-Chậc… Thiên Mộng băng tằm ta thật là bi kịch… Đột phá trăm vạn năm đúng là một con dao hai lưỡi… Tuy ta đã miễn cưỡng thoát được không chế của bọn chúng, nhưng thọ nguyên vì gặp phải Thiên Khiển mà giảm xuống. Nếu cứ tiếp tục thế này, sinh mệnh của ta cũng không kéo dài được bao lâu, vừa khéo lại gặp được ngươi. Tuy rằng ngươi vô cùng yếu ớt nhưng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Dù gì ngươi cũng có thuộc tính tinh thần, ta đành phải dung hợp với ngươi, cho dù thế nào, tiện nghi cũng không để chúng chiếm.
Nghe Thiên Mộng Băng tằm kể chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã không còn sợ hãi, căm phẫn nói:
- Thật là một bọn ghê tởm, lại còn cầm tù Thiên Tằm ca gần vạn năm!
Thiên Mộng băng tầm nghiến răng:
- Còn phải nói sao, ca chỉ là anh tuấn một chút, thực lực cũng chỉ là cường đại một chút thôi, không ngờ bọn chúng lại biến ca thành thức ăn. Cũng may lúc này bọn chúng không chiếm được thân thể ca, Hoắc Vũ Hạo ngươi tuy còn nhỏ nhưng xem ra tâm địa đơn thuần, ca tạm thời sẽ nhẫn nhịn, ngươi sau này trở nên cường đại nhất định phải thay ca báo thù! Bọn chúng muốn hấp thu Hồn Lực của ta để tiến hóa sao? Được, sau này biến bọn nó toàn bộ thành Hồn Hoàn, Hồn Cốt!
-Được, sau khi đệ trưởng thành nhất định giúp Thiên Tằm ca báo thù.
Hoắc Vũ Hạo không do dự lập tức đáp ứng, một người một thú quan hệ vốn có chút vi diệu lúc này lại xích gần hơn.
Kỳ thuật Thiên Mộng băng tằm tuy đã sống trăm vạn năm nhưng rất ít tiếp xúc cùng nhân lại, nó gặp qua cũng chỉ là vài Hồn Thú, trí tuệ tuy không thua nhân loại nhưng lại không biết được câu lòng người hiểm ác. Nếu đổi lại là người khác trong lúc này tuyệt đối không dễ đem chuyện xưa của mình kể ra, gặp được Hoắc Vũ Hạo cũng xem như là vận may của nó.
-Thiên Mộng ca, đệ còn một chút chưa rõ, đại ca cường đại như thế, vào Hồn Hoàn của đệ lại phong ấn lực lượng bản thân, cuối cùng là chuyện gì? Đại ca phong ấn rồi còn có thể có Hồn Kỹ không?
Đã không còn sợ hãi, Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu tò mò.
Thiên Mộng băng tằm cười hắc hắc nói:
-Ca tất nhiên có biện pháp, ca ca suy nghĩ nhiều năm vốn đã có an bài. Đối với nhân loại mà nói, an toàn bản thân là quan trọng nhất, ta hiện cũng không còn đường lui, ngươi chết ta cũng chết, chơi thì chơi thôi! Hồn Lực của ta vốn đã bị các hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hấp thu gần hết, nếu không cho dù ta có phong ấn lực lượng cơ thể ngươi cũng không thể chịu nổi. Mà ta dung nhập vào cơ thể ngươi chính là căn nguyên lực lượng và tinh thần lực lượng. Người nhìn mười quang cầu này, chúng đã được ta lập mười phong ấn, nói cách khác đây chính là lực lượng đệ nhất Hồn Hoàn của ngươi, chỉ là hiện tại ngươi còn chưa sử dụng được thôi.
- Hoặc nói thế này, mặc dù Hồn Hoàn đầu tiên của ngươi là Bách vạn niên Hồn Hoàn nhưng hiện tại lại không có uy lực chân chính của nó. Khi tu vi của ngươi tăng dần, lực lượng phong ấn của ta cũng sẽ dần cởi bỏ, uy lực Hồn Hoàn cũng tăng lên thậm chí có thể tăng cường các Hồn Hoàn sau này của ngươi. Dù sao lực lương Bách vạn niên Hồn Hoàn ta tích tụ lại đối với ngươi thực sự quá lớn.
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt:
-Cái này… Đệ thật sự vẫn chưa rõ lắm…
Thiên Mộng băng tằm tức giận mắng to:
-Đúng là đần, ta nói đơn giản thôi. Lúc này ngươi có được đệ nhất Hồn Hoàn, thân thể chỉ chịu được bốn trăm năm, vậy nó là Tứ bách niên Hồn Hoàn, sau này ngươi đột phá, cơ thể chịu được Thiên niên Hồn Hoàn, vậy nó liền trở thành Thiên niên Hồn Hoàn. Tùy theo năng lực của ngươi mà năng lực Hồn Hoàn cũng tăng lên theo, nói cách khác Hồn Hoàn này của ngươi có thể tiến hóa, các Hồn Hoàn sau này cũng thế, tất nhiên lực tiến hóa cũng là có hạn, nếu sau này ngươi tìm được Hồn Hoàn cường đại một chút sẽ tiết kiệm được lực tiến hóa của ta. Lấy lực lượng phong ấn tại cơ thể ngươi, nhiều nhất có thể chống đỡ được mười Thập vạn niên Hồn Hoàn.
-Wow, nhiều thế sao, không phải nói Hồn Sư chỉ có thể có tối đa chín Hồn Hoàn sao?
Hoắc Vũ Hạo giật mình.
Thiên Mộng băng tằm hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
-Đó là người thường, có ca giúp đỡ ngươi đã không còn là thường nhân nữa. Một Vũ Hồn tất nhiên chỉ có thể hấp thu chín Hồn Hoàn nhưng ngươi hiện tạ đã không chỉ có một Vũ Hồn. Giết được Thập vạn niên hồn thú sẽ có một Hồn Cốt cùng hai Hồn Kỹ của Thập vạn niên Hồn Hoàn, chuyện này chắc ngươi cũng biết rồi!
Hoắc Vũ Hạo gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại
Nghe Thiên Mộng Băng tằm kể chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã không còn sợ hãi, căm phẫn nói:
- Thật là một bọn ghê tởm, lại còn cầm tù Thiên Tằm ca gần vạn năm!
Thiên Mộng băng tầm nghiến răng:
- Còn phải nói sao, ca chỉ là anh tuấn một chút, thực lực cũng chỉ là cường đại một chút thôi, không ngờ bọn chúng lại biến ca thành thức ăn. Cũng may lúc này bọn chúng không chiếm được thân thể ca, Hoắc Vũ Hạo ngươi tuy còn nhỏ nhưng xem ra tâm địa đơn thuần, ca tạm thời sẽ nhẫn nhịn, ngươi sau này trở nên cường đại nhất định phải thay ca báo thù! Bọn chúng muốn hấp thu Hồn Lực của ta để tiến hóa sao? Được, sau này biến bọn nó toàn bộ thành Hồn Hoàn, Hồn Cốt!
-Được, sau khi đệ trưởng thành nhất định giúp Thiên Tằm ca báo thù.
Hoắc Vũ Hạo không do dự lập tức đáp ứng, một người một thú quan hệ vốn có chút vi diệu lúc này lại xích gần hơn.
Kỳ thuật Thiên Mộng băng tằm tuy đã sống trăm vạn năm nhưng rất ít tiếp xúc cùng nhân lại, nó gặp qua cũng chỉ là vài Hồn Thú, trí tuệ tuy không thua nhân loại nhưng lại không biết được câu lòng người hiểm ác. Nếu đổi lại là người khác trong lúc này tuyệt đối không dễ đem chuyện xưa của mình kể ra, gặp được Hoắc Vũ Hạo cũng xem như là vận may của nó.
-Thiên Mộng ca, đệ còn một chút chưa rõ, đại ca cường đại như thế, vào Hồn Hoàn của đệ lại phong ấn lực lượng bản thân, cuối cùng là chuyện gì? Đại ca phong ấn rồi còn có thể có Hồn Kỹ không?
Đã không còn sợ hãi, Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu tò mò.
Thiên Mộng băng tằm cười hắc hắc nói:
-Ca tất nhiên có biện pháp, ca ca suy nghĩ nhiều năm vốn đã có an bài. Đối với nhân loại mà nói, an toàn bản thân là quan trọng nhất, ta hiện cũng không còn đường lui, ngươi chết ta cũng chết, chơi thì chơi thôi! Hồn Lực của ta vốn đã bị các hồn thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hấp thu gần hết, nếu không cho dù ta có phong ấn lực lượng cơ thể ngươi cũng không thể chịu nổi. Mà ta dung nhập vào cơ thể ngươi chính là căn nguyên lực lượng và tinh thần lực lượng. Người nhìn mười quang cầu này, chúng đã được ta lập mười phong ấn, nói cách khác đây chính là lực lượng đệ nhất Hồn Hoàn của ngươi, chỉ là hiện tại ngươi còn chưa sử dụng được thôi.
- Hoặc nói thế này, mặc dù Hồn Hoàn đầu tiên của ngươi là Bách vạn niên Hồn Hoàn nhưng hiện tại lại không có uy lực chân chính của nó. Khi tu vi của ngươi tăng dần, lực lượng phong ấn của ta cũng sẽ dần cởi bỏ, uy lực Hồn Hoàn cũng tăng lên thậm chí có thể tăng cường các Hồn Hoàn sau này của ngươi. Dù sao lực lương Bách vạn niên Hồn Hoàn ta tích tụ lại đối với ngươi thực sự quá lớn.
Hoắc Vũ Hạo mở to mắt:
-Cái này… Đệ thật sự vẫn chưa rõ lắm…
Thiên Mộng băng tằm tức giận mắng to:
-Đúng là đần, ta nói đơn giản thôi. Lúc này ngươi có được đệ nhất Hồn Hoàn, thân thể chỉ chịu được bốn trăm năm, vậy nó là Tứ bách niên Hồn Hoàn, sau này ngươi đột phá, cơ thể chịu được Thiên niên Hồn Hoàn, vậy nó liền trở thành Thiên niên Hồn Hoàn. Tùy theo năng lực của ngươi mà năng lực Hồn Hoàn cũng tăng lên theo, nói cách khác Hồn Hoàn này của ngươi có thể tiến hóa, các Hồn Hoàn sau này cũng thế, tất nhiên lực tiến hóa cũng là có hạn, nếu sau này ngươi tìm được Hồn Hoàn cường đại một chút sẽ tiết kiệm được lực tiến hóa của ta. Lấy lực lượng phong ấn tại cơ thể ngươi, nhiều nhất có thể chống đỡ được mười Thập vạn niên Hồn Hoàn.
-Wow, nhiều thế sao, không phải nói Hồn Sư chỉ có thể có tối đa chín Hồn Hoàn sao?
Hoắc Vũ Hạo giật mình.
Thiên Mộng băng tằm hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
-Đó là người thường, có ca giúp đỡ ngươi đã không còn là thường nhân nữa. Một Vũ Hồn tất nhiên chỉ có thể hấp thu chín Hồn Hoàn nhưng ngươi hiện tạ đã không chỉ có một Vũ Hồn. Giết được Thập vạn niên hồn thú sẽ có một Hồn Cốt cùng hai Hồn Kỹ của Thập vạn niên Hồn Hoàn, chuyện này chắc ngươi cũng biết rồi!
Hoắc Vũ Hạo gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại
/731
|