Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 114: Chuyện về Đường Tam (Thượng)

/731


Vì sát hạch thăng cấp bị tạm dừng nên các học viên ban Một và ban Hai của năm nhất đều phải quay về phòng học để tiếp tục học lý thuyết.
Vương Ngôn và Chu Y cùng nhau bàn bạc vài câu rồi gọi Hoắc Vũ Hạo lên hỏi một chút sau đó mới bắt đầu giờ học buổi chiều. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng không về lại chổ ngồi mà vẫn đứng yên ở trên bục giảng, còn Chu Y thì bị chủ nhiệm Đỗ Duy Luân gọi về tham dự cuộc họp đột xuất.
- Vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên lần sát hạch này phải dời lại khoảng chừng hai ba hôm nữa. Như thế cũng tốt, tất cả sẽ có thêm chút thời gian tu luyện. Hôm nay quá trình Hoắc Vũ Hạo chiến đấu với Phong Linh Lang hẳn là cái ngươi đã thấy rõ, đấu với hồn thú phải là như thế, việc quan trọng nhất chính là bình tĩnh, chỉ khi bình tĩnh mới có thể thể hiện được bản lĩnh của mình. Hồn thú thật ra cũng không đáng sợ, đa số bọn chúng đều chiến đấu theo bản năng mà thôi. Bước đầu tiên của các ngươi là phải vượt qua được lòng mình, càng sợ hãi chỉ càng làm vướng chân vướng tay thôi.
Vương Ngôn liếc mắt nhìn từng học viên trong lớp, sau đó nói tiếp:
- Mỗi người các ngươi tự ngẫm lại xem, hôm nay lúc Phong Linh Lang xuất hiện, trong lòng các ngươi có cảm thấy hoảng hốt hay không?
Lúc này trong lớp có không ít học viên xấu hổ cúi đầu.
Vương Ngôn lại nói tiếp:
- Đấy không phải vì thực lực các ngươi yếu kém, mà vì các ngươi thiếu kinh nghiệm chiến đấu với hồn thú. Nếu các ngươi đối mặt với bạn học của mình thì có cảm thấy hoảng hốt như vậy nữa không? Hiển nhiên là không rồi. Bởi vì các ngươi biết chắc bạn của mình sẽ không bao giờ thật sự làm mình bị thương. Như vậy, rốt cuộc là hồn thú mạnh hay hồn sư chúng ta mạnh? Ta thay các ngươi khẳng định lại một lần nữa, nếu cả ngang bằng tu vi, thì chắc chắn hồn sư chúng ta lợi hại hơn.
Nói đến đây hắn liền giơ tay lên chỉ thẳng vào người minh.
- Bởi vì chúng ta là con người có trí tuệ. Sở dĩ các ngươi gặp hồn thú thì sợ hãi, vì các ngươi biết bọn chúng chỉ đánh theo bản năng, chắc chắn sẽ không nương tay. Nhưng một khi các ngươi có thể thích ứng được với cuộc chiến này, thì chắc chắn người mạnh hơn sẽ là chúng ta. Bởi vì lúc đó chúng ta sẽ có thể lợi dụng Vũ Hồn và Hồn Kỹ của mình mà tạo thành những chiến thuật khác nhau. Tuy vậy, các ngươi phải nhớ rõ, bất luận là hồn kỹ hay vũ hồn của ngươi mạnh như thế nào cũng đều phải cần một hồn sư thật sự can đảm mới có thể phát huy tác dụng một cách cao nhất.
- Kỳ sát hạch thăng cấp này sẽ quyết định các ngươi có thể tiếp tục ở lại học viện học tập hay không, nói một cách cao hơn một chút là nó liên quan đến tương lai cả đời này của các ngươi. Hôm nay chúng ta sẽ tranh thủ chút thời gian còn lại mà rèn luyện dũng khí cho các ngươi. Vũ Hạo có khả năng thay đổi màu sắc Hồn Hoàn nên từ giờ, ta hi vọng các ngươi cố gắng chịu đựng, dù áp lực có lớn đến mức nào cũng phải áp chế tâm trạng, tuyệt đối không thể phóng thích vũ hồn của mình ra, phải cố gắng hết sức bình tĩnh. Nhớ chưa? Vũ Hạo, bắt đầu đi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hai mắt hắn lóe ra ánh sáng màu vàng kim rồi hai Hồn Hoàn màu trắng lập tức xuất hiện. Đúng là một cặp Hồn Hoàn mười năm.
Vừa rồi Vương Ngôn gọi hắn lên chính là hỏi hắn có muốn dùng cách này giúp đỡ các bạn cùng lớp hay không, bởi vì lúc đầu Hoắc Vũ Hạo đã nói sơ lược tác dụng của hồn kỹ thứ hai này rồi, nếu không Vương Ngôn cũng không biết mà đưa ra yêu cầu như thế. Hoắc Vũ Hạo nghe xong không chút do dự lập tức đồng ý. Hắn là lớp trưởng, nếu có khả năng giúp đỡ các bạn tuyệt đối sẽ không từ chối. Hơn nữa kỹ năng Mô Phỏng này cũng không có cách nào giấu diếm được. Mà hắn cũng không định giấu làm gì. Sau khi được Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở, sau này hắn có thể dựa vào nó mà hù dọa kha khá hồn thú. Đồng thời, lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng cảm nhận được một chút cách sử dụng kỹ năng biến hóa khôn lường này.
Hồn Hoàn màu trắng dĩ nhiên sẽ không đem đến uy hiếp gì cho những học viên ở đây. Nhưng sau đó, màu trắng kia nháy mắt đã hóa thành màu váng.
Tất cả học viên ban Một trông thấy một màn biến đổi này đều há hốc mồm kinh ngạc. Một kỹ năng quá sức thần kỳ a. Hồn Hoàn mà cũng thay đổi màu sắc được sao???
Vương Ngôn trầm giọng nói:
- Màu trắng, Hồn Hoàn mười năm. Cũng là Hồn Hoàn cấp bậc thấp nhất mà hồn sư chúng ta có thể dung hợp. Màu vàng, chính là Hồn Hoàn trăm năm. Tại sao Hồn Hoàn lại thay đổi màu sắc theo cấp bậc các ngươi có biết không? Đó chính là vì năng lượng được dồn nén bên trong nó có số lượng khác nhau. Tuy vậy, không phải cứ Hồn Kỹ nào từ Hồn Hoàn cấp thấp nhất này đều yếu kém nhất. Bạn đang đọc truyện tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status