Dịch: Đức Thành
Vì có thể cùng Lam Hiên Vũ, Lưu Phong cùng tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện, thậm chí Tiền Lỗi đã buông bỏ cơ hội sớm trúng tuyển. Lam Hiên Vũ cũng đã đáp ứng bọn hắn, ba người nhất định phải cùng thi đậu Sử Lai Khắc, cho nên hắn đã không còn lựa chọn khác.
Đúng lúc này, một đạo bạch quang như tấm lụa đột nhiên tiến vào chiến trường, lặng yên không một tiếng động mà xuyên qua dưới nách Kim Ti Ma Viên, ngăn lại một thanh trường đao suýt nữa đâm vào ngực nó, hào quang màu trắng bạc cũng theo đó mà cuộn lên, để lại trên người đối phương một vết thương thật sâu.
Lực công kích của Khi Kim Ti Ma Viên đã bắt đầu hạ thấp, khi nó sắp phải chấm dứt, Lưu Phong đúng là vẫn nhịn không được mà xuất thủ.
Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Lam Hiên Vũ cắn răng một cái, rốt cục vẫn là đáp ứng.
Thời gian Đống Thiên Thu được triệu hoán tới là có hạn đó a! Hắn không thể chậm trễ nữa, bằng không mà nói, coi như là sau đó nàng chịu ra tay chỉ sợ cũng không kịp.
Lúc này Đống Thiên Thu mới hài lòng đứng lên mà nhìn về phía chiến trường, nàng quát lạnh một tiếng: Là ai đả thương hắn? Trong lúc nhất thời, một cỗ khí tức lạnh lẽo phát ra từ trên người nàng, chỉ trong chốc lát, ánh mắt của nàng liền chọn trúng mục tiêu.
Nàng nhìn thấy Băng Thiên Lương có bốn cái Hồn Hoàn cũng lấy làm kinh hãi. Nếu Lam Hiên Vũ đang ở trong thi đấu tuyển chọn, như vậy thì người nơi này tối đa cũng chỉ là mười ba tuổi, vậy mà đối phương cũng đã có tứ hoàn tu vi, cảnh giới hồn lực còn vượt qua chính mình, đối thủ như vậy nàng cũng là lần đầu tiên gặp được.
Bên này biến hóa lớn như vậy, tất nhiên Băng Thiên Lương cũng nhìn thấy, lúc trước chuôi kia họa cán Phương Thiên Kích xuất hiện đã làm hắn kinh hãi. Lúc này rõ ràng lại đi ra một cô bé, hắn cũng không khỏi càng kinh ngạc.
Không phải hắn không muốn ra tay với Lam Hiên Vũ, mà do đầu Kim Ti Ma Viên kia lại đột nhiên điên cuồng tấn công, cứ như vậy, nó phóng ra ra Kim Ti Mang đâu chỉ có trăm ngàn đạo?
Đây chính là bản lĩnh xuất chúng của một đầu hồn thú nghìn năm, bị nó đánh trúng cũng không phải là đùa giỡn. Nhất là rõ ràng đầu Kim Ti Ma Viên này còn có năng lực khống chế, nó trừng mắt liền có thể làm cho người ta mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn, thế nên một gã đồng đội của hắn đã bị đả thương dưới tình huống đột phát đó. Lúc này Kim Ti Ma Viên đã không còn cuồng bạo như trước, rõ ràng là sắp không còn chút sức lực nào. Nhưng đối phương lại phái ra một gã hồn sư dùng trường thương, tu vi không cao nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, vừa đánh lén liền tổn thương hai người, cho Kim Ti Ma Viên cơ hội thở dốc.
Trên người Băng Thiên Lương là điện quang lập loè, hắn đột nhiên rơi xuống, hung hăng mà nện xuống người Thiết Bối Long, tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to đường kính ba mét, Thiết Bối Long đã hóa thành một đạo hào quang mà trở lại Triệu Hoán Chi Môn, biến mất vô tung.
Cường thế bộc phát, Điện Thần Ma Khôi! Cái này chính là võ hồn của Băng Thiên Lương! Cường công, mẫn công song hệ, lấy công làm thủ chính là phong cách chiến đấu của hắn.
Từ trên người hắn bắn từng đọa tử điện vặn vẹo, ảnh hưởng toàn bộ không gian chấn động, thế nên thực lực của Lưu Phong cũng vì đó mà chịu ảnh hưởng. Lam Hiên Vũ đã bị thương ngoài ý muốn, không thể nghi ngờ, việc này đã gây ảnh hưởng cực lớn tới lực chiến đấu chỉnh thể của bọn hắn, đã không có Lam Hiên Vũ tăng phúc, thứ Lưu Phong có thể dùng cũng chỉ là Ngân Nguyệt thương mang. Thế nhưng tu vi của Lưu Phong cùng đối thủ thật sự là kém nhiều lắm.
Bên phía đối phương, ngoại trừ Băng Thiên Lương còn có hai vị là tam hoàn hồn tôn, thực lực đều không kém hơn Lữ Thiên Tầm bao nhiêu. Lúc này Lưu Phong mới biết, dù sao lớp thiếu niên năng động của Thiên La học viện cũng là mới xuất hiện, nên chênh lệch cùng lớp thiên tài thiếu niên của Lăng Thiên học viện này quả thực là không nhỏ a!
Thiết Bối Long biến mất, Đống Thiên Thu nhìn đối phương không ai để ý tới mình, nàng hừ lạnh một tiếng, vừa lóe thân liền xông ra ngoài.
Thấy Bà cô này rút cuộc cũng chịu động thủ, Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi. Đối với Đống Thiên Thu hắn vẫn rất tin tưởng. Vì lúc trước hắn đã từng bị nàng đuổi giết không hề có lực hoàn thủ a!
Tiến vào trạng thái chiến đấu, khí thế của Đống Thiên Thu liền lập tức biến đổi, vẻ băng lãnh hiển hiện trên mặt, tuyệt sắc kiều nhan lập tức trở nên lạnh lùng như băng. Nàng lặng yên không một tiếng động mà lách vào chiến trường, thân hình dâng lên, đi về phía trước. Ba cái hồn hoàn màu tím bay lên từ dưới chân, dường như trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều có băng sương đi theo.
Không khí chung quanh sậu lãnh, nhưng phải chịu ảnh hưởng cũng chỉ có đối thủ. Băng Thiên Lương vẫn còn phải đối đầu với Kim Ti Ma Viên, bên này lập tức phân ra hai người nghênh đón Đống Thiên Thu. Một tên là tam hoàn, một tên nhị hoàn.
Hai tay tên nhị hoàn hồn sư hợp lại, dưới chân hắn lập tức tràn ra từng đám dây leo màu xanh sẫm, hướng về phía Đống Thiên Thu mà chen chúc tràn đi. Gã tam hoàn hồn sư chính là tên bị Lưu Phong đánh lúc trước, Võ Hồn của hắn là một thanh trường đao dài chừng bốn mét, lưỡi đao cực lớn gần như thành hình thoi. Mạch Đao! Phương thức chiến đấu của hắn có một danh tự, chính là cực độ cường công. Một đao chém ra, chưa từng có từ trước đến nay!
Hắn là người của tổ Băng Thiên Lương, có thể được Băng Thiên Lương tán đồng, vậy thực lực là có thể nghĩ. Đối với từng đám dây leo lan tràn mà đến, Đống Thiên Thu không sợ chút nào, thậm chí ngay cả để ý nàng cũng không. Một đoàn Băng sương mù phóng thích từ dưới chân nàng. Băng sương mù lạnh đến mức đám dây leo vừa chạm liền lập tức đình trệ xuống, lại bị đông cứng rồi.
Tên tam hoàn hồn sư giơ Mạch Đao trong tay lên, thân hình của hắn cao lớn, chính là một gã khôi vĩ nhất trong tổ chín người của Lăng Thiên học viện. Mười hai tuổi nhưng thân cao vượt qua một mét bảy, cơ bắp chắc chắn dưới giáo phục, một đầu tóc ngắn dựng đứng như cương châm, ánh mắt có sự kiên định vượt xa đám bạn cùng lứa tuổi. Dù vết thương trước ngực vẫn đang rỉ máu nhưng cũng không có ảnh hưởng chút nào đến khí thế của hắn.
Mạch Đao giơ lên, Hồn Hoàn thứ nhất cũng theo đó mà sáng lên. Trong chốc lát, Đống Thiên Thu chỉ cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên biến thành vách tường cứng rắn đang đè ép tới từ bốn phía, mà ở chính giữa, cái Mạch Đao kia đã mang theo một cỗ kình phong mà trảm xuống chính mình. Nhìn khí thế lừng lẫy đó, tựa hồ đã muốn đem nàng chém thành hai khúc.
Vũ Thiên, Võ Hồn Mạch Đao, hồn lực ba mươi ba cấp, Lăng Thiên học viện, cùng tổ Băng Thiên Lương trong lớp thiên tài thiếu niên.
Phong thái một đao kia, khí thế lập tức bộc phát đó cũng đủ làm cho không người nào có thể né tránh phách trảm, đều làm cho người ta thấy một loại cảm giác khó có thể kháng cự. Ngay cả Đống Thiên Thu cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc. Trong đám bạn cùng lứa tuổi, quả nhiên vẫn là tàng long ngọa hổ a! Khó trách bọn hắn có thể “nướng” cả tên kia.
Tuy rằng trong nội tâm nàng đang nghĩ như vậy nhưng trên tay cũng không có dừng lại. Nàng cũng không có thử né tránh, lúc này nếu như nàng muốn tránh thì chỉ có hướng lui về phía sau mới được. Nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm giác được, thực ra thứ cường đại nhất của đối thủ trước mắt này chính là khí thế. Nếu mình lui về phía sau, nhất định khí thế của đối phương sẽ theo đó mà tăng lên, thế công sẽ kéo dài bộc phát, lúc đó sẽ càng khó đối phó.
Kinh nghiệm chiến đấu của Đống Thiên Thu là thập phần phong phú, nhất là trên chiến trường, sức phán đoán càng dị thường nhạy cảm. Một đạo hào quang màu xanh đậm sáng lên, một thanh trường thương đã xuất hiện trong tay nàng. Chẳng những nàng không có lui về phía sau, ngược lại còn tiến thêm một bước, trường thương đâm thẳng hướng Mạch Đao.
Keng một tiếng kêu thanh thúy vang lên, trong nháy mắt song phương va chạm, trên mặt Vũ Thiên liền lộ vẻ kinh ngạc. Thứ hắn am hiểu nhất đúng là đem lực lượng cùng khí thế kết hợp, lại hoàn mỹ phối hợp Hồn Kỹ. Lúc chiến đấu thì dù là Băng Thiên Lương cũng không quá nguyện ý va chạm chính diện với hắn.
Thế nhưng nữ hài tử có tướng mạo tuyệt mỹ trước mắt này lại làm được, khi băng mâu của đối phương đâm trúng Mạch Đao, cảm giác đầu tiên của Vũ Thiên là toàn thân lạnh lẽo, dường như không khí chung quanh đều đột ngột hạ thấp mấy chục độ, làm cả người hắn đều cứng ngắc lại trong nháy mắt. Sau đó, băng mâu trong tay Đống Thiên Thu lại lập tức đâm vào điểm lực độ mạnh nhất trên mạch đao của hắn. Một điểm tức thu, Mạch Đao lập tức bị rung chuyển, mang theo kình phong mà chém xuống, nhưng lại là chém xuống bên cạnh Đống Thiên Thu, để lại trên mặt đất một khe rãnh thật sâu.
Tất cả nói thì chậm, nhưng trên thực tế chỉ là thời gian một cái nháy mắt mà thôi. Băng Mâu một điểm, Mạch Đao lệch ra, Đống Thiên Thu đã vọt người mà lên, Băng Mâu huyễn hóa ra từng điểm sáng màu lam mà bao trùm tới hướng Vũ Thiên. Mạch đao của Vũ Thiên chấn động, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên, một cỗ khí thế cường hãn bạo phát ra từ trên người hắn, sắc bén như đao.
Vì có thể cùng Lam Hiên Vũ, Lưu Phong cùng tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện, thậm chí Tiền Lỗi đã buông bỏ cơ hội sớm trúng tuyển. Lam Hiên Vũ cũng đã đáp ứng bọn hắn, ba người nhất định phải cùng thi đậu Sử Lai Khắc, cho nên hắn đã không còn lựa chọn khác.
Đúng lúc này, một đạo bạch quang như tấm lụa đột nhiên tiến vào chiến trường, lặng yên không một tiếng động mà xuyên qua dưới nách Kim Ti Ma Viên, ngăn lại một thanh trường đao suýt nữa đâm vào ngực nó, hào quang màu trắng bạc cũng theo đó mà cuộn lên, để lại trên người đối phương một vết thương thật sâu.
Lực công kích của Khi Kim Ti Ma Viên đã bắt đầu hạ thấp, khi nó sắp phải chấm dứt, Lưu Phong đúng là vẫn nhịn không được mà xuất thủ.
Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Lam Hiên Vũ cắn răng một cái, rốt cục vẫn là đáp ứng.
Thời gian Đống Thiên Thu được triệu hoán tới là có hạn đó a! Hắn không thể chậm trễ nữa, bằng không mà nói, coi như là sau đó nàng chịu ra tay chỉ sợ cũng không kịp.
Lúc này Đống Thiên Thu mới hài lòng đứng lên mà nhìn về phía chiến trường, nàng quát lạnh một tiếng: Là ai đả thương hắn? Trong lúc nhất thời, một cỗ khí tức lạnh lẽo phát ra từ trên người nàng, chỉ trong chốc lát, ánh mắt của nàng liền chọn trúng mục tiêu.
Nàng nhìn thấy Băng Thiên Lương có bốn cái Hồn Hoàn cũng lấy làm kinh hãi. Nếu Lam Hiên Vũ đang ở trong thi đấu tuyển chọn, như vậy thì người nơi này tối đa cũng chỉ là mười ba tuổi, vậy mà đối phương cũng đã có tứ hoàn tu vi, cảnh giới hồn lực còn vượt qua chính mình, đối thủ như vậy nàng cũng là lần đầu tiên gặp được.
Bên này biến hóa lớn như vậy, tất nhiên Băng Thiên Lương cũng nhìn thấy, lúc trước chuôi kia họa cán Phương Thiên Kích xuất hiện đã làm hắn kinh hãi. Lúc này rõ ràng lại đi ra một cô bé, hắn cũng không khỏi càng kinh ngạc.
Không phải hắn không muốn ra tay với Lam Hiên Vũ, mà do đầu Kim Ti Ma Viên kia lại đột nhiên điên cuồng tấn công, cứ như vậy, nó phóng ra ra Kim Ti Mang đâu chỉ có trăm ngàn đạo?
Đây chính là bản lĩnh xuất chúng của một đầu hồn thú nghìn năm, bị nó đánh trúng cũng không phải là đùa giỡn. Nhất là rõ ràng đầu Kim Ti Ma Viên này còn có năng lực khống chế, nó trừng mắt liền có thể làm cho người ta mất đi năng lực hành động trong một thời gian ngắn, thế nên một gã đồng đội của hắn đã bị đả thương dưới tình huống đột phát đó. Lúc này Kim Ti Ma Viên đã không còn cuồng bạo như trước, rõ ràng là sắp không còn chút sức lực nào. Nhưng đối phương lại phái ra một gã hồn sư dùng trường thương, tu vi không cao nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, vừa đánh lén liền tổn thương hai người, cho Kim Ti Ma Viên cơ hội thở dốc.
Trên người Băng Thiên Lương là điện quang lập loè, hắn đột nhiên rơi xuống, hung hăng mà nện xuống người Thiết Bối Long, tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to đường kính ba mét, Thiết Bối Long đã hóa thành một đạo hào quang mà trở lại Triệu Hoán Chi Môn, biến mất vô tung.
Cường thế bộc phát, Điện Thần Ma Khôi! Cái này chính là võ hồn của Băng Thiên Lương! Cường công, mẫn công song hệ, lấy công làm thủ chính là phong cách chiến đấu của hắn.
Từ trên người hắn bắn từng đọa tử điện vặn vẹo, ảnh hưởng toàn bộ không gian chấn động, thế nên thực lực của Lưu Phong cũng vì đó mà chịu ảnh hưởng. Lam Hiên Vũ đã bị thương ngoài ý muốn, không thể nghi ngờ, việc này đã gây ảnh hưởng cực lớn tới lực chiến đấu chỉnh thể của bọn hắn, đã không có Lam Hiên Vũ tăng phúc, thứ Lưu Phong có thể dùng cũng chỉ là Ngân Nguyệt thương mang. Thế nhưng tu vi của Lưu Phong cùng đối thủ thật sự là kém nhiều lắm.
Bên phía đối phương, ngoại trừ Băng Thiên Lương còn có hai vị là tam hoàn hồn tôn, thực lực đều không kém hơn Lữ Thiên Tầm bao nhiêu. Lúc này Lưu Phong mới biết, dù sao lớp thiếu niên năng động của Thiên La học viện cũng là mới xuất hiện, nên chênh lệch cùng lớp thiên tài thiếu niên của Lăng Thiên học viện này quả thực là không nhỏ a!
Thiết Bối Long biến mất, Đống Thiên Thu nhìn đối phương không ai để ý tới mình, nàng hừ lạnh một tiếng, vừa lóe thân liền xông ra ngoài.
Thấy Bà cô này rút cuộc cũng chịu động thủ, Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi. Đối với Đống Thiên Thu hắn vẫn rất tin tưởng. Vì lúc trước hắn đã từng bị nàng đuổi giết không hề có lực hoàn thủ a!
Tiến vào trạng thái chiến đấu, khí thế của Đống Thiên Thu liền lập tức biến đổi, vẻ băng lãnh hiển hiện trên mặt, tuyệt sắc kiều nhan lập tức trở nên lạnh lùng như băng. Nàng lặng yên không một tiếng động mà lách vào chiến trường, thân hình dâng lên, đi về phía trước. Ba cái hồn hoàn màu tím bay lên từ dưới chân, dường như trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều có băng sương đi theo.
Không khí chung quanh sậu lãnh, nhưng phải chịu ảnh hưởng cũng chỉ có đối thủ. Băng Thiên Lương vẫn còn phải đối đầu với Kim Ti Ma Viên, bên này lập tức phân ra hai người nghênh đón Đống Thiên Thu. Một tên là tam hoàn, một tên nhị hoàn.
Hai tay tên nhị hoàn hồn sư hợp lại, dưới chân hắn lập tức tràn ra từng đám dây leo màu xanh sẫm, hướng về phía Đống Thiên Thu mà chen chúc tràn đi. Gã tam hoàn hồn sư chính là tên bị Lưu Phong đánh lúc trước, Võ Hồn của hắn là một thanh trường đao dài chừng bốn mét, lưỡi đao cực lớn gần như thành hình thoi. Mạch Đao! Phương thức chiến đấu của hắn có một danh tự, chính là cực độ cường công. Một đao chém ra, chưa từng có từ trước đến nay!
Hắn là người của tổ Băng Thiên Lương, có thể được Băng Thiên Lương tán đồng, vậy thực lực là có thể nghĩ. Đối với từng đám dây leo lan tràn mà đến, Đống Thiên Thu không sợ chút nào, thậm chí ngay cả để ý nàng cũng không. Một đoàn Băng sương mù phóng thích từ dưới chân nàng. Băng sương mù lạnh đến mức đám dây leo vừa chạm liền lập tức đình trệ xuống, lại bị đông cứng rồi.
Tên tam hoàn hồn sư giơ Mạch Đao trong tay lên, thân hình của hắn cao lớn, chính là một gã khôi vĩ nhất trong tổ chín người của Lăng Thiên học viện. Mười hai tuổi nhưng thân cao vượt qua một mét bảy, cơ bắp chắc chắn dưới giáo phục, một đầu tóc ngắn dựng đứng như cương châm, ánh mắt có sự kiên định vượt xa đám bạn cùng lứa tuổi. Dù vết thương trước ngực vẫn đang rỉ máu nhưng cũng không có ảnh hưởng chút nào đến khí thế của hắn.
Mạch Đao giơ lên, Hồn Hoàn thứ nhất cũng theo đó mà sáng lên. Trong chốc lát, Đống Thiên Thu chỉ cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên biến thành vách tường cứng rắn đang đè ép tới từ bốn phía, mà ở chính giữa, cái Mạch Đao kia đã mang theo một cỗ kình phong mà trảm xuống chính mình. Nhìn khí thế lừng lẫy đó, tựa hồ đã muốn đem nàng chém thành hai khúc.
Vũ Thiên, Võ Hồn Mạch Đao, hồn lực ba mươi ba cấp, Lăng Thiên học viện, cùng tổ Băng Thiên Lương trong lớp thiên tài thiếu niên.
Phong thái một đao kia, khí thế lập tức bộc phát đó cũng đủ làm cho không người nào có thể né tránh phách trảm, đều làm cho người ta thấy một loại cảm giác khó có thể kháng cự. Ngay cả Đống Thiên Thu cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc. Trong đám bạn cùng lứa tuổi, quả nhiên vẫn là tàng long ngọa hổ a! Khó trách bọn hắn có thể “nướng” cả tên kia.
Tuy rằng trong nội tâm nàng đang nghĩ như vậy nhưng trên tay cũng không có dừng lại. Nàng cũng không có thử né tránh, lúc này nếu như nàng muốn tránh thì chỉ có hướng lui về phía sau mới được. Nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm giác được, thực ra thứ cường đại nhất của đối thủ trước mắt này chính là khí thế. Nếu mình lui về phía sau, nhất định khí thế của đối phương sẽ theo đó mà tăng lên, thế công sẽ kéo dài bộc phát, lúc đó sẽ càng khó đối phó.
Kinh nghiệm chiến đấu của Đống Thiên Thu là thập phần phong phú, nhất là trên chiến trường, sức phán đoán càng dị thường nhạy cảm. Một đạo hào quang màu xanh đậm sáng lên, một thanh trường thương đã xuất hiện trong tay nàng. Chẳng những nàng không có lui về phía sau, ngược lại còn tiến thêm một bước, trường thương đâm thẳng hướng Mạch Đao.
Keng một tiếng kêu thanh thúy vang lên, trong nháy mắt song phương va chạm, trên mặt Vũ Thiên liền lộ vẻ kinh ngạc. Thứ hắn am hiểu nhất đúng là đem lực lượng cùng khí thế kết hợp, lại hoàn mỹ phối hợp Hồn Kỹ. Lúc chiến đấu thì dù là Băng Thiên Lương cũng không quá nguyện ý va chạm chính diện với hắn.
Thế nhưng nữ hài tử có tướng mạo tuyệt mỹ trước mắt này lại làm được, khi băng mâu của đối phương đâm trúng Mạch Đao, cảm giác đầu tiên của Vũ Thiên là toàn thân lạnh lẽo, dường như không khí chung quanh đều đột ngột hạ thấp mấy chục độ, làm cả người hắn đều cứng ngắc lại trong nháy mắt. Sau đó, băng mâu trong tay Đống Thiên Thu lại lập tức đâm vào điểm lực độ mạnh nhất trên mạch đao của hắn. Một điểm tức thu, Mạch Đao lập tức bị rung chuyển, mang theo kình phong mà chém xuống, nhưng lại là chém xuống bên cạnh Đống Thiên Thu, để lại trên mặt đất một khe rãnh thật sâu.
Tất cả nói thì chậm, nhưng trên thực tế chỉ là thời gian một cái nháy mắt mà thôi. Băng Mâu một điểm, Mạch Đao lệch ra, Đống Thiên Thu đã vọt người mà lên, Băng Mâu huyễn hóa ra từng điểm sáng màu lam mà bao trùm tới hướng Vũ Thiên. Mạch đao của Vũ Thiên chấn động, đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên, một cỗ khí thế cường hãn bạo phát ra từ trên người hắn, sắc bén như đao.
/295
|