Từ một vạn năm trước, hoặc thời đại xa xưa hơn nữa thì thứ mà tất cả hồn sư phải học tập đều có liên quan tới hồn thú. Bởi vì tại thời điểm đó chỉ có hiểu rõ Hồn Thú mới có thể có phương hướng lựa chọn hồn hoàn tốt nhất.
Mà tới một vạn năm gần đây thì hệ thống hồn linh đã không ngừng hoàn thiện, hơn nữa nhân loại cùng Hồn Thú đã chung sống hoà bình, chỉ có nhân viên nghiên cứu chuyên môn mới có thể đi nghiên cứu tri thức về Hồn Thú, thí dụ như Lam Tiêu.
Từ lúc Lam Hiên Vũ còn rất nhỏ Lam Tiêu đã thường xuyên cho hắn nhìn một ít sách về Hồn Thú, thường xuyên kể cho hắn về tri thức liên quan tới hồn thú như kể chuyện xưa, cho nên, nếu so sánh với những người bạn cùng lứa tuổi thì Lam Hiên Vũ hiểu rõ hơn nhiều, dù sao hắn cũng có một người cha là nhân viên nghiên cứu Hồn Thú.
Bởi vậy, khi hắn núp bên cạnh tảng đá, thấy được con hồn thú phát ra cái âm thanh Hồng hộc kia thì phản ứng đầu tiên của hắn là thở dài một hơi.
Đó là một con hồn thú có hình thể cực lớn, chiều cao ước chừng năm mét, chiều rộng cũng chừng một thước tám, đầu cực lớn, cái đuôi lại rất nhỏ, một đôi mắt dài ở hai bên đầu, lúc này nó đang chậm rãi mà đi tới hướng con sông nhỏ.
Là Thôn Mã!
Đây là một loại hồn thú hình thể khổng lồ, lực lượng kinh người, nhưng cũng là một loại hồn thú có tính cách đặc biệt ôn hòa. Cho dù có một ít hồn thú nhỏ chơi đùa bên người chúng cũng sẽ không phát giận. Hơn nữa, bọn chúng là dạng hồn thú ăn cỏ, thích nhất nước, tốc độ du động trong nước của nó thậm chí còn nhanh hơn khi chạy trên đất bằng.
Bởi vì hình thể cực lớn, lực lượng kinh người, làn da mặt ngoài lại đặc biệt dày nên Thôn Mã cũng không có thiên địch. Cho dù là những hồn thú cường đại hơn chúng rất nhiều cũng ít khi tìm đến bọn chúng gây phiền toái, bởi vì trên người Thôn Mã có rất nhiều ký sinh trùng, ăn chúng lại càng dễ dàng đau bụng.
Đầu thôn mã này hình thể lớn như vậy, coi như là không có nghìn năm tu vi thì cũng hẳn là phải có tám trăm năm tu vi.
Trong nội tâm Lam Hiên Vũ âm thầm phán đoán.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hồn Thú, mặc dù là trong thế giới giả tưởng nhưng hắn vẫn vô cùng hưng phấn.
Con thôn mã to lớn kia chậm rãi đi đến bờ sông, nó mở ra cái miệng rộng mà uống vài ngụm nước, sau đó chậm rãi bước xuống lòng sông mà ngâm cả thân hình khổng lồ của mình vào trong nước.
Lam Hiên Vũ ngồi xổm bên tảng đá mà cười híp mắt nhìn Thôn Mã. Thực có ý tứ đây, nghe ba đã từng nói qua, hình như cấp bậc du lịch cao nhất chính là đi tới hai hành tinh Hồn Thú, có điều lại tốn rất nhiều tiền mới có thể. Chờ tới khi mình trưởng thành kiếm được tiền, nhất định phải đi Hồn Thú tinh xem một chút, nhất định sẽ rất thú vị.
Nghe nói, hai khối Tinh Cầu kia, một gọi Long Hoàng tinh, một lại gọi Long Vương tinh. Không biết chỗ đó sẽ là cái dạng gì nữa đây, chỗ đó thật sự sẽ có Cự Long sao? Nghĩ đến những thứ này, Lam Hiên Vũ liền không hiểu mà hưng phấn lên.
Đúng lúc này, trong cơ thể hắn không khỏi nóng lên, làm cho hắn lập tức bừng tỉnh từ trong hưng phấn. Ngay sau đó, một hồi gió mạnh từ phía sau lưng kéo tới.
Lúc này, cho dù là các sư phụ đang quan sát biểu hiện của học viên cũng không khỏi nhíu mày. Các sư phụ đều biết, đứa nhỏ rất dễ nhìn đang ngồi cười ngây ngô mà xem thôn mã kia, chỉ sợ sắp bị loại bỏ rồi. Thế nhưng Lam Hiên Vũ hoàn toàn đưa lưng về phía nguy hiểm lại làm ra một phản ứng làm bọn hắn kinh ngạc.
Hắn đột nhiên nhào về phía trước, nhìn qua giống như là sắp ngã xuống, tay phải hắn khẽ chống xuống mặt đất, thân thể chuyển sang bên cạnh, mũi chân phải đặt lên trên mặt đất mà đạp một cái, hắn hoàn thành một cái chuyển hướng ngay khi tai nạn sắp xảy ra, một cái bắn ngang mà ra.
Sau một khắc, một đạo hắc ảnh nhào vào nơi hắn đứng lúc trước, để lại mười đạo dấu vết thật sâu trên mặt đất.
Lam Hiên Vũ thuận thế đứng lên sau cái nhào lộn, hắn hoảng sợ mà hướng sau lưng nhìn lại. Những động tác hắn vừa mới làm hoàn toàn là phản ứng của bản năng, là bộ pháp lúc trước cùng Na Na mỗi ngày luyện tập truy đuổi.
Na Na đã từng nói qua, bộ pháp này của hắn miễn cưỡng có thể xem như tiểu thành rồi, đã muốn rất tốt, nhưng vẫn phải không ngừng gia tăng độ thuần thục, tăng lên hồn lực. Trong những ngày Na Na rời đi này, Lam Hiên Vũ một ngày cũng không có nhàn nhã qua. Sau khi trải qua vài vụ việc kia thì hắn đã trở nên đặc biệt cố gắng, vô cùng muốn sớm ngày tiếp cận tới hai mươi cấp hồn lực, sau đó là có thể đi tìm Na Na lão sư. Dãy số thông tin mà Na Na lưu lại Nam Trừng cũng đã điều tra qua, phải cần ở Thiên Đấu Tinh mới có thể liên hệ với nàng, nói cách khác, bọn hắn nhất định phải đi tới Thiên Đấu Tinh mới được.
Nam Trừng đã đáp ứng hắn, tới khi hồn lực của hắn đạt tới hai mươi cấp nàng sẽ dẫn hắn đi Thiên Đấu Tinh một chuyến, đi tìm Na Na. Mà sau khi Lam Hiên Vũ nhận được cái hứa hẹn này thì sao có thể không cố gắng đây! Hắn luôn ước gì sớm chút đi tìm Na Na lão sư đây.
Cho nên, nếu so với lúc trước thì bộ pháp này của hắn đã càng phát ra thuần thục rồi. Đương nhiên, lần này hắn có thể tránh đi như vậy cũng có quan hệ rất lớn với cái cảm giác cơ thể nóng lên kia. Hắn mơ hồ biết, việc này hẳn là có quan hệ cùng Kim văn Lam Ngân Thảo, thứ kim văn Lam Ngân Thảo đặc biệt am hiểu là bảo vệ lấy chủ nhân của nó.
Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ, cái kia thứ đột nhiên vô thanh vô tức tập kích hắn là một đầu Sói. Toàn thân con sói này hiện lên màu xanh sẫm, chung quanh thân thể nó có hào quang vặn vẹo, có chút hư ảo. Chiều cao của nó chừng hai mét, hình thể hơi gầy, không tính là quá lớn, một đôi mắt màu ám lục nhìn qua thập phần rợn người, cái đuôi rủ xuống ở sau lưng, lúc này nó đang âm thầm chậm rãi hướng tới gần Lam Hiên Vũ.
Cái này là...
Lam Hiên Vũ lập tức nhớ tới một loại Hồn Thú.
U Minh Lang!
Lúc này, trong lòng hắn trừ sợ hãi còn có chút may mắn. Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã cùng ba học qua một ít tri thức về hồn thú.
U Minh Lang..... U Minh Lang là hồn thú sống bầy đàn a!
Hắn nhanh chóng quay lại nhìn. Quả nhiên, hai đầu u minh lang khác chui ra ngay sau đó, chúng đang vô thanh vô tức mà tới gần phía hắn.
U Minh Lang cũng không phải loại hồn thú đặc biệt cường đại gì, nhưng bọn chúng có một loại năng lực thiên phú gọi là U Minh Chi Quang.
U Minh Chi Quang ngoài việc có thể giúp cho bọn chúng gia tốc còn có thể giảm mức độ tổn thương của công kích vật lý, trong hồn thú cũng là tương đối bình thường.
Thế nhưng bình thường cũng chỉ là tương đối, Đối với một đứa nhỏ tuổi thật mới chỉ có bảy tuổi như Lam Hiên Vũ thì lại không chút bình thường rồi nha!
Làm sao bây giờ? Đối mặt ba đầu U Minh Lang, Trong lòng Lam Hiên Vũ đang nghĩ đến đối sách.
Từ U Minh Chi Quang trên người chúng là hắn có thể nhìn ra, ba đầu U Minh Lang này chỉ sợ đều là trăm năm cấp bậc, mình lại chỉ có mười bốn cấp hồn lực, khẳng định ứng phó không được, có lẽ phải là một hồn sư trên ba mươi cấp mới có thể tương đối thong dong mà ứng đối với chúng.
Chạy? Chạy kiểu gì đây, làm sao có thể chạy nổi một đám U Minh Lang có sở trường là tốc độ? Nếu Na Na lão sư biết ta phải đối mặt tình huống như vậy thì nàng sẽ nói ta phải làm như thế nào đây?
Không nên sợ.
Đúng, Na Na lão sư nhất định sẽ nói là gặp chuyện không nên hoảng hốt. Sau đó, làm sao bây giờ?
Mà tới một vạn năm gần đây thì hệ thống hồn linh đã không ngừng hoàn thiện, hơn nữa nhân loại cùng Hồn Thú đã chung sống hoà bình, chỉ có nhân viên nghiên cứu chuyên môn mới có thể đi nghiên cứu tri thức về Hồn Thú, thí dụ như Lam Tiêu.
Từ lúc Lam Hiên Vũ còn rất nhỏ Lam Tiêu đã thường xuyên cho hắn nhìn một ít sách về Hồn Thú, thường xuyên kể cho hắn về tri thức liên quan tới hồn thú như kể chuyện xưa, cho nên, nếu so sánh với những người bạn cùng lứa tuổi thì Lam Hiên Vũ hiểu rõ hơn nhiều, dù sao hắn cũng có một người cha là nhân viên nghiên cứu Hồn Thú.
Bởi vậy, khi hắn núp bên cạnh tảng đá, thấy được con hồn thú phát ra cái âm thanh Hồng hộc kia thì phản ứng đầu tiên của hắn là thở dài một hơi.
Đó là một con hồn thú có hình thể cực lớn, chiều cao ước chừng năm mét, chiều rộng cũng chừng một thước tám, đầu cực lớn, cái đuôi lại rất nhỏ, một đôi mắt dài ở hai bên đầu, lúc này nó đang chậm rãi mà đi tới hướng con sông nhỏ.
Là Thôn Mã!
Đây là một loại hồn thú hình thể khổng lồ, lực lượng kinh người, nhưng cũng là một loại hồn thú có tính cách đặc biệt ôn hòa. Cho dù có một ít hồn thú nhỏ chơi đùa bên người chúng cũng sẽ không phát giận. Hơn nữa, bọn chúng là dạng hồn thú ăn cỏ, thích nhất nước, tốc độ du động trong nước của nó thậm chí còn nhanh hơn khi chạy trên đất bằng.
Bởi vì hình thể cực lớn, lực lượng kinh người, làn da mặt ngoài lại đặc biệt dày nên Thôn Mã cũng không có thiên địch. Cho dù là những hồn thú cường đại hơn chúng rất nhiều cũng ít khi tìm đến bọn chúng gây phiền toái, bởi vì trên người Thôn Mã có rất nhiều ký sinh trùng, ăn chúng lại càng dễ dàng đau bụng.
Đầu thôn mã này hình thể lớn như vậy, coi như là không có nghìn năm tu vi thì cũng hẳn là phải có tám trăm năm tu vi.
Trong nội tâm Lam Hiên Vũ âm thầm phán đoán.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hồn Thú, mặc dù là trong thế giới giả tưởng nhưng hắn vẫn vô cùng hưng phấn.
Con thôn mã to lớn kia chậm rãi đi đến bờ sông, nó mở ra cái miệng rộng mà uống vài ngụm nước, sau đó chậm rãi bước xuống lòng sông mà ngâm cả thân hình khổng lồ của mình vào trong nước.
Lam Hiên Vũ ngồi xổm bên tảng đá mà cười híp mắt nhìn Thôn Mã. Thực có ý tứ đây, nghe ba đã từng nói qua, hình như cấp bậc du lịch cao nhất chính là đi tới hai hành tinh Hồn Thú, có điều lại tốn rất nhiều tiền mới có thể. Chờ tới khi mình trưởng thành kiếm được tiền, nhất định phải đi Hồn Thú tinh xem một chút, nhất định sẽ rất thú vị.
Nghe nói, hai khối Tinh Cầu kia, một gọi Long Hoàng tinh, một lại gọi Long Vương tinh. Không biết chỗ đó sẽ là cái dạng gì nữa đây, chỗ đó thật sự sẽ có Cự Long sao? Nghĩ đến những thứ này, Lam Hiên Vũ liền không hiểu mà hưng phấn lên.
Đúng lúc này, trong cơ thể hắn không khỏi nóng lên, làm cho hắn lập tức bừng tỉnh từ trong hưng phấn. Ngay sau đó, một hồi gió mạnh từ phía sau lưng kéo tới.
Lúc này, cho dù là các sư phụ đang quan sát biểu hiện của học viên cũng không khỏi nhíu mày. Các sư phụ đều biết, đứa nhỏ rất dễ nhìn đang ngồi cười ngây ngô mà xem thôn mã kia, chỉ sợ sắp bị loại bỏ rồi. Thế nhưng Lam Hiên Vũ hoàn toàn đưa lưng về phía nguy hiểm lại làm ra một phản ứng làm bọn hắn kinh ngạc.
Hắn đột nhiên nhào về phía trước, nhìn qua giống như là sắp ngã xuống, tay phải hắn khẽ chống xuống mặt đất, thân thể chuyển sang bên cạnh, mũi chân phải đặt lên trên mặt đất mà đạp một cái, hắn hoàn thành một cái chuyển hướng ngay khi tai nạn sắp xảy ra, một cái bắn ngang mà ra.
Sau một khắc, một đạo hắc ảnh nhào vào nơi hắn đứng lúc trước, để lại mười đạo dấu vết thật sâu trên mặt đất.
Lam Hiên Vũ thuận thế đứng lên sau cái nhào lộn, hắn hoảng sợ mà hướng sau lưng nhìn lại. Những động tác hắn vừa mới làm hoàn toàn là phản ứng của bản năng, là bộ pháp lúc trước cùng Na Na mỗi ngày luyện tập truy đuổi.
Na Na đã từng nói qua, bộ pháp này của hắn miễn cưỡng có thể xem như tiểu thành rồi, đã muốn rất tốt, nhưng vẫn phải không ngừng gia tăng độ thuần thục, tăng lên hồn lực. Trong những ngày Na Na rời đi này, Lam Hiên Vũ một ngày cũng không có nhàn nhã qua. Sau khi trải qua vài vụ việc kia thì hắn đã trở nên đặc biệt cố gắng, vô cùng muốn sớm ngày tiếp cận tới hai mươi cấp hồn lực, sau đó là có thể đi tìm Na Na lão sư. Dãy số thông tin mà Na Na lưu lại Nam Trừng cũng đã điều tra qua, phải cần ở Thiên Đấu Tinh mới có thể liên hệ với nàng, nói cách khác, bọn hắn nhất định phải đi tới Thiên Đấu Tinh mới được.
Nam Trừng đã đáp ứng hắn, tới khi hồn lực của hắn đạt tới hai mươi cấp nàng sẽ dẫn hắn đi Thiên Đấu Tinh một chuyến, đi tìm Na Na. Mà sau khi Lam Hiên Vũ nhận được cái hứa hẹn này thì sao có thể không cố gắng đây! Hắn luôn ước gì sớm chút đi tìm Na Na lão sư đây.
Cho nên, nếu so với lúc trước thì bộ pháp này của hắn đã càng phát ra thuần thục rồi. Đương nhiên, lần này hắn có thể tránh đi như vậy cũng có quan hệ rất lớn với cái cảm giác cơ thể nóng lên kia. Hắn mơ hồ biết, việc này hẳn là có quan hệ cùng Kim văn Lam Ngân Thảo, thứ kim văn Lam Ngân Thảo đặc biệt am hiểu là bảo vệ lấy chủ nhân của nó.
Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ, cái kia thứ đột nhiên vô thanh vô tức tập kích hắn là một đầu Sói. Toàn thân con sói này hiện lên màu xanh sẫm, chung quanh thân thể nó có hào quang vặn vẹo, có chút hư ảo. Chiều cao của nó chừng hai mét, hình thể hơi gầy, không tính là quá lớn, một đôi mắt màu ám lục nhìn qua thập phần rợn người, cái đuôi rủ xuống ở sau lưng, lúc này nó đang âm thầm chậm rãi hướng tới gần Lam Hiên Vũ.
Cái này là...
Lam Hiên Vũ lập tức nhớ tới một loại Hồn Thú.
U Minh Lang!
Lúc này, trong lòng hắn trừ sợ hãi còn có chút may mắn. Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã cùng ba học qua một ít tri thức về hồn thú.
U Minh Lang..... U Minh Lang là hồn thú sống bầy đàn a!
Hắn nhanh chóng quay lại nhìn. Quả nhiên, hai đầu u minh lang khác chui ra ngay sau đó, chúng đang vô thanh vô tức mà tới gần phía hắn.
U Minh Lang cũng không phải loại hồn thú đặc biệt cường đại gì, nhưng bọn chúng có một loại năng lực thiên phú gọi là U Minh Chi Quang.
U Minh Chi Quang ngoài việc có thể giúp cho bọn chúng gia tốc còn có thể giảm mức độ tổn thương của công kích vật lý, trong hồn thú cũng là tương đối bình thường.
Thế nhưng bình thường cũng chỉ là tương đối, Đối với một đứa nhỏ tuổi thật mới chỉ có bảy tuổi như Lam Hiên Vũ thì lại không chút bình thường rồi nha!
Làm sao bây giờ? Đối mặt ba đầu U Minh Lang, Trong lòng Lam Hiên Vũ đang nghĩ đến đối sách.
Từ U Minh Chi Quang trên người chúng là hắn có thể nhìn ra, ba đầu U Minh Lang này chỉ sợ đều là trăm năm cấp bậc, mình lại chỉ có mười bốn cấp hồn lực, khẳng định ứng phó không được, có lẽ phải là một hồn sư trên ba mươi cấp mới có thể tương đối thong dong mà ứng đối với chúng.
Chạy? Chạy kiểu gì đây, làm sao có thể chạy nổi một đám U Minh Lang có sở trường là tốc độ? Nếu Na Na lão sư biết ta phải đối mặt tình huống như vậy thì nàng sẽ nói ta phải làm như thế nào đây?
Không nên sợ.
Đúng, Na Na lão sư nhất định sẽ nói là gặp chuyện không nên hoảng hốt. Sau đó, làm sao bây giờ?
/295
|