Dịch: Đức Thành
Trên đài, Lý Hãn khẽ gật đầu với Lam Hiên Vũ: Kiên trì đến cùng là rất đúng, dù sao thì cũng đã đến rồi. Vậy đến đây đi. Hắn vừa nói, một bên vung tay ra hiệu với Lý Bân cùng Gia Vũ, ba người đồng thời bày ra Võ Hồn mà vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.
Trên người Lý Hãn trào ra một tầng khí lưu màu lam nhạt, thậm chí có chút cảm giác hòa hợp với Hải Thần Hồ phía xa xa kia. Tầng khí lưu bay lên từ phía sau hắn rồi hóa thành cơn gió động trời, xen nhau mà lóng lánh cùng hai cái Hồn Hoàn đệ nhất, đệ nhị, lập tức lại hóa thành một luồng sóng lớn mà đánh tới hướng ba người Lam Hiên Vũ.
Có thể tiến vào vòng hai thì làm sao thực lực lại không cường đại? Lý Hãn lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để nhằm đạt thắng lợi trận chiến này. Đẳng cấp hồn lực song phương chênh lệch nhiều như vậy, cứ nghiền ép đối phương một cách toàn diện là được, không thể cho đối phương một điểm khả năng lật bàn. Tuy đối thủ nhỏ yếu nhưng hắn vẫn không chủ quan chút nào, điểm bạch quang lóe lên từ trên người Gia Vũ, một thanh quyền trượng trắng nõn như ngọc liền xuất hiện, hắn hướng về luồng sóng lớn mà chỉ một cái, hào quang đệ nhị Hồn Hoàn trên người phóng thích, lập tức, trong tầng sóng bắt đầu hiện ra từng đạo quang ảnh màu trắng. Những quang ảnh này giống như cá bơi đầy ngập, khí tức phóng ra sắc bén mười phần.
Đó chính là võ hồn của Lý Hãn, Triều Tịch! Đây là một loại Võ Hồn cực kỳ hiếm thấy. Từ nhỏ Lý Hãn đã sinh hoạt tại bờ biển Đông Hải của mẫu tinh, hắn có một võ hồn thuộc loại hải dương rất hiếm có, am hiểu nhất là công kích toàn bộ phương vị.
Mà Gia Vũ cũng đến từ một học cùng hắn, Võ Hồn cũng rất hiếm thấy, là Hải Trượng, có thể lăng không triệu hồi ra các loại sinh vật biển dưới trạng thái năng lượng để tiến hành công kích. Võ Hồn của hắn phối hợp với Lý Hãn, tuy không phải Võ Hồn dung hợp kỹ nhưng nếu thực sự hợp nhau thì vẫn tăng thêm sức mạnh. Lúc này, thứ hắn triệu hồi ra là một bầy kiếm ngư. Mà một bầy kiếm ngư được triệu hoán vào trong biển rộng của Lý Hãn, tất nhiên sẽ mạnh hơn hẳn một bầy được triệu hoán ra giữa không trung.
Lý Bân phía bên kia cũng không có nhàn rỗi, một vòng trăng tròn bay lên đỉnh đầu hắn, ánh trăng sáng rực, một mảng quang mang màu trắng bạc chiếu rọi khắp tầng sóng lớn, vô luận là biển rộng hay kiếm ngư cũng đều lập tức bạo tăng khí thế. Không sai, Võ Hồn của hắn chính là công kích cùng phụ trợ. Ánh trăng mọc lên từ trên biển, kiếm ngư nhờ biển mà sinh tồn. Một công kích nghiền ép toàn bộ phương vị, không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào.
Lam Hiên Vũ nhíu chặt lông mày, tâm tình của hắn thật sự có chút trầm trọng. Đối thủ chẳng những rất mạnh, hơn nữa lại không chút buông lỏng vì bọn họ thực lực yếu. Tuy công kích này còn không phải là một kích mạnh nhất của đối thủ, nhưng ba người đối phương phối hợp hỗ trợ lẫn nhau như vậy rất có phần cảm giác như tam vị nhất thể. Một kích này, đám người Lam Hiên Vũ có thể chống đỡ được sao? Đối chính là một gã tứ hoàn thêm hai tam hoàn đó!
Nhưng vào thời điểm này, nhóm người Lam Hiên Vũ đã không còn lựa chọn nào khác.
Lam Hiên Vũ bước tới một bước, tay phải phóng xuất ra hai nhánh Kim văn Lam Ngân Thảo, một nhánh quấn quanh Triệu Hoán Chi Môn vừa được Tiền Lỗi phóng xuất ra, một nhánh quấn lấy bên hông Lưu Phong. Bạch Long Thương trong tay Lưu Phong phát ra từng trận âm thanh vù vù, khí tức từ hồn cốt Ngân Nguyệt Lang trở nên ngưng thực, thương mang lập loè.
Trong tiếng rống trầm thấp, một con Xích Giáp Long lao ra từ trong Triệu Hoán Chi Môn. Vật triệu hoán này không phải chỉ là năng lượng thể giống kiếm ngư, mà bản thân nó đã tự có linh tính. Nó vừa thấy tầng sóng lớn phô thiên cái địa đang vọt tới liềm lập tức quay người mà nhào trở về Triệu Hoán Chi Môn.
Lam Hiên Vũ lóe thân, chân phải đá tới phần eo Xích Giáp Long, đơn giản chỉ cần đá văng nó ra mấy mét là nó sẽ không có cách nào chạy về Triệu Hoán Chi Môn. Sau đó hắn mãnh liệt bước lên trước một bước, ngân văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm bàn tay trái, một tầng Băng cũng đã ngưng tụ tại trước mặt Lưu Phong, Tiền Lỗi gần như đã là tâm ý tương thông với hắn, hai người nhanh chóng trốn về sau lưng Lam Hiên Vũ, ba người đứng thành một hàng thẳng tắp. Lam Hiên Vũ ngưng tụ lên một tầng băng hình tam giác trước người, ngăn cản tầng sóng phô thiên cái địa đang đánh tới.
Mà con Xích Giáp Long bị đạp ra ngoài đã không kịp chạy về Triệu Hoán Chi Môn, bởi vì cơn sóng lớn đã đánh tới nơi.
Oành____
Xích Giáp Long trực tiếp bị tầng sóng đánh bay, trên người nó, ánh sáng màu đỏ chợt bộc phát, thứ nó có thể làm lúc này chỉ là toàn lực ngăn cản. Mà bên kia, sóng lớn trùng kích tới tầng băng của Lam Hiên Vũ, gần như chie trong nháy mắt đã đánh lùi bọn hắn, mắt thấy đã sắp đến biên giới lôi đài, không hề nghi ngờ, nếu bọn hắn bị đánh xuống lôi đài thì sẽ thua ngay lập tức. Mà phía sau hắn, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi cũng lùi theo, căn bản là không cách nào cứu vãn xu hướng suy tàn này nữa rồi.
Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt hắn chợt ngưng lại, vì thành bại chính là hành động này. Hắn vắt chéo tay phải sau lưng, ra một dấu hiệu cho Lưu Phong cùng Tiền Lỗi.
Hắn biết rõ, nếu chỉ là thực lực thì bọn hắn sẽ không có nổi một chút cơ hội, cho nên điều bọn hắn phải làm chính là đột ngột phá tan thế công tam vị nhất thể của đối thủ, cũng không phải là không có cách, hắn vẫn có thể dùng Võ Hồn dung hợp kỹ bảy màu rực rỡ kia. Hắn chắc chắn, trong nháy mắt bộc phát ra công kích đó thì thế công của đối phương sẽ bị hóa giải hoàn toàn, mà điều này cũng nhất định là tình huống ngoài ý liệu của đối phương, tới lúc đó, Lưu Phong sẽ có thể toàn diện bộc phát dưới sự tăng phúc của hắn mà tập kích Gia Vũ, còn Sát thủ chân chính thì là Thúy Ma Điểu của Tiền Lỗi.
Sau khi Lam Hiên Vũ phóng thích Võ Hồn dung hợp kỹ, tuy không đến mức mất hết sức chiến đấu nhưng cũng sẽ tiêu hao hơn nửa hồn lực. Mà sau vài lần Thúy Ma Điểu thôn phệ cường giả, sức chiến đấu của nó đã tuyệt đối siêu cường, trên thực tế thì tốc độ của nó mới là thứ đáng sợ nhất. Dưới tình huống đối thủ đã cho là tất thắng, nó hoàn toàn có thể đánh lén thành công.
Đối thủ dùng phương thức nghiền ép mà áp chế bọn hắn, cơ hội của bọn hắn cũng cũng chỉ có duy nhất một lần này, Lam Hiên Vũ rất tin tưởng về Võ Hồn dung hợp kỹ của mình, chưa kể đến sau khi huyết mạch biến dị thì tất cả đã trở nên khác hoàn toàn.
Lăng Y Y vẫn một mực nhìn chăm chú lên người Lam Hiên Vũ, không chỉ Băng Thiên Lương nhìn ra Lam Hiên Vũ đang diễn trò, mà Lăng Y Y cũng vậy, gần như nàng đã quan sát đám người Lam Hiên Vũ thông qua khảo hạch từ đầu tới khi bọn hắn đến được đây. Nên khi Lam Hiên Vũ lộ ra cái loại vẻ mặt đó thì nàng đã biết rõ, chắc chắn tiểu tử này lại có kế hoạch gì rồi.
Nàng chỉ là muốn xem một chút, dưới tình huống gần như tuyệt cảnh thế này thì hắn còn có thể mang đến kinh hỉ gì nữa. Đây chính là sàn thi đấu, là cục diện áp chế lớn nhất đối với một người tu luyện quá nhiều hướng như hắn.
Lúc này ba người Lam Hiên Vũ đã bị ép gần đến đường biên giới.
Lam Hiên Vũ khẽ híp hai mắt lại, hai tay đột nhiên khép vào, ngay lúc hắn định nắm hai tay mà phóng xuất ra Võ Hồn dung hợp kỹ, một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện. Cơn sóng động trời đang nghiền ép mãnh liệt đột nhiên lại tan rã như băng tuyết, không chỉ là tầng sóng lớn, Triều Tịch, ngay cả một đàn kiếm ngư cũng lập tức mất đi trong khoảnh khắc này. Chỉ còn ánh trăng trên đỉnh đầu Lý Bân là như trước, nhưng lúc này nó cũng đã mất đi mục tiêu tăng phúc.
Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, tầng áp lực cực lớn đột nhiên không còn sót lại chút gì, mà giờ khắc này cũng chính là lúc tầng băng của hắn vừa bị phá toái, ngay trong nháy mắt bị tầng sóng lớn đánh lên thân thể.
Chuyện gì thế này?
Dưới đài hiện lên vẻ kinh sợ, là Lý Hãn hạ thủ lưu tình sao?
Nhưng người khiếp sợ nhất lúc này lại chính là Lý Hãn cùng Gia Vũ trên sàn đấu. Ngay khi bọn hắn cho rằng tầng sóng lớn sẽ lập tức đánh bay ba người Lam Hiên Vũ khỏi sàn đấu, đột nhiên một cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm chợt dâng lên. Đối với hai người bọn hắn, dường như Lam Hiên Vũ đột nhiên biến thành quái vật khổng lồ. Chính vì cảm giác sợ hãi này, vô luận là tam hoàn hay tứ hoàn thì cũng đều tan nát thế công trong nháy mắt.
Đúng vậy, chính là tan nát. Dưới cái nhìn giật mình của Lam Hiên Vũ, bảy cái hồn hoàn của Lý Hãn cùng Gia Vũ liền cứ như vậy mà vỡ vụn, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch mà ngã lùi ra sau mấy bước.
Đây tuyệt đối không phải diễn kịch! Mắt thấy bọn hắn đã sắp thắng, căn bản sẽ không cần diễn.
Hai tay sắp nắm của Lam Hiên Vũ lập tức ngừng lại, mà ở phía sau hắn, Lưu Phong cũng đột nhiên cảm thấy áp lực biến mất. Trong đầu hắn lập tức nghĩ rằng, đây là do Lam Hiên Vũ dùng Võ Hồn dung hợp kỹ ngăn lại công kích của đối phương. Hắn không dám nửa điểm do dự, lập tức hóa thành một đạo bạch quang mà bắn tới phía Gia Vũ.
Ý nghĩ của Tiền Lỗi cũng y hệt Lưu Phong, đệ nhị Hồn Hoàn lập tức lóe sáng, bích quang lóe lên, trong bầu trời nắng đột nhiên xuất hiện một tia chớp màu xanh biếc, Thúy Ma Điểu đã bắn thẳng đến hướng Lý Bân.
Trên đài, Lý Hãn khẽ gật đầu với Lam Hiên Vũ: Kiên trì đến cùng là rất đúng, dù sao thì cũng đã đến rồi. Vậy đến đây đi. Hắn vừa nói, một bên vung tay ra hiệu với Lý Bân cùng Gia Vũ, ba người đồng thời bày ra Võ Hồn mà vọt tới hướng Lam Hiên Vũ.
Trên người Lý Hãn trào ra một tầng khí lưu màu lam nhạt, thậm chí có chút cảm giác hòa hợp với Hải Thần Hồ phía xa xa kia. Tầng khí lưu bay lên từ phía sau hắn rồi hóa thành cơn gió động trời, xen nhau mà lóng lánh cùng hai cái Hồn Hoàn đệ nhất, đệ nhị, lập tức lại hóa thành một luồng sóng lớn mà đánh tới hướng ba người Lam Hiên Vũ.
Có thể tiến vào vòng hai thì làm sao thực lực lại không cường đại? Lý Hãn lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để nhằm đạt thắng lợi trận chiến này. Đẳng cấp hồn lực song phương chênh lệch nhiều như vậy, cứ nghiền ép đối phương một cách toàn diện là được, không thể cho đối phương một điểm khả năng lật bàn. Tuy đối thủ nhỏ yếu nhưng hắn vẫn không chủ quan chút nào, điểm bạch quang lóe lên từ trên người Gia Vũ, một thanh quyền trượng trắng nõn như ngọc liền xuất hiện, hắn hướng về luồng sóng lớn mà chỉ một cái, hào quang đệ nhị Hồn Hoàn trên người phóng thích, lập tức, trong tầng sóng bắt đầu hiện ra từng đạo quang ảnh màu trắng. Những quang ảnh này giống như cá bơi đầy ngập, khí tức phóng ra sắc bén mười phần.
Đó chính là võ hồn của Lý Hãn, Triều Tịch! Đây là một loại Võ Hồn cực kỳ hiếm thấy. Từ nhỏ Lý Hãn đã sinh hoạt tại bờ biển Đông Hải của mẫu tinh, hắn có một võ hồn thuộc loại hải dương rất hiếm có, am hiểu nhất là công kích toàn bộ phương vị.
Mà Gia Vũ cũng đến từ một học cùng hắn, Võ Hồn cũng rất hiếm thấy, là Hải Trượng, có thể lăng không triệu hồi ra các loại sinh vật biển dưới trạng thái năng lượng để tiến hành công kích. Võ Hồn của hắn phối hợp với Lý Hãn, tuy không phải Võ Hồn dung hợp kỹ nhưng nếu thực sự hợp nhau thì vẫn tăng thêm sức mạnh. Lúc này, thứ hắn triệu hồi ra là một bầy kiếm ngư. Mà một bầy kiếm ngư được triệu hoán vào trong biển rộng của Lý Hãn, tất nhiên sẽ mạnh hơn hẳn một bầy được triệu hoán ra giữa không trung.
Lý Bân phía bên kia cũng không có nhàn rỗi, một vòng trăng tròn bay lên đỉnh đầu hắn, ánh trăng sáng rực, một mảng quang mang màu trắng bạc chiếu rọi khắp tầng sóng lớn, vô luận là biển rộng hay kiếm ngư cũng đều lập tức bạo tăng khí thế. Không sai, Võ Hồn của hắn chính là công kích cùng phụ trợ. Ánh trăng mọc lên từ trên biển, kiếm ngư nhờ biển mà sinh tồn. Một công kích nghiền ép toàn bộ phương vị, không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào.
Lam Hiên Vũ nhíu chặt lông mày, tâm tình của hắn thật sự có chút trầm trọng. Đối thủ chẳng những rất mạnh, hơn nữa lại không chút buông lỏng vì bọn họ thực lực yếu. Tuy công kích này còn không phải là một kích mạnh nhất của đối thủ, nhưng ba người đối phương phối hợp hỗ trợ lẫn nhau như vậy rất có phần cảm giác như tam vị nhất thể. Một kích này, đám người Lam Hiên Vũ có thể chống đỡ được sao? Đối chính là một gã tứ hoàn thêm hai tam hoàn đó!
Nhưng vào thời điểm này, nhóm người Lam Hiên Vũ đã không còn lựa chọn nào khác.
Lam Hiên Vũ bước tới một bước, tay phải phóng xuất ra hai nhánh Kim văn Lam Ngân Thảo, một nhánh quấn quanh Triệu Hoán Chi Môn vừa được Tiền Lỗi phóng xuất ra, một nhánh quấn lấy bên hông Lưu Phong. Bạch Long Thương trong tay Lưu Phong phát ra từng trận âm thanh vù vù, khí tức từ hồn cốt Ngân Nguyệt Lang trở nên ngưng thực, thương mang lập loè.
Trong tiếng rống trầm thấp, một con Xích Giáp Long lao ra từ trong Triệu Hoán Chi Môn. Vật triệu hoán này không phải chỉ là năng lượng thể giống kiếm ngư, mà bản thân nó đã tự có linh tính. Nó vừa thấy tầng sóng lớn phô thiên cái địa đang vọt tới liềm lập tức quay người mà nhào trở về Triệu Hoán Chi Môn.
Lam Hiên Vũ lóe thân, chân phải đá tới phần eo Xích Giáp Long, đơn giản chỉ cần đá văng nó ra mấy mét là nó sẽ không có cách nào chạy về Triệu Hoán Chi Môn. Sau đó hắn mãnh liệt bước lên trước một bước, ngân văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm bàn tay trái, một tầng Băng cũng đã ngưng tụ tại trước mặt Lưu Phong, Tiền Lỗi gần như đã là tâm ý tương thông với hắn, hai người nhanh chóng trốn về sau lưng Lam Hiên Vũ, ba người đứng thành một hàng thẳng tắp. Lam Hiên Vũ ngưng tụ lên một tầng băng hình tam giác trước người, ngăn cản tầng sóng phô thiên cái địa đang đánh tới.
Mà con Xích Giáp Long bị đạp ra ngoài đã không kịp chạy về Triệu Hoán Chi Môn, bởi vì cơn sóng lớn đã đánh tới nơi.
Oành____
Xích Giáp Long trực tiếp bị tầng sóng đánh bay, trên người nó, ánh sáng màu đỏ chợt bộc phát, thứ nó có thể làm lúc này chỉ là toàn lực ngăn cản. Mà bên kia, sóng lớn trùng kích tới tầng băng của Lam Hiên Vũ, gần như chie trong nháy mắt đã đánh lùi bọn hắn, mắt thấy đã sắp đến biên giới lôi đài, không hề nghi ngờ, nếu bọn hắn bị đánh xuống lôi đài thì sẽ thua ngay lập tức. Mà phía sau hắn, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi cũng lùi theo, căn bản là không cách nào cứu vãn xu hướng suy tàn này nữa rồi.
Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt hắn chợt ngưng lại, vì thành bại chính là hành động này. Hắn vắt chéo tay phải sau lưng, ra một dấu hiệu cho Lưu Phong cùng Tiền Lỗi.
Hắn biết rõ, nếu chỉ là thực lực thì bọn hắn sẽ không có nổi một chút cơ hội, cho nên điều bọn hắn phải làm chính là đột ngột phá tan thế công tam vị nhất thể của đối thủ, cũng không phải là không có cách, hắn vẫn có thể dùng Võ Hồn dung hợp kỹ bảy màu rực rỡ kia. Hắn chắc chắn, trong nháy mắt bộc phát ra công kích đó thì thế công của đối phương sẽ bị hóa giải hoàn toàn, mà điều này cũng nhất định là tình huống ngoài ý liệu của đối phương, tới lúc đó, Lưu Phong sẽ có thể toàn diện bộc phát dưới sự tăng phúc của hắn mà tập kích Gia Vũ, còn Sát thủ chân chính thì là Thúy Ma Điểu của Tiền Lỗi.
Sau khi Lam Hiên Vũ phóng thích Võ Hồn dung hợp kỹ, tuy không đến mức mất hết sức chiến đấu nhưng cũng sẽ tiêu hao hơn nửa hồn lực. Mà sau vài lần Thúy Ma Điểu thôn phệ cường giả, sức chiến đấu của nó đã tuyệt đối siêu cường, trên thực tế thì tốc độ của nó mới là thứ đáng sợ nhất. Dưới tình huống đối thủ đã cho là tất thắng, nó hoàn toàn có thể đánh lén thành công.
Đối thủ dùng phương thức nghiền ép mà áp chế bọn hắn, cơ hội của bọn hắn cũng cũng chỉ có duy nhất một lần này, Lam Hiên Vũ rất tin tưởng về Võ Hồn dung hợp kỹ của mình, chưa kể đến sau khi huyết mạch biến dị thì tất cả đã trở nên khác hoàn toàn.
Lăng Y Y vẫn một mực nhìn chăm chú lên người Lam Hiên Vũ, không chỉ Băng Thiên Lương nhìn ra Lam Hiên Vũ đang diễn trò, mà Lăng Y Y cũng vậy, gần như nàng đã quan sát đám người Lam Hiên Vũ thông qua khảo hạch từ đầu tới khi bọn hắn đến được đây. Nên khi Lam Hiên Vũ lộ ra cái loại vẻ mặt đó thì nàng đã biết rõ, chắc chắn tiểu tử này lại có kế hoạch gì rồi.
Nàng chỉ là muốn xem một chút, dưới tình huống gần như tuyệt cảnh thế này thì hắn còn có thể mang đến kinh hỉ gì nữa. Đây chính là sàn thi đấu, là cục diện áp chế lớn nhất đối với một người tu luyện quá nhiều hướng như hắn.
Lúc này ba người Lam Hiên Vũ đã bị ép gần đến đường biên giới.
Lam Hiên Vũ khẽ híp hai mắt lại, hai tay đột nhiên khép vào, ngay lúc hắn định nắm hai tay mà phóng xuất ra Võ Hồn dung hợp kỹ, một màn quỷ dị đột nhiên xuất hiện. Cơn sóng động trời đang nghiền ép mãnh liệt đột nhiên lại tan rã như băng tuyết, không chỉ là tầng sóng lớn, Triều Tịch, ngay cả một đàn kiếm ngư cũng lập tức mất đi trong khoảnh khắc này. Chỉ còn ánh trăng trên đỉnh đầu Lý Bân là như trước, nhưng lúc này nó cũng đã mất đi mục tiêu tăng phúc.
Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, tầng áp lực cực lớn đột nhiên không còn sót lại chút gì, mà giờ khắc này cũng chính là lúc tầng băng của hắn vừa bị phá toái, ngay trong nháy mắt bị tầng sóng lớn đánh lên thân thể.
Chuyện gì thế này?
Dưới đài hiện lên vẻ kinh sợ, là Lý Hãn hạ thủ lưu tình sao?
Nhưng người khiếp sợ nhất lúc này lại chính là Lý Hãn cùng Gia Vũ trên sàn đấu. Ngay khi bọn hắn cho rằng tầng sóng lớn sẽ lập tức đánh bay ba người Lam Hiên Vũ khỏi sàn đấu, đột nhiên một cảm giác sợ hãi từ sâu trong nội tâm chợt dâng lên. Đối với hai người bọn hắn, dường như Lam Hiên Vũ đột nhiên biến thành quái vật khổng lồ. Chính vì cảm giác sợ hãi này, vô luận là tam hoàn hay tứ hoàn thì cũng đều tan nát thế công trong nháy mắt.
Đúng vậy, chính là tan nát. Dưới cái nhìn giật mình của Lam Hiên Vũ, bảy cái hồn hoàn của Lý Hãn cùng Gia Vũ liền cứ như vậy mà vỡ vụn, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch mà ngã lùi ra sau mấy bước.
Đây tuyệt đối không phải diễn kịch! Mắt thấy bọn hắn đã sắp thắng, căn bản sẽ không cần diễn.
Hai tay sắp nắm của Lam Hiên Vũ lập tức ngừng lại, mà ở phía sau hắn, Lưu Phong cũng đột nhiên cảm thấy áp lực biến mất. Trong đầu hắn lập tức nghĩ rằng, đây là do Lam Hiên Vũ dùng Võ Hồn dung hợp kỹ ngăn lại công kích của đối phương. Hắn không dám nửa điểm do dự, lập tức hóa thành một đạo bạch quang mà bắn tới phía Gia Vũ.
Ý nghĩ của Tiền Lỗi cũng y hệt Lưu Phong, đệ nhị Hồn Hoàn lập tức lóe sáng, bích quang lóe lên, trong bầu trời nắng đột nhiên xuất hiện một tia chớp màu xanh biếc, Thúy Ma Điểu đã bắn thẳng đến hướng Lý Bân.
/295
|