Lúc này, Mỹ công tử khoác trên người bộ đồng phục của học viện Gia Lý, một đầu tóc đen tung bay sau ót, toàn thân tản ra hào quang kỳ dị, ít nhất trong mắt Đường Tam là vậy.
Đường Tam vô thức mà ngừng động tác, nhìn về phía nàng. Trong lúc nhất thời, trong lòng dâng lên trăm mối ngổn ngang. Hắn thật muốn xông tới ôm nàng. Hắn vô thức mà mân nhanh bờ môi, trong mắt đã có chút ẩm ướt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng một mình, xung quanh không có người khác, dường như toàn bộ học viện Gia Lý lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Quét dọn Tiểu Đường cứ như vậy ngắm người yêu kiếp trước, ngắm nhìn bộ dạng mới của nàng ở kiếp này, hai tay không nhịn được mà run rẩy.
Thiên Hồ Chi Nhãn mang đến vận may, quả thực là quá tốt.
Mỹ công tử đang đi ra phía bên ngoài, bước chân chợt dừng lại. Dường như nàng cảm nhận được cái gì đó, vô thức quay đầu nhìn về phía Đường Tam.
Bốn mắt nhìn nhau, Mỹ công tử có chút sững sờ, trong mắt hiện lên một ý nghĩ không biết nên giải quyết như thế nào. Sau một khắc, nàng quay người đi về phía Đường Tam.
Đường Tam đang rối như tơ vò, lại thấy nàng đi về phía mình, đã sống lâu như vậy rồi, mà ở khoảnh khắc này hắn gần như không thể hô hấp. Tim đập rất nhanh, tiếng đập hữu lực kia làm chính hắn cũng cảm thấy có chút khó tin.
Làm sao đây? Ta nên làm như thế nào? Nàng tới rồi, ta nên làm cái gì bây giờ?
Hắn muốn cúi đầu xuống, nếu chỉ là quét dọn Tiểu Đường, ngay lúc này hắn cũng chỉ có thể cúi đầu, nhưng ánh mắt của hắn không thể dời đi khỏi người nàng.
Càng ngày càng gần, Mỹ công tử đi đến chỗ cách hắn khoảng hai mét mới dừng lại.
"Ta có phải đã từng gặp qua ngươi?" Thanh âm dễ nghe của nàng vang lên.
Đường Tam ngẩn người, há to miệng, lại phát hiện mình có chút không phát ra được âm thanh.
"Ta đang hỏi ngươi." Mỹ công tử nhíu nhíu mày, ngữ khí rõ ràng có chút cường thế.
"Ta, ta đã từng mua trà sữa." Đường Tam cuối cùng cũng nói được.
"A?" Ánh mắt Mỹ công tử khẽ động, bừng tỉnh đại ngộ, "Là ngươi a! Ta nhớ ra rồi. Ngươi hình như đã thay đổi một ít."
So với lần gặp mặt trước, Đường Tam đã có chút biến hoá. Hắn cao lớn hơn, đầy đặn hơn, không còn gầy gò, trông khoẻ mạnh hơn rất nhiều.
"Ừ ừ. Gần đây ăn được nhiều đồ tốt." Đường Tam ma xui quỷ khiến nói.
Mỹ công tử gật gật đầu, nói: "Nhớ kỹ, ở chỗ này không thể nhìn chằm chằm vào các học viên, gặp phải người có tính cách không tốt sẽ phiền phức, hiểu chưa?"
"Ân, đã biết, cảm ơn." Đường Tam đáp.
Mỹ công tử lẩm bẩm: "Nguyên lai ngươi ở chỗ này làm công. Tốt rồi, cứ như vậy đi." Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.
Đường Tam vô thức thốt ra: "Mỹ công ..."
Kêu lên một tiếng này, Đường Tam liền hối hận. Hắn thật sự không muốn mình đường đột gọi giai nhân như vậy.
Nhưng làm Đường Tam kinh ngạc là, Mỹ công tử tựa hồ không nghe thấy, vẫn bước nhanh ra ngoài như trước, biến mất ở cuối con đường.
Nàng không nghe thấy, hay là không để ý đến ta? Đường Tam lập tức suy đoán.
Dù là gặp được việc đại sự như thế nào, bình thường hắn đều có thể giữ vững tỉnh táo cùng cơ trí, nhưng khi nhìn thấy Mỹ công tử, lí trí này đều bị tan biến.
Khi Mỹ công tử ra khỏi học viện Gia Lý, nàng đột nhiên dừng lại, vô thức xoay người, nhìn về phía học viện.
Lông mày của nàng hơi nhíu, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, tên vừa rồi ...
Nàng đã gặp qua rất nhiều rất nhiều phụ thuộc nhân loại, đến mua trà sữa cũng không chỉ có hắn, nhưng mà, khi vừa nhìn thấy hắn, nàng lại có thể nhớ đã gặp hắn vài lần? Hơn nữa, thân hình cùng tướng mạo của hắn đã có biến hoá so với lúc trước.
Luận về niên kỷ, gia hoả kia dường như nhỏ hơn nàng mấy tuổi, vậy sao nàng lại có cảm giác thân thiết với hắn?
Nàng biết tính cách của mình, trừ mụ mụ, hầu như với ai nàng cũng giữ khoảng cách. Vừa rồi nàng còn chủ động đi qua cùng hắn nói chuyện, thật không giống mình lúc bình thường. Hắn rõ ràng là người xa lạ a!
Không, không đúng, vừa rồi không phải lần thứ ba nhìn thấy hắn, hẳn là lần thứ tư mới đúng, buổi chiều ở Yêu chiến khu cũng gặp qua hắn đang quét dọn.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng nhẹ nhàng nhấc đầu, lúc này mới đi xuống núi.
Khi Đường Tam trở lại học viện Cứu Thục thì chưa đến giờ cơm tối, hắn trực tiếp tìm tới Độc Bạch. "Độc Bạch sư huynh, ngươi hôm nay như thế nào rồi?" Đường Tam hỏi.
Độc Bạch nói: "Hôm qua tiêu hao có chút lớn, hôm nay có chút mệt mỏi, nhưng giống như lời ngươi nói, Tinh Thần Lực của ta đã tăng nhanh hơn một ít. Lúc trước đã có cảm giác như vậy, bây giờ thì rõ ràng hơn nhiều."
Đường Tam nói: "Vậy hôm nay tiếp tục được không? Ta muốn giúp ngươi tu luyện. Thiên Hồ Chi Nhãn chỉ sợ cần một ít kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngoại giới mới có thể tăng lên nhanh được."
Độc Bạch nhìn Đường Tam, vẻ mặt cảm kích nói: "Tiểu Đường, ta hiện tại càng tin tưởng chuyện vận khí rồi, từ khi gặp được ngươi, chuyện tốt liên tục phát sinh, phát tài không nói, quan trọng nhất là Thiên Hồ Chi Nhãn của ta nhiều năm yên lặng đã có thể tiến giai. Đa tạ ngươi, về sau có chuyện gì cứ nói với ta."
Đường Tam cười nói: "Giúp ngươi chính là giúp ta a, nếu Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi cường đại, chẳng phải người bên cạnh đều có vận khí tốt sao?"
Sự tình hôm nay làm cho Đường Tam càng coi trọng Thiên Hồ Chi Nhãn. Học viện Gia Lý lớn như vậy mà hắn có thể một ngày nhìn thấy Mỹ công tử hai lần, điều này tất nhiên là vận khí bạo phát a! Đây chính là tác dụng từ Thiên Hồ Chi Nhãn. Nhất là, buổi chiều nàng còn nói chuyện với mình.
Mãi cho đến khi quay về học viện, Đường Tam vẫn còn rất hưng phấn. Nếu bằng vận khí mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, chuyện này thật là tốt a!
"Được, buổi tối sau khi ăn cơm xong ta sẽ đi tìm ngươi." Độc Bạch cười ha hả nói.
Ai không hy vọng mình là người có ích? Độc Bạch rõ ràng cảm giác được, sau khi mình đột phá đến Tứ giai, học viện càng coi trọng mình hơn. Lần trước năm người bọn họ thực hiện nhiệm vụ, mọi người đều nói vận khí có tác dụng rất lớn, nếu không Đường Tam cũng không có khả năng bộc phát trong miệng mẫu lão hổ, chuyển bại thành thắng.
Hơn nữa, còn có Tinh Thần Lực tu luyện Tử Cực Ma Đồng, làm cho Độc Bạch đối với Đường Tam có nhận thức mới. Loại nhận thức này rất không tệ.
Đường Tam thật tâm muốn giúp đỡ Độc Bạch tăng lên Thiên Hồ Chi Nhãn, những thứ khác không nói, Độc Bạch tăng lên, không phải là giúp Thiên Hồ Chi Nhãn của hắn tăng lên sao? Năng lực mang theo thuộc tính may mắn này thật sự rất kỳ lạ, cho dù không cân nhắc đến tác dụng thực tế, Đường Tam cũng rất muốn nghiên cứu nó một phen.
"Vẫn là để ta đi tìm ngươi đi, như vậy sau khi tu luyện ngươi có thể trực tiếp nghỉ ngơi trong phòng. Đến lúc đó ta quay về bên kia."
"Cũng được."
Ăn cơm tối xong, Đường Tam cùng Độc Bạch tu luyện Thiên Hồ Biến. Phương pháp tu luyện không khác hôm qua, Đường Tam lần nữa tạo cho Độc Bạch lực áp thật lớn. Độc Bạch đã có chuẩn bị tâm lý, cảm giác sắp tử vong kia Đường Tam khống chế vô cùng tốt, cho nên vẫn có tác dụng tương đối mạnh với Độc Bạch.
Lúc Độc Bạch nghỉ ngơi, Đường Tam tức thì quay lại phòng mình. Linh Tê Thiên Nhãn như trước không tiến giai, vẫn ở Tam giai đỉnh phong. Hiện tại hắn cũng không sốt ruột, chỉ cần cùng Độc Bạch tu luyện, đột phá chỉ là chuyện trước sau thôi.
Sau khi trở lại phòng mình, Đường Tam cũng không nóng lòng tu luyện ngay, kinh nghiệm hôm nay, làm cho suy nghĩ của hắn có thay đổi.
Đường Tam vô thức mà ngừng động tác, nhìn về phía nàng. Trong lúc nhất thời, trong lòng dâng lên trăm mối ngổn ngang. Hắn thật muốn xông tới ôm nàng. Hắn vô thức mà mân nhanh bờ môi, trong mắt đã có chút ẩm ướt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng một mình, xung quanh không có người khác, dường như toàn bộ học viện Gia Lý lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Quét dọn Tiểu Đường cứ như vậy ngắm người yêu kiếp trước, ngắm nhìn bộ dạng mới của nàng ở kiếp này, hai tay không nhịn được mà run rẩy.
Thiên Hồ Chi Nhãn mang đến vận may, quả thực là quá tốt.
Mỹ công tử đang đi ra phía bên ngoài, bước chân chợt dừng lại. Dường như nàng cảm nhận được cái gì đó, vô thức quay đầu nhìn về phía Đường Tam.
Bốn mắt nhìn nhau, Mỹ công tử có chút sững sờ, trong mắt hiện lên một ý nghĩ không biết nên giải quyết như thế nào. Sau một khắc, nàng quay người đi về phía Đường Tam.
Đường Tam đang rối như tơ vò, lại thấy nàng đi về phía mình, đã sống lâu như vậy rồi, mà ở khoảnh khắc này hắn gần như không thể hô hấp. Tim đập rất nhanh, tiếng đập hữu lực kia làm chính hắn cũng cảm thấy có chút khó tin.
Làm sao đây? Ta nên làm như thế nào? Nàng tới rồi, ta nên làm cái gì bây giờ?
Hắn muốn cúi đầu xuống, nếu chỉ là quét dọn Tiểu Đường, ngay lúc này hắn cũng chỉ có thể cúi đầu, nhưng ánh mắt của hắn không thể dời đi khỏi người nàng.
Càng ngày càng gần, Mỹ công tử đi đến chỗ cách hắn khoảng hai mét mới dừng lại.
"Ta có phải đã từng gặp qua ngươi?" Thanh âm dễ nghe của nàng vang lên.
Đường Tam ngẩn người, há to miệng, lại phát hiện mình có chút không phát ra được âm thanh.
"Ta đang hỏi ngươi." Mỹ công tử nhíu nhíu mày, ngữ khí rõ ràng có chút cường thế.
"Ta, ta đã từng mua trà sữa." Đường Tam cuối cùng cũng nói được.
"A?" Ánh mắt Mỹ công tử khẽ động, bừng tỉnh đại ngộ, "Là ngươi a! Ta nhớ ra rồi. Ngươi hình như đã thay đổi một ít."
So với lần gặp mặt trước, Đường Tam đã có chút biến hoá. Hắn cao lớn hơn, đầy đặn hơn, không còn gầy gò, trông khoẻ mạnh hơn rất nhiều.
"Ừ ừ. Gần đây ăn được nhiều đồ tốt." Đường Tam ma xui quỷ khiến nói.
Mỹ công tử gật gật đầu, nói: "Nhớ kỹ, ở chỗ này không thể nhìn chằm chằm vào các học viên, gặp phải người có tính cách không tốt sẽ phiền phức, hiểu chưa?"
"Ân, đã biết, cảm ơn." Đường Tam đáp.
Mỹ công tử lẩm bẩm: "Nguyên lai ngươi ở chỗ này làm công. Tốt rồi, cứ như vậy đi." Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.
Đường Tam vô thức thốt ra: "Mỹ công ..."
Kêu lên một tiếng này, Đường Tam liền hối hận. Hắn thật sự không muốn mình đường đột gọi giai nhân như vậy.
Nhưng làm Đường Tam kinh ngạc là, Mỹ công tử tựa hồ không nghe thấy, vẫn bước nhanh ra ngoài như trước, biến mất ở cuối con đường.
Nàng không nghe thấy, hay là không để ý đến ta? Đường Tam lập tức suy đoán.
Dù là gặp được việc đại sự như thế nào, bình thường hắn đều có thể giữ vững tỉnh táo cùng cơ trí, nhưng khi nhìn thấy Mỹ công tử, lí trí này đều bị tan biến.
Khi Mỹ công tử ra khỏi học viện Gia Lý, nàng đột nhiên dừng lại, vô thức xoay người, nhìn về phía học viện.
Lông mày của nàng hơi nhíu, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, tên vừa rồi ...
Nàng đã gặp qua rất nhiều rất nhiều phụ thuộc nhân loại, đến mua trà sữa cũng không chỉ có hắn, nhưng mà, khi vừa nhìn thấy hắn, nàng lại có thể nhớ đã gặp hắn vài lần? Hơn nữa, thân hình cùng tướng mạo của hắn đã có biến hoá so với lúc trước.
Luận về niên kỷ, gia hoả kia dường như nhỏ hơn nàng mấy tuổi, vậy sao nàng lại có cảm giác thân thiết với hắn?
Nàng biết tính cách của mình, trừ mụ mụ, hầu như với ai nàng cũng giữ khoảng cách. Vừa rồi nàng còn chủ động đi qua cùng hắn nói chuyện, thật không giống mình lúc bình thường. Hắn rõ ràng là người xa lạ a!
Không, không đúng, vừa rồi không phải lần thứ ba nhìn thấy hắn, hẳn là lần thứ tư mới đúng, buổi chiều ở Yêu chiến khu cũng gặp qua hắn đang quét dọn.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng nhẹ nhàng nhấc đầu, lúc này mới đi xuống núi.
Khi Đường Tam trở lại học viện Cứu Thục thì chưa đến giờ cơm tối, hắn trực tiếp tìm tới Độc Bạch. "Độc Bạch sư huynh, ngươi hôm nay như thế nào rồi?" Đường Tam hỏi.
Độc Bạch nói: "Hôm qua tiêu hao có chút lớn, hôm nay có chút mệt mỏi, nhưng giống như lời ngươi nói, Tinh Thần Lực của ta đã tăng nhanh hơn một ít. Lúc trước đã có cảm giác như vậy, bây giờ thì rõ ràng hơn nhiều."
Đường Tam nói: "Vậy hôm nay tiếp tục được không? Ta muốn giúp ngươi tu luyện. Thiên Hồ Chi Nhãn chỉ sợ cần một ít kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngoại giới mới có thể tăng lên nhanh được."
Độc Bạch nhìn Đường Tam, vẻ mặt cảm kích nói: "Tiểu Đường, ta hiện tại càng tin tưởng chuyện vận khí rồi, từ khi gặp được ngươi, chuyện tốt liên tục phát sinh, phát tài không nói, quan trọng nhất là Thiên Hồ Chi Nhãn của ta nhiều năm yên lặng đã có thể tiến giai. Đa tạ ngươi, về sau có chuyện gì cứ nói với ta."
Đường Tam cười nói: "Giúp ngươi chính là giúp ta a, nếu Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi cường đại, chẳng phải người bên cạnh đều có vận khí tốt sao?"
Sự tình hôm nay làm cho Đường Tam càng coi trọng Thiên Hồ Chi Nhãn. Học viện Gia Lý lớn như vậy mà hắn có thể một ngày nhìn thấy Mỹ công tử hai lần, điều này tất nhiên là vận khí bạo phát a! Đây chính là tác dụng từ Thiên Hồ Chi Nhãn. Nhất là, buổi chiều nàng còn nói chuyện với mình.
Mãi cho đến khi quay về học viện, Đường Tam vẫn còn rất hưng phấn. Nếu bằng vận khí mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, chuyện này thật là tốt a!
"Được, buổi tối sau khi ăn cơm xong ta sẽ đi tìm ngươi." Độc Bạch cười ha hả nói.
Ai không hy vọng mình là người có ích? Độc Bạch rõ ràng cảm giác được, sau khi mình đột phá đến Tứ giai, học viện càng coi trọng mình hơn. Lần trước năm người bọn họ thực hiện nhiệm vụ, mọi người đều nói vận khí có tác dụng rất lớn, nếu không Đường Tam cũng không có khả năng bộc phát trong miệng mẫu lão hổ, chuyển bại thành thắng.
Hơn nữa, còn có Tinh Thần Lực tu luyện Tử Cực Ma Đồng, làm cho Độc Bạch đối với Đường Tam có nhận thức mới. Loại nhận thức này rất không tệ.
Đường Tam thật tâm muốn giúp đỡ Độc Bạch tăng lên Thiên Hồ Chi Nhãn, những thứ khác không nói, Độc Bạch tăng lên, không phải là giúp Thiên Hồ Chi Nhãn của hắn tăng lên sao? Năng lực mang theo thuộc tính may mắn này thật sự rất kỳ lạ, cho dù không cân nhắc đến tác dụng thực tế, Đường Tam cũng rất muốn nghiên cứu nó một phen.
"Vẫn là để ta đi tìm ngươi đi, như vậy sau khi tu luyện ngươi có thể trực tiếp nghỉ ngơi trong phòng. Đến lúc đó ta quay về bên kia."
"Cũng được."
Ăn cơm tối xong, Đường Tam cùng Độc Bạch tu luyện Thiên Hồ Biến. Phương pháp tu luyện không khác hôm qua, Đường Tam lần nữa tạo cho Độc Bạch lực áp thật lớn. Độc Bạch đã có chuẩn bị tâm lý, cảm giác sắp tử vong kia Đường Tam khống chế vô cùng tốt, cho nên vẫn có tác dụng tương đối mạnh với Độc Bạch.
Lúc Độc Bạch nghỉ ngơi, Đường Tam tức thì quay lại phòng mình. Linh Tê Thiên Nhãn như trước không tiến giai, vẫn ở Tam giai đỉnh phong. Hiện tại hắn cũng không sốt ruột, chỉ cần cùng Độc Bạch tu luyện, đột phá chỉ là chuyện trước sau thôi.
Sau khi trở lại phòng mình, Đường Tam cũng không nóng lòng tu luyện ngay, kinh nghiệm hôm nay, làm cho suy nghĩ của hắn có thay đổi.
/699
|