình của gã kia. Nhưng nếu chỉ có anh nhìn thấy điều đó thì có nghĩa gì? Lẽ nào anh bị hoang tưởng, nhìn thấy thứ mà mọi người không thấy?
Anh nhìn lại gương mặt đen nhẻm và vóc dáng hết sức bình thường của gã Kiệt. Một sự hoảng sợ bất chợt xẹt qua người anh, như một luồng điện, làm cho anh sém giật thót. Nhưng khi nhìn xuống cánh tay phải, nơi chiếc tay áo rách te tua và mấy vết cào sâu trên da vẫn còn nguyên, máu vẫn ứa ra chưa ngừng chảy, thì anh lại cảm thấy an tâm trở lại. Anh không điên. Anh không tưởng tượng ra con quái vật. Vết móng vuốt của nó vẫn còn đây, trên da thịt anh.
Nhưng ngay lúc đó, một nỗi sợ khác lại ùa đến trong lòng. Nếu những gì anh nhìn thấy là thật, thì... Kẻ vừa mới bị anh còng tay đây là cái thứ gì? Lẽ nào những chuyện hoang đường nhảm nhí về lũ yêu quái hóa ra lại chẳng hề nhảm nhí như anh tưởng?
Anh nhìn lại Lý và Kim. Không biết có phải do anh đang rối trí quá hay không mà anh không thể đoán được hai cô đang nghĩ gì, chỉ biết thái độ của hai cô đang rất lạ.
- Em không nhìn thấy sao? Kim, em cũng không thấy sao? - Chiến kêu lên. - Anh đã nhìn thấy nó. Nó leo lên tường như một con mèo. Rồi nó hóa thành con yêu quái đó, hất văng khẩu súng của anh. Đây này, các em nhìn đây này. Vẫn còn vết móng vuốt của nó đây này.
Anh chẳng thèm bận tâm đến việc mấy vết cào đó vẫn đang chảy máu, chảy xuống bàn tay anh và rỏ xuống đường. Nhưng Lý thì dường như lại bận tâm đến mấy vết cào đó hơn là tâm trạng bất ổn của anh hiện tại. Cô lục trong chiếc túi đeo chéo bên hông ra một chiếc khăn mùi soa, buộc lại vết thương trên tay anh.
- Anh thề là anh có nhìn...
- Anh Chiến. Em có nhìn thấy. Kim cũng nhìn thấy. - Lý siết nút buộc, ngẩng đầu lên nhìn anh. Giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng và dứt khoát. - Nhưng anh cần bình tĩnh lại. Anh cần đưa gã này về đồn cảnh sát trước đã.
- Làm sao anh có thể bình tĩnh được?
Chiến kêu lên. Câu nói của Lý làm Chiến thêm choáng váng. Các cô gái cũng nhìn thấy như vậy? Vậy là...
- Hắn là một thằng yêu quái, đúng không? - Anh lại kêu lên. - Nếu em cũng nhìn thấy như thế. Làm sao có thể bình...
- Anh bình tĩnh lại đi. - Lý nắm chặt cánh tay anh, nhân tiện đá vào cẳng chân gã Kiệt một cú đau điếng khi gã định thừa cơ chuồn đi, làm gã ngã khuỵu gối xuống.
Họ đã bắt đầu đi xuyên qua cửa hiệu Hoàng Chín, nơi những người thợ sửa xe dường như đã dừng tay hết cả, nhìn họ với con mắt tò mò. Đi qua cửa, Lý ghé sát vào mặt Chiến, giọng thì thầm.
- Bọn em sẽ giải thích cho anh sau. Anh cứ đưa tên này về đồn đi, và đừng nói cho ai chuyện vừa rồi. Hãy tin em đi, việc này rất quan trọng.
Đôi mắt họ giao nhau trong giây lát. Mẹ kiếp. Thái độ của cô rất là nghiêm túc. Và cả Kim. Chả rõ cô ta có nghe thấy những gì Lý nói với Chiến không, nhưng cũng tỏ rõ một thái độ đồng tình. Cũng rất nghiêm túc. Chiếc lắc lắc đầu. Mọi thứ đúng là một mớ hỗn độn. Chẳng còn cái gì có lí nữa cả. Rốt cục, mình phải làm sao? Có lẽ cũng chẳng có hại gì khi tạm thời tin hai cô gái.
***
Khi bóng Chiến và gã Miêu Tinh khuất sau khúc quanh, Lý quay lại nhìn Kim.
- Chúng mình phải nói cho anh ấy biết thôi.
- Cũng chẳng có cách nào khác. – Kim gật đầu, bình thản. – Công việc của anh ấy biết tốt hơn là không. Hôm nay anh ấy đã suýt bị giết chết.
Lý rùng mình khi nghĩ đến điều xảy ra nếu cô chỉ đến chậm một giây. Nhưng ngay sau đó, sự vui vẻ lại trở lại với cô khi nghĩ đến thành quả mình vừa đạt được.
- Vậy là vụ án của chúng mình đã thành công rực rỡ. Chúng mình cần ăn mừng mới được. Nem chua rán nhé. Hay mình bắt lão Chiến khao nhỉ? Này, sao thế, vui lên chứ?
Lý đập vào vai Kim khi thấy bạn mình mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng có vẻ gì là phấn khởi như cô mong đợi. Thái độ của Kim rất lạ. Dường như có điều gì đó muốn nói. Lý chợt nhớ đến lúc gặp Kim ở vòng xuyến. Lúc đó vì quá nóng ruột đuổi theo Chiến để tới nhà con Miêu Tinh Thu, nên Lý đã không để ý lắm. Nhưng giờ nhớ lại, hình như lúc đó trông Kim cũng rất lạ, gương mặt tái xanh, dường như đang lo lắng về điều gì đó.
- Có chuyện gì thế? – Lý nhíu mày.
Kim đưa tay vò mũi. Rồi lại gãi đầu. Rồi lại vò mũi. Cuối cùng nó vò hai tay vào nhau, và lúng búng nói.
- Tớ định nói cho cậu từ nãy nhưng bị cuốn vào chuyện này nên chưa nói được. Lúc cậu gặp tớ giữa đường ấy, là tớ vừa đi từ kè sông về. Người ta vừa vớt được một xác người dưới đó. Có một vết đâm ở lưng người ấy. Tớ… tớ không chắc cậu có nhận dạng được không, vì xác người biến đổi nhiều rồi, nhưng tớ vẫn chụp lại. Cậu… cậu thử ngó qua xem…
Kim bật lên tấm hình nó chụp trong điện thoại, đưa cho Lý. Thông thường, trước một tấm hình chụp một xác chết đã trương phềnh lên thế này, người ta chỉ muốn quay mặt đi mà nôn mửa. Nhưng Lý không còn lòng dạ nào cho những cảm giác như thế nữa. Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình trước mặt. Hôm đó trên cầu Sầm khá tối. Thứ ánh sáng duy nhất ở đó là ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn trên xe đạp của Lý. Lý cũng không nhìn rõ mặt kẻ tấn công mình, mà nếu có nhìn rõ cô cũng không chắc mình có thể nhận ra được thông qua khuôn mặt đã biến dạng của xác chết này không. Nhưng cô vẫn nhớ mái tóc dài đến vai và chiếc áo phông có in hình đầu lâu xương chéo trước ngực của hắn. Nếu xác chết này có một vết đâm ở lưng nữa, thì đích thị là kẻ đó.
Lý lặng lẽ gật đầu, cảm thấy máu như rút khỏi người mình. Cô nhìn Kim với ánh mắt hoang mang, cổ họng khô khốc.
- Hôm… hôm đó… hắn không hề rơi xuống sông. Hắn vẫn ở trên cầu mà. Lúc tớ rời đi, hắn vẫn ở trên cầu…
- Tớ không biết, Lý ạ… - Giọng Kim nhỏ rí. – Tớ không biết…
/17
|