Hoắc Vũ Hạo thật sự rất nhớ khoản thời gian ở Sử Lai Khắc. Nếu có thể, hắn hy vọng hai năm rưỡi này trôi qua thật nhanh để có thể sớm trở về Sử Lai Khắc, đoàn tụ với bạn bè.
Vừa nghĩ tới bạn bè, hắn không thể không nhớ đến Vương Đông. Ngày chia tay, hắn không đánh thức Vương Đông dậy, thế nhưng Hoắc Vũ Hạo nhớ rõ rằng trên hàng mi thật dài của Vương Đông mang theo một giọt nước mắt trong suốt. Đang ngủ nhưng hắn vẫn nhiều lần thầm gọi tên mình, muốn mình đừng đi, mà giọng của hắn, dường như…
Vừa nghĩ đến đây, lòng Hoắc Vũ Hạo lại càng trở nên rối loạn, bóng hình của Vương Đông, còn cả ảo ảnh xuất hiện khi hắn và Vương Đông thi triển Quang Nghê Thường, ảo ảnh người con gái xinh đẹp tựa như nữ thần quang minh không ngừng hiện ra trong đầu hắn.
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, hắn lại càng nhớ học viện Sử Lai Khắc. Đại sư huynh liệu có khỏe không, hắn đã tìm được Tiểu Nhã lão sư chưa? Quan hệ giữa Tam sư huynh và Tứ sư tỷ có tiến triển gì không? Còn có Ngũ sư tỷ Tiêu Tiêu nữa, trước khi mình và Nhị sư huynh rời đi, cậu ấy dường như có gì đó là lạ. Vương Đông, chờ ta trở về ta sẽ tìm được sự thật trên người ngươi.
Sáng sớm.
Sương mù tràn ngập trong không khí, tiết trời lành lạnh, có chút ướt át tươi mát.
Hoắc Vũ Hạo thay một bộ quần áo với chất liệu bình thường, trông hắn hệt như bao người dân khác.
Xa xa nơi chân trời phía Đông, mặt trời đã hé lộ được một nửa, lúc này hắn cũng vừa mới hoàn thành tu luyện Tử Cực Ma Đồng, đây là tuyệt học có tốc độ tiến bộ nhanh nhất trong số các tuyệt học Đường Môn mà hắn đang tu luyện.
Tử Cực Ma Đồng tổng cộng có bốn cảnh giới: Túng Quang, Nhập Vi, Giới Tử, Hạo Hãn.
Lúc này hắn đã tiến nhập cảnh giới thứ ba: Giới Tử. Đây là do hắn thông qua Tinh Thần Tham Trắc nghiên cứu ra được kỹ năng Chuyên Chú mà đạt được. Hắn cũng là người đầu tiên trong Đường Môn đạt được đến cảnh giới này.
Cho dù là những vị cường giả cấp cao của học viện Sử Lai Khắc cũng không biết rằng, kỹ năng có lực tấn công mạnh nhất của Hoắc Vũ Hạo không phải là Cực Hạn Chi Băng, cũng không phải Ám Kim Khủng Trảo, mà là lực lượng tinh thần kết hợp từ Tử Cực Ma Đồng và Linh Hồn Trùng Kích. Tinh thần lực cường đại gần như không thể nào ngăn cản là nguyên nhân khiến cho Hoắc Vũ Hạo có thể chiến đấu vượt cấp.
Từ xa, hai bóng người yểu điệu dần dần xuất hiện trong tầm mắt hắn. Các cô đi rất nhanh, một chút sau đã tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Quất Tử đã thay một bộ trang phục màu trắng, tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô, màu da trắng nõn kết hợp với một bộ quần áo càng thêm phần trong sáng.
Cô nàng nhỏ nhắn Kha Kha lại mặc một bộ trang phục màu xanh, trông khá gọn gàng. Mặc dù dáng người của cô không được như Quất Tử nhưng lại vô cùng cân xứng, đầy vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn.
Khi hai cô trông thấy Hoắc Vũ Hạo, dĩ nhiên sẽ không được thân thiện, Kha Kha chống nạnh, gắt giọng nói:
- Tại ngươi cả đấy, ta vừa về lại phải đi tiếp. Hiên lão sư đã dặn, khi ra ngoài ngươi phải nghe lời chỉ huy của ta và Quất Tử tỷ, nếu có không nghe lời thì để học viện khai trừ ngươi, cho ngươi quay về học viện Sử Lai Khắc!
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nhún vai, làm ra tư thế xin mời, không nói thêm gì.
Quất Tử liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Đi thôi, lần này chúng ta đi Cảnh Dương sơn mạch. Cảnh Dương sơn mạch có rất nhiều hồn thú, chuyện hôm qua chỉ là chút chuyện vặt, hi vọng lần này đi thử nghiệm hồn đạo khí mọi người có thể hợp tác vui vẻ. Trong ba người, chỉ có ngươi là con trai, phải cố gắng bảo vệ bọn ta cho thật tốt.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Quất Tử với vẻ mặt kinh ngạc, hắn không ngờ cô gái xinh đẹp này lại thay đổi nhiều đến thế, gật gật đầu nói:
- Được.
Kha Kha vừa nghe câu trả lời ngắn gọn của Hoắc Vũ Hạo liền nói:
- Này, Quất Tử tỷ có lòng tốt bỏ qua cho ngươi, ngươi lại đáp lại như này sao?
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Chẳng lẽ ta còn phải cảm kích rớt nước mắt mới được à? Hôm qua là các ngươi bắt nạt ta đấy chứ.
Đôi mắt vốn đã to của Kha Kha lại trừng lớn hơn nữa, giống như vừa nghe được chuyện không thể tin được:
- Bọn ta bắt nạt ngươi? Vương Thiếu Kiệt giờ còn đang bất tỉnh nằm trong phòng y tế. Nghe nói Tử Mộc cũng bị thương không nhẹ. Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ tự vệ thôi. Chẳng lẽ có người chửi ngươi, mắng ngươi là con hoang ngươi còn có thể nhịn được ư?
Kha Kha còn định tiếp tục cãi nhưng Quất Tử đã kéo lại:
- Được rồi, chúng ta lên đường thôi. Hoắc Vũ Hạo, Hiên lão sư đúng là có nói lần này ra ngoài, ta làm đội trưởng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không trả thù vì chuyện hôm qua đâu. Tuy ngươi chỉ là học sinh trao đổi nhưng hiện giờ ngươi ra ngoài thí nghiệm Hồn Đạo Khí với danh nghĩa của học viện chúng tôi, nên ngươi cũng có thể xem như là một phần tử của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đi thôi.
Cô nàng nói xong liền kéo tay Kha Kha đi. Kha Kha quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Hồn Tôn, ngươi có thể sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành không?
Cô nàng vừa nói vừa bung đôi cánh Hồn Đạo Khí ra, đầu ngón chân chỉa xuống đất, hai tia lửa màu xanh lam phụt ra từ sau đôi cánh, đẩy cô bay lên trời.
Quất Tử cũng quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt như muốn hỏi một câu tương tự.
Hoắc Vũ Hạo cũng không nói nhiều, đôi cánh màu xám giản dị bật mở sau lưng, hai tia sáng màu trắng dịu nhẹ phụt sáng đẩy hắn bay lên cao. Mặc dù xét theo phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hắn vẫn chưa đủ tư cách là Hồn Đạo Sư cấp sáu, nhưng Hồn Đạo Khí phi hành làm sao lại không có được?
Hồn Đạo Khí phi hành của Quất Tử cũng có màu vỏ cam, dường như cô nàng đặc biệt thích màu sắc này, ba đôi cánh nhẹ nhàng đưa ba người phi hành trên bầu trời, hướng về phương bắc. Lát sau, sự chênh lệch giữa Hồn Đạo Khí của hai bên dần dần lộ ra. Quất Tử và Kha Kha vẫn nhẹ nhàng bay lượn, tốc độ cực nhanh, từ đôi cánh của Hồn Đạo Khí tản ra một màn sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể của hai cô, thậm chỉ cả tóc cũng không bị gió phất lay động.
Còn bên phía Hoắc Vũ Hạo thì kém hơn nhiều lắm, tuy hắn đã toàn lực thúc dục kiện Hồn Đạo Khí phi hành cấp năm của mình, nhưng do lượng Hồn Lực cần sử dụng quá nhiều, nên tốc độ rất khó tăng lên. Hai cô hai phía trước thỉnh thoảng phải dừng lại một chút, hắn mới miễn cưỡng không bị bỏ tụt lại phía sau.
Cũng vì như thế mà Kha Kha bắt đầu đắc ý lên mặt, mỗi khi dừng lại đợi Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt đều lộ rõ vẻ thích thú.
Chuyện này Hoắc Vũ Hạo cũng không qua để ý, hắn biết sự chênh lệch về phương diện Hồn Đạo Khí giữa hai học việc rất khó lấp đầy ngay lập tức. Trong quá trình phi hành, hắn đã thông qua Tinh Thần Tham Trắc Chuyên Chú lặng lẽ ghi lại hình dạng, cấu tạo và trận pháp trung tâm của hai kiện Hồn Đạo Khí phi hành mà Quất Tử và Kha Kha đang sử dụng.
Hiên Tử Văn không cho hắn ví dụ trong thực tế, vậy thì hắn đành tự tìm thôi.
Mãi đến lúc này, Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa biết mục đích đến Cảnh Dương sơn mạch là gì? Hắn chỉ biết phi hành theo hai cô gái kia thôi. Nhưng ban nãy trước khi xuất phát, hắn nhớ Quất Tử có nói, Cảnh Dương sơn mạch có rất nhiều hồn thú, chẳng nhẽ Hiên lão sư sắp xếp như thế vì muốn hắn nhanh có thêm Hồn Hoàn thứ tư sao? Rất có thể nha.
Phi hành thêm chừng một canh giờ, Hoắc Vũ Hạo biểu hiện cho thấy mình nhất định phải nghỉ ngơi, sau đó cũng mặc kệ hai cô gái kia có đồng ý hay không đã hạ cánh trước. Hồn Lực của hắn dĩ nhiên vẫn còn một chút, nhưng phải nhanh chóng hồi phục đã, không thể để tiêu hao hết sạch được.
Sau khi hạ cánh, Hoắc Vũ Hạo tìm một chỗ bằng phẳng rồi khoanh chân ngồi xuống, minh tưởng khôi phục hồn lực.
Quất Tử và Kha Kha cũng lần lượt hạ cánh.
Kha Kha nhìn Hoắc Vũ Hạo đang minh tưởng, thè lưỡi nói:
- Hôm qua không phải ngang ngược lắm sao? Hóa ra về mặt Hồn Đạo Khí cũng bình thường thôi. Quất Tử tỷ, tỷ nói đúng, nếu ở một nơi rộng lớn, hắn căn bản không phải là đối thủ của chúng ta.
Quất Tử ngược lại không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hôm qua, cô là người duy nhất trong bốn người thấy rõ cả quá trình chiến đấu. Hoắc Vũ Hạo để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất với cô không phải là Ám Kim Khủng Trảo có lực tấn công khủng khiếp, mà là một chiêu cuối cùng khi tấn công Tử Mộc.
Trong vài giây ngắn ngủi đó, cô có cảm giác như mình đang nhìn thấy một vị quân vương oai phong lẫm liệt. Tử Mộc bình thường cơ trí thông minh, thực lực cực kỳ mạnh mẽ vậy mà cũng không chịu nổi một kích. Chỉ một chiêu đã bị đánh bại.
Cô mãi mãi cũng không thể quên được cỗ khí thế uy nghiêm, quân lâm thiên hạ ấy.
Ác cảm vì lần trước bị đóng băng dần dần thay bằng sự tò mò, không biết cậu thiếu niên bí ẩn đến từ học viện Sử Lai Khắc này còn chỗ nào thần kỳ nữa?
Dù sao cô chỉ là một học viên, không có quyền cao như Hiên Tử Văn mà có thể đi tìm hiểu lai lịch của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng cô có thể cảm nhận được, người thiếu niên này không phải là một Hồn Tôn bình thường. Trên người hắn có rất nhiều bí mật, học viện Sử Lai Khắc đúng là thần bí.
- Thôi được rồi Kha Kha. Chúng ta đi cùng nhau thì phải đoàn kết. Nếu vẫn còn mâu thuẫn, chẳng may gặp nguy hiểm thì làm sao hợp tác đây, như thế còn hại người hại mình. Chúng ta cũng nghỉ ngơi một lúc đi.
Quất Tử kéo Kha Kha ngồi xuống. Hồn Lực của các cô mạnh hơn Hoắc Vũ Hạo khá nhiều, nên tiêu hao cũng ít hơn một chút.
Tuy nhiên, tốc độ khôi phục của Hoắc Vũ Hạo đã khiến hai cô vô cùng kinh hãi, chỉ khoảng mười lăm phút, hắn đã mở mắt, trở về trạnh thái mạnh khỏe như bình thường.
- Hồn Lực của ngươi đã khôi phục?
Kha Kha kinh ngạc hỏi.
Cô không hề thấy Hoắc Vũ Hạo sử dụng Bình Sữa hay Hồn Đạo Khí gì bổ sung Hồn Lực.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Có thể lên đường.
Hai năm qua, hắn được học viện Sử Lai Khắc bồi dưỡng trên mọi phương diện, được sử dụng không ít thiên tài địa bảo, Hồn Lực đều đều tăng, cộng thêm vào giây phút cuối cùng, Mục lão đã trợ giúp tăng Hồn Lực lên cấp 40. Hắn được sự trợ giúp từ Hạo Đông Lực, lúc nào cũng chăm chỉ tu luyện mà chỉ tiến bộ được như thế sao? Làm sao có chuyện đơn giản như vậy. Độ dày Hồn Lực của hắn hơn xa những Hồn Sư đồng cấp và quan trọng hơn, khả năng khôi phục của hắn mạnh hơn Hồn Sư bình thường rất rất nhiều.
/731
|