Chương 65 : Ngươi thắng sao?
Cảm ơn lão sư. Cổ Nguyệt cười.
Vũ Trường Không sắc mặt lạnh lẽo, Vậy ngươi đi chạy bộ theo chúng đi. Đây là huấn luyện thể lực bắt buộc. Tạ Giải, ngươi cũng đi.
Tạ Giải đau khổ: Lão sư, không phải đánh xong thì được miễn chạy sao?
Vũ Trường Không hừ lạnh, Ngươi thắng sao?
Ta. . . Tạ Giải buồn bực. Ài, Đường Vũ Lân thắng hắn, là nhờ may mắn. Đấu với Cổ Nguyệt, mình đã toàn lực ứng phó, nhưng vẫn thua, nha đầu kia Võ Hồn quá quái dị, còn quái dị hơn song long chủy của mình.
Cổ Nguyệt co giò chạy ra sân, chạy theo mọi người.
Tạ Giải bi thương, không thể không đi.
Nhìn cả bọn, gương mặt lạnh giá của Vũ Trường Không thấp thoáng nụ cười, hắn quay người đi về phía Lầu Dạy Học.
Sao người lại phải đeo xích sắt? Cổ Nguyệt chạy rất nhẹ nhàng, tò mò hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân đáp: Rèn luyện sức lực a! Lão sư đối với ta nghiêm khắc hơn mọi người. À, ngươi thật lợi hại.
Cổ Nguyệt mỉm cười: Kỳ thật không có gì lợi hại, không có nguyên tố nào ta mạnh, chẳng qua chỉ là khống chế tốt mà thôi. Mọi Võ Hồn đều giống nhau, chỉ cần có Hồn Lực, nếu ngươi hiểu được nó và khống chế được nó, nó đều sẽ mang tới cho ngươi niềm vui.
Đường Vũ Lân trong lòng không khỏi khẽ động, khống chế?
Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có ai Võ Hồn có thể khống chế nhiều mặt được như ngươi như vậy! tiếng Tạ Giải vang lên sau lưng, không phải đeo xích, lại được nghỉ ngơi, hắn đã chạy dễ hơn.
Cổ Nguyệt nói: Đó là bởi vì ngươi còn chưa hiểu được hết võ hồn của mình.
Tạ Giải không phục: Làm sao ngươi biết ta không hiểu hết?
Cổ Nguyệt nói: Bại tướng dưới tay, còn cần làm sao biết?
Ta. . . Tạ Giải cực kì bi phẫn. Mình không phải là thiên tài sao? Tại sao tới cái trường này, đã phải vào lớp kém nhất, lại còn thất bại hoài vậy?
Vũ Trường Không thẳng đi vào Lầu Dạy Học, lúc này tất cả lớp đều đang lên lớp, trong hành lang trống trải.
Đi tới cửa phòng giáo dục, hắn dừng lại, nghĩ nghĩ, gõ cửa phòng.
Mời vào! tiếng Long Hằng Húc vang lên.
Vũ Trường Không đẩy cửa vào.
Long Hằng Húc đang ngồi sau bàn mà buồn phiền. Hắn đang suy nghĩ cực kì nghiêm túc, xem nên xử lí Vũ Trường Không như thế nào. Hôm nay tên này đã làm mình mất mặt, nhưng muốn sa thải hắn, thì chắc chắn là không được. Viện trưởng nhất định không chịu, còn bảo vậy phân cho hắn lớp khác. Còn lớp nào nữa? Hắn đã đi dạy cái lớp kém nhất rồi, còn lớp nào kém hơn nữa đâu? Cái tên khốn này có phải chính vì vậy mới có cái kiểu lợn chết không sợ nước sôi hay không?
Thấy người đi vào là Vũ Trường Không, Long Hằng Húc không khỏi sửng sốt, lạnh mặt hỏi: Vũ lão sư có gì chỉ giáo?
Vũ Trường Không bình tĩnh đi tới, khẽ cúi người chào.
Xin lỗi, Long chủ nhiệm, ta tới để xin lỗi ngài.
Thấy hắn khom người chào, Long Hằng Húc chấn kinh.
Cái gì đây? Lãnh ngạo nam thần tới xin lỗi? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi?
Hắn biết khá nhiều về cái vị lão sư cực cá tính này. Từ hồi vào học viện, tên này đã luôn nổi danh hàng đầu. Đẹp trai, thực lực cường hãn, danh xứng với thực là học viện đệ nhất cường giả. Nhưng tính tình cương quyết bướng bỉnh, không tuân thủ quy định học viện, làm việc toàn tự tiện theo ý mình, nên mới được đám nữ sinh gọi là nam thần.
Ngay cả viện trưởng mà hắn cũng còn không ngán. Nghe nói mấy lần Viện trưởng tìm hắn nói chuyện, lời còn chưa nói hết, hắn đã đẩy cửa bỏ đi.
Nhưng hắn cũng có cái vốn để kiêu ngạo. Hình như hắn là từ chỗ đó tới. Chưa tới ba mươi tuổi, đã có tu vi Lục Hoàn Hồn Đế, dù là ở đó, hắn cũng phải là thiên tài, không biết sao lại tới đây nữa.
Một tên cao ngạo mắt mọc đỉnh cao, lại cúi đầu xin lỗi mình? Nghĩa địa biến thành vườn rau rồi sao?
Vũ Trường Không nghiêm túc nói: Hôm nay là ta làm sai, cho nên ta tới xin lỗi ngài, mong ngài bỏ qua cho.
Được, được. Long Hằng Húc vội đáp, khí thế yếu hẳn đi.
Vũ Trường Không gật đầu: Long chủ nhiệm, lớp chúng ta mới có một học viên mới tới báo danh, cô bé vừa vượt qua bài kiểm tra của ta, đạt tiêu chuẩn vào học viện. Theo quy định của học viện, học viên bỏ lỡ thời gian báo danh, nếu có tình huống đặc thù mà được cho vào, thì phải bắt đầu từ lớp năm. Cho nên, mong ngài phê chuẩn đồng ý cho cô bé nhập học.
Nói xong, hắn đưa thư giới thiệu của Cổ Nguyệt cho Long Hằng Húc.
Long Hằng Húc nhận thư, theo bản năng nói: Được để ta xử lý.
Vũ Trường Không nói: Vậy xử luôn bây giờ đi.
Long Hằng Húc bừng tỉnh, thì ra là người ta có việc muốn nhờ mình nên mới tới xin lỗi!
Nhưng không hiểu vì sao, Vũ Trường Không xin lỗi, làm hắn không tức giận chút nào nữa. Mị lực của lãnh ngạo nam thần mị lực, không chỉ có ảnh hưởng tới phái nữ a.
Vũ lão sư, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi. Sau này lúc có mặt học viên, ngươi phải để mặt mũi cho ta. Long Hằng Húc nhắc nhở.
Được. Vũ Trường Không lại gật đầu.
Long Hằng Húc không ngờ tên kia đồng ý dễ dàng như vậy. Lãnh ngạo nam thần tuy mắt cao hơn đầu, nhưng là một người tuyệt đối giữ lời, nếu đã đồng ý, nhất định hắn sẽ làm được. Thực không ngờ, mình lại tạo được quan hệ tốt với hắn dễ thế, xem ra, để hắn ở hệ trung cấp cũng không phải là chuyện xấu.
Học viên này xem ra rất được Vũ lão sư coi trọng nhỉ! Long Hằng Húc mở thư giới thiệu ra đọc.
Thư đề cử của một học viện sơ cấp ở một thành nhỏ, trông rất bình thường.
Cổ Nguyệt, nữ, Hồn Lực tu vi cấp mười lăm, Võ Hồn, Nguyên Tố Sứ.
Nguyên Tố Sứ? Là cái quỷ gì?
Cảm ơn lão sư. Cổ Nguyệt cười.
Vũ Trường Không sắc mặt lạnh lẽo, Vậy ngươi đi chạy bộ theo chúng đi. Đây là huấn luyện thể lực bắt buộc. Tạ Giải, ngươi cũng đi.
Tạ Giải đau khổ: Lão sư, không phải đánh xong thì được miễn chạy sao?
Vũ Trường Không hừ lạnh, Ngươi thắng sao?
Ta. . . Tạ Giải buồn bực. Ài, Đường Vũ Lân thắng hắn, là nhờ may mắn. Đấu với Cổ Nguyệt, mình đã toàn lực ứng phó, nhưng vẫn thua, nha đầu kia Võ Hồn quá quái dị, còn quái dị hơn song long chủy của mình.
Cổ Nguyệt co giò chạy ra sân, chạy theo mọi người.
Tạ Giải bi thương, không thể không đi.
Nhìn cả bọn, gương mặt lạnh giá của Vũ Trường Không thấp thoáng nụ cười, hắn quay người đi về phía Lầu Dạy Học.
Sao người lại phải đeo xích sắt? Cổ Nguyệt chạy rất nhẹ nhàng, tò mò hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân đáp: Rèn luyện sức lực a! Lão sư đối với ta nghiêm khắc hơn mọi người. À, ngươi thật lợi hại.
Cổ Nguyệt mỉm cười: Kỳ thật không có gì lợi hại, không có nguyên tố nào ta mạnh, chẳng qua chỉ là khống chế tốt mà thôi. Mọi Võ Hồn đều giống nhau, chỉ cần có Hồn Lực, nếu ngươi hiểu được nó và khống chế được nó, nó đều sẽ mang tới cho ngươi niềm vui.
Đường Vũ Lân trong lòng không khỏi khẽ động, khống chế?
Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, có ai Võ Hồn có thể khống chế nhiều mặt được như ngươi như vậy! tiếng Tạ Giải vang lên sau lưng, không phải đeo xích, lại được nghỉ ngơi, hắn đã chạy dễ hơn.
Cổ Nguyệt nói: Đó là bởi vì ngươi còn chưa hiểu được hết võ hồn của mình.
Tạ Giải không phục: Làm sao ngươi biết ta không hiểu hết?
Cổ Nguyệt nói: Bại tướng dưới tay, còn cần làm sao biết?
Ta. . . Tạ Giải cực kì bi phẫn. Mình không phải là thiên tài sao? Tại sao tới cái trường này, đã phải vào lớp kém nhất, lại còn thất bại hoài vậy?
Vũ Trường Không thẳng đi vào Lầu Dạy Học, lúc này tất cả lớp đều đang lên lớp, trong hành lang trống trải.
Đi tới cửa phòng giáo dục, hắn dừng lại, nghĩ nghĩ, gõ cửa phòng.
Mời vào! tiếng Long Hằng Húc vang lên.
Vũ Trường Không đẩy cửa vào.
Long Hằng Húc đang ngồi sau bàn mà buồn phiền. Hắn đang suy nghĩ cực kì nghiêm túc, xem nên xử lí Vũ Trường Không như thế nào. Hôm nay tên này đã làm mình mất mặt, nhưng muốn sa thải hắn, thì chắc chắn là không được. Viện trưởng nhất định không chịu, còn bảo vậy phân cho hắn lớp khác. Còn lớp nào nữa? Hắn đã đi dạy cái lớp kém nhất rồi, còn lớp nào kém hơn nữa đâu? Cái tên khốn này có phải chính vì vậy mới có cái kiểu lợn chết không sợ nước sôi hay không?
Thấy người đi vào là Vũ Trường Không, Long Hằng Húc không khỏi sửng sốt, lạnh mặt hỏi: Vũ lão sư có gì chỉ giáo?
Vũ Trường Không bình tĩnh đi tới, khẽ cúi người chào.
Xin lỗi, Long chủ nhiệm, ta tới để xin lỗi ngài.
Thấy hắn khom người chào, Long Hằng Húc chấn kinh.
Cái gì đây? Lãnh ngạo nam thần tới xin lỗi? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi?
Hắn biết khá nhiều về cái vị lão sư cực cá tính này. Từ hồi vào học viện, tên này đã luôn nổi danh hàng đầu. Đẹp trai, thực lực cường hãn, danh xứng với thực là học viện đệ nhất cường giả. Nhưng tính tình cương quyết bướng bỉnh, không tuân thủ quy định học viện, làm việc toàn tự tiện theo ý mình, nên mới được đám nữ sinh gọi là nam thần.
Ngay cả viện trưởng mà hắn cũng còn không ngán. Nghe nói mấy lần Viện trưởng tìm hắn nói chuyện, lời còn chưa nói hết, hắn đã đẩy cửa bỏ đi.
Nhưng hắn cũng có cái vốn để kiêu ngạo. Hình như hắn là từ chỗ đó tới. Chưa tới ba mươi tuổi, đã có tu vi Lục Hoàn Hồn Đế, dù là ở đó, hắn cũng phải là thiên tài, không biết sao lại tới đây nữa.
Một tên cao ngạo mắt mọc đỉnh cao, lại cúi đầu xin lỗi mình? Nghĩa địa biến thành vườn rau rồi sao?
Vũ Trường Không nghiêm túc nói: Hôm nay là ta làm sai, cho nên ta tới xin lỗi ngài, mong ngài bỏ qua cho.
Được, được. Long Hằng Húc vội đáp, khí thế yếu hẳn đi.
Vũ Trường Không gật đầu: Long chủ nhiệm, lớp chúng ta mới có một học viên mới tới báo danh, cô bé vừa vượt qua bài kiểm tra của ta, đạt tiêu chuẩn vào học viện. Theo quy định của học viện, học viên bỏ lỡ thời gian báo danh, nếu có tình huống đặc thù mà được cho vào, thì phải bắt đầu từ lớp năm. Cho nên, mong ngài phê chuẩn đồng ý cho cô bé nhập học.
Nói xong, hắn đưa thư giới thiệu của Cổ Nguyệt cho Long Hằng Húc.
Long Hằng Húc nhận thư, theo bản năng nói: Được để ta xử lý.
Vũ Trường Không nói: Vậy xử luôn bây giờ đi.
Long Hằng Húc bừng tỉnh, thì ra là người ta có việc muốn nhờ mình nên mới tới xin lỗi!
Nhưng không hiểu vì sao, Vũ Trường Không xin lỗi, làm hắn không tức giận chút nào nữa. Mị lực của lãnh ngạo nam thần mị lực, không chỉ có ảnh hưởng tới phái nữ a.
Vũ lão sư, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi. Sau này lúc có mặt học viên, ngươi phải để mặt mũi cho ta. Long Hằng Húc nhắc nhở.
Được. Vũ Trường Không lại gật đầu.
Long Hằng Húc không ngờ tên kia đồng ý dễ dàng như vậy. Lãnh ngạo nam thần tuy mắt cao hơn đầu, nhưng là một người tuyệt đối giữ lời, nếu đã đồng ý, nhất định hắn sẽ làm được. Thực không ngờ, mình lại tạo được quan hệ tốt với hắn dễ thế, xem ra, để hắn ở hệ trung cấp cũng không phải là chuyện xấu.
Học viên này xem ra rất được Vũ lão sư coi trọng nhỉ! Long Hằng Húc mở thư giới thiệu ra đọc.
Thư đề cử của một học viện sơ cấp ở một thành nhỏ, trông rất bình thường.
Cổ Nguyệt, nữ, Hồn Lực tu vi cấp mười lăm, Võ Hồn, Nguyên Tố Sứ.
Nguyên Tố Sứ? Là cái quỷ gì?
/614
|