Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 4: Linh Mâu thiếu niên (3)

/731


Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo ra khỏi nhà, cho dù có bản đồ chỉ dẫn nhưng hắn vẫn không thể tránh khỏi vài lần lạc đường. Thế nên hắn phải vừa đi vừa không ngừng hỏi thăm người đi đường mới tìm được đường đi chính xác.
Có lẽ cũng giống câu: Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Vài ngày sau, hắn cũng cảm thấy đã học hỏi thêm được rất nhiều điều mới mẻ. Cảm giác kiềm chế và trói buộc khi còn ở phủ Công Tước cũng vơi đi vài phần, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều. Trên đường đi, thấy được nhiều thứ mới lạ khiến hắn hưng phần không thôi. Cũng vì hắn còn nhỏ, thân thể khôi phục rất mau. Chẳng những chạy không biết mệt mỏi, mà ngược lại giống như con chim nhỏ sổ lồng. Lần đầu tiên tìm được niềm vui từ sau khi mẫu thân qua đời.
- Đã đi được sáu ngày, hẳn là cũng sắp tới nơi rồi.
Hoắc Vũ Hạo cẩn thận so sánh vị trí trong bản đồ và biển chỉ đường trước mặt, rốt cục hắn cũng xác định được đã rất gần đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Lau sạch mồ hôi trên trán, Hoắc Vũ Hạo đi vào rừng cây bên đường tìm bóng râm ngồi xuống minh tưởng khôi phục thể lực. Đột nhiên có tiếng nước chảy róc rách truyền đến, nhất thời khiến Hoắc Vũ Hạo đang muốn ngồi xuống hưng phấn nhảy dựng lên.
Có nước, là có thể cải thiện sinh hoạt của mình!
Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, tập trung lắng nghe hướng tiếng nước chảy, thân là kẻ có được tinh thần Vũ Hồn, lục cảm của hắn so với người binh thường mạnh hơn rất nhiều. Nhất là khi hắn nhắm mắt lại, những giác quan khác của hắn liền tăng thêm vài phần.
Nháy mắt hắn đã tìm được, liền cẩn thận đi tới. Hắn cẩn thận cũng không phải lo trong rừng cây có cái gì nguy hiểm, mà là sợ quần áo bị bụi gai cào rách, đây là bộ quần áo ngày trước mẫu thân may cho hắn.
Đi không đến hai trăm thước, hắn đã nhìn thấy được mục tiêu của mình. Một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước, dòng suối trong suốt nhìn thấy được cả đáy. Nước suối mát lạnh khiến cho hắn cảm thấy sáng khoái thanh lương.
Hoắc Vũ Hạo hoan hô một tiếng, nhanh chóng cởi y phục ra, nhảy xuống dòng suối sâu không đến hai thước. Lần tắm rửa gần đây nhất cũng đã là hai ngày trước, hai ngày đi không ngừng đã khiến cho toàn thân hắn đầy mồ hôi, tắm rửa một cái ở trong dòng suối nhỏ này thực là mát mẻ sảng khoái.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ bước lên bờ cả người lập tức như thay đổi hắn, sáng bừng lên, trong lòng thầm nghĩ, dù sao thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt đã.
Hắn thay quần áo sạch sẽ ở trong bao, đem quần áo bẩn lúc trước ra dòng suối giặt sạch, rồi phơi lên một nhánh cây. Sau đó lại nhặt thêm một cành cây khác dài chừng một thước.
Tay phải hắn lấy ra một thanh đoản đao từ sau thắt lưng. Thanh đoản đao này dài chừng một xích hai tấc (xích = 1/3m), vỏ đao màu xanh lục, là do da cứng mài thanh. Hoắc Vũ Hạo cũng không biết nó là da của hồn thú hay là động vật nào nữa, hắn chỉ biết thanh đoản đao này là lễ vật duy nhất phụ thân tặng mẫu thân hắn và luôn luôn được mẫu thân giữ như bảo bối. Mãi đến trước khi mẫu thân qua đời, mới đưa thanh đoản đao này cho Hoắc Vũ Hạo.
Chuôi dao dài chừng năm tấc, không có trang sức hoa lệ nhưng khiến cho người ta cảm giác được một loại phong cách cổ xưa. Nắm trong tay không hề có cảm giác không phù hợp mà là dị thường thoải mái.
Rút đao ra khỏi vỏ, không hề phát ra nửa điểm thanh âm, lưỡi đao dài chừng bảy tấc, trơn tru như thu thủy, lưỡi đao nhỏ mỏng gần như trong suốt, nồng đậm hàn khí. Khiến cho ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Bạch Hổ chủy, đây là cái tên mà mẫu thân đã nói cho hắn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Bạch Hổ chủy, vẻ hưng phấn trong mắt của hắn nhất thời biến thành đau lòng. Thấy thanh đao này cũng giống như thấy mẫu thân hắn.
Cầm lấy cành cây vừa mới bẻ, Hoắc Vũ Hạo cầm Bạch Hổ chủy gọt một đầu của cành cay, lưỡi dao tản ra quang mang yếu ớt màu ngọc bích xẹt qua cái cành cây, từng đao gọt xuống hết sức nhẹ nhàng, giống như là cắt đậu hủ vậy. Chỉ sau một lúc, cành cây đã được vót nhọn.
Hoắc Vũ Hạo cắm Bạch Hổ chủy vào trong vỏ đao, rồi giắt nó lại vào sau lưng. Cầm cái cành cây đi đến bên dòng suối nhỏ.
Hít sâu một cái, hai tròng mắt của hắn nhất thời sáng lên, khiến tất cả những vật nhỏ li ti ở trong dòng suối đều được phóng đại. Những gợn nước chảy biến hóa rất nhỏ, thậm chí một vài con cá tôm nhỏ ở dưới đáy sông cũng trốn không thoát bị Linh Mâu nhìn chăm chú. Hơn nữa, toàn bộ ở trong mắt hắn đều chậm lại.
Đột nhiên, Hoắc Vũ Hạo ra tay nhanh như điện, nhánh cây nhanh như cắt cắm xuống dòng suối.
Phốc.
Rút cành cây lên, một con cá trắm đen dài nửa xích đã bị hắn đâm rồi kéo lên. Bạn đang đọc truyện tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status