Những ngày tiếp theo của Vô Song ở Sát Điện thực sự không biết nói là khổ đau hay diễm phúc nữa, hắn là gia sư dạy nhạc đạo chính thức cho Trâm Anh tuy nhiên trong cái vai trò gia sư này tuyệt đối chẳng vui vẻ gì.
Trâm Anh khuôn mặt luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc thậm chí nàng học rất chăm chú cũng rất quyết tâm đồng thời Vô Song cũng nhận ra cô nàng Sát Đế này có một khả năng ghi nhớ cùng thiên phú nhạc đạo tuyệt vời bất quá thứ duy nhất làm Vô Song cảm thấy không biết thế nào mà lần chính là Trâm Anh dường như thỉnh thoảng không khống chế nổi bản thân mình, nàng thỉnh thoảng lại dựa vào lòng Vô Song sau đó cựa quậy.
Vô Song rất rất sợ phải tiếp xúc da thịt cùng Trâm Anh, làn da trắng mịn nõn nà của nàng trong mắt hắn thực sự đáng sợ vô cùng bởi Vô Song biết mỗi lần tiếp xúc cơ thể với Trâm Anh thì trên người hắn lại xuất hiện một đoàn dục hỏa cực khó dập tắt.
Cả hai người có lẽ đều nhận ra sự bất tiện này bất quá Trâm Anh lần này lại lựa chọn im lặng, nàng ta thỉnh thoảng mất kiềm chế sau đó lại rất nhanh quay về học tập như bình thường, mỗi lần như thế Vô Song cảm nhận được khuôn mặt Trâm Anh lại lạnh lùng đi một chút, nàng lại càng im lặng hơn.
Mỗi lần nhìn Trâm Anh đàn Vô Song lại thấy vị Sát Đế hùng mạnh này run rẩy, cho dù là rất hiếm hoi những rõ ràng có run rẩy, những ngón tay thon dài của nàng khi lướt trên những sợi dây đèn thỉnh thoảng lại khẽ khựng lại, Trâm Anh cho Vô Song một cảm giác rất rất lạ.
Hai tuần tiếp theo trôi qua kể từ ngày Vô Song nhận là gia sư cho Trâm Anh, lúc này hắn chuyển thẳng sang đại viện nơi Trâm Anh sống điều này cũng giúp Vô Song không bị lạc nữa, sinh hoạt của hắn như bình thường vẫn cứ được hầu gái chăm lo, suốt hai tuần này Vô Song chỉ ở nguyên trong đại viện tập trung dạy Trâm Anh đánh đàn mà không hề đi ra ngoài.
Thời gian gần đây Vô Song cũng không nhìn thấy Lãng Ông, từ đợt nói truyện trước vị tiền bối cao nhân này cứ như bốc hơi ra khỏi thế giới vậy, hắn hỏi Trâm Anh thì cũng chỉ đổi lại được sự im lặng của nàng. Ngoài Lãng Ông ta còn có Cơ Tuyết Nhạn, kể từ lần cuối Vô Song nhìn thấy Cơ Tuyết Nhạn thì hắn cũng không được gặp cô nàng này nữa.
Cuộc sống của Vô Song ở Sát Điện được giao tiếp với khá ít người, ngoại trừ Trâm Anh cùng bốn nữ hầu gái ra thì cũng chỉ có Phương Anh, vị Sát Đế này thỉnh thoảng cũng đến nghe Trâm Anh gẩy đàn, nói chung cuộc sống tương đối trầm lặng, tương đối ung dung tự tại.
Đêm hôm nay trăng thanh gió mắt giống hệt mọi đêm bình thường khác, Vô Song đang chăn ấm đệm êm say giấc nồng, nói thật ở trong Sát Điện này ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị dục hỏa quấy nhiễu ra thì bản thân Vô Song khá ung dung tự tại.
Nếu hắn muốn làm gì thì chỉ cần vỗ tay liền có thị nữ thực, được ăn ngon được ngủ yên, Vô Song chính là quyết định thời gian ba tháng làm gia sư cho Trâm Anh sẽ là thời gian nghỉ ngơi sau gần 2 năm điên cuồng luyện tập, hắn thực sự lâu lắm mới có thể ngủ say mà không cần lo lắng gì bất quá đêm nay Vô Song thực sự muốn ngủ cũng không được nữa rồi.
Vô Song đanh nhắm mắt chợt rùng mình mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp đang đứng trong phòng mình, nàng ngồi ngay trên bậc cửa sổ để ánh trăng chiếu vào người, nàng thực sự thích ánh trăng.
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo lại càng khiến nữ nhân này thêm tỏa sáng, nhìn nàng cứ như một viên dạ minh châu trong đêm tối vậy, đương nhiên cảm khái nàng xinh đẹp thì cảm khái nhưng Vô Song tuyệt đối không dám cơ tơ tưởng hay khinh nhờn gì bởi nàng là Sát Đế Phương Anh giết người không ghê tay.
Vô Song mạnh mẽ ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Anh :”Muộn thế này rồi không biết Sát Đế đại nhân xuất hiện có việc gì ?”.
Vô Song biết Phương Anh vô pháp vô thiên lại lạnh lùng bá đạo, nàng chỉ thích làm những việc mà nàng muốn đồng thời những việc mà nàng muốn làm bất cứ ai cũng không ngăn cản được, cô nàng này xuất hiện ở đây chắc chắn là có việc, Vô Song còn không tự luyến đến mức nghĩ rằng Phương Anh đêm tối đến đây hỏi thăm sức khỏe hắn.
Phương Anh lúc này mới quay lại nhìn Vô Song, một lần nữa không nói gì mà lựa chọn trực tiếp hành động, Vô Song còn không kịp phản ứng một lần nữa đã bị Phương Anh lôi đi giống hệt lần nàng lôi hắn đến Vô Tận Hải xa xôi.
Lần này điểm dừng chân của Vô Song không phải là Vô Tận Hải mà là một ngọn núi u tĩnh nằm ngay trong Sát Điện, một ngọn núi không một bóng người, ở trong màn đêm tối đen này càng làm cho người khác có cảm giác rờn rợn.
Phương Anh mạnh mẽ ném Vô Song xuống một mảnh đất bằng phẳng sau đó lạnh lùng nhìn hắn, nàng chính là đang nghĩ về những gì mình gặp chiều nay, một người mà nàng không thể nào tin lại đến gặp nàng- Lãng Ông.
Thiên hạ này trước Vô Song chỉ có 5 nam tử được quyền tiến vào Sát Điện đồng thời trong 5 người này có 4 người là bằng thực lực mạnh mẽ tiến vào Sát Điện, bọn họ đủ sức để không sợ Sát Điện uy hiếp đến tính mạng, người cuối cùng tuy không có sức mạnh nhưng vẫn được Sát Điện kính trọng chỉ có một mình Lãng Ông.
Sát Điện do ba vị Sát Đế đứng đầu, thực lực của bọn họ đương nhiên không ai dám coi thường, ba vị Sát Đế bát cứ một ai cũng là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần bất quá ẩn sau ba cô gái này là ba quá khứ không mấy tốt đẹp, ẩn sau nhưng Sát Đế hùng mạnh này là những mảnh tối của tâm hồn.
Phương Anh vô pháp vô thiên, Phương Anh thích trêu đùa cùng bắt nạt Lãng Ông bất quá nếu nàng biết có người nào dám bắt nạt ông ta ngoài nàng thì dù kẻ đó là ai Phương Anh cũng sẽ lấy đầu hắn. Lãng Ông không phải là một nhân vật tầm thường, một người sống từ thời đại viễn cổ, mạnh mẽ sống qua đại chiến chúng thần lần 1 sau đó tiếp tục vượt qua đại chiến chúng thần lần 2 thậm chí đến bây giờ vẫn có thể ngao du tự tại thì sao có thể tầm thường.
Chiều hôm đó trong khuê phòng của mình, Phương Anh vẫn đang xử lý công việc của Sát Điện bỗng nhiên ánh mắt nàng khẽ nhíu, nàng nhìn ra phía ngoài cánh cửa nơi đó Lãng Ông chậm rãi bước vào.
Theo thói quen đương nhiên Phương Anh lại muốn chọc giận Lãng Ông vài câu bỗng nhiên nàng khựng lại, nàng nhìn thấy sau lưng Lãng Ông muột luồng ánh sáng bàng bạc biến thành một cánh tay màu trắng đục đặt ra trước mặt mình.
Tất nhiên một cánh tay như vậy tuyệt đối không thể làm Phương Anh lo lắng thậm chí nó căn bản không thể nào đả thương được Phương Anh có điều nàng hiểu thủ ấn này có nghĩa là Lãng Ông muốn bàn đại sự với nàng.
Lãng Ông chậm rãi ngồi xuống, ông thản nhiên lên tiếng :”Tiểu Anh”. Chỉ một câu nói rõ ràng làm thân thể Phương Anh run lên :”Tiền bối muốn vãn bối giết ai cứ việc nói, việc của tiền bối cũng có thể coi là việc của Sát Điện”.
Trên đời này quả thực cũng chỉ có mình Lãng Ông có tư cách nhờ Sát Điện giết người mà không phải trả phí tổn mà thôi. Đương nhiên Phương Anh cũng suy nghĩ rất đơn giản, đến tìm Sát Đế không phải nhờ giết người thì làm gì còn việc nào khác, Phương Anh nàng giỏi nhất là giết người.
Lãng Ông lắc đầu cười khổ, Phương Anh trong mắt ông thực sự là một cô gái tốt có điều bị sát tính ảnh hưởng quá nặng, điều này chính bản thân Lãng Ông cũng không muốn. Nếu như Phương Anh bị sát tính ảnh hưởng đến tâm trí thì Trâm Anh chính là bị dâm tính ảnh hưởng, cả hai người đều là hai cố gái số khổ.
Lãng Ông lúc này nhìn thẳng vào mắt Phương Anh giọng nói cực kỳ nghiêm túc :”Tiểu Anh con có thể giúp lão phu một việc không, dạy tiểu tử Vô Song đó Sát Đế Bí Thuật được không “.
Một câu nói này của Lãng Ông làm cơ thể Phương Anh run lên, ánh mắt nàng nheo lại :”Sát Đế Bí Thuật không thể dạy cho người ngoài đồng thời hắn không phải là Sát Đế, hắn không có tư cách học”.
Lãng Ông thở dài một hơi, lần này đến đây đàm phán đương nhiên ông có chuẩn bị, Lãng Ông mỉm cười :”Thằng nhóc đó không tầm thường, lão phu tung hoàng cả đời còn lần đầu tiên gặp trường hợp như nó, trên cơ thể nó không có Đại Cấm”.
Nhắc đến 'Đại Cấm' rõ ràng một lần nữa làm Phương Anh biến sắc :”Không thể nào, hắn làm sao có thể không có Đại Cấm, thiên hạ này những ngừoi không có Đại Cấm không phải chỉ đếm trên đầu ngón tay sao ?”.
Đại Cấm chính là tồn tại cao nhất của Nguyên Tố Thế Giới, một cấm chú thần bí và mạnh mẽ vô cùng, chỉ có những Viễn Cổ Chân Thần sống từ thời đại viễn cổ đến nay mới có thể thoát khỏi Đại Cấm, việc Vô Song không có Đại Cấm căn bản là không thể nào.
(Chưa Xong Còn Tiếp).
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Xin lỗi mọi người nha, mấy hôm nay nhà tác giả đang sửa nên không viết đều được, toàn phải sang nhà bạn cướp máy :P. Cướp máy thì tất nhiên không cướp được lâu rồi T_T.
Số từ: 1962
Báo Lỗi
Thiên Chân Vô Tà
๖ۣۜBăng ๖ۣۜThanh ๖ۣۜNgọc ๖ۣۜKhiết
Tài sản: 44018 bạc
Đã đăng 1 truyện và 239 chương
Được cảm ơn 23968 lần
Reading(5926,2567942,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/dau-pha-chi-thien-ha-vo-song/chuong-236/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn
Trâm Anh khuôn mặt luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc thậm chí nàng học rất chăm chú cũng rất quyết tâm đồng thời Vô Song cũng nhận ra cô nàng Sát Đế này có một khả năng ghi nhớ cùng thiên phú nhạc đạo tuyệt vời bất quá thứ duy nhất làm Vô Song cảm thấy không biết thế nào mà lần chính là Trâm Anh dường như thỉnh thoảng không khống chế nổi bản thân mình, nàng thỉnh thoảng lại dựa vào lòng Vô Song sau đó cựa quậy.
Vô Song rất rất sợ phải tiếp xúc da thịt cùng Trâm Anh, làn da trắng mịn nõn nà của nàng trong mắt hắn thực sự đáng sợ vô cùng bởi Vô Song biết mỗi lần tiếp xúc cơ thể với Trâm Anh thì trên người hắn lại xuất hiện một đoàn dục hỏa cực khó dập tắt.
Cả hai người có lẽ đều nhận ra sự bất tiện này bất quá Trâm Anh lần này lại lựa chọn im lặng, nàng ta thỉnh thoảng mất kiềm chế sau đó lại rất nhanh quay về học tập như bình thường, mỗi lần như thế Vô Song cảm nhận được khuôn mặt Trâm Anh lại lạnh lùng đi một chút, nàng lại càng im lặng hơn.
Mỗi lần nhìn Trâm Anh đàn Vô Song lại thấy vị Sát Đế hùng mạnh này run rẩy, cho dù là rất hiếm hoi những rõ ràng có run rẩy, những ngón tay thon dài của nàng khi lướt trên những sợi dây đèn thỉnh thoảng lại khẽ khựng lại, Trâm Anh cho Vô Song một cảm giác rất rất lạ.
Hai tuần tiếp theo trôi qua kể từ ngày Vô Song nhận là gia sư cho Trâm Anh, lúc này hắn chuyển thẳng sang đại viện nơi Trâm Anh sống điều này cũng giúp Vô Song không bị lạc nữa, sinh hoạt của hắn như bình thường vẫn cứ được hầu gái chăm lo, suốt hai tuần này Vô Song chỉ ở nguyên trong đại viện tập trung dạy Trâm Anh đánh đàn mà không hề đi ra ngoài.
Thời gian gần đây Vô Song cũng không nhìn thấy Lãng Ông, từ đợt nói truyện trước vị tiền bối cao nhân này cứ như bốc hơi ra khỏi thế giới vậy, hắn hỏi Trâm Anh thì cũng chỉ đổi lại được sự im lặng của nàng. Ngoài Lãng Ông ta còn có Cơ Tuyết Nhạn, kể từ lần cuối Vô Song nhìn thấy Cơ Tuyết Nhạn thì hắn cũng không được gặp cô nàng này nữa.
Cuộc sống của Vô Song ở Sát Điện được giao tiếp với khá ít người, ngoại trừ Trâm Anh cùng bốn nữ hầu gái ra thì cũng chỉ có Phương Anh, vị Sát Đế này thỉnh thoảng cũng đến nghe Trâm Anh gẩy đàn, nói chung cuộc sống tương đối trầm lặng, tương đối ung dung tự tại.
Đêm hôm nay trăng thanh gió mắt giống hệt mọi đêm bình thường khác, Vô Song đang chăn ấm đệm êm say giấc nồng, nói thật ở trong Sát Điện này ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị dục hỏa quấy nhiễu ra thì bản thân Vô Song khá ung dung tự tại.
Nếu hắn muốn làm gì thì chỉ cần vỗ tay liền có thị nữ thực, được ăn ngon được ngủ yên, Vô Song chính là quyết định thời gian ba tháng làm gia sư cho Trâm Anh sẽ là thời gian nghỉ ngơi sau gần 2 năm điên cuồng luyện tập, hắn thực sự lâu lắm mới có thể ngủ say mà không cần lo lắng gì bất quá đêm nay Vô Song thực sự muốn ngủ cũng không được nữa rồi.
Vô Song đanh nhắm mắt chợt rùng mình mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp đang đứng trong phòng mình, nàng ngồi ngay trên bậc cửa sổ để ánh trăng chiếu vào người, nàng thực sự thích ánh trăng.
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo lại càng khiến nữ nhân này thêm tỏa sáng, nhìn nàng cứ như một viên dạ minh châu trong đêm tối vậy, đương nhiên cảm khái nàng xinh đẹp thì cảm khái nhưng Vô Song tuyệt đối không dám cơ tơ tưởng hay khinh nhờn gì bởi nàng là Sát Đế Phương Anh giết người không ghê tay.
Vô Song mạnh mẽ ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Anh :”Muộn thế này rồi không biết Sát Đế đại nhân xuất hiện có việc gì ?”.
Vô Song biết Phương Anh vô pháp vô thiên lại lạnh lùng bá đạo, nàng chỉ thích làm những việc mà nàng muốn đồng thời những việc mà nàng muốn làm bất cứ ai cũng không ngăn cản được, cô nàng này xuất hiện ở đây chắc chắn là có việc, Vô Song còn không tự luyến đến mức nghĩ rằng Phương Anh đêm tối đến đây hỏi thăm sức khỏe hắn.
Phương Anh lúc này mới quay lại nhìn Vô Song, một lần nữa không nói gì mà lựa chọn trực tiếp hành động, Vô Song còn không kịp phản ứng một lần nữa đã bị Phương Anh lôi đi giống hệt lần nàng lôi hắn đến Vô Tận Hải xa xôi.
Lần này điểm dừng chân của Vô Song không phải là Vô Tận Hải mà là một ngọn núi u tĩnh nằm ngay trong Sát Điện, một ngọn núi không một bóng người, ở trong màn đêm tối đen này càng làm cho người khác có cảm giác rờn rợn.
Phương Anh mạnh mẽ ném Vô Song xuống một mảnh đất bằng phẳng sau đó lạnh lùng nhìn hắn, nàng chính là đang nghĩ về những gì mình gặp chiều nay, một người mà nàng không thể nào tin lại đến gặp nàng- Lãng Ông.
Thiên hạ này trước Vô Song chỉ có 5 nam tử được quyền tiến vào Sát Điện đồng thời trong 5 người này có 4 người là bằng thực lực mạnh mẽ tiến vào Sát Điện, bọn họ đủ sức để không sợ Sát Điện uy hiếp đến tính mạng, người cuối cùng tuy không có sức mạnh nhưng vẫn được Sát Điện kính trọng chỉ có một mình Lãng Ông.
Sát Điện do ba vị Sát Đế đứng đầu, thực lực của bọn họ đương nhiên không ai dám coi thường, ba vị Sát Đế bát cứ một ai cũng là 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần bất quá ẩn sau ba cô gái này là ba quá khứ không mấy tốt đẹp, ẩn sau nhưng Sát Đế hùng mạnh này là những mảnh tối của tâm hồn.
Phương Anh vô pháp vô thiên, Phương Anh thích trêu đùa cùng bắt nạt Lãng Ông bất quá nếu nàng biết có người nào dám bắt nạt ông ta ngoài nàng thì dù kẻ đó là ai Phương Anh cũng sẽ lấy đầu hắn. Lãng Ông không phải là một nhân vật tầm thường, một người sống từ thời đại viễn cổ, mạnh mẽ sống qua đại chiến chúng thần lần 1 sau đó tiếp tục vượt qua đại chiến chúng thần lần 2 thậm chí đến bây giờ vẫn có thể ngao du tự tại thì sao có thể tầm thường.
Chiều hôm đó trong khuê phòng của mình, Phương Anh vẫn đang xử lý công việc của Sát Điện bỗng nhiên ánh mắt nàng khẽ nhíu, nàng nhìn ra phía ngoài cánh cửa nơi đó Lãng Ông chậm rãi bước vào.
Theo thói quen đương nhiên Phương Anh lại muốn chọc giận Lãng Ông vài câu bỗng nhiên nàng khựng lại, nàng nhìn thấy sau lưng Lãng Ông muột luồng ánh sáng bàng bạc biến thành một cánh tay màu trắng đục đặt ra trước mặt mình.
Tất nhiên một cánh tay như vậy tuyệt đối không thể làm Phương Anh lo lắng thậm chí nó căn bản không thể nào đả thương được Phương Anh có điều nàng hiểu thủ ấn này có nghĩa là Lãng Ông muốn bàn đại sự với nàng.
Lãng Ông chậm rãi ngồi xuống, ông thản nhiên lên tiếng :”Tiểu Anh”. Chỉ một câu nói rõ ràng làm thân thể Phương Anh run lên :”Tiền bối muốn vãn bối giết ai cứ việc nói, việc của tiền bối cũng có thể coi là việc của Sát Điện”.
Trên đời này quả thực cũng chỉ có mình Lãng Ông có tư cách nhờ Sát Điện giết người mà không phải trả phí tổn mà thôi. Đương nhiên Phương Anh cũng suy nghĩ rất đơn giản, đến tìm Sát Đế không phải nhờ giết người thì làm gì còn việc nào khác, Phương Anh nàng giỏi nhất là giết người.
Lãng Ông lắc đầu cười khổ, Phương Anh trong mắt ông thực sự là một cô gái tốt có điều bị sát tính ảnh hưởng quá nặng, điều này chính bản thân Lãng Ông cũng không muốn. Nếu như Phương Anh bị sát tính ảnh hưởng đến tâm trí thì Trâm Anh chính là bị dâm tính ảnh hưởng, cả hai người đều là hai cố gái số khổ.
Lãng Ông lúc này nhìn thẳng vào mắt Phương Anh giọng nói cực kỳ nghiêm túc :”Tiểu Anh con có thể giúp lão phu một việc không, dạy tiểu tử Vô Song đó Sát Đế Bí Thuật được không “.
Một câu nói này của Lãng Ông làm cơ thể Phương Anh run lên, ánh mắt nàng nheo lại :”Sát Đế Bí Thuật không thể dạy cho người ngoài đồng thời hắn không phải là Sát Đế, hắn không có tư cách học”.
Lãng Ông thở dài một hơi, lần này đến đây đàm phán đương nhiên ông có chuẩn bị, Lãng Ông mỉm cười :”Thằng nhóc đó không tầm thường, lão phu tung hoàng cả đời còn lần đầu tiên gặp trường hợp như nó, trên cơ thể nó không có Đại Cấm”.
Nhắc đến 'Đại Cấm' rõ ràng một lần nữa làm Phương Anh biến sắc :”Không thể nào, hắn làm sao có thể không có Đại Cấm, thiên hạ này những ngừoi không có Đại Cấm không phải chỉ đếm trên đầu ngón tay sao ?”.
Đại Cấm chính là tồn tại cao nhất của Nguyên Tố Thế Giới, một cấm chú thần bí và mạnh mẽ vô cùng, chỉ có những Viễn Cổ Chân Thần sống từ thời đại viễn cổ đến nay mới có thể thoát khỏi Đại Cấm, việc Vô Song không có Đại Cấm căn bản là không thể nào.
(Chưa Xong Còn Tiếp).
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Xin lỗi mọi người nha, mấy hôm nay nhà tác giả đang sửa nên không viết đều được, toàn phải sang nhà bạn cướp máy :P. Cướp máy thì tất nhiên không cướp được lâu rồi T_T.
Số từ: 1962
Báo Lỗi
Thiên Chân Vô Tà
๖ۣۜBăng ๖ۣۜThanh ๖ۣۜNgọc ๖ۣۜKhiết
Tài sản: 44018 bạc
Đã đăng 1 truyện và 239 chương
Được cảm ơn 23968 lần
Reading(5926,2567942,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/dau-pha-chi-thien-ha-vo-song/chuong-236/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn
/438
|