Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo Hữu Chưởng Cốt (hữu chưởng cốt: Hồn Cốt bàn tay phải) theo đó rót vào trong tay bàn tay phải Hoắc Vũ Hạo. Cơn đau của Tiêu Tiêu cũng nhanh chóng thuyên giảm, cánh tay phải phình lên cũng bắt đầu khôi phục. Lúc trước cô bé bị đau khổ tra tấn không nói nên lời nhưng những lời nói của Hoắc Vũ Hạo và Huyền lão cô bé đều nghe rất rõ. Nhìn thấy vẻ kiên định trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo, trong mắt Tiêu Tiêu hiện lên vẻ không hoàn toàn chỉ là cảm kích.
Năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo thực tế không phải là thuộc tính Hỏa mà là thuộc tính Kim, chính là đem tính sắc bén của Kim thuộc tính phát ra vô cùng khủng bố.
Thậm chí Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo kia đang tranh đấu cùng với lực lượng của Băng Đế bên trong tay phải mình, phát ra tiếng vang không ngớt. Băng Đế tuy rằng có thể trấn an Ám Kim Khủng Trảo nhưng mà ý niệm của Ám Kim Khủng Trảo này lại không thấy giảm bớt chút nào, hơn nữa bởi vì có lực lượng của Băng Đế ở đây nên cũng không chịu dung hợp với bàn tay phải của hắn.
Rốt cuộc, toàn bộ lực lượng của Ám Kim Khủng Trảo cũng đi vào bên trong tay phải của Hoắc Vũ Hạo, Tiêu Tiêu rên nhẹ một tiếng rồi ngất đi trong lòng Huyền lão.
Vương Đông không thể ngăn cản Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn lại phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ lấy Tiêu Tiêu trong lòng Huyền lão.
Hắn làm vậy là để cho Huyền lão rảnh tay trợ giúp Hoắc Vũ Hạo.
Huyền lão đứng bên người Hoắc Vũ Hạo, lo lắng nhìn hắn, tình hình của Hoắc Vũ Hạo bây giờ như thế nào lão biết rất rõ. Nhưng mà lão càng biết mình không thể dễ dàng ra tay. Chỉ cần Hoắc Vũ Hạo còn có thể áp chế được cỗ lực lượng kia, thì sẽ còn có thể liên tục hấp thu nó. Không chỉ vì Hồn Cốt kia trân quý mà vì càng lo cho cánh tay phải Hoắc Vũ Hạo!
Khi tất cả năng lượng của Ám Kim Khủng Trảo tiến vào tay phải của mình, Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu cảm thấy lực lượng của Băng Đế và Huyền Ngọc Thủ áp chế không nổi không ngừng tàn phá cánh tay phải của mình.
Có Hồn Kỹ quấy phá, chính mình căn bản không thể hấp thu khối Hồn Cốt này. Nhưng mà bây giờ nếu đem lực lượng Băng Đế triệt tiêu, như vậy mình phải dựa vào ý niệm kiên cường cùng với thân thể cứng cỏi đối mặt với thống khổ của khối Hồn Cốt này.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút buồn cười. Hắn nhịn không được nghĩ đến mình có thù oán với những Hồn Cốt này hay không mà bất kể khối Hồn Cốt đầu tiên hắn dung hợp là khối Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàn Hạt, hay là khối Hồn Cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt sau đó, bây giờ đế khối Hồn Cốt bàn tay phải của Ám Kim Chỉ Cốt, không một cái nào là dung hợp thoải mái. Độ nguy hiểm của lần này tuy kém hơn với lần dung hợp khồi Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàn Hạt nhưng chắc chắn đau đớn mà hắn phải chịu cũng không kém bao nhiêu.
Tuy nhiên, chuyện mà rất nhiều người không muốn đối mặt không có nghĩa là không thể đối mặt. Hơn nữa đây cũng không có nguy cơ uy hiếp đến tính mạng, nên khi hắn sắp sửa không thể áp chế được nữa, hắn liền chọn cách cuối cùng là: Dũng Cảm Đối Mặt.
Hắn hít sâu một hơi, Hồn Lực Huyền Thiên Công bên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển xong một chu kỳ. Hai mắt Hoắc Vũ Hạo chập rãi nhắm lại, ngay sau đó ánh sáng rực rỡ trên bàn tay phải cũng tắt đi, chỉ còn lại một màu vàng nhạt. Bạn đang đọc truyện tại
/731
|