Ngân Thiên Phàm lại phẫn nộ: Ngươi nói thẳng với mọi người luôn đi? Ta chính là bị khai trừ đấy, còn chưa có tốt nghiệp, làm sao vậy? Tốt xấu gì thì về sau ta cũng bằng một thân bổn sự đi chỉ huy một hạm đội. Ta đã học hệ chỉ huy giữa các hành tinh tại ngoại viện Sử Lai Khắc vài năm, về sau, vì làm một chút tình huống đặc biệt nên bị khai trừ.
Nói đến đây, ánh mắt hắn hiện lên một vẻ thống khổ. Cứ việc chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi khi nhắc tới chuyện này, trong nội tâm Ngân Thiên Phàm vẫn luôn đau đớn như trước.
Sắc mặt Quý Hồng Bân cũng khôi phục vài phần, hắn cau mày lại mà nói: Chuyện lần đó thực sự cũng không thể trách ngươi hoàn toàn. Tuy lực chiến đấu của ngươi không được tốt lắm, nhưng ở phương diện chỉ huy đúng là rất có thiên phú. Lúc ấy, chúng ta đều cho rằng ngươi có thể thi đậu nội viện đây. Một khi tốt nghiệp hệ chỉ huy giữa các hành tinh từ nội viện. ngươi sẽ có thể thành một vị quan chỉ huy hạm đội lớn nhất Liên bang.
Ngân Thiên Phàm khoát tay áo: Đừng nói nữa, hiện tại có nói cái gì cũng vô dụng, sớm đã là sự thật. Hiên Vũ, hôm nay đã nói đến đây rồi, lão sư liền cho ngươi một chút, lúc trước ta vì cái gì mà bị khai trừ, để ngươi lấy đó mà làm gương.
Hắn vừa nói vừa liếc qua Lưu Phong cùng Tiền Lỗi bên người.
Hai tên tiểu tử các ngươi còn ở chỗ này mà trông mong cái gì nữa hả? Cũng muốn nghe chuyện lão phu mất mặt sao? Lão Quý a, bọn hắn là cùng tổ với Hiên Vũ đấy, không nên thao luyện một lát sao? Ngân Thiên Phàm tức giận nói.
Ánh mắt Quý Hồng Bân khẽ động: Hai người các ngươi đi theo ta.
Lưu Phong cùng Tiền Lỗi còn đang kinh hãi đã bị Đại Ma Vương mang đi. Trong văn phòng, chỉ còn lại có Ngân Thiên Phàm cùng Lam Hiên Vũ.
Lại nói tiếp, lúc trước bị khai trừ như vậy, cho tới bây giờ ta vẫn có chút không phục.
Ngân Thiên Phàm than nhẹ một tiếng, trong nháy mắt này, Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy vị lão sư này của mình có chút già nua rồi. Đối với Ngân Thiên Phàm mà nói, đây tuyệt đối là một kí ức vô cùng xấu.
Chuyện ngày đó ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, lão Quý nói cũng không sai, khi đó ta một lòng muốn thi vào nội viện, hơn nữa còn có vài phần nắm chắc. Năm đó tại Sử Lai Khắc, ta cũng là người kiêu ngạo. Lúc ấy là ta dùng thành tích ưu dị mà thi đậu vào Sử Lai Khắc đấy, cũng không có béo nhà bây giờ mà rất anh tuấn đấy. Trong lớp, rất nhiều nữ đồng học có ý với ta, mà còn là những người tuyệt đỉnh xinh đẹp, dáng người cũng đều rất tốt. Nếu không phải học viện quy định dưới mười tám tuổi không cho phép yêu đương, hừ hừ!
Khóe miệng Lam Hiên Vũ co quắp lại một lát, trong nội tâm hắn thầm nghĩ: Lão sư, có phải ngài lạc đề rồi hay không hả?
(Aaaaa, ta hận lão Đường, lão bắt lão Ngân nói mấy câu xàm xàm r lại bắt cu Vũ khó hiểu, cuối cùng là chả ra cái vấn đề gì, tại sao lại có người câu chương đến cái đẳng cấp thượng thừa như vậy được chứ
Nói đến đây, ánh mắt hắn hiện lên một vẻ thống khổ. Cứ việc chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi khi nhắc tới chuyện này, trong nội tâm Ngân Thiên Phàm vẫn luôn đau đớn như trước.
Sắc mặt Quý Hồng Bân cũng khôi phục vài phần, hắn cau mày lại mà nói: Chuyện lần đó thực sự cũng không thể trách ngươi hoàn toàn. Tuy lực chiến đấu của ngươi không được tốt lắm, nhưng ở phương diện chỉ huy đúng là rất có thiên phú. Lúc ấy, chúng ta đều cho rằng ngươi có thể thi đậu nội viện đây. Một khi tốt nghiệp hệ chỉ huy giữa các hành tinh từ nội viện. ngươi sẽ có thể thành một vị quan chỉ huy hạm đội lớn nhất Liên bang.
Ngân Thiên Phàm khoát tay áo: Đừng nói nữa, hiện tại có nói cái gì cũng vô dụng, sớm đã là sự thật. Hiên Vũ, hôm nay đã nói đến đây rồi, lão sư liền cho ngươi một chút, lúc trước ta vì cái gì mà bị khai trừ, để ngươi lấy đó mà làm gương.
Hắn vừa nói vừa liếc qua Lưu Phong cùng Tiền Lỗi bên người.
Hai tên tiểu tử các ngươi còn ở chỗ này mà trông mong cái gì nữa hả? Cũng muốn nghe chuyện lão phu mất mặt sao? Lão Quý a, bọn hắn là cùng tổ với Hiên Vũ đấy, không nên thao luyện một lát sao? Ngân Thiên Phàm tức giận nói.
Ánh mắt Quý Hồng Bân khẽ động: Hai người các ngươi đi theo ta.
Lưu Phong cùng Tiền Lỗi còn đang kinh hãi đã bị Đại Ma Vương mang đi. Trong văn phòng, chỉ còn lại có Ngân Thiên Phàm cùng Lam Hiên Vũ.
Lại nói tiếp, lúc trước bị khai trừ như vậy, cho tới bây giờ ta vẫn có chút không phục.
Ngân Thiên Phàm than nhẹ một tiếng, trong nháy mắt này, Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy vị lão sư này của mình có chút già nua rồi. Đối với Ngân Thiên Phàm mà nói, đây tuyệt đối là một kí ức vô cùng xấu.
Chuyện ngày đó ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, lão Quý nói cũng không sai, khi đó ta một lòng muốn thi vào nội viện, hơn nữa còn có vài phần nắm chắc. Năm đó tại Sử Lai Khắc, ta cũng là người kiêu ngạo. Lúc ấy là ta dùng thành tích ưu dị mà thi đậu vào Sử Lai Khắc đấy, cũng không có béo nhà bây giờ mà rất anh tuấn đấy. Trong lớp, rất nhiều nữ đồng học có ý với ta, mà còn là những người tuyệt đỉnh xinh đẹp, dáng người cũng đều rất tốt. Nếu không phải học viện quy định dưới mười tám tuổi không cho phép yêu đương, hừ hừ!
Khóe miệng Lam Hiên Vũ co quắp lại một lát, trong nội tâm hắn thầm nghĩ: Lão sư, có phải ngài lạc đề rồi hay không hả?
(Aaaaa, ta hận lão Đường, lão bắt lão Ngân nói mấy câu xàm xàm r lại bắt cu Vũ khó hiểu, cuối cùng là chả ra cái vấn đề gì, tại sao lại có người câu chương đến cái đẳng cấp thượng thừa như vậy được chứ
/295
|