Có một số đồ vật trong thiên hạ này nếu chỉ tồn tại một mình thì không có cách nào nhìn ra lợi hại nhưng nếu kết hợp nó với một thứ khác thì kết quả lại không giống như thế.
1000 tử kim tệ cũng được, 5000 tử kim tệ cũng thế mà 10000 tử kim tệ cũng không đáng quan tâm bởi chúng là tiền tệ, đã là tiền tệ mất đi rồi còn có thể kiếm được nhưng cặp đôi Hạ Linh cùng Hạ Vũ lại không giống như thế, cực kỳ không giống bởi thế gian này chỉ sợ không tìm được cặp tỷ muội thứ hai.
Vô Song bản thân là Nghịch Thiên Tà Đế, ánh mắt của hắn rất cao nhưng cũng không có cách nào phát hiện ra sự đặc biệt của Hạ Vũ đương nhiên thiên hạ này chỉ sợ cũng chẳng kẻ nào phát hiện ra được tuy nhiên khi nhìn thấy Hạ Linh thì lại khác.
Vô Song lúc này chỉ có chút khó hiểu, hắn biết có khả năng rất lớn Phượng Sùng Minh vị đại trưởng lão Phượng Tộc kia có thể một lúc nhìn thấy cả hai cô gái này, với ánh mắt của hắn tất nhiên cũng có thể phần nào đoán ra nhưng tại sao đến tận bây giờ Phượng Sùng Minh mới vươn tay đụng vào hai nàng?, Bôn Lôi Hổ Vương chỉ là Tiên Hoàng cấp cường giả, loại thực lực này muốn nhìn ra được ảo diệu chân chính của Hạ Vũ cùng Hạ Linh căn bản là không thể nào, nếu Vô Song là Phượng Sùng Minh bản thân hắn chắc chắn sẽ không để cho Hạ Vũ cùng Hạ Linh có cái giá cao như vậy.
Với kẻ không biết nhìn hàng có một số thứ căn bản không đáng tiền nhưng với một số người biết nhìn hàng thì nó lại là vật vô giá, Phượng Sùng Minh biết nhìn hàng, Vô Song cũng biết nhưng Bôn Lôi Hổ Vương thì chưa chắc đã biết.
Hạ Vũ là cực âm chi thể còn Hạ Linh là cực dương chi thể, điều này cũng không có gì quá đặc biệt.
Cực âm chi thể cùng cực dương chi thể cùng lắm chỉ có thể coi là nữ nhân có tố chất làm lô đỉnh cho kẻ khác mà thôi, loại thể chất này căn bản không hiếm, chỉ cần bỏ ra khoảng 3000 tử kim tệ cũng có thể kiếm được vài người một lúc nhưng Hạ Vũ cùng Hạ Linh không ngờ lại là sinh mệnh đồng căn.
Sinh mệnh đồng căn việc này thực sự rất hiếm thấy, nói dễ hiểu hơn một chút thì hai nữ nhân có cùng một mệnh, chỉ cần một trong hai nàng chết chắc chắn người còn lại cũng không thể sống được, tuy vậy sinh mệnh đồng căn cho dù hiếm thấy nhưng cũng chưa có gì đặc biệt nhưng nếu càng nhiều thứ không đặc biệt kết hợp với nhau lại trở nên đặc biệt, trở thành không tầm thường.
Chí Âm thể cùng với Chí Dương thể đây là hai loại thể chất tối kỵ với nhau cũng như Hắc Phượng Hoàng cùng Bất Tử Phượng Hoàng vậy, một loại chí âm hung thú một loại chí dương thần thú vốn không có cách nào đi cùng một đường.
Thủy cùng hỏa, âm cùng dương, sinh cùng tử những loại phép tắc này đương nhiên rất khó kết hợp làm một nhưng nếu có thể kết hợp lại thì thực lực liền bạo tặng có điều nếu xét về độ khó căn bản không cách nào đánh đồng cùng chí âm cùng chí dương, đây đã là phạm trù hai cực của luân hồi, chính vì độ khó của nó mà hai người Hạ Vũ cùng Hạ Linh mới có thể trở thành vô giá trong mắt Vô Song cùng Phượng Sùng Minh.
Hai nữ tử mang theo Chí Âm thể cùng Chí Dương thể lại có cùng một cội, nói đơn giản hai loại cực đoan năng lượng này dĩ nhiên cùng một gốc hơn nữa cả Hạ Vũ cùng Hạ Linh lại chưa qua tu luyện, bản thân vẫn giữ nguyên thân thể xử nữ đồng nghĩa với Chí Âm cùng Chí Dương thể của hai người hoàn toàn thuần khiết, hoàn toàn không bị bất cứ loại năng lượng nào làm cho vẩn đục.
Chỉ cần có được hai nữ nhân này, chỉ cần phá thân hai nàng thì hoàn toàn có được cơ hội ngộ ra âm dương phép tắc lại còn là tối cường âm dương phép tắc, loại thể chất cộng minh của hai nàng cho dù kẻ ngu cũng không dùng tiền ra quy đổi.
...
Không khí trong toàn bộ phòng đấu giá lúc này hoàn toàn lạnh lại, mọi ánh mắt đang dồn về phía căn phòng tử kim cấp số 3 cùng tử kim cấp số 7 kia, không ai ngờ cho dù Phượng Sùng Minh đã lên tiếng, không ai ngờ bằng mặt mũi của Cực Đạo Chân Thần kiêm Phượng Tộc đại trưởng lão cùng 5000 vạn tử kim tệ vẫn không thể tranh đoạt được hai nữ nhân.
Lần này Liễu Như Yến hoàn toàn sợ rồi, cái giá 10000 vạn tử kim tệ của Vô Song đủ sức dọa bất cứ ai có mặt ở đây chứ không chỉ là một mình nàng, Liễu Như Yến rốt cuộc cũng biết đây chắc chắn không phải là trò đùa của Bôn Lôi Hổ Tộc, hai nữ nhân này không bình thường thậm chí ẩn sau lưng hai người là kinh thiên bí mật.
Liễu Như Yến mắt đẹp quan sát Hạ Linh sau đó trong vô thức lùi lại một bước, một bước này cho dù rất nhỏ nhưng nàng quả thật đã bị rung động, quả thực đã bị Hạ Linh làm sợ hãi.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh như chết, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sát khí của Phượng Sùng Minh tỏa ra, thứ sát khí của Cực Đạo Chân Thần cường giả, sát khí mạnh đến mức xuyên qua màn bảo vệ của căn phòng tử kim số ba lan ra toàn bộ đấu giá hội.
Phượng Sùng Minh đây là trắng trợn uy hiếp, đây là trắng trợn thể hiện thực lực, 10000 vạn tử kim tệ số tiền này Phượng Sùng Minh không đưa ra được, hắn lúc này thậm chí còn đang suy nghĩ cường thế giết chết Vô Song ngay tại đây, cho dù việc này không hợp cách làm của đấu giá hội nhưng bằng vào quyền lực của Phượng Tộc bản thân hắn dám.
“Ngông cuồng tiểu nhi, ta cho ngươi suy nghĩ lại một lần, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin cũng như lý do để ra cái giá 10000 vạn tử kim tệ có điều ngày hôm nay cho dù thế nào hai nữ tử nhân tộc cũng phải do lão phu mang đi, nếu không tiếc mạng ngươi cứ thử xem?”.
Trắng trợn uy hiếp, sát khí cấp bậc quả thật tương đương với Trung Vị Thần cường giả nhưng uy thế lại là của Cực Đạo Chân Thần, dạng uy thế này không một ai ở đây có thể gánh nổi, tuyệt đối không có một ai.
...
Trung tâm của phòng đấu giá, nhân vật chính của màn tranh phong này là Hạ Linh, Hạ Linh hai tay hai chân đều bị xiềng xích, thân thể nàng không có lấy một tấm vải che thân hoàn toàn lộ ra trong mắt bàn dân thiên hạ, nàng chỉ có thể cúi gập cả người lại cố gắng che được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trong ánh mắt đầy hoảng sợ cùng ngơ ngác, ở đây lúc này đang có vô số ánh mắt nhìn xoáy vào nàng, bọn họ rốt cuộc muốn xem liệu nữ nhân này có cái gì đặc biệt, có cái gì để đáng giá từng đó tử kim tệ?.
Hạ Linh thực sự rất sợ, lúc này nàng như một mình tồn tại giữa thế giới này vậy, nàng không biết tại sao mình phải chịu sự đối xử này cũng không biết mình cuối cùng đi đâu về đâu tuy nhiên nỗi sợ lớn nhất lại đến từ sự nghi hoặc.
Hạ Linh không rõ, nàng không rõ lý do tại sao nàng cùng muội muội lại có cái giá trị lớn như vậy, nàng xuất thân từ gia đình thương nhân tất nhiên cũng biết 1 tử kim tệ đáng giá như thế nào, nàng không thể ngờ được có ngày nàng cùng muội muội lại được một kẻ hô đến 10000 vạn tử kim tệ, với một nữ nhân bình thường chưa bao giờ nhìn thấy một mặt còn lại của thế giới như nàng căn bản không thể không sợ hãi.
Tất nhiên nếu bắt buộc phải chọn một người làm chủ nhân... Nếu bắt buộc phải trao thân cho một người bản thân Hạ Linh có lẽ... Nàng có lẽ sẽ chọn căn phòng tử kim số 7 kia.
Nàng không muốn chọn, nàng không muốn bản thân phải trở thành thú vui cho kẻ khác có điều nếu bất cứ sự lựa chọn nào cũng dẫn đến kết cục xấu con người sẽ hướng về sự lựa chọn mang lại ít kết quả xấu nhất, phòng tử kim số 3 kia là một lão nhân già nua không biết bao nhiêu tuổi còn giọng nói ở phòng tử kim số 7 lại tương đối trẻ, cho dù thế nào thì trở thành người cho chủ nhân căn phòng số 7 kia vẫn đỡ hơn một chút.
Thứ sát khí của Phượng Sùng Minh hướng thẳng về phía căn phòng của Vô Song, cho dù nó chưa thể xuyên phá được lớp màn chắn bảo vệ màu tím kia nhưng cũng làm Vô Song cảm thấy khó chịu vô cùng.
Từ trước đến nay chỉ có Vô Song hắn uy hiếp kẻ khác chứ chưa bao giờ hắn là người bị uy hiếp.
Trên chiếc xe lăn của mình lần đầu tiên sau gần 3 ngày đến Đông Thiên Yêu Giới những ngón tay của Vô Song có thể cử động, những ngón tay của hắn nhẹ di chuyển trên thành xe lăn, ánh mắt của hắn dần dần lạnh lại.
Bản ý của Vô Song rất đơn giản, hắn hiện nay cũng không có quá nhiều tử kim tệ hơn nữa hắn tham gia buổi đấu giá này cũng không ai biết hắn là ai, không có tiền thì chỉ cần bỏ chạy, tất nhiên chỉ cần hắn muốn chạy ai có tư cách giữ hắn lại? Tuy nhiên hiện nay suy nghĩ đó đã thay đổi.
Ánh mắt Vô Song nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Vũ, bản thân Hạ Vũ cũng đang cực kì cảm động nhìn Vô Song, nàng biết chủ nhân đang vì tỷ muội của mình gặp rắc rối, thậm chí thiên đại rắc rối, nàng thực sự không biết được giá trị của chính bản thân mình, trong mắt nàng cả hai tỷ muội căn bản không đáng với công sức mà Vô Song bỏ ra.
Nàng không dám lên tiếng, nàng chỉ có thể ở đó nhìn hắn bởi nàng biết nàng không xứng, một nữ tử phàm nhân sao có thể xứng với công sức mà Vô Song bỏ ra?, nàng biết công tử rất tốt với nàng, nàng biết công tử có thiên đại ân tình đối với nàng nhưng không ngờ nàng chỉ có thể làm gánh nặng cho hắn.
Vô Song nhìn thấy biểu hiện của Hạ Vũ chỉ khe khẽ mỉm cười, sau đó bàn tay linh hồn lực của hắn nhẹ nắm lấy eo của Hạ Vũ, tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của nàng Vô Song một chưởng đánh ra, một chưởng này không gây tổn thương cho Hạ Vũ nhưng lại khiến thân thể của nàng từ bên trong căn phòng của Vô Song bắn thẳng về phía quảng trường trung tâm, đưa Hạ Vũ xuất hiện bên cạnh Hạ Linh.
Vô Song xuất thủ không hề báo trước thậm chí quá nhanh, nhanh đến mức chưa ai kịp nhìn ra bất cứ điểm gì đặc biệt giữa Hạ Vũ và Hạ Linh, trong mắt rất nhiều người ở đây chỉ có một đạo tàn ảnh xuất hiện trên quảng trường trung tâm mà thôi sau đó chẳng biết từ lúc nào một chiếc hoàng kim chuông thình linh xuất hiện, hoàng kim chuông hiện ra ngay vị trí Hạ Vũ cùng Hạ Linh, hoàng kim chuông xuất hiện bảo vệ hai người khỏi mọi loại dò xét, mọi loại công kích.
Tất cả hành động đều diễn ra quá nhanh, như nước chảy mây trôi vậy, thân hình của Vô Song lao thẳng ra khỏi phòng đấu giả tử kim cấp của mình, hắn không ngờ lại lao thẳng về phía căn phòng của Phượng Sùng Minh.
“Bản đế ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp, bản đế đã nói cho dù chân thân ngươi có xuất hiện ta cũng bắt ngươ bò bằng bốn chân mà về, một cái phân thân chỉ đạt đến Trung Vị Thần cảnh giới cũng dám dương oai?”.
Vô Song căn bản cũng chẳng để Phượng Sùng Minh lên tiếng, biến cố này cực kỳ kinh người, ngay cả Phượng Sùng Minh cũng không có cách nào tưởng tượng kẻ phá vỡ luật lệ dĩ nhiên lại là Vô Song, kẻ ra tay trước giết hắn dĩ nhiên lại là Vô Song.
Hắn là Phượng Sùng Minh danh chấn Đông Thiên Yêu Giới.
Hắn là Phượng Tộc Đại Trưởng Lão quyền khinh thiên hạ.
Hắn là một vị Cực Đạo Chân Thần – 23 Trùng Thiên.
Phượng Sùng Minh đến đây chỉ là một cái phân thân thực lực Trung Vị Thần nhưng chiến lực của hắn căn bản không thua kém gì Thượng Vị Thần, cho dù Vô Song khiến hắn cực kỳ bất ngờ thậm chí có vài phần không đề phòng có điều hắn trải qua hàng trăm hàng ngàn cuộc chiến sao có thể đứng im để Vô Song ra tay.
Trên người Vô Song không mang theo chút khí thế cường giả nào còn Phượng Sùng Minh lại là khí thế của Trung Vị Thần hàng thật giá thật thậm chí đã vô hạn tiếp cận Thượng Vị Thần cảnh giới.
Vô Song nhanh nhưng Phượng Sùng Minh nhanh hơn bởi hắn là Phượng Hoàng Tộc nhân, là bá chủ bầu trời.
Thân hình của Phượng Sùng Minh lao thẳng ra khỏi căn phòng của mình, hắn còn áp sát Vô Song nhanh hơn cả Vô Song chỉ là Phượng Sùng Minh tuyệt đối không ngờ một cánh tay màu trắng đục từ sau lưng Vô Song mạnh mẽ đánh xuống.
“Chết”
“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Thần Ấn – Thần Kích”.
Một kích này không giống với một kích ngày hôm qua của Vô Song với A Võ, một kích này mang theo sát khí.
Bàn tay linh hồn lực của hắn cứ như thế đánh xuống xuyên thủng cả ngực của Phượng Sùng Minh, một kích quá mạnh trực tiếp bắn thẳng hắn xuống những tầng bên dưới.
Bên dưới tầng bốn của Vô Song cùng Phượng Sùng Minh đương nhiên là đám người tầng hai cùng tầng ba, bọn họ lập tức phải tránh ra, không một ai dám tiếp tục đứng lại nhìn cuộc chiến này, đấu giá hội hiện nay lập tức giống như ong vỡ tổ.
Dính một kích cực mạnh của Vô Song bản thân Phượng Sùng Minh chắc chắn không chết bởi hắn là Phượng Hoàng Tộc, hắn là yêu thú có điều khi Phượng Sùng Minh còn chưa kịp mở mắt ra, hắn còn chưa kịp đứng lên thì một đại quyền khổng lồ từ trên bầu trời đấm xuyên qua mái nhà của phòng đấu giá, đấm thẳng xuống bên dưới, một quyền này đập nát toàn bộ xương cốt của Phượng Sùng Minh.
“Luân Hồi Lục Ấn – Thần VjNgUSD Ấn – Thần Tôn”.
Một tôn cự thần khổng lồ cứ như vậy hàng lâm đứng giữa thiên địa, nó to lớn đến mức còn lớn gấp 10 lần tường của Bôn Lôi Thành là ít, dính một đại quyền của Vô Song đừng nói là Trung Vị Thần cho dù Thượng Vị Thần cũng phải chết.
Phượng Sùng Minh bị một trọng quyền nện xuống, xương cốt toàn thân tan nát, chỉ hai chiêu duy nhất hắn đã bị Vô Song bức vào tuyệt lộ tuy nhiên hắn chắc chắn chưa có chết, cơ thể Phượng Sùng Minh ngập trong bất tử hỏa, cả một cột lửa khổng lồ bắn thẳng lên bầu trời, đôi cánh phượng hoàng của hắn mở rộng, cả người hắn hóa thành huyễn thể bay vút lên không trung.
“Bất Tử Phượng Hoàng nếu làm đồng minh sẽ khiến người ta yêu thích nhưng nếu làm kẻ thù thực sự rất phiền phức”.
Ánh mắt của Vô Song lóe lên một tia sáng kì dị, hắn nhìn theo hư ảnh phượng hoàng bay lên bầu trời của Phượng Sùng Minh mà khóe miệng nhếch lên.
“Không tu thành tổ huyết đến cả tử cách đứng trước mặt ta còn không có, muốn chạy?, mơ tưởng”.
Bầu trời trên thiên khung bắt đầu dần dần thay đổi, màn đêm đang che phủ Bôn Lôi Thành không ngờ lại bị hỏa diễm che phủ, ngàn dặm bầu trời của Bôn Lôi Thành đều biến thành biển lửa, một biển lửa màu phấn hồng.
“Tịch Diệt Hỏa Liên – Tịch Diệt Hỏa Giới – Diệt Hồn Hỏa Kiếm”.
Trên bầu trời vô số thanh kiếm màu hồng phấn lao thẳng xuống, thân hình của Phượng Sùng Minh cho dù là Phượng Hoàng thì sao?, cho dù tốc độ của hắn kinh người thì sao?, hắn chung quy cũng không chạy ra được khỏi bầu trời, không chạy ra được khỏi phạm vị Tịch Diệt Hỏa Giới của Vô Song.
Trên bầu trời vang lên tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn của Phượng Sùng Minh, âm thanh như bị kẻ khác cắt tiết vậy, thân ảnh phượng hoàng của hắn rốt cuộc cũng một lần nữa hiện ra trước mắt chúng nhân, một con phượng hoàng khổng lồ chỉ tiếc trên thân thể khổng lồ cắm hàng trăm hàng ngàn tham kiếm lửa ngùn ngụt cháy.
Bất Tử Hỏa rất mạnh, nó rất rất mạnh có điều phải xem là mạnh với ai.
Bất Tử Hỏa có thể hồi phục tất cả vết thương cho chủ nhân nhưng Tịnh Liên Yêu Hỏa căn bản là đốt tới chết, tịch diệt phép tắc của nó ngùn ngụt cháy, sức sát thương kinh khủng đến mức Bất Tử Hỏa của Phượng Sùng Minh không cách nào đủ tốc độ hồi phục so với tốc độ phá hủy.
Phượng Sùng Minh lần này chỉ là phân thân, thực lực của hắn không cách nào so với bản thể, loại thực lực này nếu không phải vì Bất Tử Hỏa hộ thân Vô Song căn bản chỉ cần một chiêu.
Phượng Sùng Minh hiện tại liền bị vây vào tử cục, chỉ cần ngọn lửa hồng phấn kì dị kia thiêu chết hắn trước khi Bất Tử Hỏa kịp hồi phục thì hắn chết chắc, ánh mắt Phượng Sùng Minh đầy sợ hãi nhìn thân ảnh Vô Song đứng nguyên đó, một thân ảnh từ nãy đến giờ không hề cử động thân thể, một kẻ từ nãy đến giới còn chưa thèm rời khỏi vị trí.
Sự sợ hãi dần dần biến thành điên cuồng, phân thân bị hủy bản thể tất nhiên sẽ bị thương nhưng cũng không phải bị thương quá nặng, bằng vào bất tử hỏa của bản thể chắc chắn có thể hồi phục được trạng thái đỉnh cao nhanh nhất có thể, điều này khiến Phượng Sùng Minh cũng không quá sợ hãi.
“Tiểu tử, mối thù này bản tọa nhớ kỹ, đợi chân thân của bản tọa phủ xuống bản tọa liền khiến ngươi sống không bằng chết, liền khiến người vĩnh viễn không được siêu sinh”.
Phượng Sùng Minh lúc này không ngờ lại không tiếp tục chạy trốn nữa, hắn lao thẳng về phía Vô Song, đôi cánh phượng hoàng mở rộng mang theo một biển lửa khổng lồ, một đường lửa tuyệt đẹp vẽ trên không trung, hắn có chết cũng không thể để Vô Song thoải mái, đáng tiếc khi Phượng Sùng Minh càng lại gần cơ thể Vô Song hắn lại càng nhìn rõ cảm xúc của đôi mắt Vô Song, một thứ cảm xúc có lẽ cả đời Phượng Sùng Minh sẽ không bao giờ quên, Vô Song đang khinh thường nhìn hắn, đối với Vô Song mà nói tuyệt đối không bao giờ tồn tại khái niệm cá chết lưới rách.
“Chân thân của ngươi đến đây, bản tọa sẵn sàng đợi bảo hắn đến nhanh hơn một chút còn bây giờ chết đi”.
“Luân Hồi Lục Ấn – Thiên Ấn – Thiên Nhãn”.
Đôi mắt của Vô Song lần này hoàn toàn chuyển sang màu bạc, con mắt thứ ba cũng mạnh mẽ mở ra, linh hồn của Vô Song trong phút chốc khuếch đại ra ngoài, linh hồn khổng lồ mang theo kinh thiên lực lượng, bằng một ánh mắt Vô Song trực tiếp đình trụ cơ thể Phượng Sùng Minh lại, một ánh mắt duy nhất khiến một con Phượng Hoàng mang theo ý quyết tử không cách nào cử động.
Giây phút Phượng Sùng Minh khựng lại giữa không trung cũng là lúc hắn phải chết, giây phút này vô số thanh kiếm khổng lồ màu hồng phấn từ thiên không rơi xuống, đâm thủng cơ thể Phượng Sùng Minh, xé nát cơ thể hắn thành vô số phần.
Tịnh Liên Yêu Hỏa bùng lên nuốt chửng toàn bộ cơ thể Phượng Sùng Minh, ngọn lửa màu phấn hồng đó lúc này thật đẹp mà cũng thật đáng sợ, sự đáng sợ của nó cùng với thân ảnh đơn bạc đạp không mà đứng kia khiến toàn bộ cường giả có mặt tại Bôn Lôi Thành tim đập chân run, giây phút này Vô Song thế không thể đỡ, uy không thể cản.
Một ngón tay nhẹ di chuyển trên không trung, trên ngón tay của Vô Song xuất hiện thêm một cái trữ vật giới chỉ màu đỏ, một cái trữ vật giới chỉ rất đẹp.
Ánh mắt hắn khẽ đảo một chút rồi lạnh nhạt mỉm cười.
Trong trữ vật giới chủ của Phượng Sùng Minh có đến 20000 vạn tử kim tệ, tất nhiên theo Vô Song dự đoán số tiền này chủ yếu để đấu giá vật cuối cùng – Khai Thiên Chiến Phủ.
1000 tử kim tệ cũng được, 5000 tử kim tệ cũng thế mà 10000 tử kim tệ cũng không đáng quan tâm bởi chúng là tiền tệ, đã là tiền tệ mất đi rồi còn có thể kiếm được nhưng cặp đôi Hạ Linh cùng Hạ Vũ lại không giống như thế, cực kỳ không giống bởi thế gian này chỉ sợ không tìm được cặp tỷ muội thứ hai.
Vô Song bản thân là Nghịch Thiên Tà Đế, ánh mắt của hắn rất cao nhưng cũng không có cách nào phát hiện ra sự đặc biệt của Hạ Vũ đương nhiên thiên hạ này chỉ sợ cũng chẳng kẻ nào phát hiện ra được tuy nhiên khi nhìn thấy Hạ Linh thì lại khác.
Vô Song lúc này chỉ có chút khó hiểu, hắn biết có khả năng rất lớn Phượng Sùng Minh vị đại trưởng lão Phượng Tộc kia có thể một lúc nhìn thấy cả hai cô gái này, với ánh mắt của hắn tất nhiên cũng có thể phần nào đoán ra nhưng tại sao đến tận bây giờ Phượng Sùng Minh mới vươn tay đụng vào hai nàng?, Bôn Lôi Hổ Vương chỉ là Tiên Hoàng cấp cường giả, loại thực lực này muốn nhìn ra được ảo diệu chân chính của Hạ Vũ cùng Hạ Linh căn bản là không thể nào, nếu Vô Song là Phượng Sùng Minh bản thân hắn chắc chắn sẽ không để cho Hạ Vũ cùng Hạ Linh có cái giá cao như vậy.
Với kẻ không biết nhìn hàng có một số thứ căn bản không đáng tiền nhưng với một số người biết nhìn hàng thì nó lại là vật vô giá, Phượng Sùng Minh biết nhìn hàng, Vô Song cũng biết nhưng Bôn Lôi Hổ Vương thì chưa chắc đã biết.
Hạ Vũ là cực âm chi thể còn Hạ Linh là cực dương chi thể, điều này cũng không có gì quá đặc biệt.
Cực âm chi thể cùng cực dương chi thể cùng lắm chỉ có thể coi là nữ nhân có tố chất làm lô đỉnh cho kẻ khác mà thôi, loại thể chất này căn bản không hiếm, chỉ cần bỏ ra khoảng 3000 tử kim tệ cũng có thể kiếm được vài người một lúc nhưng Hạ Vũ cùng Hạ Linh không ngờ lại là sinh mệnh đồng căn.
Sinh mệnh đồng căn việc này thực sự rất hiếm thấy, nói dễ hiểu hơn một chút thì hai nữ nhân có cùng một mệnh, chỉ cần một trong hai nàng chết chắc chắn người còn lại cũng không thể sống được, tuy vậy sinh mệnh đồng căn cho dù hiếm thấy nhưng cũng chưa có gì đặc biệt nhưng nếu càng nhiều thứ không đặc biệt kết hợp với nhau lại trở nên đặc biệt, trở thành không tầm thường.
Chí Âm thể cùng với Chí Dương thể đây là hai loại thể chất tối kỵ với nhau cũng như Hắc Phượng Hoàng cùng Bất Tử Phượng Hoàng vậy, một loại chí âm hung thú một loại chí dương thần thú vốn không có cách nào đi cùng một đường.
Thủy cùng hỏa, âm cùng dương, sinh cùng tử những loại phép tắc này đương nhiên rất khó kết hợp làm một nhưng nếu có thể kết hợp lại thì thực lực liền bạo tặng có điều nếu xét về độ khó căn bản không cách nào đánh đồng cùng chí âm cùng chí dương, đây đã là phạm trù hai cực của luân hồi, chính vì độ khó của nó mà hai người Hạ Vũ cùng Hạ Linh mới có thể trở thành vô giá trong mắt Vô Song cùng Phượng Sùng Minh.
Hai nữ tử mang theo Chí Âm thể cùng Chí Dương thể lại có cùng một cội, nói đơn giản hai loại cực đoan năng lượng này dĩ nhiên cùng một gốc hơn nữa cả Hạ Vũ cùng Hạ Linh lại chưa qua tu luyện, bản thân vẫn giữ nguyên thân thể xử nữ đồng nghĩa với Chí Âm cùng Chí Dương thể của hai người hoàn toàn thuần khiết, hoàn toàn không bị bất cứ loại năng lượng nào làm cho vẩn đục.
Chỉ cần có được hai nữ nhân này, chỉ cần phá thân hai nàng thì hoàn toàn có được cơ hội ngộ ra âm dương phép tắc lại còn là tối cường âm dương phép tắc, loại thể chất cộng minh của hai nàng cho dù kẻ ngu cũng không dùng tiền ra quy đổi.
...
Không khí trong toàn bộ phòng đấu giá lúc này hoàn toàn lạnh lại, mọi ánh mắt đang dồn về phía căn phòng tử kim cấp số 3 cùng tử kim cấp số 7 kia, không ai ngờ cho dù Phượng Sùng Minh đã lên tiếng, không ai ngờ bằng mặt mũi của Cực Đạo Chân Thần kiêm Phượng Tộc đại trưởng lão cùng 5000 vạn tử kim tệ vẫn không thể tranh đoạt được hai nữ nhân.
Lần này Liễu Như Yến hoàn toàn sợ rồi, cái giá 10000 vạn tử kim tệ của Vô Song đủ sức dọa bất cứ ai có mặt ở đây chứ không chỉ là một mình nàng, Liễu Như Yến rốt cuộc cũng biết đây chắc chắn không phải là trò đùa của Bôn Lôi Hổ Tộc, hai nữ nhân này không bình thường thậm chí ẩn sau lưng hai người là kinh thiên bí mật.
Liễu Như Yến mắt đẹp quan sát Hạ Linh sau đó trong vô thức lùi lại một bước, một bước này cho dù rất nhỏ nhưng nàng quả thật đã bị rung động, quả thực đã bị Hạ Linh làm sợ hãi.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh như chết, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sát khí của Phượng Sùng Minh tỏa ra, thứ sát khí của Cực Đạo Chân Thần cường giả, sát khí mạnh đến mức xuyên qua màn bảo vệ của căn phòng tử kim số ba lan ra toàn bộ đấu giá hội.
Phượng Sùng Minh đây là trắng trợn uy hiếp, đây là trắng trợn thể hiện thực lực, 10000 vạn tử kim tệ số tiền này Phượng Sùng Minh không đưa ra được, hắn lúc này thậm chí còn đang suy nghĩ cường thế giết chết Vô Song ngay tại đây, cho dù việc này không hợp cách làm của đấu giá hội nhưng bằng vào quyền lực của Phượng Tộc bản thân hắn dám.
“Ngông cuồng tiểu nhi, ta cho ngươi suy nghĩ lại một lần, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin cũng như lý do để ra cái giá 10000 vạn tử kim tệ có điều ngày hôm nay cho dù thế nào hai nữ tử nhân tộc cũng phải do lão phu mang đi, nếu không tiếc mạng ngươi cứ thử xem?”.
Trắng trợn uy hiếp, sát khí cấp bậc quả thật tương đương với Trung Vị Thần cường giả nhưng uy thế lại là của Cực Đạo Chân Thần, dạng uy thế này không một ai ở đây có thể gánh nổi, tuyệt đối không có một ai.
...
Trung tâm của phòng đấu giá, nhân vật chính của màn tranh phong này là Hạ Linh, Hạ Linh hai tay hai chân đều bị xiềng xích, thân thể nàng không có lấy một tấm vải che thân hoàn toàn lộ ra trong mắt bàn dân thiên hạ, nàng chỉ có thể cúi gập cả người lại cố gắng che được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trong ánh mắt đầy hoảng sợ cùng ngơ ngác, ở đây lúc này đang có vô số ánh mắt nhìn xoáy vào nàng, bọn họ rốt cuộc muốn xem liệu nữ nhân này có cái gì đặc biệt, có cái gì để đáng giá từng đó tử kim tệ?.
Hạ Linh thực sự rất sợ, lúc này nàng như một mình tồn tại giữa thế giới này vậy, nàng không biết tại sao mình phải chịu sự đối xử này cũng không biết mình cuối cùng đi đâu về đâu tuy nhiên nỗi sợ lớn nhất lại đến từ sự nghi hoặc.
Hạ Linh không rõ, nàng không rõ lý do tại sao nàng cùng muội muội lại có cái giá trị lớn như vậy, nàng xuất thân từ gia đình thương nhân tất nhiên cũng biết 1 tử kim tệ đáng giá như thế nào, nàng không thể ngờ được có ngày nàng cùng muội muội lại được một kẻ hô đến 10000 vạn tử kim tệ, với một nữ nhân bình thường chưa bao giờ nhìn thấy một mặt còn lại của thế giới như nàng căn bản không thể không sợ hãi.
Tất nhiên nếu bắt buộc phải chọn một người làm chủ nhân... Nếu bắt buộc phải trao thân cho một người bản thân Hạ Linh có lẽ... Nàng có lẽ sẽ chọn căn phòng tử kim số 7 kia.
Nàng không muốn chọn, nàng không muốn bản thân phải trở thành thú vui cho kẻ khác có điều nếu bất cứ sự lựa chọn nào cũng dẫn đến kết cục xấu con người sẽ hướng về sự lựa chọn mang lại ít kết quả xấu nhất, phòng tử kim số 3 kia là một lão nhân già nua không biết bao nhiêu tuổi còn giọng nói ở phòng tử kim số 7 lại tương đối trẻ, cho dù thế nào thì trở thành người cho chủ nhân căn phòng số 7 kia vẫn đỡ hơn một chút.
Thứ sát khí của Phượng Sùng Minh hướng thẳng về phía căn phòng của Vô Song, cho dù nó chưa thể xuyên phá được lớp màn chắn bảo vệ màu tím kia nhưng cũng làm Vô Song cảm thấy khó chịu vô cùng.
Từ trước đến nay chỉ có Vô Song hắn uy hiếp kẻ khác chứ chưa bao giờ hắn là người bị uy hiếp.
Trên chiếc xe lăn của mình lần đầu tiên sau gần 3 ngày đến Đông Thiên Yêu Giới những ngón tay của Vô Song có thể cử động, những ngón tay của hắn nhẹ di chuyển trên thành xe lăn, ánh mắt của hắn dần dần lạnh lại.
Bản ý của Vô Song rất đơn giản, hắn hiện nay cũng không có quá nhiều tử kim tệ hơn nữa hắn tham gia buổi đấu giá này cũng không ai biết hắn là ai, không có tiền thì chỉ cần bỏ chạy, tất nhiên chỉ cần hắn muốn chạy ai có tư cách giữ hắn lại? Tuy nhiên hiện nay suy nghĩ đó đã thay đổi.
Ánh mắt Vô Song nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Vũ, bản thân Hạ Vũ cũng đang cực kì cảm động nhìn Vô Song, nàng biết chủ nhân đang vì tỷ muội của mình gặp rắc rối, thậm chí thiên đại rắc rối, nàng thực sự không biết được giá trị của chính bản thân mình, trong mắt nàng cả hai tỷ muội căn bản không đáng với công sức mà Vô Song bỏ ra.
Nàng không dám lên tiếng, nàng chỉ có thể ở đó nhìn hắn bởi nàng biết nàng không xứng, một nữ tử phàm nhân sao có thể xứng với công sức mà Vô Song bỏ ra?, nàng biết công tử rất tốt với nàng, nàng biết công tử có thiên đại ân tình đối với nàng nhưng không ngờ nàng chỉ có thể làm gánh nặng cho hắn.
Vô Song nhìn thấy biểu hiện của Hạ Vũ chỉ khe khẽ mỉm cười, sau đó bàn tay linh hồn lực của hắn nhẹ nắm lấy eo của Hạ Vũ, tiếp theo trong ánh mắt kinh ngạc của nàng Vô Song một chưởng đánh ra, một chưởng này không gây tổn thương cho Hạ Vũ nhưng lại khiến thân thể của nàng từ bên trong căn phòng của Vô Song bắn thẳng về phía quảng trường trung tâm, đưa Hạ Vũ xuất hiện bên cạnh Hạ Linh.
Vô Song xuất thủ không hề báo trước thậm chí quá nhanh, nhanh đến mức chưa ai kịp nhìn ra bất cứ điểm gì đặc biệt giữa Hạ Vũ và Hạ Linh, trong mắt rất nhiều người ở đây chỉ có một đạo tàn ảnh xuất hiện trên quảng trường trung tâm mà thôi sau đó chẳng biết từ lúc nào một chiếc hoàng kim chuông thình linh xuất hiện, hoàng kim chuông hiện ra ngay vị trí Hạ Vũ cùng Hạ Linh, hoàng kim chuông xuất hiện bảo vệ hai người khỏi mọi loại dò xét, mọi loại công kích.
Tất cả hành động đều diễn ra quá nhanh, như nước chảy mây trôi vậy, thân hình của Vô Song lao thẳng ra khỏi phòng đấu giả tử kim cấp của mình, hắn không ngờ lại lao thẳng về phía căn phòng của Phượng Sùng Minh.
“Bản đế ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp, bản đế đã nói cho dù chân thân ngươi có xuất hiện ta cũng bắt ngươ bò bằng bốn chân mà về, một cái phân thân chỉ đạt đến Trung Vị Thần cảnh giới cũng dám dương oai?”.
Vô Song căn bản cũng chẳng để Phượng Sùng Minh lên tiếng, biến cố này cực kỳ kinh người, ngay cả Phượng Sùng Minh cũng không có cách nào tưởng tượng kẻ phá vỡ luật lệ dĩ nhiên lại là Vô Song, kẻ ra tay trước giết hắn dĩ nhiên lại là Vô Song.
Hắn là Phượng Sùng Minh danh chấn Đông Thiên Yêu Giới.
Hắn là Phượng Tộc Đại Trưởng Lão quyền khinh thiên hạ.
Hắn là một vị Cực Đạo Chân Thần – 23 Trùng Thiên.
Phượng Sùng Minh đến đây chỉ là một cái phân thân thực lực Trung Vị Thần nhưng chiến lực của hắn căn bản không thua kém gì Thượng Vị Thần, cho dù Vô Song khiến hắn cực kỳ bất ngờ thậm chí có vài phần không đề phòng có điều hắn trải qua hàng trăm hàng ngàn cuộc chiến sao có thể đứng im để Vô Song ra tay.
Trên người Vô Song không mang theo chút khí thế cường giả nào còn Phượng Sùng Minh lại là khí thế của Trung Vị Thần hàng thật giá thật thậm chí đã vô hạn tiếp cận Thượng Vị Thần cảnh giới.
Vô Song nhanh nhưng Phượng Sùng Minh nhanh hơn bởi hắn là Phượng Hoàng Tộc nhân, là bá chủ bầu trời.
Thân hình của Phượng Sùng Minh lao thẳng ra khỏi căn phòng của mình, hắn còn áp sát Vô Song nhanh hơn cả Vô Song chỉ là Phượng Sùng Minh tuyệt đối không ngờ một cánh tay màu trắng đục từ sau lưng Vô Song mạnh mẽ đánh xuống.
“Chết”
“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Thần Ấn – Thần Kích”.
Một kích này không giống với một kích ngày hôm qua của Vô Song với A Võ, một kích này mang theo sát khí.
Bàn tay linh hồn lực của hắn cứ như thế đánh xuống xuyên thủng cả ngực của Phượng Sùng Minh, một kích quá mạnh trực tiếp bắn thẳng hắn xuống những tầng bên dưới.
Bên dưới tầng bốn của Vô Song cùng Phượng Sùng Minh đương nhiên là đám người tầng hai cùng tầng ba, bọn họ lập tức phải tránh ra, không một ai dám tiếp tục đứng lại nhìn cuộc chiến này, đấu giá hội hiện nay lập tức giống như ong vỡ tổ.
Dính một kích cực mạnh của Vô Song bản thân Phượng Sùng Minh chắc chắn không chết bởi hắn là Phượng Hoàng Tộc, hắn là yêu thú có điều khi Phượng Sùng Minh còn chưa kịp mở mắt ra, hắn còn chưa kịp đứng lên thì một đại quyền khổng lồ từ trên bầu trời đấm xuyên qua mái nhà của phòng đấu giá, đấm thẳng xuống bên dưới, một quyền này đập nát toàn bộ xương cốt của Phượng Sùng Minh.
“Luân Hồi Lục Ấn – Thần VjNgUSD Ấn – Thần Tôn”.
Một tôn cự thần khổng lồ cứ như vậy hàng lâm đứng giữa thiên địa, nó to lớn đến mức còn lớn gấp 10 lần tường của Bôn Lôi Thành là ít, dính một đại quyền của Vô Song đừng nói là Trung Vị Thần cho dù Thượng Vị Thần cũng phải chết.
Phượng Sùng Minh bị một trọng quyền nện xuống, xương cốt toàn thân tan nát, chỉ hai chiêu duy nhất hắn đã bị Vô Song bức vào tuyệt lộ tuy nhiên hắn chắc chắn chưa có chết, cơ thể Phượng Sùng Minh ngập trong bất tử hỏa, cả một cột lửa khổng lồ bắn thẳng lên bầu trời, đôi cánh phượng hoàng của hắn mở rộng, cả người hắn hóa thành huyễn thể bay vút lên không trung.
“Bất Tử Phượng Hoàng nếu làm đồng minh sẽ khiến người ta yêu thích nhưng nếu làm kẻ thù thực sự rất phiền phức”.
Ánh mắt của Vô Song lóe lên một tia sáng kì dị, hắn nhìn theo hư ảnh phượng hoàng bay lên bầu trời của Phượng Sùng Minh mà khóe miệng nhếch lên.
“Không tu thành tổ huyết đến cả tử cách đứng trước mặt ta còn không có, muốn chạy?, mơ tưởng”.
Bầu trời trên thiên khung bắt đầu dần dần thay đổi, màn đêm đang che phủ Bôn Lôi Thành không ngờ lại bị hỏa diễm che phủ, ngàn dặm bầu trời của Bôn Lôi Thành đều biến thành biển lửa, một biển lửa màu phấn hồng.
“Tịch Diệt Hỏa Liên – Tịch Diệt Hỏa Giới – Diệt Hồn Hỏa Kiếm”.
Trên bầu trời vô số thanh kiếm màu hồng phấn lao thẳng xuống, thân hình của Phượng Sùng Minh cho dù là Phượng Hoàng thì sao?, cho dù tốc độ của hắn kinh người thì sao?, hắn chung quy cũng không chạy ra được khỏi bầu trời, không chạy ra được khỏi phạm vị Tịch Diệt Hỏa Giới của Vô Song.
Trên bầu trời vang lên tiếng hét thảm thiết đầy đau đớn của Phượng Sùng Minh, âm thanh như bị kẻ khác cắt tiết vậy, thân ảnh phượng hoàng của hắn rốt cuộc cũng một lần nữa hiện ra trước mắt chúng nhân, một con phượng hoàng khổng lồ chỉ tiếc trên thân thể khổng lồ cắm hàng trăm hàng ngàn tham kiếm lửa ngùn ngụt cháy.
Bất Tử Hỏa rất mạnh, nó rất rất mạnh có điều phải xem là mạnh với ai.
Bất Tử Hỏa có thể hồi phục tất cả vết thương cho chủ nhân nhưng Tịnh Liên Yêu Hỏa căn bản là đốt tới chết, tịch diệt phép tắc của nó ngùn ngụt cháy, sức sát thương kinh khủng đến mức Bất Tử Hỏa của Phượng Sùng Minh không cách nào đủ tốc độ hồi phục so với tốc độ phá hủy.
Phượng Sùng Minh lần này chỉ là phân thân, thực lực của hắn không cách nào so với bản thể, loại thực lực này nếu không phải vì Bất Tử Hỏa hộ thân Vô Song căn bản chỉ cần một chiêu.
Phượng Sùng Minh hiện tại liền bị vây vào tử cục, chỉ cần ngọn lửa hồng phấn kì dị kia thiêu chết hắn trước khi Bất Tử Hỏa kịp hồi phục thì hắn chết chắc, ánh mắt Phượng Sùng Minh đầy sợ hãi nhìn thân ảnh Vô Song đứng nguyên đó, một thân ảnh từ nãy đến giờ không hề cử động thân thể, một kẻ từ nãy đến giới còn chưa thèm rời khỏi vị trí.
Sự sợ hãi dần dần biến thành điên cuồng, phân thân bị hủy bản thể tất nhiên sẽ bị thương nhưng cũng không phải bị thương quá nặng, bằng vào bất tử hỏa của bản thể chắc chắn có thể hồi phục được trạng thái đỉnh cao nhanh nhất có thể, điều này khiến Phượng Sùng Minh cũng không quá sợ hãi.
“Tiểu tử, mối thù này bản tọa nhớ kỹ, đợi chân thân của bản tọa phủ xuống bản tọa liền khiến ngươi sống không bằng chết, liền khiến người vĩnh viễn không được siêu sinh”.
Phượng Sùng Minh lúc này không ngờ lại không tiếp tục chạy trốn nữa, hắn lao thẳng về phía Vô Song, đôi cánh phượng hoàng mở rộng mang theo một biển lửa khổng lồ, một đường lửa tuyệt đẹp vẽ trên không trung, hắn có chết cũng không thể để Vô Song thoải mái, đáng tiếc khi Phượng Sùng Minh càng lại gần cơ thể Vô Song hắn lại càng nhìn rõ cảm xúc của đôi mắt Vô Song, một thứ cảm xúc có lẽ cả đời Phượng Sùng Minh sẽ không bao giờ quên, Vô Song đang khinh thường nhìn hắn, đối với Vô Song mà nói tuyệt đối không bao giờ tồn tại khái niệm cá chết lưới rách.
“Chân thân của ngươi đến đây, bản tọa sẵn sàng đợi bảo hắn đến nhanh hơn một chút còn bây giờ chết đi”.
“Luân Hồi Lục Ấn – Thiên Ấn – Thiên Nhãn”.
Đôi mắt của Vô Song lần này hoàn toàn chuyển sang màu bạc, con mắt thứ ba cũng mạnh mẽ mở ra, linh hồn của Vô Song trong phút chốc khuếch đại ra ngoài, linh hồn khổng lồ mang theo kinh thiên lực lượng, bằng một ánh mắt Vô Song trực tiếp đình trụ cơ thể Phượng Sùng Minh lại, một ánh mắt duy nhất khiến một con Phượng Hoàng mang theo ý quyết tử không cách nào cử động.
Giây phút Phượng Sùng Minh khựng lại giữa không trung cũng là lúc hắn phải chết, giây phút này vô số thanh kiếm khổng lồ màu hồng phấn từ thiên không rơi xuống, đâm thủng cơ thể Phượng Sùng Minh, xé nát cơ thể hắn thành vô số phần.
Tịnh Liên Yêu Hỏa bùng lên nuốt chửng toàn bộ cơ thể Phượng Sùng Minh, ngọn lửa màu phấn hồng đó lúc này thật đẹp mà cũng thật đáng sợ, sự đáng sợ của nó cùng với thân ảnh đơn bạc đạp không mà đứng kia khiến toàn bộ cường giả có mặt tại Bôn Lôi Thành tim đập chân run, giây phút này Vô Song thế không thể đỡ, uy không thể cản.
Một ngón tay nhẹ di chuyển trên không trung, trên ngón tay của Vô Song xuất hiện thêm một cái trữ vật giới chỉ màu đỏ, một cái trữ vật giới chỉ rất đẹp.
Ánh mắt hắn khẽ đảo một chút rồi lạnh nhạt mỉm cười.
Trong trữ vật giới chủ của Phượng Sùng Minh có đến 20000 vạn tử kim tệ, tất nhiên theo Vô Song dự đoán số tiền này chủ yếu để đấu giá vật cuối cùng – Khai Thiên Chiến Phủ.
/438
|