Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nhìn nàng:
_ Vì sao cái gì?
Vương Thu Nhi nói:
_ Vì sao không dám cùng ta đánh một trận? Lẽ nào ngươi còn không có dũng khí như Đông Nhi sao? Cực hạn chi băng của ngươi đâu? Tinh thần lực cường đại của ngươi đâu? Vì sao không dám ở trên đài thi đấu cùng ta quyết phân thắng bại?
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng một cái thật sâu, nhìn đáy mắt nàng có chút ánh sáng trong suốt, than nhẹ một tiếng nói:
_ Khi dễ một người tàn tật, rất thú vị sao? Ngươi cho rằng, trạng thái như bây giờ của ta, có thể đánh thắng được ngươi sao?
Vương Thu Nhi có chút giật mình, nhìn bộ dáng ngồi ở xe lăn của hắn, chính là không còn lời nào để nói.
Quay đầu nhìn về phía Vương Đông Nhi:
_ Vừa rồi, chúng ta chưa phân thắng bại. Nếu như chúng ta có thể gặp lại ở trận chung kết, hắn vẫn không thể đánh, ta và ngươi nhất định phân thắng bại.
_ Một lời đã định - Vương Đông Nhi không yếu thế chút nào, trầm giọng nói.
Vương Thu Nhi lúc này mới cầm Hoàng Kim Long Thương, sải bước rời đi. Mang theo đội viên của Sử Lai Khắc chiến đội cùng rời khỏi nơi thi đấu.
Hoắc Vũ Hạo đưa mắt nhìn thân ảnh của nàng rời đi, thở dài một hơi:
_ Quý huynh, đưa ta quay về khách sạn thôi.
Quý Tuyệt Trần sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Vương Đông Nhi. Người đẩy xe cho Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn là Vương Đông Nhi a!
Lúc trước Vương Đông Nhi đối mặt Vương Thu Nhi cường ngạnh bao nhiêu, thì giờ đã không còn, khép nép nói:
_Vũ Hạo, muội biết sai rồi. Huynh đừng nóng giận có được hay không?
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng một cái, cố nén tức giận, trầm giọng nói:
_ Trở về rồi hãy nói.
Ra ngoài dạy chồng, về nhà dạy vợ. Ở bên ngoài, hắn vô luận như thế nào đều phải cho Vương Đông Nhi vài phần mặt mũi. Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo liền nhắm hai mắt lại.
Vương Đông Nhi thè lưỡi, ra dấu với Quý Tuyệt Trần, vội vàng đẩy xe cho Hoắc Vũ Hạo trở về khách sạn.
Biểu tình của những người khác cũng đều có chút quái dị, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu đều hướng về phía Vương Đông Nhi giơ ngón tay cái lên, trên mặt lộ ra chút ý cười như có như không.
Vương Đông Nhi khẽ cười, mặt ửng hồng. Hướng các nàng cong đôi môi đỏ mọng, lại hướng phía Hoắc Vũ Hạo chép miệng. Vẻ mặt khẩn cầu.
Giang Nam Nam che miệng cười khẽ, cũng quay đầu đi chỗ khác. Một bộ dáng không chịu giúp một tay.
Trở về khách sạn Minh Duyệt, bọn họ lập tức nhận được tin tức thay đổi phòng một lần nữa. Bốn tổ đội tiến nhập đội ngũ bát cường, tổ đội thứ nhất ở tầng cao nhất, tổ đội thứ hai ở tầng thứ hai.
Hoắc Vũ Hạo lại từ chối việc thay đổi phòng của mình, ý muốn bớt đi phiền phức.
Vương Đông Nhi khéo léo đẩy xe trở về phòng.
Đóng cửa lại, Vương Đông Nhi đẩy xe đi tới phòng trong. Đứng ở bên người Hoắc Vũ Hạo, giống như là tiểu hài tử phạm sai lầm mà cúi đầu. Một đôi ngọc thủ trắng mịn nhẹ nhàng vân vê trước người.
_Vũ Hạo, muội bế huynh đến bên giường nghỉ ngơi. Có được không? - Vương Đông Nhi nhẹ nhàng nói.
_Tay muội còn có sức sao? - Hoắc Vũ Hạo lạnh giọng đáp. Ánh mắt cũng rơi vào hai tay có chút run rẩy của Vương Đông Nhi.
Lúc trước va chạm mạnh như vậy, hai tay của Vương Đông Nhi sớm đã thoát lực.
_ Vũ Hạo, muội biết sai rồi. Kỳ thực, muội chỉ muốn chứng minh, thực lực của muội cũng không yếu hơn nàng mà thôi. Không có ý tứ gì khác, bọn muội cũng không thực sự liều mạng.
Nàng càng giải thích, Hoắc Vũ Hạo càng thêm tức giận, lửa giận vẫn đè nén rốt cục bạo phát ra.
_ Vương Đông Nhi, muội nghe rõ cho ta. Chúng ta là Đường Môn, muội là một phần của Đường Môn chiến đội. Muội không nghe an bài, tự ý hành động. Khiến huynh sau này như thế nào mà yêu cầu người khác? Muội nghĩ qua sao? Còn có, thực lực Vương Thu Nhi và muội so sánh với nhau ra làm sao, huynh một chút cũng không quan tâm. Huynh quan tâm chính là an toàn của muội. Muội chẳng lẽ không biết uy lực Hoàng Kim Long Thương của nàng? Một khi bị trúng một thương, đó chính là thương thế vô cùng nghiêm trọng. Vạn nhất muội có chuyện không hay xảy ra, muội bảo huynh phải làm sao bây giờ? Muội như thế nào không làm cho người khác bớt lo đây? Nếu như khôi phục bản tính trước đây của muội chính là phản bội, huynh thà rằng yêu cái sự ôn nhu kia của muội.... ít nhất.... như vậy muội sẽ không để cho huynh lo lắng.
_Muội chẳng lẽ không biết, muội bị thương một chút, huynh còn đau lòng hơn là chính mình bị thương gấp chục lần? Muội ngày hôm nay và Vương Thu Nhi thật là thống khoái a, nhưng muội không biết tâm tình của ta lúc ở dưới đài là như thế nào sao?
Vương Đông Nhi le lưỡi, cũng không phản bác, chỉ là cúi đầu, làm một bộ dáng đáng thương nghe hắn răn dạy.
Không hề nghi ngờ, đây là biện pháp tốt nhất để đối phó Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo nổi giận quát nàng vài câu, nhìn bộ dạng khéo léo của nàng, nội tâm vốn đang tức giận cũng dần tiêu tán.
_Đưa tay cho huynh - Hoắc Vũ Hạo không vui nói.
Vương Đông Nhi vội vàng đưa hai tay tới.
Nhìn hai tay của nàng hơi có chút run run, Hoắc Vũ Hạo trước tiên cầm cánh tay phải của nàng, vận chuyển hồn lực huyền thiên nhu hòa của chính mình, vì nàng chậm rãi đả thông kinh mạch.
Vương Đông Nhi nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, cảm thụ được tia ấm áp từ bàn tay to của hắn tới cánh tay của mình, từng cơn ấm áp quanh quẩn ở trong lòng, trước tiên tiến lại gần hắn, ngồi xuống ngay trên đùi hắn, rúc vào lòng hắn.
Một điểm tức giận cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo cũng bị sự ôn nhu của nàng làm tan chảy. Ôm mỹ nhân ôn nhu như hoa như ngọc trong ngực, hắn còn có thể nói ra nửa câu trách cứ sao?
Vừa vì nàng đả thông kinh mạch trên cánh tay, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngẩng đầu, hướng phía phương hướng cửa phòng hô:
_ Các vị sư huynh, sư tỷ, đừng nghe lén nữa. Trở lại tắm một cái rồi ngủ đi.
_Khụ khụ.... - Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng ho khan lúng túng, rất nhanh thì yên tĩnh lại.
Vương Đông Nhi mặt cười đỏ bừng, thấp giọng nói:
_Mấy gia hỏa này thật vô lại!
Hoắc Vũ Hạo tạm thời bỏ tay hắn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
_Đông Nhi.
_Ân
_Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.
_Hứ
_Huynh phải trừng phạt muội
_Trừng phạt thế nào?
_Đánh đòn nha!
_Bại hoại....
Vòng cuối cùng của lượt thi đấu vòng tròn kết thúc, đồng thời chọn ra bát cường, cũng có nghĩa là Giải đấu Thanh niên Hồn sư tinh anh toàn đại lục dần bước vào giai đoạn cuối cùng.
Ở toàn bộ đội ngũ đấu vòng kế tiếp, bốn tổ đội thứ nhất theo thứ tự là Sử Lai Khắc chiến đội, Tuyết Ma Tông, Thánh Linh Tông cùng với Ngạo Kiếm Tông.
Kỳ thực, Tuyết Ma Tông chính là tông môn của công chúa Thiên Hồn đế quốc Duy Na cùng Mộ Tuyết, xem như toàn là người quen. Thánh Linh Tông cũng không cần nói. Tà hồn sư cường đại ở giải đấu không hề cho đối thủ nửa phần cơ hội, cùng với việc không phải gặp đối thủ quá mạnh mẽ, tuyệt đại đa số tình huống đều là giải quyết đối thủ ở ngay vòng đấu cá nhân.
Mà Ngạo Kiếm Tông lại tựa hồ là một tông môn lánh đời, biểu hiện bình thường thập phần khiêm tốn, mỗi một cuộc tranh tài nhìn qua đều giống như vừa đủ vượt qua một cách khó khăn. Cũng có thể bọn họ thận trọng tiến từng bước, nhưng lại có thể có chiến tích toàn thắng ở lượt thi đấu vòng tròn mà vào vòng kế tiếp.
Mà bốn tiểu đội tiếp theo trong bát cường, được gọi là tổ đội thứ hai bao gồm: Đường Môn, Học viện Tinh La đế quốc, Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô và Thiên Long Môn.
Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô là một học viện hồn đạo sư nổi tiếng khác của Minh Đô, nói về danh tiếng, cũng gần với Học viện Hồn đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt, cũng có lịch sử tồn tại lâu dài. Chỉ là ở các giải đấu trước, luôn luôn bị Học viện Hồn đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt át đi. Có người nói, lần này bọn họ ngoại trừ một người được xưng là thiên tài nghìn năm khó gặp của học viện, thành công tiến vào bát cường, có thể nói cũng là chú ngựa ô của giải.
Mà Thiên Long Môn đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, bọn họ còn có chút quan hệ sâu xa. Thiên Long Môn và Địa Long Môn, vốn chính là hai tông môn lánh đời. Ở tông môn chính là tiếng tăm lẫy lừng. So với Địa Long Môn, thực lực Thiên Long Môn càng mạnh. Bọn họ có võ hồn truyền thừa, đều là long tộc chân chính. Bởi vậy, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Địa Long Môn cũng giống như là một loại tông môn phụ thuộc Thiên Long Môn.
Đương nhiên, Địa Long Môn sẽ không thừa nhận điểm này, tuy rằng bọn họ và Thiên Long Môn quan hệ không tệ, nhưng cũng không quá chịu phục đối với Thiên Long Môn. Nhưng không thể phủ nhận, Thiên Long Môn có thực lực tương đối mạnh. Ở lượt thi đấu vòng tròn bọn họ cũng thu được thắng lợi. Chỉ có trận thi đấu thứ nhất bị bại bởi Tuyết Ma Tông mà thôi, cho nên mới gia nhập tổ đội thứ hai. Mà cuộc tranh tài giữa họ và Tuyết Ma Tông, rất rõ ràng cho thấy họ đã nhường, cũng không có toàn lực ứng phó, không biết là nguyên nhân gì.
Bát cường đã được quyết định, giải đấu tạm nghỉ hai ngày. Hai ngày sau, thi đấu bát cường chính thức bắt đầu. Chỉ cần một ngày, trận chiến bát cường chọn ra bốn đội ngũ sẽ kết thúc, sau đó sẽ nghỉ ngơi hai ngày, tiến hành vòng bán kết. Sau khi vòng bán kết kết thúc, tiếp tục nghỉ ngơi 2 ngày nữa, rồi tiến vào trận chung kết. Khi đó, giải đấu này sẽ hoàn toàn kết thúc.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên trước khi thi đấu bát cường, nhưng sáng sớm, tất cả đội ngũ trong bát cường đều thức dậy sớm. Trước khi bắt đầu tranh tài, phải muốn tiến hành nghi thức rút thăm. Đối với mỗi một chiến đội mà nói, đây đều là việc vô cùng trọng yếu.
Cũng không phải thực lực bốn tổ đội thứ hai vào vòng kế tiếp sẽ không mạnh. Thí dụ như Đường Môn, bọn họ đã nhường Học viện Sử Lai Khắc, người sáng suốt đều nhìn ra được, thực lực chỉnh thể của Đường Môn còn hơn cả Học viện Sử Lai Khắc, trên thực tế cũng là bởi vì bọn họ lúc trước trợ giúp Học viện Sử Lai Khắc làm mấy đối thủ mạnh tổn thất nặng nề, mới khiến Học viện Sử Lai Khắc có thể thuận lợi tiến vào vòng trong.
Còn có, đồng dạng là Thiên Long Môn chiến đội của tổ đội thứ hai, thực lực của bọn họ vẫn là bí mật, chỉnh thể thực lực tương đối cường đại. Kỳ thực có thể thấy đội viên chủ lực hoàn toàn chưa từng tham gia tranh tài.
Nếu ai gặp bọn họ, cũng không phải dễ đối phó.
Cho dù là hai chiến đội còn lại của tổ đội thứ hai, chiến đội của Học viện Tinh La Đế Quốc và Học viện Hồn Đạo Sư Minh Đô , có thể tiến vào bát cường, thực lực có thể yếu sao?
Nghi thức Rút thăm tiến hành ngay tại khách sạn Minh Duyệt, không thể không nói, hành động của Ban tổ chức giải đấu lần này rất được các đội ngũ hoan nghênh. Quá là nhân tính a! Có thể cho bọn họ có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Phòng hội nghị khách sạn Minh Duyệt. Toàn bộ tám đội ngũ tiến vào bát cường đã tới.
Tám đội ngũ đứng thành tám hàng, bên phía Đường Môn, ở trước chính là Hoắc Vũ Hạo. Vốn phải là Bối Bối, nhưng bởi vì Hoắc Vũ Hạo đang ngồi xe lăn, nếu như xếp hàng ở phía sau sẽ không nhìn thấy tình huống trước mặt.
Trước đài chủ tịch, chính là vị trọng tài đã từng nhiều lần điều khiển các trận đấu của Đường Môn, Trịnh Chiến và các quan viên được cử đến để tổ chức giải đấu này của Nhật Nguyệt Đế Quốc.
_ Vì sao cái gì?
Vương Thu Nhi nói:
_ Vì sao không dám cùng ta đánh một trận? Lẽ nào ngươi còn không có dũng khí như Đông Nhi sao? Cực hạn chi băng của ngươi đâu? Tinh thần lực cường đại của ngươi đâu? Vì sao không dám ở trên đài thi đấu cùng ta quyết phân thắng bại?
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng một cái thật sâu, nhìn đáy mắt nàng có chút ánh sáng trong suốt, than nhẹ một tiếng nói:
_ Khi dễ một người tàn tật, rất thú vị sao? Ngươi cho rằng, trạng thái như bây giờ của ta, có thể đánh thắng được ngươi sao?
Vương Thu Nhi có chút giật mình, nhìn bộ dáng ngồi ở xe lăn của hắn, chính là không còn lời nào để nói.
Quay đầu nhìn về phía Vương Đông Nhi:
_ Vừa rồi, chúng ta chưa phân thắng bại. Nếu như chúng ta có thể gặp lại ở trận chung kết, hắn vẫn không thể đánh, ta và ngươi nhất định phân thắng bại.
_ Một lời đã định - Vương Đông Nhi không yếu thế chút nào, trầm giọng nói.
Vương Thu Nhi lúc này mới cầm Hoàng Kim Long Thương, sải bước rời đi. Mang theo đội viên của Sử Lai Khắc chiến đội cùng rời khỏi nơi thi đấu.
Hoắc Vũ Hạo đưa mắt nhìn thân ảnh của nàng rời đi, thở dài một hơi:
_ Quý huynh, đưa ta quay về khách sạn thôi.
Quý Tuyệt Trần sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Vương Đông Nhi. Người đẩy xe cho Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn là Vương Đông Nhi a!
Lúc trước Vương Đông Nhi đối mặt Vương Thu Nhi cường ngạnh bao nhiêu, thì giờ đã không còn, khép nép nói:
_Vũ Hạo, muội biết sai rồi. Huynh đừng nóng giận có được hay không?
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng một cái, cố nén tức giận, trầm giọng nói:
_ Trở về rồi hãy nói.
Ra ngoài dạy chồng, về nhà dạy vợ. Ở bên ngoài, hắn vô luận như thế nào đều phải cho Vương Đông Nhi vài phần mặt mũi. Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo liền nhắm hai mắt lại.
Vương Đông Nhi thè lưỡi, ra dấu với Quý Tuyệt Trần, vội vàng đẩy xe cho Hoắc Vũ Hạo trở về khách sạn.
Biểu tình của những người khác cũng đều có chút quái dị, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu đều hướng về phía Vương Đông Nhi giơ ngón tay cái lên, trên mặt lộ ra chút ý cười như có như không.
Vương Đông Nhi khẽ cười, mặt ửng hồng. Hướng các nàng cong đôi môi đỏ mọng, lại hướng phía Hoắc Vũ Hạo chép miệng. Vẻ mặt khẩn cầu.
Giang Nam Nam che miệng cười khẽ, cũng quay đầu đi chỗ khác. Một bộ dáng không chịu giúp một tay.
Trở về khách sạn Minh Duyệt, bọn họ lập tức nhận được tin tức thay đổi phòng một lần nữa. Bốn tổ đội tiến nhập đội ngũ bát cường, tổ đội thứ nhất ở tầng cao nhất, tổ đội thứ hai ở tầng thứ hai.
Hoắc Vũ Hạo lại từ chối việc thay đổi phòng của mình, ý muốn bớt đi phiền phức.
Vương Đông Nhi khéo léo đẩy xe trở về phòng.
Đóng cửa lại, Vương Đông Nhi đẩy xe đi tới phòng trong. Đứng ở bên người Hoắc Vũ Hạo, giống như là tiểu hài tử phạm sai lầm mà cúi đầu. Một đôi ngọc thủ trắng mịn nhẹ nhàng vân vê trước người.
_Vũ Hạo, muội bế huynh đến bên giường nghỉ ngơi. Có được không? - Vương Đông Nhi nhẹ nhàng nói.
_Tay muội còn có sức sao? - Hoắc Vũ Hạo lạnh giọng đáp. Ánh mắt cũng rơi vào hai tay có chút run rẩy của Vương Đông Nhi.
Lúc trước va chạm mạnh như vậy, hai tay của Vương Đông Nhi sớm đã thoát lực.
_ Vũ Hạo, muội biết sai rồi. Kỳ thực, muội chỉ muốn chứng minh, thực lực của muội cũng không yếu hơn nàng mà thôi. Không có ý tứ gì khác, bọn muội cũng không thực sự liều mạng.
Nàng càng giải thích, Hoắc Vũ Hạo càng thêm tức giận, lửa giận vẫn đè nén rốt cục bạo phát ra.
_ Vương Đông Nhi, muội nghe rõ cho ta. Chúng ta là Đường Môn, muội là một phần của Đường Môn chiến đội. Muội không nghe an bài, tự ý hành động. Khiến huynh sau này như thế nào mà yêu cầu người khác? Muội nghĩ qua sao? Còn có, thực lực Vương Thu Nhi và muội so sánh với nhau ra làm sao, huynh một chút cũng không quan tâm. Huynh quan tâm chính là an toàn của muội. Muội chẳng lẽ không biết uy lực Hoàng Kim Long Thương của nàng? Một khi bị trúng một thương, đó chính là thương thế vô cùng nghiêm trọng. Vạn nhất muội có chuyện không hay xảy ra, muội bảo huynh phải làm sao bây giờ? Muội như thế nào không làm cho người khác bớt lo đây? Nếu như khôi phục bản tính trước đây của muội chính là phản bội, huynh thà rằng yêu cái sự ôn nhu kia của muội.... ít nhất.... như vậy muội sẽ không để cho huynh lo lắng.
_Muội chẳng lẽ không biết, muội bị thương một chút, huynh còn đau lòng hơn là chính mình bị thương gấp chục lần? Muội ngày hôm nay và Vương Thu Nhi thật là thống khoái a, nhưng muội không biết tâm tình của ta lúc ở dưới đài là như thế nào sao?
Vương Đông Nhi le lưỡi, cũng không phản bác, chỉ là cúi đầu, làm một bộ dáng đáng thương nghe hắn răn dạy.
Không hề nghi ngờ, đây là biện pháp tốt nhất để đối phó Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo nổi giận quát nàng vài câu, nhìn bộ dạng khéo léo của nàng, nội tâm vốn đang tức giận cũng dần tiêu tán.
_Đưa tay cho huynh - Hoắc Vũ Hạo không vui nói.
Vương Đông Nhi vội vàng đưa hai tay tới.
Nhìn hai tay của nàng hơi có chút run run, Hoắc Vũ Hạo trước tiên cầm cánh tay phải của nàng, vận chuyển hồn lực huyền thiên nhu hòa của chính mình, vì nàng chậm rãi đả thông kinh mạch.
Vương Đông Nhi nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, cảm thụ được tia ấm áp từ bàn tay to của hắn tới cánh tay của mình, từng cơn ấm áp quanh quẩn ở trong lòng, trước tiên tiến lại gần hắn, ngồi xuống ngay trên đùi hắn, rúc vào lòng hắn.
Một điểm tức giận cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo cũng bị sự ôn nhu của nàng làm tan chảy. Ôm mỹ nhân ôn nhu như hoa như ngọc trong ngực, hắn còn có thể nói ra nửa câu trách cứ sao?
Vừa vì nàng đả thông kinh mạch trên cánh tay, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngẩng đầu, hướng phía phương hướng cửa phòng hô:
_ Các vị sư huynh, sư tỷ, đừng nghe lén nữa. Trở lại tắm một cái rồi ngủ đi.
_Khụ khụ.... - Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng ho khan lúng túng, rất nhanh thì yên tĩnh lại.
Vương Đông Nhi mặt cười đỏ bừng, thấp giọng nói:
_Mấy gia hỏa này thật vô lại!
Hoắc Vũ Hạo tạm thời bỏ tay hắn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
_Đông Nhi.
_Ân
_Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.
_Hứ
_Huynh phải trừng phạt muội
_Trừng phạt thế nào?
_Đánh đòn nha!
_Bại hoại....
Vòng cuối cùng của lượt thi đấu vòng tròn kết thúc, đồng thời chọn ra bát cường, cũng có nghĩa là Giải đấu Thanh niên Hồn sư tinh anh toàn đại lục dần bước vào giai đoạn cuối cùng.
Ở toàn bộ đội ngũ đấu vòng kế tiếp, bốn tổ đội thứ nhất theo thứ tự là Sử Lai Khắc chiến đội, Tuyết Ma Tông, Thánh Linh Tông cùng với Ngạo Kiếm Tông.
Kỳ thực, Tuyết Ma Tông chính là tông môn của công chúa Thiên Hồn đế quốc Duy Na cùng Mộ Tuyết, xem như toàn là người quen. Thánh Linh Tông cũng không cần nói. Tà hồn sư cường đại ở giải đấu không hề cho đối thủ nửa phần cơ hội, cùng với việc không phải gặp đối thủ quá mạnh mẽ, tuyệt đại đa số tình huống đều là giải quyết đối thủ ở ngay vòng đấu cá nhân.
Mà Ngạo Kiếm Tông lại tựa hồ là một tông môn lánh đời, biểu hiện bình thường thập phần khiêm tốn, mỗi một cuộc tranh tài nhìn qua đều giống như vừa đủ vượt qua một cách khó khăn. Cũng có thể bọn họ thận trọng tiến từng bước, nhưng lại có thể có chiến tích toàn thắng ở lượt thi đấu vòng tròn mà vào vòng kế tiếp.
Mà bốn tiểu đội tiếp theo trong bát cường, được gọi là tổ đội thứ hai bao gồm: Đường Môn, Học viện Tinh La đế quốc, Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô và Thiên Long Môn.
Học viện Hồn Đạo sư Minh Đô là một học viện hồn đạo sư nổi tiếng khác của Minh Đô, nói về danh tiếng, cũng gần với Học viện Hồn đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt, cũng có lịch sử tồn tại lâu dài. Chỉ là ở các giải đấu trước, luôn luôn bị Học viện Hồn đạo sư Hoàng gia Nhật Nguyệt át đi. Có người nói, lần này bọn họ ngoại trừ một người được xưng là thiên tài nghìn năm khó gặp của học viện, thành công tiến vào bát cường, có thể nói cũng là chú ngựa ô của giải.
Mà Thiên Long Môn đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, bọn họ còn có chút quan hệ sâu xa. Thiên Long Môn và Địa Long Môn, vốn chính là hai tông môn lánh đời. Ở tông môn chính là tiếng tăm lẫy lừng. So với Địa Long Môn, thực lực Thiên Long Môn càng mạnh. Bọn họ có võ hồn truyền thừa, đều là long tộc chân chính. Bởi vậy, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Địa Long Môn cũng giống như là một loại tông môn phụ thuộc Thiên Long Môn.
Đương nhiên, Địa Long Môn sẽ không thừa nhận điểm này, tuy rằng bọn họ và Thiên Long Môn quan hệ không tệ, nhưng cũng không quá chịu phục đối với Thiên Long Môn. Nhưng không thể phủ nhận, Thiên Long Môn có thực lực tương đối mạnh. Ở lượt thi đấu vòng tròn bọn họ cũng thu được thắng lợi. Chỉ có trận thi đấu thứ nhất bị bại bởi Tuyết Ma Tông mà thôi, cho nên mới gia nhập tổ đội thứ hai. Mà cuộc tranh tài giữa họ và Tuyết Ma Tông, rất rõ ràng cho thấy họ đã nhường, cũng không có toàn lực ứng phó, không biết là nguyên nhân gì.
Bát cường đã được quyết định, giải đấu tạm nghỉ hai ngày. Hai ngày sau, thi đấu bát cường chính thức bắt đầu. Chỉ cần một ngày, trận chiến bát cường chọn ra bốn đội ngũ sẽ kết thúc, sau đó sẽ nghỉ ngơi hai ngày, tiến hành vòng bán kết. Sau khi vòng bán kết kết thúc, tiếp tục nghỉ ngơi 2 ngày nữa, rồi tiến vào trận chung kết. Khi đó, giải đấu này sẽ hoàn toàn kết thúc.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên trước khi thi đấu bát cường, nhưng sáng sớm, tất cả đội ngũ trong bát cường đều thức dậy sớm. Trước khi bắt đầu tranh tài, phải muốn tiến hành nghi thức rút thăm. Đối với mỗi một chiến đội mà nói, đây đều là việc vô cùng trọng yếu.
Cũng không phải thực lực bốn tổ đội thứ hai vào vòng kế tiếp sẽ không mạnh. Thí dụ như Đường Môn, bọn họ đã nhường Học viện Sử Lai Khắc, người sáng suốt đều nhìn ra được, thực lực chỉnh thể của Đường Môn còn hơn cả Học viện Sử Lai Khắc, trên thực tế cũng là bởi vì bọn họ lúc trước trợ giúp Học viện Sử Lai Khắc làm mấy đối thủ mạnh tổn thất nặng nề, mới khiến Học viện Sử Lai Khắc có thể thuận lợi tiến vào vòng trong.
Còn có, đồng dạng là Thiên Long Môn chiến đội của tổ đội thứ hai, thực lực của bọn họ vẫn là bí mật, chỉnh thể thực lực tương đối cường đại. Kỳ thực có thể thấy đội viên chủ lực hoàn toàn chưa từng tham gia tranh tài.
Nếu ai gặp bọn họ, cũng không phải dễ đối phó.
Cho dù là hai chiến đội còn lại của tổ đội thứ hai, chiến đội của Học viện Tinh La Đế Quốc và Học viện Hồn Đạo Sư Minh Đô , có thể tiến vào bát cường, thực lực có thể yếu sao?
Nghi thức Rút thăm tiến hành ngay tại khách sạn Minh Duyệt, không thể không nói, hành động của Ban tổ chức giải đấu lần này rất được các đội ngũ hoan nghênh. Quá là nhân tính a! Có thể cho bọn họ có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Phòng hội nghị khách sạn Minh Duyệt. Toàn bộ tám đội ngũ tiến vào bát cường đã tới.
Tám đội ngũ đứng thành tám hàng, bên phía Đường Môn, ở trước chính là Hoắc Vũ Hạo. Vốn phải là Bối Bối, nhưng bởi vì Hoắc Vũ Hạo đang ngồi xe lăn, nếu như xếp hàng ở phía sau sẽ không nhìn thấy tình huống trước mặt.
Trước đài chủ tịch, chính là vị trọng tài đã từng nhiều lần điều khiển các trận đấu của Đường Môn, Trịnh Chiến và các quan viên được cử đến để tổ chức giải đấu này của Nhật Nguyệt Đế Quốc.
/731
|