---
* nén lại rồi bùng nổ
Một chiêu Tinh Thánh Kiếm đâm ra, ánh sao óng ánh, nhưng vừa vặn không đụng tới Tạ Giải. Tử Quang trong tròng mắt Tạ Giải lấp lóa, dựa vào Tử Cực Ma Đồng, hắn đưa ra phán đoán tinh chuẩn nhất, vừa vặn giữ một khoảng cách mà đối phương không cách nào công kích được.
Quang Long Chủy trong tay hắn vung lên, làm ra một động tác như chuẩn bị đâm, nhưng thân ảnh lại đình trệ ở nơi đó, chỉ là khí thế trên người hắn lại lấy cấp số nhân tăng lên dữ dội. Quang Long Chủy trong tay phải toả ánh sáng chói lọi, óng ánh chẳng khác gì sóng mặt trời. Trên toàn bộ đài thi đấu, tựa hồ đều bị khí tràng của hắn bao phủ.
Đây là? Súc Thế?
Súc Thế này cũng không phải hồn kỹ, nhưng cũng tuyệt đối là một kỹ năng tự sáng tạo đầy nghịch thiên. Không phải nói Súc Thế đã thất truyền sao? Làm sao lại sẽ xuất hiện ở trên người hắn?
Sau lưng Tinh Thánh Kiếm của Diệp Tinh Mạch, Đoạn Hồn Tiêu không dám thất lễ, Đại Tiêu xuất hiện trong tay, liền muốn thổi. Là một Chủ Khống Hồn Sư, đánh gãy súc thế của đối phương, không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
Nhưng cũng vào lúc này, một vòng ánh sao óng ánh ở dưới chân hắn bay lên, toàn thân Đoạn Hồn Tiêu khựng lại, hồn kỹ mạnh mẽ đang được phóng thích bị cắt đứt.
Một chiêu kiếm của Diệp Tinh Mạch đâm vào không khí, rón mũi chân, nhân kiếm hợp nhất, chỉ một thoáng sượng lại, liền tiếp tục đâm tới hướng Tạ Giải. Hắn đương nhiên không thể để cho Tạ Giải hoàn thành Súc Thế, sau đó giáng cho mình một đòn sấm sét.
Nhưng vào lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện. Thân thể Tạ Giải đột nhiên trở nên hư huyễn, một cái vọt ra này của Diệp Tinh Mạch, lại chọc thấu bóng ảnh của đối phương.
Súc Thế cũng vào đúng lúc này bạo phát.
Súc Thế hoàn thành, Quang Long Chủy sáng óng ánh hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần. Hai con mắt của Tạ Giải đầy sáng sủa, bên trong tiếng rồng ngâm réo rắt, cả người hắn đã hóa thành một đạo kim tuyến, xẹt qua bên người Đoạn Hồn Tiêu.
Đoạn Hồn Tiêu vừa mới thoát khỏi được Tinh Luân Liên *, căn bản không phản ứng kịp nữa, kim quang đã chiếu thẳng vào trong mắt.
* Tạm lý giải: Hồn kỹ Tinh Luân Băng Liên của Hứa Tiểu Ngôn sau khi tiến hóa đã mất đi thuộc tính “Băng”. Còn lại Tinh Luân Liên, từ liên trong từ “tỏa liên” – xiềng xích ánh sao.
Ai có thể nghĩ tới, từ lúc vừa mới bắt đầu, mục tiêu của Tạ Giải đã không phải Diệp Tinh Mạch, mà là Đoạn Hồn Tiêu.
Keng! Bên trong một tiếng va chạm giòn tan, Đại Tiêu trong tay Đoạn Hồn Tiêu gãy làm đôi. Một cảm giác nóng rực xẹt qua cổ họng.
Sao có thể có chuyện đó!!
Một cái chớp mắt tiếp theo, Tạ Giải từ bên cạnh hắn lóe qua, thân ảnh cũng đã biến mất rồi. Kim quang thay đổi dần, từ đậm chuyển sang nhạt, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động hòa vào trong không khí, biến mất không còn tăm tích.
Toàn bộ quá trình chiến đấu phát sinh bất quá còn nhanh hơn. Ánh bạc trong tay Thái lão lóe lên, soi sáng ở trên người Đoạn Hồn Tiêu, sau một khắc, hắn đã bị đưa ra khỏi đài thi đấu. Không cần ngôn ngữ, hành động đã chứng minh, là Chủ Khống Hồn Sư mạnh nhất của lớp năm hai, người có hồn lực mạnh nhất Đoạn Hồn Tiêu, bị đào thải!
Nhanh chóng đánh hạ Khống Chế Hệ, một đòn đánh tất sát vừa rồi, được Tạ Giải bày bố vô cùng nhuần nhuyễn.
Ánh mắt Nguyên Ân Dạ Huy có chút dại ra, thực lực Đoạn Hồn Tiêu ra sao, nàng lại quá sức rõ ràng, huống chi còn có Diệp Tinh Mạch hỗ trợ. Nhưng mà, Đoạn Hồn Tiêu cứ như thế bị đào thải.
Ở thời điểm Tạ Giải chiến đấu, ánh mắt so với trước đây hoàn toàn khác nhau. Trước đây ánh mắt hắn còn lâu mới có được sự kiên định như hiện tại. Thời điểm hắn nhìn Diệp Tinh Mạch, ánh mắt kia, rõ ràng là một sự điên cuồng, ngọc đá cuồng vỡ. Nhưng mà công kích như thể ngọc đá cùng vỡ được che giấu kỹ càng, mục tiêu cũng không phải là Diệp Tinh Mạch.
Một đòn tất sát, ma mãnh, không thể dự đoán, hắn đem tinh túy của Mẫn Công Hệ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Dù có là ánh mắt đầy soi mói của Thái lão, nhìn thấy một đòn kia của Tạ Giải vừa rồi, cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Diệp Tinh Mạch lúc này đã xoay người lại, mắt thấy Đoạn Hồn Tiêu bị đào thải, Tạ Giải lại ẩn thân, ánh sáng của Tinh Thánh Kiếm trong tay hắn đột nhiên bạo phát.
Tứ hoàn, hắn cũng đồng dạng là tứ hoàn đấy!
Trong phút chốc, toàn bộ đài thi đấu phảng phất như bị dải ngân hà vờn quanh vậy, vô số ánh sao bao phủ, bao trùm phạm vi to lớn. Mỗi một điểm tinh quang hạ xuống, đều mang theo khí tức cực kỳ sắc bén và khí thế quyết chí tiến lên. Không chỉ là bao phủ chung quanh thân thể hắn, cũng đồng thời bao phủ cả Hứa Tiểu Ngôn ở phía xa xa.
Đây là một hồn kỹ công kích quần thể, bao trùm toàn diện, còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Chỉ cần đánh tan Khống Chế Hệ Hồn Sư của đối phương, như vậy, song phương liền hòa nhau rồi! Hơn nữa, Mẫn Công Hệ Hồn Sư sợ nhất chính là công kích quần thể của Cường Công Hệ Hồn Sư. Diệp Tinh Mạch trực tiếp phóng thích đệ tứ hồn kỹ của mình Kiếm Tinh Vũ, một cơn mưa của những ngôi sao và ánh kiếm vào lúc này, có thể nói là vừa đúng!
Thế nhưng, hắn không nhìn thấy Tạ Giải, vẫn như trước không nhìn thấy được Tạ Giải! Nếu như hắn có thể nhìn thấy, nhất định sẽ ngơ ngác phát hiện, lúc này Tạ Giải, đầy quỷ mỵ, qua lại ở trong cơn mưa sao băng của hắn. Nhưng cả ngàn vạn ngôi sao nọ, không có lấy một ngôi sao nào dính được vào người hắn.
Còn về Hứa Tiểu Ngôn, trên người nàng, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên.
Một vòng hào quang màu vàng xán lạn bao phủ ở bên trong, cũng có ánh sao óng ánh tương tự xuất hiện. Nàng lúc này, cứ như là một chiếc gương, hết thảy ánh sao rơi xuống, soi sáng ở trên tấm gương, đều trong nháy mắt bị phản xạ ngược lại.
Trong lúc nhất thời, lượng lớn ánh sao đàn hồi bắn ngược lại, đúng là làm cho Diệp Tinh Mạch luống cuống tay chân một trận.
Tinh Luân Hồi Quang! Đệ nhị hồn kỹ của Hứa Tiểu Ngôn.
Đúng lúc này, Tạ Giải xuất hiện ở bên trong ánh sao ánh kiếm đông đảo như cơn mưa kia. Hắn thoát ẩn thoắt hiện như mây khói, nhưng khí tức cả người lại hoàn toàn bị ẩn giấu.
Hắn xuất hiện ở đằng sau, bên trên thân thể Diệp Tinh Mạch. Quang Long Chủy đã biến mất rồi, dù cho là khán giả dưới đài, cũng chỉ có thể nhìn ở nơi đó là một thân ảnh, một đạo thân ảnh hư huyễn.
Bồng bềnh hạ xuống, không có một tiếng động, không có nửa điểm mạnh mẽ của Súc Thế lúc trước. Như gió, như sương, nhẹ nhàng không mang theo một tia khói lửa nào.
Diệp Tinh Mạch đột nhiên cảm giác được sau lưng có chút lạnh lẽo, tâm huyết dâng trào. Thân thể bỗng nhiên lướt về phía trước, Tinh Thánh Kiếm trong tay tùy ý tung ra cả vạn ánh sao bảo vệ bản thân.
Nhưng sau một khắc, hắn liền nhìn thấy một đạo huyễn ảnh, một đạo huyễn ảnh xuyên qua tầng tầng lớp lớp ánh sao mà đến. Hắn ta vặn vẹo, lập loè, ánh sao dày đặc như vậy, nhưng cũng không cách nào ngăn trở được hắn thoắt ẩn thoắt hiện.
Diệp Tinh Mạch cấp tốc nhắm hai mắt lại, hắn biết, tốc độ của đối phương quá nhanh, dựa vào thị giác, mình đã hoàn toàn không có cách nào phán đoán được vị trí chính xác của đối phương.
Như vậy, chỉ có thể bằng cảm giác.
Cả vạn điểm tinh mang trong nháy mắt dung hợp lại làm một, ở thời khắc quan trọng nhất che ở trước người hắn.
Keng! Trong tiếng va chạm giòn tan, thân hình Tạ Giải hiển hiện ra.
Sự công kích của hắn đã bị chặn lại rồi!
Các học viên lớp năm hai đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Mẫn Công Hệ Hồn Sư mạnh nhất chính là tốc độ, một khi bị đánh ngừng, đối mặt với Cường Công Hệ Hồn Sư, bọn họ sẽ phải chịu đựng xung kích mãnh liệt của Cường Công Hệ Hồn Sư. Cũng giống như Mẫn Công khắc Khống Chế, thì Cường Công cũng đồng dạng khắc Mẫn Công vậy.
Nhưng sự thả lỏng của bọn họ chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Chặn thì đúng là chặn lại rồi, nhưng chỉ trong một chớp mắt tiếp theo, Diệp Tinh Mạch vốn đáng lẽ phải chiếm ưu thế về hồn lực, lại như thể chạm phải điện giật bắn lui lại. Thân là Cường Công Hệ Hồn Sư, hắn lại bị Mẫn Công Hệ Hồn Sư Tạ Giải đẩy lui.
Thân hình Tạ Giải hiện lên, Ảnh Long Chủy giao với Quang Long Chủy, kim quang óng ánh lần thứ hai lóe sáng, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt bạo phát. Cũng như lúc mới bắt đầu, thời khắc này, hắn không còn là thích khách ẩn giấu mình trong bóng tối, mà lại như đứa con của Thần Mặt Trời được quang minh chiếu sáng.
Lại là Súc Thế! Súc Thế khủng bố của lúc trước!
Diệp Tinh Mạch bên này mới vừa khống chế xong thân thể, Súc Thế của nhân gia người ta cũng đã bắt đầu rồi.
Một loại cảm giác sợ hãi xuất phát từ nội tâm bỗng nhiên sinh ra. Có kinh nghiệm thất bại lúc trước, Diệp Tinh Mạch lại có chút không dám công kích. Hắn ngay lập tức muốn lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách cùng với Tạ Giải. Đối phương chẳng những có thể Súc Thế, mà còn có thể trong lúc đang Súc Thế công kích mình. Người này, cũng quá đáng sợ!
Nhưng Tạ Giải lại đem lại cho hắn một lực áp bách quá mạnh, khiến hắn đã quên mất một chuyện, Tạ Giải cũng không phải chiến đấu một mình.
Một vòng Tinh Luân, cực kỳ tinh chuẩn xuất hiện ở dưới chân Diệp Tinh Mạch. Từng tầng xiềng xích màu vàng leo lên người hắn, quấn chặt lấy cơ thể hắn. Thân thể hắn cứ như thế khựng lại.
Quang Long lóng lánh, kim quang xẹt qua.
Thi đấu, kết thúc!
Tạ Giải căn bản không quay đầu lại để nhìn Diệp Tinh Mạch. Quang Long Chủy của hắn chỉ xẹt qua bên cạnh yết hầu Diệp Tinh Mạch, đương nhiên không thể thật sự gây ảnh hưởng tới tính mạng.
Đi thẳng về phía Hứa Tiểu Ngôn. Hứa Tiểu Ngôn mặt mỉm cười nhìn hắn. Hai người đồng thời giơ tay lên, Chát! Bàn tay phải đập vào nhau, chúc mừng thắng lợi.
Toàn trường yên lặng.
Hô hấp vào đúng lúc này tựa hồ cũng đình chỉ. Không phải chỉ là các học viên lớp năm hai như thể gặp ma, các học viên lớp năm nhất làm sao lại cũng không phải là như vậy cho được?
/614
|