Hỏa diễm xanh biếc trong người Tiêu Viêm dưới sự khống chế của tinh thần ba động hóa thành gió lốc ở bên trong thể nội ùn ùn kéo đến ngưng tụ vây quanh Ma Độc Ban. Nhiệt độ nóng cháy làm cho thân thể hắn không ngừng rung động và tràn ra từng luồng hắc vụ.
Hiện giờ, Ma Độc Ban ở trong cơ thể Tiêu Viêm không còn uy hiếp quá lớn nữa. Lúc trước, nó có thể không chút để ý đến Lưu Ly Liên Tâm Hỏa nhỏ bé kia, nhưng theo thực lực Tiêu Viêm tăng lên, ngọn lửa nhỏ bé hiện tại đã trở nên khổng lồ.
Bị hỏa diễm xanh biếc bao vây, Ma Độc Ban khẽ run rẩy như chú cừu non bị bầy sói nhìn chằm chằm. Nó có thể cảm giác được những tháng ngày nhàn nhã sắp sửa chấm dứt.
Tiêu Viêm cười lạnh nhìn Ma Độc Ban. Thứ này năm đó đã đem hắn giày vò đến chết đi sống lại, nhưng bây giờ chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng nâng cao thực lực cho hắn.
- Luyện!
Tiếng quát nhẹ trong lòng Tiêu Viêm vang lên, đám hỏa diễm xanh biếc đang vây quanh Ma Độc Ban đột nhiên xoay tròn, từng ngọn lửa ùn ùn bùng ra tựa như vô số hỏa tuyến, đem sinh cơ Ma Độc Ban cắt thành từng mảnh.
Sau khi Ma Độc Ban bị phân liệt, tâm thần Tiêu Viêm vừa động, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa cũng phân hóa ra bao bọc từng mảnh Ma Độc Ban nhỏ, bắt đầu luyện hóa chúng lần nữa.
Trong phòng, Tiêu Viêm nhắm chặt mắt, hỏa diễm xanh biếc chậm rãi từ bàn tay hắn tỏa ra làm cho nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Theo giời gian kéo dài liên tục, độc tố của Ma Độc Ban bên trong cơ thể Tiêu Viêm cũng dần bị Lưu Ly Liên Tâm Hỏa luyện hóa thành hư vô. Theo đó, từng luồng đấu khí tinh thuần liên tục tuôn ra không ngừng. Sau đó, giống như hồng thủy chảy xuôi bên trong kinh mạch của Tiêu Viêm. Làm cho cơ thể vốn khô kiệt đấu khí của hắn liền khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Lấy thực lực của Tiêu Viêm hiện giờ, luyện hóa Ma Độc Ban cũng như trò trẻ con. Hết thảy giống như nước chảy mây trôi vô cùng thuận lợi, điều quan trọng nhất bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Tiêu Viêm cũng không biết việc hắn luyện hóa đã trôi qua ba ngày.
Trong ba ngày này, đám người Huân Nhi cũng có ghé qua. Nhưng khi thấy cửa phòng đóng chặt thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng may các nàng không phải là người lỗ mãng. Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ trong phòng truyền ra, cũng đoán được Tiêu Viêm hẳn là đang tu luyện vì thế cũng không quấy rầy.
Trong ba ngày Tiêu Viêm tu luyện, bên ngoài Diệp Thành lại náo nhiệt lạ thường. Nguyên nhân của chuyện này tự nhiên là trận đại chiến kinh thiên động địa diễn ra mấy ngày trước. Đám người Tiêu Viêm xuất hiện và ở lại bên trong Diệp gia đã làm cho thanh danh gia tộc này hiện tại lên như diều gặp gió. Rất nhiều người nghĩ Diệp gia đã xuống dốc, nhưng lúc này lại thấy sau lưng Diệp gia hẳn là có chỗ dựa cực kỳ vững chắc.
Cũng chính bởi vì như thế, một ít thế lực trước kia nhìn chằm chằm vào Diệp gia trong lúc nhất thời cũng không dám có hành động gì. Nhóm người Băng Hà kia ở thời khắc cuối cùng còn phải chạy đi như ma đuổi huống chi là những người khác?
Theo danh tiếng đám người Tiêu Viêm, Diệp gia cũng có được một khoảng thời gian ngắn an tĩnh. Lần nữa trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt như thế này, Diệp gia cũng đã thật lâu chưa hưởng thụ qua.
Trong phòng nóng rực, Tiêu Viêm xếp bằng trên giường, mồ hôi tuôn ra đầm đìa làm ướt đẫm quần áo, sắc mặt hắn cũng đỏ lên dị thường. Chỗ ngực ngày thường chứa Ma Độc Ban to cỡ nắm tay hiện tại đã biến thành một điểm đen nho nhỏ. Hơn nữa, xung quanh điểm đen này mơ hồ thể nhìn thấy một đốm lửa màu xanh nhạt. Từng đạo bạch sắc khí vụ theo hô hấp Tiêu Viêm ngưng đọng lại bên ngoài trông quỷ dị lạ thường. Đấu khí mạnh mẽ trong cơ thể như một cơn hồng thủy lưu chuyển tạo ra âm thanh ầm ầm vang vọng, lưu chuyển cuồn cuộn trong kinh mạch. Trước đó vì thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến đã tạo nên thương tổn cho cơ thể thì giờ phút này đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa dưới trạng thái này còn muốn mạnh mẽ tăng lên.
Đấu khí mạnh mẽ lưu chuyển trong người, trong lúc mơ hồ lấy khí thế hung hãn đánh sâu vào bình cảnh. Nương theo kinh mạch, đấu khí càng ngày càng hùng hồn, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh. Sắc mặt Tiêu Viêm ngày càng đỏ lên, những trụ đấu khí nho nhỏ từ vô số lỗ chân lông trên thân thể bắn ra.
- Ngưng!
Đấu khí xoay tròn kéo dài một hồi lâu, chợt thân thể Tiêu Viêm đột nhiên cứng đờ. Một âm thanh như có như không vang lên ở sâu trong linh hồn hắn.
Cùng lúc với đạo thanh âm nho nhỏ này, một cảm giác thoải mái khó nói tràn ngập khắp thân thể Tiêu Viêm rồi khuếch tán khắp nơi trong cơ thể. Một ít cảm giác đau đớn xuất hiện trước đó vì đấu khí tăng mạnh nay đã biến mất không còn, thay vào đó là sự sảng khoái toàn thân.
- Đã đột phá đến Tam tinh Đấu Tông sao?
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Viêm từ từ mở ra, ẩn chứa quang mang mỏng manh xanh biếc lưu chuyển.
Tiêm Viêm cúi đầu nhìn xuống lồng ngực. Tại đó, Ma Độc Ban vẫn chưa triệt để luyện hóa hết, có thể loáng thoáng nhìn thấy rất nhiều điểm nhỏ màu đen. Đấu khí ngưng tụ cả đời của Hạt Tất Nham dù sao cũng không phải là nhỏ.
- Hiện giờ, cơ thể ta đã ở trạng thái sung mãn nhất!
Tiêu Viêm thoáng ngần ngại nhìn những điểm nhỏ màu đen kia nhưng cũng không lập tức chấm tu luyện, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần. Luyện hóa được đến tình trạng này có thể nói hắn đã giải quyết Ma Độc Ban gần như triệt để. Bất quá, không biết một ít đấu khí còn lại trong Ma Độc Ban đó có thể làm cho mình thuận lợi tấn nhập Tứ tinh Đấu Tông không?!
Một ít Ma Độc Ban còn sót lại cũng không chịu được sự luyện hóa điên cuồng của Tiêu Viêm. Chỉ trong nửa ngày thời gian ngắn ngủi, những chấm đen trên người Tiêu Viêm đã biến mất hoàn toàn. Lúc này, Ma Độc Ban trong cơ thể Tiêu Viêm bị Hạt Tất Nham hạ thủ năm xưa hoàn toàn tan thành mây khói. Nếu lão gia hỏa ấy còn sống mà biết được chuyện này, biết được chẳng những không thể lấy mạng Tiêu Viêm, mà ngược lại còn trợ giúp Tiêu Viêm đề thăng thực lực lên thì không biết có tức giận đến hộc máu chết thêm lần nữa hay không đây…
Đem Ma Độc Ban còn sót lại luyện hóa hoàn toàn, đấu khí tinh thuần trong đó một lần nữa chảy xuôi trong cơ thể Tiêu Viêm. Những tia đấu khí này tuy khổng lồ nhưng cũng chưa đến mức làm cho hắn có thể đột phá được Tứ tinh Đấu Tông. Chênh lệch về cấp bậc trong cảnh giới Đấu Tông thật sự quá lớn, muốn tăng lên một tinh cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù Tiêu Viêm có chất dinh dưỡng đại bổ như Ma Độc Ban.
Cảm nhận được trạng thái trong cơ thể chỉ còn một chút nữa thôi là chạm đến mức kia (Tứ tinh Đấu Tông), Tiêu Viêm cau mày. Hắn quả thật muốn một lúc tăng lên hai tinh thực lực, nhưng không nghĩ tới ngay cả Ma Độc Ban cũng không thể thỏa mãn được yêu cầu của mình.
- Đã xuất hiện cảm giác đạt tới Tứ tinh rồi, nếu như bây giờ bỏ qua thì ngày sau muốn có lại cảm giác này thì không biết phải đợi đến khi nào?!
Tiêu Viêm khẽ thở dài. Thời điểm này giống như tên lắp cung giương, căn bản không thể chấp nhận việc ngừng lại. Nếu đấu khí bên trong Ma Độc Ban đã bị luyện hóa hoàn toàn, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân thôi.
Trong lòng hiện ra ý niệm này, bàn tay Tiêu Viêm vung lên, một vài gốc dược vật đỏ ngầu từ trong Nạp giới nhanh chóng hiện ra, trôi nổi giữa không trung. Những loại dược vật này đều mang hỏa thuộc tính, trong đó tự nhiên sẽ chứa không ít năng lượng hệ Hỏa.
Cẩn thận nhìn lại những dược vật này, Tiêu Viêm liền há miệng phun ra hỏa diễm xanh biếc bao phủ chúng hoàn toàn.
Rắc…rắc…
Bị hỏa diễm bao bọc xung quanh, những gốc dược vật này nhanh chóng bạo liệt, tràn ra từng luồng năng lượng hỏa thuộc tính đầy khắp phòng.
Dựa theo lẽ thường, hắn không thể trực tiếp hấp thu được năng lượng trong những dược vật này. Hơn nữa, năng lượng bên trong chúng rất dữ dội. Giờ phút này, Tiêu Viêm cũng không có thời gian luyện chế chúng thành đan dược để sử dụng, tránh lãng phí thời gian. Dù sao cũng phải cố gắng hấp thu đủ năng lượng để thành công đột phá Tứ tinh Đấu Tông.
Cảm nhận được bên trong cơ thể tràn đầy năng lượng, Tiêu Viêm mới thỏa mãn gật đầu, một lần nữa nhắm mắt. Có những luồng năng lượng này duy trì, hắn có thể thuận lợi đạt đến Tứ tinh Đấu Tông.
Trong lúc Tiêu Viêm cố gắng tăng lên thực lực của mình, cách Diệp thành chừng ngàn dặm, trên bầu trời có mười đạo bóng đen như cuồng phong lướt qua.
Nhìn kỹ mới thấy, những bóng đen này là Độc Giác Thú trên người có bốn cánh, đỉnh đầu có một chiếc sừng sắc bén, bốn cánh dang rộng. Thân ảnh đang đứng vững ở vị trí đầu tiên của đám Tứ dực Độc Giác Thú này mặc tử sắc hắc bào, phát ra hơi thở bàng bạc có vẻ mịt mờ nhưng cuồng dã.
Vượt lên trên đám Tứ dực Độc Giác thú bốn cánh là một gã nam tử đang đứng chắp tay, diện mạo cực kỳ anh tuấn, bất quá trên khuôn mặt có chút âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương Bắc xa xôi.
- Linh Tuyền thống lĩnh, theo tin tức chúng ta nhận được. Tiểu thư hiện tại hẳn là ở tại Diệp thành!
Phía sau, một gã hắc bào nam tử khác cung kính nói.
Linh Tuyền, một cái tên quen thuộc. Người này chính là người năm đó đã đón Huân Nhi từ trong nội viện đi ra. Hơn nữa, cùng Tiêu Viêm có xảy ra xung đột, chính là Hắc Yên Quân thống lĩnh – Linh Tuyền.
- Tên phế vật Tiêu gia kia cũng ở đó sao?
Thanh âm Linh Tuyền vang lên, trong ánh mắt lóe lên lửa giận tràn ngập.
Nghe vậy, người phía sau chần chừ một chút rồi cuối cùng gật đầu.
Linh Tuyền mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn về hướng Bắc. Hai tay chậm rãi nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
- Tiểu phế vật, năm đó ta đã cảnh cáo ngươi nên rời xa tiểu thư một chút. Xem ra lúc này không thể không giáo huấn ngươi thêm một chút. Nếu không ngươi cũng không đem những lời bổn Thống lĩnh để trong lòng!
/1640
|