Lĩnh vực, đây là lĩnh vực của Hoàng Băng Băng, chân chính là Hàn Băng lĩnh vực!
Không hề nghi ngờ, thi triển lĩnh vực này tiêu hao rất lớn, nhưng lĩnh vực này khiến năng lực của nàng tăng lên đến cực hạn.
Hàn ý lạnh thấu xương tạo cho người ta một cảm giác áp bách khó tả. Trong đôi mắt xanh đậm của Hoàng Băng Băng, ân ẩn có vầng sáng thâm thuý loé lên. Bị một đối thủ không phải Thần cấp bức bách đến mức này, nàng thật sự có chút tức giận.
Phải biết rằng, từ lúc chiến đấu bắt đầu, người luôn bị áp chế lại là một cường giả Thần cấp như nàng! Nàng thậm chí bị bức phải dùng đến năng lực bản thể mới xem như vãn hồi được đại cục.
Ánh mắt Đường Tam bình tĩnh, không có chút rối loạn nào. Hắn giơ tay lên, quang mang trên chiếc nhẫn loé sáng, sau đó, một kiện đồ vật từ trong đó bay ra.
Khi món đồ này vừa xuất hiện, tất cả xung quanh đều trở nên chậm chạp, thậm chí nó rơi xuống đất cũng chậm chạp.
Băng nguyên tố vốn dùng tốc độ kinh người lan đến chỗ Đường Tam đã biến thành chậm chạp, thậm chí suy nghĩ của Hoàng Băng Băng cũng bị ảnh hưởng.
Trì Hoãn Chi Thạch! Không sai, xuất hiện chính là vật mà Đường Tam mua được trên hội đấu giá, chính xác là Thời Không Đạo Tiêu!
Ngay cả khi là cường giả Thần cấp, Hoàng Băng Băng cũng bị Trì Hoãn Chi Thạch ảnh hưởng. Nguyên tố băng nàng đang ngưng tụ trở nên chậm chạp, hành động của nàng trở nên chậm chạp, tất cả cũng theo đó mà chậm lại.
Hoàng Băng Băng cảm thấy sửng sốt. Ngày đó nàng cũng có mặt trên hội đấu giá nên đương nhiên biết đó là thứ gì. Nhưng dù biết, nàng cũng không nghĩ tới Đường Tam lại lấy Trì Hoãn Chi Thạch ra vào lúc này. Hắn muốn làm gì? Thứ này mặc dù sẽ làm hành động trở nên chậm chạp, nhưng hắn không phải Thần cấp, chẳng phải sẽ nhận ảnh hưởng lớn hơn sao?
Ngay sau đó, sắc mặt của nàng thay đổi.
Đường Tam động, cơ hồ là ngay lập tức đã đến bên người Hoàng Băng Băng. Phá Thiên chuỳ trong tay ngang nhiên đập xuống, tốc độ không chậm lại nửa phần, cùng với trước đó không có gì khác biệt. Bị Sư Hổ Kim Cương kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quang diễm sáng rực thiêu đốt trên cây chuỳ, mang theo năng lượng nóng cháy không gì sánh kịp, trong nháy mắt đã đến bên người Hoàng Băng Băng.
Làm sao có thể? Hắn vì sao không bị Trì Hoãn Chi Thạch ảnh hưởng?
Hoàng Băng Băng vừa kinh vừa sợ, Băng nguyên tố trong cơ thể bắn ra muốn đi ngăn cản. Một lớp áo giáp bắt đầu ngưng tụ trên người nàng. Nếu như bình thường, với tu vi của nàng, băng giáp trong nháy mắt đã ngưng tụ xong, ở trong Hàn Băng lĩnh vực đủ để ngăn chặn công kích của Đường Tam. Nhưng vấn đề là, bây giờ trong trạng thái chậm chạp, băng giáp còn chưa hoàn thành, nhưng công kích đã tới.
Hoàng Băng Băng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, băng giáp lập tức phá toái. Nếu nàng ko phải trong nháy mắt biến mình thành một tảng băng xanh đậm thì chỉ sợ sẽ bị thương nặng.
Đường Tam không có truy kích, thân hình chậm rãi lơ lửng tại chỗ, quang mang lấp loé trong đôi mắt, kim quang như ẩn như hiện sáng lên. Hắn chuyển sang cầm búa bằng hai tay, quang diễm đỏ rực thu liễm vào trong, nhưng bản thân Phá Thiên chuỳ lại toả ra một hào quang màu vàng sậm kỳ dị.
Rõ ràng vẫn là Phá Thiên chuỳ kia, nhưng trong mắt Hoàng Băng Băng và Vũ Băng Kỷ, nó dường như đã biến lớn, có cảm giác nguy nga như núi.
Đường Tam hai tay nâng chuỳ, đưa nó lên trên đỉnh đầu, khí tức cường hãn trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn.
Đây là .... "Thần cấp?"
Đồng tử Hoàng Băng Băng co rút lại, cỗ khí tức kia rõ ràng là cấp Thần! Hơn nữa còn vô cùng cường hãn. Lúc này Đường Tam như một Chiến Thần đỉnh thiên lập địa, Phá Thiên chuỳ trong tay đập xuống. Ánh sáng chói mắt làm Phá Thiên chuỳ tựa như một ngôi sao ầm ầm rơi xuống, căn bản không có bị Trì Hoãn Chi Thạch ảnh hưởng. Hoàng Băng Băng sợ hãi, thân thể nhanh chóng hoá thành Huyền Băng vạn năm, nhưng sâu trong lòng nàng cảm thấy mình hoàn toàn không thể ngăn trở được một chuỳ này, chỉ sợ không chết cũng bị trọng thương. Nàng căn bản không có khả năng tránh né.
"Ầm ầm!"
Cự chuỳ rơi xuống, một vòng gợn sóng ánh kim bắn ra, lực bạo tạc kinh khủng mà kịch liệt làm chấn động toàn bộ thung lũng.
Vũ Băng Kỷ dù ở khá xa nhưng cũng khắc sâu cảm nhận được uy năng kinh khủng của một chuỳ này. Mặt đất chấn động kịch liệt thậm chí làm hắn tạm thời mất đi thính giác.
Đá bị nổ thành từng mảnh nhỏ, khói bụi mù mịt khắp nơi.
Khi hắn nhìn thấy Đường Tam thì Đường Tam đang đứng trong một hố lớn sâu khoảng năm mét, đường kính hơn ba mươi mét.
Một lượng lớn vết nứt lấy hố lớn làm trung tâm khuếch trương ra tận hơn trăm thước. Một chuỳ chi uy, rất có hương vị huỷ thiên diệt địa.
Hoàng Băng Băng giống như đã bị chuỳ đánh thành bột phấn, không thấy tung tích. Khí tức trên người Đường Tam cũng theo đó mà thu liễm.
Đường Tam bỗng giơ tay lên, từng tảng đá từ trên trời rơi xuống lòng bàn tay hắn rồi biến mất, chính là Trì Hoãn Chi Thạch. Nương theo nó biến mất, tốc độ thời gian xung quanh đã trở về bình thường.
Kết thúc? Hắn gϊếŧ tộc trưởng Băng Nữ tộc? Vũ Băng Kỷ nhìn Đường Tam mà trợn mắt há mồm.
Vũ Băng Kỷ luôn biết Đường Tam rất mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà cường đại đến mức có thể đánh chết một vị cường giả Thần cấp. Đường Tam không phải là Thần cấp a! Cái này, chờ đến khi hắn đột phá Thần cấp, đến tột cùng sẽ cường đại đến trình độ gì?
Đường Tam thậm chí không hiểu được Đường Tam thi triển năng lực gì thì hắn đã thắng, đây ... cũng quá đơn giản đi.
Đúng lúc này một bóng người màu xanh lam từ đằng xa chậm rãi đi tới. Bộ dáng của nàng có chút chật vật, quần áo lộn xộn không ngay ngắn, tóc dài tán loạn, trên gương mặt xinh đẹp còn có vẻ sợ hãi, không phải là tộc trưởng Hoàng Băng Băng sao?
Đường Tam đương nhiên không có chân chính tổn thương nàng. Mục tiêu của chuỳ vừa rồi không phải nàng, mà là mặt đất bên người nàng.
Hoàng Băng Băng bị lực trùng kích to lớn hất văng đi, cũng không bị chuỳ kia đập trúng.
Giờ khắc này, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi. Mặc dù không trực tiếp bị đánh trúng, nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng uy lực đáng sợ của một chuỳ kia. Nếu nó rơi xuống người mình thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
"Ngươi thắng." Hoàng Băng Băng có chút khó khăn nói ra.
"Tộc trưởng đã nhường rồi." Đường Tam thu hồi Phá Thiên chuỳ, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Hoàng Băng Băng hít sâu một hơi, nói: "Ta sẽ tuân thủ lời hứa, cũng sẽ cố gắng thúc đẩy đề nghị của ngươi."
"Được. Vậy chúng ta trở về khách sạn, hay thao tác ở ngay bên này?" Ý của Đường Tam là dùng Băng Phong vương toạ để chiết xuất huyết mạch cho Vũ Băng Kỷ.
Hoàng Băng Băng nói: "Ngay ở bên này đi, ta phải nhanh chóng trở về tộc. Sau khi xong việc ta sẽ lập tức đi ngay."
"Được rồi." Đường Tam gật đầu.
Vũ Băng Kỷ nhìn thấy Hoàng Băng Băng không có chuyện gì liền chạy tới. Vẻ mặt hắn lúc này có chút phức tạp, không biết vì sao, hắn có cảm giác Đường Tam mới là Đại sư huynh.
Đường Tam nhìn Vũ Băng Kỷ, nói: "Đại sư huynh, ngươi đi cùng tộc trưởng đi, ta ở chỗ này chờ ngươi." Nói xong, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, không có chút kiêng kỵ nào khi Hoàng Băng Băng còn ở bên cạnh.
Hoàng Băng Băng nhìn hắn thật sâu, nói: "Có thể nói cho ta biết một chuỳ vừa rồi có tên là gì không?"
Đường Tam thản nhiên nói: "Tu di trong giới tử (*), Đại Tu Di Chuy!"
"Hay cho một cái Đại Tu Di Chuy. Đi theo ta!" Câu cuối cùng đương nhiên là nói với Vũ Băng Kỷ, nàng quay người đi vào trong một rừng cây.
Vũ Băng Kỷ nhìn Đường Tam, thấy hắn gật đầu thì mới đi theo Hoàng Băng Băng.
(*) Tu di có nghĩa là vô cùng lớn, ngược lại giới tử là vô cùng nhỏ. Theo mình thì câu này có nghĩa là dùng chuy để phát huy ra lực lượng vô cùng lớn.
Không hề nghi ngờ, thi triển lĩnh vực này tiêu hao rất lớn, nhưng lĩnh vực này khiến năng lực của nàng tăng lên đến cực hạn.
Hàn ý lạnh thấu xương tạo cho người ta một cảm giác áp bách khó tả. Trong đôi mắt xanh đậm của Hoàng Băng Băng, ân ẩn có vầng sáng thâm thuý loé lên. Bị một đối thủ không phải Thần cấp bức bách đến mức này, nàng thật sự có chút tức giận.
Phải biết rằng, từ lúc chiến đấu bắt đầu, người luôn bị áp chế lại là một cường giả Thần cấp như nàng! Nàng thậm chí bị bức phải dùng đến năng lực bản thể mới xem như vãn hồi được đại cục.
Ánh mắt Đường Tam bình tĩnh, không có chút rối loạn nào. Hắn giơ tay lên, quang mang trên chiếc nhẫn loé sáng, sau đó, một kiện đồ vật từ trong đó bay ra.
Khi món đồ này vừa xuất hiện, tất cả xung quanh đều trở nên chậm chạp, thậm chí nó rơi xuống đất cũng chậm chạp.
Băng nguyên tố vốn dùng tốc độ kinh người lan đến chỗ Đường Tam đã biến thành chậm chạp, thậm chí suy nghĩ của Hoàng Băng Băng cũng bị ảnh hưởng.
Trì Hoãn Chi Thạch! Không sai, xuất hiện chính là vật mà Đường Tam mua được trên hội đấu giá, chính xác là Thời Không Đạo Tiêu!
Ngay cả khi là cường giả Thần cấp, Hoàng Băng Băng cũng bị Trì Hoãn Chi Thạch ảnh hưởng. Nguyên tố băng nàng đang ngưng tụ trở nên chậm chạp, hành động của nàng trở nên chậm chạp, tất cả cũng theo đó mà chậm lại.
Hoàng Băng Băng cảm thấy sửng sốt. Ngày đó nàng cũng có mặt trên hội đấu giá nên đương nhiên biết đó là thứ gì. Nhưng dù biết, nàng cũng không nghĩ tới Đường Tam lại lấy Trì Hoãn Chi Thạch ra vào lúc này. Hắn muốn làm gì? Thứ này mặc dù sẽ làm hành động trở nên chậm chạp, nhưng hắn không phải Thần cấp, chẳng phải sẽ nhận ảnh hưởng lớn hơn sao?
Ngay sau đó, sắc mặt của nàng thay đổi.
Đường Tam động, cơ hồ là ngay lập tức đã đến bên người Hoàng Băng Băng. Phá Thiên chuỳ trong tay ngang nhiên đập xuống, tốc độ không chậm lại nửa phần, cùng với trước đó không có gì khác biệt. Bị Sư Hổ Kim Cương kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quang diễm sáng rực thiêu đốt trên cây chuỳ, mang theo năng lượng nóng cháy không gì sánh kịp, trong nháy mắt đã đến bên người Hoàng Băng Băng.
Làm sao có thể? Hắn vì sao không bị Trì Hoãn Chi Thạch ảnh hưởng?
Hoàng Băng Băng vừa kinh vừa sợ, Băng nguyên tố trong cơ thể bắn ra muốn đi ngăn cản. Một lớp áo giáp bắt đầu ngưng tụ trên người nàng. Nếu như bình thường, với tu vi của nàng, băng giáp trong nháy mắt đã ngưng tụ xong, ở trong Hàn Băng lĩnh vực đủ để ngăn chặn công kích của Đường Tam. Nhưng vấn đề là, bây giờ trong trạng thái chậm chạp, băng giáp còn chưa hoàn thành, nhưng công kích đã tới.
Hoàng Băng Băng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, băng giáp lập tức phá toái. Nếu nàng ko phải trong nháy mắt biến mình thành một tảng băng xanh đậm thì chỉ sợ sẽ bị thương nặng.
Đường Tam không có truy kích, thân hình chậm rãi lơ lửng tại chỗ, quang mang lấp loé trong đôi mắt, kim quang như ẩn như hiện sáng lên. Hắn chuyển sang cầm búa bằng hai tay, quang diễm đỏ rực thu liễm vào trong, nhưng bản thân Phá Thiên chuỳ lại toả ra một hào quang màu vàng sậm kỳ dị.
Rõ ràng vẫn là Phá Thiên chuỳ kia, nhưng trong mắt Hoàng Băng Băng và Vũ Băng Kỷ, nó dường như đã biến lớn, có cảm giác nguy nga như núi.
Đường Tam hai tay nâng chuỳ, đưa nó lên trên đỉnh đầu, khí tức cường hãn trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn.
Đây là .... "Thần cấp?"
Đồng tử Hoàng Băng Băng co rút lại, cỗ khí tức kia rõ ràng là cấp Thần! Hơn nữa còn vô cùng cường hãn. Lúc này Đường Tam như một Chiến Thần đỉnh thiên lập địa, Phá Thiên chuỳ trong tay đập xuống. Ánh sáng chói mắt làm Phá Thiên chuỳ tựa như một ngôi sao ầm ầm rơi xuống, căn bản không có bị Trì Hoãn Chi Thạch ảnh hưởng. Hoàng Băng Băng sợ hãi, thân thể nhanh chóng hoá thành Huyền Băng vạn năm, nhưng sâu trong lòng nàng cảm thấy mình hoàn toàn không thể ngăn trở được một chuỳ này, chỉ sợ không chết cũng bị trọng thương. Nàng căn bản không có khả năng tránh né.
"Ầm ầm!"
Cự chuỳ rơi xuống, một vòng gợn sóng ánh kim bắn ra, lực bạo tạc kinh khủng mà kịch liệt làm chấn động toàn bộ thung lũng.
Vũ Băng Kỷ dù ở khá xa nhưng cũng khắc sâu cảm nhận được uy năng kinh khủng của một chuỳ này. Mặt đất chấn động kịch liệt thậm chí làm hắn tạm thời mất đi thính giác.
Đá bị nổ thành từng mảnh nhỏ, khói bụi mù mịt khắp nơi.
Khi hắn nhìn thấy Đường Tam thì Đường Tam đang đứng trong một hố lớn sâu khoảng năm mét, đường kính hơn ba mươi mét.
Một lượng lớn vết nứt lấy hố lớn làm trung tâm khuếch trương ra tận hơn trăm thước. Một chuỳ chi uy, rất có hương vị huỷ thiên diệt địa.
Hoàng Băng Băng giống như đã bị chuỳ đánh thành bột phấn, không thấy tung tích. Khí tức trên người Đường Tam cũng theo đó mà thu liễm.
Đường Tam bỗng giơ tay lên, từng tảng đá từ trên trời rơi xuống lòng bàn tay hắn rồi biến mất, chính là Trì Hoãn Chi Thạch. Nương theo nó biến mất, tốc độ thời gian xung quanh đã trở về bình thường.
Kết thúc? Hắn gϊếŧ tộc trưởng Băng Nữ tộc? Vũ Băng Kỷ nhìn Đường Tam mà trợn mắt há mồm.
Vũ Băng Kỷ luôn biết Đường Tam rất mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà cường đại đến mức có thể đánh chết một vị cường giả Thần cấp. Đường Tam không phải là Thần cấp a! Cái này, chờ đến khi hắn đột phá Thần cấp, đến tột cùng sẽ cường đại đến trình độ gì?
Đường Tam thậm chí không hiểu được Đường Tam thi triển năng lực gì thì hắn đã thắng, đây ... cũng quá đơn giản đi.
Đúng lúc này một bóng người màu xanh lam từ đằng xa chậm rãi đi tới. Bộ dáng của nàng có chút chật vật, quần áo lộn xộn không ngay ngắn, tóc dài tán loạn, trên gương mặt xinh đẹp còn có vẻ sợ hãi, không phải là tộc trưởng Hoàng Băng Băng sao?
Đường Tam đương nhiên không có chân chính tổn thương nàng. Mục tiêu của chuỳ vừa rồi không phải nàng, mà là mặt đất bên người nàng.
Hoàng Băng Băng bị lực trùng kích to lớn hất văng đi, cũng không bị chuỳ kia đập trúng.
Giờ khắc này, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi. Mặc dù không trực tiếp bị đánh trúng, nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng uy lực đáng sợ của một chuỳ kia. Nếu nó rơi xuống người mình thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
"Ngươi thắng." Hoàng Băng Băng có chút khó khăn nói ra.
"Tộc trưởng đã nhường rồi." Đường Tam thu hồi Phá Thiên chuỳ, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Hoàng Băng Băng hít sâu một hơi, nói: "Ta sẽ tuân thủ lời hứa, cũng sẽ cố gắng thúc đẩy đề nghị của ngươi."
"Được. Vậy chúng ta trở về khách sạn, hay thao tác ở ngay bên này?" Ý của Đường Tam là dùng Băng Phong vương toạ để chiết xuất huyết mạch cho Vũ Băng Kỷ.
Hoàng Băng Băng nói: "Ngay ở bên này đi, ta phải nhanh chóng trở về tộc. Sau khi xong việc ta sẽ lập tức đi ngay."
"Được rồi." Đường Tam gật đầu.
Vũ Băng Kỷ nhìn thấy Hoàng Băng Băng không có chuyện gì liền chạy tới. Vẻ mặt hắn lúc này có chút phức tạp, không biết vì sao, hắn có cảm giác Đường Tam mới là Đại sư huynh.
Đường Tam nhìn Vũ Băng Kỷ, nói: "Đại sư huynh, ngươi đi cùng tộc trưởng đi, ta ở chỗ này chờ ngươi." Nói xong, hắn liền khoanh chân ngồi xuống, không có chút kiêng kỵ nào khi Hoàng Băng Băng còn ở bên cạnh.
Hoàng Băng Băng nhìn hắn thật sâu, nói: "Có thể nói cho ta biết một chuỳ vừa rồi có tên là gì không?"
Đường Tam thản nhiên nói: "Tu di trong giới tử (*), Đại Tu Di Chuy!"
"Hay cho một cái Đại Tu Di Chuy. Đi theo ta!" Câu cuối cùng đương nhiên là nói với Vũ Băng Kỷ, nàng quay người đi vào trong một rừng cây.
Vũ Băng Kỷ nhìn Đường Tam, thấy hắn gật đầu thì mới đi theo Hoàng Băng Băng.
(*) Tu di có nghĩa là vô cùng lớn, ngược lại giới tử là vô cùng nhỏ. Theo mình thì câu này có nghĩa là dùng chuy để phát huy ra lực lượng vô cùng lớn.
/699
|