Bản thân Hoa Cẩm thân là Hoa Tông quyền tông chủ, cô ta dành quá nhiều thời gian Hoa Tông, địa vị Hoa Tông tông chủ đối với Hoa Cẩm gần như đã là chắc chắn để rồi hôm nay như sét đánh ngang tay, miếng ăn sắp đến miệng rồi vẫn mất thử hỏi Hoa Cẩm làm sao có thể bình tĩnh được, thử hỏi Hoa Cẩm làm sao có thể cam tâm.
Nàng không phục, là ai cũng sẽ không phục đây chính là thường thức.
Công sức vô số năm bỗng chốc biến thành công cốc, người đoạt được toàn bộ mong ước của nàng lại là người mà nàng ghét nhất, Hoa Cẩm tuyệt đối không cam tâm.
Thân hình Hoa Cẩm liên tục run lên, ánh mắt trừng lớn nhìn Hoa bà bà nhưng Hoa Cẩm dĩ nhiên lúc này lại không dám nói ra, bất mãn đương nhiên là có chỉ là nỗi sợ lúc này lại nhiều hơn hẳn sự bất mãn, trước ánh mắt đục ngầu kia của Hoa bà bà khiến Hoa Cẩm thực sự không dám lên tiếng, bóng ma của Hoa bà bà lên người nàng là quá lớn.
Hoa bà bà cũng nhìn Hoa Cẩm sau đó nhìn tất cả mọi người ở đây, ánh mắt đục ngầu của bà phát ra một loại uy thế không thể cản, một loại tinh quang đáng sợ.
“Các ngươi không phục Vân Vận? Hay các ngươi có ý kiến với quyết định của ta?”.
Một câu nói này làm bộ cao tầng Hoa Tông run lên nhưng thực sự cũng không ai dám lên tiếng, không ai dám chất vấn chỉ bởi trước thực lực tuyejt đối của Hoa bà bà mấy người dám đứng lên?.
Chỉ khi ánh mắt của Hoa bà bà liếc nhìn Hoa Cẩm, trong ánh mắt có một tia khó nghĩ rất nhỏ sau đó Hoa bà bà lên tiếng “Hoa Cẩm, ta cho phép ngươi lên tiếng, ta cho phép ngươi nói, ngươi có phục hay không. Đương nhiên cơ hội lên tiếng chỉ có một lần, sau ngày hôm nay nếu ngươi không phục cũng không thể giải quyết bất cứ thứ gì, nói đi”.
Hoa Cẩm run lên một chút, bàn tay nắm chặt lại không ngừng rưn rẩy để rồi Hoa Cẩm cuối cùng cũng mở miệng.
“Tông chủ ta không phục. Hoa Cẩm ta từ khi sinh ra đã là người của Hoa Tông sao có thể thua một người ngoài?”.
“Hoa Cẩm ta vì Hoa Tông làm bao nhiêu việc nhưng còn Vân Vận cô ta có thể làm gì?”.
“Hoa Cẩm ta làm quyền tông chủ của Hoa Tông, ta tự nhận bản thân chưa làm được đại sự gì cho Hoa Tông nhưng vẫn có thể quản lý trên dưới Hoa Tông một lòng, thử hỏi rốt cuộc Vân Vận cô ta đã làm được gì?”.
“Hoa Cẩm cũng cảm thấy thiên tư của mình không thua cô ta, ta đã là tứ tinh đáu tôn còn cô ta chỉ là nhất tinh đấu tôn, rốt cuộc ta thua cái gì?”.
“Tông chủ ta không hiểu chục năm ta ở bên người chưa bao giờ thay lòng đổi dạ chẳng nhẽ không bằng ba năm cô ta đến Hoa Tông?, rốt cuộc Hoa Cẩm thua cô ta ở điểm nào?, chẳng nhẽ vì cô ta xinh đẹp hơn ta, cô ta biết mua chuộc lòng người hơn ta hay là vì Nạp Lan Yên Nhiên?”.
Hoa bà bà có chút trầm mặc nhìn Hoa Cẩm, thực sự mà nói bản thân Hoa Cẩm ít nhất không đáng bị thế này, nhưng cho dù là cốt truyện chính thì nàng vẫn phải giao lại ngôi vị Tông Chủ cho Vân Vận, có thể Hoa Cẩm không phải là người tốt lành gì nhưng bản thân nàng chưa từng làm gì có lỗi với Hoa Tông, Hoa Tông là nhà của nàng, là nơi nàng lớn lên, là nơi nàng đổ bao nhiêu tâm huyết để rồi phải nhường lại toàn bộ cho một kẻ đến từ bên ngoài, nàng không phục.
Hoa bà bà đang định mở miệng thì một bàn tay đặt lên vai bà ta, trong căn phòng này chẳng biết tử bao giờ một nam tử xuất hiện, một nam tử có nước da trắng bệch, cơ thể có chút ốm yếu xanh xao ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào là thế, hai mắt nhắm lại thủy chung chưa bao giờ mở ra.
Người này hiện thân làm vô số cao thủ của Hoa Tông giật mình không nhỏ, bọn họ ở đây đều là đấu tôn cường giả, thực lực như vậy dĩ nhiên lại không thể phát hiện ra đối phương?, dĩ nhiên đến khi đối phương xuất hiện cũng không một ai có thể nhận ra.
Vô số trưởng lão của Hoa Tông đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Vô Song, khí thế khóa chặt nhất cử nhất động của hắn có điều Hoa bà bà hai tay đập mạnh xuống chiếc bàn, từ trên người bà một luồng kinh thiên khí thế lan tỏa ra xung quanh “Hừ ngồi hết xuống cho ta”.
Một tiếng này làm toàn bộ cao tầng Hoa Tông lập tức ngồi xuống, toàn bộ đều nhìn Vô Song bằng ánh mắt kinh sợ, kẻ ngu cũng biêt Vô Song ở đây chính là được Hoa bà bà đồng ý, đã từ bao lâu rồi mới có nam nhân tiến vào nghị sự đường?.
Vô Song mỉm cười hai mắt vẫn nhắm lại nhìn Hoa Cẩm “Chắc ngươi nhận ra ta chứ?”.
Hoa Cẩm toàn thân run lên, nàng sao có thể không nhận ra Vô Song, đây chính là ‘tiểu bạch kiểm’ mà Vân Vận nuôi, là người Vân Vận magn vào sống chung với mình, sư đệ của Vân Vận xuất thân tử Vân Lam Tông đến đây ăn bám Hoa Tông.
Hoa Cẩm cực kỳ khinh thường Vô Song, trong mắt nàng Vô Song là nam nhân của Vân Vận thì hình ảnh của Vân Vận lại càng thấp hơn, nam nhân mà Vân Vận lựa chọn quá tệ, nam nhân phải như tình nhân của nàng, Yêu Hoa Tà Quân chỉ là Hoa Cẩm biết có lẽ mình nhầm rồi, Vô Song tuyệt đố không đơn giản như vẻ bề ngoài, ít nhất Yêu Hoa Tà Quân còn chưa có bản lĩnh xuất hiện trong này, hắn còn chưa có tư cách khiến tất cả những người ở đây không một ai phát hiện ra.
Vô Song không đợi Hoa Cẩm trả lời, việc đầu tiên mà hắn làm là phóng ra một luồng khí thế.
Một luồng khí thế không kinh thiên động địa cũng chẳng có gì đáng sợ nhưng lại khiến hơn 20 vị cao thủ Hoa Tông ở đây không một ai có tư cách cử động kể cả Hoa bà bà, toàn bộ chỉ có thể dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Vô Song.
“Đầu tiên về lý do Vân Vận trở thành Tông chủ của Hoa Tông chỉ bởi vì nàng là nữ nhân của ta và ta có tư cách giết sạch toàn bộ trên dưới Hoa Tông trong một nốt nhạc, ta không cần thêm lý do nào khác, một lý do này là quá đủ rồi”.
“Việc tiếp theo ta muốn nói, Vân Vận là nữ nhân cảu ta ta không muốn nàng sau này thân là Hoa Tông tông chủ lại gặp tình trạng trên bảo dưới không nghe cho nên ta sẵn sàng giết bất cứ ai không phục nàng, không nghe lệnh nàng”.
Nói xong khuôn mặt Vô Song nhẹ quay về phía Hoa Cẩm, trong lúc cơ thể của nàng ta đang run lên liên tục thì Vô Song động, bàn tay nhẹ quơ, thân thể của Hoa Cẩm hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, đồng thời Hoa Cẩm biến mất bản thân Vô Song cũng không còn ở lại, hai người nay đi để lại không khí bên trong nghị sự đường yên tĩnh thật lâu, sự sợ hãi chẳng biết từ bao giờ dã bao phủ hoàn toàn nơi đây.
.............
Vô Song cùng Hoa Cẩm hai người một lần nữa xuất hiện trở lại, hai người đang đứng trên một đấm mây cao vời vợi, thứ cả hai người đang nhìn chính là ngôi nhà của Vân Vận được dựng lên sau hậu sơn.
Hoa Cẩm lúc này mới hơi hơi hoàn hồn, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Vô Song, đôi chân của nàng vẫn đang quỳ xuống, thân thể run rẩy liên tục vẫn không tài nào cử động được nhưng miệng nàng có thể mấp máy, nàng có thể nói chỉ là Vô Song không cho nàng nói.
Vô Song dùng tay che miệng nàng, khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ nhìn Hoa Cẩm lấy một lần.
“Trên đời này mỗi người chỉ có một mạng, cường giả cũng thế mà phàm nhân cũng vậy, chỉ có một cái mạng mà thôi”.
“Hoa Cẩm ta không cần ngươi trả lời chỉ cần ngươi dùng tâm mà tự trả lời, ngươi có cam tâm chết thế này hay không?”.
“Chết đơn giản, sống tiếp mới khó khăn, thất bại là việc bình thường nhưng thất bại chính là nguồn lực cho ngày sau đứng lên, muốn làm gì đầu tiên phải sống, còn sống là còn hy vọng”.
“dã tràng xe cát, cả đời nó chưa bao giờ thành công nhưng nó vẫn cứ làm, công sức của cả đời nó chưa bao giờ được ai công nhận nhưng nó vẫn làm. Ngươi sinh ra ở Hoa Tông, ngươi lớn lên Hoa Tông vậy vì một chức tông chủ liệu ngươi có phản Hoa Tông?”.
“Công sức của ngươi đối với Hoa Tông trong mắt ngươi có thể là lớn vô cùng nhưng trong mắt kẻ khác chỉ là giã tràng xe cát, bọn họ vốn không quan tâm, ít nhất Hoa bà bà kể cả không có ta tác động thì ngươi cũng không thể tranh được với Vân Vận”.
“Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội duy nhất để tự nghĩ, Vân Vận không thích quyền lực, địa vị Tông chủ là của nàng nhưng ngươi vẫn có thể làm quyền tông chủ, vẫn như hiện nay, ngươi giúp Vân Vận cai quản Hoa Tông”.
“Trong mắt Hoa bà bà ngươi không thể làm tông chủ Hoa Tông cho dù cố gắng thế nào bởi ngươi rất giống bà ta, ngươi là một phiên bản hồi trẻ của bà ta, Hoa Tông ở trong tay ngươi chỉ có nước bị diệt bởi Hoa Tông sinh không hợp thời, trong thời dại này bọn họ không có tư cách vươn ra ngoài tranh đoạt thiên hạ, Hoa Tông chỉ thích hợp nhất làm ẩn thế tông môn, đây mới là điểm lão bà bà đó chọn Vân Vận chứ không phải ngươi, Hoa Tông không yếu nhưng nó chưa đủ mạnh, ẩn thế là cách duy nhất làm Hoa Tông có tư cách tồn tại, điều này ngươi nên hiểu”.
“Ngươi nói mình là tứ tinh đấu tôn nhưng ngươi không biết Vân Vận từ lâu đã là bát tinh đấu tôn rồi, nàng không ra tay chỉ vì nàng không thích tranh đấu, nàng không màng lời nói của thiên hạ chỉ vì tâm nàng tự tại, chỉ có tâm tình như vậy mới thích hợp nhất với Hoa Tông”.
Phía dưới kia là một hình ảnh khiến ánh mắt Hoa Cẩm trừng lớn, Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên đang đối luyện với nhau, hai người chiến đấu đương nhiên không khiến bên ngoài chịu ảnh hưởng bởi vì còn có một vị dấu thánh cường giả là Thanh Lân giúp hai người tạo ra màn chắn chỉ là nhìn từ trên cao này cũng đủ để Hoa Cẩm nhận ra, Vân Vận mạnh hơn mình nhiều lắm.
Tiếp theo Hoa Cẩm cùng Vô Song lại một lần nữa biến mất.
Con mắt thứ ba của Vô Song hắn càng ngày càng cường đại cũng càng ngáy càng đáng sợ, Vô Song chưa rõ năng lực của nó có thể đạt đến trinh độ nào chỉ là năng lực hiện nay của nó làm Vô Song gật đầu không thôi, Vô Song có cảm giác lực mạnh đến mức chính hắn cũng không thể tin, hắn muốn đi tìm một người, hắn muốn nhìn thấy một người vì vậy Vô Song mang Hoa Cẩm đi theo cảm giác của mình, quả thực hắn thấy được người đó, đây chính là ánh năng lực đầu tiên của con mắt thứ ba, ánh mắt có thể thăm dò Thiên Đạo.
...............
Nhất Điện- Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các.
Nhắc đến Hoa Tông một trong Nhị Tông thì không thể không nhắc đến thế lực còn lại, Thiên Minh Tông.
Hoa Cẩm cùng Vô Song lúc này xuất hiện trên bầu trời Thiên Minh Tông.
Vô Song một tay vẫn đặt vào miệng Hoa Cẩm khiến nàng không có tư cách nói chuyện, hắn nhìn xuống bên dưới rồi mỉm cười “Về mặt Vân Vận chính là lý do thứ nhất khiến ngươi Hoa bà bà không chọn ngươi, lý do thứ hai chính vì nam nhân của ngươi Yêu Hoa Tà Quân”.
“Hoa bà bà đôi mắt đục ngầu nhưng mắt bà ta sáng hơn ngươi nhiều, nhiều lắm”.
“Thiên Minh Tông vốn cường đại hơn Hoa Tông hà cớ gì Hoa Tông có tư cách so sánh cùng Thiên Minh Tông?”.
“Hoa bà bà biết sự đáng sợ tuyệt luân của Thiên Minh Lão Yêu, ông ta mạnh hơn Hoa bà bà không chỉ một bậc nếu một ngày Yêu Hoa Tà Quân đánh từ bên trong kết hợp với Thiên Minh Lão Yêu đánh từ bên ngoài thì liệu ngươi có nghĩ đến?”.
Lúc này ánh mắt Hoa Cẩm có một chút bàng hoàng, thân hình nàng hơi hơi run lên chỉ là nàng muốn nói cũng không được.
Vô Song lặng lẽ lắc đầu thu tay lại rồi mỉm cười “Đừng nói gì, chỉ nghe thôi, ta đưa ngươi đi nghe một câu chuyện”.
Trong thư phòng của Thiên Minh Lão Yêu, một nơi vốn không có ai được phép tiến vào, nơi này chính là nơi Thiên Minh Lão Yêu điều khiển toàn bộ Thiên Minh Tông, không được ông ta cho phép trên dưới Thiên Minh Tông tuyệt đối không ai có gan tiến vào nơi này.
Trong căn phòng này thần kỳ lại xuất hiện một người, một người mà Hoa Cẩm quen thuộc đến cực điểm, Yêu Hoa Tà Quân.
Thân hình Thiên Minh Lão Yêu ẩn trong bóng tối khiến Vân Cẩm không cách nào quan sát được dung mạo của ông ta có điều nàng có lẽ cũng không quan tâm dung mạo thần bí ẩn trong bóng tối kia bởi lúc này hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Hoa Cẩm bởi nàng nghe thấy một việc.
...............
“Tà Quân, việc của Hoa Tông rốt cuộc tiến triển đến mức nào rồi?”.
“Bẩm Tông Chủ, ngày hôm nay cuối cùng bà lão chết tiệt kia đã cho đánh chuông vàng mở ra nghị sự đường, bà ta cuối cùng cũng chịu nhường ngôi cho Hoa Cẩm”.
“Khặc khặc, Tà Quân ngươi làm rất tốt, quả thực không phụ công ta kỳ vọng, ngày Hoa Cẩm cô ta làm Tông Chủ Hoa Tông cũng là ngày hai tông hợp nhất, khặc khặc”.
Yêu Hoa Tà Quân cũng mỉm cười “Tông chủ yên tâm, ngày đó Tà Quân nguyện giúp tông chủ mở đường”.
“Ngươi có mấy thành nắm chắc có thể điều khiển được Hoa Cẩm dù sao con đàn bà đó vẫn có tình cảm rất lớn với Hoa Tông”.
“Xin tông chủ chớ lo lắng, Hoa Cẩm cô ta nguyện chết vì thuộc hạ, việc này không hề khó khăn nếu như thuộc hạ nói muốn cưới cô ta thì sao?, thuộc hạ chỉ cần uyển chuyển muốn đoàn người Huyền Minh Tông mang sính lễ đến Hoa Tông vậy sao cô ta có thể từ chối, chỉ sợ hạnh phúc đến phát điên”.
“Khặc Khặc, tốt. Vậy ngươi mau chuẩn bị tiến đến Hoa Tông, lão phu đi liên lạc với Hồn Điện, nếu nó Hồn Điện cường giả chịu trợ giúp toàn bộ Hoa Tông liền không có khả năng kháng cự”.
Yêu Hoa Tà Quân đứng lên nhưng chưa rời đi, hai tay hắn tiếp tục chắp về phía trước “Tông chủ, không biết sau khi đánh hạ Hoa Tông có thể tặng thuộc hạ một nữ nhân được chứ”.
“Ồ, biệt hiệu của ngươi là Yêu Hoa, yêu mỹ nữ như mạng, nữ nhân kia chắc chắn phải thuộc hàng khuynh thành tuyệt thế đúng không, so với Hoa Cẩm cô ta thì như thế nào”.
Yêu Hoa Tà Quân mỉm cười đầy tà dị “Hoa Cẩm thuộc hạ chơi cũng có chút chán rồi, về phần nữ nhân kia tuyệt đối gấp trăm lần Hoa Cẩm”.
Thiên Minh Lão Yêu bật cười “Thế Hoa Cẩm cô ta ngươi muốn xử lý thế nào”.
Yêu Hoa Tà Quân không cần suy nghĩ lập tức trả lời “Tùy tông chủ xử lý”.
Sau đó tiếng cười vang vọng toàn bộ căn phòng này.
.............
Hình ảnh thay đổi, Vô Song cùng Hoa Cẩm chẳng biết từ bao giờ dã rời khỏi Thiên Minh Tông.
Hoa Cẩm lúc này chết lặng đại não của nàng lúc này như chết đi rồi.
Vô Song đưa tay ra một tát thẳng vào mặt Hoa Cẩm, một cái tát không hề lưu tình.
“Khóc đi”.
Hoa Cẩm không có khóc, đáp lại nàng lại là một cái tát khác.
“Bản tọa bảo ngươi khóc”.
Hoa Cẩm gào lên, chẳng biết từ cô ta lấy dũng khí ở đâu lao thẳng vào trong lồng ngực Vô Song, Hoa Cẩm khóc rất thảm, rất thảm.
Vô Song không ôm lấy nàng, Vô Song không lựa chọn tiếp nhận nàng, hắn cùng Hoa Cẩm vốn đi trên hai con đường, hắn cứ như vậy im lặng mặc kệ cho nàng khóc, mặc kệ từng giọt nước mắt ướt đãm vạt áo hắn.
Thời gian lặng lẽ đi qua, Vô Song lần này không ngờ lại tiếp tục vung tay hất bay Hoa Cẩm ra, lại một cái tát nữa trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng chỉ là Hoa Cẩm như không có cảm giác đau, nàng vẫn cứ khóc.
Vô Song lạnh lùng nhìn Hoa Cẩm, hắn nhếch miệng.
“Khóc để biết mình còn sống, người sống mới có thể khóc, kẻ chết rồi liền không có cơ hội khóc, còn sống là còn cơ hội, còn sống là còn có thể báo thù, kẻ sống mới là kẻ có gan vượt qua chính mình, sống mới là kẻ mạnh mẽ, ta hỏi ngươi hôm nay ngươi có cam tâm chết thế này?, ngươi muốn sống tiếp hay muốn chết?”.
Hoa Cẩm vẫn òa khóc nhìn Vô Song sau đó cả người nàng cúi xuống vài một vái thật dài “Đại nhân, xin cho ta được sống”.
Vô Song mỉm cười nhếch miệng “Vậy thì cười lên đi, cười để xóa đi vết thương trong lòng, để ẩn đi đau đớn đời người, còn cười là còn hy vọng, cười cho ngày mai đứng lên”.
Hoa Cẩm cả ngươi run lên, nàng thẫn thờ ngâng đầu nhìn Vô Song, người nam nhân gầy yếu này trong mắt nàng không ngờ lại cao lớn tận trời, hình bóng che phủ cả thế gian này.
Ngày hôm đó Hoa Cẩm mỉm cười.
Ngày hôm đó Vân Vận trở thành Hoa Tông tông chủ, ngày hôm đó Hoa Cẩm là Hoa Tông quyền tông chủ.
Nàng không phục, là ai cũng sẽ không phục đây chính là thường thức.
Công sức vô số năm bỗng chốc biến thành công cốc, người đoạt được toàn bộ mong ước của nàng lại là người mà nàng ghét nhất, Hoa Cẩm tuyệt đối không cam tâm.
Thân hình Hoa Cẩm liên tục run lên, ánh mắt trừng lớn nhìn Hoa bà bà nhưng Hoa Cẩm dĩ nhiên lúc này lại không dám nói ra, bất mãn đương nhiên là có chỉ là nỗi sợ lúc này lại nhiều hơn hẳn sự bất mãn, trước ánh mắt đục ngầu kia của Hoa bà bà khiến Hoa Cẩm thực sự không dám lên tiếng, bóng ma của Hoa bà bà lên người nàng là quá lớn.
Hoa bà bà cũng nhìn Hoa Cẩm sau đó nhìn tất cả mọi người ở đây, ánh mắt đục ngầu của bà phát ra một loại uy thế không thể cản, một loại tinh quang đáng sợ.
“Các ngươi không phục Vân Vận? Hay các ngươi có ý kiến với quyết định của ta?”.
Một câu nói này làm bộ cao tầng Hoa Tông run lên nhưng thực sự cũng không ai dám lên tiếng, không ai dám chất vấn chỉ bởi trước thực lực tuyejt đối của Hoa bà bà mấy người dám đứng lên?.
Chỉ khi ánh mắt của Hoa bà bà liếc nhìn Hoa Cẩm, trong ánh mắt có một tia khó nghĩ rất nhỏ sau đó Hoa bà bà lên tiếng “Hoa Cẩm, ta cho phép ngươi lên tiếng, ta cho phép ngươi nói, ngươi có phục hay không. Đương nhiên cơ hội lên tiếng chỉ có một lần, sau ngày hôm nay nếu ngươi không phục cũng không thể giải quyết bất cứ thứ gì, nói đi”.
Hoa Cẩm run lên một chút, bàn tay nắm chặt lại không ngừng rưn rẩy để rồi Hoa Cẩm cuối cùng cũng mở miệng.
“Tông chủ ta không phục. Hoa Cẩm ta từ khi sinh ra đã là người của Hoa Tông sao có thể thua một người ngoài?”.
“Hoa Cẩm ta vì Hoa Tông làm bao nhiêu việc nhưng còn Vân Vận cô ta có thể làm gì?”.
“Hoa Cẩm ta làm quyền tông chủ của Hoa Tông, ta tự nhận bản thân chưa làm được đại sự gì cho Hoa Tông nhưng vẫn có thể quản lý trên dưới Hoa Tông một lòng, thử hỏi rốt cuộc Vân Vận cô ta đã làm được gì?”.
“Hoa Cẩm cũng cảm thấy thiên tư của mình không thua cô ta, ta đã là tứ tinh đáu tôn còn cô ta chỉ là nhất tinh đấu tôn, rốt cuộc ta thua cái gì?”.
“Tông chủ ta không hiểu chục năm ta ở bên người chưa bao giờ thay lòng đổi dạ chẳng nhẽ không bằng ba năm cô ta đến Hoa Tông?, rốt cuộc Hoa Cẩm thua cô ta ở điểm nào?, chẳng nhẽ vì cô ta xinh đẹp hơn ta, cô ta biết mua chuộc lòng người hơn ta hay là vì Nạp Lan Yên Nhiên?”.
Hoa bà bà có chút trầm mặc nhìn Hoa Cẩm, thực sự mà nói bản thân Hoa Cẩm ít nhất không đáng bị thế này, nhưng cho dù là cốt truyện chính thì nàng vẫn phải giao lại ngôi vị Tông Chủ cho Vân Vận, có thể Hoa Cẩm không phải là người tốt lành gì nhưng bản thân nàng chưa từng làm gì có lỗi với Hoa Tông, Hoa Tông là nhà của nàng, là nơi nàng lớn lên, là nơi nàng đổ bao nhiêu tâm huyết để rồi phải nhường lại toàn bộ cho một kẻ đến từ bên ngoài, nàng không phục.
Hoa bà bà đang định mở miệng thì một bàn tay đặt lên vai bà ta, trong căn phòng này chẳng biết tử bao giờ một nam tử xuất hiện, một nam tử có nước da trắng bệch, cơ thể có chút ốm yếu xanh xao ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào là thế, hai mắt nhắm lại thủy chung chưa bao giờ mở ra.
Người này hiện thân làm vô số cao thủ của Hoa Tông giật mình không nhỏ, bọn họ ở đây đều là đấu tôn cường giả, thực lực như vậy dĩ nhiên lại không thể phát hiện ra đối phương?, dĩ nhiên đến khi đối phương xuất hiện cũng không một ai có thể nhận ra.
Vô số trưởng lão của Hoa Tông đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào Vô Song, khí thế khóa chặt nhất cử nhất động của hắn có điều Hoa bà bà hai tay đập mạnh xuống chiếc bàn, từ trên người bà một luồng kinh thiên khí thế lan tỏa ra xung quanh “Hừ ngồi hết xuống cho ta”.
Một tiếng này làm toàn bộ cao tầng Hoa Tông lập tức ngồi xuống, toàn bộ đều nhìn Vô Song bằng ánh mắt kinh sợ, kẻ ngu cũng biêt Vô Song ở đây chính là được Hoa bà bà đồng ý, đã từ bao lâu rồi mới có nam nhân tiến vào nghị sự đường?.
Vô Song mỉm cười hai mắt vẫn nhắm lại nhìn Hoa Cẩm “Chắc ngươi nhận ra ta chứ?”.
Hoa Cẩm toàn thân run lên, nàng sao có thể không nhận ra Vô Song, đây chính là ‘tiểu bạch kiểm’ mà Vân Vận nuôi, là người Vân Vận magn vào sống chung với mình, sư đệ của Vân Vận xuất thân tử Vân Lam Tông đến đây ăn bám Hoa Tông.
Hoa Cẩm cực kỳ khinh thường Vô Song, trong mắt nàng Vô Song là nam nhân của Vân Vận thì hình ảnh của Vân Vận lại càng thấp hơn, nam nhân mà Vân Vận lựa chọn quá tệ, nam nhân phải như tình nhân của nàng, Yêu Hoa Tà Quân chỉ là Hoa Cẩm biết có lẽ mình nhầm rồi, Vô Song tuyệt đố không đơn giản như vẻ bề ngoài, ít nhất Yêu Hoa Tà Quân còn chưa có bản lĩnh xuất hiện trong này, hắn còn chưa có tư cách khiến tất cả những người ở đây không một ai phát hiện ra.
Vô Song không đợi Hoa Cẩm trả lời, việc đầu tiên mà hắn làm là phóng ra một luồng khí thế.
Một luồng khí thế không kinh thiên động địa cũng chẳng có gì đáng sợ nhưng lại khiến hơn 20 vị cao thủ Hoa Tông ở đây không một ai có tư cách cử động kể cả Hoa bà bà, toàn bộ chỉ có thể dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Vô Song.
“Đầu tiên về lý do Vân Vận trở thành Tông chủ của Hoa Tông chỉ bởi vì nàng là nữ nhân của ta và ta có tư cách giết sạch toàn bộ trên dưới Hoa Tông trong một nốt nhạc, ta không cần thêm lý do nào khác, một lý do này là quá đủ rồi”.
“Việc tiếp theo ta muốn nói, Vân Vận là nữ nhân cảu ta ta không muốn nàng sau này thân là Hoa Tông tông chủ lại gặp tình trạng trên bảo dưới không nghe cho nên ta sẵn sàng giết bất cứ ai không phục nàng, không nghe lệnh nàng”.
Nói xong khuôn mặt Vô Song nhẹ quay về phía Hoa Cẩm, trong lúc cơ thể của nàng ta đang run lên liên tục thì Vô Song động, bàn tay nhẹ quơ, thân thể của Hoa Cẩm hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, đồng thời Hoa Cẩm biến mất bản thân Vô Song cũng không còn ở lại, hai người nay đi để lại không khí bên trong nghị sự đường yên tĩnh thật lâu, sự sợ hãi chẳng biết từ bao giờ dã bao phủ hoàn toàn nơi đây.
.............
Vô Song cùng Hoa Cẩm hai người một lần nữa xuất hiện trở lại, hai người đang đứng trên một đấm mây cao vời vợi, thứ cả hai người đang nhìn chính là ngôi nhà của Vân Vận được dựng lên sau hậu sơn.
Hoa Cẩm lúc này mới hơi hơi hoàn hồn, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Vô Song, đôi chân của nàng vẫn đang quỳ xuống, thân thể run rẩy liên tục vẫn không tài nào cử động được nhưng miệng nàng có thể mấp máy, nàng có thể nói chỉ là Vô Song không cho nàng nói.
Vô Song dùng tay che miệng nàng, khuôn mặt thủy chung chưa bao giờ nhìn Hoa Cẩm lấy một lần.
“Trên đời này mỗi người chỉ có một mạng, cường giả cũng thế mà phàm nhân cũng vậy, chỉ có một cái mạng mà thôi”.
“Hoa Cẩm ta không cần ngươi trả lời chỉ cần ngươi dùng tâm mà tự trả lời, ngươi có cam tâm chết thế này hay không?”.
“Chết đơn giản, sống tiếp mới khó khăn, thất bại là việc bình thường nhưng thất bại chính là nguồn lực cho ngày sau đứng lên, muốn làm gì đầu tiên phải sống, còn sống là còn hy vọng”.
“dã tràng xe cát, cả đời nó chưa bao giờ thành công nhưng nó vẫn cứ làm, công sức của cả đời nó chưa bao giờ được ai công nhận nhưng nó vẫn làm. Ngươi sinh ra ở Hoa Tông, ngươi lớn lên Hoa Tông vậy vì một chức tông chủ liệu ngươi có phản Hoa Tông?”.
“Công sức của ngươi đối với Hoa Tông trong mắt ngươi có thể là lớn vô cùng nhưng trong mắt kẻ khác chỉ là giã tràng xe cát, bọn họ vốn không quan tâm, ít nhất Hoa bà bà kể cả không có ta tác động thì ngươi cũng không thể tranh được với Vân Vận”.
“Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội duy nhất để tự nghĩ, Vân Vận không thích quyền lực, địa vị Tông chủ là của nàng nhưng ngươi vẫn có thể làm quyền tông chủ, vẫn như hiện nay, ngươi giúp Vân Vận cai quản Hoa Tông”.
“Trong mắt Hoa bà bà ngươi không thể làm tông chủ Hoa Tông cho dù cố gắng thế nào bởi ngươi rất giống bà ta, ngươi là một phiên bản hồi trẻ của bà ta, Hoa Tông ở trong tay ngươi chỉ có nước bị diệt bởi Hoa Tông sinh không hợp thời, trong thời dại này bọn họ không có tư cách vươn ra ngoài tranh đoạt thiên hạ, Hoa Tông chỉ thích hợp nhất làm ẩn thế tông môn, đây mới là điểm lão bà bà đó chọn Vân Vận chứ không phải ngươi, Hoa Tông không yếu nhưng nó chưa đủ mạnh, ẩn thế là cách duy nhất làm Hoa Tông có tư cách tồn tại, điều này ngươi nên hiểu”.
“Ngươi nói mình là tứ tinh đấu tôn nhưng ngươi không biết Vân Vận từ lâu đã là bát tinh đấu tôn rồi, nàng không ra tay chỉ vì nàng không thích tranh đấu, nàng không màng lời nói của thiên hạ chỉ vì tâm nàng tự tại, chỉ có tâm tình như vậy mới thích hợp nhất với Hoa Tông”.
Phía dưới kia là một hình ảnh khiến ánh mắt Hoa Cẩm trừng lớn, Vân Vận cùng Tiểu Y Tiên đang đối luyện với nhau, hai người chiến đấu đương nhiên không khiến bên ngoài chịu ảnh hưởng bởi vì còn có một vị dấu thánh cường giả là Thanh Lân giúp hai người tạo ra màn chắn chỉ là nhìn từ trên cao này cũng đủ để Hoa Cẩm nhận ra, Vân Vận mạnh hơn mình nhiều lắm.
Tiếp theo Hoa Cẩm cùng Vô Song lại một lần nữa biến mất.
Con mắt thứ ba của Vô Song hắn càng ngày càng cường đại cũng càng ngáy càng đáng sợ, Vô Song chưa rõ năng lực của nó có thể đạt đến trinh độ nào chỉ là năng lực hiện nay của nó làm Vô Song gật đầu không thôi, Vô Song có cảm giác lực mạnh đến mức chính hắn cũng không thể tin, hắn muốn đi tìm một người, hắn muốn nhìn thấy một người vì vậy Vô Song mang Hoa Cẩm đi theo cảm giác của mình, quả thực hắn thấy được người đó, đây chính là ánh năng lực đầu tiên của con mắt thứ ba, ánh mắt có thể thăm dò Thiên Đạo.
...............
Nhất Điện- Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các.
Nhắc đến Hoa Tông một trong Nhị Tông thì không thể không nhắc đến thế lực còn lại, Thiên Minh Tông.
Hoa Cẩm cùng Vô Song lúc này xuất hiện trên bầu trời Thiên Minh Tông.
Vô Song một tay vẫn đặt vào miệng Hoa Cẩm khiến nàng không có tư cách nói chuyện, hắn nhìn xuống bên dưới rồi mỉm cười “Về mặt Vân Vận chính là lý do thứ nhất khiến ngươi Hoa bà bà không chọn ngươi, lý do thứ hai chính vì nam nhân của ngươi Yêu Hoa Tà Quân”.
“Hoa bà bà đôi mắt đục ngầu nhưng mắt bà ta sáng hơn ngươi nhiều, nhiều lắm”.
“Thiên Minh Tông vốn cường đại hơn Hoa Tông hà cớ gì Hoa Tông có tư cách so sánh cùng Thiên Minh Tông?”.
“Hoa bà bà biết sự đáng sợ tuyệt luân của Thiên Minh Lão Yêu, ông ta mạnh hơn Hoa bà bà không chỉ một bậc nếu một ngày Yêu Hoa Tà Quân đánh từ bên trong kết hợp với Thiên Minh Lão Yêu đánh từ bên ngoài thì liệu ngươi có nghĩ đến?”.
Lúc này ánh mắt Hoa Cẩm có một chút bàng hoàng, thân hình nàng hơi hơi run lên chỉ là nàng muốn nói cũng không được.
Vô Song lặng lẽ lắc đầu thu tay lại rồi mỉm cười “Đừng nói gì, chỉ nghe thôi, ta đưa ngươi đi nghe một câu chuyện”.
Trong thư phòng của Thiên Minh Lão Yêu, một nơi vốn không có ai được phép tiến vào, nơi này chính là nơi Thiên Minh Lão Yêu điều khiển toàn bộ Thiên Minh Tông, không được ông ta cho phép trên dưới Thiên Minh Tông tuyệt đối không ai có gan tiến vào nơi này.
Trong căn phòng này thần kỳ lại xuất hiện một người, một người mà Hoa Cẩm quen thuộc đến cực điểm, Yêu Hoa Tà Quân.
Thân hình Thiên Minh Lão Yêu ẩn trong bóng tối khiến Vân Cẩm không cách nào quan sát được dung mạo của ông ta có điều nàng có lẽ cũng không quan tâm dung mạo thần bí ẩn trong bóng tối kia bởi lúc này hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Hoa Cẩm bởi nàng nghe thấy một việc.
...............
“Tà Quân, việc của Hoa Tông rốt cuộc tiến triển đến mức nào rồi?”.
“Bẩm Tông Chủ, ngày hôm nay cuối cùng bà lão chết tiệt kia đã cho đánh chuông vàng mở ra nghị sự đường, bà ta cuối cùng cũng chịu nhường ngôi cho Hoa Cẩm”.
“Khặc khặc, Tà Quân ngươi làm rất tốt, quả thực không phụ công ta kỳ vọng, ngày Hoa Cẩm cô ta làm Tông Chủ Hoa Tông cũng là ngày hai tông hợp nhất, khặc khặc”.
Yêu Hoa Tà Quân cũng mỉm cười “Tông chủ yên tâm, ngày đó Tà Quân nguyện giúp tông chủ mở đường”.
“Ngươi có mấy thành nắm chắc có thể điều khiển được Hoa Cẩm dù sao con đàn bà đó vẫn có tình cảm rất lớn với Hoa Tông”.
“Xin tông chủ chớ lo lắng, Hoa Cẩm cô ta nguyện chết vì thuộc hạ, việc này không hề khó khăn nếu như thuộc hạ nói muốn cưới cô ta thì sao?, thuộc hạ chỉ cần uyển chuyển muốn đoàn người Huyền Minh Tông mang sính lễ đến Hoa Tông vậy sao cô ta có thể từ chối, chỉ sợ hạnh phúc đến phát điên”.
“Khặc Khặc, tốt. Vậy ngươi mau chuẩn bị tiến đến Hoa Tông, lão phu đi liên lạc với Hồn Điện, nếu nó Hồn Điện cường giả chịu trợ giúp toàn bộ Hoa Tông liền không có khả năng kháng cự”.
Yêu Hoa Tà Quân đứng lên nhưng chưa rời đi, hai tay hắn tiếp tục chắp về phía trước “Tông chủ, không biết sau khi đánh hạ Hoa Tông có thể tặng thuộc hạ một nữ nhân được chứ”.
“Ồ, biệt hiệu của ngươi là Yêu Hoa, yêu mỹ nữ như mạng, nữ nhân kia chắc chắn phải thuộc hàng khuynh thành tuyệt thế đúng không, so với Hoa Cẩm cô ta thì như thế nào”.
Yêu Hoa Tà Quân mỉm cười đầy tà dị “Hoa Cẩm thuộc hạ chơi cũng có chút chán rồi, về phần nữ nhân kia tuyệt đối gấp trăm lần Hoa Cẩm”.
Thiên Minh Lão Yêu bật cười “Thế Hoa Cẩm cô ta ngươi muốn xử lý thế nào”.
Yêu Hoa Tà Quân không cần suy nghĩ lập tức trả lời “Tùy tông chủ xử lý”.
Sau đó tiếng cười vang vọng toàn bộ căn phòng này.
.............
Hình ảnh thay đổi, Vô Song cùng Hoa Cẩm chẳng biết từ bao giờ dã rời khỏi Thiên Minh Tông.
Hoa Cẩm lúc này chết lặng đại não của nàng lúc này như chết đi rồi.
Vô Song đưa tay ra một tát thẳng vào mặt Hoa Cẩm, một cái tát không hề lưu tình.
“Khóc đi”.
Hoa Cẩm không có khóc, đáp lại nàng lại là một cái tát khác.
“Bản tọa bảo ngươi khóc”.
Hoa Cẩm gào lên, chẳng biết từ cô ta lấy dũng khí ở đâu lao thẳng vào trong lồng ngực Vô Song, Hoa Cẩm khóc rất thảm, rất thảm.
Vô Song không ôm lấy nàng, Vô Song không lựa chọn tiếp nhận nàng, hắn cùng Hoa Cẩm vốn đi trên hai con đường, hắn cứ như vậy im lặng mặc kệ cho nàng khóc, mặc kệ từng giọt nước mắt ướt đãm vạt áo hắn.
Thời gian lặng lẽ đi qua, Vô Song lần này không ngờ lại tiếp tục vung tay hất bay Hoa Cẩm ra, lại một cái tát nữa trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng chỉ là Hoa Cẩm như không có cảm giác đau, nàng vẫn cứ khóc.
Vô Song lạnh lùng nhìn Hoa Cẩm, hắn nhếch miệng.
“Khóc để biết mình còn sống, người sống mới có thể khóc, kẻ chết rồi liền không có cơ hội khóc, còn sống là còn cơ hội, còn sống là còn có thể báo thù, kẻ sống mới là kẻ có gan vượt qua chính mình, sống mới là kẻ mạnh mẽ, ta hỏi ngươi hôm nay ngươi có cam tâm chết thế này?, ngươi muốn sống tiếp hay muốn chết?”.
Hoa Cẩm vẫn òa khóc nhìn Vô Song sau đó cả người nàng cúi xuống vài một vái thật dài “Đại nhân, xin cho ta được sống”.
Vô Song mỉm cười nhếch miệng “Vậy thì cười lên đi, cười để xóa đi vết thương trong lòng, để ẩn đi đau đớn đời người, còn cười là còn hy vọng, cười cho ngày mai đứng lên”.
Hoa Cẩm cả ngươi run lên, nàng thẫn thờ ngâng đầu nhìn Vô Song, người nam nhân gầy yếu này trong mắt nàng không ngờ lại cao lớn tận trời, hình bóng che phủ cả thế gian này.
Ngày hôm đó Hoa Cẩm mỉm cười.
Ngày hôm đó Vân Vận trở thành Hoa Tông tông chủ, ngày hôm đó Hoa Cẩm là Hoa Tông quyền tông chủ.
/438
|