Võ hồn của Nữu Nhất Vĩ là cúc áo. Chính xác ra thì hẳn là Cúc Áo Tạc Đạn. Đệ nhất hồn kỹ lại càng có ý tứ, gọi là Bạo Tạc Cách Tuyệt, có lực phòng ngực cực mạnh đối với bất kì loại công kích dạng sóng xung kích gì.
Đệ nhị hồn kỹ của hắn chính là Cúc Áo Tạc Đạn, dùng việc tiêu hao hồn lực làm mồi phóng, uy lực bạo tạc nổ tung cực mạnh. Nhưng ước mơ lớn nhất của Nữu Nhất Vĩ cũng không phải khảo thí vào Sử Lai Khắc Học Viện, mà là thi vào Đường Môn. Đường Môn đã có truyền thừa vài vạn năm, có một môn tuyệt học gọi là Ám Khí Bách Giải. Hắn rất muốn học được những thủ pháp trong đó, vì nếu học đươc thì thực lực của hắn nhất định sẽ có thể tăng lên trên phạm vi lớn. Chẳng qua là muốn vào Đường Môn quá khó khăn, nên việc tiến vào Sử Lai Khắc học viện cũng có thể xem như một cái đường tắt, dù sao cả hai nơi này cũng đồng khí liên chi.
Lúc này, khi Cúc Áo Tạc Đạn được thi triển ra thì ngay cả Băng Thiên Lương vũng phải kinh ngạc, hai vị đồng đội của hắn thì không chút do dự mà quay người bỏ chạy. Trên người Băng Thiên Lương, đệ nhị hồn hoàn lóe sáng, cả người hắn đột nhiên kéo dài ra, thân thể đột nhiên bành trướng đến hai mét, có chút quái dị, toàn thân đều sáng lên một tầng hào quang màu tím nhạt.
Vừa lóe thân, cả người hắn liền kịch liệt vặn vẹo, tựa như một đạo điện quang mà xuyên thẳng qua trung tâm điểm bạo tạc nổ tung, có thể nói tất cả sóng xung kích cũng chỉ có thể xẹt qua từ bên cạnh hắn. Chỉ hai lần lách mình hắn liền đến trước mặt Nữu Nhất Vĩ.
Nữu Nhất Vĩ phản ứng rất nhanh, Hồn Hoàn thứ ba trực tiếp sáng lên, đem cúc áo trong tay ném sang hai bên, trong lòng bàn tay của hắn lại thêm một viên cúc áo màu trắng. Chỉ sau một khắc, viên cúc áo này liền nổ tung trong tay hắn. Lập tức, một đạo cường quang chói mắt nở rộ nương theo lực trùng kích cường đại, dùng thân thể của hắn làm trung tâm mà nở rộ hướng ra phía ngoài.
Hồn Kỹ thứ ba, Cúc Áo Bạo Thiểm.
Đây chính là một hồn kỹ nghìn năm, cũng là hồn kỹ mạnh nhất của Nữu Nhất Vĩ. Cúc Áo Bạo Thiểm chẳng những có thể phát ra cường quang ngay trong chốc lát, lại còn có lực đẩy toàn bộ phương vị, tựa như một ít hồn sư có vòng kháng lửa, có thể phòng ngự mọi hướng. Kỹ năng này phối hợp với Hồn Kỹ Bạo Tạc Cách Tuyệt của hắn có thể tạo ra lực phòng ngự cực mạnh.
Mắt thấy tay phải Băng Thiên Lương đã mang theo luồng điện quang màu tím bắt lấy Nữu Nhất Vĩ, cường quang nở rộ kia lại khiến cho hắn mất đi thị lực, hắn không thể không cuộn mình, đồng thời hắn cũng bị lực đẩy của Cúc Áo Bạo Thiểm chấn khai một lần nữa!
Lực bổ tung của viên Cúc Áo Tạc Đạn tạc kia cũng đủ cản trở những người khác, làm bọn chúng không cách nào tới gần. Trong khoảng thời gian ngắn, Nữu Nhất Vĩ đã dùng sức một mình ngăn cả sáu người của Lăng Thiên học viện.
Đây tuyệt đối là một tình huống ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng Nữu Nhất Vĩ mình cũng phải âm thầm kêu khổ, cái Võ Hồn này của hắn am hiểu nhất chính là chiến đấu trong khoảng cách, cái này thực là rất ít thấy trong giới hồn sư, mà hồn lực tiêu hao cũng rất lớn, bởi vì mỗi một viên cúc áo đều từ bản thân hồn lực của hắn ngưng tụ mà thành. Hắn không tiếc một cái giá lớn mà phóng thích Cúc Áo Tạc Đạn, dẫn đến việc hồn lực nhanh chóng hạ thấp.
Thầy của hắn cũng đã từng nói qua, khi tu vi đạt đến thất hoàn, trước khi có được Hồn Hạch thì thực lực của hắn sẽ phải chịu giới hạn lớn nhất về mặt hồn lực.
Hiện tại hắn đang rất mong, thừa dịp mình ngăn những người trước mắt này, đồng bạn của mình có thể chạy xa một ít. Mà giờ này khắc này, một cuộc chiến khác ở phía bên kia đã chuẩn bị kết thúc
Oanh! Kim Ti Ma Viên Trọng Quyền xuất kích, ngang nhiên đánh một gã hồn sư đã bị trọng thương thành bạch quang, biến mất giữa không trung. Lúc này, địch nhân trước mặt nó cũng chỉ còn lại có một, chính là Lương Thục Thi đang đi tìm Băng Thiên Lương lúc trước.
Mà ở trước mặt Lương Thục Thi còn có một người, còn không phải là Lam Hiên Vũ sao!
Kim Ti Ma Viên đứng ở đó, toàn thân nở rộ kim quang như Ma Thần hạ phàm. Mà Lam Hiên Vũ lại đang không ngừng cải biến phương hướng, linh hoạt mà tránh đi những công kích của Lương Thục Thi. Trong tay hắn bay ra một ít băng nhận, băng chùy quấy rối đối phương, mục đích chính là không cho nàng thoát thân.
Lúc trước, khi mấy người Nữu Nhất Vĩ phát hiện Kim Ti Ma Viên thì vẫn luôn đuổi giết nó. Mà nếu chín người Lăng Thiên học viện phát hiện ra ba người Nữu Nhất Vĩ thì làm sao có thể không thấy đầu hồn thú đang bị thương này đây?
Cho nên, Băng Thiên Lương trực tiếp phái một tổ người đến đây đuổi giết Kim Ti Ma Viên, chính hắn thì mang theo năm người khác đi vây quanh Nữu Nhất Vĩ. Lương Thục Thi với Băng Thiên Lương là cùng nhau lớn lên, nàng có thể trở thành người đứng đầu một tổ thì tất nhiên thực lực cũng không yếu. Nàng là tu vi tam hoàn, mà hai vị đồng đội kia cũng đều là hai hoàn đỉnh phong. Trong Lăng Thiên học viện, mặc dù tổ này của nàng là một tổ có thực lực khá yếu kém, nhưng vẫn như trước là đứng đầu trong danh sách hải tuyển.
Thế nhưng nàng cũng tuyệt không nghĩ tới, thứ tổ mình đang đuổi theo lại là một đầu kim ti ma viên trong trạng thái toàn thịnh, mà lại còn có tu vi chừng ba nghìn năm.
Không chỉ có thế, bên người Kim Ti Ma Viên vẫn còn có một tên hồn sư, hơn nữa thực lực không kém.
Lương Thục Thi hoàn toàn có thể khẳng định, đầu Kim Ti Ma Viên này không phải hồn linh do đối phương triệu hoán ra, bởi vì dù có là Băng Thiên Lương cũng khống chế không được hồn linh loại cấp độ này, hơn nữa, đầu Kim Ti Ma Viên này nhìn qua chính là thật thể, nào có chút bộ dáng nào của Hồn Linh?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì sẽ xuất hiện tình huống Hồn Thú cùng nhân loại phối hợp chiến đấu như thế này. Bất quá, từ trang phục của tên hồn sư kia, nàng đã nhận ra người này là đến từ Thiên La học viện.
Ngay khi ba người vừa đuổi tới, Kim Ti Ma Viên liền trực tiếp liền phản công. Dưới sưu tăng khúc của Kim văn Lam Ngân Thảo, thực lực của nó sao có thể là thứ hồn thú ba ngàn năm bình thường có khả năng đạt tới? Một phát tấn công toàn lực liền giải quyết xong một gã đồng đội của Lương Thục Thi.
Lúc này Lam Hiên Vũ cũng chỉ ở bên cạnh phụ trợ chiến đấu, tăng phúc cho Kim Ti Ma Viên, đồng thời dùng băng chùy, băng nhận mà quấy rối Lương Thục Thi. Với nhãn lực của Lương Thục Thi, nàng làm sao nhìn không ra đầu Kim Ti Ma Viên này đang được Lam Hiên Vũ tăng phúc đây? Nàng dĩ nhiên là nghĩ trước tiên phải giải quyết Lam Hiên Vũ. Nhưng hắn lại sử dụng một loại bộ pháp cực kì quỷ dị, căn bản là hắn không chịu cứng chọi cứng cùng nàng, mà chỉ không ngừng né tránh, dựa vào tường băng, băng thuẫn, xoáy nước, các loại kỹ năng khống chế thủy nguyên tố để ngăn cản công kích.
Cứ như vậy, một lát sau Kim Ti Ma Viên cũng đã đánh chết gã đồng đội còn lại của Lương Thục Thi.
Lương Thục Thi mắt thấy đã sắp xảy ra vấn đề, lúc này nàng mới vội vàng phát ra một tiếng thét chói tai.
Ngươi là người của tổ quán quân hải tuyển? Lương Thục Thi mang ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ nhún vai: Ngươi nói rất đúng. Hắn vừa nói, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng. Kim Ti Ma Viên đã lần nữa bay lên trời, nó cũng không hiểu được cái gì là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp liền nhào tới hướng Lương Thục Thi.
Lương Thục Thi biết chính mình đã không thể nào chạy trốn được với loại Hồn Thú này, lúc này chạy trốn sẽ càng mau chết mà thôi, hiện tại, hy vọng duy nhất của nàng chính là Băng Thiên Lương bên kia giải quyết vấn đề nhanh một chút, sau đó tới cứu mình. Nhưng trong nội tâm nàng cũng mơ hồ đoán được, người này cùng đầu Hồn Thú này đồng thời xuất hiện cũng không phải trùng hợp, rất có thể là sự xếp đặt của đối phương.
Giờ này khắc này, nàng thậm chí có chút ít hối hận vì đã phát ra tiếng kêu cứu kia.
Hai tay Lương Thục Thi cấp tốc huy động gai nhọn, trên người nàng, hòn hoàn thứ ba lóe sáng lóng lánh, một tầng băng lam sắc bao trùm toàn thân, hai con ngươi cũng theo đó mà biến thành màu băng lam.
Võ Hồn của nàng là Phân Quang Thứ. Nàng chính là một hồn sư hệ Cường Công, lực công kích rất mạnh nhưng lại không am hiểu phòng ngự.
Mũi chân khẽ điểm xuống mặt đất một chút, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể thay đổi ảo diệu trên không trung, chẳng những tránh được băng chùy của Lam Hiên Vũ, còn có thể lách qua đôi cánh tay tráng kiện của kim ti ma viên.
Hồn Kỹ thứ ba, Phân Quang Thiểm!
Cái Hồn Kỹ có thể lập tức đem tốc độ tăng tới cực hạn, đồng thời, lực công kích cũng bạo tăng gấp đôi, bổ sung hiệu quả phá cương. Nàng biết, có lẽ mình sẽ rất khó may mắn thoát khỏi khó khăn này, mà trước mắt, đầu Hồn Thú này lại bị tên Thiên La học viện kia khống chế. Nàng luôn luôn quả quyết, nên lúc này nàng thà rằng mình hi sinh ở chỗ này cũng phải đánh trọng thương đầu Kim Ti Ma Viên trước mắt này, giúp Băng Thiên Lương đối phó đối phương dễ dàng hơn một chút. Hơn nữa, nàng cũng rất rõ, nếu mình muốn thoát thân thì việc đầu tiên cũng vẫn phải đánh trọng thương đầu Kim Ti Ma Viên trước mắt này.
Đệ nhị hồn kỹ của hắn chính là Cúc Áo Tạc Đạn, dùng việc tiêu hao hồn lực làm mồi phóng, uy lực bạo tạc nổ tung cực mạnh. Nhưng ước mơ lớn nhất của Nữu Nhất Vĩ cũng không phải khảo thí vào Sử Lai Khắc Học Viện, mà là thi vào Đường Môn. Đường Môn đã có truyền thừa vài vạn năm, có một môn tuyệt học gọi là Ám Khí Bách Giải. Hắn rất muốn học được những thủ pháp trong đó, vì nếu học đươc thì thực lực của hắn nhất định sẽ có thể tăng lên trên phạm vi lớn. Chẳng qua là muốn vào Đường Môn quá khó khăn, nên việc tiến vào Sử Lai Khắc học viện cũng có thể xem như một cái đường tắt, dù sao cả hai nơi này cũng đồng khí liên chi.
Lúc này, khi Cúc Áo Tạc Đạn được thi triển ra thì ngay cả Băng Thiên Lương vũng phải kinh ngạc, hai vị đồng đội của hắn thì không chút do dự mà quay người bỏ chạy. Trên người Băng Thiên Lương, đệ nhị hồn hoàn lóe sáng, cả người hắn đột nhiên kéo dài ra, thân thể đột nhiên bành trướng đến hai mét, có chút quái dị, toàn thân đều sáng lên một tầng hào quang màu tím nhạt.
Vừa lóe thân, cả người hắn liền kịch liệt vặn vẹo, tựa như một đạo điện quang mà xuyên thẳng qua trung tâm điểm bạo tạc nổ tung, có thể nói tất cả sóng xung kích cũng chỉ có thể xẹt qua từ bên cạnh hắn. Chỉ hai lần lách mình hắn liền đến trước mặt Nữu Nhất Vĩ.
Nữu Nhất Vĩ phản ứng rất nhanh, Hồn Hoàn thứ ba trực tiếp sáng lên, đem cúc áo trong tay ném sang hai bên, trong lòng bàn tay của hắn lại thêm một viên cúc áo màu trắng. Chỉ sau một khắc, viên cúc áo này liền nổ tung trong tay hắn. Lập tức, một đạo cường quang chói mắt nở rộ nương theo lực trùng kích cường đại, dùng thân thể của hắn làm trung tâm mà nở rộ hướng ra phía ngoài.
Hồn Kỹ thứ ba, Cúc Áo Bạo Thiểm.
Đây chính là một hồn kỹ nghìn năm, cũng là hồn kỹ mạnh nhất của Nữu Nhất Vĩ. Cúc Áo Bạo Thiểm chẳng những có thể phát ra cường quang ngay trong chốc lát, lại còn có lực đẩy toàn bộ phương vị, tựa như một ít hồn sư có vòng kháng lửa, có thể phòng ngự mọi hướng. Kỹ năng này phối hợp với Hồn Kỹ Bạo Tạc Cách Tuyệt của hắn có thể tạo ra lực phòng ngự cực mạnh.
Mắt thấy tay phải Băng Thiên Lương đã mang theo luồng điện quang màu tím bắt lấy Nữu Nhất Vĩ, cường quang nở rộ kia lại khiến cho hắn mất đi thị lực, hắn không thể không cuộn mình, đồng thời hắn cũng bị lực đẩy của Cúc Áo Bạo Thiểm chấn khai một lần nữa!
Lực bổ tung của viên Cúc Áo Tạc Đạn tạc kia cũng đủ cản trở những người khác, làm bọn chúng không cách nào tới gần. Trong khoảng thời gian ngắn, Nữu Nhất Vĩ đã dùng sức một mình ngăn cả sáu người của Lăng Thiên học viện.
Đây tuyệt đối là một tình huống ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng Nữu Nhất Vĩ mình cũng phải âm thầm kêu khổ, cái Võ Hồn này của hắn am hiểu nhất chính là chiến đấu trong khoảng cách, cái này thực là rất ít thấy trong giới hồn sư, mà hồn lực tiêu hao cũng rất lớn, bởi vì mỗi một viên cúc áo đều từ bản thân hồn lực của hắn ngưng tụ mà thành. Hắn không tiếc một cái giá lớn mà phóng thích Cúc Áo Tạc Đạn, dẫn đến việc hồn lực nhanh chóng hạ thấp.
Thầy của hắn cũng đã từng nói qua, khi tu vi đạt đến thất hoàn, trước khi có được Hồn Hạch thì thực lực của hắn sẽ phải chịu giới hạn lớn nhất về mặt hồn lực.
Hiện tại hắn đang rất mong, thừa dịp mình ngăn những người trước mắt này, đồng bạn của mình có thể chạy xa một ít. Mà giờ này khắc này, một cuộc chiến khác ở phía bên kia đã chuẩn bị kết thúc
Oanh! Kim Ti Ma Viên Trọng Quyền xuất kích, ngang nhiên đánh một gã hồn sư đã bị trọng thương thành bạch quang, biến mất giữa không trung. Lúc này, địch nhân trước mặt nó cũng chỉ còn lại có một, chính là Lương Thục Thi đang đi tìm Băng Thiên Lương lúc trước.
Mà ở trước mặt Lương Thục Thi còn có một người, còn không phải là Lam Hiên Vũ sao!
Kim Ti Ma Viên đứng ở đó, toàn thân nở rộ kim quang như Ma Thần hạ phàm. Mà Lam Hiên Vũ lại đang không ngừng cải biến phương hướng, linh hoạt mà tránh đi những công kích của Lương Thục Thi. Trong tay hắn bay ra một ít băng nhận, băng chùy quấy rối đối phương, mục đích chính là không cho nàng thoát thân.
Lúc trước, khi mấy người Nữu Nhất Vĩ phát hiện Kim Ti Ma Viên thì vẫn luôn đuổi giết nó. Mà nếu chín người Lăng Thiên học viện phát hiện ra ba người Nữu Nhất Vĩ thì làm sao có thể không thấy đầu hồn thú đang bị thương này đây?
Cho nên, Băng Thiên Lương trực tiếp phái một tổ người đến đây đuổi giết Kim Ti Ma Viên, chính hắn thì mang theo năm người khác đi vây quanh Nữu Nhất Vĩ. Lương Thục Thi với Băng Thiên Lương là cùng nhau lớn lên, nàng có thể trở thành người đứng đầu một tổ thì tất nhiên thực lực cũng không yếu. Nàng là tu vi tam hoàn, mà hai vị đồng đội kia cũng đều là hai hoàn đỉnh phong. Trong Lăng Thiên học viện, mặc dù tổ này của nàng là một tổ có thực lực khá yếu kém, nhưng vẫn như trước là đứng đầu trong danh sách hải tuyển.
Thế nhưng nàng cũng tuyệt không nghĩ tới, thứ tổ mình đang đuổi theo lại là một đầu kim ti ma viên trong trạng thái toàn thịnh, mà lại còn có tu vi chừng ba nghìn năm.
Không chỉ có thế, bên người Kim Ti Ma Viên vẫn còn có một tên hồn sư, hơn nữa thực lực không kém.
Lương Thục Thi hoàn toàn có thể khẳng định, đầu Kim Ti Ma Viên này không phải hồn linh do đối phương triệu hoán ra, bởi vì dù có là Băng Thiên Lương cũng khống chế không được hồn linh loại cấp độ này, hơn nữa, đầu Kim Ti Ma Viên này nhìn qua chính là thật thể, nào có chút bộ dáng nào của Hồn Linh?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì sẽ xuất hiện tình huống Hồn Thú cùng nhân loại phối hợp chiến đấu như thế này. Bất quá, từ trang phục của tên hồn sư kia, nàng đã nhận ra người này là đến từ Thiên La học viện.
Ngay khi ba người vừa đuổi tới, Kim Ti Ma Viên liền trực tiếp liền phản công. Dưới sưu tăng khúc của Kim văn Lam Ngân Thảo, thực lực của nó sao có thể là thứ hồn thú ba ngàn năm bình thường có khả năng đạt tới? Một phát tấn công toàn lực liền giải quyết xong một gã đồng đội của Lương Thục Thi.
Lúc này Lam Hiên Vũ cũng chỉ ở bên cạnh phụ trợ chiến đấu, tăng phúc cho Kim Ti Ma Viên, đồng thời dùng băng chùy, băng nhận mà quấy rối Lương Thục Thi. Với nhãn lực của Lương Thục Thi, nàng làm sao nhìn không ra đầu Kim Ti Ma Viên này đang được Lam Hiên Vũ tăng phúc đây? Nàng dĩ nhiên là nghĩ trước tiên phải giải quyết Lam Hiên Vũ. Nhưng hắn lại sử dụng một loại bộ pháp cực kì quỷ dị, căn bản là hắn không chịu cứng chọi cứng cùng nàng, mà chỉ không ngừng né tránh, dựa vào tường băng, băng thuẫn, xoáy nước, các loại kỹ năng khống chế thủy nguyên tố để ngăn cản công kích.
Cứ như vậy, một lát sau Kim Ti Ma Viên cũng đã đánh chết gã đồng đội còn lại của Lương Thục Thi.
Lương Thục Thi mắt thấy đã sắp xảy ra vấn đề, lúc này nàng mới vội vàng phát ra một tiếng thét chói tai.
Ngươi là người của tổ quán quân hải tuyển? Lương Thục Thi mang ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ nhún vai: Ngươi nói rất đúng. Hắn vừa nói, nhưng động tác trên tay cũng không ngừng. Kim Ti Ma Viên đã lần nữa bay lên trời, nó cũng không hiểu được cái gì là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp liền nhào tới hướng Lương Thục Thi.
Lương Thục Thi biết chính mình đã không thể nào chạy trốn được với loại Hồn Thú này, lúc này chạy trốn sẽ càng mau chết mà thôi, hiện tại, hy vọng duy nhất của nàng chính là Băng Thiên Lương bên kia giải quyết vấn đề nhanh một chút, sau đó tới cứu mình. Nhưng trong nội tâm nàng cũng mơ hồ đoán được, người này cùng đầu Hồn Thú này đồng thời xuất hiện cũng không phải trùng hợp, rất có thể là sự xếp đặt của đối phương.
Giờ này khắc này, nàng thậm chí có chút ít hối hận vì đã phát ra tiếng kêu cứu kia.
Hai tay Lương Thục Thi cấp tốc huy động gai nhọn, trên người nàng, hòn hoàn thứ ba lóe sáng lóng lánh, một tầng băng lam sắc bao trùm toàn thân, hai con ngươi cũng theo đó mà biến thành màu băng lam.
Võ Hồn của nàng là Phân Quang Thứ. Nàng chính là một hồn sư hệ Cường Công, lực công kích rất mạnh nhưng lại không am hiểu phòng ngự.
Mũi chân khẽ điểm xuống mặt đất một chút, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể thay đổi ảo diệu trên không trung, chẳng những tránh được băng chùy của Lam Hiên Vũ, còn có thể lách qua đôi cánh tay tráng kiện của kim ti ma viên.
Hồn Kỹ thứ ba, Phân Quang Thiểm!
Cái Hồn Kỹ có thể lập tức đem tốc độ tăng tới cực hạn, đồng thời, lực công kích cũng bạo tăng gấp đôi, bổ sung hiệu quả phá cương. Nàng biết, có lẽ mình sẽ rất khó may mắn thoát khỏi khó khăn này, mà trước mắt, đầu Hồn Thú này lại bị tên Thiên La học viện kia khống chế. Nàng luôn luôn quả quyết, nên lúc này nàng thà rằng mình hi sinh ở chỗ này cũng phải đánh trọng thương đầu Kim Ti Ma Viên trước mắt này, giúp Băng Thiên Lương đối phó đối phương dễ dàng hơn một chút. Hơn nữa, nàng cũng rất rõ, nếu mình muốn thoát thân thì việc đầu tiên cũng vẫn phải đánh trọng thương đầu Kim Ti Ma Viên trước mắt này.
/295
|