"Bối… Bối Bối…" Đường Nhã ngơ ngác, miệng có chút trúc trắc phun ra vài chữ.
Thân thể Bối Bối runlên, hai mắt nguyên bản đã muốn nhắm nhất thời mở một lần nữa, đôi mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
"Bối Bối… Bối Bối…" Đường Nhã miệng thì thào gọi, đồng thời cũng cúi đầu, ngả vào trên bờ vai hắn.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã của ta, là nàng đã trở về sao?" Thanh âm của Bối Bối đã trở nên yếu ớt. Tuy rằng thời gian cũng không lâu lắm nhưng vết thương lớn ởngực làm máu tươi của hắn chảy xuôi nhiều lắm, nhiều lắm.
Nghe không được âm thanh trên đài thi đấu nhưng Hoắc Vũ Hạo lại có thể nhìn đến khuôn mặt Bối Bối, biểu tình vàđộng tác của Đường Nhã. Trên trán hắn một con mắt dọc chợt mở ra, một đạo tử quang mang sắc như mũi nhọn điện xạ mà ra, ngang nhiên đánh sâu vào quầng sáng lồng bảo hộ hồn đạo khí, một lần đem quầng sáng này phá ra một đạo khe hở.
"Chúng ta nhận thua. Mau cứu người!" Hắn hét lên với Bất PháĐấu La Trịnh Chiến.
Lúc này Trịnh Chiến cũng tỉnh lại, vội vàng tiến lên, đi tới phíaĐường Nhã cùng Bối Bối, đồng thời giơ tay lên tuyên bố trận đấu chấm dứt.
Hồn đạo vòng bảo hộ hạ xuống, mọi người Đường Môn chạy như bay lên đài thi đấu, xông về phía Bối Bối cùng Đường Nhã.
Đôi mắt nhưvô thần của Đường Nhã nhìn Bối Bối chằm chằm, đột nhiên gương mặt nàng tràn ngập vẻ thống khổ, Lam Ngân Bá Vương Thương tan biến. Cũng ngay lúc trường thương biến mất trong nháy mắt, Vương Đông Nhi là người thứ nhất nhào tới trước mặt Bối Bối. Hai tay hưấn, một ngọn hỏa diễm hoàng kim sắc sáng ngời lập tức bám vào vết thương lớn nơi ngực Bối Bối, mạnh mẽ che lại huyết mạch.
Hòa Thái Đầu bên này cũng đem một cây xì gà nhét vào miệng Bối Bối, quát to: "Mau, dùng sức hút." Khi hắn nói chuyện, hồn hoàn thứ sáu trên người hắn mới vừa biến mất.
Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Xì Gà (Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Gia), là hồn kỹ thứ sáu của Hòa Thái Đầu. Đây là một hồn kỹ có khả năng trị liệu cường đại.
Hồn kỹ Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Xì Gà của hắn, chủ yếu tác dụng với ngoại thương đem lại hiệu quả vô cùng kỳ diệu. Nhưng đối với nội thương lại không có tác dụng gì.
Bối Bối dùng sức hút một hơi, nhất thời cảm giác được một dòng nước ấm xuôi xuống cổ họng, thân thể nhất thời ấm áp. Máu trên vết thương ở ngực cũng tạm thời dừng lại.
Đường Nhã liền ngồi xuống ởđó, nhìn Bối Bối. Đột nhiên nàng đứng lên, hai tay ôm đầu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét thống khổchói tai.
"A… "
Tiếng thét có lực xuyên thấu rất mạnh. Có thể nhìn thấy ám lam quang sắc trên người nàng mãnh mãnh liệt phát ra, hướng chung quanh bạo khai.
Thân hình Từ Tam Thạch chợt lóe, chắn trước mặt Đường Nhã, dùng lá chắn bảo vệ mọi người Đường môn.
Khi người của Đường môn đồng thời lên đài, Thánh Linh tông bên kia, Hạt HổĐấu La cũng bước ra, muốn đi tới đài thi đấu. Tầm quan trọng của Đường Nhãđối với Thánh Linh giáo không thua gì Bối Bối, Từ Tam Thạch đối với Học viện Sử Lai Khắc. Hắn cũng nhìn ra tình huống Đường Nhã có chút không đúng nên vội vàng trước tiên lên đài.
"Thánh nữ, ngươi làm sao vậy?" Trương Bằng khẽ quát một tiếng, liền đưa tay hướng bả vai Đường Nhã chộp tới.
Đôi mắt Đường Nhã chợt hoàn toàn biến thành ám lam sắc, vô số dây chen chúc mà ra, thẳng đến Trương Bằng quấn lấy.
Nhìn ánh mắt nàng tràn ngập thống khổ, Trương Bằng cũng là hoảng sợ. Nhưng lấy tu vi của hắn, đương nhiên sẽ không bịĐường Nhã khống chếđược.
Tà hồn sư sợ nhất là cái gì? Không phải đối thủ thực lực cường đại, mà là tự thân ở lúc tu luyện xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.
Hồn sưbình thường nếu tẩu hỏa nhập ma còn có thể cứu nhưng năng lực tu luyện của Tà hồn sưvốn là cực kỳ báđạo, một khi xảy ra vấn đề thì gân như phải chết không thể nghi ngờ. Lịch sử từ xưa, không biết có bao nhiêu Tà hồn sư tại thời điểm đánh sâu vào cửa ải khó khăn tẩu hỏa nhập ma mà chết. Có chút kịch liệt, thậm chí tất cảđều đã nổ tung.
Mắt thấy tình huống có chút không ổn trên người Hạt HổĐấu La nháy mắt phát ra hơi thở cường đại, mạnh mẽ bức khai những lam ngân thảo đen sẫm. Một bước tiến tới trước mặt Đường Nhã tay phải hư nắm. Hồn lực mạnh mẽ nhất thời vây khốn Đường Nhã, đồng thời hắn cũng đánh ra một chưởng nhắm tới trán Đường Nhã.
Đường Nhã miệng thét chói tai lúc này mới đình chỉ ngã xuống.
Nữ nhân thần bí của Thánh Linh tông kia không biết từ khi nào đãlênđài thi đấu, vừa lúc ôm lấy Đường Nhã. Nàng hướng Trương Bằng nói thật nhỏ gì đó, sắc mặt Trương Bằng khó coi gật gật đầu. Sau đó thần bí nữ nhân liền mang theo Đường Nhã nhảy xuống đài thi đấu, cũng không mang nàng về khu chờ chiến mà trực tiếp mang đến khu nghỉ ngơi.
Hoắc Vũ Hạo một phen giữ chặt Tiêu Tiêu muốn xông lên cứu Đường Nhã về, Từ Tam Thạch cũng ôm lấy Giang Nam Nam không để cho các nàng đi qua.
Hạt HổĐấu La Trương Bằng, đây chính là một Tà hồn sư cấp bậc siêu cấp đấu la. Từng cùng viện trưởng hệ hồn đạo của Sử Lai Khắc học viện, Võ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi đấu ngang tay, các nàng làm sao có khả năng chống lại?
Bối Bối hút vài hơi xì gà do Hòa Thái Đầu đưa đến, miệng vết thương thật lớn trước ngực đã bắt đầu khép lại.
Thân thể hắn tuy bị Lam Ngân Bá Vương Thương xuyên thấu nhưng thương tổn lớn nhất cũng chính là ngoại thương. Dù sao, Đường Nhã cũng không cóđem hắc sắc Lam Ngân Bá Vương Thương phóng xuất ra, không khiến hắn đã bị năng lượng tàác xâm nhập.
Lúc này Bối Bối đã lâm vào hôn mê, thậm chí hơi thở có chút mong manh, nhưng sinh mệnh đã được bảo vệ. Dưới sự bảo hộ của quang minh lực của Vương Đông Nhi, cùng Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Xì Gà của Hòa Thái Đầu trị liệu thì không phải lo đến tính mệnh nữa.
Bất PháĐấu La Trịnh Chiến đi tới trước mặt Hạt HổĐấu La Trương Bằng trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào biết đại tái không cho phép sư phụ của chiến đội lên đài sao?"
Trương bằng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhất thời Trịnh Chiến cảm thấy ngực mình khó chịu, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Người này thật mạnh, không ngờ chỉánh mắt đã mang theo khí thế khiến cho ta có loại cảm giác khó có thể ngăn cản. Phong Hào Đấu La, nhất định là Phong Hào Đấu La, thậm chí còn có thể là siêu cấp đấu la đi.
Trịnh Chiến hoảng sợ, đồng thời Hạt HổĐấu La Trương Bằng cũng trầm giọng nói: "Đội viên chúng ta ở trận đấu loại cá nhân xảy điểm không đúng, sau khi chiến thắng đối thủ thì tạm thời không thể tham dự trận đấu. Trận thứ bốn chúng ta nhận thua, tiếp tục đi." Vừa nói, hắn lúc này mới quay người lại, vừa bước ra đã như dịch chuyển tức thời, nháy mắt đãđi xuống đài thi đấu.
Mọi người Đường môn cũng mang Bối Bối xuống. Trên đài thi đấu, chỉđể Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn ở lại.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nhìn về phía Thánh Linh tông bên kia còn có bốn người, tay phải nâng lên, hướng tới phương hướng bọn họ ngoắc ngón tay."Trọng tài, vòng loại cá nhân chúng ta đã thắng tam trận. Chúng ta quyết định buông tha cho những trận đấu loại cá nhân còn lại, trực tiếp tiến hành đoàn chiến."
Trịnh chiến gật gật đầu, đi đến Thánh Linh tông bên kia hỏi vài câu.
Bốn người kia đã gần như đồng thời đứng lên. Hàn ý dày đặc nháy mắt liền lan đến Hoắc Vũ Hạo trên đài thi đấu.
Hoắc Vũ Hạo không hề đểý tới bọn họ, nói: "Trọng tài, chúng ta hẳn là có thể nghỉ ngơi trong chốc lát mới bắt đầu đoàn chiến chứ?"
Trịnh Chiến gật gật đầu. Xét thấy hai bên cũng không có tuyển thủ đã tiêu hao ở trận đấu trước xuất chiến ông lập tức tuyên bố sau mười năm phút sẽ diễn ra đoàn đội chiến. Dùng nó để quyết định thắng bại trận đấu.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới điều khiển xe lăn trở lại khu chờ chiến bên cạnh đài thi đấu. Từ Tam Thạch nhảy lên đài thi đấu đưa hắn đi xuống.
Vương Đông Nhi vẫn giúp Bối Bối chữa trị thương thế. Ngân Tuyết Xì Gà có hiệu quả không tồi, vết thương thật lớn trước ngực Bối Bối kia lấy mắt thường có thể thấy rõ đang khép lại.
Hoắc Vũ Hạo không khỏi hướng Hòa Thái Đầu vươn ngón tay cái: "Nhị sư huynh, nhờ có huynh."
Hòa Thái Đầu cộc lốc cười, nói: "Phải, Ngân Tuyết Xì Gà của ta chỉ có thể trị liệu ngoại thương, nhưng thật ra thích hợp với tình huống hiện tại của Đại sư huynh. Đại sư huynh chính là mất máu quá nhiều, bổ sung dinh dưỡng hẳn là khôi phụcr ất nhanh. Chờ khi trở về ta lại chuẩn bị hai cây xì gà cho hắn hút a."
Từ Tam Thạch cười khổ nói: " Lần này Bối Bối lên thi đấu thật đúng là nhiều tai nạn a! Đây là lần thứ hai bị thương nặng, nhưng đều bị thương trong tay Tiểu Nhã. Chẳng lẽ Tiểu Nhã thật sựđã hoàn toàn quên hắn sao?"
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không, Tiểu nhã lão sư hẳn là bịĐại sư huynh thức tỉnh rồi, ít nhất cũng làđánh thức một bộ phận trí nhớ. Nếu không vừa rồi Đại sư huynh liền đã chết. Nhị sư huynh, ngươi nhanh chóng khôi phục hồn lực để chúng ta đi lên, hoàn toàn kết liễu bọn họ."
Bối Bối hiện tại bị thương nặng, nhưng lúc này thế cục Đường môn vẫn khá tốt. Một mình Bối Bối bỏ ra đại giới xử lý hai người bên đối thủ, còn khiến Đường Nhã lâm vào trạng thái thất thường, không có cách nào tiếp tục trận đấu. Chờ khi đoàn chiến, tương đương bọn họ đánh với bốn đối thủ, nắm chắc thắng lợi hơn.
Giang Nam Nam tiến đến bên người Hoắc Vũ Hạo, lo lắng nói: "Ngươi là nói, Tiểu Nhã tỉnh táo lại? Chúng ta cứu nàng ấy vềđến mới đúng a!"
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Vô dụng thôi. Tứ sư tỷ, không cần xúc động. Đối thủ bên kia có Hạt HổĐấu La chính là siêu cấp Đấu La Tà hồn sư. Hơn nữa, nơi này làđịa bàn của Đế Quốc Nhật Nguyệt, xung quanh không biết có bao nhiêu người của Thánh Linh giáo. Hiện tại chúng ta căn bản không có năng lực cứu Tiểu Nhã lão sư. Chúng ta phải phải chờ cơ hội."
Giang Nam Nam còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Từ Tam Thạch kéo đi.
Từ Tam Thạch bắt lấy bả vai Giang Nam Nam, nói: "Nam Nam, tỉnh táo lại. Chúng ta còn phải thi đấu đoàn chiến, trạng thái nàng như vậy có thể thi đấu sao? Chiến thắng địch nhân trước mắt rồi nói sau. Tất cảchúng ta đều đem hết toàn lực cứu Tiểu Nhã trở về."
Nhìn hai tròng mắt sáng ngời của hắn, Giang Nam Nam khẽ gật đầu.
Từ Tam Thạch kéo nàng vào lòng, tựđáy lòng nói: "Vốn là ta vẫn luôn hâm mộ Bối Bối cùng Đường Nhã. Nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy được ta hạnh phúc hơn bọn hắn họ. Vô luận ngươi đối với ta như thế nào, ít nhất ngươi vẫn đều ở bên cạnh ta, còn nhận ra ta. Nam Nam, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi."
"Ân." Giang Nam Nam bị hắn ôm, hơn nữa vì chuyện buồn lúc trước của Bối Bối cùng Đường Nhã nên nàng cũng không tránh ra khỏi cái ôm của Từ Tam Thạch, nước mắt lại chảy xuôi xuống dưới , lẩm bẩm: "Nếu có một ngày ta biến thành giống như Tiểu Nhã. Ta muốn huynh tự tay giết ta. Ta thà rằng chết trên tay huynh, cũng không muốn khi tỉnh táo lại chứng kiến huynh ngãở trước mặt ta."
Thân thể Bối Bối runlên, hai mắt nguyên bản đã muốn nhắm nhất thời mở một lần nữa, đôi mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
"Bối Bối… Bối Bối…" Đường Nhã miệng thì thào gọi, đồng thời cũng cúi đầu, ngả vào trên bờ vai hắn.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã của ta, là nàng đã trở về sao?" Thanh âm của Bối Bối đã trở nên yếu ớt. Tuy rằng thời gian cũng không lâu lắm nhưng vết thương lớn ởngực làm máu tươi của hắn chảy xuôi nhiều lắm, nhiều lắm.
Nghe không được âm thanh trên đài thi đấu nhưng Hoắc Vũ Hạo lại có thể nhìn đến khuôn mặt Bối Bối, biểu tình vàđộng tác của Đường Nhã. Trên trán hắn một con mắt dọc chợt mở ra, một đạo tử quang mang sắc như mũi nhọn điện xạ mà ra, ngang nhiên đánh sâu vào quầng sáng lồng bảo hộ hồn đạo khí, một lần đem quầng sáng này phá ra một đạo khe hở.
"Chúng ta nhận thua. Mau cứu người!" Hắn hét lên với Bất PháĐấu La Trịnh Chiến.
Lúc này Trịnh Chiến cũng tỉnh lại, vội vàng tiến lên, đi tới phíaĐường Nhã cùng Bối Bối, đồng thời giơ tay lên tuyên bố trận đấu chấm dứt.
Hồn đạo vòng bảo hộ hạ xuống, mọi người Đường Môn chạy như bay lên đài thi đấu, xông về phía Bối Bối cùng Đường Nhã.
Đôi mắt nhưvô thần của Đường Nhã nhìn Bối Bối chằm chằm, đột nhiên gương mặt nàng tràn ngập vẻ thống khổ, Lam Ngân Bá Vương Thương tan biến. Cũng ngay lúc trường thương biến mất trong nháy mắt, Vương Đông Nhi là người thứ nhất nhào tới trước mặt Bối Bối. Hai tay hưấn, một ngọn hỏa diễm hoàng kim sắc sáng ngời lập tức bám vào vết thương lớn nơi ngực Bối Bối, mạnh mẽ che lại huyết mạch.
Hòa Thái Đầu bên này cũng đem một cây xì gà nhét vào miệng Bối Bối, quát to: "Mau, dùng sức hút." Khi hắn nói chuyện, hồn hoàn thứ sáu trên người hắn mới vừa biến mất.
Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Xì Gà (Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Gia), là hồn kỹ thứ sáu của Hòa Thái Đầu. Đây là một hồn kỹ có khả năng trị liệu cường đại.
Hồn kỹ Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Xì Gà của hắn, chủ yếu tác dụng với ngoại thương đem lại hiệu quả vô cùng kỳ diệu. Nhưng đối với nội thương lại không có tác dụng gì.
Bối Bối dùng sức hút một hơi, nhất thời cảm giác được một dòng nước ấm xuôi xuống cổ họng, thân thể nhất thời ấm áp. Máu trên vết thương ở ngực cũng tạm thời dừng lại.
Đường Nhã liền ngồi xuống ởđó, nhìn Bối Bối. Đột nhiên nàng đứng lên, hai tay ôm đầu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét thống khổchói tai.
"A… "
Tiếng thét có lực xuyên thấu rất mạnh. Có thể nhìn thấy ám lam quang sắc trên người nàng mãnh mãnh liệt phát ra, hướng chung quanh bạo khai.
Thân hình Từ Tam Thạch chợt lóe, chắn trước mặt Đường Nhã, dùng lá chắn bảo vệ mọi người Đường môn.
Khi người của Đường môn đồng thời lên đài, Thánh Linh tông bên kia, Hạt HổĐấu La cũng bước ra, muốn đi tới đài thi đấu. Tầm quan trọng của Đường Nhãđối với Thánh Linh giáo không thua gì Bối Bối, Từ Tam Thạch đối với Học viện Sử Lai Khắc. Hắn cũng nhìn ra tình huống Đường Nhã có chút không đúng nên vội vàng trước tiên lên đài.
"Thánh nữ, ngươi làm sao vậy?" Trương Bằng khẽ quát một tiếng, liền đưa tay hướng bả vai Đường Nhã chộp tới.
Đôi mắt Đường Nhã chợt hoàn toàn biến thành ám lam sắc, vô số dây chen chúc mà ra, thẳng đến Trương Bằng quấn lấy.
Nhìn ánh mắt nàng tràn ngập thống khổ, Trương Bằng cũng là hoảng sợ. Nhưng lấy tu vi của hắn, đương nhiên sẽ không bịĐường Nhã khống chếđược.
Tà hồn sư sợ nhất là cái gì? Không phải đối thủ thực lực cường đại, mà là tự thân ở lúc tu luyện xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.
Hồn sưbình thường nếu tẩu hỏa nhập ma còn có thể cứu nhưng năng lực tu luyện của Tà hồn sưvốn là cực kỳ báđạo, một khi xảy ra vấn đề thì gân như phải chết không thể nghi ngờ. Lịch sử từ xưa, không biết có bao nhiêu Tà hồn sư tại thời điểm đánh sâu vào cửa ải khó khăn tẩu hỏa nhập ma mà chết. Có chút kịch liệt, thậm chí tất cảđều đã nổ tung.
Mắt thấy tình huống có chút không ổn trên người Hạt HổĐấu La nháy mắt phát ra hơi thở cường đại, mạnh mẽ bức khai những lam ngân thảo đen sẫm. Một bước tiến tới trước mặt Đường Nhã tay phải hư nắm. Hồn lực mạnh mẽ nhất thời vây khốn Đường Nhã, đồng thời hắn cũng đánh ra một chưởng nhắm tới trán Đường Nhã.
Đường Nhã miệng thét chói tai lúc này mới đình chỉ ngã xuống.
Nữ nhân thần bí của Thánh Linh tông kia không biết từ khi nào đãlênđài thi đấu, vừa lúc ôm lấy Đường Nhã. Nàng hướng Trương Bằng nói thật nhỏ gì đó, sắc mặt Trương Bằng khó coi gật gật đầu. Sau đó thần bí nữ nhân liền mang theo Đường Nhã nhảy xuống đài thi đấu, cũng không mang nàng về khu chờ chiến mà trực tiếp mang đến khu nghỉ ngơi.
Hoắc Vũ Hạo một phen giữ chặt Tiêu Tiêu muốn xông lên cứu Đường Nhã về, Từ Tam Thạch cũng ôm lấy Giang Nam Nam không để cho các nàng đi qua.
Hạt HổĐấu La Trương Bằng, đây chính là một Tà hồn sư cấp bậc siêu cấp đấu la. Từng cùng viện trưởng hệ hồn đạo của Sử Lai Khắc học viện, Võ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi đấu ngang tay, các nàng làm sao có khả năng chống lại?
Bối Bối hút vài hơi xì gà do Hòa Thái Đầu đưa đến, miệng vết thương thật lớn trước ngực đã bắt đầu khép lại.
Thân thể hắn tuy bị Lam Ngân Bá Vương Thương xuyên thấu nhưng thương tổn lớn nhất cũng chính là ngoại thương. Dù sao, Đường Nhã cũng không cóđem hắc sắc Lam Ngân Bá Vương Thương phóng xuất ra, không khiến hắn đã bị năng lượng tàác xâm nhập.
Lúc này Bối Bối đã lâm vào hôn mê, thậm chí hơi thở có chút mong manh, nhưng sinh mệnh đã được bảo vệ. Dưới sự bảo hộ của quang minh lực của Vương Đông Nhi, cùng Khởi Tử Hồi Sinh Ngân Tuyết Xì Gà của Hòa Thái Đầu trị liệu thì không phải lo đến tính mệnh nữa.
Bất PháĐấu La Trịnh Chiến đi tới trước mặt Hạt HổĐấu La Trương Bằng trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào biết đại tái không cho phép sư phụ của chiến đội lên đài sao?"
Trương bằng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhất thời Trịnh Chiến cảm thấy ngực mình khó chịu, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Người này thật mạnh, không ngờ chỉánh mắt đã mang theo khí thế khiến cho ta có loại cảm giác khó có thể ngăn cản. Phong Hào Đấu La, nhất định là Phong Hào Đấu La, thậm chí còn có thể là siêu cấp đấu la đi.
Trịnh Chiến hoảng sợ, đồng thời Hạt HổĐấu La Trương Bằng cũng trầm giọng nói: "Đội viên chúng ta ở trận đấu loại cá nhân xảy điểm không đúng, sau khi chiến thắng đối thủ thì tạm thời không thể tham dự trận đấu. Trận thứ bốn chúng ta nhận thua, tiếp tục đi." Vừa nói, hắn lúc này mới quay người lại, vừa bước ra đã như dịch chuyển tức thời, nháy mắt đãđi xuống đài thi đấu.
Mọi người Đường môn cũng mang Bối Bối xuống. Trên đài thi đấu, chỉđể Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn ở lại.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nhìn về phía Thánh Linh tông bên kia còn có bốn người, tay phải nâng lên, hướng tới phương hướng bọn họ ngoắc ngón tay."Trọng tài, vòng loại cá nhân chúng ta đã thắng tam trận. Chúng ta quyết định buông tha cho những trận đấu loại cá nhân còn lại, trực tiếp tiến hành đoàn chiến."
Trịnh chiến gật gật đầu, đi đến Thánh Linh tông bên kia hỏi vài câu.
Bốn người kia đã gần như đồng thời đứng lên. Hàn ý dày đặc nháy mắt liền lan đến Hoắc Vũ Hạo trên đài thi đấu.
Hoắc Vũ Hạo không hề đểý tới bọn họ, nói: "Trọng tài, chúng ta hẳn là có thể nghỉ ngơi trong chốc lát mới bắt đầu đoàn chiến chứ?"
Trịnh Chiến gật gật đầu. Xét thấy hai bên cũng không có tuyển thủ đã tiêu hao ở trận đấu trước xuất chiến ông lập tức tuyên bố sau mười năm phút sẽ diễn ra đoàn đội chiến. Dùng nó để quyết định thắng bại trận đấu.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới điều khiển xe lăn trở lại khu chờ chiến bên cạnh đài thi đấu. Từ Tam Thạch nhảy lên đài thi đấu đưa hắn đi xuống.
Vương Đông Nhi vẫn giúp Bối Bối chữa trị thương thế. Ngân Tuyết Xì Gà có hiệu quả không tồi, vết thương thật lớn trước ngực Bối Bối kia lấy mắt thường có thể thấy rõ đang khép lại.
Hoắc Vũ Hạo không khỏi hướng Hòa Thái Đầu vươn ngón tay cái: "Nhị sư huynh, nhờ có huynh."
Hòa Thái Đầu cộc lốc cười, nói: "Phải, Ngân Tuyết Xì Gà của ta chỉ có thể trị liệu ngoại thương, nhưng thật ra thích hợp với tình huống hiện tại của Đại sư huynh. Đại sư huynh chính là mất máu quá nhiều, bổ sung dinh dưỡng hẳn là khôi phụcr ất nhanh. Chờ khi trở về ta lại chuẩn bị hai cây xì gà cho hắn hút a."
Từ Tam Thạch cười khổ nói: " Lần này Bối Bối lên thi đấu thật đúng là nhiều tai nạn a! Đây là lần thứ hai bị thương nặng, nhưng đều bị thương trong tay Tiểu Nhã. Chẳng lẽ Tiểu Nhã thật sựđã hoàn toàn quên hắn sao?"
Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không, Tiểu nhã lão sư hẳn là bịĐại sư huynh thức tỉnh rồi, ít nhất cũng làđánh thức một bộ phận trí nhớ. Nếu không vừa rồi Đại sư huynh liền đã chết. Nhị sư huynh, ngươi nhanh chóng khôi phục hồn lực để chúng ta đi lên, hoàn toàn kết liễu bọn họ."
Bối Bối hiện tại bị thương nặng, nhưng lúc này thế cục Đường môn vẫn khá tốt. Một mình Bối Bối bỏ ra đại giới xử lý hai người bên đối thủ, còn khiến Đường Nhã lâm vào trạng thái thất thường, không có cách nào tiếp tục trận đấu. Chờ khi đoàn chiến, tương đương bọn họ đánh với bốn đối thủ, nắm chắc thắng lợi hơn.
Giang Nam Nam tiến đến bên người Hoắc Vũ Hạo, lo lắng nói: "Ngươi là nói, Tiểu Nhã tỉnh táo lại? Chúng ta cứu nàng ấy vềđến mới đúng a!"
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Vô dụng thôi. Tứ sư tỷ, không cần xúc động. Đối thủ bên kia có Hạt HổĐấu La chính là siêu cấp Đấu La Tà hồn sư. Hơn nữa, nơi này làđịa bàn của Đế Quốc Nhật Nguyệt, xung quanh không biết có bao nhiêu người của Thánh Linh giáo. Hiện tại chúng ta căn bản không có năng lực cứu Tiểu Nhã lão sư. Chúng ta phải phải chờ cơ hội."
Giang Nam Nam còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Từ Tam Thạch kéo đi.
Từ Tam Thạch bắt lấy bả vai Giang Nam Nam, nói: "Nam Nam, tỉnh táo lại. Chúng ta còn phải thi đấu đoàn chiến, trạng thái nàng như vậy có thể thi đấu sao? Chiến thắng địch nhân trước mắt rồi nói sau. Tất cảchúng ta đều đem hết toàn lực cứu Tiểu Nhã trở về."
Nhìn hai tròng mắt sáng ngời của hắn, Giang Nam Nam khẽ gật đầu.
Từ Tam Thạch kéo nàng vào lòng, tựđáy lòng nói: "Vốn là ta vẫn luôn hâm mộ Bối Bối cùng Đường Nhã. Nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy được ta hạnh phúc hơn bọn hắn họ. Vô luận ngươi đối với ta như thế nào, ít nhất ngươi vẫn đều ở bên cạnh ta, còn nhận ra ta. Nam Nam, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi."
"Ân." Giang Nam Nam bị hắn ôm, hơn nữa vì chuyện buồn lúc trước của Bối Bối cùng Đường Nhã nên nàng cũng không tránh ra khỏi cái ôm của Từ Tam Thạch, nước mắt lại chảy xuôi xuống dưới , lẩm bẩm: "Nếu có một ngày ta biến thành giống như Tiểu Nhã. Ta muốn huynh tự tay giết ta. Ta thà rằng chết trên tay huynh, cũng không muốn khi tỉnh táo lại chứng kiến huynh ngãở trước mặt ta."
/731
|