Đấu La Đại Lục 3

Chương 118 - Các Vị Học Tỷ

/614


Nghe xong Mộ Thần nói lời này, Mang Thiên kinh ngạc hỏi: Có phải hay không như vậy là quá mau? 30 tuổi liền phải xung kích Thánh cấp Hồn Đoán Tạo?

Mộ Thần khẽ mỉm cười, Muốn đi xa, phải dậy sớm. Hàm nghĩa của của câu này nghĩa là người ta chỉ có ở lúc còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhân đó mới có thể chóng đạt được thành tựu. Khi ngươi đã lớn tuổi, bất kể là thân thể hay ngộ tính ít nhiều đều chịu ảnh hưởng. Ta cho hắn quy hoạch thoạt nhìn có vẻ rất sớm, nhưng ngươi đừng quên, trên thực tế hiện tại hắn mới chỉ có 9 tuổi, khoảng cách 30 tuổi còn đến 21 năm. 21 năm nếu còn không đạt được mức này, vậy thì tương lai càng khó đạt đến cấp bậc kia. Vũ Lân, tinh thần lực của ngươi hiện tại đang ở cấp độ nào?

Đường Vũ Lân nói: 66, ngày hôm nay con vừa mới khảo nghiệm tinh thần lực tại học viện.

Linh Thông cảnh? Mộ Thần cùng Mang Thiên đồng thanh, trong mắt hiện rõ sự khiếp sợ.

Chín tuổi Linh Thông cảnh, có nghĩa gì, bọn họ đều quá rõ ràng.

Mộ Thần bật thốt lên: Chẳng trách ngươi ở phương diện đoán tạo ngộ tính lại mạnh như vậy, hóa ra là do tinh thần lực. Rất tốt, xem ra, ta không cần lo lắng vấn đề dung hợp Hồn Linh của ngươi nữa. Ngươi cần nỗ lực tu luyện hồn lực. Phương diện này học viện nhất định phải so với Hiệp Hội càng thêm am hiểu. Tương lai nếu ngươi cần thiên tài địa bảo gì, Hiệp Hội sẽ tận lực trong phạm vi của mình giúp đỡ ngươi.

Đường Vũ Lân nói: Lão sư, về tài nguyên tu luyện, con tin tưởng con có khả năng dùng tài năng rèn đúc mà tự cung cấp cho bản thân mình. Chỉ cần Hiệp Hội có thể giúp con tìm mua một số thiên tài địa bảo cần thiết, tiền còn có thể lo liệu được.

Thu nhập tăng lên, cộng với bản thân có lẽ cách cấp bậc Đoán Tạo Sư cấp 4 không quá xa, hắn hoàn toàn tin tưởng điều này.

Đây là trong tình huống hắn vẫn muốn dành phần lớn thời gian cho học tập, với khả năng và tỉ lệ thành công cao của mình, nếu muốn, Vũ Lân dư sức kiếm đủ tiền nuôi một gia đình giàu có.

Mộ Thần không nóng lòng chỉ điểm Đường Vũ Lân luyện tập rèn đúc, chỉ cùng hắn ước định lần tiếp theo cần tới Hiệp Hội là khi nào.

Mang Thiên lưu lại cùng Mộ Thần trao đổi, hai vị lão sư để Đường Vũ Lân về học viện trước.

Trả nhiệm vụ, lĩnh tiền, Đường Vũ Lân lúc này mới rời khỏi Đoán Tạo Sư Hiệp Hội.

Tâm tình của hắn rất tốt, Mộ Thần hội trưởng, chính là Thánh Tượng cấp tồn tại đó! Có được vị lão sư thứ hai như vậy hướng dẫn mình đoán tạo thuật, liền tránh được rất nhiều đường vòng, hơn nữa còn có tài nguyên của hiệp hội chống lưng. Bốn loại ngàn năm linh vật để giải trừ phong ấn hẳn không còn quá khó tìm nữa. Chỉ cần…đủ tiền là được.

Nỗ lực học tập rèn đúc, nỗ lực gia tăng hồn lực, trước năm 15 tuổi đột phá đạo phong ấn thứ hai. Đường Vũ Lân đã có mục tiêu sáng tỏ cho mình.

Hắn còn nhớ rõ ràng lời Lão Đường từng nói, sau khi đột phá phong ấn tầng hai, sẽ có niềm vui bất ngờ. Vậy niềm vui bất ngờ cuối cùng sẽ là cái gì đây?

Sau khi đột phá phong ấn tầng thứ nhất, Long Lân, Kim Long Trảo đã giúp tổng thể thực lực của hắn tăng lên rất lớn. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn có thể cùng các thiên tài khác gia nhập Linh Ban. Đợi mở ra được đạo phong ấn thứ hai, chắn hẳn mình và bọn họ có thế thực sự ở cùng một cấp độ. Chỉ là, hiện tại hồn lực của hắn quả thực có chút yếu nhược.

Tuy rằng hồn lực đã gần đạt tới cấp 14 nhưng Đường Vũ Lân cũng cảm giác được hiệu quả của Kim Long Vương phong ấn tầng một đã dần biến mất. Nói cách khác, hồn lực của hắn cũng không thể nhanh chóng tăng lên như mấy hôm vừa qua. Võ Hồn Lam Ngân Thảo, để tăng tu vi xem ra vẫn còn một con đường dài dằng dặc phía trước! Kim Long Vương tinh hoa mang đến cho Lam Ngân Thảo sự biến dị giúp nó trở nên mạnh mẽ, nhưng tựa hồ cũng không làm tốc độ tu luyện của mình tăng lên bao nhiêu.

Vừa suy nghĩ tương lai con đường tu luyện, Đường Vũ Lân đã đi ra khỏi cửa lớn của Hiệp Hội.

Này! Một tiếng hô hoán đem Đường Vũ Lân từ trong tầm tư tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Mộ Hi đứng ở cửa cách đó không xa nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt phức tạp.

Chào học tỷ” Đường Vũ Lân nhìn thấy nàng, cũng sững sờ. hắn trong lòng đối với Mộ Hi cũng không có ấn tượng quá tốt, dù sao vị học tỷ này đã từng ăn hiếp hắn trước đây a!

Mộ Hi nói: Ngươi bái cha ta làm sư phụ, hẳn phải gọi là là sư tỷ mới đúng!”

Chào sư tỷ” Đường Vũ Lân ngoan ngoãn nghe lời, sư tỷ! Đúng thật phải gọi là sư tỷ!

Về học viện à? Mộ Hi hỏi.

Ừm. Đường Vũ Lân gật gật đầu.

Mộ Hi nói: Vậy đi thôi. Vừa nói nàng vừa bước về phía trước.

Đường Vũ Lân vội vàng đuổi tới, gãi đầu một cái, hắn không hiểu tại sao Mộ Hi lại đến tìm mình để cùng đi về học viện.

Nói cho tỷ nghe một chút về cách nhìn của đệ đối với Trầm Ngân! Mộ Hi hỏi.

Thảo luận rèn đúc? Cái này Đường Vũ Lân đúng là rất hợp ý, tuy rằng Mộ Hi đẳng cấp Đoán Tạo Sư hơi thấp, nhưng nàng thuở nhỏ đã cùng Mộ Thần học tập đoán tạo thuật, phương diện cách nhìn so với mình hẳn phải tốt hơn nhiều.

Trầm Ngân tính chất chặt chẽ, kết cấu bên trong dạng hạt tròn, trong quá trình đoán tạo, đệ có thể từng bước cảm nhận được những hạt tròn này dần biến hóa, khoảng cách giữa những hạt tròn này được thu hẹp dần, khi đạt đến tận cùng, Ngàn Rèn cơ bản hoàn thành. Bản thân Trầm Ngân đối với Ngàn Rèn cũng có vẻ phi thường yêu thích. Vì lẽ đó, đệ có thể thấy được cảm xúc sung sướng của chúng, còn chúng sẽ tự nói cho đệ biết dùng bao nhiêu lực làm cho bọn chúng cảm thấy thoải mái hơn. Như vậy, quá trình Ngàn Rèn cũng sẽ hiệu quả hơn nhiều Đường Vũ Lân không hề giấu diếm đem cảm ngộ của mình đối với Thiên Đoán Trầm Ngân* nói ra.

* Ở đây mình dùng từ gốc Thiên Đoán Trầm Ngân đối với thành phẩm có vẻ thuận tai hơn Ngàn Rèn Trầm Ngân nhỉ?

Kim loại tự mình nói cho ngươi? Nghe hắn nói xong, Mộ Hi rõ ràng hơi kinh ngạc, bởi vì câu nói này, khi nàng còn rất nhỏ đã từng nghe Mộ Thần nói qua.

Khi đó, nàng hỏi phụ thân, rèn đúc phải làm thế nào? Mộ Thần ngay lúc đó trả lời rằng kim loại sẽ tự mình nói cho con.

Dù cho Mộ Hi cao ngạo, lúc này cũng không kiềm được cảm giác thán phục. Đây chính là hắn tự mình cảm ngộ ra a!

Thiên Đoán, hẳn chính là đi tìm hiểu ý niệm bản thân kim loại đi.

Đoạn đường còn lại, Mộ Hi vẫn duy trì trạng thái trầm tư. Đường Vũ Lân cũng vui vẻ đến không cần nói gì khác, tự mình ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra.

Hai người liền duy trì tư thế trầm mặc như thế trở lại Đông Hải học viện.

Trời đã ngả tối.

Đi tới cổng ký túc xá, Đường Vũ Lân đột nhiên nhìn thấy trên bậc thang có một người đang ngồi, vừa vặn chặn hết cánh cửa, mà lúc này Mộ Hi vẫn còn đang bảo trì trạng thái trầm mặc, cũng không nhìn thấy người kia, vẫn đi thẳng tới.

Sư tỷ cẩn thận. Đường Vũ Lân vội vàng nắm lấy tay nàng, giúp nàng không thực sự đâm vào người nọ.

Mộ Hi chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh từ trên cánh tay truyền đến, nàng theo bản năng hất tránh, nhưng cánh tay kia dù nhỏ bé nhưng vẫn không nhúc nhích.

Sức lực thật lớn, quả nhiên trời sinh Thần lực.

Trên bậc thang người kia cũng thuận theo đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Vũ Lân, Ngươi rốt cục cũng trở về.

Là ngươi. Đường Vũ Lân hơi kinh ngạc nhìn sang, người ngồi ở trên bậc thang chính là bạn học cùng Linh Ban, Cốt Long Vương Chiến Hồn Sư Vương Kim Tỳ.

Vương Kim Tỳ sắc mặt nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Đường Vũ Lân, trong ánh mắt rõ ràng có thêm chút ánh sáng.

Có thể thả ta ra được rồi Mộ Hi thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Xin lỗi. Đường Vũ Lân liền thả vội cánh tay đang nắm lấy Mộ Hi.

Ồ, Tiểu Hi, các ngươi quen nhau à! Đúng lúc đó, một âm thanh êm tai từ phía sau truyền đến. Đường Vũ Lân quay đầu lại, nhìn lên, nhất thời sáng mắt lên.

Âu Dương Tử Hinh mặc một thân đồ thể thao màu trắng cười tươi rói đứng ở nơi đó, dựa vào cửa túc xá, trong ánh đèn, vẻ mỹ lệ của nàng lại càng thêm nổi bật, đôi chân dài thẳng tắp, dáng người săn chắc, hoàn toàn tràn ngập thanh xuân sức sống.

Lớp 1 năm 5? Các nàng là bạn học cùng lớp.

Tử Hinh? Ngươi tới đây làm gì? Nhìn thấy nàng, Mộ Hi sắc mặt rõ ràng khá hơn một chút.

Âu Dương Tử Hinh đi đến bên người nàng, kéo lại cánh tay của nàng, kề vào tai nàng thấp giọng nói vài câu gì đó.

Mộ Hi mặt cười hơi đỏ lên, Đi thôi, chúng ta về thôi! Nàng nói xong liền lôi kéo Âu Dương Tử Hinh đi về phòng ký túc xá của mình.

Âu Dương Tử Hinh hướng về phía Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, phất phất tay. Nhìn bóng lưng của nàng rời đi, Đường Vũ Lân trong đầu không khỏi vang vọng câu nói của Tạ Giải khi trước.

Mỗi một người thiếu niên trong lòng đều có một vị học tỷ.

Nàng chính là học tỷ trong lòng mình sao?

Đường Vũ Lân chợt tự rùng mình một cái, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Bất quá, nàng thật đẹp, đẹp tuyệt vời!

Vương Kim Tỳ đã đứng lên, đi đến trước mặt Đường Vũ Lân nói, Ta có việc muốn cùng ngươi trao đổi, hiện tại ngươi có thời gian không?”

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: Ngươi ở nơi này đợi đã lâu như vậy, ta nói không tiện cũng không thích hợp. Đi thôi, ta sẽ đi cùng ngươi”


/614

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status