Vô Song bản thân linh hồn lực cạn đến đáy.
Vô Song ánh mắt cũng không mở ra.
Bình thường mà nói không có linh hồn lực, không có mắt sẽ ảnh hưởng cực lớn đến chiến lực một người, không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh không khác gì mù câm điếc của người thường, kẻ cả gặp đối thủ yếu hơn mình cũng chưa chắc có thể đánh bại mà còn nguy hiểm rất lớn.
Vô Song tất nhiên không thể gọi là không có linh hồn lực bởi hắn còn chưa có chết, chỉ cần người sống thì phải có linh hồn có điều linh hồn hiện tại của Vô Song nếu phóng ra ngoài cảm nhận cảnh quan xung quanh thì tuyệt đối không khác gì người bình thường đi trong hang động tối đen, chỉ có thể kof từng bước mò tường bước mà thôi.
Vô Song bản thân cũng nghĩ như thế có điều khi hắn bắt đầu di chuyển dĩ nhiên lại phát hiện ra một việc phi thường kỳ thú, Vô Song luôn nghĩ ánh mắt của mình muốn sử dụng chắc chắn phải dựa vào linh hồn lực nhưng hình như cũng không giống thế, ít nhất lúc này Vô Song có thể cảm nhận được một chút năng lực của ánh mắt này.
Bản tâm Vô Song không hề sắp xếp gì cho Vân Vận cả nhưng Vân Vận lại tự mình chọn ngọn núi này, Vô Song có những việc vẫn cứ tin vào số phận, Vô Song tin việc Vân Vận gặp Hoa bà bà của Hoa Tông là việc chắc chắn xảy ra, hắn tin Hoa Tông là nơi giúp Vân Vận phát triển, lần này hắn quả thực muốn Vân Vận dẫn mình đến chỗ Hoa bà bà.
Đúng như Vô Song suy nghĩ Vân Vận với bản tính của mình cũng lựa chọn ẩn tu, nàng quả thực cũng chọn đúng ngọn núi Hoa bà bà ở ẩn.
Ngọn núi của Vân Vận ở thường ngày ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên ra cũng không có ai tới bái phỏng, tính Vân Vận lại đạm bạc đương nhiên lại càng không mong người khác tiến đến, khoảng năm thứ hai khi nàng đến Hoa tông, ngày hôm đó trong một lần đi dạo dĩ nhiên Vân Vận lại tìm được một sơn động thần bí, bên trong sơn động đó lại có một lão bà bà hai chân tê liệt.
Tính tình lão bà bà này rất kỳ lạ, sau khi phát hiện được Vân Vận, lão bà đó đã trực tiếp ra tay đánh bay Vân Vận ra ngoài, một chưởng của bà ta không ngờ còn khiến Vân Vận bị thương.
Vân Vận sau lần đó lại không những không phiền lòng mà còn từng ngày đưa cơm cho lão bà bà đó. Thấm thoát một năm, rồi hai năm...lão bà bà kia rốt cuộc cũng chịu mở lòng, cũng chịu chấp nhận Vân Vận đến thăm bà ta hàng ngày.
Ngay cả trong mười ngày Vô Song ở bên Vân Vận thì mỗi buổi trưa nàng cũng đều mang cơm đến cho lão bà bà, cũng ngồi nói chuyện với lão bà bà hàng giờ rồi mới rời đi, có thể nói Vân Vận đến thăm lão bà bà này đã thành thói quen, đã là một phần cuộc sống hàng ngày ở Hoa Tông.
Đương nhiên Vân Vận có thể được Hoa bà bà thưởng thức cũng vì nàng không tranh giành quyền thế lại vô cùng tốt bụng thậm chí có chút tin người, bên trong trái tim của Vân Vận thực sự vô cùng thuần khiết, Vô Song còn hoài nghi chỉ sợ Vân Vận bị bán đi cũng giúp người ta đếm tiền, trong số ba nữ nhân của Vô Song thì Vân Vận chính là người thật thà nhất cũng là người tốt bụng nhất.
Tuổi tác của Vân Vận còn lớn hơn Tiểu Y Tiên nhiều cũng lớn hơn Vô Song nhiều nhưng nàng vẫn ngốc như vậy, vẫn như một tờ giấy trắng không tì vết, vẫn khiến người ta phải nâng niu bảo vệ nhưng chính đó lại là điểm mà Vô Song yêu nhất ở nàng.
Lại nói tiếp về con mắt thứ ba của mình, Vô Song muốn Vân Vận dẫn mình ra ngoài đương nhiên để đi tìm Hoa bà bà có điều hắn còn chưa biết mở lời với Vân Vận thế nào đột nhiên hai hàng lông mày lại nhíu lại, Vô Song có một cảm giác cực kỳ mơ hồ cũng cực kỳ khó tin, hắn dĩ nhiên có thể biết được Hoa bà bà ở đâu.
Không phải là Vô Song có thể nhìn thấy nơi ở của Hoa bà bà mà hắn có cảm giác, cảm giác chỉ cần bước theo một hướng nhất định thì hắn có thể tự tìm đến Hoa bà bà, việc này thực sự cực kỳ khó tin nhưng Vô song quả nhiên có thể cảm nhận được.
Hắn không đợi Vân Vận lên tiếng mà bước ra một bước sau đó đi thẳng về phía trước, đôi mắt thủy chung vẫn nhắm lại, linh hồn lực thủy chung vẫn bị vây trong tình trạng khô kiệt.
Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên bốn mắt nhìn nhau không quá hiểu Vô Song đi đâu có điều hai nàng đương nhiên phải đi theo hắn, trong căn nhà của Vân Vận chỉ để lại Thanh Lân cùng Minh Di tu luyện mà thôi, hơn nữa đương nhiên cũng không phải lo lắng gì cho hai cô gái này, Thanh Lân là tử tinh đấu thánh cường giả, nếu nàng hòa thành bản thể chỉ sợ ngũ tinh đấu thánh cũng dám đánh một trận, Hoa Tông không đụng vào nàng thì thôi nếu bọn họ đụng vào nàng thì tuyệt đối là mua việc vào người.
Vô Song đi mãi đi mãi, hắn rõ ràng không nhìn thấy gì cũng rõ ràng không biết Hoa bà bà đang ở đâu nhưng dĩ nhiên vẫn có thể bước về phía trước, dĩ nhiên vẫn có thể vượt qua vô số con đường gồ ghề trong ngọn núi này để tiến về sơn động của Hoa bà bà điều này làm Vân Vận đi theo sau càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Vân Vận không rõ tại sao Vô Song lại tiến đến đây nhưng con đường Vô Song đnag đi lại hoàn toàn giống hệt con đường từ vị trí của Vân Vận đi đến sơn động của Hoa bà bà, dĩ nhiên không khác chút gì cả thậm chí quãng đường còn vừa đủ, tuyệt không xa hơn cũng tuyệt không gần hơn, Vô Song, Vân Vận, Tiểu Y Tiên dĩ nhiên càng ngày càng gần sơn động của Hoa bà bà.
Hoa bà bà là nhan vật bực nào?, cho dù bị phế đi hai chân, cho dù tính mạng đang như ngọn nến trước gió nhưng vẫn là đấu thánh cường giả, bà ta đương nhiên có thể phát hiện ra Vô Song đang đến, ánh mắt già nua lập tức cau lại nhưng khi phát hiện ra khí tức của Vân Vận thì lại dãn ra có điều khi nghe thấy lời của Vân Vận nói thì lại tiếp tục cau lại....
Vân Vận thấy Vô Song vậy mà tiến thẳng về sơn động của Hoa bà bà thân hình nhẹ nhàng bước lên một bước đứng chắn trước mặt hắn, Vân Vận không biết Vô Song mạnh thế nào, nàng vốn là một người không quan tâm quá nhiều thế sự, khoảng 3 năm trước khi nàng tiến về Hoa Tông bản thân Vô Song vẫn là đấu tôn, hiện nay tính đi tính lại trong mắt nàng Vô Song chỉ là đấu tôn đỉnh phong là cùng.
Hoa bà bà năm đó một chưởng đánh cho Vân Vận thân là lục tinh đấu tôn bay ra ngoài, Vân Vận đương nhiên rõ ràng Hoa bà bà rất mạnh, nàng lại thừa hiểu tính cách quái dị của Hoa bà bà, ngoại trừ nàng ra Hoa bà bà tuyệt đối không thích tiếp xúc với người lạ, ngay cả Vân Vận cũng phải mất gần hai năm thời gian mới có thể lại gần được bà bà.
“Vô Song quay lại đi, đừng tiến vào đó, trong đó không có gì đâu chúng ta đi nơi khác”.
Câu nói này của Vân Vận đương nhiên là ngăn Vô Song tiến vào sơn động, nàng vốn không rõ mục đích của Vô Song nhưng một câu nói này lại làm Hoa bà bà cảnh giác với Vô Song hơn rất nhiều.
Vô Song không quan tâm lắm mỉm cười vỗ vai Vân Vận, ánh mắt hắn không nhìn thấy nhưng trong lòng Vô Song lại có mười phần tin tưởng Hoa bà bà kia đang ở đây, con mắt thứ ba của Vô Song quả thực kì dị thái quá.
Vô Song khẽ đẩy Vân Vận ra sau đó cúi đầu mỉm cười “Vãn bối là nam nhân của Vân Vận hôm nay đến đây thỉnh an Hoa lão”.
Một câu nói làm thân hình Hoa bà bà ở bên trong run lên, phải biết ngay cả Vân Vận cũng không biết tên mình, ngay cả vân vận cũng chỉ gọi bà ta là bà bà mà thôi, điều này làm Hoa bà bà càng phải cảnh giác hơn.
“Nam nhân của tiểu Vận?, có thể biết được tên của ta không phải là nhân vật bình thường, nói đi mục đích của ngươi là gì?”.
Giọng nói đầy lạnh lùng của Hoa bà bà vọng ra, giọng nói không có chút thiện cảm nào với Vô Song cả nhưng lại không có giận lây sang Vân Vận, bà ta tính tình không tốt nhưng lại được ánh mắt nhìn người rất chuẩn, bà ta tin tưởng Vân Vận chân tâm đối đãi với mình, bà ta cũng tin tưởng Vân Vận không có nói ra vị trí của mình cho Vô Song.
Vô Song nghe Hoa bà bà nói lại càng ung dung mỉm cười “Vận nhi, ta có việc phải nói với vị tiền bối kia một chút, nàng ở ngoài này đợi ta, đừng có đi vào”.
Vân Vận nghe vậy khó hiểu nhìn Vô Song, việc Hoa bà bà ở đây ngoại trừ nàng chỉ sợ không ai biết, ngay cả Yên Nhiên càng cũng không kể nhưng không ngờ Vô Song lại biết, “Vậy cẩn thận một chút, đừng chọc giận bà bà được không?”.
Vô Song thản nhiên gật đầu rồi chậm rãi bước vào bên trong.
...............
Bên trong sơn động tối đen như mực nhưng như có một lực lượng vô hình kéo Vô Song đi, một lực lượng vô hình từ con mắt thứ ba định hướng cho hắn, rất nhanh Vô Song bước từng bước về phía trung tâm sơn động, ở ngay trong đó có một bóng đen đang lạnh lùng nhìn hắn.
Vô Song như cảm nhận được vị trí của bóng đen này nhưng lại không nhìn thấy bà ta, thân hình hắn cũng rất nhanh ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhắm chặt, khuôn mặt hướng về Hoa bà bà.
“Hoa lão quả nhiên ở đây”.
“Ngươi rốt cuộc là ai?, ngoại trừ các nhân vật thế hệ trước của Hoa Tông không ai biết ta ở đây”.
Vô Song nhoẻn miệng cười.
“Hoa lão yên tâm không phải là Vân Vận nói với ta về sự tồn tại của Hoa lão, chỉ là ta có chút năng lực đặc thù mà thôi”.
Hoa bà bà nheo mắt lại nhìn Vô Song, trong mắt bà ta Vô Song quả thực đang nhắm hai mắt lại, từ khi xuất hiện trong tầm mắt của bà ta đến nay Vô Song chưa một lần mở mắt.
Hoa bà bà cũng không nhận ra thực lực của Vô Song là mạnh hay yếu có điều bà ta dĩ nhiên lại có một tia không nắm chắc, thân là đấu thánh cường giả lần đầu tiên Hoa bà bà không nắm chắc có thể đánh bại được người khác đặc biệt lại còn là một tiểu tử thoạt nhìn gầy yếu vô cùng.
Hít vào một hơi lãnh khí, Hoa bà bà dần dần tăng cường khí thế của bản thân mình lên, ánh mắt khóa chặt Vô Song.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?”.
Vô Song ngước nhìn Hoa bà bà phi thường bình tĩnh lên tiếng “Ta có thể chữa trị được đôi chân của bà, có thể kéo dài cuộc sống của bà thêm vài năm có điều hi vọng Hoa lão dành ngôi vị tông chủ cho Vân Vận”.
Hoa bà bà nghe đến đây liền khinh bỉ nhìn Vô Song “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể chữa trị được đôi chân của ta phải biết đôi chân này...”.
Hoa bà bà còn chưa nói xong Vô Song đã chặn lời, giọng nói của hắn mang theo một sự tự tin phi thường cường đại “Bà lão ta nói thẳng ta tin vào cảm giác của mình, cho dù tạm thời ta không thể nhìn thấy gì nhưng hoàn toàn tự tin có thể chữa khỏi đôi chân cho ngươi, ta cần chỉ là cần một lời hứa của bà, ta muốn Vận nhi trở thành tông chủ Hoa Tông”.
Hoa bà bà một lần nữa phải nhìn lại Vô Song có điều lần này trong mắt bà ta đã hiện ra một vệt sát khí “Buồn cười, bà lão này đã gần đất xa trời, đã vốn không quan tâm sống chết nữa rồi. Vân Vận rất tốt ta quả thực tính để nó làm tông chủ của Hoa Tông chỉ là ngươi xuất hiện lại khiến ta thấy không an tâm, ngươi chẳng nhẽ nhắm vào Hoa tông của ta?”.
Vô Song căn bản không cần nói dối, hăn thản nhiên gật đầu “Chính xác, ta cần Hoa tông thần phục ta”.
Vô Song vừa nói xong không ngờ Hoa bà bà biến mất, thân hình lập tức hiện ra trước mặt Vô Song, một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn “Thiên Hoa Chưởng”.
Vào thời kỳ toàn thịnh Hoa bà bà lên tới nhị tinh đấu thánh cường giả có điều qua vô số năm tháng cộng thêm ám bệnh thực lực chỉ còn lại là nhất tinh đấu thánh trung kỳ nhưng thân là Hoa Tông cao thủ, chiến lực của Hoa bà bà phi thường kinh khủng, một chưởng này tung ra có thể trực tiếp làm nhị tinh đấu thánh thổ huyết.
Hoa bà bà làm người độc ác lại phi thường tàn nhẫn, nếu không có Vô Song thì bà ta vài năm nữa chắc chắn sẽ giao Hoa Tông cho Vân Vận nhưng giờ thì khác, qua lời nói của Vô Song khiến Hoa bà bà có một suy nghĩ – Vân Vận là con cờ Vô Song cử đến Hoa Tông, để tiếp xúc bà ta, để đoạt cơ nghiệp ngàn năm của Hoa Tông.
Hoa bà bà tự tin một đòn bất ngờ như vậy có thể làm Vô Song trọng thương dù sao Vô Song quá trẻ hơn nữa cơ thể lại mang theo vài phần ốm yếu, cho dù như thế nào cũng không có phong phạm cao thủ chỉ là bà ta nhầm rồi.
Một chưởng toàn lực của nhất tính đấu thánh đánh lên một kẻ có thân thể bát tinh đấu thánh thì có kết quả gì?, đáp án đương nhiên là bát tinh đấu thánh không có chút cảm giác gì còn nhất tinh đấu thánh thì tuyệt đối mang vạ vào thân.
Hoa bà bà là người tấn công Vô Song trước nhưng cả người lại bị đánh văng đi ra sau, ba ta bị lực chấn động làm phun ra một ngụm máu, khuôn mặt kinh hãi vô cùng nhìn Vô Song như nhìn quái vật.
Tốc độ bị đẩy lùi của Hoa bà bà nhanh nhưng tốc độ của Vô Song còn nhanh hơn gáp mười lần, bước ra một bước Vô Song đã nắm lấy khuôn mặt của Hoa bà bà trong tay, một tay nhâc scar thân thể tàn phế của bà ta lên không trung, hắn lúc này chỉ cần nguyện ý có thể bóp nát đầu Hoa bà bà như bóp nát một khối đậu phụ.
“Thứ nhất ta thích Vận nhi, tình cảm của ta với nàng là thực, ta tuyệt đối không làm cái trò lợi dụng nàng, bằng vào Hoa tông còn chưa xứng để ta sử dụng thủ đoạn”.
“Thứ hai Hoa Tông trong mắt ta không là cái gì, diệt toàn bộ Hoa Tông ta chỉ cần một lệnh còn nếu giết một lão nhân tàn phế như ngươi thì ta cũng chỉ cần một chiêu”.
“Thứ ba, Hoa Tông nhận Vân Vận làm tông chủ chính là phúc lợi của Hoa Tông chứ không phải là Vân Vận bởi nàng là nữ nhân của ta”.
“Cuối cùng ta gọi ngươi một tiến Hoa lão không phải vì kính trọng ngươi mà là vì không muốn Vân Vận đau lòng dù sao Vân Vận cực kỳ tôn kính ngươi”.
Nói xong Vô Song thả tay ra, cả ngươi Hoa bà bà bị ném mạnh ra sau, cả người bà ta đau đớn vô cùng, ê ẩm vô cùng.
Vô Song không tiếp tục đuổi theo mà chỉ ngồi xuống, ánh mắt thủy chung nhắm chặt “Ba giây suy nghĩ, toàn bộ mạng sống trên dưới của Hoa Tông phụ thuộc vào suy nghĩ của bà, Vân Vận trở thành tông chủ Hoa Tông ta có thể đảm bảo Hoa Tông ngàn năm hưng thịnh, nếu không thì Hoa Tông hôm nay lập tức xóa tên”.
Sát khí trên người Vô Song thả ra, sát khí kinh thiên địa khiếp quỷ thần khóa chặt Hoa bà bà, cả đời bà ta giết chóc còn không bằng một phần trăm của Vô Song phải biết cả đời bà ta liệu giết được mấy cái đấu tôn?, giết được mấy cái đấu thánh?, bản thân Vô Song giết đấu tôn và đấu thánh quá nhiều, nhiều đến mức hắn cũng lười đếm.
“Một”.
“Hai”
Thân hình Hoa bà bà run bần bật sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu sau đó mặc kệ hai chân bị liệt bà ta đặt hai chân xuống đất, hai tay chắp lại “Nguyện mon đại nhân che chở Hoa Tông ngàn năm”.
Đây là lần đầu Hoa bà bà sợ đến mức này, bà ta thậm chí không hề hoài nghi ngàn năm truyền thưa Hoa Tông hôm nay kết thúc trong tay mình, lần đầu tiên bà ta cảm nhận được một kẻ đáng sợ như thế này tồn tại.
...........
Đối với Vô Song thì Hoa Tông chẳng là gì nhưng Hoa Tông rất hợp với Vân Vận, bản tính Vân Vận không ham tranh đấu mà Hoa Tông lại là một mảnh tiên thổ lánh đời không ra, chỉ có nơi này mới thích hợp nhất với nàng, nơi này chỉ là lễ vật mà Vô Song muốn tặng cho Vân Vận mà thô, một món quà của nam nhân dành cho nữ nhân, đơn giản chỉ có thế.
Vô Song ánh mắt cũng không mở ra.
Bình thường mà nói không có linh hồn lực, không có mắt sẽ ảnh hưởng cực lớn đến chiến lực một người, không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh không khác gì mù câm điếc của người thường, kẻ cả gặp đối thủ yếu hơn mình cũng chưa chắc có thể đánh bại mà còn nguy hiểm rất lớn.
Vô Song tất nhiên không thể gọi là không có linh hồn lực bởi hắn còn chưa có chết, chỉ cần người sống thì phải có linh hồn có điều linh hồn hiện tại của Vô Song nếu phóng ra ngoài cảm nhận cảnh quan xung quanh thì tuyệt đối không khác gì người bình thường đi trong hang động tối đen, chỉ có thể kof từng bước mò tường bước mà thôi.
Vô Song bản thân cũng nghĩ như thế có điều khi hắn bắt đầu di chuyển dĩ nhiên lại phát hiện ra một việc phi thường kỳ thú, Vô Song luôn nghĩ ánh mắt của mình muốn sử dụng chắc chắn phải dựa vào linh hồn lực nhưng hình như cũng không giống thế, ít nhất lúc này Vô Song có thể cảm nhận được một chút năng lực của ánh mắt này.
Bản tâm Vô Song không hề sắp xếp gì cho Vân Vận cả nhưng Vân Vận lại tự mình chọn ngọn núi này, Vô Song có những việc vẫn cứ tin vào số phận, Vô Song tin việc Vân Vận gặp Hoa bà bà của Hoa Tông là việc chắc chắn xảy ra, hắn tin Hoa Tông là nơi giúp Vân Vận phát triển, lần này hắn quả thực muốn Vân Vận dẫn mình đến chỗ Hoa bà bà.
Đúng như Vô Song suy nghĩ Vân Vận với bản tính của mình cũng lựa chọn ẩn tu, nàng quả thực cũng chọn đúng ngọn núi Hoa bà bà ở ẩn.
Ngọn núi của Vân Vận ở thường ngày ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên ra cũng không có ai tới bái phỏng, tính Vân Vận lại đạm bạc đương nhiên lại càng không mong người khác tiến đến, khoảng năm thứ hai khi nàng đến Hoa tông, ngày hôm đó trong một lần đi dạo dĩ nhiên Vân Vận lại tìm được một sơn động thần bí, bên trong sơn động đó lại có một lão bà bà hai chân tê liệt.
Tính tình lão bà bà này rất kỳ lạ, sau khi phát hiện được Vân Vận, lão bà đó đã trực tiếp ra tay đánh bay Vân Vận ra ngoài, một chưởng của bà ta không ngờ còn khiến Vân Vận bị thương.
Vân Vận sau lần đó lại không những không phiền lòng mà còn từng ngày đưa cơm cho lão bà bà đó. Thấm thoát một năm, rồi hai năm...lão bà bà kia rốt cuộc cũng chịu mở lòng, cũng chịu chấp nhận Vân Vận đến thăm bà ta hàng ngày.
Ngay cả trong mười ngày Vô Song ở bên Vân Vận thì mỗi buổi trưa nàng cũng đều mang cơm đến cho lão bà bà, cũng ngồi nói chuyện với lão bà bà hàng giờ rồi mới rời đi, có thể nói Vân Vận đến thăm lão bà bà này đã thành thói quen, đã là một phần cuộc sống hàng ngày ở Hoa Tông.
Đương nhiên Vân Vận có thể được Hoa bà bà thưởng thức cũng vì nàng không tranh giành quyền thế lại vô cùng tốt bụng thậm chí có chút tin người, bên trong trái tim của Vân Vận thực sự vô cùng thuần khiết, Vô Song còn hoài nghi chỉ sợ Vân Vận bị bán đi cũng giúp người ta đếm tiền, trong số ba nữ nhân của Vô Song thì Vân Vận chính là người thật thà nhất cũng là người tốt bụng nhất.
Tuổi tác của Vân Vận còn lớn hơn Tiểu Y Tiên nhiều cũng lớn hơn Vô Song nhiều nhưng nàng vẫn ngốc như vậy, vẫn như một tờ giấy trắng không tì vết, vẫn khiến người ta phải nâng niu bảo vệ nhưng chính đó lại là điểm mà Vô Song yêu nhất ở nàng.
Lại nói tiếp về con mắt thứ ba của mình, Vô Song muốn Vân Vận dẫn mình ra ngoài đương nhiên để đi tìm Hoa bà bà có điều hắn còn chưa biết mở lời với Vân Vận thế nào đột nhiên hai hàng lông mày lại nhíu lại, Vô Song có một cảm giác cực kỳ mơ hồ cũng cực kỳ khó tin, hắn dĩ nhiên có thể biết được Hoa bà bà ở đâu.
Không phải là Vô Song có thể nhìn thấy nơi ở của Hoa bà bà mà hắn có cảm giác, cảm giác chỉ cần bước theo một hướng nhất định thì hắn có thể tự tìm đến Hoa bà bà, việc này thực sự cực kỳ khó tin nhưng Vô song quả nhiên có thể cảm nhận được.
Hắn không đợi Vân Vận lên tiếng mà bước ra một bước sau đó đi thẳng về phía trước, đôi mắt thủy chung vẫn nhắm lại, linh hồn lực thủy chung vẫn bị vây trong tình trạng khô kiệt.
Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên bốn mắt nhìn nhau không quá hiểu Vô Song đi đâu có điều hai nàng đương nhiên phải đi theo hắn, trong căn nhà của Vân Vận chỉ để lại Thanh Lân cùng Minh Di tu luyện mà thôi, hơn nữa đương nhiên cũng không phải lo lắng gì cho hai cô gái này, Thanh Lân là tử tinh đấu thánh cường giả, nếu nàng hòa thành bản thể chỉ sợ ngũ tinh đấu thánh cũng dám đánh một trận, Hoa Tông không đụng vào nàng thì thôi nếu bọn họ đụng vào nàng thì tuyệt đối là mua việc vào người.
Vô Song đi mãi đi mãi, hắn rõ ràng không nhìn thấy gì cũng rõ ràng không biết Hoa bà bà đang ở đâu nhưng dĩ nhiên vẫn có thể bước về phía trước, dĩ nhiên vẫn có thể vượt qua vô số con đường gồ ghề trong ngọn núi này để tiến về sơn động của Hoa bà bà điều này làm Vân Vận đi theo sau càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Vân Vận không rõ tại sao Vô Song lại tiến đến đây nhưng con đường Vô Song đnag đi lại hoàn toàn giống hệt con đường từ vị trí của Vân Vận đi đến sơn động của Hoa bà bà, dĩ nhiên không khác chút gì cả thậm chí quãng đường còn vừa đủ, tuyệt không xa hơn cũng tuyệt không gần hơn, Vô Song, Vân Vận, Tiểu Y Tiên dĩ nhiên càng ngày càng gần sơn động của Hoa bà bà.
Hoa bà bà là nhan vật bực nào?, cho dù bị phế đi hai chân, cho dù tính mạng đang như ngọn nến trước gió nhưng vẫn là đấu thánh cường giả, bà ta đương nhiên có thể phát hiện ra Vô Song đang đến, ánh mắt già nua lập tức cau lại nhưng khi phát hiện ra khí tức của Vân Vận thì lại dãn ra có điều khi nghe thấy lời của Vân Vận nói thì lại tiếp tục cau lại....
Vân Vận thấy Vô Song vậy mà tiến thẳng về sơn động của Hoa bà bà thân hình nhẹ nhàng bước lên một bước đứng chắn trước mặt hắn, Vân Vận không biết Vô Song mạnh thế nào, nàng vốn là một người không quan tâm quá nhiều thế sự, khoảng 3 năm trước khi nàng tiến về Hoa Tông bản thân Vô Song vẫn là đấu tôn, hiện nay tính đi tính lại trong mắt nàng Vô Song chỉ là đấu tôn đỉnh phong là cùng.
Hoa bà bà năm đó một chưởng đánh cho Vân Vận thân là lục tinh đấu tôn bay ra ngoài, Vân Vận đương nhiên rõ ràng Hoa bà bà rất mạnh, nàng lại thừa hiểu tính cách quái dị của Hoa bà bà, ngoại trừ nàng ra Hoa bà bà tuyệt đối không thích tiếp xúc với người lạ, ngay cả Vân Vận cũng phải mất gần hai năm thời gian mới có thể lại gần được bà bà.
“Vô Song quay lại đi, đừng tiến vào đó, trong đó không có gì đâu chúng ta đi nơi khác”.
Câu nói này của Vân Vận đương nhiên là ngăn Vô Song tiến vào sơn động, nàng vốn không rõ mục đích của Vô Song nhưng một câu nói này lại làm Hoa bà bà cảnh giác với Vô Song hơn rất nhiều.
Vô Song không quan tâm lắm mỉm cười vỗ vai Vân Vận, ánh mắt hắn không nhìn thấy nhưng trong lòng Vô Song lại có mười phần tin tưởng Hoa bà bà kia đang ở đây, con mắt thứ ba của Vô Song quả thực kì dị thái quá.
Vô Song khẽ đẩy Vân Vận ra sau đó cúi đầu mỉm cười “Vãn bối là nam nhân của Vân Vận hôm nay đến đây thỉnh an Hoa lão”.
Một câu nói làm thân hình Hoa bà bà ở bên trong run lên, phải biết ngay cả Vân Vận cũng không biết tên mình, ngay cả vân vận cũng chỉ gọi bà ta là bà bà mà thôi, điều này làm Hoa bà bà càng phải cảnh giác hơn.
“Nam nhân của tiểu Vận?, có thể biết được tên của ta không phải là nhân vật bình thường, nói đi mục đích của ngươi là gì?”.
Giọng nói đầy lạnh lùng của Hoa bà bà vọng ra, giọng nói không có chút thiện cảm nào với Vô Song cả nhưng lại không có giận lây sang Vân Vận, bà ta tính tình không tốt nhưng lại được ánh mắt nhìn người rất chuẩn, bà ta tin tưởng Vân Vận chân tâm đối đãi với mình, bà ta cũng tin tưởng Vân Vận không có nói ra vị trí của mình cho Vô Song.
Vô Song nghe Hoa bà bà nói lại càng ung dung mỉm cười “Vận nhi, ta có việc phải nói với vị tiền bối kia một chút, nàng ở ngoài này đợi ta, đừng có đi vào”.
Vân Vận nghe vậy khó hiểu nhìn Vô Song, việc Hoa bà bà ở đây ngoại trừ nàng chỉ sợ không ai biết, ngay cả Yên Nhiên càng cũng không kể nhưng không ngờ Vô Song lại biết, “Vậy cẩn thận một chút, đừng chọc giận bà bà được không?”.
Vô Song thản nhiên gật đầu rồi chậm rãi bước vào bên trong.
...............
Bên trong sơn động tối đen như mực nhưng như có một lực lượng vô hình kéo Vô Song đi, một lực lượng vô hình từ con mắt thứ ba định hướng cho hắn, rất nhanh Vô Song bước từng bước về phía trung tâm sơn động, ở ngay trong đó có một bóng đen đang lạnh lùng nhìn hắn.
Vô Song như cảm nhận được vị trí của bóng đen này nhưng lại không nhìn thấy bà ta, thân hình hắn cũng rất nhanh ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhắm chặt, khuôn mặt hướng về Hoa bà bà.
“Hoa lão quả nhiên ở đây”.
“Ngươi rốt cuộc là ai?, ngoại trừ các nhân vật thế hệ trước của Hoa Tông không ai biết ta ở đây”.
Vô Song nhoẻn miệng cười.
“Hoa lão yên tâm không phải là Vân Vận nói với ta về sự tồn tại của Hoa lão, chỉ là ta có chút năng lực đặc thù mà thôi”.
Hoa bà bà nheo mắt lại nhìn Vô Song, trong mắt bà ta Vô Song quả thực đang nhắm hai mắt lại, từ khi xuất hiện trong tầm mắt của bà ta đến nay Vô Song chưa một lần mở mắt.
Hoa bà bà cũng không nhận ra thực lực của Vô Song là mạnh hay yếu có điều bà ta dĩ nhiên lại có một tia không nắm chắc, thân là đấu thánh cường giả lần đầu tiên Hoa bà bà không nắm chắc có thể đánh bại được người khác đặc biệt lại còn là một tiểu tử thoạt nhìn gầy yếu vô cùng.
Hít vào một hơi lãnh khí, Hoa bà bà dần dần tăng cường khí thế của bản thân mình lên, ánh mắt khóa chặt Vô Song.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?”.
Vô Song ngước nhìn Hoa bà bà phi thường bình tĩnh lên tiếng “Ta có thể chữa trị được đôi chân của bà, có thể kéo dài cuộc sống của bà thêm vài năm có điều hi vọng Hoa lão dành ngôi vị tông chủ cho Vân Vận”.
Hoa bà bà nghe đến đây liền khinh bỉ nhìn Vô Song “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể chữa trị được đôi chân của ta phải biết đôi chân này...”.
Hoa bà bà còn chưa nói xong Vô Song đã chặn lời, giọng nói của hắn mang theo một sự tự tin phi thường cường đại “Bà lão ta nói thẳng ta tin vào cảm giác của mình, cho dù tạm thời ta không thể nhìn thấy gì nhưng hoàn toàn tự tin có thể chữa khỏi đôi chân cho ngươi, ta cần chỉ là cần một lời hứa của bà, ta muốn Vận nhi trở thành tông chủ Hoa Tông”.
Hoa bà bà một lần nữa phải nhìn lại Vô Song có điều lần này trong mắt bà ta đã hiện ra một vệt sát khí “Buồn cười, bà lão này đã gần đất xa trời, đã vốn không quan tâm sống chết nữa rồi. Vân Vận rất tốt ta quả thực tính để nó làm tông chủ của Hoa Tông chỉ là ngươi xuất hiện lại khiến ta thấy không an tâm, ngươi chẳng nhẽ nhắm vào Hoa tông của ta?”.
Vô Song căn bản không cần nói dối, hăn thản nhiên gật đầu “Chính xác, ta cần Hoa tông thần phục ta”.
Vô Song vừa nói xong không ngờ Hoa bà bà biến mất, thân hình lập tức hiện ra trước mặt Vô Song, một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn “Thiên Hoa Chưởng”.
Vào thời kỳ toàn thịnh Hoa bà bà lên tới nhị tinh đấu thánh cường giả có điều qua vô số năm tháng cộng thêm ám bệnh thực lực chỉ còn lại là nhất tinh đấu thánh trung kỳ nhưng thân là Hoa Tông cao thủ, chiến lực của Hoa bà bà phi thường kinh khủng, một chưởng này tung ra có thể trực tiếp làm nhị tinh đấu thánh thổ huyết.
Hoa bà bà làm người độc ác lại phi thường tàn nhẫn, nếu không có Vô Song thì bà ta vài năm nữa chắc chắn sẽ giao Hoa Tông cho Vân Vận nhưng giờ thì khác, qua lời nói của Vô Song khiến Hoa bà bà có một suy nghĩ – Vân Vận là con cờ Vô Song cử đến Hoa Tông, để tiếp xúc bà ta, để đoạt cơ nghiệp ngàn năm của Hoa Tông.
Hoa bà bà tự tin một đòn bất ngờ như vậy có thể làm Vô Song trọng thương dù sao Vô Song quá trẻ hơn nữa cơ thể lại mang theo vài phần ốm yếu, cho dù như thế nào cũng không có phong phạm cao thủ chỉ là bà ta nhầm rồi.
Một chưởng toàn lực của nhất tính đấu thánh đánh lên một kẻ có thân thể bát tinh đấu thánh thì có kết quả gì?, đáp án đương nhiên là bát tinh đấu thánh không có chút cảm giác gì còn nhất tinh đấu thánh thì tuyệt đối mang vạ vào thân.
Hoa bà bà là người tấn công Vô Song trước nhưng cả người lại bị đánh văng đi ra sau, ba ta bị lực chấn động làm phun ra một ngụm máu, khuôn mặt kinh hãi vô cùng nhìn Vô Song như nhìn quái vật.
Tốc độ bị đẩy lùi của Hoa bà bà nhanh nhưng tốc độ của Vô Song còn nhanh hơn gáp mười lần, bước ra một bước Vô Song đã nắm lấy khuôn mặt của Hoa bà bà trong tay, một tay nhâc scar thân thể tàn phế của bà ta lên không trung, hắn lúc này chỉ cần nguyện ý có thể bóp nát đầu Hoa bà bà như bóp nát một khối đậu phụ.
“Thứ nhất ta thích Vận nhi, tình cảm của ta với nàng là thực, ta tuyệt đối không làm cái trò lợi dụng nàng, bằng vào Hoa tông còn chưa xứng để ta sử dụng thủ đoạn”.
“Thứ hai Hoa Tông trong mắt ta không là cái gì, diệt toàn bộ Hoa Tông ta chỉ cần một lệnh còn nếu giết một lão nhân tàn phế như ngươi thì ta cũng chỉ cần một chiêu”.
“Thứ ba, Hoa Tông nhận Vân Vận làm tông chủ chính là phúc lợi của Hoa Tông chứ không phải là Vân Vận bởi nàng là nữ nhân của ta”.
“Cuối cùng ta gọi ngươi một tiến Hoa lão không phải vì kính trọng ngươi mà là vì không muốn Vân Vận đau lòng dù sao Vân Vận cực kỳ tôn kính ngươi”.
Nói xong Vô Song thả tay ra, cả ngươi Hoa bà bà bị ném mạnh ra sau, cả người bà ta đau đớn vô cùng, ê ẩm vô cùng.
Vô Song không tiếp tục đuổi theo mà chỉ ngồi xuống, ánh mắt thủy chung nhắm chặt “Ba giây suy nghĩ, toàn bộ mạng sống trên dưới của Hoa Tông phụ thuộc vào suy nghĩ của bà, Vân Vận trở thành tông chủ Hoa Tông ta có thể đảm bảo Hoa Tông ngàn năm hưng thịnh, nếu không thì Hoa Tông hôm nay lập tức xóa tên”.
Sát khí trên người Vô Song thả ra, sát khí kinh thiên địa khiếp quỷ thần khóa chặt Hoa bà bà, cả đời bà ta giết chóc còn không bằng một phần trăm của Vô Song phải biết cả đời bà ta liệu giết được mấy cái đấu tôn?, giết được mấy cái đấu thánh?, bản thân Vô Song giết đấu tôn và đấu thánh quá nhiều, nhiều đến mức hắn cũng lười đếm.
“Một”.
“Hai”
Thân hình Hoa bà bà run bần bật sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu sau đó mặc kệ hai chân bị liệt bà ta đặt hai chân xuống đất, hai tay chắp lại “Nguyện mon đại nhân che chở Hoa Tông ngàn năm”.
Đây là lần đầu Hoa bà bà sợ đến mức này, bà ta thậm chí không hề hoài nghi ngàn năm truyền thưa Hoa Tông hôm nay kết thúc trong tay mình, lần đầu tiên bà ta cảm nhận được một kẻ đáng sợ như thế này tồn tại.
...........
Đối với Vô Song thì Hoa Tông chẳng là gì nhưng Hoa Tông rất hợp với Vân Vận, bản tính Vân Vận không ham tranh đấu mà Hoa Tông lại là một mảnh tiên thổ lánh đời không ra, chỉ có nơi này mới thích hợp nhất với nàng, nơi này chỉ là lễ vật mà Vô Song muốn tặng cho Vân Vận mà thô, một món quà của nam nhân dành cho nữ nhân, đơn giản chỉ có thế.
/438
|