Dịch: Jimmy_vu
Biên:Tiền Như Mạng
Mà như vậy còn là Tiểu Vũ hạ thủ lưu tình, nếu không , hắn sẽ không chỉ bị đơn giản có thế thôi, mặc dù hồn lực của Tiểu Vũ còn chưa đủ khả năng đánh vỡ toàn thân xương cốt của hắn mà không để chết, nhưng toàn thân đau đớn thống khổ kiểu này, là thứ mà kẻ khác khó có thể chịu được, cho dù là sau này khôi phục, cũng sẽ lưu lại thương tật bên trong.
Đúng lúc đó , có tiếng bước chân vang lên. đang từ từ đến gần.
" Lão bản nói Bất Nhạc mang theo Tiểu cô nương đi hướng bên này .Hắn sẽ không ăn một mình đấy chứ..." Một thanh âm hùng hậu vang lên,đúng là giọng nói tiêu chuẩn của nam nhân, nếu chỉ là nghe thanh âm, sợ rằng ngay cả những nữ nhân ngoài ba mươi tuổi sẽ không ngăn cản được lực hấp dẫn.
"Hắn không nên một làm một mình chứ, bây giờ còn muốn bắt chúng ta tìm hắn. Lão Nga, lần này hắn đến địa phương này không tồi chút nào,nhất là tiểu muội muội đó, chỉ nhìn là đã khiến cho kẻ khác nhỏ nước miếng."
Nếu nói thanh âm người thứ nhất vô cùng nam tính, vậy thanh âm người thứ hai lại hoàn toàn trái ngược,khàn khàn như vịt đực. hơn nữa kiểu giọng nói hèn mọn bỉ ổi, nhất thời làm cho người khác có cảm giác chán ghét.
Nghe hai thanh âm.Bất Nhạc đang nửa mê nửa tỉnh, tinh thần liền rung lên, cũng may là xương hàm của hắn không bị trẹo khớp, miễn cưỡng ngưng tụ một ít hồn lực, hô:"Lão Nga, Thiên Nhai. Ta ở chỗ này."
Hai thanh âm chợt dừng lại, theo sau tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh, hai đạo thân ảnh đi tới trước mặt Bất Nhạc.
"Ngươi, ngươi là Bất Nhạc? Nam tính nam nhân không dám tin hỏi, dưới ánh trăng có thể thấy rõ, người này thân hình cao lớn, bả vai rộng rãi rắn chắc,đầu tóc dài mặc dù có chút rối loạn, nhưng hơi thở mang theo vài phần cuồng dã. Làm người khác chú ý nhất là ánh mắt của hắn, đó là một đôi mắt nhỏ đến cực hạn, nhỏ đến tựa hồ như chỉ có một kẽ hở.Nếu nhìn thẳng mặt, rất khó nhìn ra, đến tột cùng là mắt hắn mở to hay là nhắm, hơn nữa mi mắt trũng xuống. càng dễ dàng làm cho người ta quên đi ưu điểm của hắn, chỉ riêng điểm này, đã phá hư mất hoàn toàn chất giọng nam nhân hoàn mỹ của hắn.
"Bất Nhạc, ngươi như thế nào biến thành bộ dáng này?"Liền đó một gã nhanh chóng đi tới bên người Bất nhạc, mặc dù trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng . Nhưng ngoại mạo của hắn so với Bất Nhạc, nhìn ra cũng đều có dáng vẻ bỉ ổi như nhau. Đơn giản mà nói. ngoại trừ mái tóc coi như bình thường.còn lại cơ bản không còn chỗ nào bình thường nữa.
Cả người gầy đến tựa hồ chỉ còn lại có đầu khớp xương, con mắt rất lớn,con ngươi mắt màu vàng lóe ra âm quang . Hai cái khoé miệng giật giật mỗi khi nói chuyện, nếp nhăn ở khoé mắt thậm chí có thể ép chết cả một con ruồi.
Hai người xuất hiện trước mặt Bất Nhạc , nhìn qua thì tuổi đều không sai biệt lắm so với hắn, lúc này hai người đã thu hồi vẻ cười đùa , nét mặt ngưng trọng lại.
Tên nhỏ gầy bay nhanh đến bên người Bất Nhạc, trong miệng thỉnh thoảng tuôn ra vài câu chửi tục, cặp mắt vàng khè đã thêm vài phần màu đỏ.
" Thủ đoạn thật là sắc bén, Bất Nhạc lần này thảm rồi. tứ chi các đốt ngón tay xương đều gẫy rời không nói.Ngay cả xương sườn cũng có bốn cái gẫy, đốt sống cổ gãy mấy chỗ. không có mấy tháng là không khôi phục được . nặng nhất chính là.Thứ đó của Bất Nhạc….…chín."
"Chín? Thiên Nhai, cái gì….. chín?" Gã được gọi là lão Nga thanh âm mang vẻ kinh hãi.
Gã nhỏ gầy dáng vẻ hèn mọn-Thiên Nhai cười khổ nói:
"Ngươi không ngửi được mùi gà chín sao? lần này Bất Nhạc ăn điểm thua thiệt quá lớn, đầu khớp xương thì còn khôi phục được,chứ còn tiểu kê kê thì ……….."
Vừa nói đến đây Thiên Nhai giơ tay phải lên,một đạo lục quang lăng lệ lóe ra, một lưỡi dao sắc bén đã xuất hiện trên tay hắn, đồng thời xuất hiện còn có năm hồn hoàn. Một trắng, hai vàng, hai tím, mặc dù hồn hoàn thuộc tính bình thường. nhưng đã là một gã Hồn Vương ngoài năm mươi cấp.
Lưỡi dao sắc bén trong tay hắn cũng là một thanh đoản nhận(đao ngắn có mũi nhọn). Đao nhận bề rộng chừng bốn ngón,thân đao dài một thước hai tấc. chuôi dài tám tấc, toàn thân lục quang lóe ra. Hiển nhiên chính là Khí vũ hồn của một Chiến hồn sư.
"Bất Nhạc, xin lỗi ,nếu không cắt bỏ nhanh, sợ rằng càng thêm nghiêm trọng."
Lục quang chợt lóe. Tay cầm đoản nhận, phốc một tiếng. tựa hồ có vật gì rơi xuống trên mặt đất. Quỷ dị chính là, Bất Nhạc cũng không có phát ra một tia thanh âm. Chỉ là trong nước mắt chảy ra kèm theo một tia oán nhục.
"Ta muốn báo thù. Ta muốn báo thù. Ta muốn để cho bọn chúng sống không bằng chết."
Bảy ngày nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua.Cuộc sống lại bắt đầu chuỗi ngày học tập, từ ngày mấy người len lén trộm đi ra ngoài đối phó với gã Bất Nhạc bỉ ổi. Vài ngày tiếp theo chuyện này cũng dần dần quên lãng. Ngoại trừ Mã Hồng Tuấn , mấy người đều không biết tiểu kê kê của Bất Nhạc bị nướng chín. Mã Hồng Tuấn cũng bởi vì chuyện này mà thu liễm rất nhiều.Vài ngày nghỉ ngơi còn lại hắn cũng không có đến Tác Thác thành. Tà hỏa tựa hồ cũng vì cường độ rèn luyện mà đình chỉ phát tác.
Ăn xong điểm tâm, nghe âm thanh quen thuộc của giờ học vang lên, Đường Tam cả bọn bảy người lập tức đi tới thao trường.
Hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói chang.Ngàn dặm bầu trời không mây, mặc dù vẫn còn sáng sớm, nhưng dưới ánh mặt trời cảm giác đã có vài phần nóng rực . Bóng đại sư bị ánh mặt trời kéo dài,hai tay ôm trước ngực đã đứng sẵn từ bao giờ chờ bảy người đến.
"Từ khi ta tới nơi này, bắt đầu dạy các ngươi đến bây giờ thời gian đã trôi qua ba tháng.Được các vị sư phụ đốc thúc cùng trợ giúp,thân thể các ngươi đã có chút cơ bản trụ cột. Nhưng nếu muốn trở thành một gã vĩ đại hồn sư thì vẫn còn xa mới đủ."
Đáng nói tới là trong ba tháng trước ma quỷ huấn luyện. mấy vị sư phụ cũng không có nhàn rỗi,chính Mã Hồng Tuấn sau một lần lười biếng mới biết được,các sư phụ nấp ở trong luyện đường bí mật giám sát bọn họ.Hậu quả lười biếng của Mã Hồng Tuấn,trực tiếp đã dẫn đến kết quả,mọi người phải trong ba ngày huấn luyện tăng thêm năm mươi phần trăm. Đại sư thủy chung đã quán triệt. Một người phạm sai lầm, toàn thể phải chịu phạt.Đây thật sự mới gọi chỉnh thể.
"Cho nên bắt đầu từ hôm nay. Ta sẽ tiến hành cấp huấn luyện thứ hai, nghe Phất Lan Đức nói, các ngươi đều đã trải qua Đấu Hồn tràng của Tác Thác thành, nơi đó sẽ trở thành chỗ huấn luyện trong thời gian kế tiếp, lần này huấn luyện không hạn chế thời gian, lúc nào lấy được đấu hồn ngân huy(huy chương bạc) thì huấn luyện lúc đó sẽ chấm dứt. Trong thời gian huấn luyện, ta sẽ an bài các ngươi ở tại một lữ điếm gần Đấu hồn tràng, hết thảy chi phí các ngươi tự lo. Chỉ cần có bản lãnh, các ngươi sẽ thu được kết quả sớm từ đấu hồn tràng."
Nghe xong đại sư nói, chúng đệ tử đồng thời thở phào nhẹ nhỏm. Tới đấu hồn tràng tham gia đấu hồn, so với ma quỷ huấn luyện của đại sư dễ hơn nhiều.
"Nhưng có điều các ngươi phải nhớ kỹ.Chiếm được đấu hồn ngân huy không phải chỉ là ở phương diện một đối một , đồng thời phải chiếm được ngân huy dành cho đoàn thể. Quân đoàn các ngươi sẽ lấy tên Sử Lai Khắc thất quái xuất chiến.Chẳng những đoàn thể và mỗi người các ngươi đều phải thu được huy chương. Đồng thời có thể là đội cũng phải chiếm được,vốn đấu hồn trung viện nơi đó không có hai đối hai .Tuy nhiên. nếu các ngươi muốn thu được đấu hồn huy chương nhanh hơn , cũng có thể tự do tổ hợp tham gia hai đối hai ta không ngăn cản. Nhưng ta có mấy cái hạn chế các ngươi phải ghi nhớ. Đầu tiên, không được tại đấu hồn hiển lộ ra tướng mạo thật và báo cho đối thủ tính danh của mình. Hết thảy đều phải lấy danh hiệu xuất chiến. Thứ hai, Đường Tam không được sử dụng ám khí. Thứ ba, bất luận là thắng hay bại, mỗi ngày mỗi người ít nhất phải xuất chiến hai lần."
Áo Tư Tạp có chút kêu ca nói:"đại sư, ta cùng Vinh Vinh là Phụ trợ hệ hồn sư, cũng phải chiếm được đấu hồn ngân huy sao?"
Biên:Tiền Như Mạng
Mà như vậy còn là Tiểu Vũ hạ thủ lưu tình, nếu không , hắn sẽ không chỉ bị đơn giản có thế thôi, mặc dù hồn lực của Tiểu Vũ còn chưa đủ khả năng đánh vỡ toàn thân xương cốt của hắn mà không để chết, nhưng toàn thân đau đớn thống khổ kiểu này, là thứ mà kẻ khác khó có thể chịu được, cho dù là sau này khôi phục, cũng sẽ lưu lại thương tật bên trong.
Đúng lúc đó , có tiếng bước chân vang lên. đang từ từ đến gần.
" Lão bản nói Bất Nhạc mang theo Tiểu cô nương đi hướng bên này .Hắn sẽ không ăn một mình đấy chứ..." Một thanh âm hùng hậu vang lên,đúng là giọng nói tiêu chuẩn của nam nhân, nếu chỉ là nghe thanh âm, sợ rằng ngay cả những nữ nhân ngoài ba mươi tuổi sẽ không ngăn cản được lực hấp dẫn.
"Hắn không nên một làm một mình chứ, bây giờ còn muốn bắt chúng ta tìm hắn. Lão Nga, lần này hắn đến địa phương này không tồi chút nào,nhất là tiểu muội muội đó, chỉ nhìn là đã khiến cho kẻ khác nhỏ nước miếng."
Nếu nói thanh âm người thứ nhất vô cùng nam tính, vậy thanh âm người thứ hai lại hoàn toàn trái ngược,khàn khàn như vịt đực. hơn nữa kiểu giọng nói hèn mọn bỉ ổi, nhất thời làm cho người khác có cảm giác chán ghét.
Nghe hai thanh âm.Bất Nhạc đang nửa mê nửa tỉnh, tinh thần liền rung lên, cũng may là xương hàm của hắn không bị trẹo khớp, miễn cưỡng ngưng tụ một ít hồn lực, hô:"Lão Nga, Thiên Nhai. Ta ở chỗ này."
Hai thanh âm chợt dừng lại, theo sau tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh, hai đạo thân ảnh đi tới trước mặt Bất Nhạc.
"Ngươi, ngươi là Bất Nhạc? Nam tính nam nhân không dám tin hỏi, dưới ánh trăng có thể thấy rõ, người này thân hình cao lớn, bả vai rộng rãi rắn chắc,đầu tóc dài mặc dù có chút rối loạn, nhưng hơi thở mang theo vài phần cuồng dã. Làm người khác chú ý nhất là ánh mắt của hắn, đó là một đôi mắt nhỏ đến cực hạn, nhỏ đến tựa hồ như chỉ có một kẽ hở.Nếu nhìn thẳng mặt, rất khó nhìn ra, đến tột cùng là mắt hắn mở to hay là nhắm, hơn nữa mi mắt trũng xuống. càng dễ dàng làm cho người ta quên đi ưu điểm của hắn, chỉ riêng điểm này, đã phá hư mất hoàn toàn chất giọng nam nhân hoàn mỹ của hắn.
"Bất Nhạc, ngươi như thế nào biến thành bộ dáng này?"Liền đó một gã nhanh chóng đi tới bên người Bất nhạc, mặc dù trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng . Nhưng ngoại mạo của hắn so với Bất Nhạc, nhìn ra cũng đều có dáng vẻ bỉ ổi như nhau. Đơn giản mà nói. ngoại trừ mái tóc coi như bình thường.còn lại cơ bản không còn chỗ nào bình thường nữa.
Cả người gầy đến tựa hồ chỉ còn lại có đầu khớp xương, con mắt rất lớn,con ngươi mắt màu vàng lóe ra âm quang . Hai cái khoé miệng giật giật mỗi khi nói chuyện, nếp nhăn ở khoé mắt thậm chí có thể ép chết cả một con ruồi.
Hai người xuất hiện trước mặt Bất Nhạc , nhìn qua thì tuổi đều không sai biệt lắm so với hắn, lúc này hai người đã thu hồi vẻ cười đùa , nét mặt ngưng trọng lại.
Tên nhỏ gầy bay nhanh đến bên người Bất Nhạc, trong miệng thỉnh thoảng tuôn ra vài câu chửi tục, cặp mắt vàng khè đã thêm vài phần màu đỏ.
" Thủ đoạn thật là sắc bén, Bất Nhạc lần này thảm rồi. tứ chi các đốt ngón tay xương đều gẫy rời không nói.Ngay cả xương sườn cũng có bốn cái gẫy, đốt sống cổ gãy mấy chỗ. không có mấy tháng là không khôi phục được . nặng nhất chính là.Thứ đó của Bất Nhạc….…chín."
"Chín? Thiên Nhai, cái gì….. chín?" Gã được gọi là lão Nga thanh âm mang vẻ kinh hãi.
Gã nhỏ gầy dáng vẻ hèn mọn-Thiên Nhai cười khổ nói:
"Ngươi không ngửi được mùi gà chín sao? lần này Bất Nhạc ăn điểm thua thiệt quá lớn, đầu khớp xương thì còn khôi phục được,chứ còn tiểu kê kê thì ……….."
Vừa nói đến đây Thiên Nhai giơ tay phải lên,một đạo lục quang lăng lệ lóe ra, một lưỡi dao sắc bén đã xuất hiện trên tay hắn, đồng thời xuất hiện còn có năm hồn hoàn. Một trắng, hai vàng, hai tím, mặc dù hồn hoàn thuộc tính bình thường. nhưng đã là một gã Hồn Vương ngoài năm mươi cấp.
Lưỡi dao sắc bén trong tay hắn cũng là một thanh đoản nhận(đao ngắn có mũi nhọn). Đao nhận bề rộng chừng bốn ngón,thân đao dài một thước hai tấc. chuôi dài tám tấc, toàn thân lục quang lóe ra. Hiển nhiên chính là Khí vũ hồn của một Chiến hồn sư.
"Bất Nhạc, xin lỗi ,nếu không cắt bỏ nhanh, sợ rằng càng thêm nghiêm trọng."
Lục quang chợt lóe. Tay cầm đoản nhận, phốc một tiếng. tựa hồ có vật gì rơi xuống trên mặt đất. Quỷ dị chính là, Bất Nhạc cũng không có phát ra một tia thanh âm. Chỉ là trong nước mắt chảy ra kèm theo một tia oán nhục.
"Ta muốn báo thù. Ta muốn báo thù. Ta muốn để cho bọn chúng sống không bằng chết."
Bảy ngày nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua.Cuộc sống lại bắt đầu chuỗi ngày học tập, từ ngày mấy người len lén trộm đi ra ngoài đối phó với gã Bất Nhạc bỉ ổi. Vài ngày tiếp theo chuyện này cũng dần dần quên lãng. Ngoại trừ Mã Hồng Tuấn , mấy người đều không biết tiểu kê kê của Bất Nhạc bị nướng chín. Mã Hồng Tuấn cũng bởi vì chuyện này mà thu liễm rất nhiều.Vài ngày nghỉ ngơi còn lại hắn cũng không có đến Tác Thác thành. Tà hỏa tựa hồ cũng vì cường độ rèn luyện mà đình chỉ phát tác.
Ăn xong điểm tâm, nghe âm thanh quen thuộc của giờ học vang lên, Đường Tam cả bọn bảy người lập tức đi tới thao trường.
Hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói chang.Ngàn dặm bầu trời không mây, mặc dù vẫn còn sáng sớm, nhưng dưới ánh mặt trời cảm giác đã có vài phần nóng rực . Bóng đại sư bị ánh mặt trời kéo dài,hai tay ôm trước ngực đã đứng sẵn từ bao giờ chờ bảy người đến.
"Từ khi ta tới nơi này, bắt đầu dạy các ngươi đến bây giờ thời gian đã trôi qua ba tháng.Được các vị sư phụ đốc thúc cùng trợ giúp,thân thể các ngươi đã có chút cơ bản trụ cột. Nhưng nếu muốn trở thành một gã vĩ đại hồn sư thì vẫn còn xa mới đủ."
Đáng nói tới là trong ba tháng trước ma quỷ huấn luyện. mấy vị sư phụ cũng không có nhàn rỗi,chính Mã Hồng Tuấn sau một lần lười biếng mới biết được,các sư phụ nấp ở trong luyện đường bí mật giám sát bọn họ.Hậu quả lười biếng của Mã Hồng Tuấn,trực tiếp đã dẫn đến kết quả,mọi người phải trong ba ngày huấn luyện tăng thêm năm mươi phần trăm. Đại sư thủy chung đã quán triệt. Một người phạm sai lầm, toàn thể phải chịu phạt.Đây thật sự mới gọi chỉnh thể.
"Cho nên bắt đầu từ hôm nay. Ta sẽ tiến hành cấp huấn luyện thứ hai, nghe Phất Lan Đức nói, các ngươi đều đã trải qua Đấu Hồn tràng của Tác Thác thành, nơi đó sẽ trở thành chỗ huấn luyện trong thời gian kế tiếp, lần này huấn luyện không hạn chế thời gian, lúc nào lấy được đấu hồn ngân huy(huy chương bạc) thì huấn luyện lúc đó sẽ chấm dứt. Trong thời gian huấn luyện, ta sẽ an bài các ngươi ở tại một lữ điếm gần Đấu hồn tràng, hết thảy chi phí các ngươi tự lo. Chỉ cần có bản lãnh, các ngươi sẽ thu được kết quả sớm từ đấu hồn tràng."
Nghe xong đại sư nói, chúng đệ tử đồng thời thở phào nhẹ nhỏm. Tới đấu hồn tràng tham gia đấu hồn, so với ma quỷ huấn luyện của đại sư dễ hơn nhiều.
"Nhưng có điều các ngươi phải nhớ kỹ.Chiếm được đấu hồn ngân huy không phải chỉ là ở phương diện một đối một , đồng thời phải chiếm được ngân huy dành cho đoàn thể. Quân đoàn các ngươi sẽ lấy tên Sử Lai Khắc thất quái xuất chiến.Chẳng những đoàn thể và mỗi người các ngươi đều phải thu được huy chương. Đồng thời có thể là đội cũng phải chiếm được,vốn đấu hồn trung viện nơi đó không có hai đối hai .Tuy nhiên. nếu các ngươi muốn thu được đấu hồn huy chương nhanh hơn , cũng có thể tự do tổ hợp tham gia hai đối hai ta không ngăn cản. Nhưng ta có mấy cái hạn chế các ngươi phải ghi nhớ. Đầu tiên, không được tại đấu hồn hiển lộ ra tướng mạo thật và báo cho đối thủ tính danh của mình. Hết thảy đều phải lấy danh hiệu xuất chiến. Thứ hai, Đường Tam không được sử dụng ám khí. Thứ ba, bất luận là thắng hay bại, mỗi ngày mỗi người ít nhất phải xuất chiến hai lần."
Áo Tư Tạp có chút kêu ca nói:"đại sư, ta cùng Vinh Vinh là Phụ trợ hệ hồn sư, cũng phải chiếm được đấu hồn ngân huy sao?"
/517
|