Một thân trang phục này của hắn, lại thêm tướng mạo anh tuấn, quả nhiên là hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Bất quá cũng chỉ là chú ý một thoáng mà thôi. Dù sao, ngày hôm nay số người mặc trang phục đẹp đến dự dạ tiệc cũng không phải là số ít. Tuy rằng Nhạc Chính Vũ ăn mặc không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ có 16 tuổi, cũng thiếu đi phần nào khí chất thành thục của một người trưởng thành.
Nhạc Chính Vũ, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi nói lại cho rõ ràng ta xem! Tạ Giải theo sát Nhạc Chính Vũ đi vào. Giọng hắn có chút lớn, gây nên sự chú ý tính ra còn nhiều hơn một chút so với Nhạc Chính Vũ.
Nhạc Chính Vũ quay người lại, cười híp mắt nhìn về phía hắn, Cục cưng, chàng muốn ta nói cái gì cơ?
Tạ Giải vốn đang ngập tràn lửa giận, nhưng cũng bị cái từ “cục cưng” này của Nhạc Chính Vũ làm cho toàn thân sởn hết cả da gà, cứ như là bị giội cho một chậu nước lạnh, trong nháy mắt hỏa khí toàn thân đều bị dập tắt.
Ta không quen biết ngươi! Tạ Giải lập tức xoay mặt, cầm lấy một ly thức uống, chuyển hướng sang một bên.
Nguyên Ân Dạ Huy và Hứa Tiểu Ngôn trước sau lần lượt vào cửa. Tạ Giải vừa nhìn thấy Nguyên Ân, lập tức như thể nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, bước nhanh tới trước mặt nàng, Nguyên Ân, Nhạc Chính Vũ đùa giỡn ta. Nàng nói hắn có còn là con người hay không?
Nguyên Ân Dạ Huy thản nhiên nói: Chuyện của hai người các ngươi đừng hỏi ta. Không có quan hệ gì với ta!
Hứa Tiểu Ngôn hi hi nở nụ cười, thấp giọng nói: Cùng nhau... cùng nhau!
Da mặt Tạ Giải xưa nay đều không hề mỏng hơn so với Nhạc Chính Vũ chút nào, nghe vậy nhất thời hướng về Nguyên Ân Dạ Huy ngại ngùng nói: Nàng xem, Tiểu Ngôn đều nói để hai chúng ta ở cùng nhau.
Cút! Nguyên Ân Dạ Huy lườm hắn một cái, tự mình đi vào bên trong.
Tạ Giải hướng về Nhạc Chính Vũ đưa ngón giữa lên. Nhạc Chính Vũ không chịu yếu thế chút nào, hướng về hắn nở nụ cười quyến rũ, Tạ Giải lập tức co vòi, vội vàng chạy đuổi theo Nguyên Ân Dạ Huy.
Lúc này Nhạc Chính Vũ mới đi tới trước mặt Hứa Tiểu Ngôn, Tiểu thư xinh đẹp, đêm nay nàng nguyện ý làm bạn nhảy của ta sao?
Hứa Tiểu Ngôn ha ha nở nụ cười, Làm sao ngươi biết đêm nay có khiêu vũ?
Nhạc Chính Vũ cười nói: Bình thường dạ tiệc nào mà chẳng có? Thế nào? Làm bạn nhảy của ta được không?
Hứa Tiểu Ngôn nói: Được!
Nhạc Chính Vũ vỗ tay cái độp, Nàng thật đúng là một cô nương tốt.
Hứa Tiểu Ngôn thật lòng gật đầu nói: Đúng vậy! Ta cũng cho là như thế, ta cũng không chê ngươi xấu.
Nhạc Chính Vũ cười khổ: Đừng ác miệng như thế có được hay không? Bất quá...
Nói tới chỗ này, âm thanh của hắn đột nhiên kéo dài, sau đó đột nhiên áp người lên, ôm lấy bờ eo, kề sát vào người Hứa Tiểu Ngôn. Hứa Tiểu Ngôn theo bản năng né tránh, nửa người trên khẽ ngửa ra sau.
Nhạc Chính Vũ kinh ngạc phát hiện, vòng eo của nàng thật sự là vô cùng mềm mại, ung dung ngửa người vậy mà vượt quá 60 độ.
Bất quá làm sao? Hứa Tiểu Ngôn giữ nguyên tư thế ngả người nhìn hắn.
Bất quá, nàng thật sự cho rằng ta xấu sao? Một đôi con ngươi xanh thẳm của Nhạc Chính Vũ nhìn kỹ Hứa Tiểu Ngôn, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng của sự chân thành.
Không hiểu tại sao, Hứa Tiểu Ngôn bỗng cảm thấy hoảng hốt, Ngươi đủ rồi đó! Mau đứng lên, làm vậy ra thể thống gì?
Lúc này Nhạc Chính Vũ mới ngồi dậy, đồng thời nhẹ nhàng đỡ lấy Hứa Tiểu Ngôn, cũng kéo nàng đứng thẳng lưng lên.
Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nhạc Chính Vũ thấp giọng nói.
Hứa Tiểu Ngôn hừ một tiếng, Ta luôn luôn không có hảo cảm đối với công tử nhà giàu.
Làm sao nàng biết ta là công tử nhà giàu? Nhạc Chính Vũ sờ sờ mũi của chính mình.
Hứa Tiểu Ngôn hừ một tiếng, Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đang đùa giỡn với Nguyên Ân. Còn không phải là công tử nhà giàu?
Hic, chuyện đó không thể tính! Lúc đó ta cho rằng nàng là Tà Hồn Sư, mới cố ý như vậy. Kỳ thực, ta vẫn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bạn gái. Có phải là nằm ngoài dự đoán của nàng hay không? Nhạc Chính Vũ mặt đầy ngại ngùng nói.
Hứa Tiểu Ngôn đầy nghĩa chính ngôn từ đáp: Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, mới 16 tuổi đúng chứ? Dựa theo luật pháp liên bang quy định, 18 tuổi mới coi như là thành niên. 16 tuổi ngươi đã muốn dính vào ba cái chuyện quan hệ nam nữ đã là rất không đúng, vậy mà lại vẫn còn muốn thân mật với bạn gái? Loại hành vi này của ngươi, đều sẽ bị xã hội lên án. Một thanh niên sa ngã, còn nói với ta cái gì mà ngoài dự đoán? Bất quá ngươi yên tâm, mọi người sẽ cố gắng cứu vớt ngươi con người tội lỗi này.
So về ranh mãnh, Hứa Tiểu Ngôn nào có lạc hậu hơn so với các bạn của mình?
Nói xong câu này, trên mặt nàng lộ ra vẻ mỉm cười, lời nói có chút ý vị sâu xa: Không nên để hoc-môn tuổi dậy thì ảnh hưởng tới tư tưởng của mình! Tóc dài vung một cái, nàng nhanh nhẹn rời đi.
Nhạc Chính Vũ trợn mắt há mồm nhìn Hứa Tiểu Ngôn đi vào bên trong, trong lúc nhất thời cũng không khỏi cứng đờ. Đây là lập luận kiểu gì vậy hả?
Quả nhiên là nhân sinh như một trò đùa, đều phải chứng minh bằng hành động! Nha đầu vậy mà quá lợi hại! Lúc trước hắn còn tưởng rằng, Hứa Tiểu Ngôn bị bề ngoài anh tuấn của chính mình mê hoặc cơ đấy!
Lúc này, bên trong đại sảnh đã có rất nhiều người lục tục đến. Có thể đại biểu cho hai đại lục, trở thành thành viên của sứ đoàn, không thể nghi ngờ đều là người tài ba của các ngành các nghề. Xuất thân nào cũng có! Nhưng nếu nói về tuổi tác, những học viên của Sử Lai Khắc học viện này tuyệt đối nằm trong nhóm nhỏ tuổi nhất.
Rất nhanh, Nhạc Chính Vũ liền nhìn thấy Thái lão và Vũ Trường Không.
Thái lão mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc, tao nhã, cao quý, loáng thoáng toàn thân có một loại hào quang khó có thể nói nên lời. Bà vừa xuất hiện, sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người ngay lập tức.
Tuy rằng tướng mạo của bà có chút tang thương của năm tháng, nhưng không hiểu tại sao, mỗi người đều sẽ cảm nhận được phong vị phong hoa tuyệt đại trên người bà.
Vũ Trường Không đứng ở trong góc phòng khách, cầm một ly nước đá chậm rãi uống. Nếu như không phải là Thái lão yêu cầu, hắn thậm chí còn không muốn tới tham gia loại tiệc rượu này. Hắn vốn không thích những nơi đông người.
Hắn ăn mặc không có gì khác với bình thường. Một thân bạch y, áo sơ mi trắng, quần trắng, nhìn qua cực kỳ phổ thông. Nhưng mà, mặc ở trên người hắn, lại nổi bật hơn người như vậy, khác với tất cả mọi người.
Dù cho hắn chỉ đứng ở trong góc, nhưng chỉ trong chốc lát, cũng đã bị các nữ sĩ có tướng mạo được coi như là không tầm thường tiếp cận tận 7 lần.
Vũ Trường Không đều rất lễ độ, nhưng khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng hướng về phía đối phương lắc đầu. Hắn đứng ở nơi đó, phảng phất toàn thân tự tỏa ra khí chất lạnh lẽo âm trầm.
Nhưng các nữ sĩ bị hắn từ chối vẫn như trước không muốn rời xa, đều ở gần đó liếc trộm hắn, thỉnh thoảng trong mắt lộ rõ vẻ... mê trai. Từ ngoại hình mà xem, vóc người hắn cao ráo, tướng mạo anh tuấn, mái tóc dài, toàn thân toả ra khí chất lành lạnh. Vũ Trường Không quả thực không thể chê vào đâu được, tuyệt đối là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ.
Ánh mắt Vũ Trường Không trong buổi tiệc chỉ tập trung trên người của các đệ tử của mình, hắn nhìn thấy Tạ Giải, nhìn thấy Nguyên Ân Dạ Huy, nhìn thấy Hứa Tiểu Ngôn và Nhạc Chính Vũ. Sau đó, hắn lại nhìn thấy Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí trên người mặc đồng phục học sinh đi vào.
Tuy rằng bên phía Ban Tổ chức yêu cầu mặc trang phục dạ hội, nhưng cũng không phải là quy định cứng nhắc, Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí cũng không hề bị ngăn cản ở bên ngoài, vẫn được cho phép đi vào. Hai người trực tiếp tìm một góc, nói chuẩn xác, là tìm chỗ có đồ ăn. Từ Lạp Trí nắm lấy một ít đồ ăn đưa cho Diệp Tinh Lan, Diệp Tinh Lan lắc đầu, hắn liền trực tiếp ném vào trong miệng của chính mình. Diệp Tinh Lan nhận, mặt hắn liền nở rộ một nụ cười chất phác.
Nhưng mà, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đâu? Thời gian đã đến. Bọn họ làm sao còn chưa tới?
Hai mắt Vũ Trường Không híp lại, suy tư.
Trong mắt các vị cô nương đang chăm chú...ngắm trai, hoàng tử băng lãnh đột nhiên có thêm một chút u buồn, nhất thời làm ánh mắt của các nàng càng thêm si mê.
Hoan nghênh mọi người đã tới dự buổi dạ tiệc hôm nay. Chào mọi người, ta là Ngoại vụ đại thần tới từ Tinh La đế quốc của Tinh La Đại Lục, Tư Mã Lam Tiêu. Thật hân hạnh được gặp mặt nhiều vị hảo bằng hữu các ngành các nghề của Đấu La Đại Lục như vậy. Đêm nay, chúng ta không say không về! Ngày hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành một ít trò chơi nhỏ. Chúng ta sẽ chọn ra vị nam sĩ và nữ sĩ có trang phục đẹp nhất đêm nay, và cả nam sĩ anh tuấn nhất, nữ sĩ xinh đẹp nhất, và cặp đôi có kỹ thuật nhảy tuyệt vời nhất. Bọn họ đều sẽ nhận được phần thưởng đến từ Tinh La đế quốc chúng ta.
Tư Mã Lam Tiêu là một người trung niên có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tóc vàng, tiếng nói của hắn rất có sức hút, tạo nên một sự lôi cuốn vô hình. Chỉ nói vài câu thôi, mà khiến cho bầu không khí của toàn trường sôi động hẳn lên.
Các loại thức ăn nước uống liên tiếp được nối đuôi nhau đưa vào trong hội trường. Rất nhanh, bầu không khí của buổi dạ tiệc liền trở nên náo nhiệt hơn.
Nhạc Chính Vũ, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi nói lại cho rõ ràng ta xem! Tạ Giải theo sát Nhạc Chính Vũ đi vào. Giọng hắn có chút lớn, gây nên sự chú ý tính ra còn nhiều hơn một chút so với Nhạc Chính Vũ.
Nhạc Chính Vũ quay người lại, cười híp mắt nhìn về phía hắn, Cục cưng, chàng muốn ta nói cái gì cơ?
Tạ Giải vốn đang ngập tràn lửa giận, nhưng cũng bị cái từ “cục cưng” này của Nhạc Chính Vũ làm cho toàn thân sởn hết cả da gà, cứ như là bị giội cho một chậu nước lạnh, trong nháy mắt hỏa khí toàn thân đều bị dập tắt.
Ta không quen biết ngươi! Tạ Giải lập tức xoay mặt, cầm lấy một ly thức uống, chuyển hướng sang một bên.
Nguyên Ân Dạ Huy và Hứa Tiểu Ngôn trước sau lần lượt vào cửa. Tạ Giải vừa nhìn thấy Nguyên Ân, lập tức như thể nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, bước nhanh tới trước mặt nàng, Nguyên Ân, Nhạc Chính Vũ đùa giỡn ta. Nàng nói hắn có còn là con người hay không?
Nguyên Ân Dạ Huy thản nhiên nói: Chuyện của hai người các ngươi đừng hỏi ta. Không có quan hệ gì với ta!
Hứa Tiểu Ngôn hi hi nở nụ cười, thấp giọng nói: Cùng nhau... cùng nhau!
Da mặt Tạ Giải xưa nay đều không hề mỏng hơn so với Nhạc Chính Vũ chút nào, nghe vậy nhất thời hướng về Nguyên Ân Dạ Huy ngại ngùng nói: Nàng xem, Tiểu Ngôn đều nói để hai chúng ta ở cùng nhau.
Cút! Nguyên Ân Dạ Huy lườm hắn một cái, tự mình đi vào bên trong.
Tạ Giải hướng về Nhạc Chính Vũ đưa ngón giữa lên. Nhạc Chính Vũ không chịu yếu thế chút nào, hướng về hắn nở nụ cười quyến rũ, Tạ Giải lập tức co vòi, vội vàng chạy đuổi theo Nguyên Ân Dạ Huy.
Lúc này Nhạc Chính Vũ mới đi tới trước mặt Hứa Tiểu Ngôn, Tiểu thư xinh đẹp, đêm nay nàng nguyện ý làm bạn nhảy của ta sao?
Hứa Tiểu Ngôn ha ha nở nụ cười, Làm sao ngươi biết đêm nay có khiêu vũ?
Nhạc Chính Vũ cười nói: Bình thường dạ tiệc nào mà chẳng có? Thế nào? Làm bạn nhảy của ta được không?
Hứa Tiểu Ngôn nói: Được!
Nhạc Chính Vũ vỗ tay cái độp, Nàng thật đúng là một cô nương tốt.
Hứa Tiểu Ngôn thật lòng gật đầu nói: Đúng vậy! Ta cũng cho là như thế, ta cũng không chê ngươi xấu.
Nhạc Chính Vũ cười khổ: Đừng ác miệng như thế có được hay không? Bất quá...
Nói tới chỗ này, âm thanh của hắn đột nhiên kéo dài, sau đó đột nhiên áp người lên, ôm lấy bờ eo, kề sát vào người Hứa Tiểu Ngôn. Hứa Tiểu Ngôn theo bản năng né tránh, nửa người trên khẽ ngửa ra sau.
Nhạc Chính Vũ kinh ngạc phát hiện, vòng eo của nàng thật sự là vô cùng mềm mại, ung dung ngửa người vậy mà vượt quá 60 độ.
Bất quá làm sao? Hứa Tiểu Ngôn giữ nguyên tư thế ngả người nhìn hắn.
Bất quá, nàng thật sự cho rằng ta xấu sao? Một đôi con ngươi xanh thẳm của Nhạc Chính Vũ nhìn kỹ Hứa Tiểu Ngôn, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng của sự chân thành.
Không hiểu tại sao, Hứa Tiểu Ngôn bỗng cảm thấy hoảng hốt, Ngươi đủ rồi đó! Mau đứng lên, làm vậy ra thể thống gì?
Lúc này Nhạc Chính Vũ mới ngồi dậy, đồng thời nhẹ nhàng đỡ lấy Hứa Tiểu Ngôn, cũng kéo nàng đứng thẳng lưng lên.
Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nhạc Chính Vũ thấp giọng nói.
Hứa Tiểu Ngôn hừ một tiếng, Ta luôn luôn không có hảo cảm đối với công tử nhà giàu.
Làm sao nàng biết ta là công tử nhà giàu? Nhạc Chính Vũ sờ sờ mũi của chính mình.
Hứa Tiểu Ngôn hừ một tiếng, Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đang đùa giỡn với Nguyên Ân. Còn không phải là công tử nhà giàu?
Hic, chuyện đó không thể tính! Lúc đó ta cho rằng nàng là Tà Hồn Sư, mới cố ý như vậy. Kỳ thực, ta vẫn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bạn gái. Có phải là nằm ngoài dự đoán của nàng hay không? Nhạc Chính Vũ mặt đầy ngại ngùng nói.
Hứa Tiểu Ngôn đầy nghĩa chính ngôn từ đáp: Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, mới 16 tuổi đúng chứ? Dựa theo luật pháp liên bang quy định, 18 tuổi mới coi như là thành niên. 16 tuổi ngươi đã muốn dính vào ba cái chuyện quan hệ nam nữ đã là rất không đúng, vậy mà lại vẫn còn muốn thân mật với bạn gái? Loại hành vi này của ngươi, đều sẽ bị xã hội lên án. Một thanh niên sa ngã, còn nói với ta cái gì mà ngoài dự đoán? Bất quá ngươi yên tâm, mọi người sẽ cố gắng cứu vớt ngươi con người tội lỗi này.
So về ranh mãnh, Hứa Tiểu Ngôn nào có lạc hậu hơn so với các bạn của mình?
Nói xong câu này, trên mặt nàng lộ ra vẻ mỉm cười, lời nói có chút ý vị sâu xa: Không nên để hoc-môn tuổi dậy thì ảnh hưởng tới tư tưởng của mình! Tóc dài vung một cái, nàng nhanh nhẹn rời đi.
Nhạc Chính Vũ trợn mắt há mồm nhìn Hứa Tiểu Ngôn đi vào bên trong, trong lúc nhất thời cũng không khỏi cứng đờ. Đây là lập luận kiểu gì vậy hả?
Quả nhiên là nhân sinh như một trò đùa, đều phải chứng minh bằng hành động! Nha đầu vậy mà quá lợi hại! Lúc trước hắn còn tưởng rằng, Hứa Tiểu Ngôn bị bề ngoài anh tuấn của chính mình mê hoặc cơ đấy!
Lúc này, bên trong đại sảnh đã có rất nhiều người lục tục đến. Có thể đại biểu cho hai đại lục, trở thành thành viên của sứ đoàn, không thể nghi ngờ đều là người tài ba của các ngành các nghề. Xuất thân nào cũng có! Nhưng nếu nói về tuổi tác, những học viên của Sử Lai Khắc học viện này tuyệt đối nằm trong nhóm nhỏ tuổi nhất.
Rất nhanh, Nhạc Chính Vũ liền nhìn thấy Thái lão và Vũ Trường Không.
Thái lão mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc, tao nhã, cao quý, loáng thoáng toàn thân có một loại hào quang khó có thể nói nên lời. Bà vừa xuất hiện, sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người ngay lập tức.
Tuy rằng tướng mạo của bà có chút tang thương của năm tháng, nhưng không hiểu tại sao, mỗi người đều sẽ cảm nhận được phong vị phong hoa tuyệt đại trên người bà.
Vũ Trường Không đứng ở trong góc phòng khách, cầm một ly nước đá chậm rãi uống. Nếu như không phải là Thái lão yêu cầu, hắn thậm chí còn không muốn tới tham gia loại tiệc rượu này. Hắn vốn không thích những nơi đông người.
Hắn ăn mặc không có gì khác với bình thường. Một thân bạch y, áo sơ mi trắng, quần trắng, nhìn qua cực kỳ phổ thông. Nhưng mà, mặc ở trên người hắn, lại nổi bật hơn người như vậy, khác với tất cả mọi người.
Dù cho hắn chỉ đứng ở trong góc, nhưng chỉ trong chốc lát, cũng đã bị các nữ sĩ có tướng mạo được coi như là không tầm thường tiếp cận tận 7 lần.
Vũ Trường Không đều rất lễ độ, nhưng khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng hướng về phía đối phương lắc đầu. Hắn đứng ở nơi đó, phảng phất toàn thân tự tỏa ra khí chất lạnh lẽo âm trầm.
Nhưng các nữ sĩ bị hắn từ chối vẫn như trước không muốn rời xa, đều ở gần đó liếc trộm hắn, thỉnh thoảng trong mắt lộ rõ vẻ... mê trai. Từ ngoại hình mà xem, vóc người hắn cao ráo, tướng mạo anh tuấn, mái tóc dài, toàn thân toả ra khí chất lành lạnh. Vũ Trường Không quả thực không thể chê vào đâu được, tuyệt đối là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ.
Ánh mắt Vũ Trường Không trong buổi tiệc chỉ tập trung trên người của các đệ tử của mình, hắn nhìn thấy Tạ Giải, nhìn thấy Nguyên Ân Dạ Huy, nhìn thấy Hứa Tiểu Ngôn và Nhạc Chính Vũ. Sau đó, hắn lại nhìn thấy Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí trên người mặc đồng phục học sinh đi vào.
Tuy rằng bên phía Ban Tổ chức yêu cầu mặc trang phục dạ hội, nhưng cũng không phải là quy định cứng nhắc, Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí cũng không hề bị ngăn cản ở bên ngoài, vẫn được cho phép đi vào. Hai người trực tiếp tìm một góc, nói chuẩn xác, là tìm chỗ có đồ ăn. Từ Lạp Trí nắm lấy một ít đồ ăn đưa cho Diệp Tinh Lan, Diệp Tinh Lan lắc đầu, hắn liền trực tiếp ném vào trong miệng của chính mình. Diệp Tinh Lan nhận, mặt hắn liền nở rộ một nụ cười chất phác.
Nhưng mà, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đâu? Thời gian đã đến. Bọn họ làm sao còn chưa tới?
Hai mắt Vũ Trường Không híp lại, suy tư.
Trong mắt các vị cô nương đang chăm chú...ngắm trai, hoàng tử băng lãnh đột nhiên có thêm một chút u buồn, nhất thời làm ánh mắt của các nàng càng thêm si mê.
Hoan nghênh mọi người đã tới dự buổi dạ tiệc hôm nay. Chào mọi người, ta là Ngoại vụ đại thần tới từ Tinh La đế quốc của Tinh La Đại Lục, Tư Mã Lam Tiêu. Thật hân hạnh được gặp mặt nhiều vị hảo bằng hữu các ngành các nghề của Đấu La Đại Lục như vậy. Đêm nay, chúng ta không say không về! Ngày hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành một ít trò chơi nhỏ. Chúng ta sẽ chọn ra vị nam sĩ và nữ sĩ có trang phục đẹp nhất đêm nay, và cả nam sĩ anh tuấn nhất, nữ sĩ xinh đẹp nhất, và cặp đôi có kỹ thuật nhảy tuyệt vời nhất. Bọn họ đều sẽ nhận được phần thưởng đến từ Tinh La đế quốc chúng ta.
Tư Mã Lam Tiêu là một người trung niên có thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, tóc vàng, tiếng nói của hắn rất có sức hút, tạo nên một sự lôi cuốn vô hình. Chỉ nói vài câu thôi, mà khiến cho bầu không khí của toàn trường sôi động hẳn lên.
Các loại thức ăn nước uống liên tiếp được nối đuôi nhau đưa vào trong hội trường. Rất nhanh, bầu không khí của buổi dạ tiệc liền trở nên náo nhiệt hơn.
/614
|