Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới cảm nhận được lạnh giá, một luồng khí lạnh băng từ cánh tay trái của hắn không ngừng truyền đi khắp cơ thể, bắt đầu từ bả vai chui vào tận xương cốt của hắn, kế đến di chuyển đến xương quai xanh. Cùng lúc đó, một quầng sáng màu xanh biếc từ người hắn nở rộ ra.
Năng lượng phong ấn trong hồn cốt thân thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt bắt đầu thoát ra một tia nhỏ bé, len lỏi đến vị trí của khối hồn cốt cánh tay trái Băng Bích Hạt, cánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo bỗng hóa thành màu xanh biếc, dao động hồn lực vụt tăng, cơn đau ùa đến, giống hệt với lần hắn dung hợp hồn cốt trước đây.
Cực lạnh và cực nóng luân phiên, cũng may lúc này sự khó chịu chỉ tập trung ở cánh tay trái mà thôi.
"Lại nữa? Không phải chứ?" Hoắc Vũ Hạo thầm nói, rồi tiếp tục chịu đựng cơn đau.
Thật ra đây không phải vì Băng Đế muốn tiếp tục rèn luyện hắn mà nàng chỉ đang cải thiện lại khối hồn cốt cánh tay trái. Bạn đang đọc truyện tại
/731
|