Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Chương 331: Cái gì của mình dù thế nào vẫn sẽ là của mình (Thượng)
/731
|
Trong ba người, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều có hồn kỹ ngàn năm mà Hồn Sư từ hai Hồn Hoàn đột phá lên ba Hồn Hoàn là một bước nhảy vọt, trừ Hồn Lực bản thân, thiên phú được kích phát, ngay cả Hồn Kỹ cũng biến đổi. Uy lực của Hồn Kỹ từ Hồn Hoàn ngàn năm lớn hơn rất nhiều, hơn nữa biến dị cũng muốn muốn lớn hơn rất nhiều. Nhất là lần này Tiêu Tiêu đạt được Hồn Hoàn cường đại vượt xa dự tính.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Dung hợp Hồn Cốt chắc cần một thời gian không ngắn, chúng ta tu luyện một lát đi.
Hắn và Vương Đông cũng đều đã từng dung hợp Hồn Cốt, càng là Hồn Cốt mạnh mẽ thì dung hợp lại càng khó khăn, nhất là Hoắc Vũ Hạo, nghĩ lại lúc mình dung hợp khối Hồn Cốt thân thể kia bây giờ còn cảm thấy run sợ.
- Được.
Hai người ngồi xuống tại chỗ, bốn chưởng chạm nhau, Hạo Đông lực tự động vận chuyển, ánh sáng màu trắng dịu dàng cùng với ánh vàng sáng chói dung hòa vào nhau, lập tức liền bắt đầu tu luyện. Có Huyền lão ở đây, bọn họ cũng không cần sợ điều gì.
Tác dụng của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt lại hiện ra, từng vòng ánh sáng vàng lặng yên bao trùm lên người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, khí tức quang minh chợt nồng đậm thêm vài phần. Tốc độ vận chuyển Hồn lực cùng với việc hấp thu lực lượng thiên địa cũng càng nhanh chóng.
Huyền lão ngồi một bên dưới cây đại thụ, nhìn sang ba đứa trẻ, trên khuôn mặt già nua của lão xuất hiện một nụ cười hiền lành, trong lòng lão thầm nghĩ, khó trách Mục lão luôn ở trước lầu ký túc xá tân sinh nhìn những cô cậu bé này, khí tức thanh xuân trên người bọn chúng thật tốt đẹp…
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nhập định, tu vi càng tăng lên, hiệu quả của Hạo Đông lực đối với việc tu luyện càng thêm rõ ràng. Hồn lực hai người trong lúc vô thức liền tăng trưởng một cách nhanh chóng. Vì Hoắc Vũ Hạo đã đến bình cảnh, nên hồn lực tăng lên lúc này đã chuyển thành dạng tích lũy, còn Vương Đông thì cảm nhận được tu vi của mình tăng lên một cách rõ ràng. Tốc độ khi hai người phối hợp tu luyện gần như bằng tốc độ của từng người khi chìm sâu vào minh tưởng.
Vương Đông tin chắc nếu tốc độ tu luyện cứ theo cái đà này, chỉ khoảng nửa năm nữa hắn sẽ đạt đến cấp 40. Đừng quên trong Sử Lai Khắc Thất Quái hắn chính là người nhỏ tuổi nhất đấy.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bên này tu luyện bình thường còn Tiêu Tiêu dang dung hợp Hồn Cốt ở bên kia bắt đầu có biến.
Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt sau khi hóa thành chất lỏng chảy vào lòng bàn tay của cô bé, lúc mới đầu cô bé còn cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như có một luồng chất lỏng bao trọn lấy tay phải của mình. Nhưng tích tắc sau, cảm giác ấm áp này liền biến thành nóng rực, Hồn Lực trong cơ thể cô bé đang vận chuyển ở tốc độ rất cao, nhưng căn bản không thể tham gia vào quá trình dung hợp này. Mà cảm giác nóng rực kia dần dần hóa thành nóng rực xen lẫn cháy bỏng, như muốn thiêu đốt hết mọi thứ.
Có thể thấy được, toàn bộ tay phải Tiêu Tiêu đã mơ hồ biến thành màu vàng nhạt, tựa như có một cái gì đó ở trong bàn tay của cô bé muốn chui ra vậy. Cảm giác nóng rực xen lẫn cháy bỏng kia càng lúc càng thêm kịch liệt, làm trán nàng lấm tấm mồ hôi, cái cảm giác này giống như đặt bàn tay của mình lên bếp lửa để nướng vậy, rất khủng khiếp. Tiêu Tiêu cảm thấy hình như tay của mình đã bị nướng cháy khét rồi, mà từ bàn tay, cảm giác này dần dần lan khắp cánh tay.
Cô thầm gượng cười nói: "Không lẽ đây là báo ứng của việc vừa rồi ăn thịt nướng sao? Ban nãy nướng thịt giờ đến phiên mình bị nướng hơn nữa còn là nướng từ trong ra ngoài."
Luồng khí nóng trong cơ thể Tiêu Tiêu càng lúc càng tăng mạnh, cơ thể cô bé đã bắt đầy chịu không nổi mà run rẩy, màu vàng trên cánh tay cũng dần sậm hơn.
Hai mắt đầy vẻ vui sướng của Huyền lão đột nhiên trợn to, lão bay vọt đến bên cạnh Tiêu Tiêu quan sát cẩn thận vị đệ tử này của mình.
Cả người Tiêu Tiêu lúc càng run rẩy kịch liệt, Huyền lão có thể cảm nhận được trên tay cô bé không ngừng truyền ra những ý niệm điên cuồng. Tựa như có một sinh mệnh đang liều mạng giãy giụa. Sự giãy giụa này không chỉ là phản kháng mà còn như muốn phá nát không gian mà ra, tựa như các loài sinh vật nằm trong trứng cần phải phá trứng thoát ra vậy. Còn Tiêu Tiêu lúc này đã muốn không chịu nổi nữa rồi.
- Không tốt!
Huyền lão thầm kêu một tiếng, lão đã quá xem thường mọi chuyện rồi. Ban nãy vì vui mừng khi tìm thấy khối Hồn Cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng mà lão quên mất chuyện Hồn Hoàn và Hồn Cốt không giống nhau, Hồn Cốt quan trọng ở phẩm chất còn Hồn Hoàn thì lại ở niên hạn.
Cả hai cùng xuất phát từ một hồn thú có tu vi hai ngàn năm nhưng khi Tiêu Tiêu dung hợp Hồn Hoàn hoàn toàn không có chút khó nào, nhưng khối Hồn Cốt này lại khác. Chưa kể kỹ năng vừa mạnh vừa bá đạo của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, chỉ riêng việc Hồn Cốt bàn tay phải này là Hồn Cốt mạnh nhất của nó là đủ hiểu. Mà hiện nay, tu vi của Tiêu Tiêu chỉ mới là bậc Hồn Tôn, tuổi lại còn nhỏ. Sự đau đớn khổ sở khi dung hợp khối Hồn Cốt ấy e là cô bé không thể chịu đựng nổi.
Huyền lão vốn nghĩ Tiêu Tiêu vừa mới có được Hồn Hoàn thứ ba từ nữa Ám Kim Khủng Trảo Hùng, Hồn Lực đã có sự thay đổi về chất, cộng thêm việc cơ thể cô bé từng được hai khối Hồn Cốt cải tạo qua, thì việc hấp thu khối Hồn Cốt này hẳn sẽ không quá khó khăn. Nhưng sự thật tàn khốc đã cho lão biết, độ khó khi dung hợp khối Hồn Cốt này hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của lão.
- Tiêu Tiêu, cố chịu.
Huyền lão khẽ quát một tiếng, lúc này không ai có thể giúp đỡ cô bé được, quá trình dung hợp Hồn Cốt phải nhờ vào sức lực của chính bản thân mình, nếu có người ngoài giúp đỡ vậy thì tác động ấy cũng sẽ bị kéo vào. Nếu Huyền lão làm thế thì trừ phi lão lúc nào cũng đi bên cạnh Tiêu Tiêu, hơn nữa còn không ngừng rót năng lượng của mình vào cơ thể cô bé, nếu không khối Hồn Cốt ấy cũng sẽ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Sư phụ, tay con sắp tan chảy rồi, con không thể chịu đựng nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/731
|